CHƯƠNG 12 (tt)
Griffin cố giữ im lặng chờ đợi. Một phút trôi qua. Một phút nữa. Rồi thêm một phút nữa. Sau cùng, Heather cố chống vào cửa thẳng người lên, bỏ hai tay xuống. Đôi mắt ráo hoảnh. Bằng một giọng đều đều cô ta nói:
- Aidan Greene. - Rồi đánh vần từng chữ? A.I.D.A.N. - G.R.E.E.N.E.
Bộ óc anh ghi nhận ngay cái tên trên, không cần phải viết ra giấy.
- Tìm anh ta ở đâu?
- Bây giờ à? Tôi không biết.
- Cách đây mười lăm năm.
- Sacramento - Đôi mắt Heather lộ vẻ buồn rầu cùng với sự thú nhận trên. Griffin buồn bã mỉm cười, đứng lên bưởc lại phía Heather, nhẹ nhàng bóp vai và cô nói: - Heather, cám ơn cô. Tốt lắm. Rất hữu ích.
Micah từ rừng cây trở về nhà sớm hơn thường lệ. Trong suốt buổi chiều trải các ống nhựa từ cây này sang cây kế bên, người anh đã mệt nhoài, và trong khi bóng của anh càng lúc càng đổ dài ra trên mặt tuyết thì vấn đề về cái xắc của Heather càng lúc càng làm anh nghĩ ngợi nhiều hơn.
Vừa bước vào bên trong nhà máy chế biến đường là anh đến ngay đống củi lấy chiếc xắc ấy ra, để lên bàn làm việc của anh. Trong một phút, chỉ trong một phút thôi, nỗi sợ hãi trước đây làm anh do dự. Nhưng lần này sự cần thiết phải biết rõ những gì bên trong đó đã lớn đủ để lấn át sự sợ hãi trên.
Anh tháo mấy chiếc kẹp, mở cái xắc rồi rút ra ba phong bì.
Trong chiếc phong bì nhỏ hơn hết anh tìm thấy ba bức ảnh đen trắng, mỗi chiếc có hình hai cô gái hãy còn rất trẻ, không quá lứa tuổi mười - mười hai, dù khó nói chính xác. Áo quần, đầu tóc và ngay cả con đường phố hẹp mà họ đứng, trông cũng rất xa lạ. Micah tưởng tượng nhìn thấy một vài nét giống với Heather trên những khuôn mặt ấy - Mẹ hay cô? Bà ngoại hay bà nội của nàng?
Không có một nét chữ nào phía sau những tấm ảnh ấy, không ngày tháng, không ghi chú.
Đút mấy tấm ảnh vào lại phong bì nhỏ, anh quay sang hai phong bì lớn hơn. Trên phong bì mỏng có ghi địa chỉ của một Công ty Luật ở Chicago, gởi cho hộp thư của Heather ở Chicago. Anh mở bức thư bên trong đọc một lần rồi đọc thêm một lần nữa. Xem cái phong bì lớn thứ nhì, anh thấy nơi gởi là một bệnh viện, không có địa chỉ, không tem, không dấu bưu điện. Bên trong phong bì có hai cái vòng đeo thẻ bệnh nhân bằng plastic loại các bệnh viện thường dùng. Mỗi thẻ đều được cắt ngang nơi có phần kim loại kẹp nó. Thẻ lớn hơn mang tên Heather, thẻ nhỏ hơn là của một đứa bé sơ sinh Malone.
Như thế là câu chuyện đã quá rõ. Heather đã sinh một đứa bé sáu tháng trước khi đến Lake Henry, và đứa bé được giao cho người khác nuôi dưỡng qua một Công ty Luật ở Chicago.
Micah thở ra một hơi dài. Anh thấy tức giận. Heather đã không muốn có con với anh dù biết là anh muốn có. Giờ thì anh chỉ có thể cho là nàng dã dành một phần trái tim mình cho đứa bé mà không biết lý do gì nàng đã phải từ bỏ nó.
Anh còn đang cố đoán xem lý do có thể là gì và nó có liên quan gì đến sự im lặng của nàng hiện giờ không thì nghe tiếng giày bốt đang giẫm lên lớp tuyết bị nén đang bắt đầu tan. Anh nhìn lên vừa lúc Griffin bước vào cửa.
Micah không nghĩ đến việc đem giấu cái xắc đi, cùng với cơn giận anh còn có lòng tự ái. Griffin có thể là người ngoài thị trấn đến, nhưng anh ta không làm Micah thấy khó chịu. Có lẽ vì là người ngoài cuộc, anh ta khách quan hơn trước tình huống của Micah. Hay có lẽ là anh ta đã qua được cuộc thử lửa ở Little Bear và dường như còn rất sung sức. Và Micah cần người giúp đỡ.
Griffin lên tiếng trước: - Anh có biết người nào tên là Aidan Greene không?
- Không. - Micah đẩy mấy cái phong bì qua cho Griffin và tiếp: - Những thứ tôi tìm thấy trong chiếc xắc của cô ấy. Cô ấy đã giấu kỹ kể từ lúc về đây sống với tôi.
Cũng như Micah, Griffin nhìn mấy tấm ảnh trước, rồi hỏi: - Bà con à?
- Chắc vậy.
Sau đó Griffin đọc bức thư của Công ty Luật, rồi xem kỹ hai thẻ bệnh nhân của bệnh viện. Khi nhìn lên Micah, đôi mắt anh sáng hẳn lên. - Có vẻ như ngày hôm nay hai chúng ta trúng mối rồi. - Rồi anh thuật lại cho Micah nghe cuộc trò chuyện với Heather. - Mình có thể gọi Công ty Luật và xem lại hồ sơ bệnh viện. Đây là điểm khởi dầu.
Micah cố chia sẻ sự náo nức của Griffin, những nỗi sợ hãi lại đến với anh. Anh không biết Heather từng nằm bệnh viện ở Chicago. Anh không biết đứa bé con của nàng. Anh không biết những người phụ nữ trong các bức ảnh. Và anh không biết Aidan Greene.
Một cánh cửa của quá khứ Heather vừa mở ra. Anh kinh hoàng khi nhìn vào cái quá khứ đó.
