Chương 1
Mùa hè hết thật rồi sao? Nhanh quá nhỉ!…
Đến khi nghe thằng Chánh nói tôi mới sực nhớ. Cái gì mà mình thích thì nó qua mau không thể tả! Tôi thầm tiếc ba tháng hè đã trôi đi tuồn tuột mà chẳng để lại một dấu ấn gì mảy may đáng nhớ.
Bây giờ vào học mỗi sáng lại phải lò mò dậy lúc năm giờ sáng, làm cho giấc ngủ của tôi ngắn lại những ba, bốn tiếng. Lại phải chạy chiếc xe cũ cà tàng mà chẳng thằng con trai nào có đủ can đảm dùng để chở bồ. Nhưng mà thôi lo gì! Tôi chưa hề thích có bồ trong khi còn đi học nên chuyện này cũng chẳng có gì mà phải luống cuống.
Tới trường là những bài kiểm tra khủng bố tinh thần, những công thức hoặc phương trình rối rắm, những bài luận văn khô đét và những bài viết dài lê thê. Đó là chưa kể đến những khóa học luyện thi đại học nặng nhọc mà tôi phải gồng mình chịu đựng lúc giữa trưa nắng chói chang hoặc dưới cơn mưa tầm tả.
Nằm thở dài thườn thượt, tôi hình dung viễn cảnh năm học cuối cấp của mình mà ngán không chịu nổi!
Tôi ao ước sao mình có một chiếc đồng hồ, mà ở số 12 và số 6 là chữ “Hè”, ở số 3 và 9 là chữ “Tết”, những số còn lại ghi “Lễ” thì cuộc đời này nó thú vị đến cỡ nào. Tôi sẽ ngắm nghía, nâng niu, cưng quý nó hơn mọi vật trên trần thế.
Nhưng đúng lúc tôi đang say sưa với giấc mộng đẹp thì:
-“Bốp”… - tôi nghe rát rát nơi vai… - Dậy mau lên trường đi đồ lười. Thằng Chánh tới rủ kìa!
Tôi mở choàng mắt thấy chị Quyên, bà chị khó chịu của tôi đang nhăn nhó đay nghiến. Chị ấy vừa đưa tay xếp chiếc chăn vừa léo nhéo như cái còi.
“Khỉ thật! Sao lại nỡ phá đi một giấc mơ đẹp như vậy nhỉ!”
Tôi trách thầm rồi tức tốc chạy vào buồng tắm. Làn nước mát cho tôi sự tỉnh táo và dễ chịu, nhưng những gì sắp xảy ra ở trường làm tôi trở nên rùng mình ngao ngán.
Khi chúng tôi tới nơi thì mọi người đang xếp hàng ngay ngắn chuẩn bị làm lễ khai giảng năm học. Trời ạ! Người đông như kiến thế này thì biết cái lớp A1 nhỏ nhoi của tôi nằm ở đâu! Lại thêm mấy vị giám thị có cặp mắt láo liên cứ đi rình mò để thộp cổ những đứa đến trễ như tôi với thằng Chánh để đem lên văn phòng bắt viết kiểm điểm nữa!
Gì chứ viết kiểm điểm đối với tôi thì thật chán ơi là chán, có lẽ vì tôi đã phải viết như vậy quá nhiều lần rồi. Chánh thật ra đi đúng giờ nhưng tại vì tôi cũng bị trễ lây. Người ta nói lựa bạn mà chơi chắc cũng vì lý do này chăng?
Chúng tôi gửi xe ở ngoài rồi lò dò chuồn vào trong, phóng thật nhanh về phía đàng sau, vừa chạy vừa khum lưng thấp xuống ẩn núp sau những bụi cây và cỏ khá cao, do suốt mùa hè không bị cái đám xếp hạng ba chỉ sau quỷ và ma chúng tôi chà đạp đến độ mọc lên không nổi.
Khi nhận diện được lớp nhà rồi, chắc tôi là thằng đã lặn mất lâu nhất từ trước tới giờ nên vừa thấy là đám bạn nhao nhao lên chọc phá liền, mỗi đứa một câu cũng đủ biến một góc sân thành cái chợ:
-Hê, chào thầy ròm!
