Chương 2
Một tuần trôi qua, cô bạn mới được cô chủ nhiệm xếp ngồi luôn chỗ cũ, tức là cạnh thằng Thương. Nhưng hoàn toàn trái với điều mà chúng tôi nghĩ và lo sợ, cô ta từ bữa đó chẳng hề tỏ ra chút gì nổi bật trong lớp nữa.
Cô nàng không phát biểu này nọ, cũng chẳng xung phong lên bảng làm những bài tập mà chỉ ngồi im ỉm hết buổi lại lặng lẽ về. Chỉ riêng điểm số học tập của cô ta thì cao đến thật đáng sợ.
Tất nhiên tôi thừa hiểu cô nàng cố tình thụ động thôi, có lẽ vì vẫn còn giận thái độ hồ đồ của lớp chúng tôi bữa đó. Công bằng mà nói, kể từ lúc bước chân vào lớp chúng tôi nàng đã được tiếp nhận một cách không lấy gì làm tử tế cho lắm nên trở nên khớp cũng phải. Âu đó cũng là cái dở và trẻ con của chúng tôi vậy.
Hôm đó trong lúc ra chơi tôi gặp thằng Thương. Bình thường tôi gia nhập đám bạn nhí nhố chơi đá cầu, đá banh đủ thứ. Bởi vậy sau giờ chơi là đứa nào đứa nấy ướt nhẹp mồ hôi. Thằng nào nặng mùi là một sự tra tấn êm ái nhưng kinh khủng cho con nhỏ nào vô phước ngồi gần nó.
Ngược lại, Thương và một vài thằng thân với nó lại cầm sách vở ngồi một góc khác trong sân trường ôn luyện bài.
Phải công nhận mấy thằng này siêng đến phát bịnh. Học cho đã trong giờ học chính rồi, tới giờ chơi lại học tiếp. Bởi vậy tuy học chung lớp nhưng giờ ra chơi tôi hiếm khi gặp Thương.
Hôm nay ngẫu nhiên gặp nó, tôi tò mò:
-Ê Thương, con nhỏ mới vô lạ quá! Mày thấy sao?
Thương lắc đầu:
-Nó khó hiểu lắm! Từ bữa đó tới giờ có nói gì với tao đâu. Đúng là bông hồng băng giá!
Tôi nhìn nó nheo mắt cười cười:
-Sao, mày chấm nó không? Cái mặt mày mà tha cho ai hả!
Thương bĩu môi ra vẻ bất cần, đáp gọn:
-Không dám rồi! Năm thi mà chấm chiếc gì mày ơi!
Nghe vậy tôi càng cười lớn trêu chọc:
-Ô hô! Bữa nay thằng này tính cạo đầu đi tu sao ta!
Thương làm ra vẻ thành thật:
-Thật mà! Nếu mày không tin, tao nhường cho mày đó.
Tôi làm bộ hứng thú:
-Chắc chứ? Quân tử nhất ngôn nghen!
Thương gật đầu khẳng khái:
-Sao không?… À, mà phải có điều kiện mới được.
Tôi chưng hững:
-Điều kiện nữa hả? Điều kiện gì?… Chè, gỏi, hay bò bía?
Hắn “xì” một tiếng tỏ ra khinh bỉ:
-Mày coi tao rẻ quá. Tao cần gì ba cái thứ đó. Tao muốn mày ngồi gần để điều tra nó thôi.
Ngạc nhiên không biết thằng này có ý đồ gì, tôi bèn vặn lại:
-Điều tra?… Mà điều tra chuyện gì?
Hắn khoa tay giảng giải:
-Thì điều tra tính tình, lý lịch, chuyển từ trường nào tới, có bồ chưa… đại khái vậy đó! Sao mày ngố quá vậy!
Tôi thoáng ngạc nhiên tự hỏi tại sao thằng này lại có hứng thú muốn biết những chuyện này về cô nàng, trong khi hắn vừa mới nói là không hề có ý chấm cô ta. Nhưng mặc kệ nó, chuyện đó tôi sẽ tìm hiểu sau.
