Chương 4
Máy bay đáp xuống phi trường trong một ngày nhiều mây, thời tiết mát nhè nhẹ, không giống như cái nóng hâm hẩm mà Duy Khải đã quen thuộc ở quê nhà. Thật ra hôm nay trời u ám nên chàng lầm tưởng như vậy, chứ đúng ra ngày hè ở đây thông thường cũng rất nóng. Sau chuyến bay nhiều giờ ngồi yên một chỗ tù túng, chàng thấy toàn thân uể oải mỏi mệt nên rất muốn xuống để đi lại cho thư giãn.
Trong lòng Duy Khải bây giờ có nhiều tâm tình ngổn ngang - rộn ràng phấn chấn vì sắp được thấy và học những cái mới lạ ở nước ngoài, phát triển công danh, bỡ ngỡ vì nếp sống không quen thuộc, và buồn buồn vì nhớ gia đình, đặc biệt là cô bạn gái Trân Châu thân thương, người mà chàng đã thầm xem như một người vợ chưa cưới. Nhìn xuống đường băng sân bay, chàng nghe trong hồn một cảm xúc bùi ngùi man mác, không thể ngờ chỉ mới đó mà đã cách xa nàng gần nửa vòng trái đất. Chỉ nghĩ đến đó thôi mà chàng đã thấy nhớ nàng đến nát cả lòng.
Suốt mấy tiếng đồng hồ ngồi vật vờ trên máy bay, Duy Khải thả hồn nhớ lại những diễn biến tối qua trong phòng trọ của Trân Châu mà tự dày vò ghê gớm. Trân Châu ơi, anh thật tệ quá phải không em? Mặc dù em chẳng hề buông một lời trách móc, tự trong sâu thẳm anh biết đã có lỗi với em rồi. Có thể anh đã khiến cho em buồn lòng mà em không nói ra đó thôi, cũng như xưa kia khi còn ngồi học chung bàn, những lúc anh sai quấy đối xử với cô bạn thân của mình một cách gai góc cộc cằn, em cũng chỉ nhìn anh bằng đôi mắt đẹp hiu hắt buồn mà chẳng từng quở trách.
Duy Khải thở dài ngửa đầu ra lưng ghế nhắm mắt lại mà nghe hồn tái tê trong hổ thẹn dằn vặt, không thể lý giải được hành động của mình lúc đó. Trân Châu của chàng tinh khiết quá, hồn nhiên trong trắng quá, đến độ Duy Khải tự thấy chỉ trên cương vị làm chồng chàng mới có quyền như thế đối với nàng. Cử chỉ của chàng mang đậm tính ham muốn phàm trần bỗng phút chốc chàng cảm thấy như đã làm vẩn đục tình yêu của hai đứa đang trong sáng như pha lê, một tình yêu mà chàng và nàng đã tâm nguyện cùng nhau nâng niu nuôi dưỡng.
May thay Duy Khải đã còn đủ bản lĩnh để vượt qua giây phút yếu lòng nhất thời mà dừng lại kịp lúc, để cho cái pha lê mong manh đó chưa tan vỡ, để giữ gìn cái hồn nhiên trân quý bấy lâu nay vẫn dành cho nhau, để không bị ngượng ngập bối rối khi nhìn vào mắt nhau sau này.
Trân Châu ơi, anh đã có lỗi với em, hãy tha thứ cho anh nhé!
Chàng thầm nghĩ rồi tự hứa sẽ ráng học hành thật tốt để hoàn tất chương trình, lấy được bằng cấp để trở về đoàn tụ bù đắp cho nàng.
Mãi suy tưởng Duy Khải không hay máy bay đã dừng bánh hẳn từ lúc nào, và mọi người đang đứng lên lục tục chuẩn bị hành lý để rời khỏi khoang hành khách. Chàng đón taxi về khu ký túc xá gần khuôn viên đại học. Đó là một ngôi trường đồ sộ có kiến trúc cổ kính. Những tòa nhà lớn nhỏ rải rác trong khuôn viên sân trường mà nếu đi hết một vòng toàn sân chắc cũng đủ thấm mệt. Cái gì cũng lạ lẫm mới mẻ, nhưng cũng may có rất nhiều sinh viên quốc tế từ khắp mọi nơi đến học, làm cho chàng bớt đi cái cảm giác lạc lõng giữa những người bản xứ. Chàng làm quen nhanh chóng với một số sinh viên khác và dần dần cũng có vài người bạn Việt cũng như ngoại quốc.
