Chương 2
Sáng hôm sau tôi dậy ăn sáng xong xuôi, thay đồ chỉnh tề rồi ngồi ở phòng khách đợi anh đến để cùng tới trường. Hai phần ăn trưa tôi chuẩn bị tối qua được cho vào một chiếc giỏ gọn gàng. Không biết anh sẽ nghĩ sao về chuyện này! Hy vọng anh sẽ thích.
Mẹ thấy tôi ngồi bước lại nhỏ nhẹ hỏi:
-Hôm qua con học ra sao? Có mệt lắm không con?
Tôi lễ phép:
-Dạ mới ngày đầu cũng có bỡ ngỡ chút. Căn-tin rất đông nên hôm nay con đem thức ăn theo đó mẹ.
Mẹ gật đầu vừa ý:
-Ừ nhớ đem theo cho đủ để ăn không thôi đói. Có cần gì nhờ dì Năm làm cho con nghe Trân Châu!
Dì Năm đang làm bếp kế đó nghe vậy nói vọng ra:
-Đúng rồi, cô Hai thích món gì cứ nói tôi làm cho!
-Dạ cám ơn dì.
Vài phút sau thì anh đến. Cũng như hôm qua, anh đã ra khỏi xe đứng tựa vào thành xe chờ, tay khoanh trước ngực. Nét mặt vui vẻ tươi cười.
Thường mấy ông con trai hay có thói quen hút thuốc khi đứng chờ như vậy, nhưng tôi chưa từng thấy anh hút thuốc bao giờ, và rất vui mừng vì điều đó. Không hiểu sao tôi sợ mùi khói thuốc lá kinh khủng. Lúc trước tôi học mấy lớp nấu ăn, may thêu, và cắm hoa ở câu lạc bộ phụ nữ, khi ra về thấy một nhóm quý ông đậu xe chờ đón người yêu hay vợ của họ trước cổng câu lạc bộ. Nhiều người với điếu thuốc phì phèo nhả khói mù trời, khiến hai lá phổi tội nghiệp của tôi bị tra tấn thật thảm hại khi đi ngang qua đó. Riết tôi đâm ra sợ, chả dám đi cổng trước nữa mà tìm đi cửa sau vắng vẻ hơn.
Cám ơn anh lắm đã không cho em phải hít cái mùi khủng khiếp đó, Duy Khải anh yêu ạ!
Thấy tôi lỉnh kỉnh xách giỏ, anh không biết có gì trong đó, nhướng mắt ra vẻ rất ngạc nhiên nhìn đăm đăm, rồi cười hỏi:
-Em đem theo gì mà nhiều vậy Trân Châu?
Tôi hếch mặt lên cười, cố ý nhại lại câu nói của anh hôm qua khi tôi hỏi về chuyện mua sách giáo khoa để trêu anh:
-Hổng nói bây giờ đâu! Nói trước mất vui.
Anh chỉ cười khẽ không hỏi nữa nhưng đưa tay ra xách giúp tôi. Rồi anh nhấc lên nhấc xuống vài cái như thể đánh giá trọng lượng của nó, xong nhún vai rồi điềm nhiên mở cửa xe cho tôi vào.
Xe từ từ ra đường cái. Anh ân cần:
-Tối qua về em có học bài chưa, và ngủ có ngon không?
Tôi gật đầu đáp thoải mái:
-Dạ có học trước một chút, và ngủ ngon luôn.
Anh đáp ngắn gọn, vẫn với nụ cười hiền lành:
-Vậy thì anh mừng.
-Vậy còn anh thì sao?
Anh gục gặc đầu ra vẻ suy nghĩ rồi đáp:
-Giống em vậy, anh cũng đọc trước mấy cuốn sách giáo khoa một chút. Còn ngủ thì cũng tạm tạm.
Tôi gấp gáp hỏi thăm:
-Sao lại chỉ tạm tạm, anh hông ngủ được sao?
-Cũng không đến nỗi gọi là mất ngủ, nhưng anh cứ mãi nghĩ về em.
Giọng anh nghe bỗng dưng trầm buồn sâu lắng như chất chứa một tâm sự. Nó không giống cách nói đùa giỡn vui vẻ khi nói mình đang nhớ người yêu. Có chuyện gì liên quan đến tôi làm cho anh trăn trở vậy nhỉ?
Tôi quay sang nhìn anh lo âu:
-Có chuyện gì hả anh?
Anh không trả lời ngay, chỉ nhìn thẳng phía trước chăm chú. Con đường nhựa với những làn sơn trắng chạy tít tắp từ từ lùi về phía sau theo vòng quay của bánh xe. Duy Khải lái xe từ tốn, không hề vượt nhanh, không thắng gấp, không đổi làn thường xuyên, làm tôi đôi khi có cảm giác an toàn như khi đi với ba vậy. Thật khó thấy một chàng thanh niên chưa tới hai mươi tuổi lại lái xe điềm đạm đến như anh vậy.
Thế là tôi lên tiếng bày tỏ với anh về nhận xét đó của mình như một sự ngợi khen. Anh cười nhẹ, nghiêng đầu từ tốn đáp:
-Khi đi với người yêu, có nhiều anh con trai sẽ chạy rất táo bạo như một cách thể hiện mình với cô ta. Ngược lại sẽ có những người chọn cách lái cẩn thận nhất vì lo nghĩ đến sự an toàn của người mình yêu. Anh thuộc nhóm thứ hai.
Tôi bồi hồi:
-Vậy thì em cám ơn anh nhiều lắm.
