← Quay lại trang sách

Chương 14

Kỳ đó tôi xin vào bao nhiêu trường đều được người ta nhận cả và đều có học bổng. Thật là một vinh hạnh và may mắn! Tất nhiên tôi chỉ có thể chọn một trường để học, trừ khi tôi có phép phân thân như Tề Thiên. Hôm nhận được thư thông báo kết quả quyết định của hội đồng tuyển sinh từ những trường đó, tôi vui sướng đến muốn nhảy tâng lên. Thằng Chánh cũng được nhận vào một trường tuy nó không được học bổng, nhưng như vậy nó cũng thỏa mãn lắm rồi.

Mấy đứa chơi chung nhóm với tôi như thằng Văn và thằng Bảo, và nghe nói rất nhiều tên khác cũng đều được nhận vào đại học. Đứa nào đứa nấy lúc gặp lại mặt mày hớn hở như ngày Tết, hãnh diện sắp sửa bước vào đời sinh viên. Lớp tôi như vậy kể ra là khá, chỉ không biết tụi con gái ra sao.

À, mà còn Trân Châu nữa, nhắc tới mới nhớ! Chẳng hiểu nàng thế nào rồi, không biết nàng được nhận vào bao nhiêu trường và sẽ chọn trường nào nhỉ? Tôi định bụng lát nữa sẽ ghé hỏi thăm mới được. Còn ngay lúc đó vì quá vui mừng và phấn chấn, chúng tôi rủ nhau đi chơi bi da một trận cho thoải mái hả hê để bù lại những ngày nặng nề hồi hộp.

Tối đến ăn cơm xong tôi lập tức chạy xe sang nhà nàng, vừa đi vừa huýt sáo rộn rã yêu đời. Đối với tôi lúc này cái gì cũng đẹp, cái gì cũng là màu xanh. Cầu mong Trân Châu cũng được mọi chuyện tốt đẹp như ý. Nhưng thật tình tôi không lo chuyện đó cho lắm, vì nàng học rất giỏi không đậu mới là chuyện lạ. Bây giờ gặp nàng nói chuyện chắc là vui vẻ thú vị lắm.

Mãi mê suy nghĩ tôi đến nơi lúc nào mà chẳng hay, có cảm tưởng hôm nay con đường sao ngắn quá. Tôi dừng xe trước cửa nhà Trân Châu, xốc lại cổ áo, sửa lại tóc tai áo quần cho nghiêm túc đàng hoàng, rồi bình thản đưa tay nhấn chuông cửa, lòng hồi hộp chờ đợi.

Có tiếng dép lẹt xẹt bên trong càng lúc càng to, rõ ràng có người đang đi ra.

Cửa hé mở rồi một cái đầu ló ra. Tôi nhận ra ngay là bà Năm.

Tôi lễ phép:

-Thưa cô có Trân Châu ở nhà không ạ?

Bà ta mỉm cười thân thiện:

-Trân Châu hả? À cô Hai đi rồi!

Tôi chưng hửng. Giờ này trường lớp đã hết, rảnh rỗi thấy mồ, làm gì có lớp nào để học nữa. Lớp học nhạc cũng đã xong rồi. Không biết lại đi đâu? Chẳng lẽ nàng đã đi đâu chơi? Nhưng… với ai?

Cổ họng chợt đắng nghét, tôi gắng hỏi lại:

-Cô có biết Trân Châu đi đâu không ạ?

Bà Năm tặc lưỡi lắc đầu:

-Ối dào, biết gì cô ấy! Mới có kết quả đại học là có cậu nào tới chở cô ấy đi nữa rồi.

Nghe bà Năm nói như gáo nước lạnh hắt vào mặt. Tôi cảm giác như có sét nổ ngang đầu, tim nhói đau như vừa bị một bàn tay ai bóp nghẽn. Một nỗi buồn vô tận từ đâu kéo đến xâm chiếm cõi lòng làm tôi thật sự choáng váng. Trước giờ Trân Châu đâu có chơi thân với ai, như tôi mà cũng rất ít khi thì những kẻ giao hảo bình thường đời nào nàng chịu đi. Xem ra như vậy kẻ này phải được nàng rất có thâm tình. Chẳng hiểu người đó là ai mà mình không hề biết tới.

Tôi cuối đầu, nghẹn giọng:

-Thôi chào cô, cháu về!

Bà Năm thấy tôi buồn, thương hại hỏi:

-Cậu có chuyện gì nhắn không?

Tôi thẫn thờ, nghe giọng mình như vỡ ra:

-Dạ chẳng có gì! Cám ơn cô.

Cánh cửa sập lại tàn nhẫn, bỏ lại tôi một mình bên ngoài đường vắng với một tâm hồn đau chết đi được.

Từ xưa tới nay tôi chưa bao giờ nghĩ và cũng chưa từng nếm phải cảnh này, bây giờ mới biết nó cay đắng tới mức nào. Có lẽ tôi thi rớt cũng không đến nỗi ê chề đau khổ như vậy.

Tôi lủi thủi cho xe lăn bánh, cố ngoái đầu nhìn lại nhà nàng như một cái gì đó bấu víu. Nó vẫn rực rỡ kiêu sa dưới ánh đèn một cách vô tình, không hề biết có một người đang âm thầm cô đơn lầm lũi với chiếc xe cũ kỹ, mang theo một nỗi buồn cùng cực.

Tôi thẫn thờ để chiếc xe chạy từ từ gần như muốn chạy sao thì chạy, thầm nghĩ có lẽ đây là lần cuối cùng mình đi trên con hẻm này. Nơi đây đã bao lần chứng kiến một đôi bạn tíu tít nói cười, sao bây giờ chỉ còn mỗi mình ta và một niềm đau xé lòng!

Tối hôm đó tôi thao thức mãi không ngủ được. Cái buồn cứ lẩn quẩn chẳng buông tha mặc dù tôi đã cố quên đi. Nghĩ lại thật lạ đời! Trước giờ tôi vẫn xem nàng là một người bạn. Ví dụ có gọi là người yêu đi nữa thì chẳng qua đó là một cách gọi để giải thích cho sự thân mật của hai đứa mà thôi, chứ tôi vẫn đối xử với nàng đâu có gì đặc biệt. Những dấu hiệu thay đổi của nàng trong thời gian cuối của năm học vẫn không làm tôi mảy may chú ý. Thậm chí xưa nay tôi chưa tặng nàng dù là một bông hoa cho gọi là. Như vậy có gì đâu mà chỉ nghe tin nàng đi chơi với người khác tôi lại thấy buồn da diết đến mất ngủ. Phải chăng đó chỉ đơn thuần là sự ích kỷ ghen tức với người ta, hay là tôi đã yêu nàng từ lúc nào mà không biết?