Sau thời gian ngắn làm quen với trường lớp và chương trình học, Duy Khải nhanh chóng thích ứng và đạt kết quả học hành rất đáng khích lệ. Chàng được các giáo sư tin tưởng và khen ngợi về tinh thần chịu khó, siêng năng học hỏi, và luôn ráng làm vượt mức yêu cầu.
Ngoài việc học, Duy Khải xin được một công việc bán thời gian làm gia sư cho các em sinh viên lớp thấp hơn trong trung tâm học tập tại trường, nhờ đó mà có thêm ít thu nhập để dành. Còn lại những giờ thư thả ít ỏi chàng đến phòng tập thể dục của trường để tập luyện giữ gìn sức khỏe, hoặc nghiên cứu thêm về chuyên môn của mình. So với những sinh viên du học có điều kiện khác, chàng tự biết mình hoàn cảnh khó khăn hơn nên luôn cố gắng tận dụng thời gian quý giá cho những điều hữu ích.
Miệt mài học hành và làm việc thật chăm chỉ quên cả thời gian, Duy Khải như một cổ máy sinh học vận hành đều đặn hết công suất ngày này qua ngày khác. Những lúc rảnh rỗi hiếm hoi, chàng tranh thủ gửi điện thư thăm hỏi gia đình và Trân Châu, lời thư lúc nào cũng ngập tràn thương nhớ dành cho nàng. Thời gian thấm thoát mới đó đã ba năm trôi qua. Chàng đã rất quen thuộc với môi trường sống cũng như những quy cũ và nguyên tắc hoạt động của trường.
Một ngày kia khi Duy Khải vừa xong một buổi học trên giảng đường định ghé vào thư viện mượn sách, một cô gái nhìn bề ngoài có vẻ Á Đông trẻ tuổi cứ chú ý nhìn chàng. Cô ta khoảng chừng mười chín hoặc hai mươi tuổi, cao trung bình, tóc đen thẳng dài cỡ ngang vai, da ngăm ngăm, mặt không quá sắc sảo nhưng có duyên, dáng dấp rụt rè bẽn lẽn.
Khi Duy Khải mượn sách xong trở ra cũng lại gặp cô gái ấy đang ngồi trên ghế đá trước cửa thư viện, mắt lấm lét nhìn chàng. Hình như cô ta đang chờ để muốn nói gì với chàng thì phải, nhưng Duy Khải không nhận ra cô là ai mặc dù đã lục soát rất kỹ trong trí nhớ. Chàng chỉ đưa mắt thoáng nhìn cô ta rồi lặng lẽ bước đi.
Chợt nghe có tiếng chân bước đàng sau, Duy Khải quay lại thì thấy cô gái đó đang đứng cách mình chừng ba thước, nét mặt ngượng ngùng e ngại. Duy Khải lịch sự hỏi bằng tiếng ngoại quốc dùng tại trường:
-Xin lỗi, tôi giúp gì được cho cô không?
Thật bất ngờ cô gái lên tiếng trả lời chàng bằng tiếng Việt:
-Có phải anh là người Việt Nam không?
Duy Khải nhướng mắt ngạc nhiên rồi trả lời bằng tiếng Việt:
-Dạ đúng, tôi là người Việt. Tôi học ở đây đã ba năm mà không nhận ra cô, chắc cô là sinh viên mới hả?
Cô gái cười hớn hở:
-Dạ đúng rồi anh. Em mới vô học ở đây năm đầu tiên, chưa quen biết ai hết. Thấy anh giống giống người Việt nên em hỏi thử xem có phải không để hỏi thăm chút về chương trình học và cuộc sống ở đây.
