← Quay lại trang sách

Chương 3

Tiếng chuông vào lớp đã vang lên. Hai giờ Văn đầu tuần thật là một dịp tốt đế tôi “thi triển võ công”. Thầy dạy Văn chúng tôi rất dễ chịu và vui tánh, suốt giờ chỉ ngồi giảng ngoài lề và kể chuyện văn chương lung tung ai nghe cũng được, không cũng chẳng sao.

Thường thường đám bạn dùng giờ này để cọp bi bài tập của nhau, soạn bài cho những giờ kế tiếp nếu chưa kịp làm ở nhà, hoặc không thì ngồi túm tụm tán gẫu ỏm tỏi.

Riêng tôi thì thật tình chả thích cọp bi ai bao giờ, vì đối với tôi khi làm như vậy vừa chẳng hiểu gì ráo lại vừa mất thì giờ. Nhưng cho người khác cọp bi thì tôi rất dễ dãi hào phóng. Hồi xưa cũng ráng từ chối vài lần, xui sao gặp mấy thằng bặm trợn nó đập cho vài trận, từ đó tởn tới già.

Tôi định bụng hôm nay sẽ dùng thời gian này để tấn công, chẳng biết có ghi được bàn thắng nào chăng trong một trận đấu mà đối thủ quá ư bí ẩn.

Người ta nói biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Ta thì chỉ biết sơ sơ, mà địch thì chẳng biết tí gì. Coi bộ phần thua về phía tôi chưa gì mà đã quá rõ ràng!

Nàng ngồi cạnh tôi mắt nhìn xa xôi đâu đó, tay mân mê cái bọc len màu hồng đựng cây bút máy của nàng. Chẳng hiểu nàng đang nghe thầy giảng hay đang suy nghĩ một chuyện gì nữa.

Tôi bắt đầu sắp xếp ý tứ văn chương chuẩn bị mở đài. Cái thái độ hờ hững kia có lẽ do bẩm tính của nàng lãnh đạm đã quen, nên nàng không nói gì với tôi cũng là điều dễ hiểu. Vả lại cả hai chưa từng nói chuyện với nhau, tôi là một đấng nam nhi, việc mở đầu đương nhiên là bổn phận của tôi rồi.

Một lúc lâu, tôi liếm môi lấy hết can đảm lên tiếng, giọng run run nhỏ rí:

-Trân Châu ơi!…

Im lặng! Một sự im lặng đáng sợ!…

Tim tôi đập thình thịch vì hồi hộp và căng thẳng. Trời không nóng mà mồ hôi đã bắt đầu lấp xấp trên trán.

Sao lạ thế này? Người ta chỉ là một cô bạn gái học cùng lớp, nhìn cũng rất hiền lành nhu mì, đâu phải là một tay anh chị giang hồ hay một vị quốc trưởng thủ tướng gì mà tôi lại nhát thế?

Không thể bỏ cuộc được! Nếu vậy, công tôi nghiên cứu đống sách vở của chị Quyên mất những hơn hai ngày trở thành công cốc sao?

Tôi thấy nao nao, cố thử lại một lần nữa:

-Châu, Trân Châu ơi!…

Như chợt tỉnh, nàng quay qua ngơ ngác:

-Hả? Bạn có gì muốn nói hả?

Ánh mắt nàng chiếu thẳng vào mặt làm tôi bối rối muốn rụng rời. Ôi chao! Nếu như đôi mắt của ác quỷ Medusa chiếu vào ai sẽ làm người ta hóa đá, thì đôi mắt nàng chiếu vào bọn con trai chúng tôi chắc sẽ làm nhiều con tim rơi rụng như sung.

Trời ơi! Sao tôi luống cuống khổ sở như thế này chỉ vì một cái nhìn? Nhưng thành thật mà nói, đôi mắt nàng mới đẹp làm sao! Nó đen láy long lanh như hai viên ngọc quý, nhưng lại mang một nỗi buồn hiu hắt.

