← Quay lại trang sách

CHINH CHIẾN

Nghe chó sủa và tiếng gọi cổng hơi lạ, Vưu Cơ rất lo

Quan vũ hầu bảo

-Cháu hãy để cho ta

Cổng mở

Trấp bàng hoàng, tưởng trong mơ

-Có phải là người đã nuôi dưỡng cháu ta thuở ấy không?

Vưu Cơ vừa trông thấy ông lão đã òa khóc

-Bao nhiêu lần già này trở lại kinh thành rồi âm thầm ra đi, vì không muốn có cảnh chia ly xảy ra lần nữa

Ông lão vừa nói, vừa sờ soạn cầm tay đứa con gái nuôi.

Cơ lau nước mắt

-Nhưng vì đâu lệnh phụ lại phải xông pha giữa cảnh chinh chiến để đến đây?

Ông lão ra hiệu, bảo đưa mình vào nhà. Khi biết chỉ có mỗi bác cháu Trấp, mới bắt đầu kể

-Từ ngày từ biệt quan vũ hầu, già này lại đi khắp nơi để kiếm sống. Nay Tây Biên, mai Bắc Biên. Mắt tuy mù, nhưng tai vẫn tỏ. Đâu đâu cũng xảy đói khổ, cũng ta oán triều đình. Theo già này biết, hiện nghĩa binh Nga Sơn do quan văn vũ công khanh Khưu Luân cầm đầu đã chặn hết các ngả vào kinh thành

-Làm sao tôn ông vào đến đây được?

Trấp bồn chồn hỏi

Ông lão lại sờ soạn tìm Cơ

-Nay chinh chiến đã xảy ra, chưa biết ai còn ai mất. Đến được đây để gặp mặt Cơ, già này lấy làm mãn nguyện rồi. Giờ thì xin cáo biệt

Trấp hết lời cầm giữ, còn Cơ thì khóc, níu ông lão lại.

Nhưng ông nói

-Hãy để cho già này ra đi. Biết đâu còn làm được điều hữu ích

Ông già mù vừa đi, thì Tố đến

Quan pháp hình chưa kịp ngồi, đã hỏi

-Ông vũ hầu đã tính được gì chưa?

Trấp buồn bã đáp

-Tính gì bây giờ?

Tố rỉ tai Trấp

-Một vạn quân triều nhất định không chống nổi quân Nga Sơn. Kỳ này họ Hiêu chắc đổ. Ta với ông phải tính trước

-Theo ông, thì tính thế nào?

-Nội đêm nay, ta với ông trốn khỏi kinh thành, tìm gặp Khưu Luân, xin qui phục. Là chỗ thâm tình với Chiêu, ông nói chắc được

Trấp không dấu được nỗi lo âu

-Ta và Chiêu vốn như anh em ruột thịt. Nhưng oái oăm, vừa rồi lại xảy ra sự thể.

Tố phẩy tay

-Khắp đất nước này ai không biết Chiêu chết là do vua

Lại có tiếng trống triều giục. Từ lúc Tây Biên thất thủ đến lúc ấy, Du cho hội triều thần không biết bao nhiêu lần

Tố đứng lên

-Đến nước này, không chần chừ được đâu. Đi xem vua nói gì, sau đó ta và ông phải định liệu ngay

Nghe đền thần Cốc ở kinh cháy, Luân lập tức khởi binh. Quân nghĩa đi đến đâu cũng được dân chúng hưởng ứng. Xuống núi ngày hôm trước, qua ngày hôm sau, nghĩa binh Nga Sơn làm chủ toàn bộ đất nước, trừ kinh thành Xương Quơn

Du lại hỏi điều đã hỏi trong các lần hội triều thần trước đó

-Theo ý các quan, ta nên xuất quân lấy lại những nơi đã mất, hay cứ giữ kinh thành,chờ chúng đến mới đánh?

Cơ chính Hiêu Thâm tức giận đứng lên

-Việc quân như nước lửa, sao hoàng thượng cứ chần chừ, không xuống chiếu cử ai đó cầm quân đánh dẹp?

Du nói

-Sáng nay vũ hầu Vưu Trấp xin thọ tội, vì tuổi già không cầm quân nổi. Thái tử Hiêu Thuông thì phải lo việc phòng ngự ở kinh thành. Chẳng lẽ ta cử các quan văn đi đánh giặc?

Lễ nhạc Bào Tu vội vã quì

-Muôn tâu, thần đã để cháy quốc đền, xin hoàng thượng xem xét, nếu không đem ra chém, thì hãy cho bề tôi này lui về dân dã

Vua quát

-Đồ quan hèn. Hãy lui ra đi, cho khỏi bẩn triều đình

Chuyên Chiết khều Nhữ Bột, bảo Bột nói

Quan ngoại công điện liền quì

-Muôn tâu hoàng thượng, rợ Nga Sơn vốn quen rừng núi, khi vào kinh thành, không rõ đường tiến lui, tất sẽ hoảng loạn. Theo ý thần, cứ để chúng vào đây, thái tử chỉ đánh một trận là yên.

Tương Húc quì, tiếp lời Bột

-Lúc nước lâm nguy, kẻ tôi trung lại sáng ra. Theo ý thần, lời quan ngoại công điện là diệu kế.

Cơ chính Hiêu Thâm lại đứng lên

-Khưu Luân vốn văn võ tinh thông, không dễ thắng như quan ngoại công điện tưởng. Theo ý thần, nhất thiết phải cử người đi đánh dẹp, trứơc khi chúng vào đến

kinh thành. Ai trái lệnh vua, chém

Du ngửa mặt than

-Nếu chém thì chém quan thống binh Hiêu Thâm trước. Nhưng chém khanh, ai lo việc cơ mật cho ta

Lúc mặt trời sắp tắt, Thâm hớt hải đến gặp vua

-Đại nguy, thưa hoàng thượng. Cả ngàn binh triều đã theo ngõ bắc kinh thành chạy trốn

Du hoảng hốt, thét

-Hãy chém hết lũ ấy cho ta

Thâm bảo, thái tử Hiêu Thuông đã cho đám lính thân tín đuổi theo, nhưng bọn chúng cũng bỏ đi luôn

Du xốc kiếm, toan ra khỏi hoàng cung. Nhưng Thâm đã kéo lại

-Xin hoàng thượng đừng đi. Hiện thời quân Nga Sơn còn cách xa. Nhưng kinh thành đang hổn loạn, hoàng thượng ra ngoài, nguy hiểm muôn phần

Du vỗ trán

-Nhưng liệu Hiêu Thuông con ta có đủ sức chống đỡ, nếu giặc vào kinh thành?

Thâm bỗng òa khóc

-Việc thành bại trong chinh chiến rất khó lường. Nếu không may, kinh thành thất thủ, rợ Nga Sơn sẽ chẳng chừa một ai trong dòng tộc họ Hiêu ta

Du có vẻ bối rối lắm

-Thế theo khanh giờ phải làm gì?

Thâm lại nắm chặt lấy áo vua

-Thần vừa nghĩ ra được kế sách. Là khi thấy quân triều không thể chống nổi, hoàng thượng hãy sớm giao triều đình cho quân Nga Sơn, để cứu lấy bao nhiêu sinh mạng của dòng tộc họ Hiêu

Du tuốt gươm khỏi vỏ

-Tức khanh bảo ta phải hàng giặc?

Thâm lật đật quì

-Muôn tâu, thế vẫn còn hơn để dòng họ Hiêu bị tuyệt diệt

-Quân phản bội. Có chết xuống âm ti, ta cũng là vua, rõ chưa?

Du thét. Rồi chém chết Thâm