Nghĩ vậy tôi gật đầu, rồi tần ngần ngây ngô hỏi:
-Được rồi! Nhưng… bằng cách nào?
Thương hết kiên nhẫn gắt lên:
-Cách nào là việc của mày, sao lại hỏi tao?
Tôi nghĩ ngợi vài giây rồi đáp:
-Thôi được! Nhưng làm sao mày đổi chỗ nó qua bên tao đây?
Thương khịt mũi làm ra vẻ rất tự tin:
-Chuyện đó để tao giải quyết cho. Thứ Sáu mày sẽ biết.
Tối đó tôi nằm ôn lại cuộc đối thoại với thằng Thương một lúc, ngẫm nghĩ thấy nó nói có vẻ rất nhiệt tình chẳng có gì xảo trá. Dám nó làm thiệt cũng không chừng.
Nhớ lại trước giờ tuy tôi với nó hai tính cách khác nhau ít khi nào trò chuyện lâu, nhưng lúc nào chúng tôi cũng tôn trọng và xem nhau như những người bạn tốt. Tánh tôi vốn hơi cà giựt hay nói linh tinh trong lớp, nên cùng với tụi thằng Lâm, thằng Cường, thằng Văn luôn nổi cộm trong danh sách những gương mặt đen của lớp. Đôi khi nó càu nhàu là tôi cứ bật đèn xanh cho lũ quỷ quậy, nhưng rồi sau đó vì nể nhau nên cũng bỏ qua. Cuối cùng nó luôn là người bị cô chủ nhiệm khiển trách. Bởi vậy về mặt này tôi có lỗi với nó ít nhiều.
Cả tuần đó tôi sốt ruột không thể nói, cứ cầu ngày thứ Sáu tới mau cho rồi. Tôi rất tò mò chẳng hiểu thằng Thương viện ra được cớ gì để thực hiện được điều nó đã bàn trước với tôi. Để xem anh chàng ảo thuật hay cỡ nào đây.
Thứ Sáu cuối cùng đã đến. Mỗi thứ Sáu vào giờ cuối của buổi học là giờ họp hàng tuần của lớp. Mấy giờ học đầu tôi cứ ngỡ nó dài bằng mấy ngày. Cả buổi tôi cứ liên tục dòm cái đồng hồ thiếu điều cây kim muốn đứng lại luôn do sức thôi miên của đôi mắt, trông cho giờ họp cuối tuần của lớp đến mau mau cho rồi.
Chuông báo giờ ra chơi đã hết vừa rung lên, tôi phóng vội vào lớp ngồi ngay ngắn, trong bụng hồi hộp không thể tả chờ đợi giây phút “định mệnh”.
Thằng Chánh ngồi bên cạnh tôi vô tư đâu biết gì. Tôi cười cười bảo nó:
-Chánh nè, tao với mày chuẩn bị chia tay cưng ơi! Nhưng đừng buồn, mày cũng chỉ quanh quẩn đâu đây thôi. Tới những lúc làm bài kiểm tao vẫn bảo kê cho mày được mà. Đừng lo!
Thằng Chánh trố mắt không hiểu gì, hỏi dồn:
-Ủa, chia tay là sao? Mà sao mày biết?
Tôi lấy tay vò vò đầu tóc nó, bí mật:
-Chốc nữa sẽ biết, đừng hỏi nữa!
Chỉ một chút sau thì cả lớp vào đông đủ. Như thường lệ thằng Thương lên kiểm điểm kết quả một tuần học và thông báo kết quả xếp hạng lẹt đẹt của lớp.
Nó làm mặt nghiêm trang, quay sang cô chủ nhiệm đĩnh đạc thưa:
-Thưa cô, đã ba tuần trôi qua lớp chúng ta đạt một kết quả quá kém. So sức học thì lớp ta không hề thua sút các lớp bạn, nhưng sở dĩ như vậy là do tình trạng kỷ luật của lớp. Em xin phép cô được xếp chỗ chỉ định từng bạn và lập sơ đồ lớp mới, mục đích là không để các bạn tùy tiện ngồi theo sở thích riêng, hình thành những nhóm cá biệt quậy phá gây mất trật tự, làm ảnh hưởng xấu đến việc học của những bạn khác.
