← Quay lại trang sách

Chương 10

Năm thứ hai cuộc đời sinh viên của chúng tôi diễn ra bình lặng, hầu như là một phiên bản của năm thứ nhất. Chỉ có cái khác là bây giờ hai đứa đều đã quen thuộc với sân trường, môi trường sinh sống ở ký túc xá và đường đi nước bước ở thành phố xa này.

Duy Khải vẫn làm thêm những việc bán thời gian mà anh đã quá rành rọt, và nhờ vậy anh kiếm được kha khá thu nhập cho những chi phí sinh hoạt cá nhân, không giống tôi vẫn được ba mẹ chăm lo tất cả về mặt tài chính. Tôi biết mình may mắn và luôn tạ ơn trời, ơn cha mẹ cho tôi được những điều kiện no đủ hơn nhiều người, và tôi lại càng thương anh siêng năng chịu khó phụ giúp gia đình với tất cả khả năng mình có. Anh quả là người con hiếu thảo và rất có tấm lòng.

Sau chuyến đi trải nghiệm thực tế lúc đầu hè vừa rồi, chuyện tình cảm của hai đứa tôi trở nên “nổi tiếng” và là đề tài bàn tán cho cả khoa, khi họ tận mắt chứng kiến anh săn sóc thương yêu tôi tới mức nào. Thật chuyện một cô sinh viên đi học xa ba ngày mà được người yêu đi theo đưa đón thì chắc chưa từng xảy ra, nên họ xầm xì cũng phải.

Lúc lâm nạn mới biết ai chân thật, ai hợt hời. Gặp lại Cúc qua năm học mới, tôi rất mừng, biết ơn nhỏ vô cùng và càng quý cô hơn. Nếu có anh trai, tôi nhất định sẽ làm mai cho Cúc, một cô gái thật nhân hậu và hết lòng với bạn bè. Sao một cô gái tốt thế này mà vẫn cô đơn! Mấy ông con trai nông cạn thật!

Cúc tất nhiên cũng có những tò mò dễ thương như hầu hết các cô gái trên đời. Cô cười vui gợi chuyện:

-A, bây giờ mình mới biết anh đó là người yêu của Châu. Vậy mà trước giờ không nghe nói. Châu giấu kỹ ghê hen!

Tôi bật cười nhí nhảnh đáp:

-Trời, hổng lẽ bảo mình tự nhiên khoe với Cúc “Cúc ơi, tui có người yêu rồi!”. Bộ mình vô duyên tới vậy sao?

Cúc nghe thấy tếu cũng cười giòn giã:

-Ờ hén!… Tại hồi trước thấy ông râu quai nón theo Châu dữ quá, mình cứ tưởng là ông ấy chứ!

Thì ra lại là Cao Thành! Anh chàng dù nay đã ra trường biến mất tăm, nhưng “tàn dư” vẫn còn tới bây giờ. Rõ ràng cái trò lì lợm của ông ta đã rất thành công trong việc gây sự nhầm lẫn đó chứ. Tôi hơi kém vui nên chỉ lặng im không nói gì.

Tuy nhiên phải công nhận có một “lợi ích” của sự đeo đuổi lằng nhằng của ông ta, là tôi ít bị những anh chàng khác dòm ngó tấn công trong khoảng thời gian đó, chung quy chắc cũng vì cái lý do giống như Cúc vừa nói. Họ đoán nghĩ Cao Thành chắc là bạn trai của tôi rồi nên không muốn tốn công tổn sức tán tỉnh nữa. Từ ngày Cao Thành bị tôi dùng biện pháp quyết liệt cảnh cáo và rút lui, càng lúc càng xuất hiện nhiều anh chàng đeo đuổi bằng đủ trò đủ kiểu, làm tôi mất không ít thời gian và công sức đối phó với họ. Thật mệt mỏi!

Ở trường thì như vậy, còn ở nhà tôi cũng bị phiền phức vì chuyện này, có chăng là nhẹ hơn chút đỉnh. Mới tuần trước chứ đâu xa, lúc về thăm nhà vào cuối tuần, mẹ lại ngồi gần tôi ướm hỏi:

-Trân Châu, chuyện của con với cậu Khải ra sao rồi con?

Tôi tròn mắt nhìn mẹ băn khoăn:

-Sao là sao hả mẹ?

Mẹ chậm rãi:

-Thì hai đứa có còn quan hệ tình cảm không đó mà?

Tôi hoang mang không biết tại sao tự dưng mẹ lại đem vấn đề này ra hỏi lúc này. Phải chăng cũng giống như Hoan đã từng nói, người lớn vẫn nghĩ chuyện tình cảm của tôi và Duy Khải chỉ là sự bồng bột của tuổi mới lớn chẳng có gì bền vững thôi sao?

Nếu thế thì mọi người đều đánh giá sai hết rồi nhé! Không những chúng tôi yêu nhau rất chân thật và nghiêm túc, mà còn đã tâm nguyện là của nhau lâu dài nữa kìa. Duy Khải đã từng xác định quyết tâm xây dựng sự nghiệp để có thể chăm lo cho người bạn đời của mình sau khi cưới tôi. Còn tôi cũng đã nguyện với lòng sẽ cùng chung bước với anh trên con đường đời trọn kiếp.

Giờ nghe mẹ hỏi vậy, tôi bèn ậm ừ:

-Dạ cũng bình thường thôi mẹ.

Rồi không kìm nổi sự tò mò, tôi buột miệng hỏi luôn:

-Mà có chuyện gì sao hả mẹ?

Mẹ khẽ thở ra rồi từ tốn giải thích:

-Thì mẹ chỉ hỏi vậy cho biết thôi, vì gần đây cũng có vài đám nữa muốn hỏi con. Nếu hai đứa vẫn còn yêu thương nhau không có gì thay đổi thì để ba mẹ biết mà trả lời người ta.

Tôi lẩn thẩn hỏi một cách máy móc:

-Họ là ai nữa vậy mẹ?

