Chương 85
“Avery.” Rebecca nhìn xuống chỗ tôi. “Cậu đang làm gì ở dưới đó thế?” Giọng cô ấy nghe có vẻ hoàn toàn bình thường, nhưng điều duy nhất tôi có thể nghĩ tới lúc này là Rebecca Laughlin đã ở trong khu nhà vào đêm Drake bắn tôi. Cô ấy không có chứng cứ ngoại phạm bởi vì khi chúng tôi đến Wayback Cottage, cô ấy không có mặt ở đó, và ông bà của cô ấy cũng không biết cô ấy đã ở đâu. Cô ấy đã nói gì đó về việc cảnh báo tôi.
Theo như lời Thea kể, Rebecca trông như đã khóc rất nhiều vào ngày hôm sau. Tại sao?
“Cậu đã ở đâu vào đêm tớ bị bắn?” Tôi hỏi cô ấy, miệng khô khốc.
Rebecca nhắm mắt lại. Cô ấy nhẹ nhàng trả lời. “Cậu không biết được cảm giác sẽ như thế nào khi cả cuộc đời cậu chỉ xoay quanh một người duy nhất, và rồi một ngày nọ, lúc cậu tỉnh dậy, người đó đã biến mất đâu.”
Đây không phải câu trả lời cho câu hỏi của tôi. Tôi nghĩ về việc Thea từng nói với tôi rằng cô ấy chỉ làm những gì Emily muốn.
Emily sẽ muốn Rebecca làm gì với tôi?
Xander cần nhanh chóng quay lại đây.
“Cậu biết đấy, đó là lỗi của tớ.” Rebecca đứng từ trên cao nói vọng xuống, mắt vẫn nhắm nghiền. “Emily thích làm liều. Tớ đã mách chuyện với bố mẹ chúng tớ. Họ cấm túc chị ấy, cấm chị ấy không được chơi với những người của nhà Hawthorne. Nhưng Em vẫn có cách riêng của mình. Chị ấy thuyết phục bố và mẹ rằng mình sẽ không hoạt động ngoài trời. Họ không dỡ bỏ lệnh cấm chị ấy giao du với mấy anh em nhà đó, nhưng họ cũng bắt đầu thả cho chị ấy đi chơi với Thea trở lại.”
“Thea,” tôi nhắc lại. “Người mà cậu đang bí mật hẹn hò.”
Mắt Rebecca mở lớn. “Emily thấy chúng tớ ở bên nhau vào chiều hôm đó. Chị ấy... tức giận. Lúc Emily thấy tớ ở một mình, chị ấy đã nói với tớ rằng thứ tình cảm của tớ và Thea không phải tình yêu; nếu Thea thực sự yêu tớ, cô ấy sẽ không bao giờ giả vờ hẹn hò với Xander. Emily nói...” Rebecca đang hoàn toàn mắc kẹt trong những hồi ức. Mãnh liệt. “Chị ấy bảo tớ rằng Thea yêu cô ấy nhiều hơn, và chị ấy sẽ chứng minh cho tớ thấy. Chị ấy nhờ Thea che giấu chuyện chị ấy đi lặn vách đá. Tớ đã cầu xin Thea đừng làm thế, nhưng cô ấy nói rằng sau tất cả mọi chuyện, chúng tớ nợ Em một lần như vậy.”
Thea đã che giấu cho Emily vào đêm cô ấy qua đời.
“Hầu hết mọi trò mà Emily thuyết phục các anh em nhà Hawthorne tham gia vào, chị ấy đều có thể làm được, nhưng kể cả những thợ lặn vách đá chuyên nghiệp cũng không nhảy từ đỉnh của Cổng Quỷ. Ai cũng sẽ có thể gặp nguy hiểm, nhưng với nhiều adrenaline như thế, nhiều cortisol [1] như thế, rồi thay đổi độ cao và áp suất nữa, tất cả tác động lên trái tim của chị ấy cùng một lúc ư?” Rebecca đang nói rất nhẹ, đến nỗi tôi không chắc cô ấy có thật sự nhớ rằng tôi đang nghe hay không, “Tớ đã cố nói với bố mẹ về việc chị ấy định làm nhưng chẳng ích gì. Tớ cố cầu xin Thea và cô ấy đã chọn Emily thay vì tớ. Vậy nên tớ quyết định đi gặp Jameson. Anh ấy là người mà tớ nghĩ sẽ đưa chị ấy đến Cổng Quỷ.”
Đầu của Rebecca cúi gập xuống, mái tóc đỏ sậm rơi xuống khuôn mặt. Thea nói đúng - Rebecca Laughlin rất đẹp. Nhưng lúc này, cô ấy trông không được ổn lắm.
