← Quay lại trang sách

Chương 8

Một buổi chiều đẹp, tôi đang hì hục đóng chiếc chuồng bồ câu. Chẳng là Uyên, nhỏ em gái tôi thấy bọn trẻ trong xóm có phong trào nuôi bồ câu kiểng nên cũng hứng chí để dành tiền mua đâu ra một cặp, và thế là léo nhéo năn nỉ tôi đóng cho cái chuồng. Nhưng gần đây tôi hơi bận đến hôm nay mới làm được.

Tôi vừa làm vừa nghĩ thầm con bé dại dột có biết cách nuôi bồ câu chi đâu mà cũng đua đòi. Không khéo chúng chết hay bỏ đi là công nó dành tiền cũng như công tôi làm chuồng sẽ đổ sông đổ biển, lại phí nữa. Tuy vậy thương em nên tôi chỉ lặng thinh, tay cưa tay búa làm miệt mài.

Chợt lúc đó thằng Thương đến. Mấy lúc chưa bao giờ nó tới nhà tôi cả. Hôm nay chẳng biết có chuyện gì mà mò tới, nhưng tôi đoán chắc chắn không phải đến để chơi rồi.

Thấy tôi đang hì hục, hắn tiếp tục ngồi chễm chệ trên xe, máy vẫn để cho nổ, nhìn tôi tò mò hỏi:

-Ê, làm gì siêng vậy mày?

Tôi nheo mắt nhìn hắn, đưa tay quẹt mồ hôi trên trán nhỏ giọt, bệu bạo đáp:

-Làm chút việc chứ đâu có gì!

Đoạn tôi kéo cái then lọc cọc mở cánh cổng gỗ rào xập xệ sang một bên mời:

-Vô ngồi chơi đi mày!

Tôi đá chiếc ghế gỗ con con về phía trước mời hắn.

Thương nhảy ra khỏi xe, tắt máy, thảy thảy chìa khóa xe lên cao như tung hứng rồi bước vào kéo ghế ngồi.

Hắn cầm miếng ván gỗ tôi đang cưa dở đưa lên ngắm nghía, có lẽ chẳng biết là cái gì, thắc mắc:

-Làm gì vậy mày?

Tôi tằng hắng, vẫn chú ý vào công việc, ậm ừ đáp:

-Làm chuồng cho bồ…

Hắn chưa hiểu trợn tròn mắt:

-Mày nói cái gì? Giỡn chơi hả?

Tôi nhăn nhở cười hềnh hệch:

-Tại vì mày nóng nảy quá, chưa hết câu chứ bộ. Tao nói là làm chuồng cho bồ câu.

Hắn thở ra nhìn tôi gườm gườm, rồi chợt phá lên cười, coi bộ bắt đầu thấm thía cách chơi chữ của tôi rồi.

Thương tiếp tục tìm hiểu:

-Sao hôm nay rảnh rỗi mà làm ba cái này?

Tôi vừa đóng đinh vừa lè phè đáp:

-Rảnh rỗi gì đâu mày ơi! Cực chẳng đã phải làm cho nhỏ em đó chứ.

Con chó mực nãy giờ đi lang thang đâu chơi, bây giờ mò về thấy người lạ sủa vang rân. Tiếng búa nện xen lẫn tiếng chó sủa tạo thành một âm thanh tạp nham chát chúa đến khó chịu.

Thương tặc lưỡi, lắc đầu:

-Công nhận thằng này siêng thiệt! Giờ này mà còn có thời gian đi làm ba cái chuyện tầm phào.

Tôi nghĩ bụng có lẽ Thương không có em, hoặc nếu có thì chắc không cưng chiều em nó bằng tôi chăng, nên nó đâu hiểu đôi khi làm những chuyện lông bông này cũng là một trách nhiệm. Nghĩ vậy nhưng tôi chỉ phì cười thay cho câu trả lời.

Hắn thấy vậy có vẻ khó chịu nhưng cũng chẳng bình luận gì, giây lát sau mới hỏi một câu bâng quơ:

-Ngày mai có bài kiểm tra Vật Lý, học bài xong chưa mày?

Tôi làm ra vẻ bất cần:

-Học chi nhiều cho mệt óc! Mai lên tùy cơ ứng biến. Ít nhất tao cũng có phân nửa điểm cho phần bài tập rồi. Còn phần lý thuyết nếu bí quá thì chịu nhục chút hỏi Trân Châu thôi chứ sao.