Mẹ nhỏ nhẹ giải bày:

-Cũng đều là đám tốt cả. À mới tuần rồi dì Tâm lúc gọi điện cho mẹ lại nhắc xem con đã suy nghĩ lại chưa, vì cậu Phước con dì ấy vẫn còn hy vọng ở con đó.

Nghe xong tôi quá bất ngờ ngồi thừ người không biết nói gì nữa. Lâu nay tôi cứ tưởng đã yên thân sau mấy lần khước từ những đám trước, không ngờ lại có thêm những đám khác thế này.

Tôi chau mày làu bàu:

-Sao mẹ hổng từ chối hết giùm con?

Mẹ nhướng mắt, phân trần:

-Thì mẹ phải hỏi ý con trước rồi mới nói với người ta được! Chứ con còn quá trẻ, chuyện tình cảm yêu đương đâu biết chắc đã chín chắn hay chưa. Ba mẹ cũng đâu biết lúc nào hai đứa con còn yêu, và khi nào chia tay đâu. Mẹ chỉ sợ nếu hiện giờ con không yêu thương ai mà từ chối hết thì sẽ hối tiếc sau này. Chỉ là vậy thôi!

Tôi gật đầu tỏ ý ghi nhận lời mẹ, rồi thong thả thưa:

-Nếu vậy thì con xin thưa cho mẹ yên tâm, là tình cảm hai đứa con vẫn rất tốt đẹp. Khi nào có gì thay đổi con sẽ thưa với mẹ ngay, còn không thì xin mẹ cứ từ chối hết giùm con. Được hông mẹ?

Mẹ nhìn tôi thoáng chút ái ngại, rồi mỉm cười khoan dung:

-Thôi được rồi, mẹ sẽ nói với họ!

Tôi nhìn mẹ và thấu hiểu sâu sắc tâm sự của mẹ lúc này. Là bậc cha mẹ lẽ đương nhiên mẹ muốn tôi có được một tấm chồng học thức danh giá để có nơi xứng đáng mà nương tựa. Giờ thấy có bao nhiêu đám tốt như vậy muốn đến với con gái mình, mà tôi cứ lạnh lùng từ chối hết đám này đến đám khác, ắt hẳn trong lòng mẹ cũng có chút gì luyến tiếc. Đó là cảm xúc tự nhiên, nhưng điều quý giá nhất là ba mẹ rất tôn trọng quyết định của tôi và vẫn giữ chữ tín cho phép Duy Khải và tôi yêu thương nhau như đã hứa lúc trước. Tôi vô cùng biết ơn ba mẹ về điều đó, đã cho tôi quyền được sống theo tình cảm của trái tim mình.

Nghĩ vậy tôi nắm bàn tay mẹ, xúc động:

-Con thật cám ơn ba mẹ!

Mẹ xoa tóc tôi, miệng nở một nụ cười thật hiền hòa.

Sáng hôm sau Chủ Nhật lúc ba mẹ đã vào công ty, tôi đang xuống bếp chuẩn bị ít thức ăn khô để đem theo vào ký túc xá ngày hôm sau, thì gặp dì Năm đang làm bếp ở đó.

Chắc nhận ra vẻ đăm chiêu trên gương mặt tôi, dì ấy hỏi:

-Cô Hai hôm nay không khỏe sao?

Tôi đúng là đang không vui vì vẫn nghĩ về những việc mẹ nói ngày hôm qua. Chả hiểu sao tôi nhận thấy chuyện đó thật phiền toái, và có cảm giác mình cứ bị người ta xem như một món hàng muốn mua đem về, mặc dù đã từ chối nhiều lần mà họ vẫn cứ đòi mua.

Nhưng điều này tôi đâu tiện nói ra, bèn lắc đầu chối:

-Dạ đâu có sao dì!

Dì Năm nhìn tôi vẻ chân thật:

-Tôi thương cô Hai như con cháu, nên cô có tâm trạng gì khác thường là tôi biết ngay mà!

Tôi bèn ậm ừ cho qua:

-Dạ thì chỉ là chuyện mẹ cháu nói hôm qua về mấy vụ mai mối thôi.

Dì Năm gật đầu cười đáp:

-À, ra là vậy! Tôi hiểu cảm xúc của cô mà.

Tôi ngừng tay, ngạc nhiên quay lại nhìn dì:

-Dì hiểu tâm sự của cháu sao?

Dì Năm cười xòa đáp:

-Tôi tuy không học cao, nhưng tuổi tác đã lớn nên mấy chuyện này tôi cũng hiểu biết ít nhiều. Mà người đứng ngoài lại thường có nhận xét tường tận hơn đó cô Hai!

-Vậy dì Năm cho cháu biết ý kiến của dì đi?

Dì Năm khoát tay lắc đầu cười, thủng thỉnh:

-Ý kiến thì tôi không dám, nhưng nhận xét thì có. Ông bà chủ thương và lo cho cô Hai nên muốn cô biết để cân nhắc những đám đó, mặc dù chẳng ép buộc gì cô. Còn cô thì vì đã có cậu Khải nên cô không vui khi nghe những chuyện này. Cô nghĩ tôi nói có đúng không?

Tôi bất ngờ trước sự nhạy cảm của dì Năm, nhưng không xác nhận cũng không phủ nhận, chỉ đáp chung chung:

-Vậy dì Năm còn nhận xét gì khác nữa không? Cháu rất muốn nghe!

Dì Năm cột lại búi tóc, từ tốn giảng giải:

-Tôi biết cô cậu rất thân nhau, và cậu Khải là một thanh niên tốt, rất lễ phép và có tư cách. Tôi cũng thích cậu ấy lắm…

… còn mấy cái đám đó, nếu cô thực sự không quan tâm thì cũng đừng lấy làm phiền làm gì cho mệt tâm! Nói cho cùng họ ngắm nghé cô vì cô là một tiểu thư lá ngọc cành vàng, đẹp người đẹp nết, ai mà không muốn cưới. Chứ xin lỗi xấu xí quê mùa như tôi ngày xưa thì có ma nào tới hỏi. Cô Hai thấy đúng không?