Anh lại cười, tiếp tục chăm chú lái xe không nói gì. Chợt nhớ lại anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc nãy, tôi khẽ nhắc:
-Hồi nãy anh nói tối qua cứ nghĩ về em, có chuyện gì vậy anh?
Thay vì trả lời tôi, anh đáp bằng một câu hỏi với giọng trầm buồn:
-Trân Châu, anh còn quá trẻ chẳng có chút gì trong tay, học hành chưa xong, công việc sự nghiệp gì cũng không có. Em vừa xinh đẹp lại nết na hiền lành. Có nhiều người xứng đáng hơn anh nhiều. Vậy… thiệt thòi cho em quá không?
Tôi lặng người giây lát vì choáng váng, nghe mặt mình đang nóng bừng. Một cảm giác vừa thương vừa giận phủ ngập lòng khiến mồm cứng lại không nói được. Thương vì hoàn cảnh anh khó khăn và anh biết nghĩ đến tôi. Nhưng giận còn nhiều hơn vì khi nói như vậy, dù không cố ý, anh đã xem thường tình yêu của tôi dành cho anh. Chẳng lẽ anh không hiểu, nếu cần một người giàu có với sự nghiệp vững vàng, thì tôi đã mừng quýnh để nhận lời ngay những đám mai mối đến hỏi tôi trước đây sao?
Tính đến giờ, tôi đã từ chối ba đám mà ai cũng cho là rất tốt, chỉ để được yêu anh. Vậy mà anh lại đề cập chuyện hơn thua thiệt thòi trong tình yêu sao?
Người đầu tiên là anh Phước con dì Tâm. Nghe mẹ kể thì dì Tâm là bạn rất thân của mẹ từ hồi còn nhỏ và đã xuất ngoại mười mấy năm nay. Năm ngoái gia đình dì về chơi và có ghé thăm nhà tôi, lúc đó tôi cũng bị gọi ra chào và tiếp anh ấy.
Anh Phước lớn hơn tôi chắc cũng khoảng chín, mười tuổi. Hồi tôi còn là đứa bé con thì anh đã lớn khi cùng dì tới nhà tôi chơi. Nhớ ngày ấy anh có vẻ xa lạ với tôi lắm, có lẽ vì tuổi tác quá chênh lệch. Tôi chỉ là đứa con nít, còn anh thì đã biết mắc cỡ này nọ. Chúng tôi không thật sự có kỷ niệm gì đáng nhớ lắm.
Trong lúc mẹ trò chuyện với dì Tâm, anh Phước gặp tôi ngoài ban công bên những chậu hoa.
Anh ấy lên tiếng, giọng nồng nàn với ánh mắt đa tình quyến rũ:
-Trân Châu còn nhớ ngày trước anh lên nhà em không? Lúc đó em còn bé xíu. Không ngờ mười mấy năm gặp lại, em đã lớn và xinh đẹp thế này, khiến anh nhìn đến ngẩn ngơ đó!
Tôi ngượng ngùng vì lời khen nặng chất tán tỉnh của anh:
-Dạ, anh nói quá lời rồi đó anh Phước.
Phước cười, đứng dựa vào chậu hoa, rồi hỏi vu vơ:
-Em chắc vào đại học rồi phải không Châu?
Tôi lắc đầu cười nhẹ:
-Dạ, Châu đang học lớp mười hai thôi anh.
Không muốn bị xem là không bặt thiệp thiếu lịch sự, tôi cố nói chuyện bằng hỏi một câu xã giao:
-Còn anh chắc ra trường rồi hen?
Phước gật đầu cười có vẻ tự hào:
-Anh đã tốt nghiệp và đã đi làm được hai năm.
-Anh làm về ngành gì vậy?
Phước không giấu sự hãnh diện:
-Anh là kỹ sư cho một hãng hàng không.
Tôi buột miệng khen:
-Ồ, anh giỏi quá!
Phước thở dài, giọng ra vẻ chán chường:
-Giỏi cũng chẳng để làm gì, khi vẫn mãi cô đơn một mình.
Một chàng trai cao ráo thành đạt như anh ấy mà cô đơn ư? Sao tôi hồ nghi ghê luôn! Hoặc là anh quá kén chọn, hoặc là anh đang tự sơn cho mình một bức tranh thê thảm rất tội nghiệp để lấy cảm tình người khác. Tôi chỉ là một đứa con gái mới lớn không có kinh nghiệm gì nhiều, nhưng những cách nói giống như thế này họ miêu tả cũng thường trong mấy cuốn tiểu thuyết tôi đã đọc.
Thế là tôi ra vẻ ngạc nhiên, nhướng mày hỏi:
-Sao lại cô đơn, bộ anh hổng có bạn bè sao?
Phước lắc đầu, lòng vòng:
-Bạn chơi bình thường thì rất nhiều, nhưng bạn đặc biệt thì khó quá!
-Vậy à? Có thể tiêu chuẩn của anh Phước cao quá hông? Chứ Châu nghĩ với cương vị của anh thì đâu khó gì tìm được bạn.
Phước phân trần:
-Anh có đòi hỏi gì đâu mà cao, nhưng thật sự anh rất yêu cái nét dịu dàng của con gái Việt Nam. Mẹ anh cũng thích vậy.
Tôi thăm dò:
-À, như vậy chắc anh Phước chuyến này về để tìm gặp cô gái ấy phải hông?
Phước lại nhìn tôi cười mơn trớn, đầy ẩn ý:
-Anh cũng hy vọng vậy lắm. Nếu may mắn thì nhiều khi ngay trước mặt mình không biết chừng!
