← Quay lại trang sách

Chương 6

Mấy bữa nay tôi trúng cảm nặng. Mỗi năm tôi cũng bị một hai lần cảm nhẹ sơ sơ không đến nỗi gì liệt giường liệt chiếu, nhưng coi bộ trận này khá ra trò. Chắc là bị lây của thằng bé con dì Lụa rồi.

Tuần trước dì Lụa cùng đứa bé trai năm tuổi đến nhà tôi chơi vài ngày. Hôm đó tôi thấy nó ho nhẹ và sổ mũi sụt sịt nhưng không biết nên chẳng đề phòng gì, cứ chơi với nó vì thấy thằng bé dễ thương. Không may tôi vô ý để nó ho vào mặt vài lần. Quả nhiên vài ngày sau tôi bắt đầu khó chịu trong người, rồi cổ họng ran rát càng lúc càng đau, còn sốt hâm hấp nữa. Hai hôm kế tiếp tôi sốt li bì nằm xuội lơ, cổ đau buốt nuốt đồ ăn nước uống khổ sở vô cùng. Mũi thì nghẹt cứng, ho khùng khục từng cơn, mũi thì chảy thò lò. Thật đúng là xui xẻo và cực cái thân khôn xiết!

Qua hai ngày cuối tuần vật vã vẫn không đỡ, hai ngày kế tiếp tôi phải xin phép nghĩ học ở trường chính quy vì còn sốt. Đúng là không có gì chán bằng nằm xẹp một chỗ vì bệnh, nhất là ở cái lứa tuổi năng động sôi nổi như chúng tôi. Nhìn thời gian hờ hững trôi qua một cách lãng phí mà tiếc gì đâu. Bài học thì mất, lúc trở lại phải học ná thở luôn để đuổi cho kịp. Nhớ bạn bè và những trò nghịch ngợm nô đùa thật vui nữa.

Sang ngày hôm sau sốt hạ và khỏe hơn, tôi muốn trở lại trường ngay nhưng trong lòng rất do dự. Không phải vì lười mà chủ yếu sợ lây bệnh cho Trân Châu. Nàng ngồi ngay cạnh bên tôi nên khả năng lây cảm rất cao. Nhớ lại những ngày bệnh li bì vừa qua, tôi thật không chịu nổi nếu để cô bạn thân hiền lành ngã bệnh giống như vậy vì mình. Thôi, tôi thà chấp nhận mất bài chứ không nỡ làm nàng bệnh, dù khả năng lây lan có nhỏ đến mấy.

Nhưng buổi chiều tôi không muốn mất những lớp luyện thi quan trọng nên phải cố gắng vào, vì dù sao ở đây phòng học rất rộng, tôi có thể đeo khẩu trang ngồi tuốt đàng sau không tiếp xúc với ai, tránh lây nhiễm cho mọi người. Chứ còn ở trường chính quy phòng ốc chật chội ai phải ngồi chỗ đó thôi.

Ngồi tuốt đàng sau phòng học một mình, tôi thấy đám bạn thằng Chánh, Văn và Bảo vào ngồi ở vị trí chúng tôi vẫn thường ngồi. Tính tới hôm nay tôi đã vắng mặt ba hôm ở trường chính quy và hai hôm ở lớp luyện thi. Có lẽ tụi nó đang thắc mắc về sự biến mất bí ẩn của tôi lắm, chỉ thấy chúng tụm đầu bàn tán gì đó. Không đứa nào nhận ra tôi vì tóc tai bù xù sau gần một tuần bệnh và đeo cái khẩu trang che hết nửa mặt y như mấy người lao công.

Tới giờ nghĩ giữa hai lớp học, tôi xuống dưới chỗ bọn tôi thường tụ tập thì không khó khăn gì gặp ngay đám bạn tại đó. Đứa nào cũng có vẻ mừng và ngạc nhiên, và tất nhiên không quên điều tra lý do tôi vắng mặt nhiều ngày một lúc như vậy, điều mà trước đây chưa từng xảy ra.

