← Quay lại trang sách

CHÉM HỤT

Giữa lúc Chuyết, Húc chờ đợi tai họa giáng xuống đời mình, Tố âm thầm đi Xuyên Khê để đưa mẹ con Muỗng về kinh.

Buổi chầu hôm ấy Chuyết vẫn còn cáo bệnh.

Vua hỏi Luân:

-Khanh đã cho ban bố lệnh nộp thuế quốc đền chưa?

Quan văn vũ khanh cố dấu vẻ mệt mỏi:

-Thưa xong, tâu hoàng thượng.

-Mỗi nhà mỗi năm nộp ngàn cân thóc?

-Thưa phải, tâu hoàng thượng.

Vua quay sang quan lễ nhạc Bào Tu

-Khanh đã tìm được người làm khúc khải tấu ấy chưa?

Từ hôm Chuyết bỗng truy hô bị trộm châu báu, rồi ngã bệnh nặng, Tu thấy nghi hoặc trong lòng. Nếu có điều chi gian dối, Chuyết bị giáng chức, tước lễ nhạc của Tu cũng khó còn. Nghe vua hỏi, quan lễ nhạc vừa khóc, vừa dập đầu lạy

-Thần đáng tội chết. Mong hoàng thượng gia ân.

Du nói:

-Ta biết tìm được người làm khúc nhạc ấy là việc khó. Khanh chớ quá lo, nếu chưa tìm được.

Tu chẳng dám nhìn vua:

-Muôn tâu hoàng thượng, thần đã đích thân đi Bắc Biên. Một ông lão ngoài chín mươi, từng làm được nghìn khúc tì tưa, khi nghe thần bảo có lệnh vua triệu về kinh để làm khúc nhạc tế ở quốc đền, ông ta ngửa cổ, thét « phải, ta phải về kinh thôi » Rồi vơ lấy cây đàn gua, gảy lên những khúc dị thường. Lúc thì thần nghe như mắt mình có lửa. Lúc lại nghe lạnh thấu xương.

-Cuối cùng thì sao?

Vua ngắt.

-Thưa, ông lão lại thét to lên « ta phải đập nát thây ngươi, hỡi loài rắn độc « Rồi nghiêng người, đập đầu vào chiếc đàn gua, óc não phụt trắng nhà.

-Thôi.

Vua nạt, tay vịn lấy ngai vàng. Rồi quay sang quan cơ chính

-Khanh nghĩ sao về kẻ ấy?

Thâm có vẻ bối rối lắm

-Muôn tâu, quả ông ấy là bậc kỳ tài.

Lúc Du truyền bãi chầu, Trấp ngoảnh sang phía Luân, mỉm cười. Luân cũng mỉm cười đáp lại.Trấp tưởng Luân chia xẻ với mình. Nhưng nào phải. Trấp cười vì thích câu vừa rồi của quan cơ chính. Còn Luân thì thích cuộc tấu bày của Tu.

Tố đã đưa mẹ con Muỗng về đến kinh, chẳng ai hay biết, trừ Thâm.

-Ông là người trong hoàng tộc, nên phải đến báo cho thái hậu biết việc này.

Tố bảo.

Thâm cho là phải. Song, trước khi đi, quan cơ chính gặn hỏi quan pháp hình:

-Ông có chắc kỳ này ta trừ được Chuyết không?

Tố lộ vẻ giận

-Ông nên hỏi mình trước đã.

-Thôi được. Nhưng lật Chuyết xong, theo ông, ai giữ chức tể hầu?

Tố không đáp, mà hỏi lại Thâm

-Còn theo ông thì giao ai?

Thâm ra chìu nghĩ ngợi

-Vưu Trấp là kẻ chán đời. Có dọa chém đầu, ông ta cũng không nhận nữa là. Viên Cưu thì chỉ hợp với việc binh. Giá lúc này còn Khưu Chiêu ở triều. Ngoài hai ta với mấy người ấy, còn lại chỉ là đám gặp thời nên quan.

-Ông cơ chính liệt Khưu Luân vào hạng này?

-Không. Luân là kẻ có tài, nhưng còn trẻ quá, đứng kề vua sao hợp đạo. Rốt lại, chỉ còn ông với ta.

