Chương 9
Sáng nay thứ Bảy, trời trong xanh gió mát thật đẹp làm cho tinh thần người ta dễ dàng thấy rộn ràng sảng khoái. Hôm qua chúng tôi vừa có bài kiểm tra cuối chương khá lớn, nên cuối tuần này bài học tương đối ít hơn. Ăn sáng xong tôi phụ làm ít việc nhà, rồi học cái vèo là xong bài chuẩn bị cho ngày thứ Hai.
Đáng lẽ lấy ít bài luyện thi ra học trước để cuối năm học thi sẽ nhẹ bớt, thì con ma lười trong tôi nó nổi lên réo hò chịu không thấu, có lẽ là được sự đồng lõa của tiết trời đẹp đẽ ngoài kia. Trời đẹp thế này mà chỉ ngồi nhà học bài thì phí quá! Phải đi lòng vòng ra ngoài đường coi có gì vui chơi chút cho nó sáng lạng cuộc đời.
Nghĩ là làm. Tôi lấy xe ra đường ngay chạy lang thang, thấy đầu óc rất phấn chấn. Đâu được chừng mười phút thì lại đổi ý tính kiếm thằng Chánh đi đâu đó chơi. Ai chứ thằng này nó có nhiều ý kiến để giết thời giờ vào những trò du hí rất độc đáo. Ý tưởng để giải bài tập trong lớp thì nó chỉ tàng tàng, nhưng ý tưởng đi chơi thì nó thuộc loại siêu hạng đáng hợp tác trong những lúc này.
Tới nơi tôi gõ cửa và kêu réo một hồi. Cửa vẫn đóng im ỉm chẳng ai ra trả lời. Lạ thật! Lẽ nào nó còn đi chơi trước cả tôi? Chí lớn gặp nhau tới vậy sao?
Người hàng xóm đang quét sân kế bên thấy tôi bèn nhìn sang thông báo giùm:
-Thằng Chánh và cả nhà nó đi từ hồi sáng rồi, nghe nói đi thăm bác nó chiều mới về.
Tôi cám ơn rồi vòng xe lại, coi như mới đầu tiên đã mất hên rồi. Thằng Văn thì thường đi lễ nhà thờ sáng thứ Bảy nên nó cũng chả có nhà mà đi chơi với tôi đâu. Còn thằng Bảo đã có con bồ của nó rồi thì không nên quấy rầy làm gì cho nó phiền. Vậy thì còn ai nữa, chẳng lẽ lại về nhà? Điều đó dĩ nhiên tôi không muốn. Mục đích của tôi ra khỏi nhà là để đi chơi, chứ đâu phải chỉ chạy một vòng ruồi bu như vậy rồi về đâu.
A, tại sao không ghé Trân Châu nhỉ? Nàng là con gái nên dĩ nhiên đâu thể đi lông ngông chơi những trò như chúng tôi được rồi, nhưng bù lại nói chuyện với nàng lại rất vui, và không rõ từ lúc nào chỉ cần ngồi nói chuyện với nàng là tôi thấy thật thoải mái thư giãn. Thời gian những lúc đó nó qua nhanh vù vù phát khiếp, làm như thể nàng có pháp thuật rút ngắn thời gian không bằng ấy.
Từ đây tới nhà nàng cũng đâu xa lắm, mà tôi cũng chưa từng đến nàng vào thứ Bảy như thế này. Vậy cũng nên đến thử một chuyến xem sao. Nàng đâu bao giờ đuổi tôi đâu mà sợ.
Con hẻm dẫn vào nhà nàng bây giờ tôi đã nhớ khá rõ, nhờ vào cây phượng thật lớn phía trước không nhầm lẫn vào đâu được. Tôi bấm chuông, và như mọi lần bà Năm mở cửa.
Bà nhìn tôi thoáng chút ngạc nhiên, chắc lấy làm lạ tại sao tôi lại xuất hiện sáng thứ Bảy không mời thế này. Và đương nhiên bà được nghe câu chào điệp khúc của tôi:
-Thưa cô có Trân Châu ở nhà không vậy?