Sáng sớm thứ ba, Griffin thức dậy khi ánh mặt trời chiếu xuyên qua cánh cửa sể của căn chòi. Đêm trước đó anh đã không kéo tấm màn lại. Rất hiếm khi anh thấy cần phải làm thế. Ở thành phố mới cần. Ở đây anh không sợ dòm ngó, vì chẳng có ai đi ngang qua đây cả. Ở Little Bear này anh có cả một thế giới nhỏ bé riêng của mình. Anh đã có điện, dù thường vẫn phải dùng đến nến. Anh đã thành thạo trong việc giữ cho lò sưởi có lửa ấm, nấu nướng với những dụng cụ bếp núc thô sơ, và đi vệ sinh ở một cái hố đào trong rừng. Anh ngạc nhiên thấy mình đã sống được một cách thoải mái trong căn chòi gỗ này. Điện thoại di động vẫn không dùng được, nhưng điều này cũng có cái lợi. Dĩ nhiên mỗi lần muốn gọi đi, anh phải chờ cho đến khi vào đất liền, nhưng có những cú điện thoại mà anh cho là càng tránh được càng tốt. Anh có nhiều bạn bè, và họ thường gọi đến. Anh có nhiều anh em cũng hay gọi đến. Bình thường ngoài những thời gian dành cho công việc, anh thấy mỗi ngày mình phải mất hai tiếng đồng hồ vào chiếc máy điện thoại.
Ở đây điện thoại chỉ là thứ bổ sung, không phải là thứ cần đến nhiều. Ở đây anh gặp những người khác, thấy mặt người mình nói chuyện, và nếu họ vẫn còn dè dặt với anh, thì sự dè dặt này cũng không giống như lúc anh mới đến. Ở đây người ta biết anh, gọi thẳng tên anh trong khi chào hỏi. Họ quen nhìn thấy anh ở cửa hàng bách hóa, ở bưu điện, ở tiệm giặt, trạm xăng. Họ đã để cho anh nghe lỏm những chuyện họ đang trao đổi với nhau, và đó là một tiến bộ đáng kể đối với anh.
Anh không cần chiếc điện thoại để lấp đầy thời gian. Anh sinh hoạt cùng với người dân ở đây, ngay cả lúc điểm tâm, vì khi không ở nhà Poppy thì anh điểm tâm với ông cụ Billy Farrawy. Ông cụ thường hay ghé lại ăn một đĩa trứng rán với bánh mì nướng. Griffin thường điểm tâm với ông cụ ngay cả những khi sắp đến dùng diểm tâm với Poppy. Billy Ferraway là hình ảnh của một Lake Henry vào cái thời mà tiệm cà phê của Charlie chỉ là một bức tường của cửa hàng bách hóa, và chỉ có món jambon và đậu. Ông cụ không nói nhiều, nhưng những điều ông nói rất có ý nghĩa.
Sáng nay chưa tới bảy giờ ông cụ đã đến, và đó cũng là điểm khiến anh để ý.
Thức dậy sớm là chuyện rất tự nhiên ở đây. Dĩ nhiên không có cuộc sống ban đêm, nhưng anh không hề thấy thiếu nó. Anh thấy người mình khỏe khoắn, vết sưng bầm trên mặt đã xọp hẳn, bắp thịt không còn đau nhức. Anh thấy người mình mạnh mẽ hơn và nhiều năng lượng hơn.
Đó là một trong những lý do khiến anh lên đường vào đất liền ngay khi Billy trở về căn chòi của ông. Một lý do nữa là một câu nói rất hay của ông cụ: “Quanh đây, cậu phải nhìn lên để sống cho thích hợp. Nhìn lên mặt trời. Nhìn lên mặt trời. Nhìn lên tìm con quạ, nhìn lên các tàn cây. Tàn cây tốt là nhựa cây tốt. Tiếng quạ lớn là những nhựa cây dồi dào”.
Griffin ghé lại cửa hàng tổng hợp đủ lâu để đổ đầy cốc cà phê và bắt nhịp đập của thị trấn trước khi lái xe đến nhà Micah. Anh đến vừa lúc Micah quay trở về nhà sau khi đưa mấy con bé đến trường.
Uống cạn cốc cà phê, Griffin bước xuống khỏi chiếc xe tải của anh, đi theo Micah và nói với anh ta: - Tôi vừa chuyển thông tin cho nhân viên điều tra của tôi. Anh ta là một chuyên gia, anh ta sẽ gọi lại khi có tin. Anh cần tôi giúp một tay không?
Tia nhìn của Micah lúc ấy thể hiện rõ cảm nghĩ chung của mọi người ở cửa hàng của Charlie. Mùa làm đường đang đến nhanh. Với ánh nắng mặt trời dồi dào trong hai ngày liên tiếp, tuyết trên các mái nhà đang tan dần, những cột băng đang chảy xuống từ các hang động. Bầu không khí đã dễ thở hơn. Tất cả đã tạo nên một sự náo nức trong đám những người dân thị trấn, và một bầu không khí khẩn trương cho Micah. Anh cần phải đặt ống lấy nhựa qua khu rừng cây cho xong trong một thời gian rất ngắn. Cuộc chạy dua đang bắt đầu. Mọi người ai cũng biết là đợt nhựa chảy đầu tiên là thứ tốt nhất.
Micah đi vào nhà bằng cửa sau, lấy mũ và mang găng tay vào. Anh đưa cho Griffin một đôi giày đi tuyết, và lấy một đôi khác cho mình ném vào thùng sau xe tải. Vào nhà máy chế biến, anh lấy thêm mấy cuộn ống rồi cả hai cho xe chạy lên đồi.
Phần đầu con đường đã được dọn sạch tuyết. Khi đi hết đoạn đường này, Micah hạ thấp tấm bửng xúc tuyết, rồi tiếp tục cho xe chạy. Lớp tuyết bị dạt ra hai bên với một tốc độ khiến Griffin kinh ngạc. Giá hai người đang cho xe chạy quanh hồ, chắc anh đã sợ là chiếc xe có thể bị lật ngã bên lề đường. Ớ đây thì mối nguy cơ là đụng vào cây. Vậy mà Micah vẫn cho xe chạy với tốc độ cao lên những ngọn đồi phủ tuyết, leo mãi đến một điểm thật cao phía trên hồ.
