← Quay lại trang sách

Chương 3

Thế là chúng tôi đã vào đại học được một tuần khá êm thắm. Bài vở bắt đầu nhiều nên chúng tôi cũng tăng tốc theo.

Mỗi sáng anh vẫn sang đưa đón tôi đi chung. Trên đường đi hai đứa hỏi thăm nhau việc học, động viên chia sẻ với nhau và nói đủ chuyện linh tinh thật vui. Tôi bây giờ nhờ dì Năm làm giùm phần ăn buổi trưa cho hai đứa. Nhưng tuần vừa rồi anh giành đem thức ăn hai ngày.

Tôi tươi cười hỏi thăm:

-Anh tự làm hay có ai làm giúp cho anh vậy?

Duy Khải vui vẻ giải thích:

-Anh bắt đầu học nấu một số món ăn đơn giản để có thể tự làm buổi trưa khi cần. Chị Quyên thấy vậy có giúp anh. Chị ấy thường trêu chọc anh nhưng thật bụng rất tốt. Em biết chỉ nói ra sao không?

Tôi lắc đầu, tò mò muốn biết. Anh cười nói tiếp, giả giọng như chị mình:

-“Trời ơi, thằng Khải mà bây giờ ráng học nấu ăn! Chắc tao phải kiếm con bồ mày để cám ơn nó hết lớn quá!”

Tôi không nhịn được che miệng cười giòn giã.

Anh dè dặt bảo:

-Nếu không được ngon em đừng buồn nhe!

Tôi lắc đầu trấn an anh:

-Em đâu phải trẻ con mà buồn giận ba cái chuyện tí xíu như vậy đâu anh.

Có đồ ăn là quý lắm rồi, còn chê ngon dở gì! Tôi không câu nệ mấy chuyện đó, nhất là khi anh đã có tấm lòng như vậy.

Sáng hôm nay tôi đang trong lớp nghe giảng như mọi hôm, một bên là cuốn tập để ghi chú lời thầy giảng, một bên là cuốn sách giáo khoa mở rộng. Theo lời đề nghị của Duy Khải, tôi dùng bút màu đánh dấu những điều hoặc phần quan trọng trực tiếp vào sách luôn để dễ học và khỏi mất công chép lại vào tập. Lúc trước tôi cứ sợ sợ không dám làm vậy vì ngại làm dơ cuốn sách, nhưng khi nói chuyện với nhau về chuyện này, anh cười phào giải thích:

-Sách người ta bán là để dùng mà học, mình dùng cách nào hiệu quả nhất thì dùng. Chỉ cần em được kết quả tốt thì cuốn sách đã phục vụ đúng chức năng của nó rồi.

Nghĩ lại thấy anh nói thật có lý. Tại sao tôi chăm chút vào những việc lẻ tẻ như vậy, trong khi cái đích của mình là kết quả học tốt. Suy cho cùng sách là một phương tiện để học, vậy thì tội gì mà không dùng cho đỡ cực cái thân?

Thế là những cuốn sách giáo khoa của tôi bắt đầu nhằng nhịt những màu xanh, vàng, hồng của những cây bút đánh dấu. Nhìn trang sách y như dĩa bánh tằm. Tức cười dễ sợ luôn!

Cả giảng đường im phăng phắc trong giờ học, chỉ nghe tiếng thầy oang oang giảng trong máy microphone.

Bỗng nhiên… “Bùm…!!!”

Một tiếng nổ long trời làm cả phòng im bặt vài giây, rồi bắt đầu hoảng hốt nhốn nháo. Tiếng nổ to quá và hình như khá gần làm tôi giật mình sợ xanh cả mặt, đưa tay lên ngực nghe tim đang đập mạnh. Tiếp theo là tiếng xôn xao, những cái nhìn dáo dác ngang dọc như đang cố tìm hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Thầy cũng lập tức ngưng giảng, nét mặt hoang mang không thua gì chúng tôi.

Rồi tiếng còi báo hỏa vang lên nghe đinh tai nhức óc. Một người nhân viên bảo vệ hối hả chạy vào phòng nói nhỏ gì đó với thầy, xong ông ta lại cầm máy gào lên ra lệnh cho tất cả thoát ra khỏi phòng ngay lập tức.

