← Quay lại trang sách

Chương 3

Ngày tháng trôi qua thật nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mới đó mà đã hơn ba năm trời. Trân Châu hôm nay vào văn phòng ở công ty làm việc chuẩn bị một ngày mới như thường lệ. Nàng đã làm ở đây được hai năm và đã rất quen với công việc của mình. Cuộc sống khi đã đi làm đầy rẫy những căng thẳng đụng chạm dù có muốn hay không, chẳng còn tìm đâu được những ngày tháng êm đềm xa xưa dưới sân trường hoa mộng ngày ấy!

Đi ngang qua hành lang gặp vài cô kỹ thuật viên, nàng gật đầu mỉm cười chào thân ái. Trân Châu vốn bản tính khiêm tốn hòa đồng lại ăn nói nhã nhặn nên được hầu hết mọi người trong công ty quý mến.

Tại sao lại chỉ “hầu hết”? Vì ông trời còn không thỏa mãn được hết mọi người, thì nói gì đến một con người đầu đen máu đỏ! Dẫu cho nàng có ôn hòa, hiểu biết và tế nhị đến đâu, cũng sẽ có một vài thiểu số không ưa vì đố kỵ, ganh ghét, hoặc vì một lý do nào khác mà chẳng ai có thể hiểu nổi.

Khi Trân Châu vừa đi khỏi, vài cô nhân viên có tính thích bàn luận về người khác nhìn theo rù rì to nhỏ.

-Cô Trân Châu đẹp quá mấy chị ha? - một cô trầm trồ.

Một cô khác liếc mắt vào chiếc gương trang điểm cầm tay, vừa bôi thỏi son đỏ chót lên môi vừa cong cớn:

-Ôi giời, đẹp thì có đẹp nhưng coi bộ chảnh quá đấy!

-Chị nói sao chứ em thấy cổ hiền lành nói chuyện dễ thương lắm mà?

-Người đẹp vậy mà sao thấy chưa có chồng hoặc bạn trai, cô ả chắc cũng kén lắm chứ chẳng chơi!

-Nghe nói anh Bửu đang mê mệt cổ đó mấy chị!

-Bửu nào vậy em?

-Anh Bửu làm sếp bên khâu tiếp thị đó chị.

-Vậy hả? Chị lại nghe ông Sáng chủ nhiệm khoa nghiên cứu và phát triển cũng đang đeo đuổi cổ dữ lắm.

Giọng một cô xuýt xoa:

-Đắt hàng ghê vậy đó?

Một cô khác phá lên cười trêu:

-Thì em ráng cho đẹp giống như cổ đi thì cũng sẽ đắt thôi…hi hi…

Cũng như khi còn ở đại học, vừa vào làm Trân Châu lập tức trở thành mục tiêu bàn tán xầm xì của nhiều người. Họ trầm trồ trước nét đẹp đằm thắm của nàng, và luôn thắc mắc tại sao một cô gái xinh xắn đáng yêu như vậy mà tới bây giờ vẫn còn cô phòng gối chiếc, thậm chí không thấy nàng có người yêu đưa rước nữa.

Điều này đương nhiên làm cho cánh nam giới trong công ty xôn xao, và nhiều chàng độc thân cũng như đã có gia đình nhưng còn có máu đèo bồng ra công chinh phục. Lâu ngày Trân Châu cảm thấy phiền hà đáng kể vì sự săn đón thái quá của các quý ông. Nàng biết mình phải khéo léo cự tuyệt sao cho họ hiểu nhưng vẫn không tỏ ra làm cao hoặc mất tình đồng nghiệp. Công việc đó làm nàng tốn thời giờ và mệt mỏi không ít.

Nhiều khi Trân Châu muốn nói rõ ra nàng đã có Duy Khải rồi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nói ra chưa chắc ai tin vì họ đâu bao giờ thấy hoặc biết chàng là ai, mà dẫu cho có tin đi nữa một khi đã si mê họ vẫn gạt qua mà ráng xông vào như thường.

Bây giờ Trân Châu mới nhớ lại sau lần Duy Khải đưa nàng ra mắt cha mẹ chàng, lúc ra về hai vị tỏ ra quan ngại vì vẻ kiều diễm quá sức của nàng sẽ như một đóa hoa thơm đẹp khiến ong bướm, cào cào, châu chấu, bọ ngựa, bọ xít đủ loại xúm vào, và nàng thấy cái lo xa của các bậc cha mẹ không phải là không có lý. Dù cho nàng vô cùng đứng đắn đoan trang, sự tán tỉnh vồ vập của nhiều người cũng không khỏi ít nhiều làm người ta nghi kỵ.