“Tớ có một đoạn ghi âm lời Emily nói,” cô ấy nói khẽ. “Chị ấy từng kể cho tớ nghe tất cả mọi thứ mà các anh em nhà Hawthorne đã từng làm cùng chị ấy, cho chị ấy và với chị ấy. Chị ấy thích ghi lại mọi thứ.” Rebecca ngừng nói. Khi cô ấy tiếp tục, giọng cô trở nên sắc hơn rất nhiều. “Tớ đã mở đoạn ghi âm này cho Jameson nghe. Tớ tự nhủ rằng tớ đang làm điều này để bảo vệ chị gái tớ, để ngăn cản anh ấy không đưa chị tớ đến chỗ vách đá. Nhưng sự thật là vì chị ấy đã cướp Thea khỏi tay tớ.”
Vậy nên cậu cướp đi thứ gì đó của cô ấy, tôi nghĩ. “Jameson đã chia tay với Emily,” tôi nói. Anh ấy nói với tôi rất nhiều về chuyện đó.
Rebecca trả lời. “Nếu anh ấy không làm thế, có lẽ Emily sẽ không cần phải đẩy mọi thứ đi quá xa. Có lẽ chị ấy sẽ dịu lại và chọn nhảy từ một trong số các vách đá thấp hơn. Có lẽ mọi chuyện sẽ ổn.” Giọng cô ấy ngày càng nhẹ đi. “Nếu Emily không bắt gặp Thea và tớ ở bên cạnh nhau vào chiều hôm đó, nếu chị ấy không nhìn nhận mối quan hệ của chúng tớ như một sự phản bội, có lẽ chị ấy sẽ không cần phải nhảy.”
Rebecca tự nhận lỗi về mình. Thea đổ tội cho các chàng trai. Grayson đẩy hết tất cả mọi tội lỗi lên bản thân. Còn Jameson...
“Tớ xin lỗi.” Lời xin lỗi của Rebecca kéo tôi ra khỏi những suy nghĩ của mình. Tông giọng của cô ấy cho tôi biết rằng cô ấy không nói về Emily nữa. Cô ấy không còn nói về điều đã xảy ra hơn một năm trước nữa rồi.
“Xin lỗi vì cái gì cơ?” Tôi hỏi. Cậu đang làm gì ở dưới này thế, Rebecca?
“Tớ không có ý chống lại cậu. Nhưng đó là điều mà Emily sẽ muốn.”
Cô ấy không ổn. Tôi phải tìm cách ra khỏi đây. Tôi phải tránh xa cô ấy.
“Chắc chắn Emily sẽ ghét cậu vì cậu cướp tiền của họ. Chị ấy cũng sẽ ghét cách họ nhìn cậu.”
“Vậy nên cậu quyết định loại bỏ tớ,” tôi đáp, cố kéo dài thời gian. “Vì Emily.”
Rebecca nhìn tôi chằm chằm. “Không.”
“Cậu biết các đường hầm, và bằng cách nào đó, cậu đã nói với Drake...”
“Không.” Rebecca nhấn mạnh. “Avery, tớ không làm thế.”
“Cậu vừa tự nói với chính mình đấy thôi. Emily sẽ muốn tớ biến mất.”
“Tớ không phải Emily.” Từng từ từng chữ gằn lên nơi cổ họng của Rebecca.
“Vậy cậu đang xin lỗi vì điều gì?” Tôi hỏi.
Rebecca nuốt nước bọt. “Ông Hawthorne từng kể cho tớ nghe chuyện về các đường hầm vào một mùa hè khi tớ còn rất nhỏ. Ông ấy dẫn tớ đi xem tất cả các lối vào và nói rằng tớ xứng đáng có được một thứ chỉ thuộc về tớ. Một bí mật. Tớ xuống đây mỗi khi tớ cần phải trốn tránh, đôi lần khi tớ ghé thăm ông bà. Nhưng từ khi Emily mất, mọi thứ ở nhà đều rất khủng khiếp, nên thỉnh thoảng tớ vào đây từ bên ngoài.”
Tôi chờ đợi. “Và?”
“Vào đêm cậu bị bắn, tớ đã thấy một người khác ở đường hầm. Tớ đã không nói bất cứ điều gì, bởi vì Emily sẽ không muốn tớ làm thế. Tớ nợ chị ấy, Avery. Sau những gì mà tớ đã làm, tớ nợ chị ấy .”
“Cậu đã thấy ai?” Tôi hỏi. Cô ấy không trả lời. “Drake?”
Rebecca nhìn thẳng vào mắt tôi. “Anh ta không đi một mình.”
“Còn có ai nữa?” Tôi lại chờ. Nhưng không có gì cả. “Rebecca, còn ai ở trong đường hầm cùng với Drake nữa?”
Emily sẽ muốn cô ấy bảo vệ ai?
“Một trong các anh em ư?” Tôi hỏi, cảm giác như mặt đất đang sụp đổ ngay dưới chân mình.
“Không,” Rebecca khẽ nói. “Mẹ của họ.”
Một hoóc môn vô cùng quan trọng và được xem là hoóc môn chống căng thẳng. Nó làm tăng huyết áp, tăng đường huyết, có tác dụng ức chế miễn dịch và chống dị ứng.