Tôi lặng im suy nghĩ, chưa kịp nói gì thì dì Năm lại lên tiếng tiếp:

-Và cô cũng thấy đó, họ tới hỏi cô thì đều đã tự lượng chuyện môn đăng hộ đối rất kỹ rồi. Đám nào cũng là những cậu học cao chức trọng, gia đình danh giá bề thế. Chứ cô thấy có ai dám tới hỏi cô cho một anh thợ bình dân lam lũ đâu.

Không biết bằng cách nào mà dì Năm lại biết quá rành rẽ về lý lịch những người muốn hỏi tôi thế kia?

Tôi ngước lên hỏi:

-Sao dì hiểu rõ về họ quá vậy?

Dì Năm bật cười giòn, xuề xòa đáp:

-Ông bà chủ sáng nào cũng ngồi ăn sáng với nhau gần bếp. Tôi làm việc bên cạnh nên tình cờ nghe ông bà bàn về họ mà biết thôi…

… Hôm bà chủ tiếp ông bà Sơn xóm mình ở đây, tôi cũng nghe thấy hết luôn mà!

Vợ chồng ông bà Sơn là một gia đình nổi danh nề nếp và giàu có trong khu phố này. Thì ra ông bà ấy đã tới tận nhà gặp mẹ tôi, vậy mà tôi đi học xa nên đâu biết gì, bây giờ mới rõ.

Tôi thắc mắc:

-Thật vậy sao hả dì? Dì còn nghe được gì nữa không?

Dì Năm ra vẻ ngẫm nghĩ rồi tặc lưỡi kể:

-Thì cũng đại khái là họ muốn kết thân sui gia với ông bà chủ thôi. Nghe nói thì ông bà ấy chỉ có hai cậu con trai, cả hai đều đang kén vợ. Cậu Phú trai trưởng là kỹ sư cơ khí, còn cậu Phúc trai kế nhỏ hơn hai tuổi có bằng tiến sĩ gì đó du học nước ngoài về, bây giờ đang làm giáo sư đại học. Cô thấy không, họ hỏi cô cho cậu Phúc vì nghĩ vậy mới xứng với cô, chứ cũng không dám hỏi cho cậu Phú nữa…

… ý tôi chỉ là mình có quý, có tốt thì mới có nhiều người trọng vọng như vậy. Cứ nghĩ đó là cái phúc của mình, nếu không thích thì cũng không sao nhưng đừng lấy đó làm buồn phiền làm gì! Tôi… có lỡ nhiều lời xin cô Hai đừng giận!

Tôi chăm chú nghe xong rồi lễ phép:

-Dạ, cám ơn dì Năm đã chỉ dạy cháu!

Nghe dì Năm nói mới thấy người ta vẫn còn rất xem nặng chuyện tiền của danh vọng trong hôn nhân. Còn chuyện ai yêu tôi nhiều hơn, ai chân tình hơn, ai tôn trọng săn sóc tôi chu đáo hơn, không nghe nói. Chắc cũng có thể những giá trị đó khó kiểm chứng và đo lường quá chăng? Tình yêu mà bị vẫn đục bởi những tạp chất kia thì đáng buồn quá đi!

Duy Khải ơi, em sẽ không kể cho anh nghe cuộc nói chuyện với mẹ hôm qua đâu, vì em không muốn gợi lại cảm xúc mặc cảm mà anh đã cố gắng rất nhiều để chôn sâu nó đi. Nhưng mong anh sẽ đừng làm em thất vọng, vì khi đó em sẽ chẳng biết ăn nói thế nào với hai vị song thân đã thương và tin tưởng nơi em hết lòng, tin tưởng em đã chọn đúng một nửa của mình cho tương lai lâu dài. Anh hãy tiếp tục khẳng định mình bằng tình yêu chân thành của mình, nghị lực và ý chí cầu tiến, anh nhé? Anh có thể rời vạch xuất phát sau người ta, nhưng nếu kiên nhẫn và quyết tâm phấn đấu, anh sẽ đến đích như họ thôi. Em rất tin ở anh!

Chợt nghe Cúc lên tiếng cắt ngang dòng suy tư của tôi, giọng cô lém lỉnh như nửa đùa nửa thật:

-Châu thật là may mắn ghê, được người yêu cưng quý nâng niu quá trời! Ai thấy cũng phải ghen tỵ đó!

Tôi vẫn còn đang vấn vương với những suy nghĩ và cảm xúc lúc nãy, nên chỉ kịp ậm ừ:

-Ờ, chắc mình may mắn thật!

Cúc thắc mắc:

-Mà sao anh ấy biết Châu bị say xe bất chợt mà tới đúng lúc y như siêu nhân vậy? Lúc đó không ai có thể lý giải tại sao trên xa lộ, một cô gái bị say xe đi hết nổi mà có người yêu xuất hiện tại chỗ tiếp cứu ngay bên rìa đường, y như trong phim.

Nghe Cúc hỏi, tôi thấy ngượng ngùng buồn cười mà chả dám cười. Lẽ nào nói thật anh lo tôi đi một mình không được nên đã âm thầm đi theo trông chừng? Nghe vậy thấy mình giống trẻ em phải cần người lớn đi kèm quá! Xấu hổ chịu sao nổi!

Thế là tôi tìm cách nói cho êm:

-Chắc do may mắn anh ấy đang tình cờ đi đâu ngang qua đó rồi thấy quá!

Không biết Cúc có tin hay không nhưng chẳng thấy cô hỏi thêm gì nữa.

Ở trường tôi vẫn thường xuyên gặp anh vào giờ ăn trưa. Dạo sau này chúng tôi hay ngồi nơi bậc thang của cầu thang cứu hỏa ở mặt sau thư viện. Đa số người ta dùng thang máy nên chỗ này khá yên tĩnh vắng vẻ, lại rộng và sáng, nên chúng tôi có thể tự do nói chuyện mà không sợ làm phiền đến ai. Đó là thời gian hai đứa nói đủ thứ, từ chuyện học, bàn tính tương lai, đến những chuyện linh tinh thiên địa.

