Chương 91
Tôi đã đi học và khi trở về nhà, tôi gọi điện cho Max, mặc dù tôi biết có khi cậu ấy còn chẳng được cầm điện thoại của mình. Cuộc gọi của tôi bị chuyển vào hộp thư thoại. “Đây là Maxine Liu. Tôi đã bị cô lập trong thứ có công nghệ tương đương như một tu viện ảo. Chúc một ngày may mắn, lũ vô lại thối nát.”
Tôi thử gọi vào điện thoại của em trai cậu ấy và vẫn bị chuyển sang hộp thư thoại. “Bạn đang liên lạc với Isaac Liu.” Max cũng đã kiểm soát cả hộp thư thoại của em trai mình. “Em ấy là một người em trai hoàn toàn có thể chấp nhận được. Nếu bạn để lại tin nhắn, có thể em ấy sẽ gọi lại cho bạn. Avery, nếu là cậu, hãy ngừng việc cố giết bản thân lại ngay. Cậu còn nợ tớ cả một nước Úc đấy!”
Tôi không để lại tin nhắn, nhưng đã lên kế hoạch xem phải mất gì để thuyết phục Alisa gửi vé hạng nhất đến Úc cho toàn bộ gia đình họ Liu. Tôi không thể đi du lịch cho đến khi thời hạn ở Nhà Hawthorne của tôi kết thúc, nhưng Max thì có thể.
Tôi nợ cậu ấy.
Cảm thấy hụt hẫng và đau lòng vì những điều Grayson đã nói và sự thật là Max đã không thể ở đó để xử lý nó cùng tôi, tôi đi tìm Libby. Chúng tôi thực sự cần phải mua cho chị ấy một chiếc điện thoại di động mới, bởi vì dễ bị lạc ở nơi này lắm.
Tôi không muốn mình lạc mất bất kỳ ai nữa.
Có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ tìm được chị ấy mất, nhưng khi đi gần đến phòng nhạc, tôi nghe thấy tiếng đàn piano. Tôi thả hồn theo điệu nhạc và thấy Libby đang ngồi trên băng ghế piano, bên cạnh Nan. Họ đều đang ngồi, mắt nhắm nghiền và lắng nghe.
Đôi mắt đen của Libby đã dần mờ đi. Nhìn thấy chị ấy ở bên cạnh Nan khiến tôi nghĩ đên công việc của Libby khi còn ở nhà. Tôi không thể yêu cầu chị ấy cứ ngồi trong Nhà Hawthorne cả ngày mà không làm gì được.
Tôi tự hỏi Nash Hawthorne sẽ gợi ý điều gì. Tôi có thể yêu cầu chị ấy lập một kế hoạch kinh doanh. Một chiếc xe tải bán đồ ăn chẳng hạn?
Hoặc có khi chị ấy cũng muốn đi du lịch. Cho đến thời điểm bản di chúc hết hiệu lực, tôi sẽ bị hạn chế việc tôi có thể làm, nhưng những người tốt bụng ở McNamara, Ortega và Jones có lý do để muốn làm vui lòng tôi. Cuối cùng thì tiền cũng sẽ là của tôi. Cuối cùng thì nó cũng sẽ thoát khỏi ủy thác.
Cuối cùng, tôi sẽ trở thành một trong những người phụ nữ giàu có và quyền lực nhất trên thế giới này.
Tiếng nhạc piano dừng lại, chị gái tôi và Nan cùng nhìn lên và thấy tôi đang đứng đó. Libby bày tỏ sự quan tâm kiểu gà mái mẹ thân thương nhất của chị ấy với tôi.
“Em chắc là em ổn chứ?” Chị ấy hỏi tôi. “Trông em không ổn lắm.”
Tôi nghĩ về Grayson. Về Jameson. Về những lý do tôi được đưa tới dây. “Em ổn,” tôi trả lời Libby, giọng nói kiên định đến mức tôi gần như có thể tin vào điều mình vừa mới nói.
Chị ấy không dễ bị lừa. “Chị sẽ làm gì đó cho em,” Libby nói. “Em ăn bánh Quiche bao giờ chưa? Chị cũng chưa từng làm bánh Quiche.”
Tôi thực sự không muốn thử bánh lắm, nhưng nướng bánh là cách Libby thể hiện tình yêu của mình. Chị ấy đi thẳng về phía nhà bếp. Tôi định đi theo nhưng Nan ngăn tôi lại.
“Ở đây đi,” bà ra lệnh.
Ngoài vâng lời ra thì tôi đâu thể làm gì khác.
“Bà nghe nói cháu gái bà sẽ rời đi.” Nan nói gọn lỏn sau khi để tôi phải toát mồ hôi mất một lúc.
