Chương 13
Những ngày cuối năm chuẩn bị cho nhiều kỳ thi dồn dập khiến tôi không còn rảnh rang, dù là trong chốc lát. Tâm lý thi cử đè nặng, tôi như thất thần học điên học cuồng, lắm lúc mụ cả người. Những khi này tôi thèm được nghĩ ngơi ghê gớm.
Đã lâu ngày tôi không sang Trân Châu và cũng ít nói chuyện với nàng. Sau buổi đi cắm trại hôm ấy, vừa trở về ngay tối hôm đó tôi đã sang nhà tìm nàng hỏi thăm sao vắng mặt, nhân tiện kể lại mọi việc cho nàng nghe, nhưng chẳng may lúc đó Trân Châu vắng nhà.
Nhiều lần sau tôi tới đều không gặp được, thậm chí ngay những ngày Chủ Nhật vốn thường lệ nàng luôn ở nhà. Tôi trộm nghĩ có lẽ nàng lánh mặt mình chăng, nhưng rồi sau đó cuối năm nhiều chuyện bận rộn tôi chả chú ý đến nữa.
Vào lớp, hai đứa vẫn ngồi cạnh nhau, nhưng nàng trở nên ít nói trầm lặng. Nàng không còn tỉ tê kể cho tôi nghe những chuyện ngộ nghĩnh buồn cười như trước kia. Khi tôi nói gì nàng chỉ gật đầu hoặc cười nhẹ, chẳng chút bình luận hay ý kiến gì. Nét mặt nàng đượm buồn sâu thẳm như hồi đầu năm.
Đôi khi tôi thấy lạ hỏi thăm xem nàng có bệnh tật hay phiền muộn gì không, nàng chỉ cười buồn lắc đầu. Thỉnh thoảng nàng nhìn tôi một cái rồi lặng lẽ quay đi, thở dài. Con gái thật khó hiểu! Chẳng lẽ nàng còn giận tôi cái lần đi chơi hồi Tết xa xưa ấy sao?
Thật tình sau cái buổi ấy không bao giờ nàng rủ tôi đi đâu nữa. Phần tôi trước giờ vẫn thế còn nói làm gì. Tới giờ chơi nếu tôi đề nghị thì hai đứa cùng xuống căn-tin ăn chè. Nếu không vì cao hứng với những chuyện của tụi bạn mà tôi quên mất, nàng cũng bỏ đi với tụi nhỏ Liên mà không đứng đợi nơi thư viện nữa. Lúc đầu tôi lấy làm lạ với sự thay đổi này, nhưng sau vì bị câu chuyện của thằng Chánh hấp dẫn lôi cuốn quá, tôi dần dần quên lửng chẳng để ý đến nữa.
Mọi chuyện chỉ mới đây chứ đâu có lâu gì, nhưng cũng đủ cho tụi bạn trong lớp phát hiện. Có lần thằng Văn đã nhắc khẽ tôi:
-Nhỏ Châu kết mày mà mày cứ ngơ ngơ ngáo ngáo chẳng biết quái gì. Coi chừng mất đó nghe em!
Tôi đứng ngẩn ngơ suy nghĩ, trong lúc Văn cười ha hả bỏ đi xuống dưới lầu.
Tôi chẳng hiểu “ngơ ngơ ngáo ngáo” là cái gì nữa. Bộ bản mặt của tôi nó bư lắm sao? Đọc một đề toán khó tôi hiểu khá nhanh, vậy mà một câu nói bâng quơ của thằng bạn thân thì tôi lại đờ mặt ra nghĩ ngợi mà vẫn chưa hiểu thông suốt. Ôi mà nó nói gì kệ nó, hơi đâu lo cho mệt, còn lắm chuyện để lo mà!
Không khí tẻ nhạt cứ lững lờ trôi, dần dần năm học đã hết. Phượng nở đỏ rực sân trường. Nhớ lại năm ngoái chúng tôi đã reo hò náo nhiệt vui mừng biết chừng nào khi sắp được nghỉ. Không hiểu sao bây giờ đứa nào cũng bùi ngùi lặng lẽ. Thằng Cường nổi tiếng chai đá lầm lì mà giờ đây cũng mang một nét buồn sâu lắng bâng khuâng.
Những trò chơi được gác lại, chỉ còn cùng nhau ngồi nhắc lại những kỷ niệm khó quên trong ba năm qua. Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng tôi tiếc rẻ khi thấy hè về, chắc vì buồn sắp phải xa bạn bè, trường lớp - cái nơi đã ghi nhiều dấu tích sôi nổi tuổi học trò đầy hoa mộng của chúng tôi.
Nhiều bức ảnh chụp làm kỷ niệm. Những tờ giấy trắng phau được chuyền tay ghi chữ ký. Nhiều câu thơ bóng bẩy chúc nhau được ghi chép cẩn thận. Tuy không nói ra nhưng hẳn ai cũng mong cho giờ phút thiêng liêng này chậm lại.