Tôi nhã nhặn đáp chung chung:
-Vậy chúc anh Phước thành công như ý nha!
Sau hôm ấy dì Tâm còn tới nhà tôi hai lần nữa, và lần nào cũng có anh Phước đi theo. Tôi ngẫm nghĩ thấy là lạ. Anh ta là một thanh niên trưởng thành và đã đi làm, sao không đi chơi với bạn bè hoặc đi riêng mà lại theo mẹ ngoan ngoãn bất thường như vậy. Linh tính con gái cho tôi biết anh ta có tình ý với mình nên hết còn thấy thoải mái khi nói chuyện với anh ta nữa.
Ngặt một nỗi lần nào mẹ cũng bảo tôi tiếp chuyện anh ấy trong lúc mẹ nói chuyện với dì Tâm. Tôi chỉ nói chuyện cầm chừng, không lạnh nhạt mà cũng không vồ vập. Tôi muốn làm tốt vai trò tiếp khách mà mẹ đã giao phó cho tôi, chỉ đơn giản là vậy.
Sau khi dì Tâm về, buổi tối hôm đó mẹ lại ngồi bên tôi dò xét:
-Trân Châu, con thấy anh Phước thế nào?
Tôi chợt thấy hoang mang:
-Sao là sao hả mẹ?
Mẹ nhìn tôi dè dặt:
-Con có ấn tượng gì với anh Phước không?
Tôi thành thật bày tỏ cảm nghĩ của mình:
-Dạ, anh ấy là một thanh niên đã có sự nghiệp và công việc ổn định, cao ráo bảnh bao, nói chuyện thì cũng lịch sự.
Lúc đó ba cũng đã ngồi xuống ghế bên đối diện, chỉ khoanh tay ngồi nghĩ ngợi đâu đó chứ không nói gì.
Mẹ điềm đạm giải thích:
-Dì Tâm và anh Phước đều rất thích con. Dì nói với mẹ chuyến này về chủ yếu là để tìm vợ cho anh Phước. Anh Phước tốt nghiệp bằng tiến sĩ kỹ thuật và đang làm kỹ sư cho một hãng hàng không lớn ở nước ngoài.
Điều này thì anh Phước có nói hôm trước rồi, nhưng không ngờ anh ấy có tới bằng tiến sĩ. Xem ra anh ta cũng khiêm tốn đó chứ.
Nói như vậy thì họ đã chú ý đến tôi rồi sao? Hiện giờ tôi chỉ mới mười bảy tuổi, còn chưa tốt nghiệp phổ thông. Sao lại như thế này?
Tôi hơi bực trong lòng, nhưng vẫn lễ phép:
-Vậy ý ba mẹ thì sao?
Mẹ đưa mắt nhìn ba. Vài giây trôi qua, ba lên tiếng rành rọt:
-Ba mẹ thấy đó là một đám tốt. Cậu Phước là một thanh niên đứng đắn, đã thành đạt, là người con có thể nương tựa được.
Tôi ngồi thừ người ra, chưa biết nói gì thì đã nghe mẹ nói thêm:
-Dì Tâm là bạn thân lâu năm của mẹ, gia đình dì ấy rất đàng hoàng. Năm đó trước lúc ra đi, dì Tâm có nói đùa với mẹ là khi con lớn dì ấy về lại thăm hai gia đình sẽ kết làm sui gia. Lần này về thấy con xinh đẹp nết na dì ấy vừa ý lắm, nên mới nhắc lại lời nói ấy ngày trước, cũng không phải để áp lực gì mà chỉ có thành ý muốn kết thân. Dì Tâm mách với mẹ anh Phước kén chọn lắm, vậy mà gặp là thích con ngay.
Xem ra hình như ba mẹ đã có ý chịu họ rồi, nhưng tôi thì không. Tôi còn quá trẻ, muốn tiếp tục đi học, và hơn hết tôi chưa bao giờ thích cách dàn xếp hôn nhân như vậy. Tôi muốn được tự do tìm người mình yêu thôi. Tại sao anh ta có thể chọn tôi, mà tôi không được quyền chọn người tôi thích chứ. Bộ là con gái thì tôi phải cam chịu sự thiệt thòi đó sao? Không bao giờ!
Nhưng phải nói thế nào đây để ba mẹ không giận? Lúc này tôi chưa có người yêu, mặc dù trong lòng đang rất lưu luyến quý mến Duy Khải, người bạn học cùng lớp với tôi. So với Phước thì Khải thua thiệt nhiều thứ, nhưng tôi thấy trong anh cái tâm lương thiện và sự chân thành sâu sắc. Đây là những phẩm chất đối với tôi cực kỳ quý giá nhưng lại rất khó đo lường. Hy vọng trực giác của tôi không nhầm lẫn.
Nghĩ vậy, tôi phụng phịu:
-Nhưng con còn nhỏ và còn đi học mà ba mẹ?
Mẹ phì cười nhỏ nhẹ:
-Con gái mười bảy mà nhỏ gì nữa con? Hồi xưa tuổi đó là có chồng sinh con lâu rồi. Còn chuyện đi học, họ không gấp. Nếu con đồng ý, họ chỉ xin đính hôn để yên tâm, rồi chừng nào con học xong sẽ về cưới.
Đuối lý về khía cạnh này, tôi tiếp tục chống chế:
-Nhưng con… không yêu anh ấy, làm sao nhận lời được hả mẹ?
