Chương 11
Dòng thời gian cứ vậy lặng lẽ trôi, chúng tôi xong năm thứ hai và đã được hơn nửa năm thứ ba. Nhờ ơn trời, hai đứa tôi đều mạnh giỏi chẳng gặp trở ngại nào trong vấn đề sức khỏe. Đi học xa nhà mà bị ngã bệnh bất chợt rất khổ. Còn về chuyện học kết quả hai đứa đều rất khả quan đáng khích lệ.
Anh và tôi vẫn gặp nhau như một thói quen thật dễ thương vào mỗi buổi trưa và cùng nhau vừa ăn vừa nói chuyện vui vẻ. Thỉnh thoảng lắm chúng tôi mới thu xếp được thời gian đi đâu chơi một lát, nhưng không phải vì vậy mà tình cảm của hai đứa nhạt nhòa lạnh lẽo chút nào! Ngược lại chúng tôi thấy ngày càng yêu và hiểu nhau hơn. Có nhiều khi chỉ nhìn dáng điệu cữ chỉ, anh đã hiểu tôi muốn nói gì rồi, và ngược lại tôi đọc được tâm sự trong ánh mắt anh. Với thời gian, hai đứa càng vững tin mình đã tìm đúng một nửa kia của nhau, và không có trở lực nào có thể ngăn cản chúng tôi đến với nhau được nữa.
Nhưng… có ai biết được chữ ngờ!
Trưa nay đang nói chuyện vui đùa như thường lệ, bỗng anh ngừng lại nhìn tôi hỏi:
-Trân Châu, chiều nay học xong mình gặp lại ở đây được không em?
Nhìn nét mặt anh có thoáng đăm chiêu buồn buồn, xen lẫn thỉnh thoảng một niềm vui rất lạ, tôi đoán chuyện gì hệ trọng xảy ra rồi. Nếu anh cần dù bất cứ lúc nào tôi cũng sẽ bên anh, và bao lâu cũng được, vậy thì một lúc sau giờ học có nghĩa lý gì.
Tôi gật đầu, giọng không giấu được sự hoang mang:
-Dạ được chứ anh! Mà… có chuyện gì sao anh?
Anh gật đầu, mỉm cười ấm ừ:
-Có một chuyện anh muốn bàn với em thôi!
Tôi nhướng mày thắc mắc:
-Vậy sao bây giờ anh hổng nói luôn cho em nghe đi?
Anh nhỏ nhẹ giải thích:
-Tại vì vấn đề hơi phức tạp một chút cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, anh sợ không đủ thời gian để nói chuyện thôi.
Tôi ngẫm nghĩ chút rồi gật đầu đồng ý:
-Dạ, vậy cũng được. Chiều học ra em sẽ đến đây ngay.
Rồi tôi nhoẻn miệng cười e ấp:
-Anh làm em hồi hộp quá đi!
Anh cười hiền lành, trấn an:
-Đừng quá hồi hộp Trân Châu, không sao đâu!
Nói vậy chứ suốt buổi học chiều hôm đó tôi băn khoăn trong lòng vô cùng, cứ nhấp nhỏm chả biết có chuyện gì ghê gớm đến nỗi anh sợ không đủ thời gian nói chuyện. Mà có cái lạ ghê, khi nào mình nóng lòng thì thời gian nó trôi như càng chậm hơn!
Cuối cùng lớp học cũng tan, tôi vội thu xếp tới chỗ hẹn gặp thì thấy anh đã ngồi đợi đó trước rồi.
Anh nắm tay tôi kéo khẽ bảo ngồi xuống bên cạnh. Lúc này đã xế chiều, từ vị trí này nhìn qua khoảng hổng bức tường của mặt sau thư viện có thể thấy những tốp sinh viên tan học đi hối hả tới bãi đậu xe hoặc trạm xe buýt ngay trước cổng trường. Đó là những người sống ở thành phố này nên họ về nhà, còn những sinh viên ở xa xôi như chúng tôi thì đi hướng khác để về ký túc xá.