Tôi thầm tiếc sao trên khuôn mặt mỹ miều kia lại thiếu vắng một nụ cười, chẳng khác gì đóa hoa tuyệt sắc chưa được điểm những giọt sương trong cho thêm phần quyến rũ, hoặc có một cơn gió mát nhẹ lay động để làm tăng vẻ diễm lệ yêu kiều.

Thật là uổng quá! Vẻ đẹp tuyệt vời của cô bạn gái chỉ vì thiếu vắng một nụ cười mà trở nên buồn tẻ đìu hiu như hồ không gợn sóng, như hoa không hương.

Bao nhiêu ý định muốn nói của tôi bỗng tan đi đâu mất, chỉ còn lại cái đầu trống rỗng. Chẳng lẽ tôi cũng rơi vào thảm cảnh tồi tệ của thằng Thương ư? Trước câu hỏi và cái nhìn của nàng, tôi thật sự lúng túng, miệng lắp bắp như ngậm kẹo.

Chẳng hiểu vẻ mặt và bộ tịch của tôi lúc đó như thế nào, nhưng chắc là khờ khờ ngô ngố lắm thì phải, chỉ thấy nàng bỗng lấy tay che miệng cười khúc khích:

-Bộ bạn có gì khó nói lắm sao? Đừng ngại mà!

Lúc này lớp tôi đang khá ồn ào vì đang tranh luận về một câu chuyện thầy đang kể, cho nên tiếng cười của nàng chìm lắng trong mớ âm thanh hỗn độn đó.

Vậy là dù không làm gì cũng chẳng có chút công gì, tôi đã ghi được một kỳ tích rạng ngời. Đó là lấy được một nụ cười của nàng, và là một nụ cười đẹp tuyệt vời!

Khi nghe nàng hỏi, tôi hốt hoảng quá buột miệng nói bừa:

-Ơ, chẳng có gì!… nhưng tôi thấy sao Trân Châu buồn quá!

Nàng nhún vai lắc đầu, đôi mắt tròn xoe:

-Buồn hả? Ủa, Châu đâu có buồn!

Thấy nàng nói chuyện có vẻ thật tình, tôi bạo dạn hơn:

-Có mà! Tôi thấy Trân Châu buồn lắm. Thầy kể nhiều chuyện hay như vậy, sao bạn không cười, không trò chuyện với ai hết?

Nàng cười nhẹ đáp khẽ:

-Chắc tại tánh Châu như vậy đó!

Một lý do thật khó chấp nhận được. Có lẽ nàng còn ấm ức vì mấy câu nói cợt nhã vô ý tứ hôm nọ sao? Ôi, nếu đúng vậy thì quả thật cô nàng giận dai lắm.

Tôi bẽn lẽn hỏi dò:

-Trân Châu… có điều gì không hài lòng các bạn phải không?

Nàng đưa tay vén mái tóc dài đen nhánh sau vành tai, rồi thủng thỉnh quay sang lắc đầu:

-Hông có gì đâu, nhưng vì một số bạn có vẻ hổng thích nên Châu ngồi im thôi!

Tôi cười khẽ, nhẹ nhàng:

-Trân Châu để bụng chuyện đó làm gì. Các bạn chỉ hồn nhiên nói đùa chơi, đôi khi vô ý thôi. Bất cứ ai vào lớp mình các bạn đều đùa kiểu như vậy, không phải riêng Trân Châu đâu mà.

Thật ra bữa đó thái độ của vài đứa đối với một người bạn mới có hơi quá đáng thật, nhưng tôi cố tình bào chữa nói nhẹ đi để gây lại hòa khí bạn bè trong lớp thôi.

