Chương 18
Hôm nay Duy Khải ghé văn phòng thu xếp một ít công việc rồi sau đó có hẹn sang đưa Trân Châu đi chọn nữ trang sính lễ và đồ cưới cho nàng. Chàng ngồi bóc số văn thư bưu điện gửi đến văn phòng và mỉm cười ngạc nhiên khi nhận được lời mời từ một trường đại học lân cận mời chàng làm giảng viên cho trường họ. Lại còn có thư đề nghị Duy Khải tiếp nhận cho sinh viên đang học khoa tâm lý tới văn phòng chàng để thực tập lấy kinh nghiệm. Việc này cũng giống như những gì Duy Khải đã làm trong thời gian học tập ở nước ngoài. Bây giờ chàng đã có công việc và thu nhập ổn định nên nghĩ việc nhận lời hợp tác với trường đại học trong công việc truyền bá kiến thức cho thế hệ tiếp theo cũng là một việc tốt nên làm.
Đang lúi húi với đống văn thư và những tờ quảng cáo đủ loại thì cửa văn phòng mở, Duy Khải thấy Hoa Trâm và Thái Hoàng nắm tay nhau tình tứ đi vào.
Hoa Trâm bước tới mặt cười hớn hở lên tiếng chào:
-Chào anh Khải, vẫn khỏe chứ?
-Cám ơn cô Trâm, tôi vẫn khỏe. Còn cô sao rồi?
Hoa Trâm mỉm cười gật đầu rồi quay sang chỉ vào Thái Hoàng:
-Xin giới thiệu, đây là Hoàng. Anh Hoàng và em sắp đám cưới nên ghé thăm anh, sẵn dịp đưa anh thiệp cưới luôn.
Rồi nàng quay sang Thái Hoàng:
-Đây là nhà tư vấn trị liệu Duy Khải, người trước đây đã trị liệu cho em. Anh Khải rất tận tâm và tài năng đó anh!
Hoa Trâm không hề biết Duy Khải và Thái Hoàng đã quen biết nhau từ lâu nên mới giới thiệu vậy. Nàng thấy hai người bỗng nhiên hăm hở bước tới vỗ vai nhau cười giòn giã.
Hoa Trâm ngạc nhiên trố mắt:
-Ủa, hai anh biết nhau rồi à?
Thái Hoàng cười ngặt ngoẽo:
-Anh với Khải quen nhau từ hồi đi học bên ngoại quốc lận. Anh không nói trước để gây bất ngờ cho em thôi.
Hoa Trâm bây giờ hiểu ra cũng phì cười:
-Mấy anh thiệt nghịch ngợm hết sức luôn đó! Hoàng, anh đưa anh Khải thiệp cưới của mình đi!
Thái Hoàng nghe nhắc loay hoay lục lọi trong túi nhưng không thấy. Chợt nhớ ra điều gì chàng kêu lên:
-Chết! Anh để quên ngoài xe rồi, để anh chạy ra lấy!
Nói xong anh hối hả chạy ra bãi đậu xe đàng xa.
Còn lại hai người, Hoa Trâm nhìn Duy Khải xúc động nói:
-Anh Khải, em rất cám ơn anh…
Duy Khải xua tay cắt ngang:
-Đâu có gì đâu cô, đó là công việc của tôi mà.
Nhưng Hoa Trâm từ tốn giải thích:
-Ý em không phải như vậy. Em cám ơn anh vì chuyện khác… Lúc anh đưa em sang giới thiệu cho tiến sĩ trị liệu Kim Hòa, em rất buồn vì nghĩ anh muốn tránh mặt và không muốn tiếp tục trị liệu cho em nữa. Nhưng sau đó từ từ em đã hiểu ra ý tốt của anh. Anh rất tế nhị và tốt bụng. Em thành thật cám ơn!
Duy Khải gật đầu mỉm cười không nói gì.
Lúc đó thì Thái Hoàng cũng vừa trở lại, dúi vào tay Duy Khải một chiếc thiệp đỏ chót trang nhã. Họ nói thêm vài câu rồi sau đó đôi uyên ương vui vẻ chào Duy Khải dắt tay nhau đi ra.