Duy Khải cười xòa:
-À ra là vậy!… Cô yên tâm đi, mới đầu nó vậy, chừng ít bữa là cô sẽ quen. Hồi trước tôi cũng vậy thôi. À mà cô học khoa nào?
-Dạ em học tâm lý học. Hồi sáng em thấy anh đi vào khu giảng đường bên khoa tâm lý nên em đoán anh cũng học khoa đó.
Thì ra cô nàng cũng như Duy Khải, chỉ khác là học lớp sau. Đó là một sự bất ngờ ít thấy, vì đây là người sinh viên Việt Nam đầu tiên chàng biết học cùng khoa trong suốt ba năm qua.
Chàng bèn vui vẻ xác nhận:
-Đúng rồi, tôi đang theo học chương trình cao học khoa tâm lý, năm cuối.
Cô gái trầm trồ:
-Ồ giỏi quá ha! Vậy là anh sắp ra trường rồi.
Chàng phì cười:
-Học lâu thì ra lão làng thôi chứ giỏi gì đâu cô! Vài năm sau cô cũng sẽ ra trường thôi mà
-Anh nói vậy chứ! Em chỉ muốn xong bằng cử nhân mà chưa biết học nổi không, tính gì tới chuyện cao học.
Duy Khải nhiệt tình:
-Có gì thắc mắc từ từ cô cứ hỏi. Tôi biết được gì sẽ giúp. Ngoài ra trong văn phòng cũng có các nhân viên tư vấn rất tận tình và chuyên nghiệp, cô có thể nhờ cậy khi cần.
Cô gái e ấp đáp:
-Dạ, cám ơn anh!
-À, tôi là Duy Khải, còn cô tên gì?
-Dạ em tên Thu Trang.
Sau khi nói chuyện ít lâu, Duy Khải được biết cô gái là một sinh viên đi du học tự túc, và điều này cho thấy cô thuộc thành phần gia đình có điều kiện kinh tế khá giả. Cũng giống như hầu hết những sinh viên mới, Thu Trang rất bỡ ngỡ khi mới vào trường, nhất là tại một nơi xa xôi không bạn bè thân thích như nơi đây. Bây giờ tìm được một người đồng hương đàn anh, lại học cùng khoa để hỏi han bầu bạn, cô đâm ra quyến luyến, sự gần gũi gắn bó nảy sinh mặc nhiên là điều dễ hiểu.
Thời gian sau đó Thu Trang thường hay lui tới hỏi han Duy Khải về bài vở này nọ. Chàng thấy hình như cô ta cũng ít bạn bè hay sao đó mà thường tìm đến mình khi cần có người để nói chuyện. Chàng nhiệt tình giúp đỡ trong khả năng mình có nhưng luôn giữ khoảng cách đúng mực, vì trong lòng luôn mang nặng hình bóng Trân Châu và không bao giờ muốn làm gì có lỗi với nàng.
Duy Khải lúc này còn thêm một năm thực tập để có bằng cấp trị liệu cho những bệnh chứng liên quan tới tâm lý, như trầm cảm, chứng lo âu, chứng mất ngủ, hội chứng căng thẳng hậu chấn thương, và những vấn đề khác. Với bằng cấp đó, chàng sau này có thể mở văn phòng riêng hoặc ký hợp đồng tư vấn cho những công ty khác, mở rộng khả năng làm ăn phát triển hơn hẳn. Chàng làm việc thực tập gần như suốt tuần, chạy ngược chạy xuôi hết những văn phòng trị liệu tư cho đến những bệnh xá. Đôi khi quá mệt mỏi và căng thẳng Duy Khải tự hỏi không biết cơ thể mình có thể chịu đựng bao lâu nữa. Gì chứ ngã bệnh trong điều kiện này thì thật vô cùng bi đát.
Một hôm Duy Khải vừa hoàn tất một ngày dài đi làm thực tập như thường lệ, về nhà chưa kịp thay quần áo đã nằm vật ra giường xả hơi để nghe cơn mệt mỏi đang gặm nhấm thân hình, mắt nhìn lên trần nhà suy nghĩ mông lung. Dạo gần đây có lẽ vì quá bận rộn, chàng như quên cả thời gian đang trôi rất nhanh và những diễn biến xung quanh mình.
