CHƯƠNG 12
Không nhầm lẫn đâu! À, - Griffin nhắc lại. - Cô có chắc đó là mấy từ cô ấy muốn nói không?
- Anh nhìn môi tôi đây! - Poppy uốn môi theo mấy từ trên - Rồi làm thêm một lần nữa.
- Thế là khá rõ rồi, - anh đồng ý - Vậy cô ấy là Lisa.
Khi Poppy hơi nghiêng người tới trước, áp mẹ lên đầu gối và hai tay ôm lấy mắt cá, anh cảm thấy lòng mình đau nhói. - Cô sẽ không khóc nữa chứ? - Poppy là cô gái có cá tính mạnh mẽ. Thấy nàng khóc lòng anh xốn xang. Ngoài ra, anh và nàng còn phải cần vạch ra một đường hướng mới cho vụ này.
- Không! Poppy lặng lẽ nói. - Tôi chỉ... cảm thấy... mệt mỏi.
Anh đưa tay lùa vào mái tóc nàng, rồi vuốt nhẹ mái tóc đen, ngắn, mềm và dày hãy còn ẩm ướt vì vừa từ phòng tắm ra khi anh đến.
Cũng với một giọng mệt mỏi nàng nói: - Câu hỏi ở đây là làm thế nào một Heather mà tôi từng biết rõ, lại có thể là người đã giết Rob DiCenza, hay bất cứ một ai khác?
- Đó là hướng đi mà chúng ta nhắm đến. Chúng ta cho Lisa không phải là một kẻ côn đồ, như hình ảnh con người Lisa mà gia đình DiCenza đã vẽ ra. Và chúng ta sẽ cố tìm cho ra lý do nào khiến cô ta cán chết anh chàng ấy. Nhưng hiện đang có một vấn đề. Anh bạn Ralph của chúng tôi đã đụng phải một bức tường. Không ai ở California chịu nói gì với anh ta cả, và người duy nhất mà chúng ta có ở đầu mối này là Heather.
- Chị ấy đã không cho Micah biết điều gì cả.
- Nhưng cô ấy lại cho cô biết qua mấy từ đó. Như vậy thì đó cũng là một sự thú nhận rồi.
- Chị ấy có thể chối là không nói. Chị ấy có thể thù ghét tôi vì đã nói cho anh biết.
- Có thể chị ấy bị ray rứt, giày vò. - Nói xong anh hối hận khi thấy người Poppy chợt cứng đờ. Hai tay anh ôm lấy đầu nàng, nghiêng người xuống thật gần, nói: - Chúng ta cần tham khảo thêm ý kiến. Cô có thể kiếm người tạm thay nghe điện thoại trong khi chúng ta đi không?
Sau khi đưa hai đứa bé đến trường, Micah cho xe dừng lại tại một trạm xăng nằm ở rìa thị trấn. Anh vừa mới đặt thẻ tín dụng vào và bắt đầu đổ xăng, thì một chiếc xe tải khác đến đậu phía đối diện với cây xăng. Bên trong xe có ba người, tất cả đều là dân Lake Henry, trong số có hai người cùng học trung học với anh hồi nhỏ. Người thứ ba đến thị trấn muộn hơn. Cả ba cùng làm việc cho một nhà thầu xây dựng địa phương, và dường như đang đến nơi làm việc.
- Này Micah, - Skip Houser, người lái xe, gọi anh trong khi leo ra khỏi xe. - Công việc làm ăn dạo này ra sao?
Vì không muốn chuyện trò vào lúc này nên Micah chỉ gật đầu, tiếp tục cho xăng vào xe.
- Mặt trời càng lúc càng cao thềm. - Skip mở nắp thùng xăng, đưa vòi xăng vào. - Hôm nay chắc cỡ 30°F. Cậu đã đặt mấy ống dẫn nhựa chưa?
Micah có theo dõi sát kênh truyền hình về thời tiết, và ống phong vũ biểu của anh. Ngày hôm nay nhiệt độ đã lên cao trên 30 độ F, chưa biết ngày mai ra sao. Nếu nó lên đến 40 độ F là nhựa cây bắt đầu chảy, và như thế có nghĩa là mùa nhựa chảy sẽ đến sớm, và chắc anh phải chật vật với nó. Anh dự tính bắt đầu đặt ống sáng hôm nay, và phải làm thật nhanh.
Nhưng chuyện này chẳng dính dấp gì đến Skip Houser, nên anh chỉ lạnh nhạt nói: - Chưa.
- Bọn tớ đang xây cất một ngôi nhà lớn ở phía bên kia West Eames, không biết có giúp cậu được trong mùa đường này không. Tớ thấy áy náy vì cậu không có Heather giúp. Cô ấy làm việc rất tốt. Tớ thích cô ấy.
Micah chẳng quan tâm đến những câu nói ấy của anh ta.
- Nhà giam cô ấy ở cũng không quá tệ chứ? - Anh ta hất cằm về phía chiếc xe tải. - Dunty cũng bị nhốt ở đấy trong vài tuần lễ về tội quấy nhiễu con bé của Harry Schwick. Nhờ sau này con bé dó thú nhận là nó đã nói dối, y mới được thả ra. Y bảo nơi đó cũng không tệ lắm.
Dunty không phải là dân chính gốc Lake Henry. Y mới đến thị trấn sau này, và Micah biết anh ta. Y là một gã chẳng ra gì, và anh chắc là y có thể làm bất cứ chuyện xấu xa mà con bé nọ đã nói.