Hôm nay anh đột nhiên thông báo với tôi, dáng vẻ rất bình thản:

-Trân Châu, anh vừa đổi chỗ làm gia sư, cũng bằng số giờ làm mỗi tuần như trước. Anh chỉ muốn cho em biết vậy thôi!

Dĩ nhiên tôi thấy bất ngờ, vì ai lại tự nhiên đổi việc làm cho mất công mà không có lý do. Mà đã biết thì phải biết luôn cho trót chứ chỉ lưng chừng khó chịu lắm.

Vậy nên tôi dò hỏi:

-Sao vậy anh? Chỗ mới có gì tốt hơn hả anh?

Anh trầm ngâm rồi nhẩn nha:

-Tốt thì cũng không có gì tốt hơn. Tiền thù lao cũng bằng nhau, mà đoạn đường đi cũng xấp xỉ. Nhưng tiện thì có tiện hơn đó!

Tôi băn khoăn giục:

-Anh nói cho em nghe đi!

Lưỡng lự chút rồi anh gật đầu giải thích:

-Chuyện là thế này, Trân Châu! Cậu bé mà anh đang làm gia sư có một cô chị đang học đại học, bao nhiêu tuổi thì anh không biết rõ. Nhưng gần đây lúc tới dạy anh thấy cô ấy hay tìm cách tiếp xúc với anh và nói cười ỏng ẹo một cách khác thường. Anh có cảm giác cô ấy có tình ý gì đó nên không muốn tới lui chỗ đó nữa. Vậy là anh tìm chỗ khác rồi xin nghỉ chỗ đó.

Thì ra là thế! Anh rất thành thật với tôi như vậy thì rõ ràng không hề có tình ý với cô ta rồi.

Tôi quay sang nhìn anh, thấy dáng ngồi mạnh mẽ ngay thẳng, gương mặt cương nghị thanh tú, đôi mắt sáng ngời, rất đàn ông. Hồi ở phổ thông con gái không thân mật gần gũi với anh được vì khi ấy anh còn chai đá cộc cằn với họ, chứ đâu phải vì xí trai hay kém tài. Nhưng bây giờ anh đã đổi khác nhiều, rất ga lăng, điềm đạm, mềm mỏng. Anh lại thông minh và đẹp trai đầy nam tính, thì dĩ nhiên các cô sẽ bắt đầu chú ý thôi.

Và trường hợp cô này có phải chỉ là một phần nổi nho nhỏ của một tảng băng sơn khổng lồ chìm bên dưới mặt nước không? Có bao nhiêu cô đang âm thầm hay lộ liễu để ý tấn công anh nữa mà tôi chưa biết?

Vấn đề là tôi có cần phải quan ngại vì điều đó hay không đây. Giữa hai người thì trước giờ chỉ có tôi luôn là người ca cẩm với anh về chuyện bị con trai đeo đuổi đến mệt mỏi. Bây giờ thì đến phiên anh rồi! Có đáng phiền chưa!

Thực tâm tôi luôn rất tin tưởng anh, nhưng đâu phải vì thế mà tôi chỉ biết mộng mị đắm chìm trong mật ngọt của tình yêu đến mức độ mù quáng. Tôi vẫn siêng đọc sách lúc có thời gian để biết thêm này nọ và lắng nghe những lời dạy dỗ của mẹ cha, nên hiểu rằng tình đời không phải lúc nào cũng phẳng lặng êm đềm và lòng người cũng có khi thay đổi. Liệu có lúc nào đó anh sẽ hết yêu tôi chăng, liệu có ngày anh sẽ gặp được một cô gái nào khác thích hợp với mình hơn mà quên tôi không?

Có lần tôi đã tìm cách ướm hỏi anh:

-Duy Khải ơi, mình đến với nhau rất sớm. Đối với một người đàn ông thì anh còn rất trẻ. Anh nghĩ… có khi nào anh đã hơi vội vàng khi chọn em là bạn lòng không? Biết đâu mai mốt anh sẽ gặp một người con gái khác phù hợp hơn em thì sao?

Đây đúng là vấn đề hết sức tế nhị. Tôi muốn biết cảm tưởng của anh nhưng cũng không muốn tỏ ý hồ nghi tình cảm và sự chân thành ấy mà làm tổn thương anh.

Lúc đó anh đã nhìn tôi trìu mến, im lặng một lúc lâu mới đáp nhẹ nhàng:

-Tình yêu là một tình cảm rất thiêng liêng đến tự nhiên từ tim mình thì làm sao chọn được hả em, bởi khi có thể chọn là biết chủ động dùng lý trí để xác định chuyện xấu tốt thiệt hơn rồi. Anh không hề chọn, mà trái tim anh đã bảo em là người con gái làm nó rung động, vậy thôi…

… Nếu có cô gái khác phù hợp với anh hơn em hả? Cũng có thể chứ, nhưng cô ta đâu thể nào có được biết bao kỷ niệm vui buồn mà mình đã có với nhau? Cô ta đâu bao giờ là người con gái mà anh đã luống cuống đến ngọng nghịu lúc lần đầu làm quen khi là cậu học trò vụng dại! Cô ta đâu thể là cô bạn đầu tiên đúng nghĩa trong đời anh! Cô ta đâu thể là người đầu tiên khiến anh biết nhớ biết buồn, biết xao xuyến bâng khuâng, cô ta đâu thể là… Trân Châu được?…

… Con gái hợp với mình trên đời thì chắc có nhiều, nhưng chỉ có một Trân Châu duy nhất mà thôi! Trân Châu, em là người con gái anh yêu thương, và xin được yêu thương đến hết đời.

Khi ấy nghe anh nói tôi đã mỉm cười lâng lâng hạnh phúc mà nước mắt trào ra không sao ngăn được. Ngẫm nghĩ thấy anh nói rất có lý! Nếu nói về chọn lựa thì tại sao tôi lại gạt phăng những đám ngắm nghé mình đó giờ không chút do dự, chẳng phải để yêu anh theo sự rung động từ trái tim mình đó sao!