Mẹ dịu dàng xoa tóc tôi, kiên nhẫn:
-Thì bây giờ chưa yêu, nhưng biết đâu tiếp xúc tìm hiểu từ từ con sẽ yêu thì sao.
Tôi thật sự hoảng hốt:
-Vậy nếu con không thích, ba mẹ có ép con không?
Ba mỉm cười ôn tồn đáp:
-Trân Châu, con nói gì lạ vậy? Con là con gái của ba mẹ, làm sao ép con làm điều con không thích chứ! Ba mẹ chỉ giải thích cho con biết ý tốt của người ta, còn muốn hay không toàn quyền ở con.
Trời ơi, tôi mừng muốn reo lên luôn! Hóa ra tôi không bị ép đi lấy chồng. Sướng tưởng ngất đi được!
Cười tươi như hoa, tôi chạy lại ôm ba mẹ mỗi người một cái:
-Cám ơn ba mẹ nhiều lắm!
Ba mẹ đều cười xòa, rồi mẹ chậm rãi:
-Vậy con cứ suy nghĩ rồi nói với mẹ, để mẹ còn trả lời với người ta!
-Dạ mẹ.
Nguyên hai ngày cuối tuần đó, tôi ngẫm nghĩ lại những chuyện xảy ra mà buồn ảo não. Tự nhiên một người con trai xa lạ từ tuốt bên kia nửa quả địa cầu về đây, nói thích tôi, thế là ngang nhiên có quyền xin hỏi cưới tôi. Tôi cũng là một con người, có quyền yêu thương và chọn người mình yêu mà sẽ gọi là chồng. Sao lại bất công như vậy!
Đeo chiếc nhẫn đính hôn đó vào, cuộc đời tôi kể như ván đã đóng thuyền ở tuổi mười bảy, sẽ chẳng còn cái hồn nhiên tung tăng đùa giỡn tuổi học trò, chẳng còn được mộng mơ bên trang nhật ký, chẳng còn mối tình đầu ngây thơ vụng dại. Tôi nghe xót xa trong dạ, tự thấy thương thân mình mà hai hàng nước mắt chảy dài xuống má.
Có những ngày lòng sao buồn quá!
Lệ tuôn rơi đẫm má xuân thì
Người từ đâu đến làm chi?
Ham gì hai chữ “vu quy” lúc này.
Trên bàn tay nhẫn đính hôn kia
Để trói buộc hay để chia lìa?
Trói buộc đời vào sợi xích hôn nhân,
Nhưng chia lìa những ngày xanh hoa mộng.
Đau xót thay!
Chỉ vào tuổi mười bảy.
Còn đâu nô đùa tung tăng, chân sáo nhảy
Còn đâu tiếng cười nhí nhảnh hồn nhiên
Cùng những ước vọng ấp ủ thần tiên
Hay dòng thơ bên trang nhật ký.
Tất cả sẽ bay đi
Lặng lẽ đến chẳng ngờ!
Xa rồi một thuở mộng mơ
Tình đầu vụng dại ngây thơ, giã từ!
(thơ Hồi Kha)
Ngày hôm sau lên trường học tôi vẫn còn buồn ngẩn ngơ cả buổi, ngồi học mà hồn cứ nặng nề chênh vênh. Gần cuối giờ Duy Khải ngồi kế bên quay sang ân cần hỏi thăm tại sao tôi buồn. Chuyện riêng tư thế này ai lại nói với bạn học, nhưng thấy anh quan tâm một cách tha thiết chân tình quá, lần lữa một hồi tôi chịu không nổi khai ra hết.
Duy Khải nghe xong gục đầu lặng người đi chắc phải cả phút. Tôi nhìn anh như vậy mà bụng rối bời hoang mang, không hiểu anh đang nghĩ gì mà có phản ứng lạ thường như vậy. Lúc anh ngước mặt lên, một trời đau khổ đến tận cùng hiện rõ trên gương mặt và đôi mắt anh. Tôi không thể tưởng tượng được một người con trai khi nghe cô bạn học cùng lớp sắp lấy chồng lại nát lòng tới mức vậy, trừ khi chỉ có một cách giải thích duy nhất - đó là anh đã yêu tôi. Chỉ có cái cảm giác thấy người mình yêu sắp đi lấy chồng mới làm cho một chàng trai đau khổ đến độ này.
Khám phá đó làm cho tôi vừa vui mừng vừa hoang mang. Vui mừng là vì tôi cũng đang tự hỏi phải chăng chính mình cũng đã yêu anh. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi lòng quan tâm ân cần, cái chân tình, cách xử sự rất thật không giả tạo và cái nam tính rất đặc biệt của anh. Còn hoang mang là vì nếu thật lòng yêu tôi, sao có những khi anh hờ hững vô tình đến như vậy. Con trai thật là lạ! Họ nói con gái chúng tôi khó hiểu, chứ tôi thấy con trai như Duy Khải cũng khó hiểu quá trời có thua ai đâu!
Sau này thì tôi đã rõ anh yêu tôi thật lòng, và như vậy đối với hai đứa tôi, lời tỏ tình thật sự không phải là câu nói kinh điển “anh yêu em” nhân gian đã dùng qua bao đời, mà được bày tỏ qua đôi mắt nặng trĩu đau buồn của anh, khi ngày hôm ấy trong lớp học có một chàng trai đã chết lịm cả hồn mình khi nghe cô bạn thân bị người ta hỏi cưới.
Đó là những cảm xúc của tôi khi dì Tâm muốn dạm hỏi tôi cho anh Phước. Sau đó tôi đã nhờ mẹ chuyển lời xin phép được từ chối, và mừng như trút được một cục đá to đang đeo trên cổ vậy!
