← Quay lại trang sách

THĂNG QUAN

Do dạy dỗ vua từ thuở niên thiếu, nên thần rất rõ tính khí vua. Có thể làm bất cứ điều gì vua muốn. Nay lại thêm bọn tham quan hùa nhau xu phụ. Cơ đồ này đang nghiêng ngửa. Trước khi nhắm mắt, thần chỉ muốn thấy thái hậu giữ quyền trị nước, như lời ký thác của tiên vương «

Ông Bồ Đài bệnh nặng, tưởng không còn sống nổi, đã mật gởi những lời trên đến bàTương Linh. Thái hậu gượng dậy đọc thư, nước mắt chảy dài. Bà có hai tì nữ thân tín, cũng dòng họ Tương, thì nay đã chết một. Ai mưu hại bà? Vua có thể làm bất cứ điều gì, nhưng không thể giết mẹ. Bà Tương Linh chẳng đời nào nghĩ đến điều ấy. Còn việc nhiếp chính, thái hậu đã quyết. Khi khỏi bệnh la bà cho hội triều thần truất ngôi Du.

-Hãy gọi vua cho ta.

Thái hậu truyền bảo.

Lập tức, Du đến hầu mẹ.

Bà Tương Linh vẫn nằm trên giừơng bệnh:

-Vua đã tìm được đứa ám hại ta chưa?

Du vờ đau đớn

-Con thật đắc tội với mẹ già, vì đến giờ vẫn chưa tìm ra thích khách.

Thái hậu không nhìn vua, nói:

-Theo ta, nó là đứa ở trong đám triều thần.

Vua cố dấu nỗi sợ hãi

-Xin thái hậu chớ nghi nan. Hết thảy mọi ngừơi đều yêu nể mẹ và tiên vương.

-Đứa cắp vàng Mi Sơn cũng yêu nể tiên vương ư? Chúng muốn ám hại ta, vì biết thần dân Chang Lang còn trông cậy vào ta.

Nói đến đây thái hậu kêu mệt, rồi thiếp đi.

Chuyết lại giả trọng bệnh để gọi Mỵ về.

Thấy cha vẫn khoẻ mạnh, Mỵ cay đắng, nói:

-Con cứ tưởng chẳng còn được về đây để viếng phụ thân.

Biết Mỵ chưa thuyết được vua, Chuyết hỏi sang chuyện tì nữ bà Tương Linh

-Ta nghe nói ở dinh thái hậu có thích khách phải không?

Mỵ lại cay đắng đáp

-Thưa phải. Triều đình đã đến hồi gần suy vong.

Chuyết giật mình, rồi liền vờ gắt con gái

-Con là phận sửa túi nâng khăn cho vua, sao dám buông những lời hệ trọng.

Mỵ nói

-Kẻ gian ác bất chấp luật nước, nào xén bớt vàng ở Mi Sơn, nào đầu độc mẹ vua,, thế không phải đến hồi suy vong ư?

Chuyết nghe đắng họng. Song cũng cố dò hỏi con gái

-Mà con có nghe vua nói ai mưu hại thái hậu không?

-Vua không nói. Song con biết vua đã rõ đứa gian ác.

Chuyết đùng đùng nổi giận

-Không thuyết được vua thì chớ trở về đây.

Từ bữa đó đến lúc chết, Đam Mỵ không còn đặt chân trở lại ngôi nhà ở ngoại thành Xương Quơn.

Du có vẻ yên lòng, vì bệnh trạng của mẹ mỗi ngày một nặng.

Cơ chính Hiêu Thâm lại được gọi đến gặp riêng vua như thường lệ.

-Ta quyết khai các con đường đi các miền biên ải. Theo khanh, nên giao ai soạn kế sách?

Sau vụ vàng Mi Sơn, Thâm chán nản, chẳng còn muốn đem tâm huyết giúp vua, nên nói:

-Ở triều có quan tể hầu việc chi cũng làm được, hoàng thượng nên giao cho ông ấy.