Giờ nghe kể về cô gái kia, vì lòng rất tin anh tôi chẳng thấy lo ngại gì lắm, và tôi muốn anh hiểu điều đó. Tuy nhiên tôi cũng không đến nỗi vô tư và bàng quan trước những mối quan hệ của người mình yêu. Tôi muốn cho anh hiểu tôi quan tâm, nhưng không kềm kẹp gò bó quá quắt mà làm anh mất đi cái cảm giác tự do cơ bản của người đàn ông. Gì thì gì, tôi biết mình là con gái nên trong quan hệ tình cảm, chỉ nên là một người bạn, người tri kỷ, người yêu và người vợ, chứ tuyệt đối không gây ấn tượng kiểm soát và điều khiển như một người mẹ.

Nghĩ vậy nên tôi mỉm cười nhìn anh đáp rạch ròi:

-Dạ, em rất vừa ý cách làm của anh! Cám ơn anh đã cho em biết tường tận. Nếu có chuyện gì xảy ra nữa anh cho em biết nhé? Em luôn tin tưởng anh!

Vì vừa sẵn thông minh vừa quá hiểu tôi, nên anh đã đoán hiểu hết những gì tôi nghĩ và những điều muốn diễn đạt trong câu nói đó. Anh nhìn tôi thật lâu rồi bật cười, hóm hỉnh:

-Em thông minh kiểu đó ai mà chịu cho nổi Trân Châu ơi! Câu nói của em thật tuyệt vời! Này nhé, vừa xác nhận, vừa cảm kích, vừa nhắc nhở, vừa khen ngợi! Điểm mười cho em đó!

Tôi cũng che miệng rúc rích cười:

-Anh hiểu như vậy thì cho anh mười điểm luôn!

Hai đứa lại càng cười lớn, vui vô cùng. Tôi với anh là vậy, lúc nào ngồi nói chuyện xong đứng lên là cũng đau cái bụng, tại vì… cười nhiều quá!

Ở phòng trọ, quan hệ bạn bè của tôi với Thùy Linh và Ngọc Mai cũng khá tốt. Đi học thì thôi, về ký túc xá là nói cười suốt, nhưng công chính vẫn là Ngọc Mai vốn luôn hiếu động, còn tôi và Thùy Linh chỉ hưởng ứng theo.

Tối hôm đó trong phòng trọ, nghe Thùy Linh đánh tiếng:

-Nè Mai, năm này chương trình sinh hoạt văn nghệ sinh viên phải rủ nhỏ Châu đi luôn cho vui chứ! Năm ngoái nó không đi rồi!

Ngọc Mai nghe vậy liền chồm người qua ghế nhìn tôi cười toe toét:

-Đúng rồi! Năm nay đi với bọn mình cho vui Châu!

Tôi ngơ ngác:

-Mà cái đó là gì vậy?

Ngọc Mai huơ tay nhiệt tình giải thích:

-Năm nào trường cũng tổ chức một buổi như vậy, ở ngay hội trường đây thôi. Ai muốn tham gia gì cũng được, hát đơn ca, hợp ca, múa, trình diễn các nhạc cụ, kịch, đủ thứ hết, nhưng phải đăng ký trước để họ xét duyệt. Nếu không thích tham gia thì đến đó xem thôi cũng vui lắm. Nhất là mấy màn hài kịch vui cười bể bụng luôn!

Thùy Linh cũng hăng hái góp vô:

-Còn có đồ ăn nhẹ và nước uống miễn phí nữa!

Nghe nói tôi chợt nhớ lại buổi thi văn nghệ lúc còn ở phổ thông mà tôi bị ông lớp trưởng Thương đì, bắt tham gia tới ba mục, sợ tới già! Bây giờ thì khác rồi, đâu ai ép buộc gì, nếu đi thì cũng chỉ cho vui với bạn bè.

Tôi lưỡng lự suy nghĩ có nên đi hay không. Nghe qua thì cũng vui đó chứ! Nếu hứng lên tôi cũng có thể tham gia màn đơn ca và trình diễn dương cầm. Nhưng… chắc thôi quá! Chả biết hôm đó Duy Khải có rảnh không tôi sẽ rủ anh đi luôn, như vậy sẽ thích hơn.

Trưa hôm sau gặp anh lúc ăn trưa tôi dọ ý:

-Anh Khải, năm nay buổi văn nghệ sinh viên hàng niên được tổ chức vào chiều thứ Sáu, hai cô bạn cùng phòng rủ em đi. Anh có ý định đi không?

Anh chau mày nghĩ ngợi rồi tặc lưỡi giải bày:

-Chiều hôm đó xui một cái là anh có ca giờ làm thêm ở thư viện rồi. Nếu tìm được người làm thế thì anh sẽ rất vui được đi cùng em, còn nếu không thì chắc anh phải làm vì đâu thể bỏ ngang được rất kỳ và mất uy tín. Trong trường hợp đó thì đáng tiếc thật, nhưng em cứ đi với hai cô bạn cho vui đi Trân Châu!

Tôi dặn anh mà lòng chông chênh hy vọng:

-Vậy có gì lúc trưa gặp anh cho em biết nha!

Nhưng thật chẳng may bữa đó anh không tìm được ai thay thế nên không đi cùng được. Lý do là có vài sinh viên cũng làm việc giống anh, nhưng hôm đó vì khoái xem văn nghệ nên cũng muốn đi mà từ chối làm thêm giờ. Nói chung là xui!

Tôi thất vọng và buồn thiu, định về ký túc xá luôn ngồi đọc sách cho khỏe cho rồi! Nhưng Thùy Linh và Ngọc Mai cứ thúc giục mãi, làm tôi thấy từ chối lòng nhiệt tình của các bạn hoài cũng kỳ nên cuối cùng quyết định đi luôn cho biết.