Đôi khi nàng ngồi thở dài ngẫm nghĩ, là phụ nữ ai cũng muốn mình đẹp, nhưng trên thực tế đó là con dao hai lưỡi, vì sắc đẹp cũng đem lại rất nhiều phiền phức chẳng ngờ. Không đẹp cũng khổ, mà đẹp quá cũng khổ, nó giống như cái kiểu nhịn ăn thì chết đói, mà ăn nhiều quá cũng chết vì bội thực. Cho nên điều mấu chốt để thành công trong cuộc đời là sự cân bằng.

Trân Châu bồi hồi tưởng niệm những điều đã trôi qua trong cuộc đời. Với thời gian bao nhiêu thứ đã đổi thay, nhưng tình yêu của nàng dành cho Duy Khải vẫn nồng đượm bền chặt như ngày nào, và nó giúp nàng đứng vững trước những lời tán tỉnh đường mật của nhiều người theo đuổi. Duy Khải quả thật rất may mắn trong tình yêu khi có một người bạn gái chung thủy và yêu chàng tha thiết như Trân Châu, một người yêu mà chàng có thể an tâm tin tưởng sẽ không khi nào phụ bạc chàng, mặc dù có rất nhiều người luôn theo ve vãn.

Thật vậy, từ khi vừa mới mười lăm tuổi, Trân Châu đã đẹp rực rỡ như một đóa hoa thơm ngát, nên ngay thời đó đã có nhiều chàng trai từ những lớp lớn hơn yêu thích và ve vãn muốn làm quen nàng. Vào trung học và đại học nàng càng lớn càng đẹp ra, thật dịu dàng nữ tính, nên đám con trai săn đón lại càng nhiều hơn, trong đó đặc biệt si tình đến mức điên cuồng và đáng nhớ nhất thì có thể kể đến trường hợp của Cao Thành và Huy Phát ở những năm đại học.

Trân Châu vốn không thích những người con trai thiếu tự trọng lăn xả vào người khác bất kể danh dự, nhất là cái kiểu một đám đàn ông dùng thủ đoạn hạ nhau để giành giựt một cô gái trông nó buồn cười và hèn hèn sao ấy. Một trong những cá tính làm cho Trân Châu yêu Duy Khải là phong cách hiên ngang đầy tự trọng của chàng, không bao giờ chịu hạ mình van xin ái tình. Nàng còn nhớ trong một lần hai đứa bàn luận, Duy Khải đã từng thổ lộ:

-Anh luôn sống hết lòng cho tình yêu, nhưng không bao giờ chấp nhận sự quỵ lụy van xin tình yêu của ai hết. Khi người đàn ông đánh mất lòng tự trọng của mình thì trong mắt người con gái họ không còn giá trị tình cảm nữa.

Trân Châu lúc đó hiểu rất rõ ý chàng nói, trong lòng vô cùng nể phục, nhưng làm bộ phụng phịu nói dỗi để trêu chàng:

-Vậy ý anh ám chỉ anh sẽ hổng bao giờ chiều chuộng em chút nào phải hông?

Duy Khải nhìn nàng cười hiền lành, nhỏ nhẹ:

-Trân Châu, em cố ý hiểu sai anh đó phải không? Chiều chuộng người yêu khác xa với năn nỉ để xin người ta yêu mình.

Đôi mắt ướt long lanh, Trân Châu lúng liếng hỏi:

-Vậy anh có chiều chuộng em, phải hông anh?

Chàng gật đầu quả quyết:

-Lúc nào anh cũng chiều chuộng em, miễn là em ngoan.

Duy Khải “bị” Trân Châu “dụ” dễ thương như vậy đó. Nhưng nói cho ngay nàng không hề đòi hỏi chàng chiều chuộng gì quá đáng bao giờ.

Sau mấy lần bị theo đuổi quá sức Trân Châu trở nên lo sợ và cẩn trọng hơn mỗi khi có người con trai nào muốn tiếp cận làm quen. Có hôm nàng thở dài than thở với Duy Khải:

-Con trai như anh vậy mà sướng, muốn kết ai thì theo, không kết thì thôi! Còn như con gái tụi em nhiều khi không thích mà cũng bị đeo như đỉa, mệt hết sức!

Duy Khải cười, kêu lên:

-Ai nói với em con trai không khổ? Con trai cũng bị con gái đeo chứ bộ. Chẳng qua họ khéo biết cách che giấu hơn thôi.