Thực tình tôi đã học xong lâu rồi, nhưng nghe Thương hỏi vậy cũng làm bộ nói khác đi để xem ý định của anh chàng ra sao thôi.

Thương lấy giọng kẻ cả nói khích:

-Mày dù sao cũng có tiếng giỏi nhất nhì trong lớp, mà lại là nam nhi đại trượng phu. Đi nhờ vả con gái như vậy không sợ mất mặt anh hùng sao?

Một câu hỏi phản ánh chân thật và chính xác nhất cá tính cố hữu xưa nay của Thương, là không bao giờ khuất phục hay chịu lép vế trước tụi con gái.

Tôi cười mũi đáp lất khất:

-Ồ, tao mà anh hùng với trượng phu gì đây hả? Mà nếu có thật vậy đi nữa anh hùng lụy mỹ nhân cũng là lẽ thường mà.

Câu nói này thật ra tôi chỉ muốn thăm dò hắn mà thôi. Nếu Thương có tật tất sẽ giật mình và cho rằng tôi đang ám chỉ ngay hắn.

Quả nhiên tôi thấy sắc mặt hắn thay đổi trong một thoáng rất nhanh, rồi hắn lập tức lấy lại bình tĩnh, ra vẻ thân mật:

-Phần lý thuyết có chút xíu mày nên học cho rồi. Tao không muốn lấy cương vị lớp trưởng can thiệp vào mất hòa khí anh em trong lớp không hay.

Chả để ý đến câu nói của nó, tôi ngừng cưa hỏi lại:

-Còn mày đã học chưa, sao cũng rảnh rang đi nhong nhong chơi vậy?

Hắn cười đến híp cả mắt, ngạo nghễ:

-Mày mà còn phải hỏi tao mấy chuyện đó à?

Ngưng một chút, giọng Thương gằn gằn:

-Vấn đề không phải là làm được hay không, mà là có được điểm tối đa và hạng nhất hay không thôi!

Lại một câu nói nữa thể hiện sự tự tin đến mức kiêu ngạo của Thương. Xét ra Thương có cơ sở để tự tin như vậy. Từ những năm cấp hai và hai năm đầu cấp ba, Thương học giỏi gần như không có đối thủ. Tôi tuy có thể gọi là ngang cơ về sức học nhưng thực chất điểm số kém xa hắn, vì cái tội bất cẩn lười biếng của mình.

Nhưng từ ngày Trân Châu vào lớp năm mười hai thì hắn bắt đầu thua điểm nàng, tuy sát nút nhưng đều đặn như vậy. Tôi nghĩ điều này đã chọc tức cái tự ái của nó ghê gớm lắm, vì không giống như tôi có khả năng mặt dày chịu đựng và lì lợm, ai chứ Thương đâu thể nào chịu nổi cái cảm giác bị xếp hạng sau một cô con gái.

Tôi thầm đoán có lẽ trong bụng hắn đang ganh ghét và căm tức nàng lắm. Chắc chàng ta đứng ngồi không yên chỉ vì bị mất hạng nhất lớp vào tay một nhi nữ. Mà như vậy tôi lại càng thấy khoái mới lạ.

Có lần nó đã nói khích tôi sao con trai mà chịu để con gái học đè đầu, thì tôi chỉ cười nhăn nhở rồi đáp lại bằng một câu hỏi:

-Bộ con gái thì không được quyền xếp hạng trên con trai sao?

Thương đã nhìn tôi kinh ngạc. Rõ ràng chẳng giống như tôi, đó là một khái niệm không thể chấp nhận được trong tư tưởng của nó. Chú này còn trẻ mà sao cổ hủ thành kiến quá chịu không nổi!

Ở lò luyện thi mỗi khi học được một chiêu gì hay và độc đáo để giải những bài tập hóc búa, ngay sau đó tôi đều chỉ lại cho Trân Châu tận tình. Đến nỗi có lần nàng thắc mắc nhìn tôi cười hỏi đùa:

-Anh chỉ cho Châu hết như vậy, hổng sợ Châu xếp nhất lớp hoài sao?

Tôi bật cười, khoát tay:

-Thứ hạng không quan trọng với tôi lắm đâu! Thứ hạng cũng chẳng phải là cái duy nhất làm nên nhân cách một con người và để cho người khác nể trọng mình. Trân Châu cứ tiếp tục hạng nhất đi, tôi ủng hộ đó!

Nàng nghe vậy lại cười, e dè hỏi:

-Anh hổng ngại khi phải xếp hạng thấp hơn một người con gái giống như ông Thương sao?