Văn vẫn như thường lệ luôn mở đầu bằng một câu nói đùa cà rỡn:

-Nghĩ lâu vậy mày? Sướng ha? Tưởng mày đi lấy vợ rồi bỏ học luôn rồi chứ!

Tôi rầu rĩ làu bàu:

-Bịnh gần chết chứ sướng gì mày!

Bảo trợn mắt thắc mắc:

-Bệnh gì mà phải đeo khẩu trang ghê vậy mày? Bộ mày ở bệnh viện mới ra hả?

Tôi khoát tay:

-Chưa đến mức như vậy, nhưng cảm nặng đi không nổi!

Chánh ân cần hỏi thăm:

-Sao mày đi học ở đây được mà sáng nay không vào lớp?

Một câu hỏi thể hiện cái nhìn sâu sắc làm tôi phân vân ngập ngừng một lúc, nhưng tôi không muốn nói cái lý do thật của lòng mình vì thế nào Bảo và Văn sẽ cười nhạo cho coi.

Tôi bèn kiếm một cái cớ lấp liếm:

-Tại hồi sáng tao còn mệt, chiều nay thấy đỡ đỡ nên ráng vào.

Lời giải thích chắc nghe cũng êm tai nên không thấy đứa nào hỏi thêm gì nữa.

Lúc sau có dịp gặp riêng Chánh ở một góc kín trong quán nước kế bên, nó lập tức nhìn vào mắt tôi chất vấn:

-Bây giờ chỉ còn có tao, mày nói thật đi! Chuyện gì vậy?

Tôi gật đầu thú nhận:

-Không gì tao qua mắt được mày đó Chánh! Thật tình tao chỉ sợ không muốn lây bệnh cho Trân Châu. Tao… không nỡ thấy nhỏ bịnh!

Chánh nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thông cảm. Nó gật gật đầu, giọng đều đều chậm chậm:

-Tao hiểu rồi!… Mấy ngày nay mày vắng mặt, tao thấy Châu buồn hiu và cứ nôn nao hỏi mày bị gì. Tụi tao chỉ tưởng mày bận gì đó… Mày rất may mắn đó Khải!

Tôi trố mắt ngạc nhiên nhìn nó bực dọc:

-Mày điên rồi hả Chánh? Tao bịnh gần chết mà mày còn nói tao may mắn!

Chánh phì cười nhìn lẩn thẩn xuống đất, lắc nhẹ đầu:

-Coi như tao nói bậy đi, đừng để bụng!

Rồi nó mở túi xách lấy ra một xấp bài được bỏ trong một tập hồ sơ rất gọn gàng đưa cho tôi, trầm giọng:

-Đây là số bài học mày bị mất mấy ngày qua. Châu đã chép lại hết tất cả cho mày đó! Mày cứ ngồi xem đi, tao ra đây chút!

Tôi mở tập hồ sơ ra, thấy từng môn học, từng ngày, đều được ghi chép rất cẩn thận, rõ ràng sạch sẽ. Tôi chỉ việc về đính vào vở thôi là xong. Một dòng cảm xúc như thác đổ từ đâu chợt ùa đến làm tôi nghẹn ngào muốn rơi nước mắt, cổ họng như tắc lại, không phải vì bệnh mà vì quá xúc động. Trân Châu đã ân cần lo lắng cho tôi đến từng bài học như vậy, điều mà tôi chưa từng trải qua từ người bạn nào. Cũng có thể vì trước đây tôi đối xử quá chai cứng thiếu mềm mỏng, nếu không muốn nói là lỗ mãng với các bạn nữ khác, nên chưa bao giờ thật sự biết tình bạn từ một người bạn khác phái là như thế nào. Giờ đây nhìn những trang giấy học mang nét chữ thật rõ đẹp của nàng, tôi rưng rưng nâng niu trân quý cái ân tình chu đáo sâu thẳm của người bạn gái.

