← Quay lại trang sách

Chương 78

Chắc hẳn phải có nhiều câu đố hơn thế này. Chắc chắn là vậy. Tôi không thể chỉ là một người ngẫu nhiên được sinh ra vào đúng ngày hôm đó được. Không thể như thế. Còn mẹ tôi thì sao? Bí mật của mẹ - bí mật mà bà ấy đã nhắc đến vào sinh nhật lần thứ mười lăm của tôi, tròn một năm trước khi Emily mất? Và còn bức thư mà Tobias Hawthorne đã để lại cho tôi thì sao?

Ông xin lỗi.

Tobias Hawthorne xin lỗi vì cái gì được nhỉ? Ông ấy không hề chọn ngẫu nhiên một người có ngày sinh trùng hợp. Nhất định phải có gì đó nhiều hơn thế.

Nhưng những lời Nash nói vẫn văng vẳng trong đầu tôi: Em chỉ là cô vũ công ba lê bằng thủy tinh, hoặc một con dao thôi.

“Anh xin lỗi,” Grayson nói lần nữa. “Jameson không có lỗi khi hành xử như thế. Đó không phải lỗi của Jameson...” Một Grayson Hawthorne bất khả chiến bại dường như đang gặp khó khăn khi nói, “... khi trò chơi kết thúc như thế này.”

Tôi vẫn đang mặc nguyên si bộ trang phục dự tiệc. Tóc của tôi vẫn được tết bím giống như tóc của Emily.

“Đáng lẽ ra anh nên biết sớm hơn.” Giọng của Grayson căng phồng lên vì xúc động. “Thật ra anh đã biết rồi. Vào ngày bản di chúc được đọc, anh đã biết tất cả những chuyện này xảy ra là do anh.”

Tôi nghĩ đến lúc Grayson xuất hiện trong phòng khách sạn của tôi vào đêm đó. Anh ấy tức giận và quyết tâm vạch trần điều tôi đã làm.

“Anh đang nói gì thế?” Tôi lục tìm câu trả lời trên mặt và trong đôi mắt anh. “Tại sao chuyện này lại do anh được? Và đừng nói với em là anh đã giết Emily nữa.”

Không ai - kể cả Thea - nghĩ cái chết của Emily là một vụ giết người cả.

“Chính anh đã giết cô ấy,” Grayson nhấn mạnh, giọng trầm và run lên mãnh liệt. “Nếu không phải tại anh thì cô ấy sẽ không xuất hiện ở đây. Cô ấy sẽ không nhảy.”

Nhảy. Cổ họng tôi khô khốc. “Ở đâu cơ?” Tôi hỏi khẽ. “Và chuyện đó thì có liên quan gì đến di chúc của ông ngoại anh?”

Grayson rùng mình. “Có lẽ số phận đã an bài anh phải nói cho em biết.” Anh ấy cất lời sau một khoảng dài im lặng. “Có lẽ đó luôn là điểm mấu chốt. Có lẽ em là người được an bài để trở thành một câu đố chia đều thành các phần bằng nhau... và để đền tội.” Anh ấy cúi đầu.

Em không phải người để anh đền tội, Grayson Hawthorne. Tôi không có cơ hội nói ra điều đó bởi vì anh ấy đã tiếp tục - và một khi anh ấy bắt đầu, chỉ có Chúa mới có thể ngăn được anh ấy lại.

