Chương 5
Tôi uể oải bò dậy vì tiếng kêu của chiếc đồng hồ quái ác. Giờ này mà phải tới cái trung tâm luyện thi thật chẳng khác gì cực hình. Mọi ngày tôi vốn không nghỉ trưa nhưng vì hồi sáng được nghỉ hai giờ học cuối, chúng tôi đi đá banh nên bây giờ cảm thấy mệt nhoài, tứ chi rũ rượi đi hết muốn nổi. Nhìn những vết bầm dập của trận bóng còn lưu lại nơi hai đôi chân, tôi thở dài rồi lắc đầu ngán ngẩm. Giá như hôm nay được nghỉ thì hay biết mấy, chắc tôi sẽ ngủ nướng luôn cho tới chiều.
Tôi học ở đây đã khá lâu, từ hồi hè lận. Kể ra thằng Văn là đứa đầu tiên tìm ra cái trung tâm luyện thi này và giới thiệu với tụi tôi. Nó nói những thầy ở đây giỏi và đã từng dạy chị nó đậu cao vào đại học lúc trước. Nó rủ tôi, rồi tôi lại rủ thêm Chánh và Bảo học chung luôn cho vui.
Hồi hè còn rảnh rang, mỗi lần học về tụi tôi vẫn thường đi chơi như đánh bi da, bóng bàn hay chơi điện tử. Nhưng lúc vào học chính quy rồi bài vở nhiều quá chịu hết xiết, thời gian của chúng tôi không còn nữa cho nên những trò chơi học trò đó cũng bị xếp lại.
Ở chỗ này họ dạy theo kiểu như trên đại học, mạnh ai nấy luyện chẳng có ai kềm kẹp đôn đốc. Thầy cứ dạy và trò cứ học, nên đứa nào khôn sống bống chết. Chết thì chả đến nỗi chết, chỉ không vào được đại học, gây tốn kém thêm cho gia đình và mất mặt với bạn bè thôi cũng đủ oải rồi.
Vào những ngày lẻ chúng tôi chỉ học một môn nên được về khá sớm, còn ngày chẵn tới hai cữ cho hai môn khác nhau. Giữa hai giờ này người ta cho nghỉ nữa tiếng đồng hồ để xả hơi, ăn uống, hoặc dùng nhà vệ sinh.
Trong giờ nghỉ đó học sinh túa ra rất đông, và lập tức theo quy luật thị trường xung quanh hàng quán mọc lên như nấm phục vụ bình dân, nào là bò bía, bột chiên, gỏi, phở, hủ tiếu đều có đủ cả, trông rất nhộn nhịp. Đám học sinh thường hay lợi dụng giờ rảnh đó để ngồi tán gẫu hay ăn một món gì đó nhanh nhanh để nạp năng lượng cho lên tinh thần, cũng thú vị lắm!
Chúng tôi làm quen thêm được với hai ba đứa nữa từ những trường trung học lân cận trong thành phố, lập thành một nhóm bạn đùa giỡn um sùm. Tất nhiên không phải để gây gỗ ẩu đả gì mà chỉ nói chuyện chọc cười cho vui thôi. Nhóm tụi tôi thuộc loại hiền, không phá phách gì ai.
Như vậy năm cuối cấp này tụi tôi có hai nhóm bạn một lúc, buổi sáng ở trường chính quy và buổi chiều ở chỗ luyện thi. Ở trường sao thì ở đây cũng vậy, lúc nào cũng đầy tiếng cười vui nhộn. Nhiều khi chính thầy giáo cũng bị chúng tôi lôi kéo vào những trận cười đến bể bụng.
Có lần một thầy dạy tại chỗ luyện thi đang kể chơi:
-Nói chứ mấy đứa đừng tưởng người câm là họ chậm nghen! Ở xóm thầy có mấy người câm, cũng lớn hơn bây vài tuổi. Mỗi lần họ vào quán cà phê ở đầu ngõ, chỉ cần lấy ngón tay chỉ vào tóc là chủ quán biết ngay - cà phê đen. Còn không họ lượm một cục đá dưới đất chỉ cho chủ quán, vậy là cà phê đá!
Thầy đang cười cười, chưa kịp kể tiếp thì bỗng một đứa réo lên:
-Hay quá thầy! Vậy nếu họ muốn uống cà phê sữa thì chỉ vào đâu?
Thế là tiếng la hét, tiếng cười giòn nổ ra muốn sập cả phòng học.
Bọn con trai cười nghiêng ngửa, vừa vỗ tay vừa trầm trồ thằng nào đã ứng khẩu quá độc. Còn tụi con gái cũng cười bẽn lẽn nhưng mặt cứ đỏ bừng lên trông xinh ra phết.
Tuy đùa vậy nhưng thầy chả giận chúng tôi bao giờ, bởi lẽ chúng tôi đi học khá chăm chỉ và không làm gì quá quắt. Có vui có học, nói chung không khí rất vui vẻ thoải mái.
Hôm đó sau khi học xong một giờ học đầu, chúng tôi bèn xuống sân ra ngồi ở quán bán gỏi như thường lệ. Học trò mà, vài tên cùng ngồi xuống là có đủ chuyện để rề rà bàn tán, vui như hội.
Thằng Chánh ngồi cạnh tôi, vừa khua cái ống bằng nhựa hút nước mía vừa thì thào:
-Ê Khải, có chuyện này tao muốn nói với mày. Còn nhớ cái vụ mày bị bắt phạt hôm kiểm tra cuối chương lần trước không?
Đang say sưa bàn luận với mấy đứa kia, nghe hỏi tôi giật mình bất ngờ nhưng chỉ quay lại ậm ừ:
-Bây giờ đang vui, cái gì qua rồi cho nó qua luôn. Đừng nhắc lại nữa mày ơi!
Chánh vẫn không bỏ cuộc, lại kéo tay áo tôi:
-Mày đúng là! Nghe nè, chuyện này là của mày đó. Tao nghĩ lâu rồi nhưng chưa dám chắc…
Tôi bật cười, cắt ngang:
-Chưa chắc mà cũng nói!… mà là chuyện gì?
Hắn lè phè:
-Theo tao đoán là… hôm đó mày bị thầy bắt được là do thằng Thương cố ý chơi mày đó.
Tôi kinh ngạc, sững sờ một lúc. Một ý tưởng lướt qua nhanh chóng, tôi quả quyết:
-Mày thật khéo suy diễn! Thằng Thương còn lạ gì với tao nữa, sao lại tồi kiểu đó! Nó đủ sức đấu với tao trực diện chứ cần gì phải lén lút. Mày cũng hiểu điều đó mà!
Chánh nhún vai cười lạt:
-Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.
Tôi nóng ruột:
-Ừ thì cứ cho là vậy đi! Mày dựa vào đâu mà nghĩ như vậy?
Chánh phẩy tay nói lòng vòng:
-Tao cũng chỉ suy luận thôi chứ làm sao thấy bụng dạ người khác được, có điều xem ra rất có lý…
Tay chống cằm, tôi nhẫn nại:
-Rồi, mày nói đi!
Hắn chậm rãi như cố tình kéo dài sự nóng lòng của tôi:
-Hôm đó tao thấy thầy lững thững đi xuống như mọi khi bên dãy bàn bên kia. Ngang tới chỗ bàn thằng Cường, tức là trên chỗ thằng Thương hai bàn, tao thấy thầy nhìn bài làm của nó một chút rồi tiếp tục đi xuống phía cuối lớp. Chợt tao thấy thằng Thương đang say đắm nhìn Châu…
Tôi bực mình gạt ngang:
-Mệt quá mày ơi! Bây giờ đâu phải lúc để nói ba cái chuyện đó!
Chánh vỗ vai tôi, nhếch mép cười:
-Thường tao thấy mày thông minh nhưng sao hôm nay đần độn quá! Đâu phải tao muốn chọc ghẹo gì mày, mà ý tao muốn nói về cái nhìn của nó kìa, cái nhìn với mục đích tố cáo đó.