- Loại cây thích dùng để làm đường này thích những sườn đồi dốc dốc. - Micah nói. Griffin chẳng quan tâm mấy đến chuyện đó. Anh chỉ để ý đến một điểm.
- Làm sao anh biết con đường nằm ở đâu?
- Tôi biết rõ từng cây, biết rõ cây nào nằm phía bên nào của con đường. Griffin chỉ nhìn thấy những cây thân mảnh dẻ và những cây thân tròn trịa, cây nào cũng giếng cây nào, chẳng làm sao phân biệt được.
- Làm thế nào?- Anh hỏi.
- Chúng là cả cuộc đời của tôi. Hơn nữa tôi biết rõ con đường. Chính tôi làm nó mà. - Anh ta cho xe chạy chậm lại.
- Anh làm nó khi nào?
Cách đây mười hai năm. Tôi dần dà tạo thêm đất đai, mở rộng thêm rừng cây mãi cho đến khi nó quá rộng không đi bộ được. Trước đây tôi dùng ngựa.
Griffin mỉm cười: - Một con ngựa à? Chỉ mới cách đây mười năm thôi à?
- Và thùng xô. Một số người vẫn còn dùng chúng. Anh có biết sự cực nhọc như thế nào khi phải xách những thùng xô nhựa cây lấy từ hai ba nghìn cây không?- Anh ta cho xe dùng lại, kéo thắng tay, rồi nhảy xuống xe.
Griffin làm theo anh ta, nhảy ra khỏi xe, buộc đôi giày đi tuyết vào, mang lên vai nhiều cuộn ống plastic màu xanh. Sau khi buộc vào giây thắt lưng những vật dụng cần cho công việc, Micah cũng mang lên vai những cuộn Ống rồi đi trước dẫn đuờng.
- Anh có nhìn thấy đường ống màu đen kia không?- Micah vừa đi vừa hỏi. Griffin có nhìn thấy. Đường ống này có đường kính độ hai phân rưỡi, chạy dọc theo vùng đất mà hai người đang hướng đến.
- Đó là đường Ống chính, - Micah giải thích. - Nó lớn hơn các ống chúng ta đang mang đến, và được đặt ở đấy quanh năm. Để nó nguyên như thế thì mất công chăm sóc, nhưng dễ hơn là mang về nhà. Đến cuối mùa, sau khi đã cho tẩy sạch ở bên trong, tôi dùng băng keo bịt kín các chỗ hở. Nếu không làm thế, sâu bọ sẽ vào bên trong ống làm tổ đẻ trứng. Trong mấy tuần lễ gần đây, tôi đi kiểm soát kỹ từng đoạn ngắn của đường ống ấy. Tôi đã phải thay thế một vài chỗ bị sóc và hươu nai cắn bể. Những ống chúng ta sắp đặt xuống đây là những đường ống ngang mang nhựa từ cây đến ống chính. Đường ống chính này mang nhựa xuống đồi rồi vào nhà chế biến.
Sau đó họ bắt đầu công việc. Griffin làm theo những chỉ dẫn của Micah. Cứ bốn cây, các đường ống phụ lại được nối vào đường ống chính, và hai người đã làm việc không ngừng, xong khu này sang khu khác. Chiếc xe tải gần như trống không khi chuông điện thoại di động reo.
Griffin đưa tay vào túi định móc máy ra, vì hy vọng Ralph đã tìm được nơi ở của Aiđan Greene, nhưng tiếng chuông reo là từ máy của Micah. “Vâng”, anh ta đáp. “Không có gì... không... hai mươi phút nữa”. Anh ta cho máy vào túi lại và bắt đầu căng ống dây cuối cùng - Poppy đang sửa soạn bữa trưa trong nhà: - Anh nói với Griffin.
Griffin lại thấy náo nức, mong đợi, lần này không chỉ kéo dài trong hai mươi phút cùng Micah đặt đường ống cuối cùng rồi lái xe trô về nhà, mà trong suốt cả bữa ăn trưa. Nhìn đồi mắt nâu ấm áp, đồi má đỏ hồng và mái tóc rối đáng yêu của Poppy, Griffin quên hết những mệt nhọc trong công việc vừa qua. Poppy đã mỉm cười vui vẻ, bắt Griffin phải ăn hết phân nửa miếng sandwish cá ngừ mà nàng bảo mình không ăn hết được, và nhiều lần trấn an Micah rằng Aidan Greene là đầu mối quan trọng họ đang có. Vừa lúc ấy, nhà trường điện thoại bảo con bé Star bị ốm.
- Tôi đang đến đón nó đây, - Poppy vui vẻ mặc áo khoác, rồi chợt dừng lại.
Poppy thấy cần phải nói cho Micah biết một chuyện mà trong lúc làm bếp nó cứ lởn vởn trong đầu óc nàng. Nàng lăn xe đến cạnh anh lúc ấy đang đứng bên máy điện thoại.
- Chúng ta đã không để cập gì đến chuyện đứa bé của Heather, - Nàng lặng lẽ nói.
Micah buồn bã nhìn lên, - Không. Lẽ ra cô ấy nên cho tôi biết.
Poppy cũng đồng ý với anh, nhưng đồng thời nàng còn nhìn thấy phần khó xử của Heather. - Đó là một phần của quá khứ chị ấy, và cái phần đó có liên quan đến một người đàn ông khác. Có lẽ chị ấy cảm thấy là anh không muốn nghe chuyện đó.
- Tôi đâu đến nỗi ngốc nghếch đến độ không biết là cô ấy đã có một người đàn ông trước tôi. Tôi cũng biết là cô ấy không yêu một người đàn ông nào khác khi đến đây. Không có một vương vấn nào, tôi biết điều đó. Thế tại sao cô ấy không thể cho tôi biết về đứa bé đó?
- Có lẽ chị ấy kết hợp con bé đó với người đàn ông nọ.
- Nó cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh, đâu có gì. Nếu cô ấy mang thai khi về sống với tôi, tôi cũng sẵn sàng nhận lấy đứa bé ấy. Tôi chẳng quan tâm đến người đàn ông nọ nếu cô ấy cũng thế.