Bà Năm có vẻ ái ngại:
-Cô Hai đang ở trong bệnh viện…
Tim tôi lập tức tăng tốc đập nhanh rộn rã, tôi hốt hoảng hỏi dồn:
-Trân Châu phải vào bệnh viện sao? Bạn ấy bị gì vậy cô?
Bà Năm khoa tay lắc đầu:
-Cô Hai không bị gì hết, nhưng phải vào với cậu Út bị bệnh nhập viện tối qua!
Tôi mừng vui như reo trong lòng nhưng không dám nói ra. Kể cũng lạ! Thằng Chinh em nàng bị bệnh là một điều chẳng lành, nên đúng ra chả có lý gì mà tôi lại mừng. Nhưng không hiểu sao chỉ nghe nàng không bị gì là tôi mừng đi cái đã, cứ như là cái phản xạ vậy. Đây là năm thi nếu Trân Châu bệnh nặng mà mất bài mất vở rồi ảnh hưởng thi cử thì nguy lắm.
Xin lỗi em nhé Chinh, anh không cố ý mừng vì em bị bệnh đâu!
Tôi lấy lại bình tĩnh hỏi:
-Chinh nó bị gì mà phải nhập viện vậy cô?
Bà Năm rầu rầu giải thích:
-Tối hôm qua cậu Út đi về rồi bỗng dưng bị ói mửa và tiêu chảy cả chục lần, yếu gần xỉu luôn chịu không nổi, nên ông bà và cô Hai đưa cậu ấy vào bệnh viện.
Tôi gật đầu suy gẫm rồi hỏi:
-Cô biết bệnh viện nào không?
-Nghe nói là bệnh viện Nhất Tâm đó cậu.
-Dạ cám ơn cô nhiều! Cháu đi nhe cô.
Tôi trở đầu xe rồi suy tư giây lát. Theo như bà Năm nói thì Trân Châu vào bệnh viện từ đêm qua, như vậy có lẽ nàng đã ở cả đêm trong ấy. Chẳng biết cha mẹ nàng có ở trong đó luôn không hay phải ra ngoài công ty lo công việc. Gì thì gì, ở cả đêm dật dờ trong bệnh viện rất mệt mỏi. Tội Trân Châu ghê! Tự nhiên tôi cảm thấy nhói trong lòng xót xa.
Thế là tôi quyết định vào bệnh viện xem xét tình hình thế nào. Nhất Tâm là một trong những bệnh viện lớn nhất trong thành phố nên tìm ra không khó khăn gì.
Tôi bước vào sảnh chính rồi tới quầy thông tin bệnh viện hỏi thăm một nhân viên hướng dẫn đang túc trực tại đó. Chỉ giây lát sau tôi đã vào thang máy lên tìm phòng 614 của bệnh nhân Trần Nhật Chinh.
Hành lang bệnh viện rất sạch, bóng loáng. Rải rác vài người y tá trong trang phục bệnh viện màu xanh thẫm đi làm công việc của họ.
Thấy chiếc cửa phòng bệnh gỗ màu vàng đậm đang đóng im ỉm, tôi ghé mắt vào tấm khung kính hình chữ nhật dọc theo cánh cửa nhìn vào. Đập vào mắt tôi là hình ảnh cậu bé Chinh trong áo đồng phục bệnh nhân màu vàng nhạt đang nằm trên giường bệnh, có lẽ là đang ngủ. Bên cạnh đó hình dáng một cô gái đang ngồi trên ghế, nhưng nằm ngả đầu trên hai tay xếp lại trên một chiếc bàn cao hơn, giống y như những lúc tôi mệt và buồn ngủ nằm xoải ra bàn học trong trường vậy. Tuy không thấy mặt nhưng tôi đoán chắc đó là Trân Châu. Không có ai khác trong phòng.