Thế là tôi theo hai cô đến đó. Vừa vào trong thấy đã rất đông người có mặt ngồi gần kín cả hội trường và chương trình đã bắt đầu. Họ trang trí sân khấu khá xôm tụ, với những băng-rôn và bong bóng màu mè sặc sỡ nhìn cũng vui mắt lắm.

Trên sân khấu, tôi thấy một nhóm hợp ca bốn sinh viên, hai nam hai nữ, đang say sưa hát một bản tình ca. Ban nhạc nghiệp dư cũng toàn sinh viên chơi nghe cũng rất hay. Bên dưới khán giả tiếng hò hét, mút chuột, vỗ tay và cười cợt lại thỉnh thoảng vang lên từng tràng để tán thưởng, tạo ra một âm thanh nhộn nhịp vô cùng.

Ngọc Mai quay lại gào to mới nghe được:

-Đi tìm ghế ngồi đi nhỏ!

Người ta đặt những chiếc ghế xếp bằng sắt thành từng hàng ngang dài lê thê. Phần lớn các ghế đã có người ngồi, chỉ còn rải rác vài cái đó đây nằm sâu bên trong hàng ghế, rất khó đi vào bởi ai cũng ngại làm phiền những người đã ngồi trước đó.

Thành ra có nhiều sinh viên đứng dọc theo bức tường nơi lối đi để xem, thay vì tìm chỗ ngồi vì mất công quá. Điều này làm cho lối đi trở nên chật hẹp khó đi vô cùng.

Đang lò dò đi tìm chỗ nào có thể để đứng xem, tôi bị một người đang vội vã lấn trúng, làm mất thăng bằng chới với suýt té. Không may tôi va phải một anh chàng đang đứng xem bên cạnh, làm rớt luôn ly kem anh ta đang cầm ăn dở trên tay. Ly kem rớt bộp xuống nền đất xi măng, văng ra tung tóe một bãi thấy mà gớm!

Vài người thấy vậy ái ngại nhìn bãi kem đổ dưới đất, rồi ngay lập tức bị chương trình cuốn hút nên ngước mặt lên phía sân khấu theo dõi văn nghệ tiếp.

Tôi ngượng chín cả người, mặt nóng bừng vì thẹn. Nạn nhân bị rơi mất ly kem là một anh chàng dáng người nhỏ thó, da trắng trẻo, môi đỏ như con gái, cắt tóc ngắn, đeo cặp mắt kính tròn vo. Anh ta trố mắt nhìn lộ vẻ sửng sốt lắm, còn tôi quá hốt hoảng vì vừa suýt té, không biết làm sao bèn ngượng ngập lúng túng giải thích:

-Thật xin lỗi, tôi bị người ta lấn trúng! Tôi… tôi sẽ mua đền cho anh ly kem khác. Có được không?

Anh ta đưa tay sửa lại cặp kiếng tròn thoáng nghĩ ngợi, rồi đôi mắt dịu lại lắc đầu mỉm cười dễ dãi:

-Xui thôi mà, tôi không bắt đền bạn đâu! Đừng lo!

Rồi anh ta rời bước bỏ đi đâu mất ngay. Tôi đưa mắt nhìn quanh, thì ra Thùy Linh và Ngọc Mai đã tìm được chỗ ngồi tuốt đàng kia ở giữa hội trường.

Đang loay hoay chưa biết làm sao, chẳng lẽ để đống kem bầy nhầy dưới đất thế này? Dù không hoàn toàn lỗi tại mình nhưng tôi cũng ít nhiều dính líu. Chắc có lẽ phải vào nhà vệ sinh tìm ít khăn giấy lau cho sạch chứ để vậy nhìn bẩn mắt quá.

Đang đảo mắt khắp hội trường để định hướng tìm nhà vệ sinh thì đã thấy anh chàng đeo kính tròn hồi nãy trở lại với một người nhân viên lao công. Anh ta chỉ bãi kem đã chảy thành nước lênh láng dưới đất giải thích với người lao công, và chị ta nhanh chóng dùng cây chùi nhà lau sạch sẽ.

Mừng rỡ vì thoát nạn, tôi líu ríu:

-Cám ơn bạn nhiều nhé!

Anh ta cười toét miệng, nghiêng đầu đáp:

-Đâu có gì mà ơn nghĩa! À, mình năm thứ hai, khoa vi tính.

-Tôi khoa sinh hóa, cũng năm thứ nhì.

Anh ta sáng đôi mắt lên, hồ hởi:

-Ồ vậy là cùng năm à! Mình tên Huy Phát, còn bạn tên gì?

-Tôi là Trân Châu.

Anh ta khẽ nhíu mày như cố nhớ điều gì, nhìn tôi đăm đăm, rồi chợt bật cười reo lên phấn khởi:

-Trời đất! Thì ra hôm nay mới được hân hạnh gặp hoa khôi của trường. Quả là không hổ danh!

Vậy là anh ta cũng nghe đâu được cái lời đồn nhảm nhí đó, chán thật! Tôi không muốn rề rà cuộc nói chuyện này thêm nữa, vì tôi đến đây để xem văn nghệ cơ mà. Thế là tôi cáo từ:

-Tôi phải đi tìm các bạn tôi đây. Chào bạn nhé, và thành thật xin lỗi chuyện lúc nãy!

Phát khẩn trương:

-Ấy, khoan đã! Khi nào mình lại được gặp Châu vậy?

Tôi thấy thật sự đâu có lý do gì để gặp lại chi, vì vừa rồi chỉ là một tai nạn nho nhỏ tình cờ, nên đáp lừng khừng cho xong:

-Tôi cũng không biết nữa! Nếu tình cờ thấy lại trong trường thì gặp thôi!

Phát nhìn tôi tần ngần nói:

-Hôm nay cũng có duyên quen được Châu, nếu bạn không ngại cho phép mình làm bạn với Châu nhé?