Có lẽ con người ta chỉ thật sự biết quý những gì mình có khi đã đánh mất chúng đi chăng? Chẳng lẽ tôi đã thực sự mất nàng rồi sao? Tôi không dám tưởng tượng tới điều kinh khủng đó, vì tôi không chỉ đánh mất một món đồ, mà đã đánh mất một người thật yêu dấu.

Ôi, đến bây giờ tôi mới hiểu trong tình yêu người ta chỉ thực sự xa nhau khi không còn dành tình cảm cho nhau nữa, chứ cái địa vị sang hèn kia chỉ là thứ yếu. Hồi đó khi lần đầu tiên tới nhà nàng, tôi đã buồn điếng lòng mặc cảm cho gia cảnh mình, nhưng cái buồn ngày đó đâu có bằng hôm nay! Bây giờ khi tình cảm nàng đã hướng về người khác rồi, thì dù cho tôi có nhà lầu xe hơi đi nữa cũng là vô nghĩa đâu thể níu kéo được gì hơn.

Nhưng rồi chợt nghĩ lại, tôi còn có thể bám víu vào hy vọng, dù chỉ là hy vọng mong manh. Biết đâu đó chỉ là một người bạn bình thường thì sao? Có gì chắc chắn là nàng yêu anh ta đâu? Thế thì tại sao tôi lại bi quan sớm thế? Tốt hơn hết là đợi khi nào gặp nàng sẽ rõ chuyện.

Tôi bồn chồn nóng nảy muốn gặp nàng ngay để hỏi cho ra lẽ. Vì thật sự lo lắng sợ mất nàng, tôi dẹp bỏ tự ái tìm đến nhà nàng nhiều lần, nhưng tất cả đều không gặp. Lòng tôi phân vân khó tả, trên nét mặt phảng phất một nét buồn man mác tiều tụy.

Những ngày này tôi thấy cô đơn vô kể. Bạn bè thi cử hoàn tất đi chơi đây đó, từ những vùng đồi núi cao nguyên đến những thành phố biển ngập tràn ánh nắng. Thằng Chánh đã có bé Phương của nó hú hí cũng chẳng còn qua tôi nữa. Suốt ngày tôi chỉ thui thủi ở nhà một mình, chẳng biết Trân Châu có nghĩ gì đến tôi không nhỉ? Chẳng biết trong lúc vui vẻ này, nàng có nhớ chi đến người bạn cô đơn đang đau khổ vì mất mát cùng nỗi ăn năn ngút trời!

Nhưng nói sao đi nữa, tôi đã có lỗi với nàng quá nhiều, đâu có quyền trách móc người ta. Thôi đành ngồi đây một mình với cõi lòng tê tái.

Thằng Chánh biết chuyện của tôi, nó cười cười an ủi:

-Thôi đừng buồn làm gì nữa! Mày láo ngáo kiểu đó mất là đúng rồi, còn than phiền gì. Châu tự nhiên đến với mày thì tự nhiên đi thôi. Đó là luật đời! Mày đâu có tốn công tán tỉnh biếu tặng gì đâu mà bây giờ tiếc chứ.

Nghe Chánh nói thật phũ phàng như xát muối. Ừ, quả nhiên nó nói rất đúng đó chứ! Biết là đúng nhưng vẫn thấy buồn tan nát, cũng chẳng hiểu vì sao.

Tôi gượng cười, nụ cười héo hắt mà chẳng nói được gì, môi mím chặt cố nuốt ngược nước mắt vào tim để không lộ ra cái yếu đuối của mình trước thằng bạn thân. Chắc Chánh không hiểu được tâm tình tôi, dù sao nó cũng chưa nếm mùi. Giờ này nếu gặp Ân, có lẽ hắn là người xoa dịu vết thương lòng hoàn hảo nhất.

Từng ngày hè còn lại cứ lần lượt qua đi một cách buồn tẻ và đơn điệu. Giọt bụi của thời gian vô tình vẫn cứ rơi rơi, những tờ lịch tiếp tục thay nhau buông mình xuống đất, như bao chiếc lá lìa cành trong một chiều thu ảm đạm, và như chính cõi lòng hoang lạnh của tôi từ lúc xa vắng nàng.

Trong mấy ngày đầu vào trường để làm một số thủ tục chuẩn bị nhập học, tôi có gặp Trân Châu ở đó đôi lần. Thầm đoán nàng cũng được nhận vào cùng trường, tôi vui sướng muốn hóa điên và đã tính đến hỏi chuyện. Song lần nào cũng thấy hoặc nàng đi với một hai nhỏ bạn, hoặc đi với một anh chàng lạ hoắc. Anh ta to cao già dặn, có lẽ lớn hơn tôi vài tuổi, mặt mày sáng sủa đẹp trai. Bởi nàng xinh đẹp khả ái nên chóng có bạn cũng là điều dễ hiểu.

Tôi trộm nghĩ có lẽ đây là người hôm nọ mà bà Năm nhắc tới. Không hiểu nàng có cố tình tránh tôi không mà chẳng bao giờ gặp gỡ được một lần, dù là trong giây lát.

Thật bất ngờ đến hôm lên học lớp nội quy tôi lại được xếp chung lớp với nàng, và bởi mới vào ngồi lộn xộn nên hai đứa ngồi hai góc. Tôi chẳng có bạn bè gì ở đây, tất cả đều xa lạ nên cứ ngồi một mình chống tay nghĩ thẫn thờ. Nhìn sang bên kia thấy sắc diện nàng bình thản như không có chuyện gì xảy ra vậy. Tim tôi nhói lên đau đớn.

Hồi sau lúc ra về, vừa có chuông Trân Châu đã vội vàng rời chỗ chạy ra khỏi lớp. Khi nàng đi ngang chỗ tôi đang ngồi, nghe trái tim thổn thức, tôi buột miệng gọi:

-Châu, Trân Châu!…

Nàng khựng bước, quay lại lạnh lùng:

-Ủa, anh đó hả? Có chuyện gì hông?

Câu nói và thái độ của nàng lộ vẻ miễn cưỡng bất cần.

Nhưng lúc này tôi chẳng còn thấy tự ái gì nữa, chỉ hơi bối rối, ấp úng:

-Tôi… à, Trân Châu cũng xin vào học trường này hả?

-Ờ! Té ra lại cùng trường với anh, tình cờ quá ha!

Cách trả lời rất vô tư xa lạ của nàng làm lòng tôi se thắt đến nát tan. Tôi bần thần chẳng biết nói gì nữa, khó khăn lắm mới thốt được một câu nghe rất vô duyên:

-Trân Châu… được nhận vào mấy trường lận? Có được học bổng không?

Nàng nhún vai nhếch môi cười nhạt:

-Ồ, thua anh được rồi! Chịu chưa?