Đám thứ hai xảy ra chỉ vài tháng sau chứ chẳng lâu lắc gì, dịp Tết Nguyên Đán năm ngoái chứ đâu. Bác Tùng bạn lâu năm của ba ghé thăm tối mồng hai Tết. Tôi đi về tình cờ gặp bác đang ngồi nói chuyện với ba ở phòng khách, thế là bèn lễ phép chào bác rồi vào dọn trà mứt ra mời. Bác Tùng chỉ hỏi thăm có vài câu, vậy mà không biết ất giáp gì mà bác chấm tôi ngay cho con trai bác ấy mới khổ.
Lúc đó tôi núp kế phòng khách nghe bác Tùng tấm tắc:
-Cháu Trân Châu nhà anh dễ thương lễ phép quá nhỉ!
Giọng ba tôi rành rọt:
-Dạ cám ơn anh. Coi vậy chứ con bé còn dại lắm!
Tiếng bác Tùng thăm dò:
-Chỗ bạn bè tôi hỏi thật. Cháu có đám nào dạm hỏi chưa vậy anh?
Nghe ba tôi cười xuề xòa:
-Ồ, Châu nó còn đi học mà anh! Nó chưa nghĩ gì tới chuyện đó đâu!
Lại có tiếng bác Tùng phân trần:
-Thằng Triệu con lớn tôi tốt nghiệp bằng thạc sĩ về quản trị kinh doanh, tôi đã giao cái công ty của gia đình lại cho nó cai quản ba năm nay. Triệu nó tháo vát giỏi giang lại có bằng cấp hơn tôi, nó điều hành công ty bây giờ hơn xa tôi lúc xưa rồi. Nhưng anh biết đấy, nó vẫn còn lông bông chưa vợ con gì làm vợ chồng tôi lo mãi. Nếu được làm sui với anh chị thì tốt quá!
Nghe ba tôi lên tiếng:
-Chà, cháu Triệu học cao tài giỏi quá nhỉ! Nhưng… chắc gì cháu Triệu bằng lòng con bé Trân Châu nhà tôi?
-Ồ, cháu Châu xinh đẹp lại ngoan ngoãn thùy mị như vậy, tôi tin thằng Triệu sẽ đem kiệu tới xin rước chớ sao lại không bằng lòng!
Rồi nghe hai người cười giòn tan tựa hồ rất đắc ý.
Không biết bác Tùng về nói với gia đình thế nào, mà họ ngỏ ý xin phép ba tôi cho anh ấy tới xem mắt tôi thật. Làm như họ sợ có đám nào khác sẽ giành ngay hay sao ấy mà làm rất gấp, ngay ngày hôm sau mồng ba Tết bác ấy gọi điện cho ba nói gì đó. Rồi tối hôm ấy ba mẹ bảo tôi vào phòng nói chuyện, cũng lại một đề tài giống như lần trước với anh Phước.
-Trân Châu con, bác Tùng muốn đưa anh Triệu con trai cả của bác ấy tới làm quen với con. Ý con thế nào? - mẹ gợi chuyện.
Hôm qua tôi đã nghe lóm biết được phần nào, nhưng vẫn từ tốn hỏi:
-Anh Triệu là người như thế nào, mà tại sao lại muốn làm quen với con?
Ba chậm rãi giải thích:
-Anh Triệu hai mươi tám tuổi, là thạc sĩ quản trị kinh doanh, giám đốc công ty tái chế Lục Vạn Niên nối gót bác Tùng đã ba năm nay. Bác Tùng quen biết gia đình mình đã lâu, lại rất thích con nên có nhã ý muốn cưới con cho anh ấy.
Thì ra gia đình bác ấy có cơ ngơi đáng nể thật. Mấy chiếc xe tải to đùng màu xanh lục hay chạy ngoài đường đi thu gom hàng phế liệu để đem về tái chế hóa ra là của công ty nhà bác ấy. Mới hai mươi tám tuổi mà đã điều hành thành công một công ty lớn như vậy cho thấy Triệu là một người tài. Nhưng như vậy đâu có nghĩa là tôi sẽ yêu.
Hôm qua nghe lõm bõm vậy lúc đầu tôi chỉ tưởng bác Triệu nói chơi, không ngờ chuyện lớn tới thật rồi.
Cũng như lần trước, tôi nài lý do còn đi học chưa tính chuyện chồng con:
-Con còn đi học nên chưa muốn nghĩ tới chuyện đó!
Mẹ từ tốn giảng giải:
-Người ta đâu có đòi cưới liền đâu mà lo hả con gái! Họ chỉ muốn tới gặp gỡ, cho hai đứa làm quen tìm hiểu rồi đính hôn trước. Chừng nào con học xong ra trường mới cưới.
Không muốn tỏ ra mình là người ngoan cố, tôi tìm kế hoãn binh:
-Vậy ba mẹ cho con ít thời gian suy nghĩ nhé!
Thế là tối hôm đó tôi lại thao thức với những trăn trở. Nghĩ thật là bực mình! Làm như tôi là món đồ ngoài cửa hàng, ai đi ngang qua thấy thích thì đem người nhà tới xem rồi hỏi mua. Tuy không hẳn là như vậy, nhưng nó cũng gần giống như vậy.
Làm thân con gái thật là khổ, mới lớn lên chưa được sống một chút gì cho riêng mình thì đã bị hết người này đến người khác tới muốn bắt về. Chán gì đâu!