Ngừng một chút Thương nói tiếp, giọng rang rảng:
-Bắt đầu từ tuần tới, em đề nghị áp dụng biện pháp kỷ luật gắt gao hơn, thậm chí không loại trừ khả năng mời phụ huynh những bạn phá phách đến làm việc với cô và nhà trường. Em xin hứa sẽ cố gắng hết mình để lớp được thành tích tốt hơn! Nếu còn tồn tại em sẽ chịu trách nhiệm trước lớp với cô.
Lời nó nói nghe rành mạch và thật hùng hồn, chứng tỏ là một học trò gương mẫu đang quyết tâm và luôn hết lòng vì lớp, khiến ai nghe cũng phải kiêng nể.
Cô giáo nghe xong tỏ ra rất hài lòng, gật đầu phê chuẩn:
-Rất hợp lý! Vậy tùy em xếp lại lớp sao cho được thì thôi!
Câu nói này rõ ràng chứng tỏ cô rất tin tưởng thằng Thương. Với tư cách là một học trò, Thương có thể nói là mẫu mực. Lớp tôi bị kết quả kém là do vấn đề trật tự của tụi tôi, chứ bản thân nó vẫn luôn làm tốt mọi điều. Với một lớp trưởng đã nổi danh từ hai năm nay như vậy, nó rất đáng để cho cô giáo tín nhiệm.
Hơn nữa nó còn dám nhận mọi trách nhiệm về phần mình để đưa lớp đi lên, thì có lý do gì cô giáo không giao quyền xếp chỗ lại cho nó. Cô còn bớt phải vất vả lo chuyện đó nữa.
Nhưng tôi chợt cảm thấy lo giùm cho thằng Thương vì quả thật nó đang mạo hiểm với chính uy tín của mình. Nó hùng hồn tuyên bố như vậy nghe qua thì cũng có lý đấy, nhưng suy cho cùng cái cách thay đổi chỗ ngồi đâu phải là giải pháp duy nhất mà có thể cứu vãn được tình thế. Chẳng qua là chàng ta muốn thực hiện lời hứa với cá nhân tôi mà hai đứa đã bàn bạc bữa nọ thôi.
Và thế là ngay lập tức âm thanh rộn ràng lại dậy lên. Tiếng xếp tập vở, bút thước cùng tiếng giày dép khua nghe rào rào thật nhộn nhịp.
Thương đứng trên bục cao miệng hô tay chỉ nhịp nhàng như là một thủ lãnh đang điều binh khiển tướng, trông cái mặt nó ra vẻ nghiêm trọng bư bư thấy tức cười ghê luôn. Dưới này bọn tôi lẹ làng và nghiêm túc di chuyển vào vị trí nó chỉ định.
Thằng Chánh lúc này mới hoảng hồn tin lời tôi nói từ nãy. Nó nháy nháy cười cười:
-À! Thì ra là hai ông tướng đã thọt nhau trước rồi à? Lợi hại thật!
Tôi vênh mặt lên bốc phét:
-Chứ sao! Tao có phép thuật nhìn trước tương lai mà.
Ngay lúc đó, câu nói mà tôi đã chờ đợi mấy ngày nay đã vang lên:
-Bạn Chánh dời xuống dưới một bàn! Bạn Châu sang ngồi vào chỗ của bạn Chánh!
Chánh nhanh nhẹn xách cặp nhảy ra hàng ghế sau, trong khi cô bạn kia thủng thỉnh di chuyển từ dãy bàn bên kia qua. Tôi cố làm mặt lạnh giả vờ nhìn lên trên chú ý nhưng thật ra đang tập trung theo dõi nhân vật kỳ bí kia, chỉ cảm nhận được một tà áo trắng đáp xuống nhẹ nhàng yên lặng như một cụm mây kế bên cạnh. Có vậy thôi mà tim tôi cũng nện bùm bụp ráo riết nghe bắt thảm!