-Lâu quá không gặp ha.
Thằng Cường vừa tranh thủ hỏi vừa vỗ vai một cái thật mạnh khiến tôi muốn quặt cả xương đòn gánh. Đúng là “cường” thiệt!
Rồi nó cười nhăn nhăn nhở nhở bẻm mép:
-Thấy mày đuối đuối, tao muốn thử độ bền vậy mà.
Tôi trân mình chịu trận giữa một đám lâu la như vậy, với bao nhiêu câu thăm hỏi kiểu đó, mỗi câu gắn liền với một cái vỗ vào vai, lưng, đầu, tay chân đủ thứ. Tiếng “bốp”, “bịch”, “chát” vang lên giòn giã. Tôi hết ẹo sang trái lại oằn sang phải, co cụm lên xuống mấy lượt mới đứng vững. Sau cái ngày khai giảng này, tấm thân còm cỏi của tôi chắc liệt giường cả tháng quá!
Mấy lớp khác đang xếp hàng lân cận thấy vậy cười hô hố. Nhất là bọn con gái cứ che miệng cười cười rúc rích to nhỏ gì đó với nhau, thỉnh thoảng lại ném cho tôi những ánh mắt thương hại hay giễu cợt, làm tôi vừa giận vừa quê đến tím ruột.
Rồi cứ như vậy, chẳng hiểu từ lúc nào buổi khai giảng đã trở thành một cuộc tán gẫu sôi nổi của lớp tôi. Hình như ít ai để ý đến những gì xảy ra trên khán đài trên kia. Đám bạn tôi hăng say kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những lớp học hè chuẩn bị cho đại học tới những trò chơi phá phách mới lạ được đem ra kể tuốt luốt. Nhiều chuyện hết chỗ nói!
Tôi chẳng có gì đáng kể nên chỉ đứng nghe và chú ý quan sát. Bọn lớp tôi nói chung không có gì thay đổi mấy. Thằng Lâm vẫn hay hờn dỗi như trẻ con. Thằng Văn cũng cái thói hề điên điên khùng khùng. Chỉ có mấy thằng chắc tại về quê nên hơi đen do dang nắng quá độ.
Còn mấy cô nàng thì ôi thôi khỏi nói, trông lớn hẳn ra. Cùng một lứa mà mấy cô cứ như chị hai mình. Người ta nói thật đúng, nữ sinh tuổi này nhìn chững chạc hơn đám nam sinh lố nhố nhiều. Trách sao hồi xưa con gái mới lớn bị đem đi gả chồng hết ráo. Kể cũng tội!
Chỉ một lát, nhìn mọi người vui vẻ thân ái, tôi chợt nhận ra tình bạn bè lúc còn đi học như thế này thật trong sáng hồn nhiên và cảm thấy quý tuổi học trò hơn bao giờ hết.
Tôi học khá, thậm chí là giỏi nữa kìa! Cái này là do người ta nói chứ không phải tại tôi tự phụ đâu. Trong lớp, tôi với thằng Thương lớp trưởng là hai đứa có học lực khá nhất. Nhưng nó với tôi khác nhau xa, tất nhiên không phải ở cái địa vị lớp trưởng với lớp viên rồi. Nó là con người cẩn thận chu đáo, chi li tỉ mỉ như con gái. Còn tôi thì bất cẩn, láu táu và vụng về. Bởi vậy tuy ngang cơ nhau về sức học, nhưng điểm số của nó hơn tôi xa lắc. Làm xong một bài kiểm, đọc dò lại đối với tôi là cả một cực hình, và tất nhiên tôi luôn phải trả giá đắt cho việc đó.
Hai năm qua ở cấp ba, Thương luôn đạt danh hiệu học sinh Giỏi, còn tôi chỉ được Khá là may. Đã vậy lại thường xuyên bị nhắc nhở vì cái tội ưa đùa giỡn nói linh tinh trong lớp. Do đó đối với những đứa khác lớp, tôi là một kẻ tầm thường không thể tả. Nhưng xin chớ coi thường, khi vào lớp tôi lại là một “anh hùng dân tộc” và có “máu mặt” lắm.