Tôi ngơ ngác chưng hửng, há mồm lặng câm.
Chánh đắc ý nói tiếp như giảng giải:
-Với khoảng cách hai bàn độ hơn một mét, cái mặt thằng Thương đập vào mắt thầy đang trên hướng đi xuống rất rõ. Cái ánh mắt say sưa ngây dại của nó làm sao không làm người khác tò mò…
… Cũng như khi mày thấy ai đó nhìn sững cái gì, hẳn mày cũng thấy tò mò nhìn theo hướng đó chứ?
Tôi bần thần gật đầu:
-Điều đó nghe có lý!
Chánh đắc ý tiếp:
-Thì ở đây cũng vậy thôi. Thầy bèn lướt cặp mắt bốn tròng sang hướng nhỏ Châu và thấy được mày đang cho thằng Hào quay.
Nói đến đây hắn có lẽ rất tâm đắc với cách suy luận của mình, vỗ đùi cười lớn.
Mấy đứa kia nãy giờ mãi mê nói chuyện khác không theo dõi cuộc đối thoại giữa tôi và thằng Chánh, bỗng dưng nghe nó cười sằng sặc lấy làm ngạc nhiên trố mắt nhìn.
Tiết lộ này khiến tôi thực sự hoang mang. Thật không ngờ Chánh đã quan sát được một chi tiết nhỏ nhặt tưởng như rất tầm thường, nhưng lại suy luận một cách khá thuyết phục ra cái điều mà tôi chẳng khi nào nghĩ tới. Thằng Thương với tôi lâu nay đâu có gì xích mích hay thù hằn đến nỗi phải ra tay làm chuyện mờ ám như vậy để hãm hại tôi. Nhưng trước sự phân tích hợp lý của Chánh, tôi không thể không thấy bất ổn và suy xét lại vấn đề.
Nhưng giả như nó chỉ vô tình nhìn Trân Châu rồi thầy phát hiện thì sao? Làm sao có thể chứng minh nó nhìn nàng với mục đích tố cáo tôi và Hào. Thật là rối rắm khó hiểu!
Đang lúc tôi hoảng loạn với nhiều câu hỏi chấp chéo, thì Chánh lại khề khà:
-Chỉ một ánh mắt si tình, hắn đã có thể hạ gục mày. Đúng là địch thủ cao tay!
Tôi gật gù, làu bàu:
-Có lý đó! Nhưng sao mày biết nó cố ý tố cáo tao? Mà để làm gì? Làm sao trách nó được bởi chỉ vì một cái nhìn?
Hắn cười nửa miệng nheo mắt nói:
-Đó chính là điều tao chưa dám chắc. Còn nguyên nhân tại sao hắn làm vậy thì là một vấn đề hoàn toàn khác và cũng lâm ly không kém.
Tôi nhíu mày ngạc nhiên:
-Vấn đề gì nữa?
Chánh lững lờ, chỉ ngửa mặt lên trời cười tủm tỉm, giây lát sau mới nhừa nhựa:
-Đó là… ờ… theo tao nghĩ thì… thằng Thương nó cảm em của mày rồi!
Tôi thấy hồ nghi trước cái vẻ đùa cợt của Chánh, nhăn mặt:
-Sao mày biết?
Chánh cười giả lả:
-Ê đừng nóng mà nổi mụn! Tao đoán chơi thôi.
Thái độ lấp lửng của Chánh làm tôi càng phân vân khó hiểu, đầu óc chẳng mấy chốc căng lên đau muốn bể ra. Sự chấn động không phải vì tức mà vì kinh ngạc trước hai điều kỳ quặc mà tôi chưa từng nghĩ qua.
Nếu thằng Thương vì thích Trân Châu mà tìm cách ngầm hại tôi, như vậy có nghĩa là hắn xem tôi như tình địch chứ gì? Rõ vớ vẩn! Tôi đã có “tình” gì với nàng đâu mà gọi là “địch” nhỉ? Nếu thích hắn cứ việc ngang nhiên xông vào tán tỉnh, tôi cũng chẳng có quyền gì cản trở hắn.
Thương không tỏ dấu hiệu gì cho thấy hắn thích Trân Châu như Chánh nói. Giữa hai người họ theo tôi nhận xét chỉ có những câu chào xã giao bình thường, những mẩu đối thoại rất ngắn ngủi qua loa. Nếu thật sự thích nàng, tại sao nó không giữ nàng lại bên cạnh luôn từ hồi đầu năm mà nửa chừng lại chuyển chỗ sang bên tôi?
Lạ lùng chưa! Thích người ta, đổi qua bên tôi, rồi lại ghen! Đúng là chẳng đâu vào đâu cả!
Không biết cái thằng Chánh này nó nghĩ ra mấy cái chuyện này làm gì cho mệt mỏi tôi thế này! Quá căng thẳng, tôi đưa tay vỗ trán nghe bồm bộp.
Chánh thấy sắc diện tôi lúc đó chắc mệt mỏi thảm hại lắm hay sao ấy. Nó nhìn qua lò dò hỏi:
-Ê sao vậy mày? Mấy điều đó tao chỉ quan sát và suy luận thôi. Tất cả đều còn là giả thuyết mà, không có gì chắc chắn! Có gì đâu mà mày làm quan trọng vấn đề cho mệt. Từ từ sẽ rõ thôi mà!
Tôi khoát tay nhăn mặt:
-Thôi giờ đừng nói chuyện đó nữa! Tao nhức đầu quá chắc không học nổi giờ kế tiếp đâu. Bây giờ tao về trước. Tụi bây cứ ở lại học đi!
Chánh cũng vội vã đeo túi xách vào vai, nói với theo:
-Để tao đi với mày một vòng cho thư giãn!
Hai đứa bèn xuống nhà giữ xe, loáng một cái đã ra tới cổng. Mấy chị thư ký ngồi trong văn phòng vốn đã quen biết chúng tôi từ hè tới giờ, thấy vậy nói vọng ra:
-Hai đứa hôm nay về sớm hả?
Tôi quay lại nhăn mặt đáp:
-Hôm nay em bị nhức đầu chắc không tiếp thu nổi. Xin phép mấy chị nhé!
Rồi hai thằng thong thả đổ xe xuống đường. Khi đi ngang qua đám bạn đang ngồi ăn với tụi tôi hồi nãy, thấy chúng nó huơ tay kêu í ới:
-Hai tên kia đi đâu đó?
-Làm gì mờ ám không rủ anh em vậy?
Tôi chưa kịp nói gì thì Chánh đã quay lại oang oang:
-Tụi tao có chút chuyện. Gặp lại tụi mày sau!
Chạy bon bon trên con đường thẳng rợp bóng cây, gió chiều hiu hiu mát làm tôi thấy thoải mái hơn hẳn. Bài ngày mai còn khá nhiều nhưng tôi vẫn chẳng màng, vì bây giờ có về cũng đâu có đầu óc nào mà học. Để đến tối tôi sẽ thanh toán đống bài đó, chắc chừng hai tiếng sẽ xong thôi.
Hai đứa chạy qua nhiều ngã đường nhưng chưa ghé vào được đâu. Muốn đi giải trí một chút cho đầu óc thanh thản nhưng toàn gặp vận đen. Tới tiệm bi da và bóng bàn thì người ta đã chơi hết không còn bàn trống nào. Tới tiệm trò chơi điện tử thì khu vực đó đang bị mất điện.
Cả hai còn phân vân chưa biết sẽ đi đâu tiếp thì chợt thằng Chánh đề nghị:
-Hay là đi xem phim đi mày, nghe nói có phim hay lắm!
Tôi thầm tính, giờ này mà xem phim ư? Một phim ít ra cũng cỡ hai tiếng, như vậy về sẽ hơi trễ. Nhưng thôi đã lỡ rồi thì đi luôn kẻo phí.