Tôi nhún vai giải thích một hơi:

-Nói thiệt với Trân Châu tôi ghét nhất là cái định kiến con gái là phải thua con trai. Phụ nữ ngày nay tài giỏi đâu thua gì nam giới. Nếu chỉ vì muốn hạng cao mà giấu giếm kiến thức, hoặc dùng thủ đoạn để đạp người khác xuống thì tôi không bao giờ làm đâu! Trân Châu giỏi thì xứng đáng hạng nhất. Có gì mà tôi phải ngại!

Có một thoáng xúc động hiện trên nét mặt rồi nàng lặng im không nói nữa.

Tôi muốn Trân Châu sẽ tiếp tục hạ gục thằng Thương, để nó học một chữ nhẫn nhục và biết mình biết người. Có núi cao hơn núi, thì cũng sẽ có người giỏi hơn người. Đây là quy luật tự nhiên. Chỉ cần làm hết khả năng của mình, chứ không nên vì thấy người ta hơn mình mà nóng mặt.

Nghĩ tới đó, tôi lơ đãng hỏi Thương:

-Mày qua tao có chuyện gì không?

Thương hơi lúng túng trước câu hỏi rất trực tiếp đó, ngập ngừng giây lát rồi đáp:

-Ơ… thì…tao qua thăm mày coi sao thôi.

Tôi ngước nhìn lên, nháy mắt cười, giọng đùa cợt:

-Cám ơn mày! Bộ ngày nào lên lớp thăm chưa đủ sao mà còn tới tận nhà thăm.

Hắn sượng sùng chẳng nói gì, chỉ cười lạt nhìn sang chỗ khác.

Ngồi hồi lâu thấy đơn điệu tẻ nhạt quá, tôi hỏi một câu chiếu lệ:

-Ê, năm nay chừng nào thi mày?

Thương dùng thanh gỗ vạch những đường vu vơ trên nền đất, miệng đáp:

-Theo tao biết là cỡ Noel hay sau đó một hai ngày gì à. Xui thiệt, kể như năm nay là miễn đi chơi!

Tôi cười lớn bướng bỉnh:

-Mày muốn làm học sinh giỏi và đứng hạng cao nên phải ngồi thiền gạo bài, chớ tao thì cần gì, đi chơi có sao đâu!

Thương lắc đầu chả nói gì. Hắn đã quen với cái thói bất cần thứ hạng của tôi rồi. Chắc hắn cũng đang bối rối không biết làm sao để nói thật cái lý do đến tìm tôi hôm nay, vì nếu nói chỉ đến thăm suông thì trẻ con cũng chẳng tin.

Thấy Thương cứ ngồi lặng thinh, tôi rề rà:

-Đợi tao chút!

Rồi gom ít đồ nghề búa cưa đem vào trong. Chốc sau tôi quay ra, tay cầm hai ly nước.

Tôi đưa nó một ly, còn mình cầm ly kia uống một hơi cạn tàu ráo máng.

Thấy khoan khoái hẳn ra, tôi xởi lởi:

-Thôi đừng lòng vòng hoài mất thì giờ, mày có chuyện gì nói lẹ đi!

Hắn nhìn tôi cười cười dò xét, chắc phân vân không biết nên nói hay không.

Thấy vậy tôi giục:

-Nói đại đi, có hai đứa còn ngại gì!

Hắn bèn chồm lên dè dặt:

-À, thú thật là hôm nay tao qua đây để nghe mày báo cáo kết quả…

Tôi cười thầm trong bụng và chợt hiểu ra “À, thì ra hôm nay hắn đến đây là để tìm hiểu về Trân Châu đó mà.” Nhưng tôi làm bộ như không hiểu, nhíu mày:

-Kết quả gì chứ?

Hắn nhăn mặt:

-Kết quả điều tra mà mày nhận trách nhiệm từ hồi trước, nhớ không? Mày đã tìm ra gì chưa?

Ra vẻ như vừa sực nhớ ra, tôi cười hồ hởi:

-Ồ, tưởng gì, cái chuyện đó…

Hắn tỏ vẻ sốt ruột lộ liễu, hỏi gấp:

-Chuyện đó sao rồi, mày biết kết quả rồi chứ?

Tôi nhấm nhẳng:

-Tao cũng chỉ biết chút đỉnh thôi…

Thương quay sang gắt:

-Mày cứ cà rỡn hoài, có gì nói đại coi!