Khỏi phải nói trong bụng tôi cám ơn thằng Thương đến bực nào, còn cả lớp thì xôn xao hẳn lên. Chúng nó hẳn nhiên đang tự hỏi tại sao thằng Thương lại “cao thượng” đến mức như vậy. Đành rằng lâu nay cả bọn đều thấy cô bạn kia chẳng hề nói năng với thằng Thương bao giờ, nhưng dù sao gần hoa thì vẫn được phảng phất mùi hoa thơm chứ lị!
Đương nhiên làm sao chúng biết được cái hợp đồng “đen tối” của chúng tôi, và ai ai lúc này cũng nghĩ tôi là một kẻ đầy may mắn.
Kết quả là chỉ một loáng sau, sơ đồ chỗ ngồi của lớp tôi đã hoàn toàn đổi mới. Thằng Thương xếp trai gái lẫn lộn chéo qua chéo lại lung tung hòng cô lập những tên nhiều chuyện. Riêng khu vực tôi may thay chẳng có gì thay đổi lớn lao cho lắm. Thằng Chánh bây giờ ngồi sau lưng Trân Châu và vì vậy vẫn còn nằm trong tầm “bao che” của tôi nên khoái chí lắm, cười cười luôn miệng.
Những phút còn lại của giờ họp lớp, thằng Thương tha hồ thảo luận, phổ biến gì tôi chỉ nghe loáng thoáng. Tôi chống cằm, đôi mắt lim dim như ngồi thiền, thỉnh thoảng giả bộ gật gù làm như nghe rõ chú ý lắm.
Nhưng thật tình tôi đang lẫn lộn trong mớ bòng bong của những kế hoạch và toan tính sẽ phải thực hiện để tìm hiểu con người băng giá đang ngồi sát cạnh mình.
Ngay chiều hôm ấy và suốt ngày nghỉ cuối tuần, tôi chẳng đi đâu chơi cả, chỉ suy nghĩ tới lui đến nhức cả đầu. Thật sự tôi không biết nói gì để mở màn nữa.
Có thể như vầy chăng:
“Bạn à, cho tôi mượn… à… ờ…” cây bút chì hay cây thước quái quỷ gì đó đi!…
Rồi cô ta sẽ phản ứng ra sao cà?
Ví dụ là cô ta cho mượn đi, nhưng sau đó tôi sẽ làm gì nữa?
Chẳng lẽ tắt đài?
Xưa nay tôi rất ít khi nói chuyện với tụi con gái nói gì tới việc tán gái, nên cái khoản nói năng văn vẻ này phải công nhận tôi rất tệ, không hoạt bát nhẹ nhàng chút nào. Càng ít tiếp xúc với họ tôi lại càng khớp và muốn tránh né, mà càng tránh né thì kỹ năng đối đáp của tôi với họ lại càng lụn bại. Riết rồi tôi bị kẹt cứng trong cái vòng lẩn quẩn đáng nguyền rủa ấy mà không biết thoát ra bằng cách nào.
Từ trước tới giờ đối với các nàng trong lớp, tôi chỉ nói chuyện lừng khừng cà rỡn, nghe bắt chán. Các nàng vẫn thường chê tôi là đồ chai đá cục súc lâu ngày cũng quen rồi nên đâu có ai thèm để ý đến nữa.
Nhưng bây giờ tình hình lại khác. Con người mới này nhất định không thể xem nhẹ được. Lơ mơ, cô ta thọt cho một câu quê độ thì còn gì là sĩ diện với anh em và nhất là thằng Thương nữa.
Tôi vội vã lục lọi tất cả sách truyện, báo chí trong tủ sách của bà chị mong tìm được một cẩm nang quý báu dạy nghệ thuật nói chuyện với con gái nào chăng.
Đây rồi!… nào là “Tâm Sự Bạn Gái”, rồi lại “Trước Ngưỡng Cửa Tình Yêu”, “Nói với Tuổi 18”,… ôi thôi đủ loại nhiều hà rầm! Nhìn bắt nhức cả mắt!
Tôi thầm ngán các nàng sao mà phức tạp đến thế chi cho mệt vậy. Bao nhiêu sách báo in ra để phục vụ vẫn không đủ. Thật hết biết!