-Còn theo khanh, ai sẽ đứng trông coi việc khai đường?

-Hoàng thượng cũng hãy giao luôn cho ông ta

Thâm đáp như thễ mắng khéo Du. Song vua chẵng hề tỏ vẻ tức giận

-Làm cơ chính thâm thuý như khanh rất hiếm.Với lại, là chỗ chú vua, khanh còn phải đem lòng ngay thật đối đãi với ta.

Vua nói, thản nhiên như không.Thâm cũng vờ thản nhiên ra về. Sự thật, sau câu nói của vua, Thâm rất lo. Quan cơ chính không về nhà, mà thẳng đến dinh Tố.

-Ở chỗ hoàng thượng ta đến luôn ông đây.

Tố hỏi

-Vua lại gọi quan cơ chính hỏi han gì đấy chứ gì?

-Phải. Vua định khai các con đường đi các miền biên ải.Và hỏi ta nên giao ai việc ấy.

Tố cau mày.

-Lại khai đường. Sao ông không bảo giao luôn cho thằng Húc?

-Không giao cho Húc. Mà ta bảo giao cho Chuyết.

Tố reo:

-Ông khá lắm. Nhưng vua nói sao?

Thâm thuật lại câu của vua. Rồi hỏi:

-Theo ông, liệu hoàng thượng có đè ta không?

Tố bật cười to:

-Ông coi thế mà hèn. Có gan chơi, phải có gan chịu chứ.

Vua bỗng gọi Chuyết đến chơi bài so. Chỉ chơi tay đôi. Chuyết lo lắm, vì chẳng hiểu vua có ý gì. Mới mở bài, Du tỏ ra phải thắng cho bằng được. Liền sau đó, Du buông lỏng, để mình thua. Rồi ném bài, vờ bực tức.

-Ván này khanh thắng ta chỉ vì may.

Chuyết buột nói:

-Nhưng ván sau thần cũng thắng nữa đấy.

Từ lâu vua đã rõ Chuyết lắm tham vọng. Khi xảy vụ vàng Mi Sơn, Du muốn tha Chuyết, để Chuyết chịu ơn, trở thành con tốt của mình. Song, qua cuộc bài so, Du thấy Chuyết chẳng hề thay đổi. Được, ngươi cứ việc kiêu căng. Vua tức giận nghĩ.

-Thôi, gác chuyện chơi bài lại đã. Giờ ta giao khanh một việc hệ trọng.

Quan tể hầu cố dấu sự kinh ngạc trước quyết định quá lớn của vua

-Tâu hoàng thượng, đắp đường đi các miền biên ải là phải. Có điều, sẽ hao tốn rất nhiều công quĩ triều đình.

-Ta biềt. Nhưng bao giờ thì khanh thảo xong kế sách?

-Thưa, chậm lắm là mươi hôm.

Sau khi xóa được án rơi đầu, Chuyết tự thấy mình có thể làm bất cứ điều gì. Sự thật, lúc giao ước mươi hôm, Chuyết chưa nghĩ được chút gì về kế sách ấy. Giờ đây, lúc ngồi ở tư dinh, quan tể hầu mới thấy tóat mồ hôi. Nhưng còn đến những ba mươi bốn năm nữa Chuyết mới đầy trăm tuổi, có nghĩa có thừa thì giờ để gầy nghiệp lớn. Nghĩ đến điều này, quan tể hầu bỗng thấy đầu óc trở nên minh mẫn. Đúng mươi hôm, Chuyết thảo xong kế sách. Cả thảy có bốn ngả đi bốn hướng biên thùy. Đường đi biên thùy phía nam giáp ải Xương Linh. Sửa sang ải Kỳ Cơ trên dãy Nga Sơn để nối với đường đến biên thùy phía tây. Lập một hào thành ba mươi ngàn dặm ở trấn Bắc Biên để phòng việc xâm lấn của các nước phương bắc. Đường đi biên thùy phía bắc giáp với hào thành này. Khai thêm một cửa ra vô ở biển Đông Biên. Đường đi biên thùy phía đông nối với cửa biển ấy.