Tôi vội vàng gom hết sách vở cho vào giỏ rồi cả đám sinh viên chúng tôi lục tục ra khỏi phòng, tụ tập tại một bãi cỏ xéo xéo trước giảng đường. Nhìn sang thấy bên dãy học sát cạnh, khoa Hóa, khói đen kịt bốc lên nghi ngút. Mùi khói cháy và hóa chất gì khó ngửi phảng phất trong gió.

Từng toán sinh viên từ những dãy học khác cũng từ từ túa ra tập họp đây đó đầy khắp sân trường. Nét mặt ai cũng ngơ ngác lo âu. Không biết Duy Khải đang ở đâu, có an toàn hay không? Sao tôi lo cho anh quá!

Chỉ đâu nửa phút sau tôi thấy bóng anh thấp thoáng từ xa, chạy đến gần bên tôi ân cần hỏi:

-Em có sao không Trân Châu?

Tôi vẫn còn hoang mang sợ hãi, lắc đầu:

-Dạ em hổng sao, nhưng nghe tiếng nổ to quá giật cả mình, em lo bên anh có chuyện gì hông!

Hai đứa đều mừng rỡ vô cùng khi thấy nhau bình an vô sự. Anh đưa mắt nhìn đám khói vẫn đang cuồn cuộn bốc lên, rồi chợt kéo tay tôi đi ra xa nói khẽ:

-Ở đây mùi hóa chất hơi nặng. Mình nên lánh ra xa xa một chút đi em!

Thế là anh dẫn tôi đi tuốt ra bên ngoài gần bãi đậu xe, rồi dừng lại nghe ngóng quan sát.

Tôi ngạc nhiên trong bụng, băn khoăn hỏi:

-Sao mình ra xa quá vậy anh, đứng đây người ta có nghĩ mình bỏ lớp trốn về hông anh?

Anh vuốt tóc, nhìn tôi cười xòa:

-Đây là đại học rồi em, chứ đâu phải còn phổ thông mà người ta để ý mấy chuyện trẻ con đó!

Rồi anh nghiêm mặt lại, ôn tồn giải thích:

-Nổ bên khoa Hóa, lại có mùi hóa chất như vậy, anh sợ có chuyện lớn xảy ra rồi. Nếu có biến động, người ta sẽ ùa chạy hoảng loạn. Lúc đó những cổng thoát của bãi xe sẽ hoàn toàn ứ nghẹt. Mình đợi đây, nếu có gì sẽ có thể vào lấy xe thoát ra nhanh chóng.

Ôi trời, chuyện quan trọng sống còn như vậy mà sao tôi không nghĩ ra cho sớm? Anh thật hay quá! Sao anh lại lanh trí và có những quyết định khôn ngoan không hề được dạy trong sách vở như thế này nhỉ?

Lòng tôi chợt thán phục anh vô cùng, một cảm xúc thật an toàn khi ở bên anh. Chỉ mới thật sự cận kề nhau trong một thời gian ngắn mà anh xử sự như một điểm tựa vững chắc che chở cho tôi rồi.

Quả nhiên chỉ chừng mười phút sau, chúng tôi thấy vài đám sinh viên chạy hối hả từ khu vực trung tâm trường về hướng bãi đậu xe. Xa xa, những đám khác cũng bắt đầu nhớn nhác chạy.

Duy Khải nhanh nhẹn phóng tới chận một anh sinh viên, hỏi lớn:

-Chuyện gì xảy ra rồi vậy anh bạn?

Anh sinh viên kia vừa thở hồng hộc vừa la:

-Họ nói tất cả ai về nhà nấy ngay lập tức, chờ thông báo sau qua điện thư!

-Cám ơn anh nhiều!

Duy Khải đáp anh kia rồi nhanh nhẹn nắm tay tôi đi thoăn thoắt vào bãi xe. Vì đã có chủ ý trước nên anh tìm ra xe rất nhanh, thoáng cái đã mở cửa cho tôi vào rồi cho xe lăn bánh. Khi xe thoát ra đường chính, tôi quay lại nhìn thì những cổng ra đã bắt đầu ùn tắc, từng hàng xe dài nối đuôi trùng trùng thật kinh khủng. Chắc phải cả tiếng mới ra hết quá!

Tôi không kềm được hớn hở khen vùi:

-Anh giỏi thật đó Duy Khải ơi!