Duy Khải nói chung chung cho vui chứ thật tình chàng cũng đã bị vài cô nàng đa tình để mắt. Họ gây chú ý bằng cách làm bộ nhờ vả chàng giúp đỡ này nọ theo lối rất con gái của họ. Con trai như chàng tất nhiên cũng có cái khổ riêng. Không nói chuyện hay không giúp thì bị cho là thiếu ga lăng, mất lịch sự. Còn đụng ai cũng quan tâm thì dễ bị mang tiếng đèo bòng bắt cá hai tay.

Sau ngày Duy Khải ra đi là một khoảng thời gian Trân Châu gần như sống trong căn bệnh tương tư, không phải vì thất tình mà vì quá nhớ người yêu. Nếu chỉ phải nhớ vài ngày vài tuần còn chịu được, chứ nhớ năm này qua tháng khác thì quá khổ sở. Lúc đó nàng còn một năm cuối với một lúc hai khoa, Trân Châu đã phải cố gắng rất nhiều mới tốt nghiệp kịp lúc. Rất may, nàng tốt nghiệp loại giỏi nên tìm được một việc làm tương đối bền vững và vừa ý.

Sau khi đã làm quen với công việc một thời gian và mọi việc đã ổn định, Trân Châu cảm thấy thời gian buổi tối trôi qua mỗi ngày có vẻ nhàm chán lạc lõng quá. Bây giờ chuyện học hành đã xong, việc dọn dẹp nhà cửa, nấu ăn đã có dì Năm giúp việc đảm trách, nên thời gian còn lại của nàng chỉ là giải trí. Hết xem phim, nghe nhạc, đọc sách, tập đàn, bơi lội và chạy bộ thể dục, lui tới vài thứ riết cũng buồn, mà không làm gì để chiếm thời gian thì nỗi nhớ Duy Khải lại tràn về ngập lòng chịu sao nổi.

Có những chiều mưa trời tối rất nhanh, chỉ khoảng sáu giờ chiều mà ngoài đường đã mù tối. Những hôm đó Trân Châu hay ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài ngắm mưa bay. Những ngọn đèn đường tỏa ánh sáng vàng vọt, từng đợt mưa phủ xuống trên mặt đường nhựa của con đường chạy ngang xa xa ngoài kia, trông làn mưa cứ như những ngọn roi đang quất vào trái tim cô đơn vì sầu nhớ của nàng. Những lúc đó nàng nhớ Duy Khải da diết cồn cào, và nhận ra cái khủng khiếp của sự chờ đợi mỏi mòn. Trân Châu chợt nhớ lời bài hát “Mưa Bên Song Cửa” của Tú Nhi, trước đây nàng đã nghe và rất thích vì làn điệu êm dịu của bản nhạc, nhưng không ngờ bây giờ nó thật đúng tâm sự của nàng.

“Đêm nay bên song cửa

Một mình ngồi ngắm mưa rơi

Tim em như tan vỡ

Thương người biết thuở nào vơi…”

Trân Châu vốn yêu thơ và nhạc từ lâu, nhất là những bản nhạc trữ tình lãng mạn. Nàng cũng sưu tầm nhiều tập sách thơ của những thi sĩ nổi tiếng trên kệ sách. Nàng không hay làm thơ, nhưng đêm nay nhìn mưa buồn ngoài trời như lòng mình, cảm cảnh sinh tình, nàng lặng lẽ lấy tập thơ ra viết:

Bên khung cửa em nhìn mưa đổ

Lòng thẫn thờ chạnh nhớ tình quân

Anh ơi! Thu đã bao lần?

Tình em khắc khoải dấu chân anh về.

Dòng thời gian qua bao dâu bể

Mãi khắc lòng ước thệ ngày xưa

Mong sao Thu tạnh giông mưa

Đông tàn Xuân nở tình xưa hợp vầy.

(thơ Hồi Kha)

Sau nhiều ngày cân nhắc cẩn thận, Trân Châu quyết định ghi danh học thêm lớp buổi tối để lấy tiếp bằng thạc sĩ về sinh hóa, chương trình ba năm. Nàng nghĩ đây là sự chọn lựa hợp lý để dùng thời gian vào một việc hữu ích, lấy thêm bằng cấp, và khi nàng xong tấm bằng cấp này thì Duy Khải cũng vừa sắp tốt nghiệp trở về, đúng là nhất cữ lưỡng tiện.