-Phải. Cách phán xét của ông rất hợp ý ta.

-Nhưng theo ông, nên chọn ta hay ông, để có lợi cho cả hai?

Nét mặt Tố chợt sánh lại

-Chọn ai ư? Ông là chú vua, sao lại đứng sau vua? Mà thôi. Giờ hãy lo trừ tên xảo quyệt ấy đã.

Nghe nói đi gặp vua, Muỗng khóc, lạy Tố

-Cho con làm đứa hầu hạ ở đây cho trọn kiếp. Vì đến đó quan tể hầu lại treo cổ con lần nữa.

-Ở đó có vua, chẳng ai dám làm gì ngươi đâu. Hoàng thượng là kẻ nhân từ. Sẽ cho ngươi làm lính trong cung không chừng.

Tố cố lựa lời dỗ Muỗng.

Đoán biết người ta sắp đưa con mình đi đâu đó, bà mẹ câm điếc giữ chặt Muỗng. Khó khăn lắm, đám hầu của Tố mới rứt được Muỗng khỏi bà ta.

Buổi chầu hôm ấy Chuyết vẫn còn cáo bệnh. Vua vừa ngồi vào ngai vàng, Tố đã quì.

-Muôn tâu hoàng thượng, có một đứa con trai mười bảy tuổi, tên Muỗng, xưng là đày tớ của quan tể hầu, đã đến xin thần che chở. Sau khi nghe hết sự tình, thần chẳng dám im tiếng.

Bào Tu vội vã quì

-Kẻ trộm đã chẳng thể lọt lưới trời. Xin hoàng thượng xuống chiếu thưởng công quan pháp hình.

Tố vội tiếp

-Thưa, đấy chẳng phải đứa gian, mà ngược lại.

-Thế nghĩa là sao? Hãy đưa nó đến khai trước triều.

Vua bảo. Bá quan đều ngơ ngác.

Thấy Muỗng cứ rạp xuống sân chầu, run rẩy, Thâm đứng lên, nói:

-Hoàng thượng là đấng công minh, ngươi có chi oan khúc hãy cứ tấu bày. Tiếc là hôm nay chẳng có quan tể hầu.

Nghe bảo không có Chuyết, Muỗng mới dám ngẩng nhìn vua. Nó khai đủ đuôi đầu. Từ việc Chuyết nhặt bọn chúng về nuôi, đến việc Chuyết treo cổ cả bọn chúng.

Đại điện chợt im như chết. Mãi thật lâu vua mới phán:

-Hãy giam nó vào ngục Luân Giao, chờ xét xử.

Chuyện truyền đến hậu cung. Mỵ khóc nói với vua:

-Thần thiếp nào ngờ mình lại là con của kẻ độc ác.

Thấy Mỵ tỏ lời ngay thật, Du cũng cảm động, nói:

-Ai khanh chớ nghĩ quá lẽ. Ở đời còn bao chuyện độc ác hơn.

Hoàng hậu chợt ngất xỉu, làm vua chết khiếp.

-Đừng bỏ ta.

Du lay Mỵ, thét.

Như thế là Mỵ chẳng xin vua, nhưng vua lại âm thầm nghĩ cách cứu Chuyết.

Tin tức đã bay đến dinh quan tể hầu. Chuyết lập tức mật triệu Húc về kinh.

-Đứa sống sót đã đội đơn đến vua.

Nghe Chuyết bảo, Húc thất sắc. Song, cũng như Chuyết, quan thủ trấn cũng phải giữ lấy cái sống cho mình.

-Chắc vua đã rõ, số vàng kia hiện do quan tể hầu giữ.

Húc điềm tĩnh, nói.

Chuyết thét:

-Quân khốn kiếp. Ngươi muốn đổ hết tội lên đầu ta phải không?

Mặc Chuyết tức giận, Húc vẫn cứng:

-Đấy là chuyện thật. Chức tước, quan tể hầu hứa bằng lời. Còn vàng, quan tể hầu giữ đúng mười vạn cân.

-Được. Ta sẽ nhận hết. Cả việc ta ém nhẹm chuyện mưu sát thủ trấn Nam Biên, sau đó lại cất nhắc một tên đội trưởng kỵ binh lên cầm đầu một trấn, chỉ vì nó là em rể ta.