Tại sao ư? Chẳng qua là nhờ cái tầm ảnh hưởng của tôi trong việc nhắc bài hay cho đám bạn cọp bi bài tập về nhà và những lúc có bài kiểm mà thôi. Cứ nhắc bài hoặc cho bạn bè cọp bi càng nhiều, thì mình lại càng có “máu mặt” và được trọng vọng. Nghe thật trớ trêu và buồn cười!
Hồi đầu năm lớp mười, tụi kẹp tóc có nhỏ Liên, nhỏ Kiều, và nhỏ Lan còn tranh chấp với hai đứa tôi được chút ít. Nhưng dần dà mấy nàng đó cũng đuối hơi trước sức học rất tốt một cách lì lợm của bọn tôi. Đám con trai thấy vậy khoái chí trêu chọc mấy nàng bằng đủ loại ngôn từ xỉa xói hợm hĩnh. Mà mấy nàng cũng đâu vừa gì, sẵn sàng quật lại, làm cho tình hình trong lớp nhộn nhịp ồn ào không thể tả.
Kết quả là lớp tôi luôn được cái “vinh dự” đứng gần bét, nếu không chót bét trong bảng xếp hạng nề nếp của nhà trường.
Trong lớp tôi thân nhất với thằng Chánh. Thật ra hai đứa chỉ mới quen nhau lúc vào cấp ba chứ không phải từ thời để chỏm gì. Tên này tuy học hành không được xuất sắc lắm nhưng được cái chăm chỉ và tháo vát, bù lại những điểm kém của tôi, nên hai đứa cảm thấy hợp và cần nhau. Ông Trời vẫn công bằng như vậy, người mất cái này thì lại được cái kia.
Trong những đứa bạn cùng lên cấp ba từ hồi dưới cấp hai, tôi chỉ còn thân với thằng Văn. Còn Bảo trước kia cũng khá thân, nhưng từ ngày nó có con bồ bên lớp A2, anh chàng làm như ta đây mẫu mực lắm, mặt mày lúc nào cũng nghiêm trang, cố làm ra vẻ chững chạc người lớn nhìn tức cười không thể tả. Chàng ta nói năng thì khỏi chê, toàn là những lời “vàng ngọc”, nghe đạo đức giả chịu không nổi.
Còn chúng tôi đa số chủ trương làm học trò thì phải quậy chút xíu nó mới có cái nét hồn nhiên của tuổi trẻ. Bởi vậy dần dần Bảo với chúng tôi trở nên xa cách không thân mật như hồi xưa, dù cũng không đến nỗi căng thẳng hay thù ghét gì nhau. Riêng tôi vẫn giữ quan hệ xã giao đúng mực thường xuyên với nó.
Bảo bị bạn bè ít nhiều cô lập vì hay lên giọng thầy đời, đã vậy lại còn bô bô tự hào vì nó là đứa duy nhất trong lớp xài “hàng ngoại”. Nói thì kỳ chứ phải công nhận hàng nội địa lớp tôi tệ thật, nhan sắc mấy nàng đa số thuộc loại khiêm tốn trở xuống! Thằng Văn vẫn thường châm chọc khiêu khích thằng Bảo vì chuyện này, chỉ để vui chứ không ác ý gì.
Nhắc đến Văn mới nhớ. Tên này có cái miệng rất dẻo và năng khiếu làm hề có duyên trời cho. Bất cứ chuyện gì hắn cũng có thể làm cho lớp cười lăn lộn. Bởi vậy tuy hắn không đẹp trai gì cho lắm, lại khẳng khiu như cò hương, mà lại là thần tượng của không ít áo dài trong lớp mới lạ.
Lớp tôi không đông, chừng bốn mươi mấy mạng thôi, trai gái kể ra suýt soát nhau, thì có hai mẫu người được bọn con gái kết nhất. Một là như thằng Văn, còn hai nữa là thằng Thương.