Tức giận vì Skip đã đem xếp Heather vào cùng hạng với Dunty, Micah dã rút vòi đổ xăng ra, dù bình chứa vẫn chưa đầy. Và trong khi anh còn đang vặn nắp bình xăng lại thì Skip lại hỏi thêm: - Cậu có biết chuyện cô ấy là Lisa không?
Câu hỏi làm Micah thêm bực tức. - Anh chầm chậm ngẩng đầu lên nói: - Cậu vừa nói cái gì đó?
Vốn là người chậm hiểu, Skip ngỡ là Micah muốn mình nói thêm. - Tớ muốn hỏi là cậu có biết cô ấy thật sự là ai không. Ý tớ là cậu đã sống với cô ấy lâu như thế...
Micah giật mạnh cửa xe. - Ai bảo cô ấy là Lisa?
- Này, đâu chỉ có tớ. Hầu như mọi người trong thị trấn đều bảo thế. Tớ cũng vừa nghe họ nói như thế ở cửa hàng của Charlie. Cả khu Ridge nữa. Chúng tôi vẫn chờ đợi nghe thêm một điều gì khác nữa, nhưng chẳng có gì. Heather như một cô gái một hôm chợt xuất hiện ở đây mà chẳng ai biết gì về quá khứ, rồi bỗng nhiên biến thành một cô gái từng cặp bồ với con trai một vị thượng nghị sĩ, và có thể sẽ lên Washington một ngày nào đó nếu anh chàng ấy...
Micah cắt ngang anh ta: - Skip, cậu chẳng biết gì cả. Câm mồm lại.
- Chẳng phải chỉ có mình tớ bảo thế.
- Vậy bảo bọn họ câm miệng cả lại.
Skip khịt mũi vẻ căng thẳng. - Cậu trả bao nhiêu tiền cho tớ mà dám nói như thế? Nên nhớ là tớ đã từng làm việc giúp cậu.
- Vâng, tôi nhở. - Micah đáp lại - Tôi cũng nhớ là cứ ba giờ chiều là cậu cằn nhằn, than vãn muốn về nhà ăn uống, nhậu nhẹt. Skip, tôi không cần cậu. Không cần cậu và đám bạn của cậu.
Micah bước vào xe, cho máy nổ rồi bỏ chúng lại đấy, không buồn nhìn lui. Anh biết là mình vừa có thêm ba người không ưa nữa.
Nhưng anh đã dứt khoát không cần đến bọn họ. Anh cho là nếu năm nay họ có đến giúp, cũng chỉ làm cho xi rô có mùi xấu đi, tương tự như mùi của thứ nhựa cây được lấy quá muộn.
Poppy và Griffin đi trên hai chiếc xe khác nhau. Nàng đã bảo Griffin như thế. Chiếc Blazer chỉ đủ chỗ cho nàng và các trang bị khác gồm cả chiếc xe lăn. Hơn nữa vì có người tạm thay, nên nàng cũng không quay trở về nhà ngay, mà có thể ghé nhà Lily, hay ghé cửa hàng sách thăm Marianne. Điều mà nàng không cho Griffin biết vì sợ anh đòi đi theo là nàng có thể ghé lại tiệm của Charlie ăn trưa. Tiệm cà phê vòm bằng kính của Charlie là nơi lý tưởng cho một ngày như thế này.
- Vớ vẩn! - Griffin trêu nàng - Chẳng qua là cô không muốn người ta nhìn thấy cùng đi với tôi.
Poppy ngần ngại một chút rồi thú nhận: - Cũng có chuyện đó nữa - Chắc Griffin cũng biết là cùng đi ăn trưa với anh ở quán cà phê của Charlie, những người khác sẽ có thêm đề tài để bàn luận ngoài câu chuyện của Heather, không có lợi cho nàng. Nàng đã chấp nhận may rủi. Khi chạy ngang qua thị trấn với chiếc xe tải của Griffin bám sát theo. John McGillycudy đã ngừng xúc tuyết trên mái nhà của ông ta, đưa tay vẫy chào. Maddy Harris đang dắt chó đi dạo cũng ngừng lại vẫy chào. Luther Wolfe và Marcedes Levesque thì đứng ở cổng bưu điện vẫy. Nàng đã vui vẻ vẫy tay chào lại tất cả mà trong lòng phấn khởi, vì giờ đây nàng đã có thể làm một điều gì đó cho Heather. Đúng là nàng phải cám ơn Griffin. Poppy đã băn khoăn không biết cho chiếc xe mình lăn đi đâu sau lời thú nhận của Heather, thì may sao đã có Griffin để cùng chia sẻ mẩu tin đó.
Nhưng như thế không có nghĩa là cả thị trấn cần biết chuyện hai người đang làm việc về vụ này. Chưa kể đến những suy đoán của họ về một mối tình lãng mạn giữa nàng và Griffin, vì chuyện này còn có thể gây nên những đồn đại khác nữa.
Cũng may là căn phòng của Cassie nằm ở một khúc quanh khuất tầm nhìn từ trung tâm thị trấn. Đó là một ngôi nhà nhỏ sơn màu xanh nhạt bao quanh bằng một hàng rào có tuyết phủ bên trên trông rất đẹp. Trước cổng ngôi nhà có treo một tấm bảng lớn bằng gỗ sồi với mấy chữ nổi màu xanh sẫm: CASSIE BYRNES - Luật sư.