Tôi nóng ruột rất muốn hỏi anh ngay nhưng cũng ráng điềm tĩnh chờ đợi, thành ra cứ nhìn anh lom lom mà trong lòng thấp thỏm.
Anh cũng nhìn tôi một lát rồi chợt phì cười, lấy ngón tay khều nhẹ vào chóp mũi tôi trêu:
-Xem em kìa, làm gì mà căng thẳng ghê vậy? Nhìn cái mặt thương quá đi!
Tôi xoay mặt lại ngoe nguẩy:
-Ai biểu anh bắt người ta chờ nãy giờ chi, nói lẹ nghe đi cho rồi!
Lại càng cười lớn, anh đùa rất nghịch ngợm:
-Ai dại gì nói ra cho lẹ, phải thủng thẳng như vậy mới ngắm được khuôn mặt ngơ ngác nai tơ đẹp mê hồn của em chứ!
Tôi dẩu môi phụng phịu:
-Thì ra nãy giờ anh cố ý hả? Ăn gian quá đi, không chơi với anh nữa đâu!
Lúc bấy giờ trường trở nên vắng vẻ hẳn đi, vì tất cả các lớp đều đã tan và sinh viên đã rời khuôn viên. Chỉ thỉnh thoảng thấy vài nhân viên lao công đẩy xe vệ sinh đi quét dọn các hành lang.
Anh đưa tay sang nắm bàn tay tôi xoa nhè nhẹ, giọng êm ái:
-Anh đùa chút thôi mà Trân Châu! Em đừng giận anh nhé, cô bạn thân!
Tất nhiên tôi đâu phải loại người dễ giận ba cái chuyện lắt nhắt như vậy, chỉ làm bộ với anh chút cho vui thôi, vì tôi biết anh thích ngắm nhìn tôi những khi đó lắm. Yêu nhau đã hơn ba năm rồi chứ đâu phải ngắn, nên tôi hiểu rất tường tận cá tính và sở thích của anh, mà anh cũng thế.
Một trong những lý do giúp chúng tôi hiểu nhau rõ như vậy là do thói quen hay ngồi bàn luận linh tinh cùng nhau đủ loại đề tài. Những khi đó trong lúc đưa ra quan điểm và lời bình luận của mình, hai đứa có cơ hội được nghe và hiểu cách suy nghĩ và nhận xét của nhau rất nhiều.
Có lần cách đây cũng không lâu trong một lần chúng tôi đang bàn luận tán gẫu về tình yêu nói chung, anh đưa ra ý kiến:
-Không biết em nghĩ sao hả Trân Châu, chứ theo anh thì một trong những điều đáng lo ngại nhất trong tình yêu là một người lỡ yêu người kia mà chưa hiểu gì về họ. Bởi vì lúc đó thành tựu hay đổ vỡ phụ thuộc vào may rủi rất lớn.
Điều này thì tôi đã từng nghĩ qua và cũng có quan điểm tương tự. Trong thâm tâm tôi chẳng có niềm tin vào chuyện tình yêu sét đánh tí nào, vì đối với tôi mỗi con người như một pho sách dày, rất dày, và không thể nào một người khác hiểu hết họ chỉ qua một lần tiếp xúc ngắn ngủi. Cũng giống như người ta đâu thể biết giá trị một pho sách chỉ bằng nhìn qua cái bìa bên ngoài.
Một cô gái, hay chàng trai cũng vậy, có ngoại hình đẹp xinh quyến rũ cũng tương tự như cuốn sách được đóng bìa da, mạ chữ vàng, giấy trắng phau bóng loáng, chữ in rõ nét tuyệt đẹp. Cuốn sách đó đương nhiên bắt mắt người mua. Nhưng chỉ sau khi đọc xong cuốn sách, người ta mới có thể kết luận giá trị thực sự của nó. Cái nhân cách, đạo đức, lối sống, tâm hồn của người đó mới chính là nội dung của cuốn sách.