Thú thật không phải tôi kiêu ngạo hay phách lối gì, nhưng từ lúc bị cái vụ Cao Thành ám ảnh và nhiều chàng đeo đuổi, tôi đâm ra dị ứng với những kiểu làm bạn bất chợt như thế này. Nhưng Phát nãy giờ nói năng cũng lịch sự, với lại tôi vừa mới vô ý làm rớt ly kem của anh ta, cũng thấy có áy náy. Chẳng lẽ anh ta hỏi vậy mà thằng thừng từ chối cũng kỳ!

Nghĩ vậy tôi gật đầu đáp ngắn gọn:

-Cũng được!

Phát loay hoay bàn tay, nét mặt thoáng lúng túng, rồi bỗng cười bí mật:

-Đợi mình chút nhé!

Tôi chưa kịp hiểu gì thì anh ta đã quay lưng chạy biến đi, chưa đầy một phút sau đã trở lại, hai tay cầm hai ly kem thập cẩm màu sặc sỡ rất bắt mắt.

Phát đưa tôi một ly, tươi cười:

-Đền cho Châu một ly kem nè!

Tôi chưng hửng không hiểu anh ta nói gì, khoa tay từ chối:

-Sao lại đền cho tôi, tôi làm rớt kem của bạn thì tôi phải đền mới đúng chứ?

Phát nheo mắt cười, niềm nở:

-Đền cho Châu, vì ly kem của tôi hồi nãy đã làm Châu bị sợ và hốt hoảng. Ăn đi đừng ngại, kem ngon lắm đó!

À, thì ra anh chàng biết cách lấy lòng người khác ghê đó chứ, nhưng tôi thật sự đâu muốn nhận đồ của người lạ như thế này, bèn nhã nhặn từ chối:

-Cám ơn bạn nhiều nhưng tôi không ăn được đâu! Thôi chào bạn nha, tôi phải đi tìm các bạn của tôi.

Nào ngờ anh ta rất thản nhiên đáp:

-Bạn của Châu cũng ngồi đâu đó xem văn nghệ thôi mà! Đâu có thất lạc mất mát gì mà sợ! Chúng ta đứng đây cũng xem được vậy, còn nếu Châu thích có ghế ngồi thì theo mình, mình tìm ghế cho!

Coi bộ anh bạn mới này nhất định muốn giữ tôi lại rồi đây! Tôi không thích những hình thức áp đặt như vậy, nên dứt khoát rõ ràng:

-Thật cám ơn bạn, nhưng tôi phải đi tìm các bạn tôi. Tạm biệt nha!

Rồi tôi cất bước đi ngay về phía hai cô bạn Ngọc Mai và Thùy Linh đang ngồi đàng kia, nhột nhạt cảm giác được Huy Phát đang ném tia nhìn theo sau lưng.

Không ngờ lần gặp gỡ tình cờ đó lại đem lại cho tôi những phiền toái vượt ngoài dự đoán xa. Thường người ta chỉ nói ai đó được yêu, chứ chưa hề nghe nói ai đó bị yêu. Nhưng có ít trường hợp thì phải gọi là bị yêu mới đúng.

Nếu như Cao Thành là cơn ác mộng của tôi ở năm đầu đại học, thì Huy Phát có thể gọi là một cái gai trong năm thứ hai, tuy công bằng mà nói anh ta không đến nỗi lì lợm trắng trợn bằng. Cả hai đều yêu một cách cuồng si đến tội tình, vô hình chung làm cho người ta sợ hãi và chán ngán chứ chẳng thấy thích thú hãnh diện gì.

Nhưng khác với Cao Thành dùng chiêu thức đeo bám mọi lúc mọi nơi và khủng bố tinh thần, Huy Phát tán tỉnh với phong cách văn thơ, nhẹ nhàng tao nhã hơn nhiều. Đúng là dân tin học chính hiệu, anh ta không khó gì tìm ra địa chỉ email của tôi và bắt đầu gửi điện thơ bằng những lời đẩy đưa tình tứ, ban đầu chỉ là thỉnh thoảng nhưng về sau gần như mỗi ngày.

Bằng cách nào đó anh ta cũng tìm ra địa chỉ ký túc xá của tôi luôn và thỉnh thoảng đem tới tặng những món quà nho nhỏ rất xinh do chính anh ta làm lấy. Có khi là chiếc hộp đựng viết, cái lược, cái kẹp tóc, những món đồ trưng bày thủ công. Phải nói anh ta rất khéo tay và có khiếu nghệ thuật ít ai có được.

Cách tặng cũng rất đặc biệt khác người! Huy Phát đến lúc nào không ai biết, chỉ để lại ngay trước cửa phòng trọ chiếc hộp nhỏ, chắc cũng do anh ta tự làm, cũng rất khéo, trên đó ghi dòng chữ bay bướm “Thân tặng TC, từ HP”. Chữ viết tay đẹp kinh khủng, hơn cả con gái! Trong hộp chứa món quà thủ công anh ta làm.

Sau này, khi đã tỏ tình sướt mướt với tôi… cũng qua email, anh ta bạo dạn hơn đổi dòng chữ thành “Thương tặng TC, từ HP”. Phòng tôi có ba đứa, nên “TC” ai cũng thừa hiểu viết tắt cho “Trân Châu” rồi, có gì mà bí mật! Nghe có não nùng không kia chứ!

Tất nhiên điều này là đề tài cho hai cô bạn cùng phòng cười đùa nghiêng ngửa và chọc ghẹo tôi suốt ngày. Chẳng hạn một lần Thùy Linh nheo mắt háy tôi cười báo cáo:

-Ê Châu, lúc nãy mình về lại thấy hộp quà của anh chàng HP để trước cửa. Mình đem vào cho bồ rồi đó!

Những món quà này tôi gom lại hết rồi sau này gửi trả lại cho anh ta một lượt. Chứ đã không thể đáp lại tình cảm của người ta thì làm sao nhận được đây!

Còn Ngọc Mai lại ra vẻ trầm ngâm góp ý:

-Người ta si tình bồ quá rồi, Châu nói gì vài tiếng cho anh ta biết đi, chứ để vậy thấy tội nghiệp quá!