Anh nheo mắt nhìn tôi cười tinh quái:

-Không phải là giỏi! Chẳng qua anh đã nghiên cứu cuốn sách gọi là “Cẩm Nang khi Yêu để Bảo Vệ Người Yêu”.

Tôi tròn mắt hồ nghi:

-Có sách như vậy thật sao anh?

-Có chứ sao không! Sách đó… do anh mới viết… tức thì!

Rồi anh cười hềnh hệch một cách nghịch ngợm nhưng thật đáng yêu. Tôi nguýt anh một cái dài. Chuyện như vậy mà cũng đùa giỡn được, ghét gì đâu á!

Anh bất thần đưa tay lên ôm ngực nơi tim, nhăn mặt làm như đau đớn lắm, nhưng miệng thì cười cười, giọng nhừa nhựa tinh nghịch:

-Trời, Trân Châu ơi! Em liếc như vậy chắc tim anh rụng quá chứ chịu sao nổi!

Tôi nghiêng mặt lém lỉnh trêu anh lại:

-Vậy hả? Vậy em sẽ hổng bao giờ dám làm như vậy nữa đâu, vì tim của anh quan trọng với em lắm!

Nhưng anh liền quay sang nắm lấy tay tôi khẩn khoản:

-Đừng nhé Trân Châu! Cái liếc của em đẹp và duyên dáng đến rụng rời như vậy, nếu không bao giờ được ngắm nữa thì mất mát cho anh lắm!

Tôi mỉm cười không nói gì thêm. Chẳng biết có ai lột lưỡi cho không mà tự nhiên dạo này anh nói năng ngọt muốn chết luôn.

Mong rằng anh chỉ mãi dịu ngọt với mình em thôi, chứ gặp cô nào cũng như vậy thì… em sẽ khóc và nghỉ chơi anh luôn đó!

Tối hôm đó, sau khi đã ăn uống nghỉ ngơi một chút, tôi đang ngồi học bài thì có điện thoại.

Giọng Duy Khải hốt hoảng trong máy:

-Trân Châu, em kiểm tra điện thư chưa?

Nghe cách nói của anh, tôi linh cảm có chuyện chẳng lành:

-Dạ chưa. Có gì quan trọng sao anh?

Giọng anh gấp rút, đầy lo lắng:

-Họ đóng cửa toàn bộ khuôn viên phía Nam rồi, tức là trường mình đó, cho tới khi chuyên viên dọn dẹp tẩy rửa hóa chất sạch sẽ xong xuôi. Hiện giờ họ nói là vô thời hạn!

Tôi rụng rời không thốt nổi ra lời, chốc sau mới ấp úng:

-Vậy… bây giờ mình phải làm sao hả anh?

Anh thở dài, rồi điểm đạm giải thích:

-Họ thông báo sẽ chuyển tất cả sang khuôn viên khác của trường, gọi là khuôn viên phía Tây, cách thành phố này chừng sáu chục cây số. Hiện giờ họ đang làm gấp để phân phối phòng học, ba ngày nữa bắt đầu.

-Trời ơi, xui quá vậy!

Tôi kêu lên thảng thốt với tâm trạng thất vọng đến cùng cực.

Giọng anh nhẹ nhàng an ủi:

-Chuyện đã tới nước này, mình có lo cũng không nổi. Ai cũng vậy thôi chứ chả phải chỉ riêng mình. Chuyện đâu còn có đó, em đừng lo sợ quá nhe Trân Châu! Có gì vẫn còn anh bên em mà!

Đúng là xui xẻo tới mức không tưởng tượng được. Anh và tôi đều được nhận vào mấy trường, tưởng chọn trường này cho gần, ai nhè bây giờ còn bị đổi đi còn xa hơn mấy trường kia nữa. Mới chỉ vào được có một tuần mà đã bị một sự thay đổi như vậy có chịu nổi không kia chứ! Nản chết đi được!

Cũng may nghe anh giải thích tôi cũng vơi được phần nào cảm giác chán chường. Thôi đành vậy! Bao nhiêu người cũng bị ảnh hưởng chứ đâu phải mình mình đâu, và có anh chăm lo che chở tôi cũng không phải sợ cái bơ vơ lạc lõng ở một nơi xa lạ.

