← Quay lại trang sách

SỐNG CHẾT CÓ NHAU

Đường tiến thân đã được quan văn hầu vạch sẵn. Ăn học với ông Đa Trà. Ra thi. Và làm quan.. Luân cứ thế mà theo. Nhưng với Giác thì khác. Ước nguyện lớn nhất của con trai người buôn chiếu là làm sao đến được nước Vân Muôi. Lúc mẹ Giác còn sống, bà đã bỏ vàng bạc ra đút lót đám quan quân ở triều, để được gặp sứ Vân Muôi.Viên sứ này về, viên sứ khác lại sang. Song, bọn họ đều nói ở triều đình Vân Muôi

chẳng có vị võ quan nào tên Bồn Nhương. Giác nghĩ,. chỉ đỗ đạt, làm quan, may ra mới có cơ hội sang đất nước người. Con trai người buôn chiếu dấu kỹ niềm ước mơ ấy trong lòng.

Luân rủ Giác đi suối Phù Đan là để thổ lộ chuyện riêng tư của mính. Nhưng Giác đã nói trước:

-Ai đến với thầy trước, tất phải làm anh. Với lẽ nữa, anh Khưu Luân cũng sắp nên duyên cầm sắc.

-Làm sao mà biết?

Luân lấy làm ngạc nhiên, hỏi.

Giác trỏ đám chim tước dưới khe:

-Mới thấy ở cành sao đã nhảy sang cành thược. Đấy là con chưa có đôi. Còn co đôi rồi, thì rủ nhau uống nước, cùng lên bờ đá. Cứ nhìn đám chim trời, rồi suy ra mà biết. Có điều, anh Khưu Luân nên gầy nghiệp lớn trước, thành gia thất sau.

Một lời đủ để gọi tri âm. Luân liền nhận Giác làm em.

Hai người cùng đến chân núi Ngũ Sơn để ăn thề.

Bỗng, Luân giật mình, bảo:

-Một là dối thầy để trở lại Xương Quơn. Hai là gạt quan vũ hấu để rủ Xuyên đi. Vì chuyện tình duyên, Luân này đã làm điều tà vạy. Giờ làm sao còn dám đứng trước thần linh.

-Anh Khưu Luân đã thốt được ra lời, tất thần minh soi xét.

Giác nói đến đây chợt im, lộ vẻ u sầu.

Luân lấy làm lạ, hỏi:

-Đang vui, cớ sao lại thế?

Giác đáp:

-Từ thuở lọt lòng mẹ, Giác này đã là kẻ không cha. Con người sao lại giống cây cỏ hoang mọc ven đường?

Luân nắm tay bạn.

-Có thể quên chuyện đau buồn ấy được chăng?

Giác lau nước mắt.

-Con người là giống vật luôn nhớ về cội nguồn. Giác này chắc phải chịu mãi cảnh biệt ly.

-Nhưng cứ thử cho hết chí lớn của mình, rồi sau đó hẳn hay.

-Thử bằng cách nào?

Luân ngước nhìn lên đỉnh Ngũ Sơn:

-Ta sẽ giúp em lên ngôi cửu ngũ, đánh chiếmVân Muôi, mở rộng cõi bờ. Chừng ấy hết thảy là dân nước Chang Lang, t ất cha con sẽ gặp lại.

Giác có vẻ sợ hãi:

-Anh bảo làm chuyện của vua?

Luân đáp:

-Ta đùa đấy thôi. Nhưng nếu em là vua, thì dễ dàng nhờ vua Vân Muôi tìm giúp cha mình