VI GIA BÁN CON
Thời Hiêu Du có lệ khắc vào bắp tay tội nhân ở ngục Luân Giao, nơi giam giữ những người chưa đến tội chém. Dùng que sắt nung đỏ, ép vào bắp thịt, khi lành thì thành sẹo. Bị giam lần đầu, khắc ở tay trái. Bị giam lần hai, khắc ở tay phải. Phạm tội lần ba coi như xử chém. Lần đầu tiên Vi Gia bị đưa về ngục Luân Giao. Quan coi ngục đã sơ ý khắc vào bắp tay phải của Gia.
Đọc thư Luân xong, quan văn hầu Khưu Chiêu bảo Gia:
-Thư thằng Luân là thư hạch tội vua. Kẻ mang thư nếu bị bắt sẽ bị tội chém.
Gia vén ống tay áo, để lộ vết sẹo trên cánh tay
-Giờ phạm bất cứ tội chi con cũng bị chém.
Chiêu vô cùng kinh hãi khi nhìn thấy vết khắc trên cánh tay phải của Gia
-Ta chẳng tưởng nổi nay đám quan quân coi rẻ mạng sống con người đến thế.
Gia nén khóc
-Mãi khi ra khỏi ngục tù, con mới biết lệ này.
Lúc vua ban lệnh thả hết tù nhân, Luân đã đến ngục Luân Giao đón Gia về tư dinh. Thư Luân gửi cho cha được Gia dấu ở chỗ miếng vá của quần, nên chẳng bị phát hiện Lũ con Gia mừng, quấn lấy Gia. Chúng nào biết rồi đây cha con lại phải cách xa nhau.
Gia đến đình làng để trình hương trưởng.
Vu Xia nói:
-Trên đã tư giấy về. Ngươi ra tù để đi lao dịch khai đường, rõ chưa.
Gia nói:
-Đã trải qua lao lý, sắp tới lại đi khai đường, chẳng biết bao nhiêu năm. Thân này coi như bỏ. Thầy hương trưởng thương tình, giảm bớt thuế thân cho ba đứa nhỏ nhất chưa biết kiếm cái ăn.
Xia nạt:
-Thuế má là lệnh của vua. Chỉ hạng tù tội ngu tối như ngươi mới dám mở lời gàn bậy.
Đêm, Chiêu gọi Gia sang
-Thằng Xia nó hăm lấy nhà của cháu phải không?
-Thưa phải. Ông hương trưởng khất cháu nửa tháng. Không trả hết nợ thuế thì tịch biên nhà.
Bốn đứa con lớn của Gia đã biết đi cày.Trâu cày là của Chiêu giúp. Mùa lên không đủ lúa ăn, Chiêu lại cho lúa. Gia bị lao lý hơn hai năm, lũ con Gia nợ triều đình hơn hai ngàn quan thuế thân.
Chiêu lại hỏi:
-Thằng Xia nói thế, cháu trả lời sao?
Gia đau đớn đáp
-Con chỉ im.
Khưu Châu không nén được tức giận
-Vu Xia là quan làng.Có làm chi cũng phải nể mặt cha là quan triều chứ.
Chiêu bảo
-Ngặt nỗi, Xia nó cứ chiếu theo phép nước. Không nộp thuế là chống lại triều đình.
-Lũ con anh Vi Gia đói lên đói xuống mà chống ai. Cha bảo lão ta dẹp chuyện ấy đi.
Chiêu thở dài
-Ta là quan triều, nhưng là quan đã về chăn trâu. Có nói, chúng cũng chẳng thèm nghe.
Châu đứng lên, nói to:
-Phải gọi thằng Luân về để trị thằng Xia.
Đêm ấy quan văn hầu không ngủ được. Trời chưa sáng ông đã dựng Khưu Châu dậy.
-Ta đã có cách giúp thằng Gia.Thấy sao hay vậy, cấm không được hở môi cho thằng Luân biết.
Rồi sang gọi cửa Gia.
-Lúc gửi thư cho ta, thằng Luân có dặn cháu điều gì không?
-Thưa, chỉ bảo phải trao thư tận tay lệnh thúc.
-Như thế là nó không nói chừng nào sẽ về thăm ta?
-Thưa không. Nhưng lúc chia tay, cậu ấy bảo « thân này cũng bị tù tội chẳng kém anh «, con chẳng hiểu nói thế là sao.
Chiêu vô cùng lo lắng. Song vẫn làm ra vẻ thản nhiên, bảo
-Kể từ nay, coi như Vu Xia chẳng còn dám đụng đến nhà cửa con cái của ngươi.
Theo kế sách của Chiêu, Gia làm giấy bán nhà bán con cho Chiêu. Mà con cái của quan văn hầu theo luật lệ đương triều thì được miễn sưu dịch. Ông đã cứu được cha con Gia. Nhưng với Luân thì chưa nghĩ được cách. Lập gia thất cho Luân? Tức chấp nhận cho Luân cáo quan, về quê. Còn nếu làm ngơ, liệu con trai ông có sống nổi ở triều đình thối nát ấy không?