Thương thì khỏi nói rồi. Phải công nhận nó là một đứa con trai có nhiều ưu điểm - nhà giàu, đẹp trai, ga lăng, thân hình cao lớn và học giỏi nhất lớp, lại là một lớp trưởng nổi tiếng trong trường. Nhìn cái bộ vó của anh chàng thằng nào cũng phải phát ghen lên.
Phần tôi tuy mặt mày không đến nỗi tệ nhưng đến nay vẫn “độc thân” vì chả có cô nàng nào thèm ngó ngàng. Lý do là tôi bị xem là cục súc thô tháp, chai đá, kém ga lăng, chẳng biết dịu dàng nhỏ nhẹ với phái đẹp. Nhiều đứa còn gọi tôi là hung thần của tụi áo dài nữa mới chết chứ.
Cho nên mặc dù tôi không tiểu nhân thâm độc gì, nhỏ nào bị xếp ngồi gần xưa nay đều không rét cũng oải.
Cám ơn ông trời cho tôi được lọt vào cái lớp này, chứ nếu có một mỹ nhân nào đó thì đương nhiên nàng ta thuộc về thằng Thương là chắc rồi, để lại cho những kẻ chai đá vụng về như tôi một mối hận thiên thu.
Đùa vậy thôi, chứ thật ra cái vụ này tôi chẳng dám dính vào. Học trò lo đi học chưa xong, ở đó mà bày đặt yêu đương bồ bịch. Thấy nó nhảm nhí gì đâu!
Mình thì nghĩ vậy, chứ xem ra tụi nó cũng yêu đương nhau trong trường nhiều lắm à nhen. Ờ mà cũng phải, bây giờ văn minh thành thị nên đứa nào cũng bị xem là loi choi con nít, chứ hồi xưa hoặc ở nông thôn thì tuổi này có gia đình là chuyện thường tình kia mà. Tốt xấu tùy mỗi người.
Công tâm mà nói, không phải lúc nào các cô cũng lơ là xa lánh tôi đâu. Thật ra cũng có khi họ để ý đến tôi đấy chứ, nhưng đó là lúc có bài tập về nhà hay tại chỗ trong lớp hóc búa mà họ bị bí cần giải đáp khẩn cấp. Những khi ấy tôi như lọt vào bát quái trận đồ của những áo dài trông có vẻ rất ngây thơ, nhưng thật ra họ đang “bóc lột“ trí tuệ của tôi một cách tài tình. Những công thức, định lý và đáp số dần dần được họ moi từ trong đầu tôi ra và trải lên mặt giấy, để biến thành những điểm số lộng lẫy ai thấy cũng ham.
Còn tôi hả? Vừa lúi húi viết được vài ba chữ là y như rằng sẽ có người này lôi, người khác kéo để hỏi này hỏi nọ. Đến lúc hết giờ làm, cả làng hớn hở đem bài lên nộp, còn ríu rít bình luận với nhau khen chê đủ điều, đại loại như thế này:
-Ê, mày làm ra được câu đó không? Phải dùng phương pháp XYZ ba lần mới ra đó.
-Câu đó dễ ợt! Tao làm vài phút xong à.
-Có cái phương trình tí xíu mà mày cũng bí!
Ngồi nghe họ bàn tán mà ngán ngẩm cho cái sự đời, cứ như chính họ là người tìm ra giải đáp vậy. Công tôi “cứu trợ” đâu sao không nghe ai nhắc vậy cà? Nhiều khi nhìn tờ giấy trắng bóc chỉ nguệch ngoạc xong được vài câu, tôi thấy hẩm hiu cho phận mình đem lên nộp quách, mà kết quả phát ra sẽ thê thảm là cái chắc.
Thấy chưa, giờ làm bài không lo làm cho xong, cứ xông xáo hết chỉ người này đến giúp người khác. Tới chừng hết giờ người ta có bài giải đề nộp còn mình thì lại làm chưa xong. Cái tình cảnh “cú kêu ma ăn” này của tôi đã kéo dài hai năm nay và chẳng biết sẽ còn đến bao lâu nữa. Hy vọng là không phải tới già!