Mãi chìm đắm trong suy nghĩ tôi ngồi thừ ra như đang mộng du, tay vẫn giữ chiếc phôn khư khư bên tai mà chẳng biết nói gì.

-Trân Châu, em còn đó không? - giọng anh nhỏ nhẹ.

Tôi sực tỉnh đáp khẽ:

-Dạ, em đây!

Anh căn dặn:

-Chút nữa em mở điện thư ra đọc để biết thêm chi tiết đi nhé. Anh nói tóm tắt những ý chính thôi. Bây giờ em học bài tiếp đi, đừng lo nghĩ nhiều quá!

Chúng tôi gác máy. Anh biết tôi thường học bài lúc này nên mới nói như vậy. Nhưng đầu óc bây giờ không tập trung được lắm nữa rồi. Như vậy có nghĩa là ba ngày tới không lên trường được, chỉ có thể tự học trước ở nhà. Mới vào một tuần mà việc học hành bị gián đoạn như vậy làm ai mà chẳng xuống tinh thần ghê gớm!

Rồi sắp tới phải đi xa như vậy, làm sao mà đi sáng chiều hai cữ đây? Xa quá chừng! Nếu mỗi ngày tốn ba tiếng đồng hồ đi về thì sao chịu cho nổi, còn giờ đâu mà học bài, nghỉ ngơi lấy lại sức để ngày mai trở lại trường?

Chỉ còn nước là kiếm chỗ ở gần trường mà học thôi. Tôi là đứa con gái từ lúc sinh ra tới giờ chỉ sống với gia đình, bây giờ ở xa một mình như vậy sẽ ra sao đây? Nhiều cái để lo nhức đầu ghê luôn!

Sáng hôm sau, trước khi ba mẹ đi làm việc ngoài văn phòng của công ty, tôi tranh thủ gặp nói chuyện để ba mẹ biết và cho ý kiến.

Mẹ thấy tôi không thay đồ đi học như thường ngày thì tỏ vẻ ngạc nhiên lắm, băn khoăn hỏi:

-Trân Châu, hôm nay không có lớp sao con?

Tôi xụ mặt làu bàu:

-Dạ trường đóng cửa rồi, con có đi được đâu mẹ!

Ba mẹ đều kinh ngạc hỏi dồn. Tôi chán chường kể hết mọi chuyện đã xảy ra.

Nghe xong ba gật gù:

-Đó là tai nạn xảy ra không ai muốn, họ làm vậy cũng phải rồi con à! Chứ bây giờ hóa chất ô nhiễm khắp nơi trong đó làm sao mà an toàn học được.

Mẹ ôn tồn nói thêm:

-Vậy thì ba mẹ sẽ thuê cho con một căn nhà trọ gần trường để ở mà đi học, chứ xa vậy làm sao mà sáng đi chiều về cho nổi. Rồi cuối tuần được nghĩ thì về chơi thăm nhà. Con thấy được không Trân Châu?

Tôi thấy cũng chẳng còn chọn lựa nào tốt hơn, bèn gật đầu:

-Dạ, cám ơn ba mẹ. Để con hỏi thăm bạn con tìm nhà ra sao rồi thưa lại với ba mẹ.

Nguyên ngày hôm đó tôi cứ bồn chồn lo lắng vì cái việc vừa chuyển trường học, vừa chuyển chỗ ở cùng một lúc, lại còn mất tới mấy ngày học. Thấy thời gian trôi qua mà thật sốt ruột. Thôi phải lấy bài ra ráng học được chút nào hay chút đó, không thôi vài bữa theo hết kịp.

Xế chiều hôm đó khi tôi đã học bài xong xuôi đâu đó thì Duy Khải ghé sang. Tôi ngồi cùng anh trên ban công bên những chậu hoa. Vì nó nằm xoay mặt về hướng Đông nên buổi chiều thường rất mát. Tôi cũng thường thích ra đây ngồi ngắm hoa và bầu trời đêm đầy sao những khi trời quang đãng, nhưng đây là lần đầu tiên hai đứa ngồi bên nhau tại đây. Phải công nhận ngồi với người yêu thú vị và ấm lòng hơn ngồi một mình nhiều.

Một lúc sau anh lên tiếng:

-Trân Châu em, hôm qua anh suy nghĩ kỹ rồi. Họ chuyển trường như vậy mình chỉ còn cách tìm chỗ ở trọ lại đi học thôi, chứ không thể đi về mỗi ngày được.