Cassie vẫn tự hào mình là con người chủ động và dám làm. Cách tốt nhất với bà bây giờ là tiếp xúc với Griffin thay vì đi sục tìm những nơi khác. Nhưng bà chưa sẵn sàng làm chuyện này vì còn mãi suy ngẫm những điều Mark đã nói. Hơn nữa, sáng hôm đó bà còn có khách hàng, một phụ nữ ở khu Ridge, đến nhờ bà giúp để có một lệnh nhằm ngăn cản sự bạo hành của một người bạn trai. Vì vậy bà chưa có thì giờ đi gặp Griffin.
Nhưng Poppy đã gọi điện thoại yêu cầu cuộc họp, và vì tin tưởng Poppy mà giờ đây bà nhìn thấy chiếc xe anh ta đang lái chạy vào con đường dẫn đến văn phòng, theo sát xe của Poppy.
Nhìn cái dáng dấp lịch sự của anh ta khi bước đến mở cửa xe giúp cô gái, rồi đỡ cô ngồi vào xe lăn, Cassie cố tìm hiểu xem điều gì đã làm bà không an tâm về anh chàng này. Mark đã đề cập đến điểm chính yếu: Griffin là người ngoài thị trấn. Vì thế mà Cassie không tin anh ta sẽ để hết tâm trí giúp Heather. Còn nữa. Anh ta là một người viết văn, và điều này khiến bà không an tâm. Anh ta có những tiếp xúc rộng rãi, đây cũng là một điểm làm bà e ngại. Và điều làm bà không an tâm hơn cả là anh ta muốn có Poppy. Cassie cũng bảo vệ cô gái này như bà muốn bảo vệ Lake Henry và Heather. Nhưng chuyện bảo vệ Heather thì hiện bà chẳng có tiến bộ nào cả, và đây là một nỗi thất vọng, một sự bối rối nữa dối với bà. Về điểm này Mark cũng dã nói đúng. Niềm tự hào của bà đã bị tổn thương. Cassie thấy ray rứt vì đã không giúp được Heather.
Còn một chuyện làm bà không vui nữa là văn phòng luật sư của bà trông rất lộn xộn. Cassie biết thế giới của những người như Griffin. Bà từng học luật với bọn họ. Hình ảnh một văn phòng luật sư của một Công ty Luật là một văn phòng được trang hoàng với đồ mỹ nghệ, những đồ gỗ màu nâu đỏ, những pho tượng điêu khắc bằng cắm thạch và những thấm thảm Đông phương. Những Công ty Luật ấy thuê nhân viên để đánh máy nhãn trên các hồ sơ, và sắp xếp tổ chức hồ sơ. Cassie không có đủ khả năng để làm như họ. Văn phòng của bà là nơi bà kê các tủ hồ sơ, các kệ sách và một khoảng trống để làm việc, được nới rộng thêm trong nhiều năm mỗi khi có nhu cầu. Tường được trang hoàng bằng những tác phẩm nghệ thuật của mấy đứa nhỏ chưa đến bảy tuổi với những nét phác họa bằng những cây bút của bà, gồm các nhân vật hoạt hình, các khẩu súng và các đồ vật mà chúng ưa thích. Tóm lại nó trông chẳng giống một văn phòng Luật sư chuyên nghiệp tí nào. Cassie trước giờ không hề để ý tới điểm này mãi cho đến hôm nay. Bà yêu thích văn phòng của bà với tất cả những điểm mang rất ít vẻ chuyên nghiệp của một Văn phòng Luật sư thật sự. Bà chợt thấy khó chịu với sự hiện diện của Griffin.
Griffin chắc cũng đã hiểu được điểm này, nên bước vào anh đã nhìn căn phòng lẫn lộn sách báo, hồ sơ, mỉm cười vui vẻ nói: - Trông thoải mái quá! - Trước khi ngồi xuống chiếc ghế mà bà chỉ tay mời anh ngồi.
Thế rồi bà quên hết những ý nghĩ vừa rồi khi Poppy thuật lại mấy từ Heather đã hé cho nàng biết chiều hôm trước.
Cassie đã vô cùng ngạc nhiên chẳng kém gì lúc thấy Griffin xuất hiện, nhưng tiết lộ vừa rồi đã giải thích được nhiều chuyện.
Cassie cúi đầu nhìn xuống bàn giấy trong một nỗi buồn vồ hạn. Một lát sau bà ngẩng lên thở dài vẻ chán nản. - Như vậy câu chuyện mới hợp lý. Nếu đó là sự thật, chúng ta cần lập hồ sơ để bào chữa.
- Đó là điều chúng ta cần thảo luận. - Poppy nói.
- Về mặt pháp lý, chuyện gì sẽ xảy ra nếu mình thú nhận trước tòa Heather là Lisa? - Griffin lên tiếng hỏi.
- Ngay tức thời à? - Cassie đã lấy ra một tập giấy ghi nguệch ngoạc mấy dòng. - Nếu chúng ta không chống lại những lời buộc tội ấy và từ bỏ quyền được dẫn độ, cô ấy sẽ được đưa trở về California.
- Giả sử chuyện ấy xảy ra. - Griffin nói. - Có cơ may nào cô ấy được tại ngoại hầu tra không?
- Một vụ án quan trọng như thế này à? Không. Không có chút cơ may nào. Phí sức vô ích.
- Vụ án quan trọng à? - Poppy sửng sốt hỏi - như một hình phạt nặng à?
- Vâng. Công tố viên cũng không cần phải đòi hỏi chuyện đó nữa. Vụ này vẫn là một vụ án sát nhân. Sẽ không có việc tại ngoại hầu tra trừ phi chúng ta đưa ra được một điểm nào đó đủ vững chắc để có thể làm cho mọi người suy nghĩ lại.