Thái độ lấp lửng khách sáo của nàng làm tôi thấy khó chịu khổ sở, chẳng biết nói gì thêm, chỉ ngượng ngập lặng câm. Hai đứa bước song song với nhau trong im lặng, chốc lát đã tới cổng trường.

Tôi đưa mắt để ý thấy anh chàng kia đang ngồi trên xe đợi nàng sẵn ở đó, bèn ngại ngùng quay sang hỏi nhỏ:

-Cái anh hay đi với Trân Châu đó là ai vậy?

Tôi cố giữ bình tĩnh mà giọng cứ sao nghèn nghẹn.

Nàng chẳng buồn chú ý, thản nhiên đáp:

-À, đó là anh Hải cũng là sinh viên trường mình, năm thứ tư, khoa luật.

Tôi nghe lạnh ngắt tay chân, choáng váng trong lòng muốn ngất đi được. Ôi! Sao nàng không nói luôn hắn ta là gì của mình luôn đi cho rồi cho tôi đỡ phập phồng xót xa.

Đang lơ ngơ chưa kịp nói gì thêm thì nàng đã lên tiếng:

-Thôi chào Khải, Châu về trước nghen!

Rồi nàng hớn hở đi nhanh lại bên anh ta, bỏ mặc tôi đứng ngơ ngác bơ vơ nhìn theo.

Nghe tiếng nàng vui vẻ nhí nhảnh hỏi người kia:

-Đợi lâu chưa?

Anh chàng kia quay lại cười, giọng nồng nàn thật quyến rũ:

-Đâu có bao nhiêu! Chờ em thì bao lâu mà không được.

Nghe hai người nói chuyện thân mật gần gũi tôi cảm thấy lòng đau như dao cắt, môi mím chặt cố ghìm cơn bão tố sầu thương đang dâng cuồn cuộn trong hồn. Nhớ lại ngày nào khi tôi đứng đợi trước cổng trường hanh nắng, nàng vừa ra thấy tôi cũng đã hỏi đúng câu này. Ngày ấy hai đứa cùng vui vẻ sánh bước ra về. Còn nay chỉ mình tôi lẻ loi đứng đây, với một nỗi buồn ngút ngàn không gì tả được.

Tôi ngẩn ngơ nhìn theo chiếc xe đang nổ máy lao vút đi, mang theo một người mà tôi đã nặng lòng thương nhớ. Từng đám bụi bốc lên mù mịt theo vòng bánh xe quay. Bóng áo trắng thân thương của nàng thấp thoáng nhỏ dần rồi khuất dạng sau những dòng xe cộ tấp nập. Tôi như lạc vào một thế giới của hư ảo đầy khổ đau, và quên hẳn mình đang ở nơi đâu, chẳng buồn chú ý đến nhiều người đang xét nét nhìn mình xung quanh nữa.

Tôi thẫn thờ hồi lâu rồi buồn bã lủi thủi ra về. Hình như thân xác tôi ở đây nhưng hồn mình đã bay đâu mất, vì nó như đã vỡ tan ra thành những hạt bụi muộn phiền bay khắp bầu trời này. Hy vọng một vài hạt nhỏ li ti đó của lòng tôi sẽ theo gió đến bên nàng, nói với nàng một lời xin lỗi muộn màng nhưng chân thành nhất của đứa con trai ngu ngơ dại khờ lần đầu vừa biết yêu, thì cũng là lúc tình yêu đã chôn sâu vào huyệt lạnh.

Nhớ xưa những lúc tan trường

Đôi mình cùng nhau chung lối

Giờ đây cũng trước cổng trường

Chỉ mình mình, sao đau nhói!

Bóng nàng xa khuất cùng ai

Để tôi bâng khuâng ở lại

Lỗi mình đâu dám trách ai

Lòng càng đắng cay tê tái.

Thôi đành tạ lỗi muộn màng

Mà hồn ngập tràn tiếc nhớ

Tình yêu nay phủ khăn tang

Xót cho tình đầu đã lỡ!

(thơ Hồi Kha)

Con đường về sao dài quá tưởng chừng như bất tận. Phố xa tấp nập ồn ào mà tôi ngỡ hiu hắt như nghĩa trang u buồn. Đúng là người buồn cảnh có vui đâu bao giờ!

Tôi đi ngang quán chè cũ, nơi đã biết bao lần hai đứa vẫn cùng ngồi chung trò chuyện tiếng nói tiếng cười ríu rít như đôi chim, nơi đã gắn liền với bao nhiêu kỷ niệm hồn nhiên thật học trò. Giờ đây chỉ còn mình tôi, sao buồn quá!

Tôi nhớ lại ánh mắt nàng những lúc hai đứa nhìn nhau. Nó đằm thắm dịu dàng như đủ nói muôn lời âu yếm nhất, và nụ cười e thẹn thoáng nở trên làn môi đỏ thắm đẹp như cánh hồng kia cứ hiện lên rõ mồn một. Tôi nhớ rõ từng đường từng nét, từ cách ngồi dáng đứng cho tới giọng nói tiếng cười nghe cứ như đang phảng phất đâu đây thật gần, thật gần, mà tìm hoài sao chẳng thấy!

Tôi đã trải qua nhiều ngày thật sự thác loạn trong tâm tưởng, chỉ ngồi trên căn gác nhỏ trông ra ngoài khung cửa sổ hẹp, ngắm nhìn trời mây để gửi hồn vào đó cho vơi bớt nỗi xót xa. Những giờ phút cứ ngồi nghĩ vẫn nghĩ vơ mà nhớ hình thương bóng. Nhiều lúc tôi đã khẽ nhắc tên nàng trong lẻ loi, đơn chiếc.

Nhớ lại hồi đầu năm ngoái tôi đã từng tâm nguyện sẽ vượt qua cái tuổi mười tám này mà không phải vương vào lưới ái tình. Ngày đó tôi vẫn là một đứa con trai hồn nhiên ngỗ ngáo, chai đá và thô kệch, chẳng cô bạn nào muốn nói chuyện chứ đừng nói gì là thích. Tôi chả chút lo âu mình sẽ không hoàn thành tâm nguyện đó một cách dễ dàng.

Thế rồi Trân Châu đến. Nàng như một nàng tiên đang chu du lạc lõng từ phương trời nào, để rồi có một ngày đã dừng đôi cánh trắng đến lớp A1 của tôi, biến đổi tôi thành một chàng trai hết sần sùi chai sạn, biết lãng mạn và tương tư. Rồi cũng vừa khi tôi biết nhớ biết thương, thì nàng tiên ấy lại bay vút vào bầu trời xa thẳm, đem theo cả trái tim tôi mất rồi!