Tôi gật đầu đồng tình:

-Em cũng nghĩ vậy và đã thưa với ba mẹ hồi sáng. Ba mẹ nói sẽ thuê nhà trọ cho em ở gần đó đi học.

Anh mỉm cười ra vẻ hài lòng:

-Vậy tốt rồi! Em tìm ra nhà trọ để thuê chưa, và chừng nào tính đi thuê?

Tôi có biết gì mấy chuyện này đâu mà nói bây giờ. Từ nhỏ tới lớn tôi chỉ ở với cha mẹ, làm gì biết về chuyện thuê nhà thuê cửa.

Thế là tôi ủ rủ đáp:

-Dạ, em cũng chưa biết phải làm sao nữa anh à!

Anh bật lên cười lớn, ta thán:

-Trời đất, tiểu thơ yêu dấu của tôi ơi! Ngày nọ vào học rồi, muốn ở nhà trọ mà giờ này chưa biết làm gì kìa.

Tôi buồn buồn và hơi thất vọng với chính bản thân vì cái chậm chạp yếu đuối của mình trong việc giải quyết khó khăn này. Quả thật đây là vấn đề mà tôi chưa từng có chút kinh nghiệm gì, lại bị sốc quá nên thần kinh có phần tê liệt.

Tự dưng thấy nao nao tủi thân sao đó, tôi cố nén để đừng khóc. Anh hình như cảm nhận được qua gương mặt chắc bắt đầu ửng đỏ của tôi, nên lập tức quay sang nắm tay tôi âu yếm dỗ dành:

-Giỡn chơi chút thôi! Nói chứ em đừng lo, sáng mai anh sẽ đưa em đi xem nhà trọ xung quanh trường xem em có thích căn nào không. Em chịu không?

Tôi mừng quá sức trong lòng, miệng cười tươi reo lên:

-Dạ chịu. Hồi nãy em vừa định hỏi nhờ anh, thì anh đã lên tiếng trước rồi. Cám ơn anh!…

… Mai anh đến đón em sớm nhé, em sợ đường xa đi xem hổng kịp!

Anh đưa tay nhéo nhẹ trên chóp mũi tôi, trách yêu:

-Bây giờ có người mới biết lo rồi kìa!

Tôi cúi đầu xấu hổ cười e ấp. Nghĩ cũng lạ, bình thường tôi khá sáng suốt và quyết đoán khi đụng chuyện gì bất ngờ, sao tự dưng cái chuyện này tôi lại xử lý vụng như vậy không biết. Đúng ra lúc sáng sau khi nói chuyện với ba mẹ xong, tôi phải gọi anh ngay để hỏi thăm, hoặc nhờ ba mẹ tìm nhà trọ giùm, hoặc lên mạng, hoặc tìm trên báo, chứ sao lại để cả ngày trôi qua như vậy!

Có thể tại nhiều thay đổi gần đây dồn dập quá làm tâm lý tôi bị khớp chăng? Cũng may là chiều nay anh ghé và giúp tôi giải quyết!

Khi ngước mặt lên tôi thấy anh đang đăm đăm nhìn mình, miệng cười nhẹ thật hiền lành.

Tôi mắc cỡ hỏi:

-Anh, sao nhìn em dữ vậy?

Anh nhướng mày, khẽ hếch mặt cười lém lỉnh:

-Bộ anh không được phép ngắm người mình yêu một chút sao?

Ai lại nỡ từ chối một chàng trai cái yêu cầu đơn giản mà dễ thương như vậy bao giờ! Làm gì có cô gái nào hẹp hòi đến như vậy! Nếu anh vì yêu mà muốn ngắm thì tôi rất vui chứ sao lại không cho phép!

Chợt nhớ nãy giờ chỉ nói chuyện nhà trọ cho tôi mà chưa đả động gì tới chuyện tá túc của anh ở trường mới, tôi băn khoăn:

-Vậy còn anh thì sao? Anh tính thế nào khi học trường mới?

Anh nhún vai điềm tỉnh:

-Anh đã đăng ký ở trọ ký túc xá rồi!

-Hồi nào mà nhanh vậy? - tôi thắc mắc.