Chúng tôi đến trước một rạp chiếu phim, thấy tấp nập nhiều người nên nghĩ bụng có lẽ là phim mới và hay. Ở phía trước cổng có mấy người cò mồi cứ tía lia cái loa miệng nghe phát mệt.
Thằng Chánh đưa tay chỉ tấm bảng quảng cáo, cười nham nhở:
-Chời ơi! Mai mốt mày phải dẫn em đi xem mấy phim như vầy, chắc là “trữ tình” lắm… hì hì…
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng chỉ, thấy đề dòng chữ:
”Phim dành cho người lớn. Cấm trẻ em dưới 18 tuổi!”
-Tụi mày đâu còn là trẻ… á… á… chết tôi rồi!…”
Hắn chưa kịp nói hết câu đã bị tôi đá cho một cú nhẹ vào ống quyển cảnh cáo. Cái thằng đóng kịch thật hay, có chút xíu mà nó nhăn nhó ôm chân nhảy lò cò làm như sắp đổ ruột tới nơi. Kệ, cho đáng đời cái tật nói bậy!
Tôi nắm vai nó phân công:
-Thôi mày vào gửi xe đi! Tao đi mua vé.
Hắn cười mơn trớn:
-Đi thì đi! Bỏ tay ra tao mới đi được chứ!
Đang chuẩn bị đi thì có một người đội nón gần muốn che hết cả khuôn mặt đi nhanh như gió, sấn sổ thế nào ủi vào thằng Chánh. Có lẽ anh ta mới xem phim xong nhưng không hài lòng chuyện gì đó. Chánh định cự nự thì người kia đã gây sự trước.
Gã lớn tiếng:
-Thằng nào đi láo thế dám ủi vào ông?
Vừa nói xong hắn kéo mũ nhìn lên. Thấy chúng tôi, hắn tròn mắt tay chỉ miệng reo:
-Ủa, thằng Chánh đây mà! Có cả thằng Khải nữa. Tụi bây đi đâu vậy?
Tôi cũng ngạc nhiên không kém, cười cười hỏi lại:
-Ồ Ân hả? Tới rạp phim không để xem phim, mày nghĩ tụi tao làm gì ở đây?
Chánh cũng đã nhận ra Ân. Nó chỉ cười nhạt không nói gì.
Cả ba đang vui vì cuộc gặp gỡ tình cờ bất ngờ. Ân lên tiếng can ngăn:
-Tụi bây đừng coi phim nữa! Tao mới coi xong ra đây, chẳng có gì hay cả. Chán lắm!
Mấy người cò mồi nghe vậy hất hàm nhìn sang, nét mặt đanh lại hậm hực trông hung tợn không thể tả. Nếu không có đông người ở đó chắc họ đã tới gây sự rồi.
Chánh hỏi bâng quơ:
-Nếu không coi thì làm gì bây giờ?
Tôi tính nói “vậy thì về sớm cho rồi!”, nhưng chưa kịp lên tiếng thì đã thấy Ân khoát tay rủ:
-Thiếu gì thứ để làm. Đi theo tao kiếm quán nước nào mát mát vắng vắng ngồi nói chuyện coi bộ vui hơn không!
Tôi và Chánh lâu rồi không gặp Ân nên thấy ngồi chơi nói chuyện cũng hay nên gật đầu đồng ý.
Cả ba lên xe rong ruổi chỉ một chút thì đã đến một quán sinh tố ven đường. Khúc đường này vốn yên tĩnh vắng vẻ, cây trồng nhiều dọc hai bên đường. Bên trong quán có mấy bộ bàn ghế mây đã cũ nhưng còn sạch sẽ. Xung quanh quán họ trồng cây cối đủ thứ, rợp mát cả một vùng, trông có vẻ nên thơ hữu tình lắm. Quả đúng là một nơi ngồi đàm đạo lý tưởng.
Chủ quán là một phụ nữ chắc đã ngoài bốn mươi, mặt mày tươi cười hớn hở rất nồng nhiệt. Thấy chúng tôi bà ta đon đả mời:
-Mời mấy cậu vào quán giải khát! Quán của tôi đến một lần là các cậu thích liền.
Chúng tôi tìm chỗ đậu xe rồi cùng kéo vào.
Khi đã tìm được chỗ ngồi xong xuôi, chẳng cần hỏi ý kiến chúng tôi thằng Ân vẫy tay gọi:
-Cho ba ly mãng cầu xay đi dì ơi!
Ân vốn là bạn học cũ của chúng tôi lúc vào đầu năm lớp mười. Hồi đó lúc mới vào trường hắn đã nằm trong nhóm quậy hay trốn học, làm ảnh hưởng xấu thành tích lớp, và nhiều lần đã bị đem xuống văn phòng làm kiểm điểm nhưng chứng nào tật nấy. Riết rồi chịu hết nổi nên vừa lên lớp mười một thì hắn đổi sang trường phân viện tư thục. Ở đó Ân nghĩ sẽ dễ thở hơn, bởi chỉ học có mấy môn chính mà không phải lo những môn học râu ria.
Lúc còn học chung, tôi không hạp với cái kiểu cách làm đỏm ưa chơi nổi của anh chàng nên hay tìm cách nói chọc ghẹo hắn cho vui. Tuy vậy phải công nhận Ân cũng có những nét hay riêng trong cách xử sự, và hắn rất thật tình với bạn bè. Đối với những lớp khác, nói động tới anh em cùng lớp là nó bảo vệ tới cùng, sẵn sàng bốp chát lại. Bởi vậy tuy thuộc thành phần cá biệt nhưng trong lớp Ân rất ít làm mất lòng ai. Hắn cũng không hề có thành tích bạo động gì.
Từ ngày Ân đổi trường tôi chưa bao giờ gặp gỡ hay biết gì về tung tích hắn. Thật không ngờ hôm nay mới gặp lại.
Tôi để ý thấy hắn có chút thay đổi so với lúc xưa. Vẫn áo quần mượt mà đó, vẫn bảnh trai chải chuốt đó, nhưng già dặn lầm lì hơn. Da mặt hắn đen hơn chứ không còn trắng trẻo như xưa. Xe thì bụi đóng cả lớp chắc chẳng bao giờ rửa. Chiếc mũ như trùm kín đầu, trong túi lửng lò thò chiếc kính mát đen thui và gói thuốc lá ngoại. Nhìn hắn già dặn trước tuổi và giống như một người đã đi làm hoặc đi buôn hơn là một học sinh.
Lúc bấy giờ người chủ quán đã làm xong và đem tới cho chúng tôi món sinh tố. Ân cầm muỗng xới xành xạch, móc túi lấy thuốc châm lửa hút một cách điệu nghệ.
Hắn vừa nhả khói vừa ném gói thuốc về phía chúng tôi mời:
-Cứ tự nhiên nghen, đừng khách sáo gì hết!
Chánh không hút thuốc chỉ đưa tay ra dấu tỏ ý chối từ. Còn tôi rất không hạp mùi khói thuốc lá và cũng sợ thuốc lá như bệnh dịch, bèn khoát tay nói nửa thật nửa đùa:
-Thôi cám ơn! Tụi tao không muốn tự đóng đinh vào quan tài mình đâu!
Ân nhướng mắt, nhếch mép cười:
-Ám chỉ gì đây?
Tôi cũng cười, không che giấu quan điểm của mình:
-Nói rõ vậy chứ ám chỉ gì! Ai cũng biết thuốc lá giết người mà!
Ân khinh khỉnh:
-Cữ cũng chết, mà không cữ cũng chết! Nhưng tùy tụi bây thôi!
Chánh xen vào hỏi:
-Mày còn đi học không? Bên đó thấy thế nào?
Ân lững lờ:
-Ở đâu cũng có cái tốt cái xấu thôi. Muốn tốt sẽ được tốt, muốn xấu sẽ thành xấu.
Tôi háy mắt hỏi, pha chút trêu chọc:
-Rồi mày có còn bỏ học đi chơi như hồi xưa không? Tu lại chưa?