Lúc đó tôi đã định nói tiếp “Nếu Trân Châu cứ tiếp tục làm như vậy chỉ tự cô lập mình thôi”, nhưng kịp suy nghĩ và dừng lại. Ngay cuộc đối thoại đầu tiên này, nếu vội bắt bẻ người ta sẽ rất khó gây thiện cảm. Điều cần thiết trước mắt là tôi phải thể hiện mình là một con người biết điều và có suy xét, để nàng tin tưởng tiếp tục nói chuyện. Nếu nóng nảy ăn nói bừa bãi theo cảm tính sẽ chả mong có kết quả tốt chút nào.

Nghe tôi nói vậy, nàng chẳng có ý kiến gì chỉ mỉm cười gật đầu:

-Thôi Châu hiểu rồi, cám ơn bạn nha!

Sau đó Trân Châu lặng thinh không nói thêm gì nữa, nhưng nét mặt chẳng vui tươi thêm tí nào. Thái độ của nàng làm cho tôi phân vân khó nghĩ.

Tôi bóp trán cố phân tích lại câu chuyện để tìm hiểu vấn đề.

Giả thuyết thứ nhất là cô nàng là một người kiêu căng hợm hĩnh, có thể vì nghĩ mình đẹp, nên chỉ mới nghe vài câu chói tai thì lập tức đánh giá cả bọn lớp tôi là một lũ dở hơi nói năng bặm trợn, rồi đem lòng khinh khỉnh chẳng thèm đếm xỉa đến ai nữa.

Nghĩ tới đây tôi bỗng nổi tự ái “dân tộc” và tức giận, máu cục súc lại tràn lên tính gây cho cô nàng một mẽ.

Nhưng khi quay nhìn sang, thấy nét mặt nàng buồn buồn nhìn đâu đó mông lung, nó rất hiền lành cam phận. Tôi chợt chạnh lòng thương hại, và cái ý đồ hung hăng vừa nhen nhóm lên chùng ngay xuống.

Tôi ngồi suy nghĩ tiếp và thấy giả thuyết thứ hai hợp lý hơn. Nghe cách nói thì có thể thấy nàng bị choáng bởi mấy câu nói leo thiếu thân mật hôm đầu tiên vào lớp ấy. Đối với những đứa chai lì xuề xòa thì ai nói gì cũng có thể chịu được và bỏ qua dễ dàng, nhưng với một cô gái nhạy cảm nhiều tự ái thì những câu nói tưởng chừng như trêu chọc phá phách kia chẳng khác gì những cái tát nảy lửa. Mà nhất là khi cô nàng mới bước chân vào lớp ngày đầu tiên chưa biết ai là ai, bị đốp ngay mấy câu như vậy bị choáng cũng phải. Đặt tôi vào vị trí của nàng thì cũng sẽ vậy thôi.

Sau đó, một khi đã có ấn tượng mình không được đón tiếp, phản xạ bình thường là nàng sẽ thu rút vào cái vỏ phòng thủ của mình, trở nên ít nói tránh giao tiếp với người khác để đề phòng cho chắc ăn. Có lẽ vì vậy mà nàng trở nên lạnh lùng băng giá đến độ thằng Thương chịu không nổi mà tìm cách đẩy nàng đi chỗ khác chăng?

Chắc là hiện giờ nàng đang băn khoăn tự hỏi trong cái lớp này ai là người có thể tin cậy để nói chuyện làm bạn được, và ai là những người đã có ác cảm với mình để mà đề phòng đây. Cho nên nàng mới nói chuyện lừng khừng tiết kiệm như vậy chăng?

Phải chi có đứa nào trong lớp hiểu được cái tâm lý này, có kỹ năng giao tiếp giỏi và mềm mỏng nói chuyện thì có thể phá vỡ được lớp băng giá đang phủ kín nàng và giúp nàng hội nhập với bạn bè trong lớp!

Kẹt một cái bây giờ nàng lại ngồi gần tôi. Nếu không phải chính tôi nên làm việc đó, thì là ai nữa đây?

Nhưng khổ nỗi tôi lại quá yếu kém trong việc ăn nói nên cũng chẳng biết cách gì để khơi chuyện. Thôi thì phải đành ráng vậy.

