← Quay lại trang sách

NHỮNG NẺO TRẦN GIAN

Chang Lang Sử Lịch chép

“Bấy giờ là sắp canh hai. Nghĩa binh siết chặt vòng vây, chỉ còn cách kinh thành vài ba mươi dặm

Chủ soái Nga Sơn bồn chồn đi lại

-Theo tin tức ban chiều, cánh quân của Vi Gia đã qua khỏi đất Cha Man, sao giờ này chưa thấy lửa hiệu?

Xuyên nói

-Từ Cha Man qua Xương Đông cũng hơi xa. Mà cánh quân của Gia còn phải áp dẫn đám quan quân các trấn các dinh phía bắc

Tộc trưởng Bơ Man chợt nhảy xuống voi, nằm áp tai vào đất. Nhưng liền đứng lên bảo

-Chẳng việc gì đâu

Phía đằng sau là những xóm làng thuộc trấn Nam Biên, nghĩa quân vừa mới vượt qua lúc ban chiều. Chiến trường chợt lặng lẽ khác thường. Mấy nghìn quân nghĩa như đã lặn sâu vào đất. Chủ soái Nga Sơn cố nén từng hơi thở.

Xuyên chợt nghiêng ngừơi, khẽ hỏi

-Liệu những giờ phút sắp đến có phải tốn nhiều máu xương không?

Luân khẽ đáp

-Cũng chưa biết. Có điều, chắc chắn nghĩa binh sẽ làm chủ kinh thành

Có tiếng chim khắc rúc lên từ đằng xa.

-Điên Giác sai ngừoi đến gặp ta đó

Luân nói

Ông Bơ Man liền nhảy xuống khỏi voi, thủ sẵn cung tên.

Tiếng chim khắc rúc nghe gần hơn. Luân ghìm ngựa, rúc đáp lại mấy tiếng

Vừa trông thấy dáng người ngựa tiến về phía mình, Luân đã lên tiếng hỏi

-Sao không sai người khác đi?

Điên Giác nhảy xuống ngựa, lau vội mồ hôi

-Đến giờ này vẫn chưa thấy lửa hiệu của Vi Gia, nên em phải đích thân đến nghe lệnh

-Cứ như đã sắp đặt. Nghĩa binh phải làm chủ được kinh thành

Tiếng vó ngựa của Giác lại mất hút trong đêm

Xuyên chợt ghìm ngựa vào sát ngựa của Luân

-Tự nhiên em cứ thấy bồi hồi

-Ta cũng thế

-Mình sắp cùng về Xuyên Lâm phải không anh?

-Phải. Ta ngồi chép sách, tu chỉnh lại phong hóa, sửa sang giềng mối nhân luân. Còn em, dạy dỗ đàn con

Con lam tơ của Xuyên bỗng chồm lên, vì bất chợt Xuyên siết lấy yên cương

-Muộn mất rồi anh. Em phải vào kinh thành trước, kẻo nghĩa binh giết cha em mất

Luân cũng hoảng hốt

-Phải đi gấp đi thôi

Có hai người chợt phi ngựa trong đêm. Được một quãng, cả hai đều dừng lại

-Anh hãy bảo trọng lúc lâm chiến

-Ta sẽ gặp lại nhau nơi đại điện vào lúc nửa đêm

Mãi hết canh hai, mới thấy lửa hiệu lóe lên ở phía đông bắc kinh thành

Chủ soái Nga Sơn rớm mồ hôi trán

-Khởi sự đi

Tộc trưởng Bơ Man lập tức giương cung. Những mũi tên lửa bay vút lên trời

Cho đến khi làm chủ được kinh thành, nghĩa binh chẳng phải tốn giọt máu nào. Bỡi hết thảy binh triều đã bỏ trốn từ lúc nghe vua hạ sát quan cơ chính

Cả nghìn ngọn đuốc đã được thắp sáng ở cửa chợ kinh thành. Nghĩa binh định bêu thây Du nơi đây, để làm thõa lòng muôn dân. Nhưng có lệnh chủ soái Nga Sơn đưa

Đến.