Để giờ đây còn lại mình tôi trong cô quạnh của tiếc nuối, trong dằn vặt của nhớ nhung. Tôi phải làm gì đây để thoát khỏi bóng đêm của dày vò đau khổ!

Ôi Trân Châu ơi, khi nhận ra tôi đã yêu em thì cũng là lúc đã vĩnh viễn mất em rồi! Còn sự trừng phạt nào có thể tàn khốc hơn vậy nữa chăng? Còn gì có thể nát lòng hơn vậy nữa? Trái tim vụng dại của tôi đang nát ra vì mối tình đầu đã chết, thật ngắn ngủi, quá tức tưởi!

Tôi gục đầu xuống hai bàn tay, nghe cổ họng thắt nghẹn trong sự bẽ bàng cay đắng đến cùng cực!

Tình yêu là cái gì mà khủng khiếp thế này? Nó có thể giết chết người ta trong mệt mỏi, khổ đau, tuyệt vọng và tàn tạ. Thảm hại thay cho tôi, chưa nếm được tí vị ngọt gì của tình yêu thì đã chìm trong một bể đắng rồi.

Ngày xưa khi Ân kể cho nghe chuyện của mình, lúc đó tuy tôi có xúc động về sự buồn đau của nó nhưng vẫn còn hời hợt. Bây giờ mới biết hương vị tương tư nó trầm kha tàn phá tới mức nào. Chẳng có phương thuốc nào chữa được mà cũng chẳng ai xoa dịu nổi, trừ chỉ một người.

Tôi uể oải nhón tay cầm con chim giấy màu cam xinh xinh mà hai đứa đã từng gấp dở. Nó vẫn bình thản vô tư, đâu hiểu được tâm sự tôi đang quá não nề. Giờ đây nhìn vật lại nhớ người, nhớ tới lúc xưa êm đềm tha thiết đó, nhớ bàn tay mềm mại của ai đã tỉ mỉ từng đường gấp để thành hình chú chim này!

Tôi nhớ câu nói của Văn hồi đầu năm, rồi nhớ đến chuyện thằng Chánh làm quen với cô nàng Phương, bây giờ mới thấy giật mình hiểu ra hết. Phải rồi! Tại tôi tất cả chứ nàng nào có lỗi gì đâu. Tôi tuy đến trước nhưng quá vô tình hời hợt chẳng biết ý tứ chút nào, làm sao không khiến cho nàng chán nản. Còn người kia tuy đến sau nhưng biết đâu khéo léo tế nhị và có nhiều điểm hay làm cho nàng cảm mến. Trước đây nàng đã thương tôi, có lẽ, nhưng rồi đã hoàn toàn thất vọng khi thấy tôi chỉ là một kẻ vô tình dở hơi. Tôi đã nhiều lần làm cho nàng tự ái đau khổ mà vẫn dửng dưng không hay biết.

Bây giờ mọi chuyện đã khác hẳn rồi, nước đổ đi rồi có hốt lại được đâu! Tôi có nàng mà không biết giữ thì đó là cái sai lầm và là một bài học cay đắng cho tôi vậy. Tôi, chính tôi đang phải trả giá cho cái tính hời hợt vô tình của mình bằng sự khổ đau ngút ngàn hôm nay.

Ghê thay cho căn bệnh tương tư! Chỉ có một thời gian mà trông tôi hốc hác đi thấy rõ. Hai mắt trũng sâu, thân hình tiều tụy, râu ria lởm chởm, tóc tai bù xù, nhìn y chang một kẻ đang thất tình kinh điển. Sự thảm hại đến không thể ngờ! Tôi lo sợ nếu tình hình này kéo dài có lẽ tôi sẽ sụt sức đến chết mất thôi!

Một bữa nọ sau khi lên trường nghe thông báo này nọ và làm một số thủ tục giấy tờ hành chính, chúng tôi về khá sớm lúc quá trưa một chút. Vừa được cho phép ra khỏi phòng, tôi đã tranh thủ lẹ làng xuống đi nhanh ra trước để tránh phải chứng kiến cái cảnh nàng đi với anh chàng Hải gì đó nữa đau lòng quá. Nhưng người tính không bằng trời tính, lúc dẫn xe ra đến cổng thì thật bất ngờ đụng ngay anh chàng kia và Trân Châu cũng đang ở đó.

Hết đường trốn tránh, nàng đành phải giới thiệu:

-Anh Hải, đây là Duy Khải bạn Châu đó.

Tôi thầm nghĩ có lẽ sau khi nghe nàng giới thiệu anh chàng kia sẽ quay sang nhìn tôi với bộ mặt khinh khỉnh, thầm bảo một đứa đàn em nghèo rệp như tôi hãy biết thân mà cút xéo đi cho rồi.

Nhưng thật là ngoài dự đoán, anh ta cười hồ hởi:

-Hay quá, Trân Châu có bạn rồi thì đi với bạn đi nhe!

Tôi chưng hửng bất ngờ chưa hiểu ý định của anh ta ra sao nữa, thì chợt lúc đó Hải nói tiếp, giọng giảng giải:

-Châu đi với Duy Khải đi! Anh còn bạn của anh nữa, tụi nó đang đứng kìa!

Vừa nói anh ta vừa đưa tay chỉ về phía gốc cây lớn cách đó chục thước, thấy có vài tên con trai đang tụ tập cười đùa rộn rã.

Tôi lại càng kinh ngạc không hiểu anh này muốn “ban phát” cho tôi một ân huệ được đưa nàng về lần cuối, hay là anh ta cũng man man như tôi trong lãnh vực này đây. Đang hoang mang thì thấy anh ta cười cười đẩy nhẹ vai nàng một cái về phía tôi, khẽ trêu:

-Thôi đi, mắc cỡ hoài!

Rồi lập tức quay xe chạy về phía đám con trai, chuyện trò với họ râm ran.

Còn lại hai đứa, thấy nàng thẹn thuồng mỉm cười e ấp, chỉ nhìn xuống chân không nói gì. Tôi rụt rè lấy hết can đảm, run giọng:

-Trân Châu ơi, anh Hải đây là… gì của Trân Châu vậy?

Nàng bẽn lẽn cúi mặt giấu nụ cười, nhỏ nhẹ:

-Anh Hải là… là anh họ của em.

Nghe cách xưng hô đầy âu yếm của nàng như thế này lần đầu tiên, tôi bất ngờ và sung sướng đến suýt ngất được. Lại còn chuyện anh Hải là anh họ của nàng nữa. Tôi tròn xoe mắt quá đỗi ngạc nhiên. Sao lại có chuyện tréo cẳng ngỗng như thế này?

Tôi ấp úng:

-Ủa, nói vậy… ảnh không phải là…

Nàng ngước mặt lên, hai bàn tay xòe ra vẫy vẫy, cắt lời:

-Là… hổng có gì hết!