Ân phẩy tay:
-Vẫn chơi chứ! Đời ngắn mà, không hưởng để làm gì!
Tôi với Chánh nhìn nhau chẳng biết nói gì. Thằng này sao còn trẻ mà có ý tưởng tiêu cực chán đời quá. Hình như nó có gì bất mãn hay sao ấy, mà muốn làm một cái gì đó ngông ngông như một sự phản kháng vậy.
Đang im lặng bỗng nghe tiếng Ân hỏi:
-Lớp cũ mình có gì mới không?
Chánh lắc đầu:
-Cũng chẳng có gì! Mày dọn đi thì có một người mới dọn tới, vậy thôi!
Ân gật gật bình luận, giọng chua chát:
-Học trò đổi trường qua lại là chuyện thường thôi mà. Gặp được đứa xịn đổi tới thì được nhờ, còn gặp một đứa lựu đạn như tao thì thúi hẻo!
-Mày nói chuyện cái kiểu cay đắng tự chà đạp mình chi vậy! - tôi làu bàu.
Ân nhếch mép:
-Sự thật là vậy mà! Hồi đó tao trốn học quậy phá làm ảnh hưởng kết quả thi đua của lớp, bộ mày tưởng thằng Thương nó không muốn tống cổ tao đi sao?
Chánh nhăn mặt ra vẻ hồ nghi:
-Nó làm gì có quyền đó mà mày nói quá lời vậy?
Ân cười khinh khỉnh:
-Nó không có quyền đó thật, nhưng cái kiểu nó nói xóc tao còn hơn vậy nữa.
Thì ra là vậy. Thương xưa nay đúng là có tính chuộng thành tích. Nếu lớp được thứ hạng cao thì nó là người lãnh công đầu, và như vậy đương nhiên không thích những thành phần cá biệt kéo lớp trì trệ lại. Do đó điều Ân nói hoàn toàn có thể tin được.
Tuy nhiên tôi không muốn phán xét ai đúng ai sai trong trường hợp này.
Đang ngẫm nghĩ tới đó thì lại nghe Ân lên tiếng:
-Cho nên chuyện tao đổi trường là việc tao thích, mà cũng tự nhổ đi một cái gai phá phách cho tụi bây. Vậy còn đứa mới tới thì sao, chắc nó ngoan và đáng hơn tao nhiều phải không?
Chánh nhìn Ân rồi liếc sang tôi, môi nở một nụ cười đểu đểu tinh quái:
-Cái đó thì mày phải hỏi thằng Khải.
Ân nhướng mày, chống cằm nhìn tôi chăm chăm không nói nhưng rõ ràng đang đợi câu trả lời.
Tôi phì cười, nói lảng ra:
-Thằng Chánh nó cà khịa đó! Làm gì có chuyện người này đáng hơn người kia ở đây? Nói cho cùng đứa nào cũng là học sinh đến trường học hành thôi, ai học cách nào là quyết định của mỗi người. Đâu phải đi làm mà nói chuyện khác biệt về trình độ hay năng lực mà đáng hay không đáng.
Hình như câu nói này gãi đúng chỗ ngứa của Ân, hắn gật gù:
-Tiếc là không phải ai cũng nghĩ được như vậy!
Lúc đó một tốp trẻ nam nữ trạc tuổi chúng tôi vào quán. Họ ăn mặc kiểu cách màu mè cổ quái không giống ai, cười nói ồn ào rất tự nhiên như chỗ không người.
Ân khó chịu liếc mắt nhìn họ rồi chồm mình lên bàn, che miệng thì thầm:
-Quằn quại như mấy đứa này bên trường tao đầy đống.
Cả ba đứa đều bật cười. Chánh thắc mắc:
-Mày đi xem phim mà sao chỉ đi có một mình lạ vậy?
Ân ngả người ra sau tựa vào ghế, giải thích:
-Tao đi với thằng bạn, nhưng nửa chừng nó nói phim chán quá không coi nữa nên bỏ ra trước. Tao cố nán lại xem tới hết cũng chẳng có gì hay. Đúng là tệ thiệt!
Chánh lại háy mắt hất cằm hỏi:
-Ê, qua bên đó kiếm chác được em nào chưa?
Ân cúi đầu nhìn ly sinh tố, cười nửa miệng:
-Kiếm chác gì, tu rồi mày ơi! Bây giờ tao có con bồ ngoan rồi nên không quen lung tung nữa, sợ em buồn tội nghiệp.
Trời, thằng này mà bây giờ nói giọng điệu rửa tay gác kiếm nghe thấy cảm động quá. Thiệt không đây cha nội? - tôi nghĩ thầm.
Thấy Ân dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn, chậm rãi kể:
-Em này coi vậy mà được, thuộc loại hiền! Học lớp mười một. Mới quen thôi. Tao vớ được trong buổi sinh nhật một đứa bạn. Nó là con một đó!
Chánh phì cười, xoa hai bàn tay vào nhau nhận xét:
-Ngon lành cho mày rồi! Nhưng mà con một người ta cưng lắm, và chắc cô nàng cũng rất nhõng nhẽo cho xem. Tha hồ cho mày năn nỉ ỉ ôi!
Ân tỏ vẻ đắc chí cười lớn:
-Lo chuyện dư thừa! Em nể tao lắm, vì tao là sư phụ nó mà. Có bài học nào không hiểu, bài tập nào bí không biết làm, nó toàn hỏi tao không à!
Tôi lấy làm lạ vì hồi xưa Ân học chẳng khá lắm. Nhưng cũng có thể hồi đó nó ham chơi bỏ học mất bài nhiều quá, chứ rõ ràng nó đâu phải là đứa đần độn ngu dốt gì.
Tôi lò dò hỏi kiểu đùa giỡn:
-Nhỏ học thế nào mà phải gọi mày là sư phụ?
Hắn nghênh mặt lên kê tôi một đòn:
-Khỏi chê, hơn mày là chắc rồi!
Chánh cũng phá lên cười mỉa mai:
-Lếu láo vừa thôi ông tướng! Mày nói nó học giỏi, còn mày thì… Vậy mà dám làm sư phụ người ta sao? Sư phụ về khía cạnh nào đây?
Ân khề khà:
-Tao chỉ nhận đại cho oai chứ thật ra tao đem bài nó hỏi về rồi nghiên cứu lại. Bài nào tao biết thì chỉ, còn bài nào không biết thì hỏi mấy ông thầy tao. Đàng nào cũng có lời giải cho nó, nên nó phục tao lắm.
Tôi và Chánh cùng cười sằng sặc:
-Đúng là đồ lưu manh đi dụ dỗ trẻ em!
Ân cười mơn trớn, đưa tay lên tỏ vẻ nghiêm túc:
-Đừng nặng lời với anh em tụi bây! Cái đó là tao ráng hết sức để giúp nó chứ đâu có ý xấu gì.
Kể ra hắn có lòng cố gắng giúp đỡ người ta trong việc học thì cũng là điều tốt đáng khích lệ. Thôi cứ tạm tin anh chàng đi đã!
Ân với tay cầm ly sinh tố lên nốc một ngụm rồi quay lại chậm rãi hỏi:
-Còn tụi bây sao, có bạn gái gì chưa?
Chánh làm bộ rầu rĩ:
-Tao thì vẫn ế như xưa, còn thằng Khải có con bồ hết sảy.
Ân tròn mắt, nhướng mày lên kinh ngạc:
-Phải không đó? Trời sập! Thằng này mà có bồ thì chắc con nhỏ kia khùng rồi quá!
Dù tự biết mình yếu kém trong vấn đề ăn nói giao hảo với tụi con gái thật, câu nói của Ân cũng làm tôi ít nhiều tự ái, bèn làm vẻ trịnh trọng nói bốc phét cho xôm:
-Mày đừng coi thường anh em quá làm giảm nhuệ khí nghe! Không chỉ có mà còn là hàng xịn nữa à.
