← Quay lại trang sách

Chương 83

Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu hai người chúng tôi không cùng đi xuống cầu thang, nhưng tôi rất vui vì chúng tôi đã không phát hiện ra.

“Cậu đã bao giờ dùng đường hầm chưa?” Tôi hỏi Xander sau khi chúng tôi đã yên ổn xuống được bên dưới.

Xander im lặng rất lâu, đủ để khiến câu hỏi trở nên căng thẳng. “Chưa.”

Tôi tập trung quan sát xung quanh. Các đường hầm làm bằng kim loại, giống một đường ống khổng lồ hoặc một thứ gì đó thuộc về một hệ thống cống ngầm, nhưng chúng được chiếu sáng một cách đáng ngạc nhiên. Đèn ga? Tôi tự hỏi. Tôi không biết chúng tôi đã đi xuống bao xa. Phía trước, các đường hầm đang trải ra ba hướng.

“Lối nào bây giờ?” Tôi hỏi Xander.

Cậu ấy trang trọng chỉ thẳng về phía trước.

Tôi cau mày. “Sao cậu biết?”

Xander vui vẻ trả lời. “Bởi vì đó là điều mà ông nói.” Cậu ấy ra hiệu về phía gần chân tôi. Tôi nhìn xuống và hét lên.

Phải mất một lúc tôi mới nhìn rõ được những bức tượng quái thú ở chân cầu thang, một sự kết hợp hoàn hảo với những bức tượng đặt trong Phòng Lớn, chỉ khác là quái thú này có một tay ở bên trái - và một ngón tay - vươn ra chỉ đường.

Hãy đến tìm tôi.

Tôi bắt đầu bước đi. Xander theo sát ngay sau tôi. Tôi tự hỏi liệu cậu ấy có biết chúng tôi đang đi đâu không.

Hãy đến tìm tôi.

Tôi nhớ Xander đã từng nói với tôi, rằng kể cả khi tôi nghĩ là tôi đang thao túng được Tobias Hawthorne thì ông ấy sẽ vẫn là người thao túng tôi mà thôi.

Ông ấy đã chết, tôi tự trấn an bản thân. Phải không? Suy nghĩ đó khiến tôi phiền lòng muốn chết. Báo giới đều khẳng định Tobias Hawthorne đã chết. Gia đình ông ấy cũng có vẻ tin vào điều đó. Nhưng họ đã thực sự nhìn thấy thi thể của ông ấy chứ?

Nó còn có thể mang ý nghĩa gì khác? Hãy đến tìm tôi.

Năm phút sau, chúng tôi đụng phải một bức tường. Không có nơi nào khác để đi, không còn gì để quan sát, cũng không có ngã rẽ nào nữa kể từ khi chúng tôi bắt đầu đi vào con đường này.

“Có khi quái thú đã nói dối.” Giọng Xander nghe có vẻ hơi thích thú với kết luận ấy.

Tôi đẩy bức tường. Không có gì. Tôi quay lại. “Chúng ta có bỏ lỡ điều gì không?”

Xander trầm ngâm. “Có khi quái thú nói dối thật!”

Tôi quay lại nhìn con đường chúng tôi vừa đi qua. Tôi chậm rãi bước trở lại, quan sát từng chi tiết của đường hầm. Từng chút. Từng chút. Từng chút.

“Nhìn kìa!” Tôi bảo Xander. “Ở đây.”

Đó là một tấm lưới kim loại được lắp dưới sàn đường hầm. Tôi cúi xuống. Có một dòng chữ tên thương hiệu được khắc lên kim loại, nhưng thời gian đã làm mờ đi hầu hết các chữ cái. Những chữ cái duy nhất còn sót lại là M ...

Và E.

“Hãy đến tìm tôi (“me” trong tiếng Anh có nghĩa là “tôi”).” Tôi thì thầm. Ngồi xổm xuống, tôi nắm lấy tấm lưới và kéo. Không có gì. Tôi kéo thêm lần nữa, lần này tấm lưới bật nảy lên. Tôi ngã về phía sau, nhưng Xander đã đỡ được tôi.

Hai chúng tôi nhìn chằm chằm xuống cái hố bên dưới.

Xander thì thầm. “Có vẻ như quái thú đã nói thật.” Chẳng thèm đợi tôi, cậu ấy nhảy luôn vào hố và rơi hẳn xuống. “Cậu xuống không?”

Nếu Oren biết tôi đang làm điều này, ông ấy sẽ giết tôi mất. Tôi cũng nhảy xuống và rơi vào một căn phòng nhỏ. Chúng tôi đang ở độ sâu bao nhiêu mét dưới lòng đất nhỉ? Căn phòng có bốn bức tường, ba trong số chúng giống hệt nhau. Bức tường thứ tư được làm bằng bê tông. Có ba chữ cái được khắc trên nền xi măng.

K. G.

Các chữ cái đầu tiên trong tên của tôi.

Tôi mê mẩn đi về phía những chữ cái, và rồi tôi thấy một tia sáng đỏ như tia laze lướt qua mặt mình. Một tiếng bíp vang lên, sau đó bức tường bê tông tách làm hai, giống như thang máy đang mở ra. Đằng sau nó là một cánh cửa.

“Nhận dạng khuôn mặt,” Xander nói. “Ai trong số anh em tớ tìm ra nơi này đều không quan trọng. Nếu không có cậu, chúng tớ sẽ không thể đi qua được bức tường này.”

Tội nghiệp Jameson. Anh ấy đã cố gắng hết sức để giữ tôi bên cạnh, sau đó bỏ rơi tôi ngay trước khi tôi có thể đóng vai của mình. Cô vũ công ba lê bằng thủy tinh. Con dao. Cô gái có gương mặt có thể mở khóa bức tường mở ra cánh cửa mà...

“Gì vậy?” Tôi bước tới để xem xét cánh cửa. Có bốn màn hình cảm ứng, mỗi màn hình gắn ở một góc cửa. Xander đập tay vào một màn hình để kích hoạt nó, và hình ảnh bàn tay huỳnh quang xuất hiện.

“Ồ!” Xander thốt lên.

“Sao thế?” Tôi hỏi.

“Trên này có tên viết tắt của Jameson.” Xander chuyển sang tấm tiếp theo. “Của Grayson. Của Nash.” Đến tấm cuối cùng, cậu ấy dừng lại. “Của tớ.”

Cậu ấy đặt tay lên trên màn hình. Nó phát ra một tiếng bíp , sau đó tôi nghe thấy một âm thanh giống như tiếng chốt cửa mở.

Tôi thử vặn tay nắm cửa. “Vẫn khoá.”

“Bốn khóa cơ.” Xander nhăn mặt. “Bốn anh em.”

Để đi xa được đến đây cần phải có khuôn mặt của tôi. Còn muốn đi xa hơn nữa thì phải có bàn tay của cả bốn anh em họ.