Anh thản nhiên trả lời:

-Mới hồi nãy nè. Tùy phòng, thường từ ba đến bốn đứa chung một căn trọ. Ai ở được thì mình cũng ở được. Đăng ký xong xuôi là anh sang em ngay để xem có giúp gì được cho em không.

Anh thật chu đáo với tôi quá. Hy vọng ngày mai chúng tôi kiếm được nhà trọ nhanh nhanh để không tốn nhiều thời gian và công sức của anh. Nghĩ đến sự tận tụy đó, tôi càng thấy thương anh vô cùng!

Hôm sau vừa sáng anh đã ghé đón. Thấy tôi tay ôm tay xách lỉnh kỉnh, anh nhướng mày ngạc nhiên, rồi cười hỏi trêu đùa:

-Đi xem nhà trọ để thuê mà sao đem xách giỏ giống như đi dọn nhà vậy em?

Tôi bật cười vì cách nói hài hước đó, chỉ dang tay ra đưa cho anh một giỏ, đủng đỉnh bảo:

-Tặng anh nè! Hông được quyền từ chối đâu nha!

Đó là một số đồ đạc cần thiết cá nhân cho cuộc sống xa nhà mà tối hôm qua sau khi anh về, tôi đã chạy đi mua sắm cho anh ngay, như khăn lau mặt, khăn tắm, bàn chải đánh răng, kem đánh răng, dao cạo râu, keo chải tóc, lược, đồ cắt móng tay, một ít thuốc giảm đau, giảm sốt,… Tất cả tôi gói vào một giỏ gọn gàng để đưa cho anh hôm nay.

Anh nhìn tôi rồi lại nhìn chiếc giỏ ra vẻ rất ngạc nhiên, không hiểu chuyện gì nhưng cũng cầm lấy rồi tò mò mở ra xem. Bỗng anh hồ hởi cười reo lên:

-Ô, em cẩn thận chu đáo quá, cám ơn em thật nhiều nhé Trân Châu!

Tôi cười duyên đáp:

-Dạ đâu có gì đâu anh! Anh lo cho em bao nhiêu chuyện như vậy, em lo lại cho anh một chút thì có sao.

Tôi đáp mà lòng thật vui. Yêu thương nhau thì chăm lo săn sóc cho nhau là việc bình thường thôi mà. Anh là con trai ở một mình xa nhà, tôi làm một chút nhỏ như vậy cho anh thì có đáng là bao.

Nghe vậy anh chỉ nhìn tôi mỉm cười không nói, ánh mắt thật dịu dàng trìu mến. Có lẽ anh đang xúc động lắm.

Ngoài ra tôi cũng đã chuẩn bị sẵn hai phần ăn trưa đầy đủ đem theo vì tin chắc công việc sẽ kéo dài đến chiều mới về tới, sợ lúc trưa bận rộn thì sẽ có thức ăn no nê cho hai đứa.

Tối qua tôi cũng đã lên mạng xem có căn trọ nào đang cho thuê gần trường không thì tìm được ba căn cả thảy. Một căn tương đối mới nhưng lại khá xa và khó đi, thật không tiện cho việc đi bộ thường xuyên tới trường. Hai căn kia thì gần hơn nhưng nhìn trên bảng đồ có vẻ như sâu trong hẻm. Đợi tới nơi xem thế nào!

Chúng tôi rong ruổi trên xe lộ cả tiếng đồng hồ mới tới nơi. May là lúc rời nhà đã qua giờ cao điểm mà còn vậy, nếu gặp kẹt đường thì chắc còn thê thảm hơn.

Anh đã nghiên cứu và cũng tìm ra những căn nhà trọ đang cho thuê y như tôi vậy. Hai đứa bật cười khi khám phá ra điều này.

Anh vui vẻ đùa:

-Thật không ngờ hai tư tưởng lớn đã gặp nhau. Hay thiệt!

Tôi cũng cười nói lẫy:

-Hôm qua có người than phiền em hổng biết lo, nên tối qua phải nghiên cứu chút đỉnh vậy mà!

Hai đứa đậu xe dọc lề đường rồi bắt đầu theo địa chỉ mà đi để xem địa hình căn trọ như thế nào. Quả nhiên hai căn tương đối gần trường đều nằm khá sâu trong con đường nhỏ, nhưng đi bộ cũng không đến nỗi, khoảng mười phút là tới được trường.

