NƯỚC CỜ CỦA ĐAM CHUYẾT
Chuyết giả trọng bệnh để gọi Mỵ về tư dinh của mình. Từ ngày được phong hoàng hậu, lần đầu tiên Mỵ mới trở lại ngôi nhà ở ngoại thành Xương Quơn.
Thấy cha khoẻ mạnh, Mỵ mừng, nói:
-Thân phụ lâm bạo bệnh, mãi lúc khỏi mới về thăm, con thật bất hiếu.
Chuyết ngồi ở chiếc ghế lót lông chim, ung dung nhìn con gái.
-Ta nay tuôi cao sức yếu, đã lâm bệnh cũng dễ chết lắm.
Mỵ vẫn quì dưới chân cha.
-Xin thân phụ chớ nghĩ đến điều đó.
Chuyết mỉm cười.
-Hoàng hậu cũng sợ cha chết ư?
Mỵ rớm lệ.
-Hồi mới theo chồng, năm ba bữa con lại về đây. Nhưng từ ngày lên ngôi, vua lại cấm ngặt.
Chuyết lộ vẻ bất bình. Song, liền trở lại vẻ ung dung.
-Đàn bà con gái lo việc sửa túi nâng khăn là lẽ thường. Huống hồ con là vợ vua. Có điều, khi nghĩ đến phận mình, ta lại buồn.
Mỵ ngước nhìn cha.
-Vì thân mẫu con đã vắn số?
-Phải. Thêm vào nữa là đường công danh của ta chẳng mấy hanh thông. Bấy nhiêu năm theo phò tiên vương, giờ chỉ được một tước cỏn con.
Mỵ đứng lên, lộ vẻ ngạc nhiên.
-Thưa, tể hầu là đệ nhất phẩm quan ở triều, sao cha bảo là tước cỏn con?
Chuyết xoay người qua phía án thư, giật phắt tấm khăn điều, để lộ chồng sổ sách.
-Từ thời tiên vương đến đương triều, sách lược trị nước của vua đều do mỗi tay ta thảo đặt, con biết không?
Nhìn thấy chồng sổ bộ quan tước, thuế má, lưu giữ tự thời Hiêu Lịch, Mỵ hơi khiếp, cúi mặt làm thinh.
Chuyết tiếp:
-Không có Đam Chuyết này, tất chẳng có ngôi báu của vua. Vậy mà nay, ta chỉ được bố thí cho cái tước vị đứng sau vua.
Mỵ lại quì dưới chân cha.
-Con trẻ đâu hiểu thấu công lao của thân phụ. Có điều, xin thân phụ hãy nghĩ lại. Dẫu có công lao lớn mấy, vẫn phải đứng sau vua.
-Ta chẳng thể là vua. Nhưng hoàng hậu có muốn cha mình có tước vị cao hơn vua chăng?
Mỵ khẽ rùng mình.
-Phận làm con, luôn muốn đấng sinh thành hưởng được phúc dày lộc cao. Song, xin thân phụ chớ nên nghĩ đến điều vừa nói.
-Đồ ngu.
Chuyết nạt.
Mỵ khóc, lạy cha:
-Xin phụ thân bớt nóng giận.
Chuyết liền chuyển giọng ôn tồn:
-Quốc sư là tước vị có từ thời tiên vương, bấy lâu do ông Bồ Đài nắm giữ. Nay ông ấy cũng sắp chầu tổ tiên. Xem qua ở triều, chỉ có mỗi ta là đáng mặt lên thay.Vua đang mê đắm con. Con nói, tất vua phải nghe. Đây là lệnh của ta. Làm không được thì chớ quay về đây nữa.
Nói đến đây, Chuyết đứng lên, bước ra khỏi tư phòng.
Ngày hôm sau, Chuyết không đến triều, mà đi Mi Sơn.
Tương Húc đuổi hết lính hầu, đóng cửa doanh trại, tiếp Chuyết. Bấy giờ là giữa hạ. Núi rừng như thiêu như đốt. Quan tể hầu bứt hết mũ áo.
-Ông thủ trấn không tin bụng ta ư?
Húc khúm núm thưa:
-Vợ thần là em gái quan tể hầu, cốt nhục luôn có nhau, sao quan anh lại nói thế. Có điều, trong đám lao dịch, chẳng ai tâm phúc để cắt đặt việc ấy.
Chuyết gật đầu.
-Ta hiểu. Còn đám thợ Di Vang, liệu bọn chúng có bươi móc?
-Thưa không. Khai được bao nhiêu vàng thì chia đôi, như đã giao ước. Đến nay, thần đã cho chuyển về kinh gần ngàn cân để lo việc xây quốc đền.
Chuyết chau mày.
-Giá bấy lâu có kẻ tâm phúc. Thôi được. Ta sẽ cho lính hầu của ta lên đây. Nhắc lại với quan thủ trấn, là nếu ta làm vua, ông giữ chức tể hầu, còn chỉ thăng quốc sư, ông sẽ được lên quan triều.