Thế là tôi cố gắng ra vẻ thân mật, hỏi han:

-Trân Châu chuyển từ trường nào về vậy?

Nàng đáp ngắn gọn:

-Đại Nam Việt.

Tôi giật mình chới với, vì đã từng nghe qua cái tên này từ một thầy ở khóa luyện thi hôm đầu năm. Đây là một trường chuyên nằm ở một vùng ngoại ô khá xa thành phố nhưng rất nổi danh toàn học sinh giỏi, có tỷ lệ đậu đại học rất cao. Thì ra nàng từ cái trường khét tiếng này. Hèn chi bữa trước nàng kê tôi một cú đau tím cả da với bài toán trên bảng.

Nhưng lúc này tôi không màng chuyện đó lắm mà lại thấy thắc mắc. Thật là lạ! Người ta luôn muốn được chuyển lên lớp chuyên, hoặc trường chuyên. Sao nàng lại chuyển ngược lại từ một trường chuyên xuống trường bình thường.

Máu tò mò trỗi dậy, tôi ráng tìm hiểu, không quên kèm một câu khen tặng thật lòng:

-Hèn chi Trân Châu học giỏi ghê! Nhưng… sao lại chuyển trường vậy?

Nàng nhìn xuống đôi tay đang mân mê cây viết. Bây giờ tôi mới để ý. Hai bàn tay nàng nho nhỏ mà đẹp kinh khủng, những ngón tay nhỏ xíu xinh xinh nuột nà trắng muốt trông như của trẻ em thật ngộ nghĩnh.

Giây lát sau nàng đủng đỉnh:

-Có gì đâu mà giỏi. Mấy bạn Châu mới siêu kìa! Châu bết quá chịu hổng nổi nên mới chuyển trường đó.

Lại một câu nói rất chi ư “khiêm tốn mà khi dể”. Trong khi tôi đang trố mắt ngạc nhiên chưa kịp nói gì thì nàng phì cười nói tiếp:

-Nói chơi với Khải vậy thôi chứ tại Châu mới dời nhà nên phải chuyển trường. Trường cũ xa quá!

Thì ra như vậy có nghĩa là tại “xa” chứ không phải là “bết”. Thấy nàng chịu nói nhiều hơn tôi hóm hỉnh:

-Nhưng qua đây chắc Trân Châu thất vọng lắm phải không? Bị rơi vào cái lớp này!

Nàng lắc đầu cười nhẹ:

-Đâu có! Học ở đâu cũng vậy mà.

Đang ngon đà tôi thăm hỏi, giọng quan tâm:

-Mới qua trường mới chắc Trân Châu cũng bỡ ngỡ chút ha? Có bạn nào quen đang học ở trường này không vậy?

Nàng lắc đầu cười buồn:

-Hổng có ai hết!

Đến đây, tôi đâm ra lóng ngóng không biết nói gì tiếp cho xuôi, hai bàn tay xoắn xít vào nhau thật vụng về, giây lát sau bèn hỏi đại một câu… cho có:

-Trân Châu có ở xa trường không?

Hỏi xong tôi mới thấy mình bị hố và vô duyên kinh khủng! Nàng vừa nói hồi nãy phải chuyển trường cho gần hơn vì dọn nhà, vậy mà tôi lại hỏi một điều đã biết. Tôi sượng sùng, mặt nóng bừng như đang ngồi cạnh lò lửa. Quê chết đi được!

Nàng chắc cũng nhận ra câu hỏi vụng và dáng vẻ quê xệ quá thảm hại của tôi, chỉ quay sang nhoẻn miệng cười không nói gì.

Trời đất ơi, nụ cười của nàng mới mỹ miều diễm lệ làm sao! Nếu không nhờ tôi có “bản lĩnh cao cường” do nhiều ngày khổ luyện cho chai đá chắc phải gục ngã ngay trước hai làn môi thắm như hoa hồng đó rồi. Quả nhiên chắc tiền kiếp tôi đã có đức độ cao thâm như núi rộng sông dài nên kiếp này mới được cái diễm phúc này, bởi lẽ đến thời khắc đó tôi là người đầu tiên được nàng “ban phát” cho những nụ cười tuyệt vời đến mê hồn.