Tôi gõ nhẹ cửa rồi điềm nhiên bước vào. Nghe tiếng động, Trân Châu ngồi thẳng lên sửa tư thế lại ngay ngắn. Nàng mặc chiếc quần tây dài nâu với áo thun trắng có những bông hoa nâu đỏ, mái tóc lòa xòa trước trán, nét mặt đờ đẫn phờ phạc đến tội nghiệp, đôi mắt hơi đỏ vì mất ngủ. Nhìn nàng xuống sức thấy rõ! Nhưng thật kỳ lạ, trong mệt mỏi mà khuôn mặt nàng vẫn đẹp dịu dàng thật gợi cảm.
Tôi nghe đau xót trong dạ, hình dung nàng đã nằm vật vờ trên ghế cả đêm qua như thế này, chẳng biết có chợp mắt được chút nào không! Tự nhiên tôi thở dài rồi lắc đầu một cách vô thức. Tôi lập tức làm một quyết định dứt khoát trong đầu - tối nay tôi sẽ thay nàng ở lại với thằng Chinh, để cho nàng về ngủ ở nhà. Nghĩ tới cảnh nàng sẽ phải thức một đêm như vậy nữa tôi tự nhiên thấy ray rứt chịu không nổi.
Suy tính xong, tôi khẽ lên tiếng:
-Chào Trân Châu!
Nàng rõ ràng rất bất ngờ và có hơi lúng túng khi thấy tôi xuất hiện trong tình trạng này, đứng dậy chào với nụ cười lợt lạt:
-Chào Duy Khải! Ủa, sao anh biết mà vào đây?
Tôi thật tình trả lời:
-Tôi ghé nhà và nghe cô Năm nói.
Nàng thoáng chút bối rối không nói gì, chắc đang ngạc nhiên tại sao tôi lại bất tử ghé nhà nàng hôm nay. Tôi ân cần thăm hỏi:
-Chinh em nó ra sao rồi Trân Châu?
Nàng điềm đạm đáp một hơi:
-Bác sĩ nói nó bị ngộ độc thức ăn, chắc là đi ăn bậy bên ngoài. Nó bị tiêu chảy và ói nhiều nên mất nước. Tối qua họ truyền mấy chai nước biển lận đó anh. Từ nửa đêm thì có vẻ cầm bớt rồi…
… Chắc giường lạ hổng quen nên cả đêm nó cũng chẳng ngủ được gì nhiều, mới thiếp đi đó.
Tôi gật đầu ra vẻ thấu hiểu, rồi quay sang nhìn nàng chua xót:
-Còn Trân Châu tối qua ngồi như vậy suốt đêm hả?
Nàng không trả lời trực tiếp, chỉ nhìn bâng khuâng ra cửa sổ rồi thở ra mệt mỏi:
-Sáng sớm ba mẹ có ghé thăm. Thật là nhiều chuyện không may dồn dập. Mới lúc nãy lại nghe nói bà ngoại của Châu dưới quê bị té xỉu nên mẹ Châu phải xuống dưới thăm. Còn ba phải ra ngoài công ty coi sóc công việc. Châu ở lại với em. Có thân nhân bệnh thì ai cũng phải vất vả thôi mà anh!
Một điều hiển nhiên và hoàn toàn chính xác. Nhưng cái điều khó hiểu ở đây là, tại sao tôi không phải thân nhân gì với gia đình nàng, mà tự nhiên tôi cảm thấy như mình cũng có liên lụy. Chỉ cần tưởng tượng Trân Châu phải thức trắng đêm ngồi nằm dật dừ trên ghế như vậy, tim tôi lại nhói lên từng đợt. Thằng Chánh chơi thân với tôi như thế kia, mà nếu nghe nó thức một đêm đối với tôi là chuyện bình thường, nhưng với Trân Châu thì tôi lại xốn xang kỳ lạ.
Thật là kỳ quặc! Tôi chưa có đứa bạn gái thân nào từ xưa đến nay nên cũng không hiểu lắm. Chắc là khi làm bạn thân với con gái thì nó khác với con trai thì phải. Cũng là tình cảm bạn bè, mà với con gái lại khác với con trai. Tức cười ghê!