Khổ thay, người ta chỉ mất vài giây để thích cuốn sách đẹp, nhưng phải mất nhiều ngày hoặc tuần mới đọc và hiểu hết nội dung của cuốn sách để biết nó hay nó quý. Thành ra ai đẹp người, dù nết xấu hay tốt chưa cần biết, vẫn được nhiều người chú ý. Trong khi ai đẹp nết, nếu chẳng may người không được đẹp, thì có mấy ai màng. Chán đời chưa!
Vì vậy tôi luôn tin rằng một tình yêu sẽ có xu hướng bền vững hơn khi nó nảy nở từ một sự gắn bó và tiếp xúc lâu dài giữa hai người, khi hai bên có điều kiện học hay làm việc chung. Qua đó họ sẽ bộc lộ những nét đẹp cũng như những tật xấu mà người khác sẽ khó thấy được khi chỉ tiếp xúc bề ngoài.
Nghe xong lời nhận xét của anh, tôi gật đầu và bình luận thêm:
-Em cũng nghĩ giống như anh vậy. Và tương tự, theo em thấy thì một cô gái đẹp về lâu dài sẽ không cuốn hút nam giới bằng một cô gái có duyên. Anh có nghĩ vậy hông?
Anh chống cằm ra chiều suy xét rồi hỏi lại:
-Rất có lý! Nhưng lý do nào khiến em nghĩ như vậy nè?
Tôi hăng say giải thích:
-Vì cái đẹp sẽ phôi pha nhanh chóng, hoặc nếu không thì người đàn ông cũng có thể chán vẻ đẹp đó và bị cuốn hút bởi một vẻ đẹp khác. Trong khi cái duyên thì nó cứ tỏa ra đều đặn không phai tàn và luôn cuốn hút người ta!
Anh nghe xong cúi đầu trầm ngâm suy tưởng rồi gật gù ra vẻ đồng tình, xong ngước mặt lên nhìn tôi háy mắt cười tinh quái:
-Theo như cách nói này, hình như có người đang sợ anh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp nào khác phải không ta?
Đang bình luận nghiêm túc mà tôi phải bật lên cười khanh khách với câu châm chọc này của anh. Anh rất có duyên với cách thỉnh thoảng lồng vô những câu đùa ghẹo như thế này, làm cho không khí vui nhộn thoải mái hẳn ra.
Tôi hưởng ứng ngay, hất mặt lên làm ra vẻ kiêu kỳ đùa lại với anh:
-Hổng bao giờ sợ, vì người đó cũng có duyên đầy mình!
Anh phá lên cười, lườm tôi:
-Chảnh chọe dễ sợ chưa!
Tôi liếc anh, cong môi nhí nhảnh:
-Mà có đúng vậy hông nè?
Anh cười hiền, đưa tay ôm ngang mình tôi kéo sát lại bên anh, khe khẽ bên tai:
-Trông em bây giờ thì cần gì phải thắc mắc điều đó nữa! Người gì đâu mà yểu điệu duyên dáng quá chừng làm tim người ta muốn rớt lộp bộp nãy giờ!
Tôi vội làm bộ hốt hoảng kêu lên:
-Ý, hổng được đâu nha! Rớt lộp bộp nghe có vẻ như anh có tới mấy quả tim, mà tim nhiều như vậy đem đi phát lung tung cho các cô thì kẹt cho em lắm!
Vậy là hai đứa lại có một trận cười thật giòn giã. Chúng tôi là vậy đó, bàn luận nghiêm túc cho đã rồi đùa giỡn, xong lại bàn luận qua chuyện khác, chẳng bao giờ chán!
Và hôm nay cũng thế, tôi biết anh có đang một chuyện gì đó quan trọng lắm sắp tiết lộ. Anh đã cố ý bắt đầu bằng một lời trêu ghẹo nhẹ nhàng cho không khí bớt căng thẳng đó thôi.
Cho nên khi nghe anh nói vậy, tôi cũng giả vờ nhấm nhẳng:
-Em đâu có hẹp hòi gì mà giận mấy chuyện đó nè. Nhưng nếu anh cứ cà cưa hổng nói sớm, rồi cuối cùng tối mịt mà vẫn chưa đủ thời gian để nói cho xong thì lúc đó em tha hồ mà giận!