Những cuốn lưu bút được thay mặt nhau để nói muôn lời. Trân Châu cũng có một cuốn. Nàng đã xin được bút tích của khá nhiều người trong lớp, nhưng riêng tôi không hiểu sao nàng chẳng hỏi han gì. Tôi trộm nghĩ có lẽ mình văn dốt chữ nát ghi không được đẹp hay chăng!
Kỳ thi cuối năm qua đi. Lớp tôi vẫn cũng chỉ được có hai học sinh giỏi. Thằng Thương lần đầu tiên bị rớt xuống hạng nhì, cay cú nhường ngôi vị nhất lớp cho Trân Châu. So với những lớp khác thì thành tích của lớp tôi chỉ hơn trung bình một chút, nhưng có cái mừng là không ai bị lưu ban và mọi người đều được dự thi tốt nghiệp phổ thông cả.
Hôm cuối cùng thi tốt nghiệp vừa xong, tôi chạy sang bên phòng thi của Trân Châu hỏi thăm nàng làm bài thế nào. Nàng chỉ cười đáp là tạm được, chắc đủ đậu. Tôi thừa hiểu nàng nói chơi chứ nàng sẽ đậu dễ dàng thôi. Hai đứa nói chuyện vui vẻ, làm tôi cảm thấy vui sướng vì đã lâu hôm nay mới bắt gặp nụ cười tươi của nàng.
Nhưng khi hỏi đến Trân Châu sẽ đăng ký vào trường đại học nào, nàng không đáp mà chỉ cười cười hỏi lại:
-Đố anh đoán được?
Nghe câu đáp này tôi chợt giật mình nhớ lại hồi đó thằng Ân đã kể những gì, vẫn là “đố anh đoán được”. Ôi, chẳng lẽ tôi lại đi theo vết xe đổ của hắn ư, điều này sẽ dẫn tới một kết quả thật đáng buồn mà tôi không muốn chút nào cả!
Bỗng dưng tôi trở nên ủ dột chẳng biết nói gì nữa. Hai đứa bước chung một đoạn rồi đường ai nấy về.
Những ngày căng thẳng học bài chuẩn bị cho đại học thật kinh khủng. Giờ phút này không ai còn rảnh rỗi để nghĩ suy tới chuyện khác nữa. Tôi tự hiểu cái trường mình muốn đăng ký vào học thuộc loại tương đối khó, lơ là một chút có thể bị họ loại ngay. Lúc này bạn bè tôi chắc cũng đang miệt mài dữ dội. Riêng thằng Thương có thể thoải mái đôi chút, bởi hắn đã chuẩn bị xong hết từ sớm rồi. Còn Trân Châu không biết ra sao, nàng chuẩn bị được tới đâu rồi, và giờ này nàng đang làm gì nhỉ?
Tôi gác tay lên trán nằm nghĩ vẩn vơ, cuốn sách lật ngửa để trên ngực. Gió thổi lật từng tờ nhè nhẹ như vô tình đùa cợt. Không hiểu sao dạo này cứ mỗi lần rời khỏi lớp về nhà là tôi lại nghĩ đến Trân Châu. Nàng đã từ từ nhè nhẹ len vào tâm tưởng tôi một cách vô cùng êm đềm mà thật là yêu dấu. Trước đây tôi đã từng có thành kiến rất nặng với con gái đẹp, nhưng từ khi làm bạn với Trân Châu, cái định kiến này đã sụp đổ hoàn toàn. Trân Châu quả nhiên rất đẹp, nhưng nàng không hề kênh kiệu chua ngoa mà ngược lại hết sức nhu mì dịu dàng. Cái hồn nhiên trong sáng của nàng làm cho tôi lúc nào cũng có một cảm xúc thật thanh thoát dễ chịu trong tâm hồn khi được ở bên nàng. Tôi ước ao có nàng bên cạnh như suốt năm qua hai đứa ngồi chung một băng ghế. Nàng sẽ ngồi trên chiếc chõng đàng này - tôi mơ màng tưởng tượng - với tà áo dài trắng nữ sinh tinh khôi tha thướt, đôi mắt đẹp dịu hiền chăm chú theo cuốn vở, tay chống cằm, mái tóc huyền thả ngang lưng thỉnh thoảng lại bay lên theo từng đợt gió. Ôi, còn gì đẹp và dễ thương hơn vậy nữa chăng!
Giờ đây mọi việc đều đã đi vào quá khứ, tuổi học trò hoa niên ngọc ngà đã mãi xa, biết bao giờ hai đứa lại được ngồi bên nhau trên chiếc ghế xưa?
Nằm suy tưởng mông lung, tâm hồn tôi trở nên trống trải đầy tiếc nhớ, sẵn thêm cơn gió mát nhẹ của buổi chiều hè, tôi thiếp ngủ đi lúc nào không hay.
☘︎