← Quay lại trang sách

Chương 75

Tôi đã vượt qua được bữa tối mà không có ai cố ám sát tôi, và Jameson mãi vẫn chưa xuất hiện. Tôi nói với Alisa rằng tôi cần hít thở chút không khí, nhưng tôi không đi ra ngoài. Tôi không thể đối mặt với báo giới lần nữa và sớm như vậy, nên tôi đã đi đến một khu khác của viện bảo tàng, Oren vẫn kè kè bên tôi như hình với bóng.

Khu vực này đã đóng cửa. Đèn lờ mờ và những căn phòng triển lãm đều đã khóa, nhưng hành lang vẫn mở. Tôi bước xuống hành lang dài, bước chân của Oren vẫn đều đều theo sát tôi. Ở phía trước có bóng đèn tỏa rạng, chiếu sáng cả một vùng không gian xung quanh. Sợi dây chặn phòng triển lãm đã bị gỡ sang một bên. Bước qua nó có cảm giác như đang bước ra khỏi một nhà hát tối tăm và đi về phía ánh Mặt Trời. Căn phòng sáng sủa. Ngay cả khung bao quanh các bức tranh cũng được sơn màu trắng sáng. Có một người đang ở trong phòng, mặc một bộ tuxedo nhưng không mặc áo khoác ngoài.

“Jameson,” tôi gọi tên anh ấy, nhưng anh không quay lại. Anh ấy đang đứng trước một bức tranh nhỏ, chăm chú nhìn nó từ khoảng cách một hoặc hai mét. Anh ấy liếc nhìn tôi khi tôi đi về phía anh, rồi quay lại nhìn ngắm bức tranh lần nữa.

Anh đã nhìn thấy em, tôi nghĩ. Anh đã nhìn thấy thứ họ làm với mái tóc của em. Căn phòng tĩnh lặng đến độ tôi có thể nghe thấy rõ ràng tiếng nhịp tim của mình. Hãy nói gì đi.

Jameson gật đầu về phía bức tranh. “ Bốn anh em của Cézanne [1] ,” anh ấy cất lời khi tôi tiến đến đứng cạnh anh. “Hiển nhiên là bức tranh mà gia đình Hawthorne thích nhất.”

Tôi ép mình nhìn vào bức tranh thay vì nhìn anh ấy. Có bốn nhân vật được vẽ trên tấm vải bạt, các đặc điểm của họ đều đã bị làm mờ. Tôi có thể nhận ra các thớ cơ của họ. Trên thực tế, tôi còn có thể nhìn thấy họ đang chuyển động, nhưng người họa sĩ không muốn đi theo chủ nghĩa hiện thực. Mắt tôi nhìn vào tấm thẻ vàng bên dưới bức tranh.

Bốn anh em. Paul Cézanne. 1898. Mượn từ bộ sưu tập của Tobias Hawthorne.

Jameson quay mặt về phía tôi. “Anh biết em đã tìm ra manh mối Davenport,” anh ấy nhướng mày. “Em đã đánh bại anh.”

“Grayson cũng đã tìm thấy,” tôi nói.

Vẻ mặt của Jameson tối sầm lại. “Em nói đúng. Cái cây trong Rừng Đen không chỉ đơn giản là một cái cây. Manh mối chúng ta đang tìm kiếm là một con số. Tám. Một. Một. Chỉ còn một con số nữa thôi.”

“Không còn chúng ta nữa,” tôi nói. “Anh có còn coi em là một con người nữa không, Jameson? Hay em chỉ là công cụ?”

“Lẽ ra anh phải là người xứng đáng với điều đó.” Anh ấy nhìn tôi lâu hơn một lúc, rồi lại nhìn bức tranh. “Ông già từng nói rằng anh có khả năng tập trung chuẩn xác như tia laze. Anh không được nuôi dạy phải quan tâm đến nhiều thứ cùng một lúc.”

Tôi tự hỏi thứ đó là trò chơi, hay là cô ấy.

Giọng tôi vang vọng trong căn phòng trắng. “Em xong với anh rồi, Jameson. Và với chuyện này nữa.” Tôi quay lưng bước đi.

“Anh không quan tâm đến việc em thắt bím tóc của Emily.” Jameson luôn biết phải nói gì để khiến tôi dừng lại. Anh ấy lặp lại. “Anh không quan tâm, bởi vì anh không quan tâm đến Emily .” Anh ấy thở hắt ra một hơi khó nhọc. “Anh đã chia tay với cô ấy vào đêm đó. Anh mệt mỏi với những trò chơi nho nhỏ của cô ấy. Anh đã nói với cô ấy rằng anh muốn dừng lại, và vài giờ sau, cô ấy qua đời.”

Tôi quay lại, đôi mắt màu xanh lục vằn lên những tơ máu đang nhìn tôi chằm chằm. “Em xin lỗi,” tôi nói, tự hỏi anh ấy đã nhắc lại cuộc trò chuyện giữa họ không biết bao nhiêu lần.

“Hãy cùng anh đến Rừng Đen,” Jameson nài nỉ. Anh ấy nói đúng. Đúng là anh ấy có khả năng tập trung chuẩn xác như tia laze. “Em không cần phải hôn anh. Em cũng không cần phải thích anh, Người thừa kế ạ, nhưng xin em đừng bắt anh phải làm chuyện này một mình.”

Anh ấy chưa từng chân thành, thô mộc như thế này bao giờ. Em không cần phải hôn anh. Anh ấy nói điều đó ra như thể anh ấy muốn tôi hôn anh ấy.

“Anh hy vọng là mình không làm gián đoạn hai em.”

Tôi và Jameson cùng lúc xoay người nhìn về phía cửa. Grayson đang đứng đó và tôi nhận ra rằng từ vị trí thuận lợi của anh ấy, thứ duy nhất của tôi mà anh ấy nhìn thấy khi bước vào phòng là bím tóc.

Grayson và Jameson cứ thế nhìn nhau chằm chằm mất một lúc.

“Người thừa kế, em biết anh sẽ ở đâu rồi đấy,” Jameson nói với tôi. “Phòng khi một phần nào đó trong em muốn tìm anh.”

Anh ấy lướt qua Grayson trên đường đi ra cửa. Grayson nhìn về phía anh ấy đi rất lâu, lâu nhất từ trước đến giờ, trước khi quay trở lại với tôi. “Nó đã nói gì khi nhìn thấy em?”

Thời điểm anh ấy nhìn thấy mái tóc của tôi. Tôi nuốt nước bọt. “Anh ấy kể với em rằng anh ấy đã chia tay Emily vào đêm cô ấy qua đời.”

Im lặng.

Tôi quay lại nhìn Grayson.

Mắt anh ấy khép lại, từng thớ thịt trên cơ thể anh căng ra. “Jameson có nói với em là anh đã giết cô ấy không?”

Paul Cézanne là một họa sĩ người Pháp thuộc trường phái hậu ấn tượng: ông là người được cho là cây cầu nối giữa trường phái ấn tượng thể kỷ 19 tới trường phái lập thể thế kỷ 20. Các tác phẩm của Cézanne thể hiện sự sắc sảo trong thiết kế, màu sắc và pha trộn.