Đang khi tôi lui cui cùng một rừng sách báo và tạp chí thì bà chị từ đâu mới về bắt gặp tại trận.
Thấy tôi xáo tung mọi vật, chị ta hét lên:
-Trời đất thằng quỷ! Dám vào lục lọi sách vở của tao hả?
Vừa nói chị ta vừa hùng hổ xông tới đưa tay muốn nhéo tôi. Nhưng tôi nhanh hơn, vội vàng nhảy lùi ra sau rồi toét miệng cười hề hề:
-Chị có báo chí nhiều quá! Để tui nghiên cứu một chút coi thay vì chất đống cho mọt ăn!… Người đâu khó chịu như vậy ai mà dám… ớ… ớ…
Chưa kịp nói dứt câu đã bị bả nhéo cho một cái đau muốn đứt thịt. Phải khó nhọc lắm tôi mới thoát ra được bàn tay đầy móng vuốt xanh đỏ ấy.
Bả cong môi lên gầm gừ:
-Cho mày chừa cái tội tò mò và nói bậy. Nếu muốn cái gì nói đàng hoàng ta sẽ cho mượn, chứ không được…
Nói đến đây làm như sực nhớ ra điều gì hết sức mới lạ hay sao đó, bả lẩm bẩm:
-Ủa, xưa nay làm gì nó thèm xem mấy cái này! Sao hôm nay lại siêng thế? Hay là…
Rồi bả chợt sáng mắt lên, vỗ tay cười lớn miệng reo hò:
-A, biết rồi!… hì hì… Thằng Khải biết yêu rồi! Nó đang nghiên cứu cẩm nang bạn gái bà con ơi!
Rồi không đợi tôi kịp thanh minh, bả hớn hở chạy lon ton xuống gác, miệng reo cười như thể vừa phát minh ra điều gì ghê gớm lắm.
Tôi ngồi chết dí hằn học nhìn theo, bực mình không thể tả, miệng lẩm bẩm:
-Có vậy mà cũng gọi là yêu!… yêu cái mốc xì!
Điệu này chị Quyên thế nào cũng sẽ phao tin cho cả nhà biết nay mai. Rồi nó sẽ lan truyền sang ra cả xóm, ra quận, rồi chắc cả thành phố quá. Tôi tặc lưỡi rầu rĩ rồi lại lúi húi tìm kiếm.
Công nhận bà chị tôi siêng thiệt. Bất cứ gì có dính tới chữ “yêu” khỉ gió mà bả mới nói đó đều được sưu tầm đầy đủ từ A tới Z.
Lúc mới đầu năm học, tôi nhớ có lần bả đã cười cười nói với tôi nửa đùa nửa thật:
-Mày năm nay mười tám tuổi đó Khải. Tao sẽ chờ coi con nhỏ nào lấy được quả tim chai cứng của mày.
Lúc đó tôi khịt mũi gân cổ cãi:
-Đừng hy vọng hão! Tim tui được bao quanh bởi hàng rào thép gai rồi. Không ai lấy được đâu!
Bả bĩu môi dài giọng:
-Ở đó mà nói dóc, nhưng mày cũng đừng sợ xấu hổ! Nhiều người cũng bắt đầu yêu vào tuổi đó thôi!
Lúc đó tôi có bỏ chút thời gian suy gẫm câu nói này của chị Quyên. Quả thật đáng lo thiệt! Trong bài hát “Nỗi Lòng Người Đi” của Anh Bằng, có câu hát:
“Tôi xa Hà nội năm lên 18 khi vừa biết yêu.”
Rồi trong bài thơ “Chút Tình Đầu” của Đỗ Trung Quân cũng lại có câu:
“Chùm phượng vĩ em cầm là tuổi tôi 18,
Thuở chẳng ai hay thầm lặng mối tình đầu.”