Thật ra Trân Châu và tôi bây giờ đã khá thân, nhưng tôi vẫn thực sự chưa tường tận câu chuyện hồi đầu năm ất giáp ra sao mà nàng với thằng Thương có hục hặc với nhau. Tôi chỉ có thể đoán là nàng thấy Thương cao ngạo phách lối nên chẳng ưa không thèm nói chuyện. Còn Thương thì tôi còn lạ gì nó nữa, đời nào nó chịu xuống nước hay hạ mình trước con gái. Cho nên chắc hai người tuy ngồi kế nhau nhưng đều khó chịu chán ghét nhau, riết chịu không nỗi nên Thương mới đẩy nàng đi cho rảnh mắt, nhưng còn làm bộ “cao cả”, nhượng lại cho tôi để điều tra này nọ. Bây giờ nó tới để hạch hỏi làm khó tôi đây chứ gì.

Tôi bèn mỉm cười từ tốn:

-Tao biết rồi. Hồi đó mày có yêu cầu tao điều tra những điều mày muốn biết về Trân Châu. Đúng chưa?

Thương hài lòng gật đầu:

-Đúng như vậy!

Tôi lại chậm rãi tiếp tục, như thể thời gian là cái thứ đang rất dư thừa:

-Được thôi! Bây giờ tao sẽ cho mày biết tất cả những gì tao đã tìm hiểu được.

Khác hẳn với sự nóng lòng vồ vập lúc nãy, Thương chẳng hề biểu lộ chút biến đổi gì, chỉ lạnh lùng:

-Được, tốt lắm! Nói đi!

Tôi ra vẻ trịnh trọng:

-Thế này, về tính tình đó là một con người hiền lành, độ lượng, ít giận dai chuyện vặt. Vậy thôi! Cô ta chuyển từ trường Đại Nam Việt về đây, và… hình như đã có bạn rồi.

Tôi cố tình nhấn mạnh chữ “bạn”.

Lúc tôi đang báo cáo, Thương vẫn điềm nhiên không chút xao động. Nhưng khi nghe cái tin cuối, hắn chau mặt nhíu mày tỏ vẻ khó chịu thấy rõ, gằn giọng:

-Ai vậy?

Tôi tính nói đùa “tao đây chứ ai” để trêu hắn cho vui, nhưng chợt nghĩ lại thấy không nên, bèn lòng vòng:

-Tao chỉ đoán biết là có rồi. Còn đó là người nào, tên họ gì thì làm sao biết được.

Thương hất hàm vặn lại:

-Thế sao mày biết nó có rồi?

Không lường trước được tất cả mọi tình huống nên tôi hơi lúng túng. Vài ý tưởng thoáng qua nhanh chóng, sau cùng tôi quyết định chế:

-Thật ra đáng lẽ tao cũng không biết đâu, nhưng mà tình cờ có lần nhỏ kể chuyện chơi, vô ý bị hớ hênh nên hơi lộ ra. Tao bèn tra hỏi tiếp, cuối cùng mới biết như vậy.

Thương lặng thinh tư lự không nói một lời.

Trời về chiều, ánh nắng nhạt màu rất dịu. Trong con hẻm nhìn thật hiền hòa đầy bóng cây xanh. Vài đứa trẻ trong xóm chơi đùa gọi nhau chí chóe.

Giữa hai thằng lúc này là sự im lặng. Chẳng biết Thương đang nghĩ gì. Về cái điều tôi vừa tiết lộ với hắn chăng? Mặc dù tôi cố tình nói lắt léo, lâu nay trong lớp tất nhiên hắn thấy sự thân mật của tôi và Trân Châu, cùng những lời đồn đãi của bạn bè làm sao không gây cho hắn một sự nghi vấn. Có lẽ hắn đang phân vân tự hỏi cái kẻ đó chính là tôi, hay quả thật có thêm một tên khác nữa mà hắn chưa biết. Thôi thì đó là chuyện của hắn. Chẳng có lý do gì tôi phải suy nghĩ nhiều cho mệt.

Tôi đã cố gắng vắn tắt và giản lược tới mức tối đa những thông tin về Trân Châu để “trả nợ” cho Thương, nhưng đều đảm bảo tính xác thực để sau này có gì hắn cũng không thể bắt bẻ tôi được, vẫn bảo đảm uy tín của mình đã hứa là làm.

