VI GIA GẶP MAY
Cực chẳng đã, Mỵ mới cùng vua lên Vọng Nguyệt Đài. Đêm giữa tháng, nhưng trăng không tỏ.
-Rán chờ lát nữa thôi, ái khanh.
Vua nói.
Hoàng hậu vẫn im.
Ngay bên dưới chỗ Du và Mỵ nằm là đại sảnh. Đám nhạc công đang tấu nhạc. Cung Nguyệt Khuyết như chìm trong khúc nhạc tì tưa.
Bỗng vua xoay người, thở dài
-Ta thấy chán.
Hoàng hậu ngồi bật dậy trong nỗi kinh ngạc
-Thần thiếp có điều chi làm hoàng thượng buồn phiền chăng?
-Không. Ta buồn phiền là buồn phiền chuyện khác kia.
Du ngồi xềp bằng trên giừơng, ngước nhìn trời, giây lâu mới tiếp:
-Ngày đêm ta không ngớt lo nghĩ việc nước. Chẳng lẽ ta chẳng có thú vui nào khác với thiên hạ ư?
Hoàng hậu khẽ nắm mấy ngón tay vua
-Thần thiếp chưa hiểu ý hoàng thượng.
Giọng vua đượm buồn
-Ai khanh nghĩ xem. Ngồi nơi đây để nhìn trăng với nghe khúc tì tưa cổ lỗ, thì ta có hơn gì thiên hạ đâu.
-Thần thiếp có thể biết rõ ý của hoàng thượng không?
-Đem ruột gan phơi giữa chốn này cho ái khanh vui, ta cũng làm nữa là. Phải. Sau khi khai xong các con đường đến bốn cõi biên thuỳ, ta sẽ cho xây ở các chốn đó những gác xem trăng.
Mỵ bỗng nhoài xuống giừơng.
Vua lật đật ôm lấy hoàng hậu.
-Nghe hết lời ta, ái khanh sẽ khỏi mệt ngay. Là thế này. Ở Vọng Bắc Đài, đêm, ta cùng ái khanh sẽ nhìn thấy được trăng trôi về từ phương trời lạnh lẽo của nước Bắc Mân. Còn Vọng Đông Đài là nơi để nhìn cảnh giao hòa kỳ thú giữa biển cả và trời cao.
Hòang hậu vội bước xuống khỏi giừơng, quì
-Khai đường với xây gác xem trăng phả mất đôi ba mươi năm. Thần dân Chang Lang ắt gặp cảnh đói rét chết chóc. Cuối cùng thiên hạ sẽ bảo rằng vua vì đắm mê thần thiếp nên mới làm các việc ấy. Xin hoàng thượng nghe lời ngay thật của thần thiếp, bỏ ý định kia đi.
Vua cười ha hả. Rồi đỡ Mỵ đứng lên
-Ta đâu ngu dại để thiên hạ nghĩ thế. Phải. Thân này dù nát, cũng phải làm bằng được điều ta muốn. Đường đến bốn cõi biên thùy với gác xem trăng là dành cho vua và hoàng hậu. Nhưng ta thì xuống chiếu trưng dân kiến thiết đất nước.
Ngay hôm sau Du cho gọi Chuyết đến hỏi:
-Sao tới nay vẫn chưa thấy Tương Húc vào chầu?
-Tâu hoàng thượng, là do chưa có chiếu chỉ ai thay ông ta
-Lại còn việc ấy ư? Thế, theo quan tể hầu thì ai thay được?
Húc đã bàn tính với Chuyết. Chỉ chờ vua hỏi là Chuyết nói ra ngay.
-Thưa hoàng thượng, theo như bấy lâu, thủ trấn lên quan triều, thì thủ dinh lên thủ trấn.
-Nhưng trấn Nam Biên có những sáu dinh. Theo khanh, nên chọn ai trong sáu thủ dinh ấy?
Chuyết vờ ngẫm nghĩ, rồi đáp
-Trong bao lần đi kinh lý, thần được biết thủ dinh Xương Tây là người khá nhất.