Hôm qua mồng hai tôi với Duy Khải đi chơi Tết, lần đầu tiên hai đứa đi chơi riêng. Đi đã chẳng vui mà về lại còn buồn hơn. Người gì đâu mà vô tình vô ý không chịu nổi. Dù chưa chính thức nói ra nhưng trong lòng đứa nào cũng biết là yêu nhau rồi. Thế mà lần đầu đi chơi với người yêu anh lại cứ nghĩ tới bạn trai mình sợ bạn bị cô đơn. Nghe có vô lý chưa?
Mà anh đã đi chơi với bạn của ảnh hai ngày liền rồi chứ phải không đâu. Thế mà dành có một buổi cho người yêu cũng nghĩ đến bạn! Vậy sao không đi chơi với bạn nữa luôn đi để người yêu mình cô đơn, xem đàng nào tội lỗi hơn? Lúc nghe người ta có người khác dạm hỏi xin cưới thì buồn rũ buồn rượi, vậy mà khi đi với người ta lại cứ nghĩ đến ai đâu. Anh thật kỳ quá Duy Khải ơi! Nghĩ mà tủi thân muốn khóc luôn!
Vừa buồn anh, vừa bực chuyện bác Tùng và anh Triệu, tôi rầu chết được. Có lúc chán quá, tôi muốn nhận lời quen anh Triệu rồi lấy chồng phức cho rồi, để cho anh phải ân hận. Nhưng nghĩ kỹ lại, tôi không thể yếu đuối như vậy. Tôi phải sống cho chính tôi và sẽ đấu tranh cho hạnh phúc của riêng mình bằng hết khả năng tôi có.
Thế là hôm sau tôi trả lời từ chối để ba mẹ nói lại với bác Tùng. Ba mẹ có thoáng thất vọng vì tôi lại từ chối một đám vừa quen thân với gia đình vừa tốt như vậy. Vụ này tôi chưa hề kể cho Duy Khải biết, sợ anh buồn giống lần trước tội nghiệp.
Bác Tùng vẫn chưa muốn bỏ cuộc chọn tôi làm con dâu, mới đưa anh Triệu lên nhà tôi thăm, buộc tôi dù không thích cũng phải vì lịch sự mà xuống cùng ba tiếp hai bố con anh. Anh Triệu cũng điển trai không thua gì anh Phước, cao hơn một chút nhưng ngăm đen hơn, nói năng ngọt như thoa mật làm tôi muốn nổi da gà khi nghe anh ấy tán.
Hôm đó tôi chỉ nói chuyện chút đỉnh cho phải phép, ấy vậy mà về nhà anh nằng nặc thúc bác Tùng xin qua cưới tôi ngay mới chết. Anh làm tôi phát hoảng, bèn thưa ba mẹ chuyển lời dứt khoát từ chối giùm. Nghe nói sau đó anh Triệu đã buồn và thất vọng lắm.
Đám thứ ba là lúc đầu hè, khi tôi vừa đậu đại học xong. Lần này chính là dì dượng Biên muốn mai mối tôi cho cháu trai ruột gọi dượng bằng cậu, là anh Hoan. Dì dượng cũng thỉnh thoảng lên nhà tôi chơi, nhất là mấy dịp lễ, Tết, kỵ giỗ, đôi khi cũng có chụp hình cả nhà chung nữa.
Không biết bằng cách nào mà, theo dì dượng nói, Hoan và cha mẹ anh đều rất thích tôi, có lẽ anh ấy xem được hình của tôi chụp chung với dì dượng trong những diệp hội họp gia đình đó. Nghe nói anh Hoan là sinh viên nha khoa năm cuối, gia đình gia giáo và rất khá giả. Ai cũng nói vô anh là một thanh niên tốt xứng đáng là một tấm chồng sáng giá cho tôi. Có lần dì dượng còn dẫn anh theo lên nhà tôi chơi, làm tôi phải lịch sự tiếp đón theo lệnh mẹ.
Hôm đó anh rất ân cần chăm chút tôi, lại còn thả lời tán tỉnh khen tôi đủ thứ, làm tôi chỉ thấy sượng sùng chứ chẳng thích thú gì. Không biết tôi có khác thường không nữa!
Công bằng mà nói anh Hoan chưa có khuyết điểm gì rõ rệt, theo những gì tôi quan sát được trong phạm vi thời gian giới hạn tiếp xúc với anh. Nhưng nếu nói là một người bạn, một người anh thì được, chứ yêu thì tôi lại không có cảm giác đó.
Thời gian này tôi đang buồn chuyện của mình với Duy Khải. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về mình và tình cảm của hai đứa. Tôi biết anh yêu tôi nhiều lắm, một tình yêu chân thật, và tôi cũng yêu anh tha thiết. Chỉ có cái là anh chưa nhận ra điều đó, còn những lần anh làm tôi buồn đều không phải là chủ ý. Tôi tin mình có thể cải biến anh được, và tôi không muốn bỏ cuộc để mất anh một cách dễ dàng như vậy.
Thế là tôi lại tìm cách rút lui nhẹ nhàng với tình cảm của Hoan. Giống như lần trước, tôi quyết định không nói với Duy Khải về đám này. Mà thật ra lúc đó tôi đang quyết tâm lánh mặt để cho anh có thời gian tự soi lại lòng mình xem có cần và nhớ tôi không, nên có muốn nói cũng chẳng được.