Ân ngửa mặt lên trời, bĩu môi như không tin tưởng:
-Xịn cỡ nào, nói nghe thử coi!
Chánh hồ hởi chen vào kể:
-Nhỏ này xinh lắm mà lại còn học giỏi nữa. Mày biết thằng Thương rồi chứ gì, vậy mà mới vào không bao lâu con nhỏ đã đảo chánh ngay, vọt lên dẫn đầu nhất lớp.
Âu nhíu mày suy nghĩ, lẩm bẩm:
-Vậy té ra là trong lớp mình hả? Ủa, mà sao tao nhớ hồi đó lớp đâu có con nào học bằng thằng Thương đâu?
Chánh khịt mũi nhếch mép cười tiếp lời:
-Em này mới đổi về từ hồi đầu năm, là nhân vật bí ẩn mà lúc nãy thằng Khải đánh trống lảng đó.
Ân tặc lưỡi xuýt xoa:
-Ra thế à? Uổng quá ha! Giá như tao còn ở bển, tao đã cua nó rồi… hì hì…
Tôi cười cú vào đầu gối hắn:
-Đồ tham lam!
Cả ba phá lên cười giòn giã. Ân gật gù rồi tò mò:
-Khá cho mày thiệt! Vậy nó tên gì, nói nghe được không?
Tôi hếch mũi:
-Có gì mà phải giấu! tên Châu,… Trân Châu. Nghe đẹp không?
Mặt thằng Ân lộ vẻ kinh ngạc tột cùng, mắt trợn to miệng lắp bắp:
-Cái gì?… Trân Châu hả? Có phải là… Trần Nhật Trân Châu không?
Đến lượt tôi và thằng Chánh trố mắt nhìn nhau.
Tôi gật đầu hỏi lại:
-Ừ, đúng rồi!… bộ mày… biết hả?
Ân vỗ đùi cái chát nghe bắt rêm, cười hô hố:
-Thú vị quá ta! Tao mà lại không biết nó à?
Cách nói của Ân làm ai cũng phải tò mò. Tôi chồm tới chống cùi tay lên bàn:
-Mày biết gì, nói tụi tao nghe coi!
Ân đẩy tôi dựa vào ghế, múc một muỗng sinh tố cho vào miệng cười khề khà:
-Chuyện này vui nhộn đấy! Tao với nó biết nhau từ hồi chưa biết mặc quần lận kìa… Đừng nóng nảy, ngồi yên đó đi tao sẽ kể cho mà nghe!
Tôi và Chánh đều bất ngờ, đưa mắt nhìn nhau rồi nhìn Ân chờ đợi.
Ân lấy giọng trầm trầm, bắt đầu kể:
-Hồi đó tao với nó đi học và chơi chung, từ mẫu giáo tới hết lớp chín. Tính ra là mười hai năm…
… Nhà tao và nhà nó cách nhau có mấy căn à. Hai đứa chơi thân từ thuở nhỏ, cùng chơi diều chung, cùng làm bánh bằng cát, thậm chí cùng tồng ngồng tắm mưa…
Nói đến đó Ân ngẩng đầu lên trời rồi nhìn ra xa, nét mặt chùng hẳn lại. Đôi mắt lim dim mộng tưởng như đang cố nhớ lại những ký ức xa xăm.
-Lúc nhỏ, nó đen thui, yếu đuối lắm, lại còn hay nhõng nhẽo…
… Tao sinh trước nó mấy tháng, nghiễm nhiên được gọi là anh rồi…
… Thật tình tao lúc nào cũng thương nó như em gái, bởi lẽ tao là con một, đâu có anh em gì để chơi chung nên buồn lắm. Lúc nào thích chơi là chạy sang nhà nó bi bô “Miu Miu ơi”…
… “Miu Miu” là cái tên gọi ở nhà của nó lúc bé đó. Cái tên nghe mới dễ thương làm sao ấy nhỉ!…
Tôi hoàn toàn bị cuốn hút vào câu chuyện của Ân, để mặc ly sinh tố đã tan nước lạnh.
Giọng Ân lại đều đều:
… Cha mẹ hai bên cũng là láng giềng lâu năm gần gũi nên cứ cho con cái chơi đùa với nhau tự nhiên, chẳng ai cấm cản gì…
… Ngày nào hai đứa cũng dắt nhau đến trường, cùng chia nhau cái bánh, cùng cắn chung cây kem, cùng dán chung một con diều…
… Ở trường nó mít ướt lắm, hở chút là mếu, hở chút là khóc. Những lúc đó tao phải dỗ, có khi phải cõng một vòng nó mới thôi, nhưng vẫn còn thút thít phụng phịu mãi…
… Tánh nó nhút nhát, nhu mì, hiền hậu ít nói, cho nên lúc nào cũng bị những đứa bạn tai quái nghịch ngợm hiếp đáp chọc ghẹo. Tao phải bênh vực can thiệp luôn, lắm khi còn phải ẩu đả cũng vì nó…
… Tao còn nhớ rõ lắm. Nó thường chỉ vào con sóc thêu trên chiếc áo đầm nhỏ bé, cười tíu tít bảo “Em có con sóc nè! Em sẽ chạy nhanh như sóc cho mà xem. Đố anh Ân bắt được!…”, rồi nó ù té chạy. Tao phải rượt đến toát mồ hôi mới chụp kịp nó. Hai đứa cười toe toét thật hồn nhiên…
Ân ngừng lại thở ra một hơi dài, lắc nhẹ đầu chớp mắt, giọng thật buồn:
Rồi ngày tháng trôi nhanh như thổi, tuổi ấu thơ nhí nhảnh dễ thương đó qua đi. Hai đứa mới đó đã trở thành những thiếu niên khỏe mạnh. Con bé đã bắt đầu biết làm duyên, biết mắc cỡ mỗi khi có ai nhìn mình không chớp mắt. Cái tên Miu Miu dần dần đi vào quên lãng chẳng còn ai biết, nhưng tao vẫn yêu cái tên đó vô cùng và đã thường thầm nhắc một mình…… Hàng ngày hai đứa vẫn sang nhà nhau chơi, cùng học bài. Tiếng nói cười rang rảng thật vui!
… Càng lớn nó càng đẹp ra, lại trắng trẻo. Đôi khi ngắm nhìn tao không thể tưởng tượng cô thiếu nữ xinh đẹp này lại là con bé đen đủi ngày nào. Thật cứ như là một phép lạ!…
… Mỗi năm tới ngày sinh nhật nó tao vẫn mang quà sang tặng, và tất nhiên tới sinh nhật tao nó cũng tặng lại cho tao. Bây giờ nếu tới nhà nó tụi mày có thể thấy con sóc bằng lụa tao tặng nó hồi trước, trên hai tai có ghi tên Trân Châu và Việt Ân đó!
Chánh tặc lưỡi phì cười:
-Thật không ngờ hai đứa mày lại từng mùi như vậy!
Ân sửa lại dáng ngồi, làm như không hề chú ý đến câu nói đó, tiếp tục:
-Rồi đến cuối năm cấp hai, tao gặp nó hỏi thăm về chuyện học hành cho kỳ thi chuyển cấp và có ý hỏi xem nó sẽ thi vào trường nào. Nó không đáp, chỉ mỉm cười ra vẻ bí mật:
- “Đố anh đoán được đó!”
… Biết nó không muốn nói, tao cũng chẳng hỏi nữa, chỉ cười lặng lẽ. Rồi sau đó vì bận bịu này nọ tao với nó không còn gặp nhau nhiều như trước nữa. Tới kỳ thi đến, hai đứa đi hai đường. Tao thì vào trường tụi bây, còn nó thì vào Đại Nam Việt.
Nghe đến đây tôi chợt có một thắc mắc trong lòng. Ân và Trân Châu đã chơi rất thân từ nhỏ, sao bỗng nhiên đến khi chuyển cấp ba lại chia rẽ mỗi người một con đường, mà theo như Ân kể thì Trân Châu là người chủ động cho sự chia cắt đó. Lý do gì đây?