“Chớ giết Du. Đám vua quan ấy phải sống, làm lụng như mọi người. Để biết thế nào là việc kiếm ra miếng cơm manh áo”

Điên Giác phải đứng trên ngựa, đọc to lời chủ soái Nga Sơn, dân kẻ chợ mới để nghĩa binh dẫn Du đi

Vi Gia đến ngục Luân Giao thả hết những phạm nhân của triều đình cũ. Và thay vào đó là đám quan gia của Du đã bị nghĩa binh bắt được trên đường tiến binh

Thấy Giác phải đích thân cùng nghĩa binh dẫn Du đến, Gia hỏi

-Kẻ ấy là ai vậy?

Giác cười

-Cứ đóan thử xem

Du liền sụp xuống, dùng đôi tay đã bị trói để chống lên đất phía sau lưng, ngửa mặt, thét to

-Cho đến lúc hồn lìa khỏi xác ta cũng còn căm hận ngươi, hỡi lão già núi Cốc

Lúc đã đẩy Du vào ngục Luân Giao, cửa ngục đã được khóa kỹ,Vi Gia mới hỏi Giác

ông già núi Cốc là ai

Giác thở dài:

-Đấy là kẻ đã bày cho dòng họ Hiêu cách trị nước hơn trăm năm qua

Đèn hoa nơi đại điện đã được thắp sáng từ lâu.

Đoàn quân nghĩa uy nghi bồng gươm đứng thành những hàng dài trước bệ rồng. Đứng trước các hàng quân là Điên Giác, Vi Gia và các vị tộc trưởng của ba miền Nga Sơn, Mi Sơn, Hoắc Sơn.

Khưu Luân vừa ngồi vào chiếc ghế thếp vàng, định giúp Điên Giác lên ngôi cửu ngũ như đã hứa ngày nào ở Ngũ Sơn, thì có người thiếu nữ chạy bổ đến

-Em phải liều mình trong binh lửa để đến gặp anh

Người thiếu nữ dúi vào tay Luân mảnh giấy nhỏ.

Chủ soái Nga Sơn lập tức nhận ra cô gái mặt đầy sẹo và bụi khói là Vưu Cơ

“Chính ta là kẻ cầm đầu đám quân hành quyết quan văn hầu, giờ còn mặt mũi nào để gặp lại cháu. Bỡi không muốn dòng máu họ Vưu đã bị vấy bẩn lẫn vào dòng máu họ Khưu vô cùng cao khiết, nên ta phải đưa Xuyên đi. Vưu Trấp “

Đọc xong thư, Luân thất sắc, quay sang Cơ

-Họ đi bằng gì, em biết không?

-Thưa, bằng ngựa. Từ lúc nghĩa binh vừa vào tới kinh thành

-Xuyên có nhắn gì ta không?

-Thưa, chỉ khóc. Vì bị quan vũ hầu trói, lôi đi. Bác ấy định sang Tây Miêu thì phải

Chủ soái Nga Sơn có gục xuống trong chốc lát vì cứ thấy như mình vừa trải qua một giấc mộng. Nhưng liền bước khỏi bệ rồng, lặng lẽ tiến ra cửa đại điện, trước sự ngơ ngác của mọi người

Luân nhảy lên con kim mã đã để đứng bên mấy chiếc vạc đồng lúc mới đến, chạy về phía cửa tây kinh thành.

Điên Giác đã đuổi kịp. Nhưng chủ soái Nga Sơn không dừng lại, vừa thúc ngựa, vừa nói

-Có lên ngôi vua như đã bàn luận ở Ngũ Sơn hay không là do em định liệu. Dường

chỉ cách ấy, may ra em mới có cơ hội tìm lại quan đốc binh Bồn Nhương

Nói xong những lời trên, Luân phóng ngựa về hướng núi Nga Sơn “

Nam Tượng-Qui Nhơn

1980-1998