Đang suy nghĩ miên man thì có tiếng gõ cửa, rồi một vị bác sĩ trong áo choàng dài trắng bước vào. Anh ta còn rất trẻ, đâu chừng gần ba mươi tuổi là tối đa. Anh ta lịch sự chào chúng tôi rồi thông báo:
-Tôi nghe y tá báo cáo đêm qua cậu bé đã hết còn triệu chứng gì lo ngại. Kết quả xét nghiệm máu sáng nay bình thường. Hôm nay nếu cậu ấy ăn uống được thì sáng mai có thể được xuất viện sớm.
Anh ta lúi húi ghi chú vào tập hồ sơ cầm trên tay rồi ngẩng đầu lên hỏi:
-Anh chị có cần hỏi gì không?
Trân Châu ngơ ngác rồi nhìn tôi như ngầm hỏi ý kiến. Rõ ràng nàng không biết sẽ nên hỏi gì nữa. Chưa từng ở trong tình huống này nên tôi cũng chẳng khá gì hơn, nhưng cũng vớt vát một câu:
-Dạ thưa bác sĩ, nếu em nó được xuất viện sáng mai, thì mấy giờ có thể về được để tụi em chuẩn bị?
-Cũng còn tùy, nhưng thường thì khoảng mười giờ sáng.
Chúng tôi cám ơn vị bác sĩ. Anh ta cười lịch sự rồi đi ra khỏi phòng.
Chinh nãy giờ vẫn ngủ ngon. Còn lại hai đứa, tôi nhìn nàng đề nghị:
-Bây giờ Trân Châu về nhà nghỉ ngơi chút đi! Tôi ở lại trông chừng cho. Khoảng chừng bốn giờ chiều thì tôi phải về.
Nàng lắc đầu từ chối:
-Hổng được đâu, ai lại phiền anh đến như vậy được!
Tôi kiên quyết nói như ra lệnh:
-Trân Châu mệt lắm rồi, về nghỉ đi! Không xem tôi là bạn sao?
Nàng còn lưỡng lự vài lần, nhưng tôi nhất định bảo nàng về.
Cuối cùng nàng đứng dậy, cầm chiếc xắc tay, nhìn tôi nhỏ nhẹ:
-Châu cám ơn anh nhiều. Chút sớm chiều Châu sẽ trở lại.
Tôi ân cần:
-Trân Châu đang mệt đi đường lái xe cẩn thận nhé! Nếu không phải ở lại với Chinh, tôi sẽ an tâm hơn khi được đích thân đưa Trân Châu về.
Nàng mỉm cười lắc đầu:
-Châu hổng sao đâu! Cám ơn anh, Châu đi nha!
Còn lại một mình, tôi ngồi xuống ghế quan sát xung quanh. Phòng khá sạch, nền được trải vật liệu giống như nhựa trắng trắng đốm đen. Phòng có một giường với bánh xe để tiện việc di chuyển bệnh nhân. Một chiếc bàn cao với khay inox nằm kế giường bệnh, một chiếc bàn khác bằng gỗ có bánh xe, một chiếc ghế dựa tôi đang ngồi, và một chiếc bàn nhỏ trên có ít tạp chí cũ. Một cửa sổ rộng bên kia bức tường có màn kéo. Nói chung là khá ấn tượng.
Tôi mới ngồi đâu được chừng mười phút thì thấy Trân Châu đã trở lại, trên tay là một hộp cơm. Nàng đưa cho tôi ân cần nói:
-Để anh dùng tạm buổi trưa.
Tôi ngạc nhiên, lớ ngớ hỏi:
-Trân Châu kiếm đâu ra đây?
Nàng hếch mũi cười đáp:
-Mua dưới căn-tin chứ đâu nữa!
Tôi đỡ hộp cơm, lòng xúc động:
-Trân Châu chu đáo quá! Tôi cám ơn nhe!
Nàng xua tay dịu dàng:
-Anh tốt với chị em Châu như vậy, chỉ có phần cơm cho anh thì có đáng gì đâu!