Tôi làu bàu phân bua:

-Trời, Mai hổng biết nên nói vậy, chứ mình đã trả lời email cho anh ta nhiều lần rồi, cũng nói rõ ràng đừng làm vậy nữa vì mình đã có người yêu. Nhưng anh ta hổng tin, còn nói là mình chỉ nói vậy để lẩn tránh anh ta, rồi cứ tiếp tục nài nỉ đeo đẳng. Khổ dễ sợ luôn!

Chỉ trừ những lúc tình cờ đụng mặt trong sân trường, Huy Phát rất ít khi có dịp tiếp xúc trực tiếp với tôi, vì anh ta ít ra cũng có chút tự trọng và không đường đột xuất hiện đeo bám kiểu như Cao Thành. Thay vào đó anh ta luôn gửi email, rất khách sáo lễ nghĩa “xin phép” được gặp. Nhưng tôi đã có người yêu thì đâu thể hẹn hò con trai lung tung được, nên lúc nào cũng phải từ chối và để anh ta thất vọng. Tôi nào muốn làm cho ai buồn nhưng cũng chẳng còn cách gì hơn.

Huy Phát còn đích thực là con mọt sách và chắc rất giỏi về vi tính. Anh ta kể lể trong email là tìm mượn sách trong thư viện về vi tính nghiên cứu đọc suốt, và nói sẵn sàng giúp tôi bất cứ chuyện gì về máy điện toán khi cần. Nếu chỉ là bạn bè bình thường thì cũng có thể tôi dám nhờ, nhưng biết anh ta có tình cảm như vậy thì sao tôi dám nữa. Đành thôi vậy!

Huy Phát còn làm thơ tình thật nồng nàn lãng mạn gửi qua email đọc nghe cũng hay. Khi tôi đưa cho Duy Khải xem những bài thơ tình đó, chính anh cũng ngậm ngùi cảm động vì chúng thật ướt át. Rồi trong một lúc chắc đang cao hứng quá độ, anh đã nói đùa một câu quá lời mà sau này anh thổ lộ với tôi vẫn hối hận mãi:

-Trân Châu à, anh chàng Huy Phát này quả thật yêu em tới mức hóa điên rồi. Lời lẽ trong bài thơ nghe nỉ non ai oán quá! Anh thấy thật không đành. Thôi anh rút lui để nhường cho anh ta một cơ hội vậy.

Vừa nghe xong đã thấy cơn giận trào lên chận ngang cổ họng, tôi quay phắt nhìn anh, môi mím chặt để kìm chế cơn phẩn uất mà mặt thì nóng bừng lên. Tôi trách bằng giọng rắn đanh đầy nghiêm khắc:

-Anh Khải, anh có biết là đang xúc phạm em tới mức nào không? Anh coi em là loại con gái nào mà muốn nhường cho ai thì nhường như một món hàng vậy hả?

Duy Khải lập tức nhận ra anh vừa vô ý làm tổn thương người yêu của mình quá nặng, vội cuống cuồng nắm tay tôi nài nỉ:

-Anh nói bậy quá rồi! Trân Châu ơi, anh xin lỗi, đừng giận anh nhé!

Chưa bao giờ anh thấy tôi giận tới mức như vậy. Cái miệng không chịu uốn lưỡi báo hại anh phải mất cả buổi hôm đó xin lỗi năn nỉ hết sức thành khẩn. Cho đáng đời anh cái tật nói bậy!

Tất nhiên tôi biết Duy Khải trong thâm tâm chỉ có ý nói đùa, nhưng mà là cái đùa quá quắt nên một người con gái nào có tự trọng nghe đều phải giận thôi. Chứ trên thực tế anh yêu tôi nhiều lắm, mà có lần còn thủ thỉ với tôi một cách văn vẻ như thế này:

-Trân Châu, tặng em câu hát này nè:

“… Người ơi còn nhớ nhung lời

Tôi yêu người còn hơn yêu tôi!”

(trích trong bài hát “Biển Dâu” của Lê Dinh-Phương Trà)

Vừa hát anh nhìn tôi đắm đuối, xong cười cười hỏi:

-Hiểu anh nói gì hông?

Tôi cười, chu môi lên ngoe nguẩy:

-Hổng hiểu gì hết á!

Bộ tôi khờ đến độ không hiểu sao! Lúc đó tôi làm bộ đỏng đảnh mà hồn như đang say. Nói là yêu người ta còn hơn chính bản thân mình, vậy mà bây giờ có chuyện tự giác rút lui để nhường người mình yêu lại cho một kẻ khác vô lý như vậy. Nghe có đáng ghét chưa! Tình yêu đâu phải là món hàng vật chất mà có thể mua bán chuyển nhượng. Nó là một điều hết sức thiêng liêng, tuy vô hình nhưng rất thật, chỉ xảy ra do rung cảm của trái tim giữa hai người. Khi nó đã tới thì muốn trốn cũng chẳng được, còn khi nó không có thì cố ép cách mấy cũng bằng thừa.

Nhưng tôi là một cô gái ít chấp nhất giận dai, nên sau đó đã bỏ qua cho anh mà không để bụng. Cũng thông cảm vì khi người ta còn trẻ có lúc nói năng bậy bạ thiếu suy nghĩ, tôi cũng vậy thôi. Cái hay là từ lần đó anh biết học hỏi rút kinh nghiệm và không bao giờ cố ý làm tôi giận nữa. Trên đời này ai mà chẳng có lúc sai lầm, nhưng biết sai mà sửa mới là đáng quý.

Thật chẳng may cho Huy Phát, vì quá si mê với mối tình vô vọng này, anh ta đã để hồn vía lên mây không tập trung học hành gì được, cuối mùa đó bị thi lại hai môn. Duy Khải cũng như tôi thấy tội nghiệp quá nên cả hai chúng tôi đã gặp anh chàng một lượt nói chuyện, để anh ta thấy tận mắt và tự hiểu tôi là hoa đã có chủ mà khỏi tơ tưởng nữa.