Anh nghe nói bèn cười hềnh hệch, anh hiểu tôi quá mà.
Vài giây trôi qua anh trở lại nghiêm túc, nhìn tôi rồi trầm giọng bắt đầu:
-Trân Châu, anh vừa biết tin đơn xin du học của anh đã được chấp thuận và còn được cho học bổng nữa. Chương trình học bốn năm hậu đại học để lấy bằng tiến sĩ tâm lý học tại một đại học uy tín ở nước ngoài…
Anh chợt ngưng lại, như để cho tôi có thời gian nghe kịp. Thì ra là vậy! Đúng là một tin quá lớn, và ngay lập tức tôi hiểu tại sao anh có cảm xúc vui buồn lẫn lộn mà lúc trưa tôi nhận thấy. Được học bổng đi du học làm anh vui, nhưng điều đó cũng có nghĩa là hai đứa sẽ xa cách nhau mấy năm dài. Mới nghĩ tới thôi mà đã nát lòng rồi!
Tôi biết chỉ khoảng hai tháng nữa anh sẽ tốt nghiệp, vì anh theo chương trình cấp tốc ba năm. Tôi thì còn hơn một năm nữa mới xong. Trước đây lúc ngồi nói chuyện tương lai với nhau, anh đã bày tỏ nguyện vọng muốn học tiếp lên cao học, và tôi ủng hộ quyết định đó của anh. Duy Khải là nam nhi, mưu cầu sự nghiệp là một điều đáng làm, nhưng chúng tôi chưa hề cân nhắc trường hợp du học này! Lúc làm đơn anh có nói với tôi nhưng không đặt nhiều hy vọng vào đó cho lắm.
Giọng anh lại nhỏ nhẹ vang lên bên tai:
-Anh muốn hai đứa mình bàn tính cẩn thận thiệt hơn của hai trường hợp để có quyết định đúng đắn nhất, Trân Châu nhé!
Tôi gật đầu thủng thẳng đáp:
-Dạ em nghe đây, anh nói tiếp đi!
Anh bèn giảng giải một hơi:
-Trường hợp thứ nhất là anh bỏ xuất du học đó và học tiếp tại đây, cũng mất bốn năm. Cái lợi là ở gần, hai đứa mình được bên nhau, nhưng phải tự túc học phí khá nặng, và bằng cấp không sáng giá bằng, ra trường chưa chắc có việc làm tốt như ý.
… Trường hợp thứ hai thì ngược lại, nhận lấy xuất học bổng du học đó, khi hoàn tất khả năng có việc làm cao hơn hẳn, không bị nợ nần học phí, nhưng buồn nhất là mình phải tạm xa nhau!
Tôi nhìn ra xa khẽ nhíu mày nghĩ ngợi. Trường hợp nào cũng có một khuyết điểm thật trầm trọng. Nếu được gần nhau thì không chắc có công ăn việc làm cho tương lai, mà nếu muốn có tương lai thì phải chịu xa nhau. Quả là một điều thật khó quyết định!
Chắc thấy được nét đăm chiêu trên gương mặt tôi, anh nắm tay tôi khẽ hỏi:
-Em nghĩ gì vậy Trân Châu, nói cho anh nghe đi!
Thật sự tôi cũng không biết nói sao, bởi khó quá! Một điều quan trọng khác là anh thích học ở đâu hơn nữa, vì đó là cả bốn năm trời chứ đâu phải ít. Nếu phải học và làm việc trong một môi trường mà mình không thoải mái lâu ngày như vậy cũng rất mệt mỏi.
Cho nên tôi hỏi:
-Vậy theo ý anh thì anh thích học ở đâu hơn?
Anh nhìn sâu vào mắt tôi, dịu dàng bảo:
-Trường nào anh cũng học được. Anh sẽ chọn bất cứ cách nào mà em thích hơn, vì đây là quyết định chung của hai đứa, và anh luôn ưu tiên cho em.