-Ta đã có cửa Xương Quơn rộng lớn, sao còn phải mở thêm cứa Đông Biên?

Xem xong kế sách, vua hỏi.

Chuyết đáp:

-Mở thêm cứa biển để có thêm tàu vô ra.Việc giao thương phát đạt thì nước mới giàu.

-Được. Kế sách coi như đã thảo xong. Nay ta giao khanh đứng trông coi việc khai đường.

Chuyết tái mặt, khi nghe vua phán.

Du đã có chủ đích khi giao việc này cho quan tể hầu. Nếu Chuyết cúc cung tận tuỵ lo xong việc khai đường, vua sẽ nổi tiếng khắp lân bang. Nhược bằng ngựa quen đường cũ, Du có cớ để chặt đầu Chuyết, trừ hậu họa. Sự thật, vua đâu hề hay biết Chuyết đang mưu nghiệp lớn. Qua việc đắp đường, Chuyết dự sẵn hai ngả tiến binh cho Vân Muôi sau này. Thuỷ binh vô cửa Đông Biên. Còn bộ binh qua ải Xương Linh.

Ngay hôm sau, Chuyết cho quân hầu xe hòm vào chầu vua

-Thần đáng tội chém, vì dám chống chiếu chỉ của hoàng thượng.

Hết thảy triều thần đều ngơ ngác trước cách tấu bày của Chuyết.

Du truyền cho bá quan rõ quyết định khai đường của mình. Rồi hỏi:

-Cớ sao quan tể hầu dám trái lệnh ta?

Chuyết vẫn quì

-Thần nay đã sáu mươi sáu tuổi. Rán lắm cũng chỉ sống vài ba năm nữa. Mà việc khai đường phải mất đôi ba mươi năm, làm sao thần có thể đứng trông coi. Thà chết bây giờ để khỏi chết vì tội bỏ dở việc vua giao.

Chuyết vừa dứt lời, Tố quì tâu:

-Trái lệnh vua là chống lại thần Cốc, tội chém. Xin hoàng thượng phán quyết.

Chuyết ngoảnh sang Tố, mỉm cười

-Ngoài tội chống lại thần Cốc, còn tội nhỏ nhen với đồng liêu, phải không ông pháp hình?

Tố căm lắm, nói to

-Tội trạng của quan tể hầu đã rõ. Xin hoàng thượng hãy mau xuống chiếu.

Du muốn nhân dịp này dứt Chuyết cho yên, sau đó cử người khác lo việc khai đường cũng được. Nhưng chưa kịp truyền gọi lính đao phủ, Chuyết đã lạy, nói:

-Thần sợ nhắm mắt không yên, nên trước khi chết xin tiến cử người lo việc khai đường. Xưa, Tương Húc là lính hầu của quan kỵ binh Đam Lữ, từng theo quan kỵ binh đi tuyển ngựa khắp đất nước. Người lo việc khai đừơng phải am thuộc sông núi trong nước. Mà ở triều hiện nay chẳng ai hơn Húc. Theo chỗ thần biết, Húc có trí nhớ khác thường. Nhớ từng tên ngọn núi trên Nga Sơn, Mi Sơn. Nhớ cả việc quan kỵ binh Đam Lữ đã thúc ngựa qua ngả sông nào để kịp về kinh nhìn mặt kẻ hãm hiếp người vợ trẻ của mình.

-Thôi, đủ rồi. Lấy công chuộc tội, ta tha chết cho khanh. Kể từ nay, thêm chức quan khai lộ, liệt vào võ ban. Truyền cho đương kiêm thủ trấn Nam Biên là Tương Húc nhận phẩm tước ấy.

Du tức giận, phán. Ván bài so tiếp theo, vua đã thua thật.

Chuyết lệnh quân hầu xe hòm trở về, lòng nghe phơi phới. Quan tể hầu biết vua cử ông lo việc khai đường là để tìm chỗ sai phạm của ông mà giết đi.