Cho đến lúc này thật ra tôi vẫn không hiểu cái lý do thực sự thằng Thương muốn biết những thông tin cá nhân về Trân Châu để làm gì nữa. Một lý do đơn giản nhất là nó thích nàng, nhưng lý giải này có gì đó không ổn, vì nếu nó đã thích thì tại sao lại đổi nàng đi ngồi chỗ khác. Tuy không biết chắc dụng ý của nó, tôi vẫn hồ nghi đây là một động cơ cá nhân gì đó nên muốn bảo vệ nàng bằng cách tiết lộ thật hạn chế những gì mình biết.

Cho nên tôi bèn hỏi Thương thẳng thừng:

-Ê Thương, mày muốn biết ba cái chuyện đó để làm gì?

Thương thoáng bối rối, rồi tìm cách lấp liếm:

-Ờ… thì… thì vì tò mò thôi. Ai mà chẳng có tính tò mò mày.

Như vậy là hắn vẫn nhất định không chịu tiết lộ lý do. Cái bí ẩn này đã làm tôi nhức đầu nhiều lần trước nay. Hồi đó tôi không dám hỏi vì sợ hắn đáp kiểu lất khất “mày không cần biết, không chịu thì thôi” rồi dời nàng qua chỗ khác cũng “uổng”, chớ bây giờ đâu có gì ngại mà không dám hỏi chớ.

Nghe hắn giải thích một cách qua quít mà con nít cũng chả tin được, tôi thấy buồn cười trong bụng, chỉ vỗ vai hắn từ tốn:

-Thôi bây giờ biết cả rồi, mày mãn nguyện rồi chứ? Kể như nhiệm vụ của tao hoàn thành xuất sắc nghen.

Thương ngồi bần thần chẳng đáp nửa lời, mắt nhìn bâng quơ ra đầu ngõ. Nơi đó lúc này vắng vẻ quạnh hiu, ít người qua lại, tụi con nít đã về nhà. Thỉnh thoảng vài cơn gió nổi lên khua lá cây xào xạc.

Cạnh nhà tôi có cái sân ngoài nho nhỏ, ở đó trồng một cây xoài già lão sum sê có từ đời chủ trước rồi. Tán cây tỏa rộng bóng mát cả một vùng, ngồi dưới đó mà đánh cờ hay ngắm cảnh cũng thú vị lắm.

Chợt lúc đó tiếng nhạc trong nhà vang lên, chỉ một hai câu rồi tắt phụp. Thương nhíu mày nghĩ ngợi rồi bỗng bật dậy chỉ tay hô lớn:

-Ê mày, đĩa gì đó? Tao thấy giống tiếng nhỏ Châu quá!

Tôi hoảng hồn, cố làm ra vẻ tỉnh bơ:

-Đâu có đâu, mày hay sao mơ quá!

Vừa nói tôi vừa thầm bực mình chẳng biết ai trong nhà khi không mở lên làm chi. Giờ này chỉ có bà chị và má tôi, nhưng má tôi đang ở dưới bếp, người lại ít khi nghe nhạc. Chắc chắn là bà chị của tôi rồi.

Nhưng Thương vẫn khăng khăng:

-Mày láo, vào mở lên lại cho tao nghe coi! Nếu không đúng thì thôi có gì mà mày bí mật vậy.

Tôi đuối lý, bèn hỏi gắt:

-Còn nếu đúng thì sao?

Hắn đưa tay gãi sau ót, lúng túng:

-Ơ… nếu đúng thì… thì để nghe chơi chứ sao.

Tôi thấy không tiện thoái thoát, bèn thểu não bước vào nhà. Thôi kệ, cho hắn nghe một bài có sao đâu, cho hắn nghe để biết sợ tài nàng chớ. Cái giọng khàn khàn bệu bạo của hắn chỉ mới đáng làm đệ tử của nàng thôi.

À, mà nói vậy cũng kỳ, vì giọng hát của tôi cũng thua xa nàng thì có gì đâu mà chảnh với thằng Thương về khoản này!

Khi vào đến nơi thì quả nhiên gặp bà chị đang lúi húi lục lọi trong cái giỏ đựng băng đĩa, còn cái đĩa tôi mượn của Trân Châu nằm trên bàn. Tính hỏi nhưng bỗng sợ chị ta lớn tiếng người ngoài họ cười bèn thôi, tôi dằn bụng từ tốn yêu cầu:

-Chị để tôi bật một bài cho thằng Thương bạn tui nghe nhen!

Dứt lời tôi bước tới tra đĩa vào nhấn nút, tiếng nhạc vút lên.