“Bọn anh đã biết nhau từ lâu. Ông bà Laughlin phục vụ ở Nhà Hawthorne mấy chục năm rồi. Con gái và cháu của họ từng sống ở California. Các cô gái thường ghé vào đây chơi hai lần một năm, một lần là đi cùng bố mẹ vào dịp Giáng Sinh và lần thứ hai là đến một mình vào mùa hè, trong khoảng ba tuần. Bọn anh không gặp họ nhiều vào dịp Giáng Sinh, nhưng vào các mùa hè, tất cả bọn anh đều sẽ chơi cùng nhau. Nó có chút giống với một trại hè. Những người bạn gặp nhau ở trại hè, người mà em sẽ chỉ gặp mỗi năm một lần, người không hề xuất hiện trong cuộc sống thường ngày của em. Đó là Emily và Rebecca. Họ rất khác với bốn người bọn anh. Skye nói sở dĩ như vậy là vì họ là con gái, nhưng anh luôn nghĩ sự khác biệt ấy tồn tại bởi vì hai người họ là duy nhất. Và Emily đến trước. Cô ấy tỏa ra nguồn sức mạnh của tự nhiên; tuy nhiên, bố mẹ cô ấy lại luôn lo lắng cô ấy quá khích. Cô ấy chỉ được phép chơi bài với bọn anh và một vài trò chơi trong nhà yên tĩnh khác. Cô ấy không được phép đi lang thang bên ngoài như bọn anh và cũng không được phép chạy.

Cô ấy muốn bọn anh mang đồ đến cho cô ấy. Nó dần dần trở thành một truyền thống. Emily sẽ tổ chức cho bọn anh những cuộc săn lùng, và ai là người tìm ra thứ cô ấy yêu cầu, càng kỳ quái và khó tìm càng tốt, sẽ giành chiến thắng.”

“Nếu thắng thì bọn anh được gì?” Tôi hỏi.

Grayson nhún vai. “Bọn anh là anh em mà. Bọn anh không cần phải thắng để giành được thứ gì cụ thể cả, chỉ đơn giản là thắng thôi.”

Chỉ là lần tìm manh mối. “Và rồi Emily được ghép tim,” tôi nói. Jameson đã kể cho tôi chuyện đó. Anh ấy còn nói là cô ấy muốn sống nữa.

“Bố mẹ cô ấy vẫn bảo bọc, nhưng Emily đã sống trong lồng kính đủ lâu. Cô ấy và Jameson năm đó đều mười ba tuổi. Anh mười bốn. Cô ấy như một cơn gió mát lành thổi tới vào mỗi mùa hè. Một cô nhóc quá đỗi liều lĩnh. Rebecca luôn theo sau bọn anh để cẩn thận, nhưng Emily thì khăng khăng tuyên bố rằng bác sĩ của cô ấy nói mức độ hoạt động của cô chỉ bị giới hạn bởi sức chịu đựng thể chất của cô mà thôi. Nếu cô ấy có thể làm điều đó, vậy thì chẳng có lý do gì mà cô ấy không nên làm thế cả. Gia đình cô ấy chuyển đến đây ở hẳn vào năm Emily mười sáu tuổi. Cô ấy và Rebecca không sống trong khu nhà như họ vẫn thường làm thế trong mỗi chuyến thăm, nhưng ông ngoại anh trả tiền để họ được học trường tư.”

Tôi đã nhìn ra được câu chuyện này tiến triển đến đâu rồi. “Cô ấy không còn là người bạn ở trại hè nữa.”

“Cô ấy là tất cả,” Grayson nói, anh không có ý nói nó như một lời khen tặng. “Emily nắm cả trường trong lòng bàn tay. Có lẽ đó là lỗi của bọn anh.”

Chỉ cần ở bên cạnh một người của nhà Hawthorne cũng có thể thay đổi cách mọi người nhìn cậu. Tôi nhớ lại lời Thea nói với tôi ngày hôm đó.

Grayson tiếp tục. “Hoặc có lẽ chỉ bởi vì cô ấy là Em mà thôi. Thông minh, xinh đẹp, giỏi giành lấy điều mình muốn. Cô ấy không sợ hãi bất cứ thứ gì.”

“Cô ấy muốn anh,” tôi nói. “Và cả Jameson, và cô ấy không muốn lựa chọn.”

“Cô ấy biến nó thành trò chơi.” Grayson lắc đầu. “Và lạy Chúa, bọn anh đã chấp nhận. Anh muốn nói rằng đó là vì bọn anh yêu cô ấy, vì cô ấy , nhưng anh không biết có bao nhiêu phần là đúng. Không có thứ gì đại diện cho nhà Hawthorne hơn chiến thắng .”