Tôi suýt quẳng luôn chiếc xe để reo lên vui sướng, dù chả hiểu câu chuyện sao quái đản như thế này. Mặc kệ, thế là nàng chẳng có gì đối với anh ta hết, vậy thì hãy vui mừng lên cái đã! Nhưng không hiểu sao miệng tôi cứng đơ chẳng mở lời ra được. Chắc nhìn tôi bây giờ tức cười lắm.

Im lặng một chút, nàng lại cúi đầu mỉm cười, thỏ thẻ:

-Tại vì… thấy anh vô tình lạnh nhạt quá, em mới bày trò dọa một lần cho biết sợ vậy thôi.

Thế ra là do nàng giả vờ cả sao? Trời ơi, nàng dọa kiểu này chắc có ngày tôi chết luôn quá! Tới chừng vở kịch kết thúc là mồ tôi đã xanh cỏ rồi.

Lòng quá vui sướng đến gần như điên dại, tôi chợt nhận ra một cảm giác cay cay nơi đôi mắt mà không cách gì chống lại nổi. Lợi dụng lúc nàng đang cúi đầu không để ý, tôi quay mặt nhanh đưa tay quẹt ngang mặt, thấy bàn tay ướt nước. Thật đâu ngờ một đứa con trai nổi tiếng chai đá thô tháp với con gái như tôi mà bây giờ lại chảy nước mắt vì một người con gái. Nếu để nàng biết thì xấu hổ chết mất thôi!

Nhưng làm sao tôi giấu nổi khả năng quan sát và bén nhạy của Trân Châu. Nàng sững người khi nhìn vào đôi mắt tôi, mà có lẽ lúc này đang hoen đỏ, ra chiều xúc động lắm, rồi mỉm cười nhẹ, khuôn mặt thật dịu hiền chứa đầy yêu thương.

Tôi như quên tất cả, cười tươi như hoa, hớn hở nói như reo:

-Như vậy thì hay quá! Thôi bây giờ mình đi ăn chè nha!

Câu nói trong lúc quá vui mừng của tôi vẫn vô duyên tệ chẳng khá hơn tí nào. Chết tiệt cái miệng xơ cứng của tôi! Tại sao không thể nói một câu tình tứ hơn chút xíu, chẳng hạn như:

“Thành thật xin lỗi Trân Châu vì tất cả những sự vô tình và nỗi buồn đau mà tôi đã gây ra cho Châu. Tôi nguyện sẽ hết lòng với Châu từ nay!”

Hoặc hay hơn nữa là một câu thật ngắn mà ý nghĩa nhất là:

“Trân Châu ơi, hãy tha lỗi cho anh! Anh yêu em!…”

Đó mới thực sự là câu nói chân thật đến tận đáy lòng của tôi, nhưng tôi lại không thốt ra được như vậy mới chết! Nói với người yêu của mình mà cũng mắc cỡ. Chán chết được!

Nhưng thật may quá, nàng mỉm cười gật đầu không xét nét. Nàng càng vị tha, tôi lại thấy tội lỗi mình càng nặng đã quá vô tình với nàng trước đây.

Ngồi chiếc xe cũ kỹ của tôi đương nhiên không êm ái bằng xe anh nàng rồi, nhưng có lẽ nàng cũng vui lòng đấy nhỉ, nên miệng cứ chúm chím cười hoài.

Tôi đưa nàng đến quán chè thân quen, trên con đường dài chỉ có hai đứa mà thật chẳng biết nói gì. Giờ phút này khi được ngồi bên nhau là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi, dù có nói muôn ngàn lời cũng không đủ, thôi thà im lặng còn hơn. Chỉ biết trái tim tôi giờ đây đầy ắp tình yêu thương dành cho nàng.

Đến nơi, tôi kéo ghế mời nàng ngồi, trách yêu:

-Trân Châu đùa dai quá, làm tôi sợ muốn chết. Coi ốm nhom rồi nè!

Nàng liếc tôi, hờn lẫy:

-Anh ốm, bộ người ta không gầy sao!

Nghe nói tôi giật mình nhìn kỹ lại, quả nhiên nàng có xanh xao thật. Lúc trước tôi cứ tưởng tại nàng học thi quá độ, không ngờ lại là vì… tôi.

Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười, ánh mắt đầy âu yếm, và tuy không nói ra nhưng hẳn ai cũng thấy tràn trề hạnh phúc. Ôi, tình yêu là vị đắng và cũng là mật ngọt của hương hoa, có lẽ nó là một khái niệm trừu tượng nhất mà tôi biết đến. Chưa bao giờ tôi thấy chè ngọt như hôm nay, và quang cảnh nhộn nhịp đáng yêu như vậy.

Lát sau nàng thủ thỉ:

-Ngày mai thứ Bảy anh sang nhà chơi nghen!

Tôi ngoan ngoãn gật đầu như máy.

Tối đó tôi lại không ngủ được, nhưng lần này vì quá hân hoan chứ không phải khổ đau vật vờ như lần trước. Hình bóng Trân Châu tràn ngập tâm khảm tôi, và khi tưởng chừng nàng đã vụt bay mất khỏi đời mình, tôi mừng vui muốn phát điên lên được khi có được nàng lại bên mình.

Giờ đây tôi đã hiểu nàng là một nửa của tôi rồi, và nguyện sẽ giữ nàng mãi bên mình bằng tình yêu thương chân thành và trân quý nhất của mình.

Khi cơn bão của mừng vui hớn hở tạm thời lắng dịu thì những âu lo trăn trở tự nhiên bắt đầu len lỏi vào hồn. Tôi còn quá trẻ, chỉ là một đứa học trò nghề nghiệp chưa có, ở cái tuổi mà nhiều người sẽ gọi là “con nít ranh”, “con nít quỷ”, liệu cuộc tình của chúng tôi có chút tương lai gì chăng? Liệu những người lớn có ai đủ “can đảm” để ủng hộ chúng tôi không, khi chính tôi cũng chưa từng ủng hộ chuyện yêu đương khi còn đi học kia mà?

Người lớn có lý do chính đáng để quan ngại, vì ở tuổi của tôi nếu đắm say trong tình yêu sẽ dễ xao lãng chuyện học hành và lơ là với tương lai sự nghiệp.

Khổ nỗi trái tim có tiếng nói riêng của nó, mà lại là một tiếng nói với sức mạnh kinh khủng. Nó đã rung động thì ai mà cưỡng lại nổi đây!