Bây giờ đã là tháng Hai, nơi chàng sống đang là mùa đông lạnh giá. Có những hôm tuyết phủ đường trơn đi lại rất khó khăn nguy hiểm. Con đường đi đã xa lại càng thêm xa vì không thể chạy xe tốc độ nhanh như bình thường. Một trận tuyết nặng vừa ập xuống vài ngày trước. Mặc dù xe cào tuyết đã dọn đường tương đối sạch, những đống tuyết vẫn còn chất ngổn ngang đây đó. Trên mái nhà nước do tuyết tan vẫn đang nhểu giọt từ thành các máng xối, trông như những giọt nước mắt đang rơi nhìn thật buồn.
Chàng thở dài liếc nhìn cuốn lịch treo tường, chợt nhớ ra chỉ còn chưa tới bốn tháng là sẽ hoàn tất toàn bộ chương trình học và thực tập. Chàng sẽ nhận được bằng cấp từ một trường đại học danh tiếng và sau đó có thể trở về gặp lại gia đình người thân. Bốn năm dài đăng đẳng, với bao nhiêu khó khăn, nhọc nhằn và cố gắng. Có những lúc tưởng như ngã quỵ vì kiệt quệ sức khỏe cũng như tinh thần, chàng đã sắp vượt qua để tới đích. Duy Khải thấy một niềm vui dâng tràn rồi bỗng nhoẻn miệng cười một mình. Cuối cùng thì ánh sáng của hy vọng đã ngời lên.
Đang vui vì ý tưởng đó, Duy Khải chợt chép miệng thoáng ưu phiền khi nhớ đến Jeanny, người mà chàng đang lẫn tránh mà lại tình cờ đụng phải ở một văn phòng tư vấn hôm nay. Đó là một cô gái học cùng khoa với chàng đã ba năm qua. Jeanny là người bản xứ, có đôi mắt xanh lơ, mái tóc vàng óng ả và một thân hình cân đối đầy quyến rũ. Từ thời trung học và đại học, Jeanny luôn có nhiều thanh niên ve vãn si mê, nhưng không hiểu sao chàng trai Á Đông với đôi mắt sáng ngời và giọng nói trầm ấm này lại có một sức thu hút thật mãnh liệt đối với cô.
Với phong cách rất chủ động mạnh mẽ của một người ngoại quốc, Jeanny đã vài lần bày tỏ tình cảm của mình với Duy Khải và cũng ngỏ ý mời chàng đến nhà trong những dịp lễ hội tiệc tùng. Nhưng thật bất ngờ cho Jeanny, trái tim của chàng trai Việt kia vẫn thờ ơ với cô một cách lạ thường. Duy Khải không hề có cảm xúc gì khác với Jeanny ngoài quan hệ xã giao như người học cùng khoa, nên đã tìm cách né tránh và giới hạn tối đa những tiếp xúc với cô.
Ngẫm nghĩ cái bi hài của cuộc đời khi không chỉ người yêu đơn phương phải đau khổ, mà người bị yêu đơn phương cũng mệt mỏi căng thẳng, Duy Khải nhếch môi cười chua chát.
Rồi hình bóng Trân Châu hiện ra trong tâm trí, thật huyền ảo, thật đẹp đẽ dịu dàng, như thổi vào cái thân thể đang mệt mỏi bạc nhược của chàng một luồng sinh khí. Cũng đã gần bốn năm xa cách, Duy Khải có nhiều lúc nhớ nàng đến quay quắt, đến dại khờ. Cái cảm xúc thương nhớ của hai người đang yêu nhau, một tình yêu rất thật, mà phải cách xa cả một biển rộng thật quá dày vò mà chỉ ai ở trong cảnh này mới thấu hiểu.
Trân Châu, em hãy ráng đợi anh về! Chỉ còn bốn tháng nữa thôi, rồi anh sẽ không bao giờ xa em nữa.
Tiếng chuông điện thoại réo rắt cắt đứt dòng suy nghĩ của Duy Khải, kéo chàng trở lại với thực tế nào được đẹp đẽ như trong tâm tưởng. Chàng uể oải chồm người với lấy ống nghe.