Emily có biết điều đó không? Có sử dụng nó làm lợi thế của mình không? Cô ấy có đau lòng không?

Grayson nghẹn ngào. “Vấn đề là... cô ấy không chỉ muốn bọn anh. Cô ấy muốn thứ mà bọn anh có thể cho cô ấy.”

“Tiền?”

“Trải nghiệm,” Grayson đáp. “Cảm giác mạnh. Xe đua, mô tô và những con rắn kỳ lạ. Tiệc tùng, câu lạc bộ và những nơi mà bọn anh không nên đến. Đó là một cuộc chạy đua, đối với cô ấy và đối với bọn anh.” Anh ấy ngừng lại. “Đối với anh thì đúng hơn. Anh không biết chuyện này đối với Jamie là gì nữa.”

Jameson chia tay cô ấy vào đêm cô ấy qua đời.

“Đêm đó, anh nhận được một cuộc gọi rất muộn từ Emily. Cô ấy nói rằng cô ấy với Jameson đã chia tay và tất cả những gì cô ấy muốn bây giờ là anh.” Grayson nuốt nước bọt. “Cô ấy muốn ăn mừng. Có một nơi tên là Cổng Quỷ. Đó là một vách đá nhìn ra Vịnh, một trong những địa điểm chơi môn thể thao nhảy từ trên vách núi xuống biển nổi tiếng nhất thế giới.” Grayson cúi đầu xuống. “Anh biết đây là một ý tưởng tồi tệ.”

Tôi cố gắng nói gì đó, bất cứ từ nào mình có thể nghĩ ra. “Tệ đến mức nào?”

Anh ấy thở nặng nhọc. “Khi bọn anh tới đó, anh đã chọn một trong những vách đá thấp. Nhưng Emily thì lên tới đỉnh. Vượt qua các biển báo nguy hiểm. Vượt qua những lời cảnh tỉnh. Lúc ấy là nửa đêm. Bọn anh không nên ở đó. Anh không biết tại sao cô ấy không để anh chờ cho đến sáng, mãi cho đến sau này, khi anh nhận ra rằng cô ấy đã nói dối về việc chọn anh.”

Jameson đã chia tay với Emily. Cô ấy gọi điện cho Grayson và cô ấy không có tâm trạng để chờ.

“Việc nhảy từ vách đá kia xuống đã giết chết cô ấy?” Tôi hỏi.

“Không,” Grayson đáp. “Cô ấy ổn. Bọn anh ổn. Anh chạy đi lấy khăn tắm, nhưng khi anh quay lại... Emily không còn ở dưới nước nữa. Cô ấy nằm trên bờ biển. Chết cứng.” Anh ấy nhắm mắt lại. “Tim của cô ấy.”

“Anh không giết cô ấy,” tôi nói.

“Adrenaline đã làm. Hay cao độ, sự thay đổi của áp suất. Anh không biết nữa. Jameson sẽ không đưa cô ấy đi. Lẽ ra anh cũng không nên làm như thế.”

Cô ấy đưa ra quyết định. Cô ấy có quyền tự quyết. Anh không có nghĩa vụ phải nói không với cô ấy. Bản năng tôi mách bảo sẽ chẳng có gì tốt khi nói ra điều này, kể cả khi đó là sự thật.

“Em biết ông anh đã nói gì với anh sau đám tang của Emily không? Gia đình là trên hết. Ông nói rằng chuyện đã xảy ra với Emily có thể sẽ không xảy ra nếu anh đặt gia đình của mình lên trước. Giá như anh từ chối đi chơi cùng, giá như anh chọn em trai mình thay vì cô ấy.” Dây thanh quản của Grayson căng lên trong cổ họng, như thể anh ấy muốn nói điều gì khác nữa nhưng không thể. Cuối cùng thì nó cũng đến. “Chuyện là như vậy đấy. Một, không, một, tám. Mười tám tháng Mười. Ngày Emily qua đời. Sinh nhật của em. Đó là cách ông anh khoét sâu vào những điều mà từ trong tâm khảm anh đã biết.”

“Tất cả những chuyện này, tất cả, là vì anh.”