Chưa đầy hai phút sau đã thấy Thái Hoàng một mình quay trở lại. Chàng cười cười phân trần:
-Cô ấy muốn ghé tiệm tạp hóa kế bên mua ít đồ. Tao đứng đợi chẳng làm gì nên qua đây nói chuyện chơi với mày.
Duy Khải nhớ lại vụ án kiện tụng của gia đình Trân Châu trước đây, biết công của Thái Hoàng rất lớn. Chàng lên tiếng giọng thành khẩn:
-Hoàng, tao cám ơn mày nhiều. Hồi trước mày giúp tao vụ đó quá lớn. Bây giờ xong rồi tao không giấu mày nữa. Vụ đó thật ra không phải của bác họ tao đâu, mà là ba vợ tương lai của tao đó.
Thái Hoàng cười ré lên:
-Ha! Mày coi bộ biết cách lấy điểm nhà vợ quá ta! Không chừng tao còn phải học nghề của mày nữa đó.
Duy Khải cười xuề xòa không ý kiến. Thái Hoàng ngưng một chút rồi nói thêm:
-Tao với mày mà còn làm bộ khách sáo gì nữa. Còn mày cũng đã tận tình giúp trị liệu cho vợ tao khỏi bệnh, bây giờ cô ấy bình thường vui vẻ lại rồi. Coi như tao với mày huề không ai mắc nợ ai.
Duy Khải gật đầu cười nhẹ, trong bụng thật hài lòng khi nghe Hoa Trâm đã hồi phục tốt đẹp. Cái tâm bệnh ai đã trải qua đều biết nó khủng khiếp như thế nào. Nó có thể làm cho người ta héo hon sầu úa mà chết dần chết mòn không cần gươm dao. Tình yêu và sự bầu bạn của Thái Hoàng tất nhiên cũng đóng vai trò rất lớn giúp Hoa Trâm tìm lại được niềm tin trong cuộc sống mà quên đi quá khứ.
Duy Khải vui vẻ hỏi:
-Mày bay nhảy lung tung bây giờ mới chịu lấy vợ. Sao có thấy hồi hộp không?
Thái Hoàng gật gù suy tư:
-Tao trước giờ cuộc đời tình ái nói thiệt thì cũng bầm dập nhiều lần. Bây giờ lớn rồi thì cũng phải dừng lại. Sắp lấy vợ thì phải có trách nhiệm nên cũng thấy lo lo chút. Chừng nào tới phiên mày sẽ biết liền à!
Duy Khải nheo nheo mắt nhìn Hoàng hóm hỉnh:
-Sao nhắc tới là đúng liền hay vậy. Hôm nay tao sẽ đưa nàng đi xem đồ cưới đây. Mày sẽ nhận thiệp lại của tao ngay thôi!
Thái Hoàng tỏ vẻ ngạc nhiên, nhướng mắt cười lớn:
-Mày khá thiệt! Mà mày có người yêu hồi nào sao lúc bên đó tao không biết gì hết trơn vậy? Tao tưởng mày bồ với con nhỏ gì chung khoa với mày nữa chứ!
Duy Khải nhăn mặt phân bua:
-Ồ, cô Thu Trang đó hả? Bậy nà! Cô đó tao chỉ hướng dẫn giúp đỡ như đồng hương với nhau thôi. Không có chuyện yêu đương nghe chưa.
Thái Hoàng gật gù như hiểu biết rồi tò mò:
-Ra là vậy!… vậy thì vợ sắp cưới của mày là ai sao không bao giờ thấy giới thiệu với bạn bè hết?
Duy Khải cười cười lấp lửng:
-Mày đã thấy mặt cô ấy rồi, cần gì giới thiệu nữa!
Thái Hoàng trố mắt ngạc nhiên:
-Tao gặp rồi? Hồi nào?
Duy Khải phá lên cười giòn:
-Thì là cái cô mà mày đưa hình cho tao xem trong email của mày, lúc mình gặp trước văn phòng hành chánh trong trường hồi đi du học đó.
Thái Hoàng trợn tròn mắt, kinh ngạc kêu lên:
-Thiệt không đó cha nội? Sao kỳ lạ vậy?