Bên kia đầu dây lên tiếng:
-Hello, anh Khải hả? Em Thu Trang đây. Anh đang làm gì đó?
Duy Khải trả lời giọng tỏ vẻ ngạc nhiên xen chút hồ hởi vì lịch sự:
-Ủa, Trang đó hả? Tôi đây, mới đi làm về. Trang hôm nay không học sao mà có thời giờ gọi cho tôi vậy?
Thu Trang cười khúc khích trong ống nghe:
-Học cũng phải có lúc nghỉ chứ anh! Học nhiều quá khùng mất thì sao… Mà nè, anh không nhớ hôm nay là ngày gì hả?
Duy Khải phân vân nghĩ tới nghĩ lui mà chả biết có gì đặc biệt, có chăng cũng chỉ là một ngày làm việc đã qua đi, bèn thật tình trả lời:
-Là ngày gì?… tôi đâu biết! Có phải là một ngày như mọi ngày không? - chàng gượng đùa.
Giọng Thu Trang nũng nịu:
-Anh thiệt là! Hôm nay là lễ Valentine đó. Tụi bạn em đi chơi với người yêu của tụi nó hết trơn rồi, còn mình em nằm chèo queo đây. Anh không đi chơi với người yêu sao?
Nghe câu hỏi với dụng ý thăm dò như vậy của Thu Trang, Duy Khải nghe xót xa trong dạ, lại chạnh lòng nhớ tới Trân Châu, nhớ tới cái lễ Tình Yêu Valentine năm đó khi chàng đưa nàng đi dạo chơi trong công viên và trao cho nhau nụ hôn đầu đời. Tim chàng se thắt lại, một nỗi thương nhớ da diết không gì tả nổi dâng lên như sóng trùng dương ngập cả lòng khiến chàng thấy cổ nghèn nghẹn và mắt cay cay. Tuy là một chàng trai đã lăn lóc bươn chải, trong tình yêu chàng vô cùng dễ xúc cảm. Cái hình bóng của Trân Châu nó hồn nhiên quá, dịu hiền trong sáng quá, mà chàng đã giữ sâu trong tim không giờ phút nào nguôi ngoai. Từ cái cách nàng quay mặt nũng nịu, cái cúi đầu e ấp những khi mắc cỡ, cái chun mũi thật trẻ con nhí nhảnh, cái hất cằm đầy bướng bỉnh nhưng rất đáng yêu, cái cách đưa tay vén tóc sau vành tai vô cùng duyên dáng, và rất nhiều cái khác nữa. Tất cả những chi tiết ấy đã là một điều gì đó của chỉ riêng nàng, mà chàng không thể và cũng không bao giờ quên được.
Trân Châu ơi, giờ này em đang ở đâu, làm gì? Có biết anh đang nhớ em xé cả ruột gan không?…
Đêm lạnh cô đơn hồn lữ thứ
Lòng đầy tâm sự nhớ thương em
Nhớ sao ánh mắt hiền âu yếm
Nhớ nụ cười xinh, nhớ tóc mềm
Nhớ nết em ngoan, duyên đằm thắm
Nhớ câu nhắn nhủ đượm chân tình
Em ơi, từng nét sao thương quá
Xa vắng em, anh mất nửa mình!
(thơ Hồi Kha)
-Anh Khải, anh còn đó không vậy? - tiếng Thu Trang lại vang lên cắt ngang dòng suy tưởng của chàng.
Duy Khải lắc khẽ đầu, nghe bờ môi mằn mặn mới nhận ra nước mắt mình đã chảy ướt má nãy giờ. Chàng đưa tay quẹt vội, cố lấy lại bình tĩnh. Rồi vì không muốn đề cập tới chuyện tình cảm riêng tư với Thu Trang, chàng chỉ trả lời chung chung bằng giọng buồn buồn:
-Tôi đây! Tôi chỉ ở đây một mình đâu quan hệ tình cảm gì, với lại tôi không để ý những ngày đó lắm.