- Nhưng đó là quá khứ của chị ấy. - Poppy lặp lại luận cứ của mình, cố nhấn mạnh điểm muốn nói. - Chuyện ấy đã xảy ra và qua hẳn rồi. Tại sao chị ấy lại phải cho anh biết nó?
- Vì cô ấy yêu tôi, - Micah đáp. - Ít nhất thì cô cũng đã bảo tôi như thế. Không thể giữ kín những bí mật, không nói gì cả với người mà mình bảo là mình yêu bao giờ. Sinh con là một việc lớn đối với một người phụ nữ. Sao cô ấy lại chưa bao giờ nói với tôi về chuyện này?
- Có lẽ vì chị ấy không thể nói.
- Tôi không nuốt nổi từ “không thể nói” đó.
- Chính anh cũng vừa bảo sinh con là một sự việc lớn lao đối với một người phụ nữ. Phải từ bỏ đứa con đó còn là một sự việc lớn lao hơn nữa. Có bao nhiêu là xúc động gắn liền với sự việc đó.
Micah càu nhàu: - Tôi cảm thấy chán nản với chuyện ấy. Tôi cũng có những xúc động vậy. Tôi cũng là người nhiều cảm xúc. Tôi không biết nói sao với hai con bé nhà tôi. Những chuyện như thế bắt đầu xuất hiện mà có thể nói là tôi chẳng biết tí gì cả.
Poppy nghĩ là nàng cũng có thể nói như Micah. Nàng cũng không ngờ đến những chuyện như thế, mà cũng không nghĩ đến chuyện mình cũng mang cái mặc cảm có lỗi của Heather. Và điều này giải thích lý do nàng thấy, phải chống đỡ cho Heather. - về chuyện đứa con, tôi chắc chị ấy nghĩ rằng anh sẽ khổ sở khi biết.
Micah chắc cũng đã nghĩ đến điểm đó. Vì vốn là người ít lời, anh ta bỗng trở nên sôi nổi hơn. - Heather có thể bảo vụ sinh nở đó khó khăn, nên không dám liều một lần nữa. Cô ấy cũng có thể bảo là sau khi phải đem cho đứa bé ấy, cô không chịu nổi chuyện sinh thêm một đứa khác nữa. Nếu cô ấy bảo thế chắc tôi sẽ không đồng ý, nhưng như thế còn hơn là không nói gì cả. Còn cô, Poppy, cô là bạn của cô ấy. Cùng là phụ nữ với nhau, cô ấy cũng không thể nói cho cô biết sao? Cô không thấy khó chịu sao?
- Có, - Poppy nói. Nàng thấy rất khó chịu. - Nhưng tôi không biết rõ hoàn cảnh của chị ấy quanh vụ sinh đứa bé đó.
- Vì cô ấy không nói.
Poppy ngồi xuống xe lại, không biết cuộc bàn cãi sẽ đưa đến đâu, nhất là khi có Griffin đang ngồi ở đấy. Anh không nói một câu nào, một thái độ khôn khéo, nhưng nàng biết anh đang lắng tai nghe.
Vì thế mà Poppy không nói gì thêm, nhất là khi thấy khó mà thuyết phục được Micah. Hơn nữa, bào chữa cho Heather là một chuyện. Việc cần làm bây giờ là tiếp tục tiến tới trước.
Quay sang Micah nàng nói: - Có lẽ chị ấy cần giúp đỡ. Có lẽ chúng ta nên nói một vài lời để chị ấy yên tâm. Cho chị ấy biết là có đứa bé cũng chẳng sao.
Micah bước lại bàn ăn thu dọn mấy bọc giấy đựng sandwish. - Chắc tôi không thể nói là chuyện ấy cũng “chẳng sao” được. - Anh lặng lẽ thú nhận với Poppy như thế.
Câu nói của Micah làm Poppy vô cùng áy náy. Nàng quay xe lăn theo anh nói: - Anh không thể tha thứ cho chị ấy sao?
Micah bóp mạnh mấy bọc giấy.
Micah là một người tốt. Anh ta thành thật, đứng đắn và trung thành. Poppy muốn tin anh là người khoan dung độ lượng, và nếu anh không thể thì đó là điều nàng không muốn nghĩ đến. Hơn nữa, con bé Star đang chờ nàng. Nàng bảo Micah: - Chúng ta sẽ bàn chuyện này trong một lần khác nhé!
Micah bỏ mấy bọc giấy bị vò nát vào thùng rác, rồi thẳng người lên chau mày. Sau cùng anh ta khẽ gật đầu. Poppy bóp nhẹ cánh tay anh rồi quay xe ra cửa.
Griffin đi theo nàng ra đến chiếc Blazer. Anh đã không tham gia hay khuyến khích cuộc trao dổi vừa rồi của Poppy, cũng không hỏi nàng làm sao hiểu rõ Heather như thế, không đề cập đến tai nạn của nàng, dù nàng hiểu anh biết có sự liên hệ trong đó. Vài giây trước khi đưa nàng lên xe, Griffin đã ôm đầu nàng hôn lên trán, - Cô là người rất tốt. - Anh nói.
Con bé Star bảo nó chỉ thấy mệt và nhức đầu, không bị sốt. Nó đã vui vẻ trở lại ngay khi Poppy buộc dây an toàn cho nó ở ghế bên. Nàng thấy nó không cần thuốc men nên chỉ đưa nó về nhà gặp mèo con Victoria.
Sau khi để Annie nghe điện thoại, cả ba đã lên giường mở tivi ra xem. Nhưng con bé lại quan tâm đến con mèo hơn là xem tivi. - Nó có biết là mình bị mù không cô?- Star hỏi.
- Không như chúng ta, - Poppy thì thầm bảo con bé. - Nó không có ý thức.
- Vậy nó không thấy khổ sở về chuyện đó à?
- Khổ sở chuyện gì? Theo cô thấy thì nó cũng chẳng làm gì nhiều được.
- Nó không nhìn thấy những con chim.
- Nhưng nó nghe dược tiếng chim, còn giỏi hơn chúng ta nữa. Hôm qua cô đã theo dõi nó. Nó đứng ở cửa sổ lắng tai nghe con quạ già kêu ở bên ngoài.