Một quyết định liên quan tới cả sự nghiệp mình mà anh đặt lòng tin nơi tôi sao? Trời ơi, tôi như tan chảy ra vì xúc động, nhưng cũng lo sợ vì áp lực quá lớn. Tôi thật lo nếu quyết định sai lầm mà làm anh buồn khổ sau này thì sẽ ân hận lắm, vì vậy tôi lắc đầu nhỏ nhẹ trả lời:
-Chuyện này lớn quá, vì nó liên quan trực tiếp đến việc học của anh. Em không dám quyết định anh à!
Anh ngẫm nghĩ một chút rồi chậm rãi phân tích:
-Vậy theo em thấy, giữa hai trường hợp sau đây, cái nào nên hơn: chịu hy sinh bốn năm xa cách nhưng sau đó khi mình cưới nhau, cuộc sống vợ chồng đầy đủ hơn, hay là không phải xa nhau nhưng cuộc sống sẽ chật vật hơn?
Thực lòng tôi chẳng thích cái nào cả, vì tôi chỉ muốn ở bên anh và anh vẫn sẽ tìm được công ăn việc làm ổn định khi tốt nghiệp. Tất nhiên trường hợp này khó xảy ra rồi! Tôi thầm tự cười mình. Ôi, sao hôm nay tôi lại tham lam thế nhi?
Nhưng nếu phải chọn, chắc tôi sẽ khuyên anh nhận xuất học bổng đó, vì đây là một cơ hội rất hiếm có, bỏ thật uổng! Tôi nghĩ bụng đã yêu nhau thật lòng thì chờ đợi nhau vài ba năm cũng chẳng sao. Anh là thân nam nhi như cánh chim trời, hãy để anh tung bay vào bầu trời tự do, học hỏi những điều hay mới lạ ở nước ngoài. Tôi không muốn trói buộc anh trong chiếc lồng nhỏ bằng tình yêu nam nữ, như vậy có chút ích kỷ mà lòng tôi đâu muốn.
Nhìn anh tôi tha thiết:
-Em sẽ chờ đợi anh. Anh hãy yên lòng học cho đến nơi đến chốn. Ráng lên anh nhé!
Câu nói này anh dư sức hiểu như câu trả lời cho sự lựa chọn của tôi rồi. Anh mỉm cười nắm chặt bàn tay tôi, ngước nhìn tôi bằng đôi mắt chứa cả một trời thương yêu, và đôi mắt đó bỗng đo đỏ ươn ướt. Chỉ cần nhìn cũng đủ biết anh đang xúc động biết chừng nào!
Em hiểu anh đang nghĩ gì, Duy Khải ơi, và tại sao anh khóc! Anh thương em đã hy sinh những năm tháng đẹp đẽ nhất của đời con gái để chờ đợi anh. Sự lựa chọn đó không dễ, nhưng em tin chắc sẽ làm được vì đó là tương lai của hai đứa mình, phải không anh?
Thế là khi cây phượng trước ngõ nhà tôi nở rộ hoa nhắc nhở một mùa hè nữa lại về, thì cũng là lúc chấm dứt một chương dài trong quyển nhật ký lòng của tôi và anh, đánh dấu một thời gian ngọt ngào đầy lãng mạn của tình yêu hai đứa dưới khung trời đại học. Nơi đó đã mang dấu ấn của biết bao nhiêu kỷ niệm êm đềm mà mỗi đứa sẽ mang theo suốt cuộc đời. Xin thời gian hãy qua mau như giấc mộng trong đêm, để sự trùng phùng của bình minh ngày mai sẽ ươm những hạt sương hạnh phúc cho đóa hoa tình mình thêm ngát hương rực rỡ, anh nhé!
Đôi mình nay tạm cách hai nơi
Để sẽ bên nhau trọn cuộc đời
Em ở nơi này thương khắc khoải
Anh về phương đó nhớ đầy vơi
Ân tình dào dạt thơm hương má
Kỷ niệm êm đềm ngọt vị môi
Xin giữ cùng nhau lời ước hẹn
Mình yêu nhau mãi, chỉ nhau thôi!
(thơ Hồi Kha)
☘︎ ☘︎ ☘︎ HẾT PHẦN 2