Cả hai nhân vật xưng “tôi” này đều bắt đầu yêu lúc mười tám tuổi. Như vậy coi bộ cái tuổi mười tám này “có huông” quá! Mục tiêu của tôi là phải “sống sót” cái năm mười tám tuổi này, và đừng để cho chú bé thiên thần Tình ái Cupid nghịch ngợm với cánh cung và mũi tên vàng của chú bắn trúng. Như vậy coi như là thành công rồi.
Còn ngay bây giờ, tôi phải lúi húi trong đám sách báo này của chị Quyên để xem chúng có chút giá trị lợi dụng gì chăng, chẳng qua để coi trong cái đầu phức tạp của tụi con gái nghĩ gì mà đối phó.
Trong suốt hai ngày rưỡi, tôi mò mẫm tìm hiểu tất cả những gì có thể được trong khả năng sức lực cho phép.
Này nhé! Nghệ thuật làm quen, tâm lý tuổi mới lớn, cái nhìn bạn gái… vân vân và vân vân. Nói chung là đủ kiểu, đủ mẫu mã. Tôi kiểm điểm lại những “vũ khí” được trang bị cho bản thân y như người lính chuẩn bị xông trận vậy. Trận địa này tuy không có khói súng nhưng coi bộ cũng gian nan đâu kém.
Tôi mỉm cười hài lòng, tự đắc thấy “nội công” của mình bây giờ “thâm hậu” hơn trước nhiều rồi. Chắc chắn bây giờ tôi không còn là một gã ngờ nghệch chỉ biết ngọ nguậy mấy ngón tay, hoặc gãi gãi đầu để tung gàu bay ra tứ tung khi đối diện với đám đệ tử của bà Eva nữa rồi.
Còn bọn nhóc trong lớp nữa, ngày mai trở đi chúng sẽ thấy ông lột xác một cách táo bạo không thể ngờ. Tôi phấn khởi hẳn lên, quên bặt bài tập về nhà cho ngày mai chưa hề sờ tới.
Sáng thứ Hai đầu tuần, trời còn tờ mờ tối tôi đã sốt sắng dậy sớm để chuẩn bị tinh thần. Mọi việc đã được tôi chuẩn bị chu đáo, nhưng vẫn có một chút hồi hộp lẫn lo âu.
Má tôi thấy chuyện lạ vội hỏi:
-Ủa, sao hôm nay Duy Khải siêng quá ta, tự giác dậy giờ này?
Bà chị tôi liếc sang, miệng cười đầy ẩn ý nói bóng gió:
-Má đâu có biết, thằng Khải bây giờ phải dậy sớm để học bài. Nó mới có thêm một môn mới nữa đó.
Má tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, vui vẻ hỏi thăm:
-Vậy sao? Môn học gì mới vậy con?
Tôi chết điếng, ú ớ như ngậm hạt thị chẳng biết nói sao cho xuôi.
May thay lúc đó chị ta đã đáp thế, giọng mỉa mai:
-Con cũng không rõ, vì nó “ém” kỹ lắm, chỉ biết môn này dạy cho giới trẻ gì gì đó. Má hổng biết đâu!
Nếu như má tôi tấn thêm một câu hỏi nữa chắc tôi chết giấc quá. Quả nhiên có tật thường giật mình. Nhưng may thay người chỉ gật đầu khen:
-Học nhiều cũng tốt! Biết tự dậy sớm lo bài là giỏi rồi! Má khen đó.
Tôi để ý thấy bà chị quay mặt giấu một nụ cười giễu cợt. Nhìn mặt bả gian gian gì đâu. Thiệt là nhiều chuyện!
Ôi tội nghiệp cho má tôi quá! Người thật thà đâu có hiểu được những ẩn ý mà bà chị láu cá của tôi vừa nói, chỉ thấy con cái chăm chỉ siêng năng là mừng thôi. Tôi cảm thấy thương má vô cùng và chợt buồn buồn. Mấy lâu nay má vẫn nhắc tôi về chuyện học hành. Người thường khuyên tôi nên cẩn thận vì sự láu táu bất cẩn của tôi rất nguy hiểm trong những kỳ thi quan trọng. Tôi vẫn biết má nói đúng, nhưng đó là bản tính của tôi rồi, đâu có dễ gì bỏ được.
☘︎