Tôi ngớ ngẩn một hồi. Lát sau thấy không khí hơi tẻ nhạt. Thật là lãng phí! Thời gian là vàng bạc ngọc ngà, vậy mà sao tôi chẳng biết nói gì với nàng nhỉ? Thật chết tiệt cái tính nhát gái của tôi, tới giờ mới thấy tai hại! Bao nhiêu lời hay ý đẹp đã dày công chuẩn bị bây giờ trật đường rầy ráo.

Đang ngắc ngứ trong bụng thì chợt nghe nàng lên tiếng:

-À Duy Khải này, sao cô chủ nhiệm lại tin tưởng lớp trưởng quá vậy? Xưa nay Châu có bao giờ thấy lớp trưởng được quyền xếp chỗ ngồi của mọi người trong lớp đâu?

Tôi ra vẻ hiểu biết:

-Nó làm sao thì làm miễn tốt thì thôi. Còn cái chuyện cô tin tưởng thì rất đơn giản. Chẳng qua nó là học trò mẫu mực và biết xử sự, được mọi người tín nhiệm lâu rồi.

Nàng im lặng cười nhạt, hình như có chút khinh thường trong nụ cười bí ẩn đó thì phải. Thấy nàng quay sang chỗ thằng Thương liếc nhìn một cái thật nhanh rồi chẳng thèm để ý gì nữa.

Thấy nét mặt nàng kém vui, tôi lấy làm hoang mang khó nghĩ. Chẳng hiểu cô nàng và thằng Thương có chuyện gì lục đục mà vừa nhắc đến thằng này là hình như nàng phật ý.

Tôi bèn lái sang chuyện khác:

-À Trân Châu này, ở trường cũ của bạn có gì hay và lạ không? Kế tôi nghe với!

Nàng lắc đầu nhỏ nhẹ:

-Cũng chẳng có gì! Việc học nói chung nặng, mà Châu lại chẳng thèm siêng, nên kết quả cũng hổng được như ý lắm.

Tôi còn muốn nói nữa thì chuông đã vang lên báo hiệu giờ chơi tới rồi. Lần đầu tiên tôi thấy ghét tiếng chuông hết giờ học đến thế. Nàng nhanh nhẹn xếp tập vở rồi bước nhanh ra khỏi lớp, để tôi hụt hẫng đứng nhìn theo.

Thằng Chánh thấy vậy vỗ vai tôi cái bốp, cười hô hố:

-Thôi đủ rồi cha nội! Tiếc gì nữa, xuống cho rồi!

Bắt đầu giờ chơi thường là một tua tập thể dục. Tất cả học trò xếp hàng dưới sân tập thể dục theo tiếng trống đều đều, mà theo tôi thì giống một trò hề hơn là tập luyện. Lúc đông đủ đã tụ tập dưới sân, cả bọn ùa quanh tôi rối rít hỏi han.

Thằng Văn xuýt xoa theo kiểu phim kiếm hiệp:

-Đã thiệt nghe! Bữa nay không biết Duy Khải cư sĩ nhà ta nhập môn phái nào mà mở đài ác chiến quá tụi mày ơi!

Thằng Lâm nghe vậy cũng hùn vào:

-Xưa nay nó bị bọn con gái chê ghét số một. Sao hôm nay bỗng dưng xuất quỷ nhập thần kết thân được với nhỏ Châu thơm như múi mít…

Chưa kịp ca hết bài đã bị tôi thọt cho một cái vào bụng khiến hắn cười ré lên vì nhột.

Tôi kênh mặt lên cỡ sáu mươi độ, vênh váo:

-Tao đây hễ ra tay là phải trúng mối xộp, ai như tụi bây đụng đâu cò đó, được toàn giai nhân như Thị Nở!