Húc vội chạy ôm chân Chuyết

-Xin quan tể hầu bớt giận. Chẳng qua Húc này muốn thử lòng quả cảm của quan anh đó thôi.

-Được. Cứ cho là ngươi thử ta.

Chuyết hậm hực, bảo.

Mươi đứa nằm dưới mồ chẳng thể làm chứng cho lời khai của đứa còn sống. Đấy là chỗ để Chuyết tin đầu của mình chưa rụng.

-Có bỏ vào vạt dầu, ngươi cũng phải giữ một lời. Là không hề biết mười một tên hầu ấy.

Chuyết sắp đặt cho Húc.

Thủ trấn Nam Biên chợt rùng mình:

-Chỉ e, khi ra trước công đình, máu kẻ tội lỗi tảng khỏi gương mặt này. Làm sao dấu được chuyện ấy trước vua.

-Đồ hèn. Nếu sợ thế thì chỉ việc làm cho mặt ngươi dày lên.

Chuyết nạt, tát luôn mấy cái vào mặt Húc.

Du chưa kịp gặp Chuyết, đã bị mẹ gọi đến dinh thái hậu

-Vua nói ta nghe, đứa xén bớt tiền bạc triều đình thì bị tội chi?

Nghe mẹ hỏi, Du biết Tố đã đến đây trước mình. Bấy lâu vua ngờ Tố, Chuyết hục hặc nhau, nay thì đã rõ. Du nghĩ, rồi trả lời mẹ:

-Thái hậu giả dụ thôi. Chứ vàng bạc triều đình dễ ai cắp được.

-Nhưng nếu có, vua xử thế nào?

Du bấm bụng đáp:

-Thưa, sẽ chặt đầu.

-Còn nếu làm quan mà chôn sống quân hầu, vua sẽ xử sao?

-Cũng chặt đầu, thưa thái hậu.

Nói xong lời đó, Du toát mồ hôi.

Bà Tương Linh lặng lẽ bước lại án thờ, nâng thanh bảo kiếm lên ngang mày, khấn:

-Nếu vương nhi buông lỏng việc triều chính, thì thần thiếp sẽ giữ ngôi cửu ngũ như lời ký thác của tiên vương.

Bà thái hậu lại đặt gươm vào họp, rồi quay lại bảo Du:

-Thôi, vua hãy về đi.

Hoặc đầu Chuyết rụng. Hoặc Du phải mất ngôi. An lệnh coi như bàTương Linh đã ký xong. Du thấy đầu óc tối sẫm khi bước ra khỏi dinh thái hậu.

Mỵ ăn không ngon, ngủ không yên, thành bệnh nặng. Du lo sợ, phải trì hoãn việc xét xử Chuyết, Húc.

Một hôm, hoàng hậu bảo vua:

-Ước gì thần thiếp được chết trong lúc này.

-Ai khanh chớ nghĩ quấy.

Du làm ra vẻ vui, khuyên Mỵ, nhưng trong lòng như có lửa đốt, vì đến lúc ấy vẫn chưa nghĩ ra cách cứu Chuyết.

Giọng Mỵ áo não hơn:

-Hoàng thượng làm sao thấu hết nỗi dày vò trong lòng thần thiếp.

-Nhưng đến nay ta đã xuống lệnh chém ai đâu.

Du chịu không nổi, nói toạt ra.

Nước mắt Mỵ chợt đầm đìa:

-Chính vì thế nỗi dày vò kia càng lớn thêm.

-Ai khanh lại muốn cha mình phải rơi đầu ư?

Du sững sốt, kêu lên.

Mỵ rúc đầu vào ngực vua

-Chỉ có đứa điên mới muốn đấng sinh thành của mình chết. Nhưng làm sao thần thiếp còn dám ngẩng mặt với đời, khi đi đến đâu cũng nghe người ta bảo, rằng vua vì đắm say thần thiếp buông lỏng kỷ cương phép nước.

Du đang rối rắm, mà nghe Mỵ bảo thế, nên nổi giận

-Ta sẽ chém đầu bất cứ ai dám đụng đến uy danh hoàng hậu.

Tố cho quân hầu đi kể cho mọi người nghe tội lỗi của Chuyết, Húc. Cả kinh thành Xương Quơn đều hay tin vua sắp chém quan tể hầu và thủ trấn Nam Biên.