Giọng Thu Trang nhí nhảnh:
-Ồ vậy hả? Buồn quá hen! Coi bộ anh với em giống nhau rồi. Không ấy hai anh em mình đi chơi một vòng đi! Anh đi với em nhé?
Duy Khải thật tình đang mệt và nhớ Trân Châu quá nên chẳng chút hứng thú đi đâu lúc này, nhưng chàng thấy tội nghiệp Thu Trang, nghĩ nàng có lẽ đang tủi thân với bạn bè nên nhận lời:
-Ừ, đi thì đi! Đi xem phim được không?
Thu Trang hớn hở:
-Được chứ anh, đi đâu cũng được còn vui hơn nằm một mình.
-Vậy Trang chuẩn bị đi, mười lăm phút nữa tôi tới đón!
Duy Khải vào thay bộ đồ đi làm ra bằng một bộ đồ bình dị hơn rồi xuống lái xe tới nhà trọ của Thu Trang. Đây là chiếc xe cũ chàng mua lại được từ một sinh viên ngoại quốc khác học trước chàng vài khóa. Khi chàng vừa vào học thì cũng là lúc anh ta ra trường cần bán xe gấp để về nước, nên chàng mua được với giá rất rẻ mà xe vẫn còn tốt, chưa bị nằm đường lần nào.
Tiếng chuông cửa tóc teng vang lên, rồi Thu Trang lẹ làng bước ra. Tối nay nàng diện một chiếc quần jean xanh, áo thun len cổ lọ màu đỏ, và một chiếc mũ len đen. Bên ngoài choàng một chiếc áo khoác dày cho mùa đông. Thu Trang mặt tươi cười líu lo:
-Anh đúng giờ quá hen!
Duy Khải cười nói đùa:
-Người nghiêm túc thì phải vậy chứ. Thôi chúng ta đi!
Rạp phim khá đông, đa số là những cặp tình nhân dìu dắt nhau tận hưởng hạnh phúc yêu đương bên nhau. Nhìn Duy Khải và Thu Trang đi với nhau trong tình huống này, chắc ai cũng nghĩ họ là một đôi tình nhân thực thụ, chứ đâu ai biết rằng hai người hiện là hai tâm hồn cô đơn chỉ đi chung vì hoàn cảnh.
Duy Khải ghé trước cửa rạp mua một bịch bắp rang bơ và hai ly nước ngọt rồi cùng Thu Trang vào xem phim. Bộ phim tình cảm xã hội dài chừng hai tiếng. Thu Trang hình như có lẽ thích lắm nên có khi reo cười vỗ tay, có khi dùng khăn giấy thấm nước mắt, y như nàng đang nhập vai vào nhân vật trong phim vậy. Thỉnh thoảng nàng chồm qua bình luận nho nhỏ với Duy Khải thì chàng chẳng biết gì chỉ ậm ừ cho qua.
Nhớ ngày trước có lần cũng đi xem một phim tương tự với Trân Châu, nhưng lần đó chàng thấy rất hứng thú thưởng thức bộ phim, còn lần này nó có vẻ nhạt nhẽo vô vị quá. Chẳng hiểu là do đang trong tình trạng thể chất mệt mỏi, phim kém lôi cuốn, hay do người đi cùng không phải là người mình yêu không nữa.
Phim dứt thì đã mười giờ tối, bên ngoài trời rất lạnh. Duy Khải chỉ tay về hướng bãi đậu xe nói với Thu Trang:
-Thôi mình về nghen! Mai tôi phải đi làm, mà Trang cũng phải đi học nữa.
Về đến nơi, Duy Khải đậu trước cửa nhà trọ của Thu Trang rồi đi sang mở cửa xe, đưa nàng tới trước tận cửa. Khu phố thật vắng lặng trong đêm đông giá lạnh, có thể thấy được hơi thở bay ra mờ mờ như một màn sương sau mỗi nhịp thở.
Bên trong nhà trọ hoàn toàn im lặng và không có ánh đèn. Thì ra các bạn người ngoại quốc cùng phòng trọ của Thu Trang vẫn còn đi chơi chưa về. Cũng đúng thôi, thường thì ngày này họ đi chơi rất khuya mới về.