Rồi ngay lúc đó, tôi được thể phồng mang trợn má, nói trời nói đất chiến tích tưởng tượng của mình làm cho cả đám trố mắt phục lăn.

Điều đó cũng dễ hiểu thôi, bởi một đứa nổi tiếng cù lần thô kệch với phe kẹp tóc như tôi mà chịu khó nói chuyện thân mật với một đứa con gái như vậy đã là một chuyện lạ rồi. Không những thế, ngay lần đầu tôi đã làm quen được với một cô nàng mà bao nhiêu thằng đang ngắm nghé. Cũng oai lắm chứ bộ!

Thật tình mà nói thì giữa tôi và Trân Châu chỉ mới có vài ba câu nói xã giao, một hai nụ cười khách sáo, chớ đã có gì thân thiết đâu mà làm cao. Cuộc đối thoại giữa tôi với nàng bất cứ đứa nào cũng có thể thực hiện được. Chẳng qua tôi muốn đùa vui nên mới khuếch đại quá lố để lòe cho đám bạn ganh tức lên chơi mà thôi.

Song sau đó suy nghĩ chín chắn lại tôi thấy mình thật sai lầm và vụng về khi đã làm như vậy. Trong lúc bị kích động và quá cao hứng, tôi nói năng huyên thuyên cho thỏa thích mà quên cả cân nhắc thiệt hơn. Vẫn biết bạn bè đứa nào cũng mến và chơi đàng hoàng với tôi, nhưng cái gì cũng chỉ là tương đối, đứa này đứa nọ người tốt kẻ xấu là chuyện thường. Trong số đó chắc chắn có vài ba thằng đã thầm cảm cái sắc đẹp liêu trai của cô bạn kia, thì mỗi lời nói bạt mạng của tôi có khác nào một lưỡi dao cứa vào tim chúng nó. Chút này chút nọ góp gió thành bão, ranh giới giữa sự mến trọng và ganh ghét thù hằn chỉ có là bao, và biết đâu nhiều thằng đã xem tôi như một tên tình địch nguy hiểm đáng ghét, để từ đây luôn tìm cách châm chọt, bêu xấu, gièm pha, hạ nhục tôi!

Đành rằng tôi không hề có một tình ý gì với Trân Châu, nhưng làm sao chúng hiểu điều đó được. Tôi đã huênh hoang quá nhiều nên bây giờ thoái lui cách nào đây? Và nếu sống giữa một tập thể với nhiều người có ác ý với mình thì có khác gì là địa ngục.

Nghĩ như vậy, nụ cười và nét hớn hở của tôi tan biến nhanh chóng, nhường chỗ cho một vẻ tư lự băn khoăn.

Lũ bạn thấy thần sắc tôi tự nhiên đổi khác, chắc cũng lấy làm ngạc nhiên không hiểu tại sao cảm xúc của tôi có thể thay đổi như cắc kè bông như vậy. Chỉ riêng thằng Chánh có lẽ đoán được phần nào tâm sự của tôi nên bước tới kéo vai tôi, khề khà:

-Thôi đủ rồi, bây giờ đi uống nước đi!

Ly nước mát lúc này thật sảng khoái. Tôi vừa ngậm cục nước đá, mắt nhìn xa xăm ngẫm nghĩ lại những việc vừa qua.

Đây nhé! Có một đàn dế trống sống tương đối hòa bình với một đàn dế mái. Bỗng nhiên người ta thả thêm một con dế mái vào lồng, thế là bầy dế trống tự nhiên có nguy cơ quay ra đá nhau đến sứt đầu gãy cánh. Như vậy chính con dế mái kia là chất xúc tác gây ra phản ứng sao? Nếu vậy thì tội nghiệp, hay là đáng đời, cho bầy dế trống ngốc nghếch? Đúng là ngớ ngẩn thật! Tôi thấy tếu tếu ngồ ngộ và bật cười sằng sặc một mình như người điên.