Quan pháp hình nói với quan cơ chính:

-Làm sao hoàng thượng bịt nổi tai mắt cả vạn dân kẻ chợ.

Thâm thiếu điều ôm lấy Tố mà reo.

-Ông pháp hình cao kiến lắm. Chuyến này thì thằng Chuyết đi đời.

-Phải. Có trời cũng không cứu nổi. Nhưng ông cơ chính nghĩ thử ai sẽ cầm đầu lũ lính đao phủ.

-Ta cũng đang nghĩ chuyện ấy. Kỳ này là chém quan nhất phẩm triều đình.

Cả hai cùng vỗ tay cười, vì họ đã nghĩ được cách buộc vua đứng ra chém Chuyết.

Quan tể hầu Đam Chuyết vờ như chẳng hay biết gì, vẫn cáo bệnh, nằm nhà. Cái chết cũng biết thừa lúc con người ta hoảng sợ mà đến. Do nghĩ vậy, Chuyết đã không thèm đến gặp riêng vua. Hằng ngày, ông sửa sang hoa kiểng trong vườn, rồi nằm dài đọc lại mớ sổ bộ đinh điền thuế má thời Hiêu Lịch, để khỏi nghĩ đến những gì sắp xảy ra.

Trấp đột ngột đến dinh quan văn vũ khanh.

Luân vừa mừng vừa lo:

-Chắc quan vũ hầu có điều chi dạy bảo?

Trấp vào chuyện ngay:

-Xưa rày Tố nó có đến cháu không?

-Thưa có. Hôm ấy cháu nghĩ sai. Nhưng sau bữa quan pháp hình đưa Muỗng đến gặp vua, cháu đã rõ.

-Bữa đó Tố đến nói gì với cháu?

-Hỏi ở triều cháu nể ai nhất. Cháu đáp, trước hết phải nể mình.

Trấp cười:

-Khá lắm. Nhưng cháu có tin là Tố sẽ trị được Chuyết không?

Luân chẳng hề nghĩ ngợi.

-Một đứa như Muỗng chắc chắn thẳng ngay, Chuyết Húc phải rơi đầu. Song, kẻ sai khiến đám đao phủ lại là vua.

-Phải. Hoàng thượng chỉ chém ai khi có lợi cho ngôi báu của mình.

Luân chợt rùng mình.

-Không chừng, vua lại chém Muỗng, thưa quan vũ hầu.

Trấp thở dài

-Ta tiếc là sao cháu lại không xuất chính vào lúc khác kia.

Như thường lệ, cứ năm bữa Dật lại mang sang cho bà Tương Linh một bát thuốc. Hôm hội triều thần xét việc Chuyết, Húc là đến phiên Dật vào thăm thái hậu. Quan nội điện lo sắc thuốc xong từ sáng sớm.Theo lệnh Du, hôm ấy, trước khi sang dinh thái hậu, Dật phải đến gặp vua. Nghe dặn dò xong, Dật run như cầy sấy.

Vua nạt:

-Ngươi có muốn một mình ngồi hai ghế quan nữa không?

Chuyết Húc đã được gọi vào chầu vua. Quan tể hầu vẫn ngồi ở ghế phía bên phải vua. Còn Húc ngồi ở hàng ghế dành các quan thủ trấn mỗi khi được triệu về triều.

-Đưa tên Muỗng vào

Vua truyền.

Quan cai ngục liền đẩy Muỗng qua khỏi hàng lính đao phủ đang bồng gươm đứng cuối đại điện.

-Quì xuống.

Quan cai ngục lệnh. Rồi vái chào vua, lui ra.

Dù đã được Chuyết dặn dò trước, Húc vẫn ngoái nhìn vua lúc Muỗng bước vào. Mặt quan thủ trấn tái nhợt.

Vua nói lớn:

-Cho tên Muỗng khai ra những điều nó biết.

Chuyết vẫn thản nhiên nhìn sang phía hàng quan võ có vũ hầu Vưu Trấp.

Lúc Muỗng nói, Du nhìn xuống chỗ Dật, thấy mặt quan nội điện cũng tái nhợt như thủ trấn Nam Biên, nên rất bối rối trong lòng.