-Được. Ta cho nó lên quan trấn
Vua phán
Sau buổi xem trăng ở Cung Nguyệt Khuyết, Mỵ bỗng khó ở. Du lo lắm. Song, vẫn cho hội triều thần để nghe ban truyền kế sách. Điện đền Chuyên Chiết đi Đông Mân thuê thợ đo đạc, vẽ họa đồ các ngả đường và các gác xem trăng. Văn vũ khanh Khưu Luân coi xét lại các kho lương thảo ở triều và ở các địa phương. Tể hầu Đam Chuyết tu chỉnh sổ bộ thuế má, binh dân. Pháp hình Độc Tố kiểm lại số phạm nhân cũ cũng như số mới được thả. Còn các quan khác thì chia nhau xuống các trấn các dinh hiểu thị thần dân góp sức lo kiến thiết nước nhà.
Vua nói:
-Chang Lang ta đất rộng, dân đông. Hôm nay có được giang sơn gấm vóc này là nhờ các tiên triều đã dày công gầy dựng. Nay ta muốn việc đi lại được dễ dàng, nên mới xuống lệnh khai đường. Thần dân các miền biên ải chỉ biết làm lụng khó nhọc, nên ta mới nghĩ việc lập các vọng đài để các nơi đó cũng hưởng được thú vui chơi như chốn kinh kỳ. Làm quan phải biết thương yêu dân như thương yêu cha mẹ. Nên các khanh hãy đem hết sức mình phụng vụ cho nước.
Vua vừa dứt lời, tể hầu Đam Chuyết quì tâu:
-Chang Lang ta vốn là nước yếu.Thời tiên vương từng bị Vân Muôi xâm lấn. Các triều trước, xa hơn, thì bị Tây Miêu quấy nhiễu. Nay hoàng thượng xuống chiếu trưng dân kiến thiết đất nước là làm cho các lân bang nể mặt nước ta.
Quan khai lộ Tương Húc cũng quì:
-Thần nguyện dốc hết lòng cho việc nước, để khỏi phụ ơn trời biển của hoàng thượng.
Cơ chính Hiêu Thâm chợt đứng lên
-Tâu hoàng thượng, kiến thiết đất nước là việc lâu dài. Muôn dân có ấm no mới làm nổi. Vừa rồi, thủ trấn Tây Biên mật báo về triều, các bộ tộc trên dãy Nga Sơn liên tiếp bị mất mùa, các tộc trưởng cầm đầu đám dân mạn ngược đánh đuổi quan quân thu thuế. Thần đã mật tấu lên hoàng thượng. Nhưng đến nay vẫn chưa có chiếu chỉ, bảo ban phải làm sao.
Vua giận dữ đứng lên:
-Việc cơ mật triều đình sao khanh dám đem nói nơi đây?
Du chưa kịp nói gì thêm, thì nội điện Hiêu Dật hơ hải chạy vào đại điện.
-Muôn tâu, đại sự.
Hết thảy triều thần đều kinh hãi lúc Đam Mỵ tiến lên bệ rồng, đẩy Du ra khỏi ngai vàng.
-Ta nay vâng mệnh thần Cốc trị nước Chang Lang.Truyền cho bá quan dẹp bỏ việc khai đường, xây gác xem trăng. Để muôn dân yên ổn, các khanh hãy vì ta mà lo việc nước.
Mỵ ngồi nơi ngai vàng, nói, giọng sang sảng. Rồi ngã xuống, bất tỉnh.
Tin hoàng hậu Đam Mỵ điên loạn truyền đi khắp nơi. Du cho là thần Cốc đã ứng vào hoàng hậu, nên lập tức bỏ việc khai đường và xây gác xem trăng. Nhưng để giữ thể diện của vua, Du không bãi bỏ chức quan khai lộ. Do vậy Húc chỉ ngồi chơi xơi nước. Còn Vi Gia thì yên ổn sống với đàn con.