Kẻ hầu hạ Chuyết đến hơn trăm. Từ hôm sung quan triều, Chuyết đã đi nhặt những đứa con trai mồ côi ăn xin ở kinh thành về nuôi. Hằng ngày chúng làm các việc hầu cơm, thay áo mũ cho Chuyết. Lúc lên ghế tể hầu, Chuyết đã có trong tay mười một tên hầu tâm phúc. « Quan lớn bảo chết thì con phải chết » Đó là câu nhật tụng của đám hầu này. Đã đến lúc phải dùng chúng. Chuyết nghĩ. Và liền đưa mười đứa lên Mi Sơn.
-Vàng là để xây tượng thần Cốc ở dinh quan tể hầu. Đứa nào có ý không thẳng ngay, sẽ bị móc mắt để tế thần.
Chuyết răn bảo bọn chúng trước khi đi Mi Sơn.
Bao nhiêu vàng đánh cắp được bấy lâu Húc giao cho đám hầu của Chuyết mang về dinh Chuyết.
Đã đủ số vàng để đổ tượng vua ở đền Cốc. Đám thợ Di Vang rút về nước.
Chuyết tính lại số vàng Húc đã chuyển về cho mình là mười vạn cân.
-Ta cần mười cái hố để ủ vàng trước khi đổ tượng thần.
Chuyết bảo.
Mười tên hầu tâm phúc của Chuyết liền chia nhau đào mười cái hố dưới những gốc cây bồ anh trong vườn.
-Ta cần mười sợi dây thật chắc để đư a vàng xuống hố.
Chuyết lại bảo.
Bọn hầu lại chia nhau đi lột vỏ cây tầm năng trong vườn, xe đủ mười sợi dây. Chuyết bảo đem mười sợi dây treo lên mười cành bồ anh.
Một đêm, Chuyết gọi hết mười một tên hầu tâm phúc ra vườn.
-Giờ thì đứa không đi lấy vàng treo cổ mười đứa kia, rồi chôn ở mười cái hố dưới các gốc bồ anh.
Nghe Chuyết bảo, mười đứa cùng quì, khóc.
-Lũ con chưa đứa nào tới tuổi thành nhơn, xin quan lớn thương tình cho sống thêm ít năm nữa rồi hẳn chết.
Chuyết đáp:
-Làm người ai cũng chết. Bọn ngươi chết trẻ để trả hiếu cho ta, tiếng thơm còn lưu muôn đời.
Số là trong mười tên hầu của Chuyết có một đứa tên Muỗng, đã vô tình gặp lại người mẹ câm điếc xin ăn chỗ đám thợ Di Vang khai vàng ở Mi Sơn. Mẹ Muỗng nhìn được con là nhờ bốn cái dấu răng bà đã để lại trên gò má Muỗng, trước khi mẹ con chia tay nhau đi kiếm sống. Chuyện được dấu nhẹm. Đến lúc ấy, chín đứa kia mới nói ra.
-Hãy để cho Muỗng sống, vì nó còn mẹ.
Chín đứa cùng nói.
Tên hầu thứ mười một không tròng dây ở cổ, mà tròng ở ngực Muỗng.
Chuyết thấy có mười cái xác treo ở mười cành bồ anh, yên lòng, bảo chôn.
Ngay đêm sau, Chuyết gọi tên hầu thứ mười một ra gốc bồ anh.
-Đào cho ta cái hố.
Nghe Chuyết bảo, tên hầu khóc rống lên.
-Con sống hết lòng với quan lớn, mà quan lớn cũng giết con sao?
Chuyết bỗng bật cười to.
-Biết ngươi hết lòng với ta, nên ta mới bảo ngươi chết.
Tên hầu bỗng im, cầm xuổng lên. Thoắt cái, hố đào xong. Nó giật lấy tấm vải gấm đen trên tay Chuyết, thắt thành thòng lọng, treo lên cây bồ anh.
-Mày có chữ nghĩa mà ác, ắt bị ma quỉ phanh thây.
Tên hầu thét to. Rồi tự đút cổ vào thòng lọng.
Mỵ lại được vua cho về ngôi nhà ở ngoại thành Xương Quơn. Lần này, Chuyết lâm trọng bệnh thật. Bệnh Chuyết chỉ xảy ra lúc ngủ. Còn lúc thức thì không.
-Vua đã nói với con thế nào?
Chuyết hỏi.
Mỵ ái ngại thưa:
-Vừa xây quốc đền xong, hoàng thượng đã toan tính việc khai các con đường từ kinh đi các miền biên ải, lúc nào cũng trầm tư nghĩ ngợi, con đâu dám mở lời.
-Ta khất cho mươi hôm nữa phải xong việc. Hãy đi đi.
Chuyết đuổi Mỵ.
Nếu Mỵ không thuyết được Du, thăng mình lên tước quốc sư, Chuyết sẽ dùng số vàng kia mua chuộc vua Vân Muôi đánh chiếm Chang Lang. Thà làm vua chư hầu cho một nước lớn, còn hơn suốt đời giữ tước tể hầu. Chuyết vạch sẵn nước cờ cho mình.