Tới một ngày kia…
Bữa đó trong giờ toán, cả lớp đang chăm chú nghe giảng. Lúc này chúng tôi mới bắt đầu vào học chỉ mới có hai ngày. Phòng học im lặng chỉ vang vang lời thầy giảng và tiếng phấn viết cót két trên bảng đen.
Bất chợt có tiếng giày dép ai khua lẹt xẹt ngoài hành lang. Thông thường thì đó là thầy giám thị, nhưng chẳng hiểu sao bữa nay nó nghe rộn rã khác thường. Có lẽ là hai ba người gì đó lận đang đi chung.
Tiếng kêu chậm dần, chậm dần, rồi dứt… ngay trước cửa lớp tôi.
Cả đám tò mò quên cả bài giảng nhớn nhác nhìn ra, chỉ thấy thầy giám thị dắt theo một cô nữ sinh và nói nho nhỏ gì đó với thầy toán mà chúng tôi không nghe được. Cô ta đứng bên ngoài cửa lớp nên không ai thấy rõ. Cả bọn đang phân vân và thầm đoán chắc đây là một “tân binh” rồi.
Quả nhiên khi thầy giám thị đi khỏi, thầy toán ra hiệu cho cô nữ sinh bước vào phòng học rồi quay về phía lớp hân hoan tuyên bố:
-Từ nay lớp các em có thêm một thành viên mới.
Cả lớp lập tức nhao nhao như chợ vỡ. Cô bạn mới đang đứng làm mục tiêu cho hàng chục cặp mắt đổ dồn ngượng ngùng e thẹn cúi gầm mặt xuống đất.
Tôi quan sát nhanh chóng. Dáng người rất cân đối, cao vừa phải, nhìn thướt tha trong tà áo dài cũng được may rất vừa ôm sát thân hình. Có lẽ là loại vải xịn nên nhìn rất thẳng và sang. Hai tay áo nơi chỗ vai trên may phồng phồng theo kiểu nhìn lạ và đẹp mắt. Cô bạn tay ôm chiếc cặp đen, đầu cúi xuống nên không thấy rõ mặt, mái tóc đen mượt dài chừng nửa lưng. Nói chung ngoại hình khá đẹp, nhưng không rõ tính nết và cách ăn nói ra sao.
Phía dưới nhiều lời tuôn ra:
-Ấy ơi, đâu chuyển về vậy?
-Tên gì vậy bạn?
-Ngước mặt lên cho bà con nhìn tí xem!
-Qua đây ngồi với tui nè! - thằng Văn vừa nói vừa rú lên cười thật khả ố. Hắn còn hít hà ra vô làm như thể đang thèm một món ăn gì vậy khiến cả lớp cười ầm.
Chẳng hiểu tâm trạng cô nàng lúc này ra sao, chớ gặp tôi nếu vào cảnh đó chắc có nước độn thổ quá, hoặc là chạy trở lại xuống văn phòng.
Lúc đó thì thầy đã lên tiếng:
-Thầy không phải chủ nhiệm lớp này. Thôi em xuống ngồi tạm cạnh lớp trưởng, sau đó cô giáo chủ nhiệm lớp mấy em sẽ xếp chỗ lại sau. Bây giờ chúng ta tiếp tục học!
Câu nói của thầy làm bao nhiêu đứa thất vọng. Cũng đúng thôi! Thầy đã biết Thương là người đứng đắn đàng hoàng nên xếp nhỏ kia ngồi cạnh nó là hợp lý nhất rồi. Bọn con trai không thể giở trò nói năng chọc ghẹo gây ồn ào mất trật tự, vì phải ít nhiều nể lớp trưởng. Hơn nữa nếu bài có chỗ nào khó, nhỏ kia còn bỡ ngỡ chưa hiểu sẽ được Thương chỉ dẫn giùm vậy thôi.
Tôi suy nghĩ và thầm phục sự tinh tế của thầy.
Lúc cô bạn mới bước xuống, khuôn mặt hơi ngước lên một chút tìm hướng đi. Thằng Chánh ngồi bên cạnh tôi ngó thấy bèn bấm tôi nói nhỏ:
-Ê Khải, con nhỏ xinh quá mày ơi! Phen này thằng Thương ngon cơm rồi!