- Chẳng hạn như điểm gì?- Poppy hỏi.
Trước đây vẫn tập trung chú ý vào khía cạnh nhầm người trong vụ này, Cassie giờ mới bắt đầu nhìn đến những khả dĩ khác. Như là Heather có lý do để sợ mạng sống mình bị đe dọa, như là chị ấy bị Rob dọa đánh đập, hay bị hiếp dâm, hay có thể sợ bị ông bố anh ta làm thế.
- Bố anh ta à?- Poppy kêu lên - Ôi trời, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó.
Vấn đề là ở đây chúng ta cần một nhân chứng, - Cassie nói.
- Đây là một vần đề lớn. - Griffin chen vào - Theo những gì tôi nghe nói thì có những người từng biết Lisa đã bị người của gia đình DiCenza tiếp xúc ngăn chặn không cho họ tiết lộ điều gì, nên không ai chịu mở miệng. Vì thế mà, nếu có một nhân chứng nào đó, thì ông ta hay bà ta, sẽ không xuất hiện. Còn có một trận chiến về dư luận nữa. Lisa đã bị thua trong trận chiến đó rồi, trừ phi chúng ta thay đổi thế trận thật nhanh.
Cassie ngồi dựa người ra ghế. Bà vung nhẹ cây bút hỏi Griffin vẻ thách thức: - Vậy anh có đề nghị gì?
- Một cuộc gặp riêng giữa Heather và tôi.
- Một cuộc gặp riêng? - Poppy và tôi là bạn của chị ấy. Micah là người yêu của chị ấy. Tại sao chị ấy lại nói cho ông nghe mà không nói với chúng tôi?
- Tại sao một người vợ lại chịu cho một vị bác sĩ trị liệu biết những điều mà bà ta không thể nói với ông chồng? Bởi vì ở đây có sự trung lập, khách quan. Không có sự sợ hãi bị phê bình, chỉ trích. Heather yêu mến các vị. Cô ấy quan tâm đến những gì các vị nghĩ về cô ấy, sợ những gì các vị có thể nói. Còn tôi, tôi chẳng là gì của cô ấy cả.
Cassie phải thừa nhận là có yếu tố của sự thật trong điều mà anh ta vừa nói. Nhưng bà cho là anh ta chưa nói tất cả ra. - Anh là một người viết văn - bà nói.
- Nhưng anh ấy không viết về vụ này - Poppy khẳng định.
- Vậy anh ấy có dính dấp gì đến chuyện này?
Poppy cười vẻ tự mãn: - Tôi. Anh ấy muốn tạo một ấn tượng tốt đối với tôi. - Rồi đổi sang giọng nài nỉ - Cassie, anh ấy có nhưng nguồn lực mà chúng ta không có.
Và anh ta chịu dành nguồn lực này cho Heather à? Tại sao?- Theo Cassie thì chắc anh ta phải có mục đích gì đó.
- Vì anh ta bị lương tâm cắn rứt, - Griffin nói chen vào. Sau đó anh giải thích vai trò của mình trong vụ bắt giữ Heather.
Trong một lúc, Cassie cho rằng sự thiếu tin tưởng của mình đối với Griffin là đúng - Hay quá! Hay thật!
- Cassie, chuyện đã qua rồi, - Poppy nói. - Nước chảy qua cầu rồi. - Anh ấy muốn giúp, và anh ấy có những nguồn tiếp xúc riêng.
Như là ông anh của anh ấy à? - Cassie vẫn thấy khó nuốt trôi những gì vừa nghe Griffin nói. Giá anh ta không phát biểu ý kiến của mình khi nhìn bức ảnh trên tường trong văn phòng của ông anh, thì đã không có vụ này.
- Như là những thám tử tư từng có một món nợ cần phải trả cho tôi - Griffin nói. - Rob DiCenza đã đánh đập các cô gái. Lisa đã phải đến trung tâm y tế ít nhất là hai lần.
Cassie nhướng mày hỏi: - Và anh có thể liên kết hai chuyện đó lại với nhau à? Liên kết những vụ đánh đập nọ với những lần cô ta đến các cơ sở y tế à? Anh có người nào xác nhận chuyện đó không? Vì dó là điều chúng ta cần. Chỉ nghe nói thôi thì không được. Đồn đãi cũng không có giá trị gì. Bằng chứng cho sự suy diễn cũng chỉ là giả thiết.
- Như vậy chúng ta lại trở về điểm khởi đầu, - Poppy nói - Griffin muốn nói chuyện với chị ấy. Chị có thể thu xếp một cuộc gặp mặt được không?
Cassie không chắc Griffin có thể kiếm thêm được thông tin từ Heather hơn là những gì bà, Poppy và Micah từng cố gắng. Vị bác sĩ tâm thần mà bà đã nói chuyện bảo là, nếu Heather bị những căng thẳng rối loạn do các cơn hậu chấn động của một vết thương tinh thần nào đó, thì sự thật có thể bị chôn sâu vào tâm thức, cần trị liệu đàng hoàng mới tìm ra được sự thật ấy. Griffin trông có vẻ là con người tử tế, bà phải thừa nhận như thế. Nhưng anh chàng không phải là một bác sĩ tâm thần.