Trở về với hiện tại, giờ đây tôi ngồi bên anh trên đường đến trường. Anh hỏi một câu mà tôi chưa thể trả lời ngay được, vì nó sẽ dài dòng lắm. Tôi không muốn anh bị phân tâm trong lúc lái xe. Biết nói sao cho anh hiểu bây giờ?
Có lẽ thực tâm anh đang nghĩ đến tôi và chỉ muốn đem lại điều tốt đẹp nhất cho người mình yêu. Nhưng khi làm vậy, Duy Khải ơi, anh có tính vào tình yêu của em dành cho anh không? Bộ cứ phải lấy một người giàu có với sự nghiệp đầy đủ là em sẽ hạnh phúc sao, và nếu vậy thì tình yêu có trên đời để làm gì hả anh? Anh có bao giờ nghĩ đến sự đau khổ hụt hẫng của em nếu mất anh không?
Nghĩ vậy tôi chỉ nghiêm nghị dặn dò:
-Trưa nay anh đừng mua thức ăn nha! Em có đem theo đồ ăn cho cả hai đứa. Mình sẽ vừa ăn vừa nói chuyện tiếp!
Anh có vẻ hơi ngạc nhiên thấy tôi không trả lời câu hỏi của mình nhưng cũng không gặng hỏi thêm, chỉ gật đầu:
-Ờ, vậy trưa nay anh sẽ qua tìm em.
Chỉ ít phút sau thì xe cũng vừa vào khuôn viên trường. Anh tìm chỗ đậu xe rồi lại đưa tôi tới tận trước cửa giảng đường, cử chỉ nào cũng hết sức ân cần. Hôm nay tôi cũng có lớp ở dãy 6, nhưng giảng đường khác.
Tới trưa vừa ra ngoài thì đã thấy anh đợi sẵn, tay cầm giỏ thức ăn tôi chuẩn bị hồi sáng. Anh đã ngỏ ý mang giùm để tôi khỏi bị vướng víu tay chân.
Gặp nhau chúng tôi đều cười vui hớn hở.
Anh vồn vã:
-Em ra rồi ha, hôm nay lớp khó lắm không?
Tôi tươi cười:
-Dạ cũng hông có gì quá đáng. Còn lớp anh sao?
Anh cười nhún vai đùa:
-Cũng nhai được, không đến nỗi dai như quai giày!
Tôi che miệng cười khúc khích.
Anh chỉ tay vào chiếc ghế đá ở chỗ vắng vắng bên hông giảng đường rủ:
-Mình lại đó ngồi ăn đi em!
Hai đứa ngồi xuống lấy cơm ra ăn. Bóng cây che thật mát, chỉ hy vọng không có bọn sâu từ trên lá cây cao rớt xuống thôi. Mấy con dài dài lúc nhúc đó tôi sợ lắm, chỉ cần thấy chúng là bữa ăn sẽ mất ngon ngay.
Anh vừa ăn vừa nhìn tôi, nét mặt hiền hòa âu yếm nhưng có vẻ đang nóng lòng chờ đợi tôi nói.
Tôi ăn vài miếng rồi thủng thỉnh:
-Anh Khải, anh đã từng hứa là sẽ không làm gì để em phải buồn, đúng hông anh?
Anh gật đầu, trả lời rất kiên quyết:
-Đúng rồi, anh đâu bao giờ nỡ làm gì cho em buồn. Đối với anh khi yêu thì chỉ muốn đem lại niềm vui và hạnh phúc cho người mình yêu thôi!
Một câu nói rất cảm động khiến tôi bâng khuâng giây lát.
Nghiêng mặt nhìn sang anh, tôi nhẹ giọng:
-Vậy khi nói câu đó với em hồi sáng, anh có biết đã làm em rất buồn không? Anh có suy nghĩ kỹ chưa khi nói với em như vậy?
Anh chợt ngừng nhai thức ăn, cúi xuống rồi nói khẽ:
-Nhìn cử chỉ của em hồi sáng, anh đoán biết em buồn. Anh thật sự xin lỗi đã làm em buồn, nhưng ý anh chỉ là…
-Là muốn em gặp được người thành đạt có địa vị cho sướng tấm thân. Phải hông anh?
Tôi xen ngang, nhìn anh với nét mặt bình thản nhưng chất giọng nghiêm nghị, đủ để anh hiểu tôi không đồng ý với cách nhìn của anh.
Anh tỏ ra bối rối rồi phân trần:
-Trân Châu,… anh… anh không hề có ý xem thường tình cảm của em. Anh chỉ sợ có ích kỷ quá không khi yêu em mà lại làm em khổ!
Tôi nhướng mày, rành mạch:
-Nhưng em đâu có khổ? Thật tình em rất hạnh phúc. Chính cách suy nghĩ lệch lạc đó của anh mới đang làm em khổ!
Anh lại cúi đầu suy nghĩ một lúc, rồi gật đầu nhỏ nhẹ:
-Em nói đúng lắm Trân Châu, anh sai rồi! Xin lỗi em.
Cả hai rơi vào im lặng. Chút sau anh ngước lên, trầm ngâm:
-Em biết không Trân Châu, từ lúc yêu thương em anh cảm thấy mình sống có trách nhiệm hơn, phải tận sức học thành đạt để lo cho tương lai của mình, vì anh thật sự muốn được gắn bó cả đời với em.
Tôi xúc động khi nghe điều này. Nó chứng tỏ anh có một cái nhìn rất trưởng thành trong quan hệ tình cảm lứa đôi. Anh không xem tình yêu như một thứ đam mê sôi nổi nhất thời cho đời thêm vui trong lúc tuổi trẻ. Ngược lại, anh xem đó là một mục tiêu lâu dài và biết mình cần làm gì để xây đắp nó.