Trân Châu là một bông hoa quý tuyệt sắc mà ai cũng sẵn sàng muốn rước về làm lộng lẫy nhà mình. Còn tôi là nam nhi, không có sự nghiệp thì lấy gì để chăm lo bảo bọc người mình yêu? Rồi đây chắc chắn sẽ có nhiều vương tôn công tử ngắm nghé ve vãn nàng, với hai bàn tay trắng tôi có gì để làm cho nàng tin tưởng vào tương lai?

Yêu thì dễ, nhưng yêu một cách đứng đắn có trách nhiệm thì rất khó. Tôi đến với nàng bằng một tấm lòng hết sức chân thật chứ không phải quen cho vui hoặc để khoe khoang với bạn bè, nên nếu đã yêu thì không thể chỉ nói suông mà phải có một kế hoạch cho tương lai của hai đứa, phải có một cái gì đó để cho nàng tin cậy. Tiếc rằng hiện giờ tôi chẳng có gì, ngoài trái tim yêu nàng chân thành. Nhưng… liệu vậy có đủ chăng?

Khẽ lắc đầu, tôi thở dài trong đêm tối, lồng ngực nghe nặng nề.

Mà tại sao nãy giờ tôi cứ lo nghĩ đến những chuyện tiêu cực khi yêu không chi vậy? Tại sao không nhìn vào những mặt tích cực của nó? Trước tiên, tôi sẽ có một người bạn quan tâm chia sẻ những buồn vui cùng mình, lòng tôi sẽ được sưởi ấm bằng tình tri kỷ của nàng. Tình yêu dành cho nàng sẽ là một động lực giúp tôi phấn đấu tự hoàn thiện mình hơn. Vì yêu nàng, tôi sẽ càng phải kiên tâm cố gắng học cho thật giỏi, khi làm gì thì sẽ làm với hết khả năng một cách tốt nhất, để xây dựng một sự nghiệp vững chắc cho chính mình. Tôi sẽ dẹp bớt thời gian lông ngông chơi đùa mà tìm tòi tự học thêm, một ngoại ngữ nữa chẳng hạn để mở mang kiến thức. Tôi sẽ liên hệ những nơi giới thiệu việc làm sinh viên tìm một việc làm bán thời gian nào đó để có thu nhập phụ giúp tự lo thân.

Còn nữa! Sao không bỏ cái cách nói lôm côm ba gai với chị Quyên, cũng như đối xử nhẹ nhàng mềm mỏng với con bé Uyên hơn? Sao không chú ý quan tâm chăm sóc cha mẹ mình hơn nữa? Sao không suy xét trầm tĩnh hơn trước khi quyết định một điều gì? Nếu ai cũng thấy một sự trưởng thành chín chắn và tiến bộ rõ rệt của tôi, trong học đường cũng như về tư cách, từ khi yêu nàng, thì có lý do gì tôi phải lo ngại không xứng đáng với tình cảm của nàng hoặc chẳng được ai ủng hộ?

Nghĩ vậy, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm phấn chấn như đã thấy được ánh sáng soi đường. Tôi mỉm cười hài lòng rồi chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều hôm sau tôi tới nhà nàng, lại đi trên con hẻm đã từng chứng kiến hình ảnh tôi lủi thủi ê chề tối hôm nào. Bữa đó nó giống như trêu chọc tôi, còn hôm nay thì sao, dường như đang nồng nhiệt vẫy gọi tôi đấy nhỉ!

Trước đó tôi ghé tiệm mua tặng nàng một bông hồng bằng vải lụa đỏ tươi thật to và đẹp lộng lẫy, hy vọng rằng nàng sẽ hiểu tất cả lòng tôi.

Cô bán hàng thấy tôi chỉ chọn đúng một bông, lại thật to và là hoa vải, thì có vẻ ngạc nhiên lắm. Cô ân cần:

-Em tính mua hoa để chưng hay để tặng ai?

Tôi cười đáp thành thật rất tỉnh bơ:

-Dạ, em mua để tặng người yêu.

Cô ta nhướng mắt ngạc nhiên:

-Ồ! Tặng người yêu sao không chọn hoa thật mà lại là hoa vải?

Tất nhiên tôi có lý do của mình, nhưng không muốn dài dòng mất thời gian ở đây. Tôi chỉ giải thích cho Trân Châu của tôi ý nghĩa của nó mà thôi. Nghĩ vậy nên tôi đáp cho qua:

-Dạ, tại em thích hoa vải!

Cô bán hàng chắc thấy tôi khác thường nhưng không nói gì thêm, chỉ gói hoa lại giao cẩn thận.

Có lẽ đây là món quà đầu tiên của tôi nên nàng tỏ ra rất cảm động, chớp làn mi đẹp khẽ hỏi:

-Tại sao anh lại chọn hoa vải vậy?

Tôi nhỏ nhẹ giải thích:

-À, bông thật sẽ có ngày tàn thôi, còn bông vải thì mãi mãi. Tôi muốn chúng mình cũng bền vững như hoa kia. Một đóa hoa nghĩa là chỉ một tình cảm duy nhất của lòng tôi dành cho Trân Châu đó.

Đôi mắt long lanh, nàng dịu dàng:

-Em sẽ dành cho đóa hoa này một vị trí thật trang trọng.

Nói đoạn nàng mở tủ kính đặt vào chính giữa, chỗ cao cao.

Tôi và Trân Châu ngồi kể chuyện thật nhiều, và giờ đây tôi đã hiểu tất cả. Thì ra nàng chỉ bày ra cách này để tôi bỏ cái tánh vô tình lãnh đạm cố hữu của mình thôi, chứ thật ra nàng còn nặng tình với tôi lắm. Anh Hải mà tôi gặp lâu nay đúng là anh họ nàng, nguyên chính là con dì nàng, đã học mấy năm ở đây rồi, nhưng Trân Châu chưa khi nào nhắc tới. Mấy bữa nay gần nhập học hai anh em chung trường nàng nhờ anh ta qua đưa đi giùm cho khỏi bỡ ngỡ trường lạ vậy thôi. Mặc khác hai người lại cố ý tỏ ra thân mật nói cười để buộc tôi hiểu lầm này nọ mà lên ruột một lần cho bõ ghét.

Bây giờ trong lúc kể, nàng mở tủ lấy chiếc thiệp đưa cho tôi xem:

-Cái này là của anh Hải tặng em năm ngoái đó.

Ồ đúng rồi, lúc trước tôi đã có lần cầm chiếc thiệp này. Hồi đó thấy ghi ba chữ N.V.H tôi chả biết là ai cả. Sao lúc ấy tôi không chịu hỏi nàng nhỉ?