Vậy thì họ còn có được gì? Micah không có tiền trả các phí tổn, bà chỉ có thể cho anh ta thời gian của mình, không đủ khả năng thuê một bác sĩ tâm thần để tìm cho ra sự thật của Heather. Bà cũng không đủ sức thuê một thám tử tư đi tìm sự thật ấy theo một đường hướng khác. Nếu Griffin có bạn bè làm thám tử tư, và nếu anh ta bị lương tâm cắn rứt, anh ta sẽ có thể giúp bà trong vụ Heather này mà không phải tốn kém gì cả. Bà không thể từ chối sự giúp đỡ của anh ta được. Như thế chẳng khác gì thừa nhận là Mark đã nói đúng.
Hơn nữa, trong khi Griffin vặn hỏi Heather, bà còn nhiều chiến lược về dư luận hầu như bị thua rồi, và vấn đề này cũng quan trọng không kém. Trước khi Cassie vạch ra một chiến lược về mặt pháp lý, bà cũng cần biết thêm về những thành phần chính yếu trong vụ này, không kể Heather hay Rob. Những người có thể tạo ảnh hưởng lớn đến kết quả vụ án, trong trường hợp này là vị Thống đốc tiểu bang, vị Chưởng lý và vị phụ tá của ông ta ở California, Charles DiCenza và bà vợ, và chắc chắn là vị quan tòa được giao nhiệm vụ xét xử vụ án. Nếu biết được cá tính của những người bà đang phải đối đầu, Cassie sẽ dễ dàng hơn khi phát thảo một chiến lược chung. Bà cần gọi điện đi một vài nơi. Bà có những người bạn cùng học trường luật ở California có thể cung cấp cho bà một số thông tin cần thiết mà họ biết được. Bà cũng có John Kipling với cả một đường dây các phóng viên bạn bè sẵn sàng chia sẻ những gì họ biết với anh ta. Và bà còn có Mark cùng với những ý kiến mà cho đến giờ bà thấy là rất hợp lý. Bà cần gọi để báo cho chồng bà biết quyết định của mình.
Cassie cầm máy điện thoại lên hỏi: - Lúc nào thì anh muốn đi?
Micah quay kính cửa xe xuống, hy vọng không khí lạnh bên ngoài làm nguội bớt cơn giận; nhưng nó vẫn cứ âm ỉ trong lòng khi anh cho xe từ con đường bờ hồ rẽ vào lối về nhà, và nhìn thấy chiếc xe hơi nhỏ màu đen đậu tại nhà anh hôm thứ Ba. Đứng trước cổng là hai thanh niên mật vụ, những người từng đến lục soát nhà anh. Một người đang ôm máy vi tính của Heather.
Nhìn bọn họ anh lại thấy bất mãn. Anh dừng xe, bước nhanh đến mở cửa rồi hai tay thọc vào túi quần bảo họ: - Nhanh đấy nhỉ!
- Chúng tôi nghĩ là anh cần nó.
- Chẳng phải... vì các anh đã sục tìm mà không thấy gì như tôi đã nói rồi sao? Tất cả những gì trong đó chỉ có liên quan đến công việc làm ăn của tôi thôi.
- Và của Lisa nữa!
- Ở đây không có ai là Lisa cả. Đó là công việc của Heather.
- Anh đang chơi chữ đấy. Anh muốn đặt ở đâu?
Giọng Micah vẫn không bớt gay gắt: - Tôi muốn nó được đem về nơi mà các anh đã lấy đem đi.
- Ồ, chúng tôi đã lục khắp ngôi nhà, xin lỗi không nhớ nơi nó được đặt vào lúc ấy.
Micah hỏi ngay: - Nơi các anh lấy là nơi nào?
Hai nhân viên nọ đưa mắt nhìn nhau một lúc.
- Cứ vứt nó ở cổng đi! - Micah bảo họ vẻ thách thức. - Thử vứt nó đấy đi, để xem tôi có đi kiện các anh về tội cố tình phá hoại tài sản của tôi không.
Anh thấy thất vọng khi họ bước xuống các bậc thềm đi vòng ra phía sau nhà. Một người gọi lớn hỏi anh: - Cửa có khóa không?
- Lần trước nó có khóa không? - Micah hỏi lại. - Các anh có nhìn thấy ống khóa ở đấy không?
Khi hai nhân viên nọ đang khuất dạng qua khúc quẹo sau nhà, Micah đóng mạnh cửa, theo hành lang ra sau nhìn qua nhà máy chế biến đường, và đứng đấy chờ. Trong khi anh đứng nhìn ra, hai ý nghĩ khác cùng chợt đến. Ý nghĩ đầu tiên có liên quan đến mẩu đối thoại anh vừa trao đổi với hai nhân viên nọ.
“Ở đây không có ai là Lisa cả”, Micah đã nói thế. “Đó là công việc của Heather”. Và một nhân viên đã trả lời là “Anh đang chơi chữ”.
“Em là Heather Malone”, Heather đã nhất mực bảo thế trong cuộc gặp đầu tiên với anh ở tòa. Giờ anh chợt nhận ra là nàng đã chơi chữ với anh. Có thể nàng đã nói thực khi bảo mình hiện là Heather Malone, dù nàng cũng có thể là một người nào khác cách đây mười lăm năm. Điều này dẫn anh đến một ý nghĩ thứ nhì. Đột nhiên anh thấy mình rất muốn biết thứ gì ở bên trong chiếc ba lô của nàng.
Anh chống nạnh đứng chờ cho đến khi thấy hai nhân viên FBI xuất hiện. Họ đi ngang qua anh không nói gì và bước vào xe. Anh đứng nhìn theo chiếc xe lùi lại rồi chạy đi. Anh vừa định vào nhà chế biến đường ngay khi chiếc xe ấy khuất dạng, thì lại nhìn thấy một chiếc xe khác chạy vào lối dẫn đến nhà anh. Một chiếc Chevy nhỏ, cũ cũng đến mười năm. Nhưng được chăn sóc kỹ. Mọi thứ của bà Camille đều được chăm sóc kỹ như thế.