Thu Trang ngập ngừng rồi bẽn lẽn mời:
-Anh vào ngồi chơi nói chuyện với em một chút nhé! Tụi nó đi chơi hết rồi, em còn một mình rất cô đơn!
Kể ra một hôm như thế này mà nàng chỉ có một mình không ai nói chuyện cũng tội nghiệp thật. Duy Khải thấy mủi lòng trước lời nói gần như là năn nỉ của Thu Trang. Tánh chàng vẫn vậy, rất dễ xúc động trước sự mềm yếu của người khác. Cái tâm lương thiện nhân ái của chàng luôn gây một sự trăn trở ray rứt khi thấy ai đó buồn, dù là không phải lỗi tại mình.
Chàng phân vân một giây rồi đáp:
-Ừ được, nhưng tôi không ngồi lâu được đâu nhé!
Căn nhà trọ của các cô gái có khác, nó gọn gàng ngăn nắp hơn hẳn so với của Duy Khải, thậm chí trên bàn còn có một lọ hoa vải khá đẹp mắt. Thu Trang cởi áo choàng máng lên cây cọc treo áo nằm cạnh góc phòng, đưa tay chỉ vào chiếc ghế nệm bọc nỉ màu nâu, vồn vã:
-Anh ngồi chơi đợi chút! Để em đi lấy nước.
Duy Khải lắc đầu khoa tay:
-Không cần bày vẻ làm gì đâu Trang! Tôi không khát.
Nhưng Thu Trang chỉ mỉm cười đi vào trong lấy nước.
Lúc trở ra, nàng thấy Duy Khải đang đứng chăm chú nhìn những bức hình chụp đặt trong tấm khung kiếng treo trên tường. Với góc nhìn từ chỗ nàng đang đứng, nét mặt nghiêng một bên của Duy Khải nhìn vô cùng cương nghị đầy quyến rũ. Mái tóc gọn gàng nhưng không quá chải chuốt, hình dáng nảy nở cân đối do tập luyện thể hình lâu năm. Một cảm xúc lâng lâng khó tả dâng lên trong tim óc. Gần đây chẳng biết từ lúc nào, Thu Trang bỗng thấy trống vắng khi không được gặp Duy Khải. Hình ảnh chàng thanh niên đồng hương với giọng nói trầm ấm, rất ân cần chu đáo những khi nàng cần giúp đỡ, và phong cách đầy nam tính kia đã làm Thu Trang đôi khi ngồi nghĩ vẩn vơ mơ mộng về một cái gì đó chính nàng cũng không rõ.
Nghe tiếng chân Duy Khải quay lại, bắt gặp ánh mắt ngây dại của Thu Trang đang nhìn mình, khiến nàng thẹn thuồng đỏ mặt vội cúi xuống tránh tia nhìn của chàng. Giây phút ngượng ngập trôi qua, Thu Trang ngước lên nhìn Duy Khải, hai bàn tay xoắn xít vào nhau tỏ vẻ bối rối, rồi e ấp hỏi:
-Anh Khải, anh nghĩ gì về em vậy?
Duy Khải cũng bối rối vài giây, rồi thật tình đáp:
-Tôi thấy Trang chăm học, thông minh, rất ngoan và dễ thương.
Thu Trang lại hỏi, giọng buồn buồn:
-Vậy… anh không có cảm xúc gì khác với em sao?
Duy Khải thấy khổ sở trong lòng. Thật sự chàng biết Thu Trang rất quyến luyến mình, nhưng lại hoàn toàn chẳng có một cảm giác gì khác đối với nàng ngoài tình bạn bè đồng hương. Nhưng nếu trả lời thẳng thừng chàng lại thấy tội nghiệp không nỡ, nên chỉ tìm cách nói tránh:
-Đừng nói chuyện đó lúc này mà Trang!