Nàng lại chào biệt rồi quày quả đi ra. Tôi nhìn bóng nàng khuất sau cánh cửa cuối hành lang, rồi nhìn xuống hộp cơm mà lòng bồi hồi cảm động. Nàng thật hiểu biết và ý tứ, đúng là cái nét quan tâm chăm chút mà đám bạn trai của tôi không bao giờ có được. Ôi, càng lúc tôi càng nhận ra tình bạn của một người bạn gái nó cao đẹp như vậy! Tôi bỗng thấy quý mến nàng vô cùng, cô bạn chung lớp của tôi.
Chốc sau thì Chinh thức dậy, ưỡn người trên giường để duỗi tay chân. Nó rất ngạc nhiên thấy không có thân nhân nào ngoại trừ tôi trong phòng.
Tôi cười thân mật trấn an nó:
-Anh biểu chị Trân Châu của em về nhà nghỉ một chút rồi. Chị ấy thức cả đêm qua nên rất mệt. Anh sẽ ở đây với em, có gì em cứ nói với anh nhe!
Thằng bé “dạ” nhỏ rồi nằm yên. Tôi đứng lại bên giường hỏi:
-Em thấy sao rồi? Có đói bụng chưa?
Chinh thành thật:
-Dạ em khỏe hơn nhiều rồi, và có hơi đói đói thật!
Tôi bấm chiếc nút đỏ bên thành giường để gọi người y tá. Vài phút sau cô ta vào, hỏi thăm bệnh nhân vài câu rồi đi ra. Chốc sau cô đem vào ít thức ăn nhẹ gồm có một lát bánh mì nướng, trái chuối nhỏ, và táo nghiền.
Chinh có vẻ ăn ngon lành và không lộ dấu hiệu khó chịu nào. Cô y tá mỉm cười tỏ vẻ hài lòng và dặn dò thêm dăm ba câu.
Chợt nhớ ra một việc, tôi hỏi:
-Xin phép chị cho em hỏi buổi tối thân nhân ở lại có phương tiện nào để ngả lưng cho đỡ mệt không chị?
Cô ta mỉm cười gật đầu dễ dãi:
-Có chứ. Đợi tôi một chút!
Rồi cô thoăn thoắt đi ra ngoài. Lát sau cô trở lại, đẩy theo một cái ghế to giống loại ghế bành nhưng có bánh xe. Tôi ngồi lên rồi kéo cái cần gạt bên hông tay phải, lập tức chiếc ghế biến đổi có thể nằm thẳng ra khá dễ chịu.
Sau khi cô y tá rời phòng, tôi ngồi trò chuyện với thằng Chinh một lúc lâu. Bây giờ cu cậu đã khỏe nhiều, nằm một chỗ buồn nên có người nói chuyện thì thích lắm. Nó không có anh trai nên có vẻ rất thích nói chuyện với tôi. Bao nhiêu trò chơi đùa nghịch ngợm của đám con trai choi choi trẻ tuổi nó đều kể một cách hào hứng, những điều mà đương nhiên nó không thấy thoải mái kể lể với chị gái mình. Tôi chỉ vui vẻ ngồi nghe, thỉnh thoảng cho vào một vài câu góp ý khuyên lơn tế nhị. Hai anh em nói chuyện hạp nhau lắm.
Đâu khoảng gần bốn giờ chiều thì Trân Châu trở lại. Nàng nhìn tươi tắn khỏe khoắn hơn với bộ đồ mới trang nhã, nhìn tôi tươi cười:
-Châu thay cho anh được rồi. Cám ơn anh nhiều nha! Bây giờ anh về nghỉ kẻo gia đình trông.
Tôi thông báo ngắn gọn:
-Chinh nó ăn uống tốt rồi. Cô y tá nói nếu nó đói và muốn ăn thì cứ cho ăn nhưng đừng nhiều quá và đồ ăn nhẹ thôi. Có gì cần Trân Châu bấm nút đỏ này để gọi cô ấy nhe!