Chưa kịp kiểm chứng xem thằng này nói đúng hay không thì ngay lúc đó những tiếng xì xào nho nhỏ vang lên như đã xác nhận hùng hồn rồi.
Tôi nghe được những tiếng xôn xao:
-Chù chòa… khá, khá thiệt!
-Cuối cùng lớp mình cũng có một người đẹp!
-Giá gì cô chủ nhiệm xếp nó ngồi gần tao ha!…
Bọn đực rựa đứa nào mặt mũi cũng hớn hở hau háu thấy hơi lố, nhưng chúng nào biết đâu kẻ khổ sở nhất là tôi. Trời đất ôi, cô bạn này vào đây kể như là tài sản riêng của thằng Thương rồi còn gì!
Khi lớp đã trật tự lại đôi chút, tôi mới để ý quan sát “kẻ xa lạ” kia. Ồ, thật là tuyệt! Tôi có thể cam đoan rằng nàng đẹp hơn mọi đứa con gái… xấu. Nhưng vẻ mặt nàng có cái gì đó buồn buồn sâu thẳm. Cặp mắt đen nháy chỉ nhìn bâng quơ theo những ngón tay thầy đang viết hý hoáy trên bảng, và dường như cô nàng chẳng thèm để ý xem kẻ ngồi kế bên mình là ai nữa.
Tôi thầm đoán thằng Thương chắc đang khó chịu lắm. Thằng này tôi vốn biết rõ có tánh kênh kiệu luôn muốn người khác phải nể mình. Đối với đám con gái xưa nay chỉ có dịu ngọt với hắn, chớ không bao giờ hắn chịu hạ mình với ai bao giờ. Bây giờ với một người vô danh tiểu tốt từ đâu mới đến lại có thái độ dửng dưng như vậy, đứng vào địa vị thằng Thương đương nhiên thấy nhột nhột.
Nhưng trường hợp này tôi thấy nó vui vui sao đó, vì suy cho cùng Thương cũng là người, mà đã là người đầu đen máu đỏ mấy ai thoát khỏi lưới tình. Biết đâu rồi đây hắn sẽ “lậm” con nhỏ kia không chừng. Để xem lúc đó hắn sẽ làm gì!
Tôi thấy hay hay và tự nhiên nhoẻn miệng cười một mình.
Đột nhiên…
-Duy Khải, lên bảng làm bài ví dụ này giùm thầy!
Tôi giật mình đánh thót suýt rớt cây bút trong tay. Lên bảng ư? Tôi chúa ghét cái vụ này vì rất ngán đứng trước đám đông. Trống ngực tôi đập giòn giã, cố lê đôi chân thật chậm lên bảng để có thời gian quan sát đề bài. Nếu không làm được, rất có thể bị thầy thưởng cho một con “dê rô” cong người đó chứ chẳng chơi, mà nếu như vậy thì còn gì danh dự nữa, quê chết đi được!
Tôi chợt thấy lo trước nhiệm vụ nặng nề của mình. Phải rồi! Đây là một cơ hội ngon lành để tôi tự thể hiện mình và dằn mặt người đẹp. Quyết tâm đột ngột dâng cao khiến tôi hùng hổ muốn ngốn ngay cái bài ví dụ chết tiệt kia.
Quả thật bài này khá khó, nhưng vì ở chỗ luyện thi tôi đã làm qua rồi nên giải được rất hoàn chỉnh.
Được thầy khen ngợi và cho điểm tốt, tôi hiu hiu tự đắc bước về chỗ ngồi và khoái trá thầm nghĩ:
“À! Từ đây cô nàng hẳn phải chú ý đến mình đây. Ta sẽ là cái rốn của lớp nhà. Đám con trai sẽ ghen tị đến lộn mật với ta… hi hi…”
Thật ra với một kẻ hoàn toàn xa lạ chưa tiếp xúc, chưa nói chuyện lần nào, chưa biết tính tình người đó ra sao, thì dù cho có xinh đẹp đến mấy cũng đâu thể hạ gục được tôi ngay trong cái nhìn đầu tiên được. Ấy chẳng qua là thấy mấy thằng bạn kia có vẻ đèo bòng ham hố quá, hơn nữa cũng muốn chọc thằng Thương cho vui, tôi mới nổi máu anh hùng rơm mà tham chiến cho vui vậy thôi, mặc dù ngón này thực sự tôi rất tệ.