Tôi đã cân nhắc đến chuyện giấu giếm, nhưng bà ấy đã thể hiện khá rõ ràng rằng bà ấy không phải người thích quanh co. “Cô ấy đã cố giết cháu.”
Nan khịt mũi. “Skye không bao giờ thích làm bẩn tay mình. Nếu cháu hỏi bà rằng sẽ thế nào khi cháu định giết một ai đó, vậy thì ít nhất cháu cũng nên tự mình làm việc này một cách tử tế và làm cho đúng.”
Đây có lẽ là cuộc trò chuyện kỳ lạ nhất mà tôi từng có trong đời, và nó đang nói lên điều gì đấy.
“Ngày nay không phải ai cũng tử tế,” Nan tiếp tục. “Không tôn trọng. Không tự trọng. Không dũng cảm đối mặt.” Bà ấy thở dài. “Nếu Alice tội nghiệp có thể nhìn thấy con cái của nó lúc này...”
Tôi tự hỏi Skye và Zara đã lớn lên trong Nhà Hawthorne như thế nào. Cả Toby nữa.
Điều gì đã biến họ thành thế này?
“Con rể của bà đã thay đổi di chúc của mình sau khi Toby mất.” Tôi quan sát biểu cảm của Nan, tự hỏi bà ấy có biết chuyện này không.
“Toby là một cậu bé ngoan,” Nan cộc cằn. “Cho đến khi thằng bé không còn ngoan nữa.”
Tôi không biết chắc hiện giờ mình phải làm gì.
Tay bà ấy sờ lên sợi dây chuyền lồng ảnh trên cổ. “Thằng bé là đứa trẻ ngọt ngào nhất, còn rất lanh lợi. Giống hệt bố nó, mọi người vẫn thường bảo thế, nhưng thằng bé này có chút giống bà nữa.”
“Chuyện gì đã xảy ra vậy ạ?” Tôi hỏi.
Vẻ mặt của Nan tối sầm lại. “Nó đã làm tan nát trái tim của Alice. Tan nát trái tim của tất cả chúng tôi.” Những ngón tay của bà siết chặt quanh sợi dây chuyền và run rẩy. Bà xụ mặt, sau đó mở mặt dây chuyền ra. “Nhìn thằng bé này,” bà bảo tôi. “Nhìn thằng bé ngọt ngào này đi. Lúc ấy nó mới mười sáu tuổi.”
Tôi cúi xuống để nhìn rõ hơn, băn khoăn không biết Tobias Hawthorne Đệ nhị có giống với người cháu họ nào của ông ấy không. Tôi đã rất kinh hãi khi nhìn thấy ông.
Không.
“Đây là Toby ạ?” Tôi không thể thở nổi. Tôi không thể nghĩ gì nữa.
“Nó là một cậu bé ngoan,” Nan cộc cằn đáp.
Tôi gần như không thể nghe thấy bà ấy nói gì. Tôi không thể rời mắt khỏi bức ảnh. Tôi không thể nói nên lời, bởi tôi biết người đàn ông đó. Ông ấy trông trẻ hơn trong bức ảnh này - trẻ hơn rất nhiều - nhưng khuôn mặt của ông thì không thể lẫn vào đâu được.
“Người thừa kế?” Một giọng nói vang lên từ ngưỡng cửa. Tôi nhìn lên và thấy Jameson đang đứng đó. Anh ấy trông khác hẳn so với vài ngày trước, trông nhẹ nhõm hơn. Anh đã bớt tức giận hơn một chút, còn có thể nhếch môi cười với tôi. “Thứ gì làm em sốt sắng đến vậy?”
Tôi nhìn lại sợi dây chuyền và hít vào một hơi thở đến rát cả phổi. “Toby,” tôi cố gắng nói. “Em biết ông ấy!”
“Em gì cơ?” Jameson đi về phía tôi. Bên cạnh tôi, Nan đang chết sững.
“Em đã từng chơi cờ với ông ấy trong công viên,” tôi đáp. “Vào mỗi buổi sáng.” Harry.
“Không thể nào,” Nan nói, giọng run rẩy. “Toby đã mất được hai mươi năm rồi.”
Hai mươi năm trước, Tobias Hawthorne đã tước quyền thừa kế của toàn bộ gia đình. Chuyện này là sao? Chuyện quái gì đang xảy ra ở đây thế?
“Em chắc không, Người thừa kế?” Jameson đang ở ngay sát tôi. Anh đã thấy ánh mắt Jameson nhìn em, Grayson đã nói vậy. “Em có chắc chắn tuyệt đối không?”
Tôi nhìn Jameson. Chuyện này mang tới cảm giác thật dối trá. Mẹ có một bí mật, tôi lại nhớ về lời mẹ tôi từng nói, về ngày con được sinh ra...
Tôi nắm lấy tay Jameson, siết chặt. “Em chắc chắn.”