Ân vuốt mái tóc ngược ra sau, giọng từ tốn:
-Nó học rất giỏi lại siêng, lẽ ra được tuyển thẳng, chỉ tại cái môn Văn khỉ gió hôm đó nó làm sao mà bị thiếu một điểm. Nó khóc quá chừng. Cũng tội nghiệp!…
… Kể từ đó hai đứa thật hiếm khi gặp nhau. Nó không sang nhà tao như trước nữa, còn mỗi lần tao sang nó cũng tiếp đãi nói chuyện đàng hoàng, nhưng cái không khí thân mật nồng ấm như xưa rõ ràng đã mất. Lâu ngày, tao thấy buồn nên thôi cũng chẳng qua nó nữa…
… Tao nghĩ có lẽ Châu đã tìm được một người bạn mới tâm đắc hơn ở trường rồi…
… Ôi! Bao nhiêu năm gắn bó thân thương, nay đột nhiên mất đi một người bạn từ thời thơ ấu, tao buồn ngẩn ngơ không gì tả được. Tụi mày thử tưởng tượng đi! Một đứa bạn chơi chung mười mấy năm chứ ít sao? Nói không biết tụi mày có tin không, chứ tao đã có những giây phút thẫn thờ, những đêm thao thức, đã trải qua một quãng thời gian thật trống vắng hụt hẫng…
… Mỗi lần nghĩ tới những kỷ niệm xưa, cho dù là một thằng con trai lì lợm tao cũng thấy xốn xang trong dạ, và có khi không muốn khóc sợ người ta thấy mình yếu đuối mà nước mắt cứ chảy không gì kềm hãm nỗi. Chẳng biết khi nói cười thân ái với người bạn mới, nhỏ có nhớ gì đến người bạn cũ xưa không!…
… Từ đó, tao đâm ra chai cứng. Lại thêm chuyện nhà lục đục, ông bà già tao gây gỗ tối ngày vì cuộc hôn nhân không mấy gì êm ấm của họ, hầu như chẳng để ý gì đến tao nữa. Tao thật sự chán đời, trở nên lầm lì ít nói. Tao tìm đến khói thuốc lá để giải sầu, đã lao vào những cuộc vui vô bổ, và học hành ngày càng sa sút như tụi bây đã thấy.
Nghe xong câu chuyện tôi thoáng cảm động. Thật không ngờ đàng sau cái vẻ ngang tàng bụi đời kia lại chứa nhiều uẩn khúc và tâm sự cay đắng của một con người. Ân đã trải qua những dằn vặt thương tổn từ tuổi còn quá trẻ. Lẻ loi cô đơn trong gia đình, mất đi một người bạn thân thiết từ thơ bé, đổ vỡ trong tình cảm hồn nhiên đầu đời, chỉ còn có cha mẹ là người thân nhất thì lại xào xáo. Ân nói chung cũng đáng thương hại, tuy công bằng mà nói so với những mảnh đời đen tối nhất trong xã hội thì Ân vẫn còn sướng hơn nhiều.
Chánh che miệng cười, xuýt xoa một cách hài hước:
-Mày kể hấp dẫn thiệt đó Ân. Quá cảm động! Hệt như những tiểu thuyết lâm li.
Ân cũng nở một nụ cười nhợt nhạt:
-Hấp dẫn éo le lắm chứ mày!
Tuy miệng cười nhưng tôi thấy trong khóe mắt nó ươn ướt. Rõ ràng mỗi con người dù có chai sạn tới đâu, khi chạm tới những tâm sự thầm kín vẫn có thể xúc động yếu mềm. Đó là cái tình cảm rất nhân bản của con người.
Giả vờ như không chú ý, tôi điềm đạm hỏi:
-Vậy mày có trách Trân Châu không? Nhưng mày có chắc rằng vì nhỏ có bạn mới mà quên mày không?
Ân chớp vội mắt quay mặt nhanh như cố che đậy cảm xúc, gượng cười:
-Tao buồn quá nên chỉ nghĩ vẩn vơ bậy bạ, chứ có dám chắc gì. Nhưng nói vậy thôi, chả bao giờ tao trách gì nó đâu.
Ngừng một chút Ân tiếp:
-Bây giờ mọi việc đã qua rồi. Nếu gặp lại tao vẫn sẽ coi nó như bạn tốt, một đứa em gái như ngày nào. Tao cũng đã có bạn của tao, vậy là được an ủi nhiều rồi, chẳng còn buồn chuyện cũ nữa.
Càng nghe tôi càng hiểu về Ân hơn. Lúc trước tôi không có cảm tình với nó lắm vì thái độ ăn chơi học hành bất cần của nó, nhưng giờ nghe những tâm sự này tôi thấy nó bỗng dễ gần gũi hơn, bèn khẽ vỗ vai nó tỏ ý ngầm thông cảm chia sẻ.
Ân phá lên cười, nheo mắt nhìn tôi hỏi:
-Mà mày với nó kết nhau thật hả?
Tôi lắc đầu đáp rành rọt:
-Mày mà tin thằng Chánh này sao? Đâu có gì mà ký với kết. Thì công nhận tụi tao cũng có chơi thân, nhưng chỉ vậy thôi chứ đâu có gì khác đâu.
Ân nóng nảy:
-Còn phần mày đối với nó thì sao?
Câu hỏi quá bất ngờ làm cho tôi thật sự lúng túng. Quả thật trước giờ tôi vẫn xem nàng là một người bạn, một người bạn thân, nhưng… chỉ vậy thôi hay còn gì nữa không nhỉ?
Tôi ú ớ:
-Tao à?… Ơ… tao… tao…
Ân cắt ngang, giọng giảng giải:
-Nếu mày thật tình có ý đó thì cũng có sao đâu mà ngại đến độ ú ớ thấy thảm vậy. Tuổi tụi mình tình cảm phát sinh nhanh lắm. Mày coi bộ cũng được đó. Thật tình tao chỉ sợ nó vớ nhằm thứ dỏm thì tội nghiệp.
Tôi cười cười nheo mắt nói đùa:
-Đừng tưởng bở! Tao là sói đội lốt nai đó.
Ân như chẳng thèm nghe câu nói của tôi tiếp luôn:
-Nhỏ Châu tánh tình tuy hơi bướng bỉnh nhưng rất dễ thương và độ lượng, cái đó tao biết chắc. Bây giờ không biết sao chứ hồi nhỏ nó nói năng bộc toẹt chẳng e dè ý tứ gì hết, rất dễ gây hiểu lầm. Mày phải biết trước điều đó để có gì đừng giận nó nghe chưa!
Càng lúc tôi càng thấy quý và khâm phục Ân hơn. Lẽ ra đối với một người đã gây cho mình một vết thương lòng, nó có thể oán trách. Song trong từng lời nói hắn đều quan tâm đến Trân Châu. Thật đúng là một sự cao thượng mà tất cả bọn mày râu chúng tôi đều cần phải học tập. Con người này nếu không được thành công trong cuộc đời thì thật đáng tiếc!
Nghe hắn nói tôi chỉ khẽ gật đầu chẳng bình luận gì.
Ân lại háy mắt cười tinh nghịch:
-Ráng mà giữ nghen, để mất uổng lắm đó!
Chánh nghe vậy cười hềnh hệch:
-Mày kẹp con nhỏ từ bé mà còn không giữ nổi, huống gì thằng cắc ké này!
Ba đứa lại cùng phá lên cười rộn rã.
Chốc lát sau, Ân lại hăng say kể:
-Hồi cuối hè tao thấy gia đình nó chuyển nhà. Hai đứa có nói chuyện chốc lát. Tao tưởng nó vẫn còn học ở trường cũ, không ngờ nó cũng đổi trường luôn. Chẳng hiểu sao nó lại đổi về trường mình.