Không giống đám bạn trai cùng lớp, tôi thật ra chả có hứng thú kiếm bồ trong lúc còn đi học, vì tôi nghĩ những mối tình đó cũng sẽ chẳng đi đến đâu, quen làm gì cho mệt. Các cô nữ sinh trung học hẳn đều xem đám con trai chung trường như tụi tôi là con nít hỉ mũi chưa sạch, chỉ ngắm nghé mấy ông trên đại học hoặc đã ra trường có việc làm thôi. Biết thân phận mình như vậy rồi nên thôi không dám đèo bòng đâu.
Nhất là con gái đẹp tôi lại càng dị ứng. Đối với tôi họ như những bông hồng đầy gai nhọn và là nguồn gốc của đau khổ và sự phản bội. Những bông hoa đó nhìn cho thích con mắt thì được, chứ thò tay định hái đem về thì hãy chuẩn bị bông băng và thuốc đỏ để xức cho hai bàn tay bị sưng vù lên đi là vừa!
Vả lại, tôi “ở vậy” đã lâu rồi có sao đâu. Có bồ hay không cũng vậy thôi, có gì đâu mà phải lăng xăng chứ? Người ta chỉ chết nếu không có ăn có uống, chứ chưa nghe ai chết vì không có bồ.
Thật bất ngờ, khi tôi vừa an tọa vào chỗ ngồi thì có một giọng nói của ai đó vang lên, thật xa lạ và trong như nước suối:
-Thưa thầy, em làm cách khác được không ạ?
Thầy gật đầu vui vẻ:
-Vậy thì mời em lên bảng!
Cả lớp chưng hửng vì quá đột ngột. Không ai có thể ngờ một lính mới, lại là con gái mà dám “kê” anh chị em một đòn đau và đầy ấn tượng như thế.
Tôi có cảm giác như nghe lầm. Chắc tôi đang sốt rồi! Cho đến khi bóng cô nàng chậm rãi khoan thai bước lên bảng, tôi vẫn còn ngơ ngác.
Kìa, hãy xem kìa! Cô ta viết cái gì lạ nhỉ? Cái này đá lên, cái kia đạp xuống, chỉ vài dòng mà cô bạn mới đã tìm ra cái đáp số mà tôi phải mất tới nửa tấm bảng mới tìm ra.
Thế là trong lần chạm trán đầu tiên không trực diện này, tôi đã lãnh một bàn thua đo ván.
Tuy có tự ái, cái ganh tức cá nhân trong tôi tự dưng bay đâu mất nhường chỗ cho sự nể phục và lo sợ. Tôi cảm giác có một cái gì đó lớn hơn sắp xảy ra trong cái lớp này. Đó là sự thống trị của cánh con trai chúng tôi đang có nguy cơ sụp đổ để nhường chỗ cho phe bên kia.
Tôi đưa mắt nhìn sang thằng Thương thì thấy nó cũng đang quay qua nhìn mình với ánh mắt đăm chiêu tương tự. Trong tình huống này, không ai có thể nói với ai lời nào nhưng hẳn nó cũng có một tâm trạng giống như tôi.
Đúng là kẻ mới vào đã gây náo loạn rất nhanh chóng. Cô nàng lại có khả năng làm thay đổi cái “trật tự thế giới” đã ngự trị suốt hai năm nay trong lớp tôi sao? Tôi than thầm thời hoàng kim của cánh mày râu chúng tôi sắp sửa cáo chung rồi, chỉ vì một “kẻ ngoại tộc”.
Thầy nức nở khen vùi cách làm của nhỏ làm tôi thấy quê hơn bao giờ hết. Lúc này mỗi lời khen của thầy cho cô ta chẳng khác nào một lời phỉ gián tiếp vào mặt tôi, khiến tôi tê điếng trong người vì ngượng.