Thật ra tánh vô ý vô tình của tôi đã làm nàng buồn lòng lâu rồi, nhưng đến thời gian ra Tết vì mải mê với câu chuyện thằng Chánh, tôi bỏ bê nàng thật sự, ít khi nào chú ý đến cảm xúc của nàng. Lúc đó Trân Châu có cảm giác chúng tôi có sự ngăn cách khó lòng tiếp tục thương nhau được nữa. Bởi lẽ tuy không phải là con người hay để bụng chuyện nhỏ nhặt, nhưng cách đối xử của tôi lúc đó bây giờ nghĩ lại ít người nào chịu nổi. Dù sao nàng cũng là con gái, làm sao thoát ra ngoài quỹ đạo chung của phái nữ được. Ở đời những cuộc tình học trò tuy rất đẹp và trong sáng nhưng lại thường chóng tan, cho nên nàng mới có vẻ mặt buồn ảm đạm chuẩn bị chia tay mối tinh đầu, thật cũng là điều dễ hiểu!

Nhưng lý trí con người đâu dễ dàng thắng nổi sức mạnh của con tim. Trân Châu càng cố tỏ ra lạnh nhạt để quên thì lại càng nhớ. Nàng cũng đã có những ngày sầu đau khắc khoải, tranh chấp giữa hai ý nghĩ muốn tiếp tục hay giã từ. Nếu tiếp tục, thói vô tình của tôi sẽ làm nàng tủi thân vô cùng. Ngược lại nếu dứt khoát chia tay, nàng cũng sẽ bị đau khổ dày vò. Giữa hai nỗi buồn đau chưa biết cái nào thâm thúy hơn.

Rồi đến một ngày kia trong lúc cõi lòng đang nặng nề sầu muộn, nàng bâng quơ nhìn vào chiếc tủ kính, chợt thấy chiếc thiệp ngày xưa tôi đã cầm đến, và sực nhớ tới người anh họ. Một ý tưởng thoáng qua trong đầu khiến nàng mỉm cười hy vọng.

Tất cả sự thay đổi của nàng trước đây đối với tôi bây giờ có thể được giải thích bằng một nguyên do khác rất tuyệt vời.

Cái hôm tối mà tôi sang tìm Trân Châu thực sự nàng không đi với ai cả mà đang ở trên lầu. Nàng đã dặn bà Năm trả lời vậy thôi. Lúc tôi lủi thủi ra về, nàng đã chạy ra ban công núp sau chậu hoa nhìn theo. Lòng nàng cũng đau đớn xót xa đâu kém gì tôi, và nàng đã rơi lệ thổn thức. Dưới này một kẻ lầm lũi chua xót bỏ đi, còn trên lầu kia cũng có một đôi mắt đẫm lệ mãi theo trông ngóng, cho đến khi tôi khuất dạng vào phố thị hoa đèn. Thật không thể ngờ!

Nàng tỉ tê kể lại cho tôi nghe mọi chuyện. Những lần tôi sang tìm nàng đã lánh mặt như thế nào, và nàng cũng đã đau khổ ra sao khi phải đóng kịch lạnh lùng với tôi như vậy. Đôi khi trái tim quá bồng bột toan chạy ra, nhưng sau khi nghĩ lại nàng đã cố tâm đè nén xúc cảm.

“Thôi, thà để vậy một lần để anh ấy biết mà sửa bỏ, còn hơn là sau này lúc nào ngồi cạnh mình, đi bên mình mà chỉ nghĩ đến chuyện ai đâu, lúc đó còn buồn tủi hơn gấp trăm lần” - nàng nghĩ.

Tất nhiên việc hai đứa cùng vào chung trường không phải là ngẫu nhiên chút nào. Trân Châu cũng nộp đơn xin vào những trường đại học mà tôi đã đăng ký. Đó là những trường tổng hợp dạy đa khoa nên có cả khoa mà tôi và nàng muốn theo học. Chúng đều ở trong thành phố này hoặc lân cận tương đối gần và có chương trình học bổng, và đây là trường gần nhà nhất nữa.

Mọi chuyện u uẩn đã được giải đáp. Tôi hối hận vô cùng đã làm nàng buồn, nhưng cũng quá vui sướng giờ có lại được nàng.

Vẫn còn thắc mắc về một việc, tôi bèn hỏi:

-Trân Châu à, sao hồi cuối năm Trân Châu lại không nhờ tôi viết lưu bút vậy? Bộ sợ chữ tôi xấu quá ghi không đẹp sao?

Nàng liếc tôi một cái đẹp đến rụng rời, nhoẻn cười thật duyên dáng:

-Lưu bút là để lưu lại bút tích của những người mà mình sợ sau này hổng còn gặp nữa, còn cái mặt anh thấy hàng ngày có gì mà phải lưu chứ.

À, thì ra cái lý do khiến nàng “de” không cho tôi viết lại dễ thương đến thế nhỉ.

Nhớ lại lần đi cắm trại mà lòng còn vấn vương buồn, tôi nhìn nàng ngại ngùng hỏi:

-Trân Châu nè, sao hôm đó không đi cắm trại cho vui với lớp vậy?

Nàng cong môi lên, ngúng nguẩy:

-Hổng thèm nói đâu!

Tôi gắng nài nỉ:

-Trân Châu nói đi! Tôi đã đứng lại đợi Trân Châu rất lâu đó.

Nàng nhìn lên, ngập ngừng một chút như thể phân vân có nên cho tôi biết hay không, sau cùng thỏ thẻ với chút giận dỗi:

-Ba mẹ nói gần ngày thi cử nên hạn chế đi chơi. Tuy vậy em biết nếu xin thêm chút ba mẹ cũng sẽ cho, nhưng… ghét cái mặt anh nên em hổng thèm đi luôn!

Tôi gãi đầu phân trần, giọng thật chân tình:

-Sau đó thật tình tôi áy náy lắm. Mà lần đó không có Trân Châu tôi thực sự thấy trống vắng buồn tẻ vô cùng! Chưa lần nào đi với lớp mà tôi lại như vậy. Thật ra,… từ lúc xa vắng Trân Châu, tôi đã buồn khổ vô cùng và thấy không thể thiếu Trân Châu được nữa. Tôi nói thật đó!

Nàng cúi đầu mỉm cười thật dễ thương, hình như đã tha thứ cho tôi thì phải. Giây lát sau nàng cất tiếng thủ thỉ:

-Anh Khải nè, vài bữa vào học rồi, anh sang đưa em đi với nha!

Còn gì sung sướng bằng vậy nữa, tôi mỉm cười gật đầu nhận lời ngay:

-Mai mốt mỗi ngày, dù sáng chiều hay nắng mưa gì tôi cũng…

Nhưng nàng bỗng phụng phịu, giọng hờn dỗi cắt ngang:

-“Tôi”, “tôi”,… cứ “tôi” hoài à!