Tôi góp vào:
-Nghe Trân Châu nói chuyển về đó cho gần nhà, mà tao cũng chẳng biết nhà ở đâu nữa. Mày có biết không Ân?
Ân lắc đầu:
-Tao cũng đâu có biết! Bữa đó tao có hỏi thì nó chỉ loanh quanh gần bưu điện, cây phượng đầu ngõ gì đó um sùm…
Rồi nó nheo nheo nhìn tôi với ánh mắt đầy nghi ngờ:
-Giỡn chơi hoài nghe cha! Bồ bịch gì mà có chuyện không biết nhà? Láo toét vừa phải thôi!
Tôi cố thanh minh:
-Thì bởi vậy, chẳng phải là bồ. Nhưng tao nói thật đó. Trân Châu chưa bao giờ chỉ nhà cho tao biết. Không tin mày hỏi thằng Chánh coi!
Ân cúi đầu lẩm bẩm:
-Con nhỏ này tính tình dạo này kỳ lạ vậy! Thật tao không thể hiểu nữa… Trừ khi nó có dụng ý gì mà mày chưa hiểu.
Tôi thở ra, thăm dò:
-Thôi nãy giờ mày kể về tuổi thơ của mày với Trân Châu cũng khá nhiều rồi. Bây giờ mày nói nghe chút về gia đình của nhỏ coi!
Ân gật đầu ôn tồn:
-Ba má nó là người đàng hoàng nhã nhặn, rất quý bạn bè của con cái. Hồi đó mỗi lần tao qua chơi ông bả rất vui, lúc nào cũng cho tao bánh trái ăn đã đời.
Ba ly sinh tố đã hết nhẵn. Bọn tôi xin ba ly nước đá uống thêm.
Tôi cười nói đùa đùa:
-Mày quen biết với gia đình người ta từ lâu nên mới vậy, chứ tao thì còn khuya! Không chừng họ tưởng tới ve vãn con gái họ, họ đuổi thẳng cánh nữa đó.
Chánh lơ đãng xen vào hỏi:
-Bộ nó là con một giống mày hả Ân?
Ân đưa ngón tay lên gãi gãi sống mũi đáp:
-Không, nó còn một đứa em trai. Thằng này cũng hiền mà lanh lắm. Năm nay chắc nó học lớp bảy hay tám gì đó.
-Nhà nhỏ còn ai nữa không? - tôi hỏi.
Ân lắc đầu:
-Chẳng còn ai cả, chỉ có một bà giúp việc cỡ khoảng trung niên.
Ngừng một chút Ân nhiệt tình kể tiếp:
-Ba nó nguyên là kỷ sư điện tử. Hồi xưa ổng làm cho một công ty tư nhân. Má nó gốc là giáo viên nhưng ở nhà chăm sóc hai chị em nó lúc nhỏ. Sau này bà nội nó chết, để lại một phần gia tài kếch sù cho ông già nó, vì bà ấy chỉ có hai người con trai là ba nó và một ông bác thôi. Lúc đó ba nó nghỉ làm chỗ đó, mở một công ty gia công sản xuất đồ nội thất. Chắc công việc của công ty bề bộn nên khi chị em nó lớn chút thì má nó thỉnh thoảng vô đó phụ ổng, cho nên mới thuê bà giúp việc để lo mấy cái chuyện ăn uống, giặt giũ cho hai chị em nó đó.
Chánh ngửa mặt cười lớn:
-Vậy cô nàng là tiểu thơ thứ thiệt rồi. Coi bộ mày chịu không xiết đâu nhe Khải!
Ân gật đầu, giọng chợt buồn bã:
-Trước kia nhà tao với nhà nó cũng ngang cơ, nhưng bây giờ bên nhà nó phất lên, còn bên nhà tao thì đi xuống vì ông bà già tao hết còn mặn mà gì với nhau nữa. Tụi mày thấy chưa, gia đình nào cha mẹ không hòa thuận thì con cái lãnh đủ và càng ngày càng xuống dốc thôi!
Công nhận Ân nói thật triết lý. Tiếc rằng người lớn nhiều khi chỉ nghĩ cho cái tôi của mình nhiều quá mà quên đi những ảnh hưởng tiêu cực nặng nề họ vô tình gây ra với chính những đứa con của họ.
Tôi thắc mắc:
-Bộ ba má Trân Châu suốt ngày tất bật ở ngoài công ty hay sao?
Ân nhíu mày suy nghĩ rồi kể:
-Bây giờ không biết sao chứ hồi trước thì ba nó là chính. Má nó chỉ ra phụ lúc tụi nó đang ở trường. Nhưng hết giờ học là bả về nhà để dạy dỗ và coi bài vở cho hai chị em. Bả là gốc giáo viên nên dạy chị em nó nghiêm lắm. Còn ba nó thì tối tối mới về.
Tôi ngẫm nghĩ ít giây rồi gật đầu nhận xét:
-Vậy thì nghe hợp lý! Chứ tao ngại chỉ có hai chị em còn trẻ quá mà nhà cửa lại giao cho bà giúp việc kia suốt ngày. Coi bộ không bảo đảm chút nào!
Ân khua tay giải thích:
-Bà này chất phác hiền lành lắm! Lúc trước còn bà nội nó nghe nói chính bả cũng là người giúp việc. Bả làm công cho nhà nó lâu rồi, không có gì sợ đâu!
Tôi cảm thấy an tâm hơn, nhưng chợt có chút tò mò:
-Ê mày, nếu mọi việc trong nhà đều do bà người ở lo, chắc mấy cái chuyện nữ công gia chánh nhỏ bèo lắm phải không?
Ân phì cười, bĩu môi:
-Giỡn chơi hoài cưng! Ngoài giờ học chính quy ở trường ra, nó học đủ thứ mấy cái khác: nấu ăn, may thêu, cắm hoa, đàn… Hôm bữa nó còn kể mới đổi chỗ học nhạc piano gì nữa.
Tôi và Chánh đều thốt lên:
-Ái chà, nhiều tài vậy à!
Giọng Ân đều đều:
-Nó khéo tay và có khiếu lắm. Ba má nó cưng như trứng mỏng nên từ nhỏ đã cho người dạy đủ thứ. Bây giờ tay nghề chắc khá lắm rồi. Mày biết không, áo quần nó mặc là tự tay nó may cả đó.
Nhớ lại những bộ áo dài tuyệt đẹp và sắc sảo mà Trân Châu vẫn thường mặc đi học, tôi cảm thấy nể phục vô cùng tài năng của cô nàng. Thật khó tin chính nàng lại có thể may khéo như vậy. Tôi thầm tự hỏi có khi nào thằng Ân quá ngưỡng mộ người đẹp mà tán dương hết mức vậy chăng! Nhưng lo gì, cái gì hư thật từ từ sẽ rõ thôi mà.
Chợt nghe Chánh cười lớn, giọng hóm hỉnh:
-Người gì đâu tham lam quá! Cái gì cũng học. Chắc lên tới nhạc việc quốc gia rồi quá hả?
Ân lắc đầu, khoa tay cải chính:
-Đâu có! Nó học ở chỗ Ma sơ. Mà có khó gì! Bữa nay cỡ sáu giờ rưỡi chiều tụi bây ghé ngang khúc nhà thờ, đối diện xéo xéo là gặp nó học tan lớp nhạc đi về đó.
Tôi hơi bất ngờ nhổm dậy hỏi:
-Thật không, sao mày biết?
Ân cười cười tiết lộ:
-Nói thiệt với mày là tao hay lảng vảng ngay khúc nhà thờ, đợi thằng bạn tao đi lễ ra về là hai đứa dọt đi chơi. Thình lình có bữa tao thấy nó đi ra bên kia đường, tính sang nói chuyện chơi, ai nhè nó đi với nhỏ bạn nên thôi. Hai đứa nó đi bộ, bởi vậy tao đoán nhà nó loanh quanh đâu đó thôi, mà không biết chính xác là chỗ nào.