Anh đứng trước mỗi căn trọ, tần ngần quan sát tới lui rất cẩn thận, rồi không nói gì nắm tay tôi đi trở lại đường lớn.

Khi hai đứa đã vào xe, anh ồn tồn nhận xét:

-Trân Châu, theo anh thấy em ở một mình như vậy hình như không được tiện lắm thì phải!

Tôi lúc đầu chưa hiểu nên nghiêng đầu hỏi lại:

-Dạ sao? Bất tiện chỗ nào vậy anh?

Anh làm mặt nghiêm trọng nhưng pha chút hài hước trong cách nói:

-Em không nghĩ những lúc phải về trễ sao? Đi một mình trời tối coi chừng kẻ xấu bắt cóc đó. Anh chả an tâm chút nào!

Tôi nhíu mày suy nghĩ ít giây. Khu vực này xa lạ đối với hai đứa nên thật ra chưa ai biết gì về thành phần dân cư và tình trạng an ninh cho lắm. Người ta nói ở trong chăn mới biết chăn có rận mà.

Tôi ái ngại:

-Ở vùng này an ninh hông tốt sao anh?

Anh cân nhắc một lát rồi từ tốn góp ý:

-Cái đó mình mới tới nên cũng không rõ, nhưng từ từ có thể hỏi thăm trong trường coi có ai ở gần đây không rồi mình hỏi thêm từ họ, hoặc tìm hiểu trên mạng. Tạm thời em nên tránh về nhà lúc tối. Nếu khi nào bất đắc dĩ phải ở lại học trễ thì anh sẽ đưa em về.

Thì ra anh có ý quan ngại cho an toàn của tôi thân con gái khi đi lại một mình vào sâu trong hẻm nhỏ như vậy, nhất là những khi tối trời. Anh thật lúc nào cũng hết lòng lo lắng cho tôi.

Mỉm cười gật đầu đồng ý với đề nghị của anh, nhưng trong thâm tâm tôi tự nhiên bắt đầu lo lo ớn ớn. Quả nhiên trước giờ tôi không nghĩ đến điều đó, nên bây giờ nghe nói và tưởng tượng những tình huống xấu có thể xảy ra mà cảm thấy bất an trong lòng ghê gớm. Nghĩ tới cuộc sống một mình như vậy tôi cũng thấy bất an và không được tự tin cho lắm.

Thôi vậy, tôi sẽ đăng ký vào ở ký túc xá như các sinh viên khác, người ta ở được thì mình cũng sẽ ở được. Tôi lớn rồi, bắt đầu cuộc sống tự lập cũng là một điều nên làm. Sống chung với các cô sinh viên khác sẽ giúp tôi có thêm bạn và vững chãi cứng cáp hơn. Ba mẹ đã cho tôi học bao nhiêu thứ nữ công gia chánh, không để xử dụng những lúc này thì uổng phí quá!

Tôi bèn quay sang thủ thỉ với anh:

-Thôi vậy anh, nếu hổng chắc an toàn để em đăng ký ở trong ký túc xá cho rồi. Chật một chút nhưng có bạn cùng phòng cũng vui.

Duy Khải siết nhẹ bàn tay tôi mỉm cười đồng tình. Xem ra anh rất hài lòng với quyết định đó. Dường như anh đã có ý không thích tôi ở trọ một mình nhưng không nói ra trước vì muốn tôn trọng sự chọn lựa của tôi.

Anh liền đưa tôi vào văn phòng ngay trong trường xin đăng ký một phòng trọ trong ký túc xá cho tôi. Anh tự động lấy đơn từ, điền đơn, nạp đơn, cùng tôi xếp hàng đợi người ta giải quyết, nói chung là làm tất cả từ đầu đến đuôi.

Mọi chuyện xong xuôi đâu đó cũng khoảng hai giờ chiều. Anh đưa tôi tờ phiếu được chấp thuận phòng trọ ký túc xá. Tôi cầm tờ phiếu màu tím nhạt đưa lên xem, trên có ghi tên tôi, phòng trọ 215, dãy B khu nữ, cùng với hai sinh viên khác.