Cho xe đậu cách chiếc xe tải của anh, bà hạ kính cửa xe xuống, đưa mắt nhìn nhanh phía sau lưng rồi hỏi: - Mọi thứ ổn cả chứ?
Micah càu nhàu đáp: - Họ đã đem trả chiếc máy vi tính. Chẳng nói gì nhiều. Tôi đoán là tất cả những dữ liệu bên trong đều đã bị xóa sạch cả rồi.
Camille đưa ra một xấp những đĩa vi tính và nói: - Tôi có thể sửa lại được. Và có thể làm bất cứ những kết toán nào mà anh cần.
Với người khác chắc anh đã quay lưng bỏ đi. Nhưng anh không thể làm thế với Camille. Bà là một người rất đàng hoàng tử tế. Vì thế anh đáp:
- Không sao cả. - Và mong cho bà bỏ đi.
- Anh có thể tự mình cho nó hoạt động lại như cũ không?
- Không. Tôi sẽ làm việc theo cách cũ của tôi.
- Nhưng nếu anh không biết những dữ kiện trong các đĩa...
- Tôi sẽ cố xoay xở.
- Xoay xở như thế nào?
Anh cố giữ kiên nhẫn, nhẹ nhàng bảo bà: - Camille, tôi sẽ tìm cách. Chúng ta sẽ nói chuyện này vào lúc khác vậy. Tôi phải đi làm việc bây giờ.
- Heather có để hồ sơ nào về những dữ liệu ghi trong các đĩa này không?
- Tôi không biết. Để rồi tôi cố tìm thử.
- Micah, để tôi làm cho. Giờ tôi đang rảnh. Tôi muốn giúp anh.
- Bà có thể đem Heather ra khỏi nhà giam được không? - Anh hỏi. Rồi như không kìm hãm được, anh tuôn ra một tràng những câu hỏi khác:
- Bà có thể chứng minh cô ấy không phải là Lisa không? Có thể làm cho cô ấy chịu nói không? Bà có thể giải thích cho hai con bé Missy và Star tại sao một người từng bảo rất yêu thương chúng lại có thể giấu kín những bí mật đến độ không thể nói ra để cúu cuộc đời của mình không? Bà có thể giải thích cho tôi rõ không? Tôi không thể nào chịu được một Heather như hiện giờ, Camille à. Tôi muốn cô Heather mà tôi có trước dây. Chúng tôi đã có một cuộc sống tốt đẹp. Tôi muốn lấy lại cuộc sống ấy.
Vẻ sửng sốt trên gương mặt Camille khiến anh thấy hối tiếc về cơn xúc động vừa rồi của mình. Không phải anh đã cố không kìm chế. Có điều là anh đã giữ nó trong lòng quá lâu. Khoảng thời gian mà anh thấy như dài nhiều năm chứ không phải là chỉ trong mấy ngày.
Thấy mình không thể phân tích được chuyện đó hay không thể nghĩ về Heather thêm giây phút nào nữa, anh đưa cả hai tay lên trong một cử chỉ đầu hàng rồi bước đi. Anh cần phải đi đặt các ống dẫn nhựa, một việc mà anh làm rất thạo. Ngay lúc này, những việc như thế là thứ anh cần.
Griffin không gặp vấn đề gì khi đến trại giam. Cassie đã thu xếp để anh có thể gặp riêng Heather ở căn phòng dành cho các luật sư và thân chủ của họ. Đây là điều không thường xảy ra ở các bang khác như New Jersey, New York hay California. Đó là một trong những nét đẹp, của một bang nhỏ như New Hempshire.
Khi cánh cửa được mở ra và Heather bước vào, anh thấy như mình đã biết cô rất nhiều. Mái tóc đen, đôi mắt xám, nước da nhạt, chiếc miệng có vết thẹo, tất cả đều trông rất quen thuộc với anh sau khi anh đã từng nhìn những bức ảnh của cô trong nhiều tiếng đồng hồ.
Heather, mặt khác, lại giật mình kinh ngạc khi thấy anh.
Cánh cửa vừa đóng lại. Griffin đã chìa tay ra tự giới thiệu: - Tôi là Griffin Hughes, bạn của Poppy. Poppy và Cassie đồng ý là tôi nên đến gặp cô. Cô ngồi xuấng đi chứ!
Heather làm như không nghe câu nói của anh, chỉ đứng cạnh cửa như sẵn sàng bỏ chạy khi có chuyện không hay. - Tại sao mấy chị ấy không đến? - Cô ngập ngừng hỏi.
- Họ nghĩ là cô sẽ thấy thoải mái hơn nếu chỉ có một mình tôi thôi.
Nhưng Heather trông không thoải mái tí nào, có vẻ sợ hãi nữa là khác
Griffin nhẹ nhàng nói: - Họ nghĩ có thể cô thù ghét tôi. Nhưng tôi không muốn cô thù ghét tôi. Tôi là bạn. Tôi không đến đây để làm gì hại đến cô.
Khi thấy Heather vẫn còn sợ hãi, Griffin ngồi xuống ghế, nghĩ rằng nếu cô ta đứng như thế, ở tầm cao hơn mình, có thể cô ta cảm thấy an tâm hơn. Anh đã quyết định sẽ không đề cập đến lời thú nhận của cô với Poppy. Có lẽ đó cũng là một dấu hiệu cho thấy cô đã sẵn sàng nói.