Trân Châu ơi! Tình bạn và tấm lòng của bạn cao quý quá! Bạn là tấm gương sáng chói để tôi học hỏi, và cử chỉ của bạn làm tôi tự hổ thẹn với những gì trước đây tôi đã làm!

Tôi thầm thốt lên trong tâm tưởng mà nghe mắt cay cay, không ngờ mình có thể dễ nhạy cảm và mềm yếu như vậy. Chưa từng có một đứa bạn nào trong cuộc đời áo trắng đã làm tôi xúc động đến mức này. Chánh thật hiểu tôi và rất tế nhị khi đã cố ý bỏ đi để tôi có chút thời gian trầm lặng cho riêng mình. Chánh và Châu là hai người bạn thật tốt với tôi nhưng ở hai thái cực hoàn toàn khác biệt. Trước giờ tôi chỉ biết tình bạn bè từ những thằng bạn, giờ tôi đã hiểu tình bạn của một người bạn gái hoàn toàn khác và cũng rất đẹp. Có thể Trân Châu không đi đánh bi da hay đá bóng với chúng tôi được, nhưng sự ân cần chu đáo, chăm lo tận tụy tôi thấy hôm nay thì không khi nào tìm được từ một thằng đực rựa. Tôi dám cam đoan như vậy.

Sáng hôm sau, tôi ray rứt với hai chọn lựa đối nghịch mà không biết chọn cách nào cho thỏa đáng, đó là đi học hay nghỉ thêm một ngày cho chắc ăn. Nếu đi học, tôi e ngại lây bệnh cho bạn bè, nhất là Trân Châu kế bên. Nếu nghỉ học, tôi lại làm phiền nàng phải chép bài cho tôi một ngày nữa. Mặc dù tôi không nhờ vả, chỉ xem qua những ngày vừa rồi cũng đủ biết nàng nhất định sẽ tự làm giùm tôi. Nói cho cùng, chọn cách nào đi nữa tôi cũng phiền tới nàng, và đó là điều tôi không muốn.

Nghĩ tới nghĩ lui một lúc, tôi quyết định đến trường. Lý do là khả năng lây bệnh tôi đoán lúc này sẽ nhỏ thôi, còn khả năng nàng chép bài giùm nếu tôi không đi gần như là chắc chắn.

Vào lớp gặp lại, tôi không giấu được niềm vui gặp lại Trân Châu, và nàng cũng hân hoan hiện rõ trên khuôn mặt kiều diễm.

Tôi hớn hở thăm hỏi:

-Mấy bữa không gặp, Trân Châu có khỏe không?

Nàng cười tươi, hếch mũi đáp:

-Châu rất khỏe, chỉ có Duy Khải mới nhìn giống như đang không khỏe đó!

Tôi cười gượng gạo:

-Ờ, tôi bị cảm vài ngày, nhưng giờ hết rồi!

Nàng lo lắng:

-Vậy hả? Khải khỏe hẳn chưa? Nếu còn mệt cứ nghỉ Châu chép bài cho đừng ngại!

Tôi cảm động:

-Tôi khỏe hẳn rồi. Cám ơn Trân Châu đã chép bài giúp tôi nhé. Trân Châu chu đáo tử tế quá!

Nàng lắc đầu nhẹ, dịu dàng:

-Đâu có gì đâu! Chút xíu thôi mà.

Chép ba ngày bài vở nhiều vô cùng chứ không phải giỡn chơi. Tôi biết nàng lịch sự và tế nhị nói vậy thôi chứ phần việc đó công nhiều lắm. Thuê viết nhiều người còn chưa chắc đã chịu làm, nói chi là tự ý viết giùm.