Vừa nói tôi vừa chỉ cho nàng chiếc nút đỏ cạnh giường.
Trân Châu nhìn tôi, ánh mắt thật hiền đáp khẽ:
-Châu biết rồi. Anh về cẩn thận!
Tôi xuống dưới nhà xe rồi ra về. Chiều thứ Bảy đường xá không đến nỗi đông đúc lắm nên đi cũng khá nhanh. Bầu trời vẫn trong xanh và nắng chiều rất đẹp. Đi ngang qua một vùng đất trống rộng mênh mông với ngọn đồi đất nhỏ xa xa, thấy là đà vài áng mây bàng bạc mang màu cam cam của mặt trời chiều. Những tia nắng cuối ngày chiếu xeo xéo qua ngọn đồi trông thật gợi cảm. Nhớ lại hình bóng Trân Châu đang ở trong bệnh viện sao mà dịu hiền đằm thắm. Nhìn cảnh nhớ người, bất chợt tôi liên tưởng hai câu hát trong bản “Nắng Chiều” của Lê Trọng Nguyễn mà nghe lòng bâng khuâng xa vắng:
“Mây lướt thướt trôi khi nắng vương đồi
Nhớ em dịu hiền nắng chiều ngừng trôi.”
Tôi lắc mạnh đầu mấy cái, như cố xua đi trạng thái chông chênh khó tả trong tâm hồn để tìm lại cái cảm xúc vô tư bình thản ngày nào, nhưng không được! Chẳng lẽ vừa rời xa Trân Châu một chút mà tôi đã nghĩ đến nàng nhiều đến vậy sao? Trân Châu rất dịu hiền, và tôi đúng là đang nhớ nàng. Vậy liệu ánh nắng chiều kia có vì tôi nhớ nàng mà hãy ngừng trôi không, hở nắng?
Về đến nhà, tôi tắm rửa sạch sẽ, ăn buổi cơm chiều nhanh gọn, rồi thưa với ba mẹ:
-Con có người bạn đang ở trong bệnh viện. Nhà bạn ấy neo đơn nên con muốn vào trông coi cho bạn ấy một đêm. Ba mẹ cho phép nhé!
Hỏi thì hỏi vậy thôi chứ tôi biết ba mẹ tôi tuy không có nhiều của cải, nhưng tình người thì rất giàu và chưa bao giờ từ chối những yêu cầu thế này. Thế là tôi lấy thêm một cái áo lạnh đem theo rồi ra xe trở lại bệnh viện. Nghe họ nói buổi tối trong đó nó lạnh lắm thì phải, đem theo đồ ấm cho chắc ăn.
Về tình thì câu nói của tôi không có gian dối chút nào. Về lý thì có thể không hoàn toàn đúng nhưng cũng có thể châm chước được. Suy cho cùng em Trân Châu thì cũng như em tôi. Nàng chơi thân với tôi như vậy, bây giờ có chút sự việc mà ngoảnh mặt quay lưng tôi làm không được. Ai nói tôi dại thì tôi chịu vậy!
Trân Châu quả nhiên vô cùng bất ngờ thấy tôi đi mới chừng hai giờ đồng hồ sau khi rời gót đã trở lại. Nàng vừa tỏ vẻ vui mừng vừa kinh ngạc không mở lời ra được.
Tôi điềm đạm bày tỏ:
-Tối nay tôi sẽ ở lại với em Chinh. Trân Châu về nhà nghỉ đi nha!
Nàng tròn mắt kinh ngạc, vội hớt hải xua tay:
-Ý, hổng được đâu! Châu sao dám làm phiền anh tới mức như vậy chứ. Anh về nghỉ ngơi đi!
Nhưng tôi đã dứt khoát vào thì làm sao để nàng thoái thác được. Tôi nói nhẹ nhàng nhưng kiên quyết:
-Trân Châu đã ở một đêm mệt lắm rồi, về nhà nghỉ đi! Không nói thêm nữa!