Ái chà, như vậy có lẽ tôi ở lầu hai. Cũng không đến nỗi tệ vì có thể lên xuống tương đối nhanh. Còn hai cô bạn cùng phòng là ai đây? Họ từ trường nào tới, học khoa nào? Bỗng dưng tôi tò mò muốn biết ghê gớm!

Khi hai đứa ra xe trên xa lộ hun hút trên đường về nhà, tôi ngồi ngẫm nghĩ mà thấy là lạ và tức cười. Từ hồi chính thức là người yêu của nhau, anh giúp làm hết những việc mà đúng ra tôi tự làm được, mà lại với thái độ hết sức ân cần. Trời ơi, sao bỗng dưng tôi lại hư ra thế không biết!

Trước đây tôi vẫn khá tháo vát tự lo cho mình được tất cả chuyện học hành của mình. À!… tất nhiên ngoài chuyện tiền bạc và chỗ ở vì đã có ba mẹ lo giùm. Bây giờ những chuyện đơn giản như tìm phòng học, mua sách giáo khoa, hoặc đăng ký phòng trọ như vừa rồi, anh đều tự nguyện cáng đáng cho tôi hết. Có người yêu chăm lo nâng niu như vậy, tôi dĩ nhiên thấy vui sướng và hãnh diện, nhưng như vậy có phiền hà và mệt nhọc cho anh quá chăng?

Tôi muốn mình bé nhỏ và yếu đuối trong mắt anh để được anh che chở bảo vệ, một chút nhõng nhẽo nũng nịu của con gái cho nó dễ thương. Nhưng mặt khác, tôi rất sẵn lòng chung vai gánh vác khó khăn với anh, và không hề muốn trở thành một gánh nặng cho người mình yêu. Trong tình yêu phải có sự thông cảm và chia sẻ mới bền vững được.

Nghĩ thế tôi lên tiếng nói lên suy tưởng của mình với anh, rất chân thành và dịu dàng:

-Duy Khải ơi, gần đây anh làm nhiều việc cho em quá. Chuyện gì em hông làm được em sẽ xin nhờ anh, còn những chuyện dễ làm được, em hổng muốn làm nhọc lòng vất vả cho anh đâu. Anh hiểu ý em hông?

Anh nhìn sang tôi, mỉm cười nhã nhặn:

-Đâu có gì đâu mà vất vả hả Trân Châu, chút xíu thôi mà!

Tôi cong môi lên phụng phịu:

-Nhưng anh ơi, em là người yêu của anh, nên anh đừng tập cho em hư đó nha!

Anh vẫn nhìn đàng trước lái xem, cười rất hiền lành, điềm đạm:

-Em rất ngoan! Khi nào em có dấu hiệu gì trở nên hư, anh sẽ là người đầu tiên cho em biết mà. Đừng lo!

Tôi không chịu thua:

-Nhưng em hổng muốn anh phải vất vả với những chuyện hông đáng. Em muốn chia sẻ gánh vác với anh!

Hình như chúng tôi rất hạp nhau về cái tính bướng bỉnh thì phải, anh nhẹ giọng:

-Em mới vào trường mới lạ, cái gì cũng còn bỡ ngỡ. Anh lo cho em chút vậy có đáng gì! Đừng bận tâm nghe Trân Châu!

Tôi nguýt anh một cái, cười duyên:

-Anh cũng mới vào trường như em, bộ anh khác sao?

Anh háy mắt cười nghịch ngợm:

-Khác chút xíu!

-Anh ăn gian! - tôi giãy nảy.

Hai đứa cùng cười khúc khích thật vui.

Nghe giọng anh trầm trầm êm ái:

-Nói chứ anh không phiền gì đâu! Anh hoàn toàn tin rằng em có dư khả năng nhạy bén và tinh tế để nhận ra khi nào anh cần sự giúp đỡ và gánh vác của em. Vì vậy em đừng lo gì hết.

Tôi hếch mặt lên hỏi một cách tinh nghịch:

-Sao anh dám tin tưởng vậy nè?

Anh quay sang nhìn sâu vào mắt tôi, đầy vẻ tự tin:

-Vì… em là Trân Châu!

Cám ơn anh đã đặt niềm tin vào em như vậy. Anh yên tâm nhé, em biết khi nào anh cần em chung tay đỡ đần khi những chông gai trong cuộc đời nảy sinh, vì như anh nói, em là một nửa của anh kia mà, phải không Duy Khải?