Lại nổi máu tò mò, tôi hỏi:
-Vậy nó học ngày nào, mày biết không?
Ân gõ gõ tay lên trán nghĩ ngợi rồi đáp:
-Tao cũng không chắc, nhưng bữa tao thấy nó đó là thứ Tư, vậy chắc là nó học ngày chẵn.
Những ly nước đá cũng đã cạn. Nước đá từ ly tan ra loang lỗ trên mặt bàn. Ân với tay lấy gói thuốc lá bỏ lại vào túi. Không gian trở nên lắng đọng.
Bấy giờ đã nhá nhem tối, thành phố bắt đầu lên đèn, gió hiu hiu lành lạnh. Trong quán lúc này khách đến khá đông. Họ đa số là những đôi lứa đang hẹn hò còn trẻ tuổi. Đây đó âm thanh thầm thì to nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng cười rúc rích. Tiếng nhạc dập dìu du dương những bài ca trữ tình lãng mạn. Đúng là một nơi hẹn hò lý tưởng của tình yêu lúc chiều tối.
Cả ba chìm vào im lặng trong giây lát, bỗng thấy Ân đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi đứng dậy:
-Thôi tối rồi! Hôm nay anh em gặp nhau như vậy nói chuyện cũng đã nhiều. Giờ tao có chút việc phải đi. Tụi bây cứ ngồi chơi nghen! Gặp nhỏ Châu nói tao có lời hỏi thăm nó.
Tôi nheo mắt trêu chọc Ân:
-Có phải đi qua bên nhà thờ tìm thằng bạn nào để đi quậy không cha nội?
Ân lườm tôi làm vẻ nghiêm trọng:
-Đâu có mày, tao bận thiệt mà!
Rồi nó quay ra ngoài gọi lớn:
-Cho tính tiền đi dì ơi!
Tôi và Chánh cùng đưa tay ngăn lại:
-Thôi mày bận thì cứ đi đi! Tụi tao trả cho có gì đâu.
Ân chẳng nói gì chỉ nhếch mép cười, đưa tiền cho chủ quán rồi vội vã đi ra ngoài. Hắn còn quay lại đưa tay chào:
-Về trước nghen!
Tiếng máy xe nổ lên rộn rã. Chiếc xe lao vút ra đường mất hút.
Còn lại hai đứa, Chánh trầm ngâm:
-Thằng Ân coi vậy mà phong lưu thật!
Tôi cười khẽ gật đầu, thở dài rồi đứng lên:
-Thôi mình cũng về luôn mày!
Lúc hai đứa lấy xe ra, Chánh quay qua nhìn tôi nhe răng cười hỏi:
-Sao, có muốn ghé qua chỗ nhà thờ gì đó không?
Tôi lắc đầu mệt mỏi đáp:
-Thôi về luôn, cũng tối rồi! Còn phải chuẩn bị bài cho ngày mai nữa.
Gì thì gì chứ tôi không dám chểnh mảng chuyện bài vở trên lớp bao giờ. Hai đứa mỗi người một xe chẻ ra hai con đường đi thẳng.
Tối hôm đó tôi nằm suy nghĩ liên miên, thấy hài lòng và thầm cảm ơn cho cuộc gặp gỡ bất ngờ với Ân, vì nhờ đó mà tôi đã biết được nhiều điều mới khá thú vị. Xem ra Trân Châu và Ân đã có một tuổi thơ thật đẹp đáng ghi nhớ, và chàng Ân nhà ta đã thầm yêu thương cô hàng xóm xinh đẹp của mình. Đối với một người đã gắn bó với mình lâu ngày với biết bao kỷ niệm như vậy thì tình yêu phát sinh cũng là điều dễ hiểu. Sự bê tha xuống dốc của Ân xét ra đáng thương hơn là đáng trách. Ở vào địa vị của hắn chắc nhiều người cũng sẽ có tâm trạng tương tự. Tôi thông cảm với Ân, nhưng cũng không nhất thiết đồng ý với lối sống buông thả của hắn như một cách để phản kháng với hoàn cảnh, vì xét ra hắn vẫn còn may mắn hơn rất nhiều cuộc đời khốn khổ khác đang ngụp lặn dưới đáy xã hội.
Tôi cũng không cho rằng Trân Châu vì có bạn bè mới mà quên Ân. Nàng là con người nhiều tình cảm và biết lý lẽ, làm sao có thể quên đi một người đã gắn bó với mình suốt tuổi thơ như vậy được. Chắc hẳn nàng có tâm sự gì còn chất chứa. Dù sao mọi chuyện cũng đã qua đi. Ân đã tìm được bạn mới và có nguồn an ủi, chẳng còn gì để phàn nàn.
Riêng cái chuyện thằng Chánh nói lúc chiều càng nghĩ tôi lại càng muốn điên lên. Sao lại có chuyện thằng Thương chơi bẩn đến mức này? Trước sự phân tích hợp lý của Chánh, tôi không thể gạt ngang khả năng đó qua một bên. Lại còn cái động cơ nó muốn chơi xấu tôi là vì thích Trân Châu nữa. Tóm lại tất cả là vì tình và ghen ư? Thật là hãi hùng!
Mọi ngày Chánh cũng bình thường nhưng hôm nay lại khám phá ra một điều thật kinh động. Xem ra nó rất có tài quan sát và suy luận đó chứ.
Tôi gác tay trên trán nằm nghĩ mông lung, thấy tình đời sao phức tạp quá. May mà mình chưa thật sự bước vào mà còn bị trầy xước rồi, huống gì… Thế mới hay tình trường chắc cũng giống như cái ống nghiệm, mà bao nhiêu thứ “hóa chất” của tình cảm con người hỉ nộ ái ố đều được cho vào rồi tha hồ mà phản ứng. Có khi sẽ trở thành một sản phẩm đẹp đẽ, cũng có khi phát nổ cháy bỏng da thịt.
Nhớ lại chuyện thằng Ân, tôi rùng mình lo sợ nếu mình lỡ thích Trân Châu thật, hay bất cứ cô gái nào đi nữa, chắc mai mốt có ngày phải nếm mùi đau khổ hãi hùng quá! Xin hãy giữ mãi cho tôi sự hồn nhiên vô tư này, để khỏi phải trải qua những đau thương chất ngất của tình yêu!
Vậy còn cái hay, cái đẹp của yêu là gì mà ai cũng can đảm lăn xả vào vậy cà?
Tôi bật cười ngây ngô một mình và thầm tính sẽ tìm cơ hội ghé sang chỗ gần nhà thờ mà Ân đã chỉ để xem có gặp Trân Châu không.
Bà chị nhiều chuyện của tôi bỗng dưng nghe tôi cười một mình, tò mò bèn chu môi lên hỏi:
-Mới vớ được con nhỏ nào mà khoái chí cười vậy mày?
Tôi làm mặt rầu rầu:
-Tui bị đánh ghen bà ơi!
Chị ta sáng mắt lên vì bất ngờ, rồi cười sằng sặc:
-Dữ vậy đó! Ai biểu mày giựt bồ của người ta làm chi?
Tôi nhăn mặt làm bộ than thở:
-Hổng có! Bồ của tui mà nó ghen mới ác chứ.
Ngừng một chút tôi gật gù trầm trồ:
-Công nhận ông nào bồ của chị sướng thiệt!
Chị ta nghe vậy sướng rơn, mắt chớp chớp miệng cười tươi chảnh chọe:
-Chứ sao nữa! Chị mày dễ thương thùy mị quá chứ gì?
Tôi nhăn mặt, lắc đầu xua tay:
-Hổng phải ý tui như vậy. Tui muốn nói là chị ẹ quá, bồ chị khỏi sợ bị ai đánh ghen như tui, khỏi phiền phức đó mà…
Chưa kịp nói hết câu chị ta đã cầm cây thước lên định quất vào tay. Tôi quay lại toét miệng cười rồi ba chân bốn cẳng dọt mất.
☘︎