Muỗng vừa dứt lời, Chuyết liền quì.

-Thưa hoàng thượng, nó là một trong muời một đứa quân hầu đã trộm châu báu ở nhà thần. Nay vì trốn không xong, quay ra nói càn để che lấp tội lỗi. Xin hoàng thượng cho thần mang về tư dinh để sửa trị.

Tuy đã quyết tha tội Chuyết, song, Du vẫn muốn làm cho ông cha vợ hám vàng kinh hoàng một trận.

Vua nói:

-Phải. Nó là tên quân hầu khanh đã chôn bữa ấy. Quan pháp hình cứ chiếu luật triều luận tội.

Sau câu nói của mình, Du thấy Chuyết vẫn thản nhiên, còn Dật thì run. Quan nội điện nhìn lên vua như muốn nói gì đó. Nhưng thấy vua trừng mình, nên vội cúi gằm mặt để mọi người khỏi nhìn thấy.

Tố đứng lên nói to:

-Lấy cắp vàng xây quốc đền là chống lại thần Cốc. Chôn sống quân hầu, tức sát hại thần dân Chang Lang, cũng là chống lại thần Cốc. Quan tể hầu Đam Chuyết với thủ trấn Tương Húc đã làm các việc tày đình trên, nên bị tội chém. Xin hoàng thượng xuống chiếu.

Muỗng đang nằm mọp ở sân chầu, nghe Tố nói chém Chuyết, Húc, liền ngẩng mặt nhìn mọi người.

Chuyết chợt bật cười

-Ông pháp hình nói thiệt hay nói chơi?

Tố tím mặt, nhìn lên vua.

-Thần đã luận tội xong, xin hoàng thượng xuống chiếu.

Chuyết nói to:

-Ông pháp hình bảo vua phán quyết chi? Ta cắp vàng ư? Ta chôn quân hầu ư? Chứng cứ của ông đâu?

Tự bấy nay, mỗi khi có việc hệ trọng vua đều hỏi Thâm. Nhưng đến việc Chuyết thì chẳng hề đếm xỉa. Thâm đang tức, lại thấy Chuyết có vẻ lộng hành, nên nổi giận, đứng lên

-Tội lỗi của Chuyết đã rành rành, sao hoàng thượng không phán quyết?

Vua cũng đứng lên. Lát sau, nhìn Muỗng hỏi to:

-Lúc quan thủ trấn sai ngươi mang vàng về cho quan tể hầu, có ai trông thấy không?

Muỗng vừa run, vừa đáp:

-Muôn tâu, có chín đứa quân hầu kia biết.

Nó nói ra đủ họ tên từng đứa.

Vua hỏi tiếp:

-Lúc quan tể hầu chôn ngươi thì có chứng ai?

-Muôn tâu, cũng chín đứa đó.

-Giờ thì lũ chúng ở đâu?

Muỗng chợt khóc rống lên.

-Muôn tâu, dưới chín cái hố trong vườn nhà quan tể hầu.

Du sụp xuống ghế rồng, chết lặng. Tố, Thâm cũng chết lặng. Bỗng Dật chạy bổ lên bệ rồng, nói nhỏ vào tai vua:

-Tì nữ của thái hậu đã uống thử thuốc, chết rồi.

-Mẹ ta không sao, có phải không?

Du chợt hỏi to trước sự ngơ ngác của triều thần. Đến lúc ấy vua mới thấy Chuyết là kẻ cao kiến. Chuyết biết trước ông không chết, vì không người làm chứng cho lời khai của Muỗng. Còn vua, suýt tí nữa đã giết mẹ để giữ ngôi, vì đã quyết tha chết cho Chuyết.

Sáng hôm sau, dân kinh thành kéo nhau ra pháp trường xem hành quyết quan nhất phẩm triều đình. Đến nơi, ai nấy đều kinh ngạc. Chuyết đang chễm chệ trên lưng ngựa, bên cạnh ngựa của vua. Một đám thợ đang dựng thêm những giá treo cổ làm bằng gỗ trao. Vua đã thấy được mức quan trọng của lời tấu bày của Chuyết trong bữa thiết triều hôm qua. Là muốn yên dân thì phải sửa sang lại pháp trường.