Tôi nhìn anh cười nhẹ, dịu dàng:
-Em cám ơn anh! Anh đã có một đường hướng rất rõ để xây dựng hạnh phúc cho mình. Vậy thì sao lại còn sợ làm em khổ?
Đôi mắt chợt sáng ngời lên, anh hồ hởi đáp:
-Anh hiểu ra rồi Trân Châu! Vậy… em sẽ chờ anh nhé?
Khờ quá Duy Khải à! Em chỉ mới mười tám tuổi và cũng đang đi học như anh thôi. Yêu nhau mà chờ nhau có vài năm đi học mà anh cũng lo sợ sao? Hay anh sợ có người khác “ngon lành” hơn sẽ cướp em khỏi đời anh? Em đâu phải là món hàng mà ai muốn mua thì mua. Em có chọn lựa của mình nữa chứ.
Ngẫm nghĩ xong tôi mỉm cười nhìn anh gật đầu:
-Dạ, chờ đợi là một phần của tình yêu mà anh.
Anh cười khẽ không nói gì nhưng nét mặt tươi tỉnh vui vẻ hẳn ra. Hai đứa lại tiếp tục ăn trong im lặng.
Một lúc sau anh chợt lên tiếng bằng giọng trầm trầm tha thiết:
-Cám ơn em, Trân Châu, đã giúp cho anh hiểu! Đúng là anh đã có rất nhiều mặc cảm khi đến với em, vì anh chỉ là một đứa con trai tay trắng còn đi học, trong khi em là một tiểu thư đài các xinh đẹp nết na…
… Sự mặc cảm đó đã làm cho anh có những lúc e ngại không dám tiếp tục yêu em, vì nghĩ rằng em xứng đáng với một điều gì đó tốt hơn. Có người sẽ cho đó là một sự hy sinh cao thượng, và cũng có người cho đó là một sự hèn nhát…
… Nhưng dù từ bất cứ lý do nào, nếu anh chỉ vì mặc cảm mà xa lánh em thì có nghĩa anh đã coi rẻ tình yêu trong sáng em dành cho anh, và làm cho em đau khổ. Như vậy chưa thấy giúp em đâu mà đã làm em buồn khổ rồi…
… Cho nên, cách đúng đắn nhất là anh phải can đảm tiếp tục sống đúng với lòng mình, nhưng phải cố gắng làm việc và học để xây dựng sự nghiệp cho riêng mình, và chứng tỏ cho mọi người thấy anh hoàn toàn xứng đáng với em, bằng chính cái nhân cách, sự chân thành, bản lĩnh và ý chí cầu tiến của mình…
… Em đã làm anh hiểu ra để rũ bỏ cái mặc cảm của mình. Trân Châu, em đúng là một người con gái quá tuyệt vời! Có em bên cạnh anh không lo gì sẽ không thành công.
Ôi, anh lại làm em thẹn rồi nè! Anh hiểu ra như vậy thì tốt lắm. Vậy mới là Duy Khải của em chứ!
Tôi sung sướng nghĩ thầm rồi nhìn anh cười không nói gì.
Trời nắng lớn nhưng ngồi dưới gốc cây này lại thật mát. Thỉnh thoảng vài cơn gió mạnh thổi qua, làm tung mái tóc dài của tôi lất phất vào mặt anh ngồi bên cạnh.
Tôi ái ngại đưa tay giữ tóc lại thì anh trìu mến bảo:
-Cứ để cho tóc em bay theo gió đi Trân Châu! Anh muốn vậy để được nghe hương thơm trên tóc em!
Tôi bật cười khúc khích:
-Ôi, hổng ngờ anh bây giờ lại lãng mạn tới như vậy đó Duy Khải!
Anh nghiêng đầu như ngắm nhìn tôi, lại cười hiền lành, trầm ngâm:
-Bên em, dù anh có chai cứng đến đâu cũng phải thành lãng mạn, Trân Châu à! Anh xin mượn lời viết của nhạc sĩ Trần Thiện Thanh để nói với em là “Anh sẽ vì em làm thơ tình ái.”
Tình yêu làm cho người ta thay đổi đến như vậy sao? Thật là kỳ diệu! Đối với ai tôi không biết, nhưng với anh thì đó là một sự thay đổi thật dễ thương.
Đang nghĩ vẩn vơ với ý nghĩ ngộ nghĩnh, chợt nghe anh ngân nga:
-Thơ con cóc nhảy ra liền tặng cho em nè Trân Châu:
Cảm ơn cơn gió tình cờ
Trêu đùa trên tóc người mơ dịu dàng
Ngẩn ngơ bên suối tóc nàng
Hương tình theo gió nhẹ nhàng ngất ngây.
(thơ Hồi Kha)
Chỉ một cơn gió và làn tóc tôi mà anh ứng khẩu ra một bài thơ như vậy, cũng ấn tượng ghê đó chứ! Tôi chưa từng nghe anh làm thơ bao giờ, nhưng dù hay dở gì tôi cũng rất thích, đơn giản bởi vì thơ anh tặng tôi, và tôi đã là nguồn cảm hứng cho anh để nảy sinh cái hồn thơ lai láng như vậy.
Bỗng dưng chúng tôi có một buổi ăn trưa thật nên thơ ngọt ngào. Hai đứa nhìn nhau cười hạnh phúc. Ước sao những giây phút đẹp đẽ này kéo dài mãi mãi, anh nhỉ?