Chà, lại nhõng nhẽo nữa đây! Để đùa thêm chút xíu xem sao! Khi nào nàng nũng nịu vòi vĩnh điều gì thì trông càng đẹp và duyên dáng lắm. Tôi rất thích ngắm nàng lúc ấy nên định nói “Không ‘tôi’ thì xưng tên nhé?”

Nhưng chợt nghĩ lại, không khéo nàng lại cho mình là người cố chấp rồi giận hờn nữa thì phiền. Gì chứ mấy cái màn năn nỉ tôi vốn rất dở, bèn gật đầu cười xuề xòa:

-Ừm, không “tôi” nữa.

Nàng mỉm cười ngước mặt lên, đôi mắt lóng lánh sáng ngời:

-Hôm nay vui quá anh ha? À,… mà còn Chánh, bạn ấy thi cử ra sao rồi?

Tôi nắm nhẹ bàn tay mềm mại trắng muốt của nàng như thể sợ nàng biến mất khỏi trái đất này, nhỏ nhẹ:

-Chánh hả, nó cũng được nhận vào một đại học khác rồi. Cũng mừng cho nó. Nhưng thôi đừng nhắc tới nó nữa! Bây giờ… anh chỉ biết có… em thôi.

Nàng cúi đầu e lệ giấu nụ cười mãn nguyện hài lòng. Còn tôi, ôi sao mà ngượng mồm quá vậy không biết!

Trân Châu nhạy bén nhận ra ngay sự lúng túng ngại ngùng trong cách nói của tôi, nàng nũng nịu nói trêu:

-Bộ xưng hô như vậy với người yêu khó lắm sao anh?

Tôi cười nhẹ, giải thích một cách âu yếm:

-Không khó, chỉ chưa quen thôi! Nhưng một khi gọi quen rồi thì anh sẽ chẳng bao giờ muốn trở lại như cũ đâu đó!

Nàng chun mũi:

-Ai muốn anh trở lại như cũ đâu mà lo!

Cảm nhận được tình yêu thương sâu sắc từ nàng làm tôi mạnh dạn hẳn ra, tự thấy cần phải nói với nàng một lời xin lỗi, nhưng không biết bắt đầu thế nào cho xuôi. Thế là tôi lại ấp úng:

-Trân Châu em…

-Dạ?

Tiếng “dạ” của nàng nó êm ái và ngọt đến lịm người mà có lẽ một bụi mía lùi cũng không sánh nổi. Nó nghe sao thật là ngoan! Hình như con gái khi họ đã yêu thì muốn mình nhỏ bé lại để được người yêu của mình che chở bảo vệ. Tôi cảm động ngây ngất và sẽ ghi nhớ mãi giây phút này, nhỏ nhẹ bày tỏ:

-Anh muốn nói với em một điều này, anh… anh…

Lại mở miệng không ra, có chán không kia chứ! Chắc thái độ của tôi khổ sở vất vả lắm hay sao ấy. Nàng mỉm cười, nhìn tôi dịu dàng như trấn an, giọng nhẹ nhàng như cơn gió thoảng:

-Nói đi anh, em nghe nè!

Tôi lại nắm chặt bàn tay nàng, tha thiết:

-Tình cảm của anh đối với em như thế nào em cũng hiểu rồi, chỉ là anh đã quá vô tình vô ý làm em buồn giận. Anh… anh xin lỗi em. Em tha lỗi cho anh nhé! Anh ân hận lắm Trân Châu ơi!

Không ngờ tôi thốt ra được một câu tương đối êm ái như vậy. Đối với những tay dẻo miệng như thằng Văn thì nó chỉ cho câu này điểm bảy là cùng, nhưng đối với một tên vụng về nhát gái như tôi thì phải là điểm mười rồi.

Nàng khẽ cúi mặt xuống nhoẻn miệng cười, dáng điệu nũng nịu thật dễ thương không sao tả được:

-Anh thiệt là! Ai biểu… làm người ta buồn làm chi để bây giờ phải ân hận!

Nàng nói sao đúng quá làm tôi ngẩn ngơ trong xấu hổ, đành lặng thinh cười gượng.

Rồi nàng ngước mặt lên, đôi mắt đen lay láy chớp nhẹ như đang xúc động, thỏ thẻ:

-Khi để anh đưa về hôm qua, thì em đã bỏ qua chuyện đó rồi!

Tôi cảm động bồi hồi, giọng ngọt ngào:

-Anh hứa sẽ sửa đổi không như vậy nữa, và cũng không bao giờ muốn làm gì để em phải buồn!

Nàng đưa bàn tay mềm mại êm như lụa chạm vào má tôi, dịu dàng nói:

-Em tin anh mà.

Lúc này tôi sung sướng hạnh phúc như tan chảy ra. Đến bây giờ tôi mới hiểu, đối với tôi tình yêu của nàng nó quan trọng như dòng máu nóng đang tuần hoàn trong cơ thể mình vậy. Thiếu vắng nó, tôi héo hon buồn khổ như chết đi được. Khi có nó, lòng tôi là một mùa xuân ngát hương bất tận. Quả thật, một tình yêu đã thay đổi cuộc đời, hơn cả những gì tôi có thể mơ ước. “Xin tạ ơn tình em, Trân Châu!”, tôi thầm nhủ trong cảm xúc ngập lòng.

Rồi thật bất ngờ, tôi cất giọng khe khẽ hát một đoạn trong bài hát “Dòng Sông” của Trịnh Nam Sơn, vì nó thể hiện đúng tâm sự của mình muốn bày tỏ cùng nàng quá. Nhạc hay lời gì cũng vậy, miễn nó diễn đạt đúng ý mình là được rồi.

“… Tình yêu em đã cho anh

Nhiều hơn mơ ước trong đời

Vì đời nhiều xót xa biết bao lần nước mắt trong đêm

Nhờ tình yêu em đã thay hết cuộc đời…”

Hai đứa chúng tôi nhìn nhau cười lặng im không nói thêm gì nữa. Ngôn ngữ chắc cũng chẳng cần thiết nhiều khi đôi tim đã cùng chung một nhịp đập. Ngoài trời bên kia khung cửa sổ nắng đã dịu bớt trong chiều tà, và tiết thu đang tới nhẹ nhàng. Chẳng cần phải có mùa xuân thì nơi đây cũng đã có một bông hoa tình yêu thơm ngát hình thành để trang điểm cho đời thêm lộng lẫy dễ thương.

Đôi bạn chung bàn

Học hành gắn bó

Năm hết hè sang

Càng thân càng nhớ.

Từ tình bạn đó

Một đóa hồng xinh

Tình yêu thắm đỏ

Ngát hương thành hình.

Tình đầu trong trắng

Chẳng chút bụi trần

Sáng như màu nắng

Đẹp tựa thiên thần.

(thơ Hồi Kha)

☘︎ ☘︎ ☘︎ HẾT PHẦN 1