Bố cháu cũng lắng nghe tiếng quạ. Nhờ thế bố biết nhựa sắp chảy. Cô Poppy, mắt con mèo lúc nào cũng nhắm. Nó có mắt không cô? Ý con muốn nói là mắt thật bên trong nó đấy.
- Chắc có, - Nàng tin là đằng sau đôi mắt nhắm tít của con Victoria chẳng có gì cả, nhưng nói ra sợ làm con bé sợ hãi.
- Nếu mắt nó nhắm như thế, - Star nói. - thì lúc nào với nó cũng chỉ là bóng tối. Cháu sợ bóng tối lắm. Cháu không thích bóng tối. Nhưng con mèo này dường như chẳng sợ tí nào. Này, nó đang nhảy lên cái tivi dó, và trông có vẻ như nó chẳng hề sợ hãi.
- Mèo thường tò mò. Chúng tò mò hơn cả sợ hãi.
Star ngã đầu lên vai Poppy. Hai mắt con bé không còn cái vẻ vui tươi vừa rồi.
- Mẹ bảo cháu không nên sợ hãi, nhưng thỉnh thoảng cháu vẫn thấy sợ.
- Cháu sợ gì?
- Bóng tối.
- Sợ gì nữa?
- Bố bỏ đi.
Poppy định trấn an bé Star là Micah sẽ không bỏ nó, thì con bé lại tiếp tục: - Cháu sợ chị Missy nhốt cháu trong phòng tắm mà không ai hay biết. Nếu cháu là con mèo, cháu có thể leo lên cửa sổ, nhảy xuống, rồi đi vòng ra trước nhà vào cửa trước hù dọa Missy. Ước gì cháu là con mèo.
Poppy ôm nó vào lòng thật chặt. Con bé xinh xắn và dễ thương đã làm cho Poppy thấy những giây phút ôm nó vào lòng vô cùng ấm áp, và giúp nàng quên đi bao chuyện chưa giải quyết xong Heather, về Maida, Perry, Griffin, hay về đứa bé đã được đem cho làm con nuôi nọ.
Nếu sự việc xảy ra khác đi, Poppy có thể thích muốn có một em bé. Nàng thì thầm thú nhận như thế. Một em bé là một điều rất tốt cho nàng nếu sự việc xảy ra khác đi.
Giá mọi việc khác đi, Poppy có thể đã mời Griffin đến ăn tối. Hai con bé Missy và Star đang ở nhà với bố chúng. Griffin đã giúp Micah làm việc trong khu rừng cả ngày, và đang rất cần tắm rửa cho sạch sẽ.
Nhưng đêm thứ ba là đêm hội họp thường lệ của Ủy ban Đãi Khách Lake Henry, nên Marianne, Sigrid và Cassis sẽ đến, sẽ cùng ngồi chuyện trò về Heather, sẽ ôn lại những câu chuyện cũ, tưởng tượng những chuyện mới.
Poppy giờ mong có dược một buổi tối riêng với Grif¬fin. Vì thế nàng đã hẹn anh tối thứ Tư. Tắm rửa xong nàng mặc vào chiếc áo sơ mi lụa, quần đen, dành nhiều thì giờ hơn trang điểm cho mái tóc, đôi mắt và gò má, những thứ mà lẽ ra nàng đã không làm, sợ Griffin cho đây là một buổi hẹn hò tình cảm. Nhưng Poppy thấy mình có nợ anh, vì anh đã giúp Micah. Mặc khác nàng cũng thấy mình thích anh.
Nàng đã dọn hai phần ăn, dùng những tấm lót đĩa màu đỏ gạch, những chiếc khăn bàn và những tấm lót ly mà Sigrid đã thêu cho nàng vào dịp Giáng sinh. Poppy vừa kiểm soát xong món gà Rock Cornish trên lò thì Griffin đã xuất hiện sau khi tắm xong. Anh chàng cầm trên tay một chai rượu vang loại đắt tiền và mở nắp chai rượu ra.
- Chúng ta ăn mừng- Anh lên tiếng bảo Poppy, rồi rót ra hai ly rượu - Đã tìm thấy Aidan Greene rồi.
Poppy trợn tròn mắt. Bao nhiêu câu hỏi chợt đến với nàng, nhưng nàng lại sợ không dám đưa ra câu nào, nên chỉ kêu lên: - Ôi!
Griffin mỉm cười đưa ly rượu cho nàng và nói: - Micah cũng có cái vẻ nửa mừng nửa lo như cô vậy, làm như chuyện tìm ra được Aidan Greene vừa là tin tốt nhất vừa là tin xấu nhất.
Poppy nhẹ nhàng giải thích;- Tôi thấy mình có liên hệ chặt chẽ với Heather- Nàng không muốn nghe tin gì xấu, nhưng cũng có thể đây là tin tốt, vì thế nàng đã dè dặt hỏi thêm: - Aidan Greene có phải là người chúng ta cần không?
- Tôi đoán là có. Anh ta là bạn thân nhất của Rob DiCenza.
Tim Poppy chùng xuấng. Một người bạn thân chắc sẽ đứng về phe Rob rồi. - Như thế chắc anh ta sẽ chẳng giúp được gì.
- Anh ta đã chẳng giúp được gì vào lúc xảy ra tai nạn. - Griffin mở nắp lò ra nhìn vào bên trong. - Cô làm món này đấy à?
- Không. Mẹ tôi làm. Tôi chỉ cho nó vào lò hâm lại thôi.
- Mùi rất thơm ngon- Anh đậy nắp chảo lại. - Hồi đó Aidan Greene đã nói là đêm ấy anh ta ở trong phòng vệ sinh cách xa cánh đồng đậu xe nơi xảy ra tai nạn. Sau đó cảnh sát hỏi anh ta về mối liên hệ giữa Rob và Lisa thì anh ta đã khai theo đường lối của gia đình DiCenza. Nhưng chưa đầy một năm sau đó anh ta bỗng biến mất.
- Biến mất à?- Poppy hỏi- Có thể anh ta có liên quan gì đến chuyện đứa bé con của Heather chăng?- Đứa bé ấy vẫn lởn vởn trong đầu óc nàng.