Chuyện là như thế này, - anh nói - Dường như cô không chịu nói gì cả. Không có một đầu mối nào về nơi cô sống trước khi đến Lake Herry cả. Cô có thể bảo mình là Heather Malone tùy ý, nhưng nếu chúng ta không có bằng chứng thì lời nói ấy không có giá trị gì. Lisa Matlock rời California cách đây mười lăm năm. Chúng tôi cần bằng chứng chứng minh cô là Heather Malone trước thời điểm đó. Bằng chứng đó có thể là các giấy tờ - hay nhân chứng - một người bạn, một người bà con, một đồng nghiệp. Các luật sư dùng từ “chứng thực”. Đó là điều chúng tôi cần.
- Ông không phải là luật sư - Giọng Heather vẫn còn run run.
Không. Tôi là một nhà văn. Nhưng tôi không đến đây để viết câu chuyện nào cả. Tôi đến đây với tư cách một người bạn, vì tôi nghĩ có thể giúp cô. Lĩnh vực viết đặc biệt của tôi là phóng sự điều tra. Các câu chuyện của tôi được độc giả thích, là vì tôi đào sâu những dữ kiện mà các nhà văn khác không làm. Tôi làm được công việc đó là vì tôi có một hệ thống những nguồn tin riêng - một số là của chính tôi, một số là của bố tôi - Họ sẽ giúp tôi. Cô chẳng phải tốn đồng bạc nào cả.
Heather vẫn không có vẻ gì là bớt căng thẳng.
- Điều chúng tôi cần là, - Giọng Griffin vẫn rất nhẹ nhàng. - một bằng chứng chứng thực được. Tốt nhất là chúng tôi tìm kiếm bằng chứng về Heather Malone, nhưng cô lại không chịu nói, không cho chúng tôi một chỉ dẫn nào để bắt đầu cả. Các nguồn tin tôi có rất tốt, nhưng họ không có một nơi nào để bắt đầu, không biết phải đi đâu để tìm cả. Chúng tôi được biết là Heather Malone xuất hiện ở Lake Henry cách đây mười bốn năm. Trước đó cô ta làm việc tại một nhà hàng ăn ở Atlanta, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn, và các dấu vết của cô ta dừng tại đấy. Vì vậy, đây là điều chúng tôi sẽ làm. Chúng tôi sẽ nhìn vụ này từ một đầu mối khác - đầu mối Lisa. Chúng ta có thể tìm ra lý do tại sao Lisa Matlock lại cán chết Rob DiCenza.
Heather thọc sâu tay vào túi quần. - Tại sao Cassie không đến đây? Chị ấy giận tôi à?
Griffin mỉm cười để câu nói của mình nhẹ bớt. - Bà ấy không giận cô, mà chỉ thấy thất vọng vì cô không giúp bà ấy.
- Micah cũng giận tôi!
- Tôi không tin chuyện đó. Nếu quả thật thế, anh ấy đã không bực mình như hiện giờ.
- Sao anh ấy không đến?
- Anh ấy đang ngập đầu ngập cổ với công việc ở nhà, rồi còn lo chăm sóc mấy đứa bé nữa.
Heather dựa người vào cửa. - Nếu ông đang tìm theo dấu vết Lisa, thì ông muốn tôi cho ông biết điều gì?
- Bất cứ điều gì mà cô có thể cho chúng tôi từ đầu mối Heather. Bất cứ điều gì. Một cái tên - một ngày nào đó - một nơi nào đó - Đây là một cố gắng cuối cùng. Đầu mối kia rất khó mà moi tìm. Gia đình DiCenza đã tiếp xúc ngăn chặn hầu hết những người từng biết bất cứ điều gì về Rob và Lisa. Vì thế mà chẳng ai chịu nói cả. Tôi chỉ biết những điều như thế này. Tôi biết Rob là anh chàng đối xử tệ với phụ nữ. Lisa đã nhiều lần đến các trung tâm cấp cứu với những tên khác nhau, và luôn luôn bảo là mình không bị đánh đập. Tôi biết rằng Lisa là một cô gái thông minh, từng được học bổng vào đại học, rằng cô ấy không có một tiền án nào ngay cả một giấy phạt lái xe quá tốc độ cũng không. Tôi không cho rằng cô ấy có ý giết Rob. Tôi đoán là đêm hôm ấy trời tối, và anh ta đã chạy ngang qua trước chiếc xe của Lisa. Cô ấy không nhìn thấy anh ta. Hay nếu có, cô ấy cũng không ngừng lại kịp. Đó là một cánh đồng, xe cộ đậu khắp nơi, và chắc anh chàng lúc ấy đang luồn lách giữa những chiếc xe. Đó là một hành động giết người vì bất cẩn, tội ngộ sát thay vì cố ý sát nhân. Tôi không nghĩ rằng cô ấy cố ý giết anh ta. Tôi còn nghĩ thậm chí cô ta còn không biết là anh ta chết nữa. Chắc lúc ấy cô ta đang cố bỏ chạy trước khi biết được chuyện gì xảy ra. Cô ấy biết gia đình DiCenza quyền thế như thế nào, và biết mình sẽ bị rắc rối như thế nào khi tông phải Rob. Khi biết được anh ta đã chết, cô ấy phải tiếp tục lẩn trốn thôi.