Vừa nói tôi vừa kín đáo nháy mắt ra dấu với thằng Chinh. Cu cậu còn nhỏ nhưng đã rất nhạy bén mấy chuyện này và nhanh trí. Nó bèn hí hửng nói vào:
-Đúng rồi, chị cứ về đi, để anh Khải ở đây chơi với em. Em thích nói chuyện với ảnh lắm!
Nàng vội nghiêm mặt nhìn nó ra vẻ quở trách bất bình. Tôi thấy vậy nói thêm:
-Nếu Trân Châu xem tôi là bạn bè thì không nên khách sáo câu nệ như vậy. Bạn bè giúp đỡ nhau một chút là bình thường, có đúng không? Nghe tôi đi, Trân Châu về nhe!
Rồi chẳng đợi Trân Châu trả lời tôi cầm chiếc xắc của nàng lên ấn vào tay nàng. Trân Châu vẫn bối rối, khổ sở ấp úng:
-Nhưng làm sao anh ngủ…
Tôi nhanh nhẩu cắt ngang vừa chỉ vào chiếc ghế cô y tá đem vào hồi nãy:
-Trên ghế bành này, nó kéo ra nằm được. Trân Châu không phải lo!
Nàng miễn cưỡng cất bước. Tôi đưa nàng ra khỏi phòng. Bấy giờ trời đã nhá nhem tối, đèn đường đã bật lên như trăm ngàn ngọn nến lung linh. Đứng trước phòng tôi khép cửa lại. Bên ngoài hành lang lúc này vắng ngắt.
Chỉ còn hai đứa, tôi ân cần dặn dò:
-Trời tối Trân Châu đi đường cẩn thận nhe! Về tới nhà gọi ngay vào xin họ chuyển phôn lên phòng 614 để tôi biết đã về an toàn. À, mà tôi ăn tối rồi đừng lo gì cả!
Nàng mỉm cười gật đầu, rồi bỗng chau mày xuýt xoa:
-Anh… anh làm Châu ngại quá đi!…
Tôi cũng cười, cố chút bông đùa:
-Có gì mà ngại? Con gái mất ngủ nhìn mất đẹp lắm đó. Và tôi sẽ rất buồn nếu để cô bạn của mình bơ phờ hốc hác vì thức đêm, biết chưa?
Nàng che miệng cười, nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng biết ơn, đáp khẽ:
-Vậy Châu về nha! Sáng Châu vào sớm.
Tôi đứng nhìn theo bóng nàng khuất sau cánh cửa cuối hành lang rồi lững thững vào phòng.
Màn đêm buông xuống. Chinh đã ngủ ngon hơi thở nhè nhẹ đều hòa. Tôi ngồi xuống ghế nhìn ra khung cửa sổ đàng kia. Không gian về đêm trong phòng bệnh thật cô tịch. Chạnh lòng nghĩ tới cô bạn thân suốt đêm qua phải ngồi đây trong lạnh lẽo thế này, lòng tôi se thắt lại. Mong sao giờ này trên chiếc giường êm ấm thân quen ở nhà, nàng đang được một giấc ngủ êm đềm cùng những giấc mơ hồng thật đẹp!
Giờ này chỉ còn một mình trong màn đêm yên ắng này, tôi tự vấn lòng và băn khoăn vì điều gì đó thật lạ giữa tình bạn của tôi với Trân Châu. Tại sao thấy nàng phờ phạc lừ đừ vì mất ngủ mà tôi lại xốn xang như thế này? Tại sao khi nàng cười hạnh phúc tôi nghe phơi phới bay bổng trong tâm hồn? Dường như có một cái gì đó vô hình thật bí ẩn mà lại vô cùng mãnh liệt đã gắn liền nàng với tôi từ lúc nào không hay, mà cái đó là gì tôi không định nghĩa được.