Trong lúc tôi đang hằn học cau có thì chợt nghe thầy lên tiếng:
-À, em tên gì?… để thầy cho điểm!
Nhỏ đáp lí nhí:
-Dạ thưa thầy, em tên Châu…, Trần Nhật Trân Châu.
Ồ, một cái tên sao nghe kiêu sa lạ thường như vậy nhỉ! Quả là người đẹp tên cũng đẹp. Tất nhiên đó là ý kiến của cả đám chứ đâu phải gì riêng tôi. Nội cái không khí xầm xì rôm rả cũng đủ nói lên điều đó rồi.
Thầy gật đầu trịnh trọng phán:
-Tốt lắm! Em được mười điểm.
Mòn quà điểm tốt này hiển nhiên ai là học trò mà chẳng thèm muốn. Nhưng trái với dự đoán của chúng tôi, cô nàng đứng dậy ấp úng:
-Nhưng… thưa thầy…
Thầy ngạc nhiên xốc cặp kính lên, vầng trán nhăn lại nhìn xuống hỏi:
-Nhưng sao?
Nhỏ lúng túng phân trần:
-Dạ thưa,… thầy khỏi cho điểm em, bởi bài đó thật ra bạn Khải đã làm ra rồi. Em chỉ xem cách giải của bạn ấy rồi chợt nghĩ ra thôi. Bạn Khải mới là người xứng đáng được điểm tốt.
Thật là khó hiểu quá đi mất! Tôi động não suy nghĩ xem câu nói này có hàm ý gì. Phải chăng cô nàng là một con người thật biết điều và tế nhị, hay chẳng qua chỉ là sự hợm hĩnh được che đậy bằng lớp áo khiêm tốn tinh vi?
Trong khi tôi đang hoang mang thì đã nổi lên nhiều tiếng bình phẩm râm ran:
-Đừng khách sáo nhe, nghe kỳ lắm!
-Còn bày đặt chê nữa kìa!…
-Bệnh gì mà cữ vậy?…
Rõ ràng có một số đứa trong lớp cũng đang cho rằng đó là sự khách sáo giả tạo. Theo lẽ thường tình khi một “tân binh” mới vào mà đã thể hiện mình quá sớm, nhiều đứa đương nhiên cảm thấy như bị nhục và có ý ghen ghét, nên nay thừa dịp thì tiếc gì mà chẳng tuôn ra đủ lời đàm tiếu, thậm chí khiếm nhã để hả cái tự ái. Nói cho cùng, cả đám đều còn quá trẻ đầy sân si nên mới có phản ứng trẻ con như vậy.
Cô nàng đưa đôi mắt đẹp não nùng nhìn quanh lớp một vòng rồi bỗng dưng đỏ hoe như sắp khóc trước những câu nói leo thiếu thiện cảm. Nàng đứng bối rối giây lát chẳng biết nói gì thêm cho ổn, bèn ngồi xuống lặng im.
Quan sát nét chuyển biến trên khuôn mặt cô nàng, tôi đoán có lẽ cô ta nói thật tình chứ không có ý gì khác. Chẳng may nhiều người lại không nghĩ như vậy nói năng bạt mạng vô ý quá, khiến cô ta cảm thấy uất ức mà muốn khóc vậy thôi. Con gái mà!
Trong lúc thầy cúi xuống ghi điểm vào sổ, tôi để ý thấy thầy nở một nụ cười bí ẩn đầy tinh nghịch. À, tôi đoán ra lý do của nụ cười ấy rồi! Làm sao có thể khác hơn là thầy đang nghĩ đến cái tên lớp trưởng Bách Thương lừng danh bấy lâu phải nhường chỗ cho một cái tên nữ xa lạ khác đứng đầu sổ. Đấy chẳng phải là điều thú vị với thầy sao?
Nhưng đối với cả lớp nói chung và đám con trai chúng tôi nói riêng thì đó là một nỗi nhục nhưng phải ngậm bồ hòn làm ngọt.