- Tôi không phiền trách gì cô ấy, - anh tiếp tục. - Gia đình DiCenza có quyền thế mà cô ấy lại chẳng có gì cả. Cô ấy biết, và điều này rất đúng, là chẳng ai chịu tin câu chuyện của cô. Có một điểm cần lưu ý ở đây là. - Griffin trở nên hăng say hơn. - Một người nào đó chắc đã nhìn thấy một chuyện gì đó trong mối liên hệ giữa Lisa và Rob, một người nào đó chắc đã nghe được một cuộc cãi vã hay một lời đe dọa. Rob DiCenza là con người của đám tiệc. Quanh anh chàng lúc nào cũng có người này người nọ. Hồ sơ ghi các lời khai từ các nhân chứng bảo rằng Rob và Lisa vẫn hay gặp nhau, dù trong kín đáo. Một vài người nào đó trong đám nhân chứng chắc phải nhìn thấy hay nghe nói đến cái lối hành xử kém nhã nhặn của Rob.
- Nhưng ông đã bảo là gia đình họ đã dàn xếp trước với các nhân chứng rồi. Nếu lúc đó họ không chịu nói, tại sao bây giờ họ lại chịu lên tiếng?
- Mười lăm năm trôi qua. Đó là khoảng thời gian khá dài cho một kẻ bị mặc cảm tội lỗi dằn vặt vì đã nói dối. Hay người đó hiện ở một nơi khác. Anh ta hiện giờ có mối ác cảm nào đó đối với DiCenza, mối ác cảm mà lúc đó anh ta không có. Hay có thể có một người nào đó mà lúc cuộc điều tra tiến hành cách đây mười lăm năm họ đã không biết anh ta. Bố Lisa bảo là cô ấy có bạn bè, nhưng không ai chịu ra làm chứng. Một người trong số đó có thể giờ đây sẵn sàng để làm chuyện đó, một người nào đó vào lúc ấy không dám xuất hiện vì sợ hãi. Có lẽ giờ đây ông ta hay bà ta không còn lý do gì để sợ hãi nữa.
Heather như suy nghĩ những điều anh vừa nói một lúc, rồi lặng lẽ nói:
- Tôi là Heather nên tôi không biết những chuyện đó.
Anh cố nở một nụ cười để cô ta bớt căng thẳng. - Có thể nào cô và Lisa là hai chị em song sinh xa cách nhau từ lúc lọt lòng không?
Heather không cười. Cũng không nói câu nào.
Anh van nài cô: - Heather, hãy giúp tôi. - Giúp cho chính cô.
- Để làm gì?
- Cô không nói đùa đấy chứ?- Giffin hỏi. - Có khả năng là cô sẽ bị giam trong suốt phần còn ỉại của cuộc đời cô. Nếu cô nhất mực bảo mình là Heather mà không trưng ra được bằng chứng nào, họ sẽ kết án cô.
- Có lẽ họ cho là tôi mất trí.
- Nếu họ làm thế, cô sẽ bị nhốt chung với những kẻ mất trí khác. Có lần tôi viết một câu chuyện về một người được “thoát khỏi” vì lý do mất trí. Tôi không nghĩ là ông ta “thoát khỏi”- Dã man lắm.
Nước mắt Heather đã rưng rưng.
Giffin tăng thêm sức ép: - Có lẽ chuyện ấy không làm cô bận tâm, nhưng nó sẽ làm cho bạn bè cô rất quan tâm. Ít nhất cô cũng nên vì bạn bè mà tự bào chữa cho mình chứ! Họ yêu mến cô. Càng giữ im lặng lâu chừng nào cô càng làm họ thất vọng nhiều chừng ấy.
Cằm Heather rung nhẹ. Ngay cả với vết thẹo vốn làm cho khóe miệng cô trông như đang mỉm cười, vẻ khổ sở cùng cực vẫn hiện rõ trên khuôn mặt Heather.
Griffin vẫn không giảm nhẹ áp lực trong các câu nói, cố để cho chúng đè nặng lên phút yên lặng sau đó.
Sau cùng cô đã la lên: - Vậy ông muốn tôi nói gì bây giờ?
- Như tôi vừa nói. Chỉ cần một cái tên, một ngày, một nơi nào đó. Tôi muốn có một thứ gì có liên hệ đến Heather hay Lisa, một thứ gì cho thấy là những người ở California đã sai.
Heather đưa hai tay lên ôm lấy mặt, hai chân bắt đầu run rẩy.
- Heather, cô có thể thù ghét tôi. - Giffin thấy mình phải đánh liều với cơ may, và có thể Heather sẽ quay người bước ra cửa, nhưng anh thấy cần gia tăng thêm chút áp lực nữa. - Cô có thể thù ghét tôi khi tôi nói như thế này: Những gì cô đang làm là ích kỷ. Ích kỷ và thiển cận. Cô không phải là người duy nhất có liên can đến vụ này. Nếu không làm gì được cho Poppy và Cassie, và cho tất cả bạn bè khác của cô ở thị trấn, thì cô hãy làm một cái gì đó cho Micah, cho con bé Missy và Star. Sự im lặng của cô đang làm họ khổ sở. Ba người đó đã đưa cô vào cuộc sống của họ, vào trái tim của họ. Cô muốn tự bắn vào chân mình là tùy cô, nhưng đừng bắn họ. Những gì cô đang làm với gia đình ấy là không phải. Họ cần một lời giải thích.
Heather gục đầu thấp, và lúc ấy Griffin sợ là cô sẽ ngã sụm xuống sàn nhà. Nhưng cô ta vẫn đứng đấy, hai tay ôm mặt, hai chân run rẩy, người dựa hẳn vào cánh cửa.