Thu Trang chợt thở dài, nói như than van:
-Anh Khải, chỉ chưa đầy bốn tháng nữa là anh về nước rồi. Lúc đó… chắc em sẽ buồn lắm!…
Duy Khải cười nhẹ, giọng thông cảm:
-Trang sẽ quen và quên tôi nhanh thôi. Vả lại Trang còn có các bạn chung phòng, và biết đâu sẽ có một sinh viên Việt Nam khác tới…
Thu Trang nhìn đẫn đờ xuống nền nhà, nàng ngắt lời Duy Khải, giọng nghe càng buồn hơn:
-Nhưng… sẽ không ai thay thế được anh!
Thu Trang lại ngước lên nhìn Duy Khải, ánh mắt tràn trề đắm đuối. Rồi thật bất ngờ, nàng bước nhanh tới ôm ghì cổ Duy Khải hôn tới tấp lên mặt lên môi chàng, thầm thì trong hơi thở gấp rút đứt đoạn:
-Anh,… em yêu anh!… Hãy yêu em,… yêu em đi anh!…
Duy Khải chưa kịp phản ứng thì đã cảm nhận đôi môi nóng bỏng của Thu Trang đang phủ xuống những cơn mưa hôn cuồng nhiệt trên mặt môi chàng, cùng với đôi tay khao khát của nàng đang ghì siết, tấm thân mềm mại đầy nhựa sống ôm chặt vào thân người mình. Sự cọ xát với một cô gái xuân thì vô tình đánh thức cái bản năng nam giới của chàng đã ngủ yên từ khi xa vắng Trân Châu. Ngọn lửa đam mê của tình ái lâu nay tưởng đã tắt bỗng phừng cháy điên dại như một cây đuốc được tẩm xăng. Hai thân thể với khát vọng hừng hực trong đêm Valentine trong khi ngoài kia trời đang giá lạnh.
Hình ảnh của Trân Châu lại hiện ra trong trí óc Duy Khải, rất nồng nàn, rất mờ ảo như sương khói. Thần trí chàng rơi vào một cảnh giới nửa hư nửa thật, nửa tỉnh nửa mê, mụ mẫm, điên loạn. “Trân Châu em!… Có phải là em đó không?… anh nhớ thương em từng giờ từng ngày!… đã gần bốn năm anh không có em!… Trân Châu!… có phải em đó không?… Em đã đến với anh rồi sao… Đừng xa anh nữa em nhé!…” Chàng mơ màng cảm nhận cô gái đang trong vòng tay là người mình yêu Trân Châu, và Thu Trang đang rất thật lại bỗng bay vào hư vô xa vắng.
Đúng lúc sắp sửa bị cái ham muốn khát khao của trần tục quật ngã, chợt lý trí quay về kéo Duy Khải trở lại với thực tại… “Trân Châu đâu rồi?… thì ra không phải là em sao?… Trân Châu, đừng bỏ anh!… đừng bỏ anh!…” Chàng chới với như vừa tỉnh cơn mê sảng, hốt hoảng bàng hoàng, đẩy Thu Trang ra thật nhanh, tay đưa lên quẹt miệng như thể vừa bị cho ăn phải một món gì tèm lem dính đầy môi miệng, hãi hùng, ngượng ngập. Chàng trợn tròn mắt hớt hải kêu lên:
-Không được,… không thể được!…Tôi phải đi!… xin lỗi, tôi phải đi!…
Rồi Duy Khải tông cửa chạy ra ngoài trong đêm đen lạnh lẽo vào xe lái đi mất, để lại Thu Trang đứng lặng yên vẫn còn ngơ ngẩn sững sờ không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nàng run run đưa tay lên môi, cảm tưởng như chút tro tàn của ngọn lửa tình Duy Khải vừa vô tình đốt lên vẫn còn hiện hữu. Một cảm giác vừa hụt hẫng vừa tự ái chợt bùng lên, Thu Trang dặn lòng sẽ tìm cách giành lấy Duy Khải cho riêng mình bằng mọi giá.
“Đàn ông độc thân sống một mình như anh ấy chắc chắn đang thiếu thốn tình cảm lắm. Chỉ cần một chút kiên nhẫn và khéo léo hơn chắc chắn mình sẽ thành công”, Thu Trang thầm nghĩ và dấy lên niềm hy vọng. Đôi môi với làn son đỏ nhếch lên một nụ cười đắc thắng.