- Biến mất. Rời Sacramento, mất dấu trên màn ảnh rada. Lúc ấy anh ta có một công việc làm rất tốt trong tổ chức của DiCenza; nhưng rồi anh ta bỏ việc rời chỗ ở. Mối hữu nghị cũng chấm dứt luôn. Vì thế mà chúng ta đã gặp khó khăn trong khi tìm anh ta. Họ bảo có thể anh ta ở nhiều nơi khác nhau, nhưng không ai biết chắc anh ta ở đâu.
- Vậy hiện anh ta ở đâu?
- Minneapolis. Anh ta làm tư vấn cho một trường học ở đấy, có vợ, hai con và sống một cuộc sống trầm lặng, không để tên mình xuất hiện trên mặt báo, trong các sinh hoạt xã hội lớn, và tránh xa các điềm chỉ viên cảnh sát. Ralph tìm thấy anh ta qua một người anh em, họ tình cờ gặp anh ta ở phi trường.
Poppy uống ly rượu. Tuy không muốn biết thêm, nàng vẫn hỏi: - Anh ta nói sao?
- Chẳng nói gì cả. Ralph vẫn chưa tiếp cận với Aidan. Anh ấy nghĩ là tôi muốn tự mình đến gặp. Nhưng tôi chưa thể làm được, ít nhất cũng trong vài ba ngày nữa, khi công việc đặt ống dẫn nhựa của Micah hoàn tất. Vì thế mà Ralph sẽ cố đến gặp anh ta ngày hôm nay.
Poppy vẫn dè dặt. - Tại sao chúng ta cho rằng giờ đây anh ta sẽ cho chúng ta biết điều gì khác với lời khai trước đây của anh ta?
Griffin lại mở nắp lò. Lần này anh dùng bao tay kéo cái chảo ra. - Nó chín rồi! - Nói xong, anh đem chia con gà rô ti ra làm hai phần, sắp vào hai cái đĩa cùng với khoai tây rán và các thứ rau trước khi trả lời Poppy.
- Tôi cho là giờ đây anh ta có thể nói khác đi, vì mười lăm năm đã trôi qua và hoàn cảnh đã thay đổi.
Trước đây anh ta có một công việc làm tốt, có nhiều bạn bè, và có một mối liên hệ chặt chẽ với gia đình DiCenza. Bây giờ anh ta không còn những thứ đó nữa, sống như một kẻ hoàn toàn vô danh. Người ta thường không đi từ một thái cực này sang một thái cực khác mà không có một lý do nào đó.
- Có thể anh ta chán California. Và rời xa nơi đó có thể năm trong một kế hoạch lớn của anh ta- Poppy đưa ý kiến.
- Vâng, có thể là thế. Và cũng có thể anh ta không thể sống dưới sự quản chế của gia đình DiCenza. Hay cũng có thể anh ta không thích phải nghe theo lệnh họ buộc phải giữ im lặng.
- Nếu là thế, và nếu giờ đây anh ta muốn kể một câu chuyện khác trước đây, tại sao anh ta không đến khai báo với cảnh sát? Anh ta chắc cũng đã đọc báo, chắc phải biết là Heather đã bị bắt giữ.
Griffin đặt hai đĩa đồ ăn vào chỗ hai người, rồi nói: - Có lẽ anh ta cần một thúc đẩy nào đó. Ralph sẽ cố gắng làm chuyện đó. Nếu anh ấy thất bại, tôi sẽ đi. - Rồi đưa tay ra dấu cho Poppy ngồi vào bàn ăn- Xin lỗi tôi hơi nôn nóng. Vận động cả ngày hôm nay làm tôi thấy đói quá. Và mùi thơm của nó khiến tôi không chờ lâu được. Thưa quý bà, tôi kéo ghế ra cho quý bà nhé!
Poppy nhìn anh mỉm cười.
Poppy vẫn còn mỉm cười sau khi dùng món gà quay. Rượu vang đã thanh toán xong và hai người đang ngồi thoải mái trên chiếc ghế nệm dài cạnh lò sưởi. Chiếc bàn ăn cũng không còn, ngay cả chiếc ghế lăn cũng được dẹp sang một bên, nơi nàng không nhìn thấy được, để nàng có cảm tưởng mình là con người bình thường. Nàng vô cùng hài lòng với sự gần gũi của Griffin bên cạnh, với ngọn lửa cháy bập bùng, thỉnh thoảng vang lên tiếng nổ lách tách khi vỏ cây củi bị cháy, và với điệu hát của Harry Connick Jr du dương tỏa khắp căn phòng.
- Tôi thấy mình không nên nghỉ ngơi thoải mái như thế này, - Nàng bảo Griffin- nhất là trước những chuyện đang xảy ra.
Đang dựa trên litng ghế nệm, Griffin quay đầu lại. Không có ánh lửa, mái tóc màu nâu đỏ của anh trông sẫm hơn, và đôi mắt cũng tối hơn: - Cô nói nghe như là người đang mang mặc cảm tội lỗi.
- Đúng vậy.
- Những gì Heather đã làm hay không làm không phải là lỗi của cô.
- Tôi biết vậy. Nhưng chị ấy là bạn của tôi.
Không nghe Griffin nói gì, nàng quay lại nhìn ngọn lửa. Vài giây sau anh đưa tay nắm lấy tay nàng, đan các ngón tay lại với nhau. Poppy thấy dễ chịu, nên để nguyên không rút tay lại.
- Ăn kẹo không?- Anh thọc tay kia vào túi áo.
- Không. Không ăn kẹo. No quá rồi.
Griffin lại ngửa đầu ra ghế. - Thuật lại cho tôi nghe về tai nạn.
- Chuyện xảy ra đã lâu rồi, - nàng mỉm cười buồn bã nói.
- Cứ kể cho tôi nghe đi.
Poppy nhìn thẳng vào anh, bảo: - Hãy nói cho tôi nghe những gì anh đã biết.
Griffin cười. - Tôi sẽ không xin lỗi cô về chuyện này. Đó cũng là một phần của con người tôi. Khi gặp cô dạo tháng Mười vừa rồi, tôi muốn biết chuyện gi đã xảy ra với cô.
- Cho tôi biết anh đã tìm được những gì?- Nàng lặp lại.