Nhớ lại những ngày tháng qua từ khi tôi làm bạn với nàng, Trân Châu đã không ít lần chịu đựng cái tính càn rỡ gai góc của tôi mà chưa từng một lời chua ngoa đanh đá. Đôi môi xinh kia chưa hề cong lên để tuôn ra những câu trách móc nghiến đay. Những khi ấy nàng chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt đẹp u uẩn buồn, và rồi lại tha thứ. Trái tim nàng sao đầy nhân hậu và vị tha, khiến tôi trở nên tầm thường và hổ thẹn trước tình bạn quá trong sáng và cao cả của nàng. Rồi từ từ tôi đã tự biến đổi mình một cách lặng lẽ để không còn chai cứng sần sùi, vì thật lòng tôi không nỡ tiếp tục làm cô bạn của mình buồn nữa.
Trân Châu, hãy tha thứ cho tôi nhé! - tôi nói thầm trong bóng đêm. Ước gì ở nhà nàng nghe được nhỉ!
Đêm đã khuya, tôi mỏi mệt ngả lưng xuống. Chiếc ghế bành đương nhiên sao bằng giường bình thường được, nhưng kéo ra nằm được thẳng lưng cũng không đến nỗi tệ, thành ra tôi cũng chợp mắt được một chút.
Sáng hôm sau vừa sớm thì Trân Châu đã vào lại. Nàng nhìn tôi trìu mến khẽ hỏi:
-Đêm qua anh có ngủ được chút nào hông?
Tôi gật đầu ra vẻ tươi tỉnh:
-Cũng không tệ lắm đâu, Trân Châu đừng lo!
Thằng Chinh nguyên đêm ngủ bình yên không có dấu hiệu gì tái phát hoặc biến chứng, sáng dậy đói bụng ăn uống ngon lành.
Ngồi một chút thì vị bác sĩ hôm qua cũng vào thăm hỏi ngắn gọn rồi ký giấy cho nó xuất viện ngay sáng hôm ấy.
Tôi tháp tùng hai chị em về nhà xong xuôi rồi cũng ra về. Chỉ chưa đầy hai ngày cuối tuần trôi qua mà nó có cảm giác lâu một cách khác thường. Bạn bè ở trường tất nhiên không ai biết chuyện.
Hôm sau lên lớp gặp nhau, nàng quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt thật dịu dàng, khe khẽ nói:
-Cám ơn anh nhiều!
Có vậy thôi mà nàng cứ cám ơn mãi. Thay vì đi vòng vòng chơi như ý định ban đầu, tôi cũng đi chơi đó chứ, nhưng mà lại ở… bệnh viện. Như vậy thì cũng có gì mà gọi là công cán to tát đâu. Điều quan trọng là Trân Châu không phải thức đêm là được rồi.
Tôi mỉm cười, ân cần thăm hỏi:
-Trân Châu về nhà có ngủ ngon không?
Nàng liếc một cái, cái liếc đẹp đến rụng tim tên nào yếu bóng vía, thủ thỉ:
-Anh vì Châu mà phải ở lại trong đó, bộ người ta vô tình đến nỗi chỉ về ngủ ngon thôi sao!
Tôi ngơ ngác:
-Ủa, về nhà không ngủ ngon chứ làm gì?
Nàng quay mặt ngúng nguẩy:
-Hông biết,… mà có biết cũng hổng nói đâu!
Con gái khó hiểu như thế làm sao không điên đầu người ta. Bây giờ tôi mới hiểu tại sao bao nhiêu tạp chí sách vở hồi đó tôi lục lọi trong kệ sách của chị Quyên mà vẫn chịu thua.
Tôi bèn nhìn nàng cười cười nói đùa:
-Bí mật vậy sao? Thôi làm gì thì làm, miễn có ngủ đầy đủ là được, chứ nếu Trân Châu mà bị xấu đi vì mất ngủ thì sẽ có người buồn lắm đó.
Nàng lại liếc tôi một cái rồi nhoẻn miệng cười duyên dáng, nụ cười đẹp thật gợi cảm đến não nùng. Có cô bạn thân lâu lâu tặng cho một nụ cười đẹp như vậy để ngắm thì kể cũng đáng thiệt! Vậy mà trước đây tôi chai đá với bọn con gái trong lớp quá chừng. Thiệt là dại!
☘︎