Bà chị lườm tôi bực bội thở dài đánh sượt, có lẽ hằn học vì tôi nẫng tay trên của chị chăng.

Thằng Thương ngồi nghe gật gù tán thưởng:

-Tao đoán đâu có sai, nhỏ hát hay thiệt! Mày tính giấu giếm anh em hả?

Tôi khó chịu ậm ừ:

-Ờ thì cũng mới mượn đó đã biết gì đâu nào.

Cả hai im lặng ngồi nghe. Tôi nhận ra bài “Yêu Người Như Thế Đó”. Giọng nàng hát nghe thật buồn, có lẽ do giai điệu của bản nhạc. Từ bữa mượn đến giờ tôi đã nghe muốn thuộc lòng, nhưng mỗi lần nghe lại vẫn thấy đê mê lạ kỳ.

Bài này vừa kết cũng vừa có tiếng đánh “cụp” khô khan. Bà chị tôi quả nhiên tính kỹ, mới dứt bài là tốp liền. Nhưng hôm nay bỗng dưng tôi cảm ơn cái tính đó của bả vô cùng.

Thương đang say sưa nghe bỗng dưng cụt hứng, nó nhăn nhó:

-Ê, vô mở thêm mấy bài nữa nghe coi, gì có một bài à!

Tôi làm bộ nghiêm trọng, giải thích:

-Nói thật là chị tao đang định dùng máy. Tao nể mày vào nói bả nhường máy cho mày thưởng thức một bài. Bây giờ hết là bả đòi lại đó.

Hắn thở dài chán nản:

-Thôi được, bữa nào mày nghe xong cho tao mượn nhe!

Tôi làm mặt nghiêm:

-Tiếc quá, tao đã hứa nghe xong là trả Trân Châu liền.

Hắn cố nài nỉ:

-Mày cho tao mượn đi, làm sao nhỏ biết được.

Tôi chun mũi đáp:

-Giỡn chơi mày? Cái gì chẳng có ngày lòi ra. Nhỏ biết được trách móc, tao biết ăn nói sao đây? Thôi như vầy, muốn mượn mai mốt tao trả rồi mày qua bên Trân Châu mà mượn.

Sở dĩ tôi dám hùng hổ nói vậy là vì tôi biết thằng này kiêu căng tự ái đầy mình, đời nào lại chịu mất mặt mũi làm chuyện đó đối với Trân Châu. Nay mình không thể cho nó mượn thì dùng cách này coi bộ hợp lý nhất rồi.

Lý lẽ tôi đưa ra quá ư là đúng đắn. Thương nghe xong liền xụ mặt xuống thất vọng. Nhưng chợt đôi mắt hắn sáng lóe lên một tia khó hiểu rồi nhếch mép cười lạt. Tôi cũng chẳng hiểu hắn đang toan tính gì, lòng băn khoăn khó nghĩ.

Chỉ thấy hắn đứng lên nói ngắn gọn:

-Thôi, tao về ha!

Tôi cười thoải mái đáp:

-Ừ, mày về. Cám ơn đã tới thăm.

Hắn lên xe, tra chìa khóa vào công tắc xe nổ máy, quay lại cụt ngủn:

-Chào!

Đoạn rồ ga vọt thẳng, bụi bốc mù mịt một khoảng đường.

Thấy thái độ hắn có vẻ bực mình khó chịu, tôi đoán chắc do không mượn được cái đĩa nhạc. Nghĩ lại cũng tại chị Quyên mà ra, tôi quay vào trách nhẹ:

-Chị này, tự nhiên mở cái đĩa này lên làm chi cho hắn biết vậy?

Bà chị gầm gừ nạt:

-Tại mày chứ ai! Tao thấy cái đĩa nhạc nằm đó có biết đĩa gì đâu phải bỏ vào nghe thử. Thấy không phải là tao tắt liền. Tự hắn lanh quá chứ bộ!

Tôi đuối lý đang ấm ứ chưa biết nói sao thì bả chợt hỏi:

-Mà cái đĩa đó có gì mà dữ vậy?

Tôi đáp gọn cho xong:

-Ờ, chẳng có gì đâu.

Rồi gãi đầu lủi thủi đi ra không nói gì nữa. Hôm nay hóa ra lại là một ngày không hên cho lắm. Tự nhiên bị thằng Thương tới điều tra này nọ! Hy vọng tối nay ngủ ngon một giấc cho nhẹ cái đầu!

☘︎