- Hôm ấy có một bữa tiệc, một bữa tiệc ngoài trời vui nhộn giữa tháng Mười Hai, cô và các bạn đi xe trượt tuyết. Mọi người uống hơi nhiều. Cô và Perry rời bữa tiệc. Chiếc xe trượt tuyết của cô rẽ một khúc quẹo với một tếc độ quá nhanh đã đâm phải một tảng đá lớn. Cả hai văng ra khỏi xe. Perry chết. Cô còn sống.
Poppy nhìn sững ngọn lửa lò sưởi, để tâm trí trở về với biến cố cũ.
- Thoạt tiên tôi đã không muốn sống nữa.
- Vì Perry à?
- Vâng! Và vì chân của tôi nữa. Những chuyện kinh khủng như thế xem ra đầy những hên xui may rủi. Nếu hai chúng tôi bị văng ra khỏi xe qua bên phải hay bên trái độ nửa mét thì cả hai đã không hề gì.
- Cô vẫn sống.
Poppy không nói gì.
Griffin cầm tay nàng đặt lên ngực mình. - Cô và Perry có yêu nhau không?
- Có lẽ không. Chúng tôi là đôi tình nhân. Nhưng chắc tình yêu này không bền vững được. Chúng tôi quá khác biệt. - Nàng ngừng lại suy nghĩ một phút. - Thật ra chúng tôi không yêu nhau. Chúng tôi quá giống nhau về tính khí, cũng như cùng có một nhu cầu phản kháng. Và đó là một vấn đề. Không ai trong hai chúng tôi có thể làm dịu bớt cơn giận của người kia. Và tôi nghĩ rằng một mối liên hệ tốt cần những người hợp tác bổ sung cho nhau, cần có một cái đầu và một cái đuôi- Một âm một dương.
- Cô có thường nghĩ đến anh ấy không?
- Tôi cố để không nghĩ đến.
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Poppy đưa mắt nhìn nhanh và thấy Griffin cũng đang nhìn thẳng mình. - Tôi đã nghĩ đến anh ấy kể từ lúc anh đến đây.
- Tại sao?
Poppy cười đáp. - Anh biết rồi mà.
- Không chắc lắm. Tôi muốn nghĩ rằng đó là vì tôi là người đàn ông đầu tiên cô để đến gần kể từ khi anh ấy mất.
Poppy không nói gì.
- Poppy, tình hình như thế này sẽ dẫn đến đâu? Tôi đang ngồi đây muốn hôn cô mà không dám, vì cô có thể nhai nghiến tôi khi hôn tôi lại.
Chắc chắn nàng sẽ không làm thế, Poppy thầm nghĩ. Ý nghĩ của một nụ hôn với nàng hiện tại có vẻ hấp dẫn, một phần vì ly rượu vang, một người trò chuyện tâm đắc, và ánh lửa ấm áp. Đây cũng là một phần giấc mơ của nàng.
- Nói một điều gì đi. - Griffin khẽ bảo nàng.
Poppy chẳng biết nói gì cả.
- Cô đã bảo Micah rằng có lẽ anh phải đập tan cái băng giá đi và nói những điều mà Heather không thể nói. Nếu phải làm thế với cô, thì tôi sẽ bảo rằng cô thích tôi, thích tôi hơn bất cứ người đàn ông nào từng đến với cô, nhưng cô lại không nghĩ mình có quyền được làm một số những điều mình muốn. Đó là một thứ hình phạt. Cho vụ Perry.
Poppy không chối ý ấy của anh - Anh ấy chết. Và tôi còn sống.
- Cô cần phải trừng phạt mình vì chuyện đó sao? Hình phạt đó sẽ kéo dài bao lâu? Khi nào thì xong? Khi nào thì cô đi tìm hạnh phúc cho mình?
Poppy không biết.
- Tôi nói sai cả à?- Griffin ngần ngại hỏi.
Nàng kéo hai bàn tay đang đan lại với nhau về phía mình, nhìn kỹ các ngón tay. Mấy ngón tay của Griffin trông cứng và mạnh hơn của nàng, nhưng chúng đã đan lại với nhau chặt chẽ sít sao như những sợi chỉ của tấm thảm Sigrid dệt.
- Anh nói không sai- Poppy nhẹ nhàng nói. - Có lẽ tôi đã tự trừng phạt mình.
- Đó là một tai nạn.
Có thể tránh được. Nếu chúng tôi chạy chậm hơn, nếu chúng tôi uống ít hơn. Nếu chúng tôi không ở lại muộn đến thế, và mệt mỏi đến thế. Chúng tôi cho mình là những kẻ bất tử.
- Ở vào lứa tuổi đó, tất cả chúng ta đều cho là mình bất tử. Và hình như cô không bị trừng phạt trong tất cả mọi thứ. Cô đã có một cuộc sống tốt đẹp. Đã sống thoải mái đầy đủ. Cô chỉ không cho phép mình vượt qua một điểm nào đó thôi.
Poppy nhìn thẳng vào Griffin hỏi: - Điểm gì?
- Một cuộc phiêu luu. Trượt tuyết. Trượt băng. Mạo hiểm. Có chồng và sinh con.
- Cô em gái của tôi bảo tôi không thích hợp cho việc làm mẹ.
- Cô em gái Rose của cô nói nhảm.
- Griffin, tôi có những hạn chế thật sự. Một sự việc rõ ràng là tôi không bao giờ đi bộ được.
- Có lẽ không đi được như tôi thôi.
- Hay khiêu vũ. Cho dù vượt qua được cái mặc cảm ấy thì tôi vẫn còn cái mặc cảm khác là nếu dính líu vào một người đàn ông nào đó, tôi sẽ kiềm giữ bước tiến của anh ta.
Griffin nhăn mặt. - Poppy, chuyện đó cũng là thứ nhảm nhí nữa - Rồi anh đứng lên bước đến đầu máy Stereo, mở một đĩa CD. Khi anh quay lại ghế thì căn phòng đã vang lên phần mở đầu bài hát của Collin Raye, bản “In this Life”.
Anh khom người xuống trước mặt nàng nói: - Tôi muốn chỉ cho cô thấy là cô có thể khiêu vũ, nhưng cô phải tin tưởng tôi mới được.