Thằng Chánh ngồi sau lưng nãy giờ chắc để ý lắm. Hình như nó lúc nào cũng theo dõi chúng tôi để chọc ghẹo thì phải, nhưng không theo kiểu ác ý. Lúc này bỗng dưng hắn chồm lên thò đầu vào khoảng trống giữa tôi và Trân Châu, cười cười bỡn cợt:

-Nó làm biếng nên hôm qua nghỉ học đó Châu, chứ buổi chiều nó có đi học luyện thi với tụi này mà!

Nàng thoáng vẻ ngạc nhiên, rồi đôi môi hồng mím lại tỏ ý không hài lòng, nhìn tôi không nói nhưng rõ ràng là đang đợi lời giải thích.

Tôi đang bối rối chưa biết nói sao thì thằng Chánh lại chồm lên, lần này giọng nhẹ nhàng nghiêm túc:

-Chánh đùa với Châu đó! Đừng giận thằng Khải oan tội nghiệp. Nó không muốn lên lớp hôm qua vì sợ bệnh chưa dứt hẳn sẽ lây cho Châu. Nó thương và lúc nào cũng lo nghĩ cho Châu lắm đó!

Nó nói trơn tru mùi mẫn trước mặt như vậy làm tôi sượng đến chín người. Ai mượn cái thằng này thêm cái câu cuối vô làm chi, có cần thiết nói linh tinh như vậy không? Nó tự suy luận ra chứ ai nói với nó như vậy hồi nào đâu nè!

Không ngờ câu nói đó đã làm cho Trân Châu rất xúc động. Nàng chớp mắt cúi đầu quay sang bên kia như cố che giấu cảm xúc trên gương mặt.

Hai đứa ngồi lặng im không nói chỉ đang suy tưởng, thì Chánh lại thọt vào:

-Hai ông bà chơi thân quá rồi! Tui thấy Châu gọi thằng Khải bằng anh đi nghe đúng hơn!

Tôi ngượng ngùng giựt cùi chỏ nhẹ vào ngực nó, mắng tới tấp:

-Dẹp giùm cái trò nham nhở của mày lại cái đi! Nói mấy cái đó ra có ích gì cho mày không thằng khỉ?

Trân Châu nghe nó nói mặt ửng đỏ, rồi ngồi yên không nói gì.

Không ngờ Chánh vẫn chẳng buông tha, cười hề hề nói tiếp, chủ yếu với nàng:

-Tui nói thiệt chứ bộ! Thằng Khải lớn tuổi hơn Châu đó. Gọi anh là hợp lý rồi!

Trân Châu có vẻ rất ngạc nhiên khi nghe điều này, như là một bí mật nàng chưa từng được tiết lộ. Nét mặt băn khoăn nàng quay sang cả tôi lẫn Chánh hỏi:

-Thật vậy hả?

Tôi lặng lẽ gật đầu xác nhận.

Cách trả lời đó rõ ràng chưa thỏa mãn sự thắc mắc của Trân Châu, nàng nhỏ nhẹ:

-Tại sao lại như vậy hả Khải?

Chánh cười hô hố, nói hớt:

-Tại nó bị ở lại lớp đó Châu!

Trân Châu nhíu mày có vẻ sửng sốt lắm, bán tin bán nghi. Dường như nàng đoán thằng Chánh đùa cợt, bèn nhìn tôi hoài nghi:

-Khải học khá như vậy, làm sao ở lại lớp được?

Tôi điềm đạm giải thích:

-Hồi nhỏ tôi bị một trận bệnh rất nặng suýt chết, nên vì vậy mà bị học trễ một năm. Chánh chỉ chọc cho vui thôi!

Nàng thoáng chút tư lự rồi mỉm cười gật đầu không nói gì thêm. Lúc đó thầy cũng bước vào lớp nên chúng tôi phải im lặng chú ý vào bài học không nói gì nữa. Điều tôi vừa nói hoàn toàn là sự thật, và tôi biết nàng thừa thông minh để hiểu cái lý do giễu cợt của thằng Chánh và cái lý do nghiêm túc của tôi, cái nào đáng tin hơn.

☘︎