Poppy tin Griffin, nhưng nàng thấy sợ. Nàng chưa kịp nói gì thì anh đã luồn tay nâng nàng lên - Vòng tay lên ôm lấy cổ tôi- Anh bảo Poppy. Ôm Poppy sát vào người, anh bắt đầu lắc thân hình theo điệu nhạc nhưng không theo lối cũ thông thường, phần trên người lắc thật nhẹ, nhịp nhàng theo điệu nhạc để nàng có thể cảm nhận được nó, và cố tiếp tục di chuyển nhẹ nhàng quanh căn phòng trong khi phần thân thể anh lắc nhẹ theo nhịp.
- Để cho người giãn ra, - anh thì thầm bảo nàng sau khi quay xong vòng đầu. Và Poppy đã làm theo lời anh, tuy vẫn rất sợ hãi, sợ bị thất bại. Nàng vốn yêu thích âm nhạc, yêu thích nhịp điệu, thích vòng tay đầy tin tưởng của Griffin đang ôm mình. Và nàng yêu thích khiêu vũ. Tai nạn đã không giết chết niềm đam mê ấy. Nàng vẫn thường ngồi trên xe lăn, lắc theo điệu nhạc. Nhưng chưa lần nào làm thế với một người đàn ông.
Thêm một vài nhịp điệu nữa là phần xương sống trên của nàng trở nên mềm mại, buồng lỏng; hai tay ôm cổ Griffin bây giờ chỉ còn là một cử chỉ đầy quyết tâm hơn là một sự bám víu cần thiết. Nàng để cho toàn thân mình cảm nhận được điệu nhạc, để cho nó xuyên qua vai, xuyên qua lồng ngực. Áp má lên vai Griffin, nàng đã di chuyển theo anh, càng lúc càng thấy những chuyển động này dễ dàng hơn. Hai thân hình đã hoàn toàn hòa nhịp. Cũng vào lúc ấy bản nhạc chấm dứt.
- Cho nó chạy lại. - Poppy bảo anh, rồi tự tay ấn nút cho máy hát lại khi Griffin dìu nàng đến đấy. Lần này nàng đã theo được nhịp từ đầu đến cuối. Nàng đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh và mỉm cười hân hoan vào cuối bản nhạc.
Griffin cúi xuống hôn lên môi nàng trong sự thấp thỏm lo sợ là nàng không đáp ứng nụ hôn của mình, và sự việc sẽ trở nên tồi tệ hơn, làm hỏng giấc mơ của mình đi.
- Cứ tiếp tục. - Poppy thì thầm, và đưa tay lùa vào mái tóc anh. Đôi môi, lưỡi và hơi thở của nàng đã đáp ứng nồng nhiệt lại nụ hôn của Griffin.
Nàng đã không phản đối khi Griffin đặt nàng ngồi lại trên ghế nệm, đưa nụ hôn xuống đến cổ nàng hay đặt tay lên ngực nàng. Poppy rên lên khe khẽ.
- Em có cảm nhận được sự rung động không?- Anh hỏi nhỏ.
- Có.
- Có dễ chịu, tốt đẹp không?
Rất tuyệt. - Nàng cảm thấy con người mình như sống động hẳn lên, với những cảm giác khiến nàng sửng sốt sau mười hai năm thiếu vắng những nụ hôn như thế. Những cảm giác này đã đến một cách mạnh mẽ hơn nàng tưởng. Có lẽ đã từ lâu nàng quên mất chúng. Có lẽ những ký ức cũ đã được thay thế bằng một thực tế mới. Có lẽ cũng như con mèo Victoria có được đôi tai thính hơn khi bị mất đôi mắt, đôi vú nàng đã trở nên nhạy cảm hơn thay cho cái cảm giác tê dại ở phần dưới thân thể. Có điều là nàng cũng không thấy phần dưới bị tê dại hẳn. Có lẽ không như những cảm xúc mà nàng nhớ là trước kia đã có, nhưng vẫn đầy đủ, hoàn toàn.
Nàng còn đang nghĩ là cái cảm giác của sự toàn vẹn này rất đặc biệt và muốn thấy nó sẽ đi đến đâu, thì Griffin đã lùi người lại. Hai má anh đỏ hồng, trán đẫm mồ hôi, đôi mắt biến thành một màu xanh đậm chưa bao giờ nàng nhìn thấy. Poppy bật cười lớn.
Griffin mở lớn mắt hỏi: - Có gì đáng cười?
Nàng áp hai tay lên má anh, dùng ngón cái xoa nhẹ lên nơi có vết bầm cũ ngày đầu tiên anh đến thị trấn. - Xin lỗi. Em nhớ đến hôm tháng Mười vừa qua anh có bảo là mắt anh có màu xám đậm trong khi làm tình. Hiện tại chúng ta không thật sự làm tình theo đúng nghĩa của nó mà mắt anh đã có màu đó.
- Tại sao lại không phải?
- Anh nhìn thử xem, - Nàng đưa tay chỉ vào thân thể hai người.
Griffin hít vào một hơi dài, rồi thở ra nhè nhẹ: - Nhưng thế không phải là anh không có sự ham muốn.
- Em không cảm nhận được nó, - nàng nói nho nhỏ.
Anh đưa tay định nắm lấy tay nàng chỉ cho nàng thấy sự ham muốn đó, nhưng Poppy đã giật tay lại.
Chống tay lên cùi chỏ, anh nói bằng một giọng thật nhỏ, thật dịu dàng và cũng thật quyến rũ: - Poppy, em phải tin anh chuyện đó. Nhưng anh còn muốn em tin một chuyện khác nữa. Nếu em không muốn làm chuyện đó bây giờ, thì anh không thấy có vấn đề gì cả. Anh sẽ không ép em làm quá những gì em muốn. Điều này rất quan trọng.
Không hiểu sao Poppy thấy nước mắt rưng rưng.
- Như thế được chứ?
Nàng chỉ lặng lẽ gật đầu.
Tuy vậy chuyện này cũng có cái giá, - Griffin nói- Anh biết về những buổi tối thứ Năm ở phòng sau cửa hàng Charlie. Và anh muốn đi dự. Một buổi hẹn đấy!