Duy Khải vẫn chưa nhịn được cười, khoa tay giải thích:
-Thôi để tao kể cho mày nghe. Nàng là Trân Châu, người yêu của tao từ hồi còn học phổ thông lận. Hôm đó nàng đi dự tiệc Noel theo lời mời của cô bạn gái đồng nghiệp trong công ty, ngờ đâu cô đó là chị họ của Quốc Vinh. Rồi gia đình Quốc Vinh thích nàng quá nên cho người mai mối hỏi cưới, nhưng đâu có được. Nàng không chịu mà tao cũng chẳng tha đâu. Tóm lại chỉ là sự hiểu lầm đáng tiếc!
Thái Hoàng bật cười, giọng khôi hài:
-Thì ra là vậy! Hèn gì lúc đó tao thấy mặt mày tái xanh rồi bỏ đi liền. Tao cứ tưởng mày đau bụng bất chợt cần đi giải quyết… hi hi…
Duy Khải cũng cười pha trò:
-Đau bụng còn đỡ, giải quyết xong là hết. Còn cái này đau buốt trong tim, làm tao chết dật dờ cho tới khi tìm gặp lại được nàng.
-Vậy là tốt đẹp rồi, mừng cho mày!
Rồi Hoàng chợt cười khành khạch nói:
-Vậy là cả tao với mày đều sắp… chậc… ờ… nói sao ta? Ê Khải, khi một người con gái có chồng thì người ta gọi “hoa đã có chủ”. Còn con trai tụi mình có vợ thì gọi sao mày?
Duy Khải háy mắt, làm bộ trịnh trọng:
-Con trai hả?… Để coi!… Chắc gọi là “củ khoai từ đã có chủ”. Nghe được không?
Hai người bạn ré lên, vỗ vai nhau ôm bụng cười như nắc nẻ chảy cả nước mắt.
Sau khi Thái Hoàng đi khỏi, Duy Khải hoàn tất ít công việc rồi khóa cửa văn phòng tới nhà Trân Châu. Chàng đưa tay xem đồng hồ, đã gần chín rưỡi sáng. Trời ngày hè nắng lớn rất sớm và bầu trời xanh cao vút. Từ hôm cha mẹ hai bên chính thức gặp nhau tháng trước bàn chuyện cưới xin, Duy Khải rất thường ghé nhà thăm Trân Châu. Hai người vẫn trong sáng dù đã xem nhau như vợ chồng chưa cưới.
Hôm nay ông bà Hữu Đức đã ra văn phòng làm việc như thường lệ. Công ty sản xuất và gia công hàng nội thất Hữu Đức, Inc. đã mở cửa hoạt động trở lại gần một năm nay và phát triển tốt đẹp. Người mở cổng vẫn là bà Năm như mọi khi.
Bà niềm nở đón chào:
-Chào cậu Khải, cậu khỏe chứ? Cô Hai có trong nhà chắc đang đợi cậu đó.
-Chào cô Năm, cám ơn cô cháu vẫn khỏe.
Vào tới phòng khách chính, Duy Khải thoáng thấy Chinh, em trai của Trân Châu đang mở tủ lạnh lấy nước. Sau vài năm không gặp, cậu bé bây giờ đã lớn hẳn lên thành một thanh niên mặt mày khôi ngô thân thể cường tráng đều đặn.
Duy Khải vui vẻ bước tới đưa tay bắt hỏi thăm:
-Chào Chinh, em khỏe không? Lâu lắm rồi anh mới thấy em.
Chinh cười toe lịch sự bắt tay đáp:
-Ồ, anh Khải! Anh mới tới chơi hả?… Dạ em cũng khỏe. Còn anh sao?
Duy Khải không trả lời thẳng mà nhìn Chinh, nhận xét:
-Em lớn quá rồi, đẹp trai dễ sợ hen!… Sao, em đang học tới đâu rồi?
-Dạ năm cuối anh. Gần thi ra trường nên cũng bận.
Duy Khải gật gù:
-Cũng phải, nhưng nếu em cố gắng thì sẽ không sao đâu! Mà Chinh nè, ra trường rồi em tính đi làm không hay sẽ học tiếp?
Chinh ngửa cổ hớp một ngụm nước rồi đáp:
-Dạ hồi năm ngoái thì em định sẽ đi làm để phụ giúp chị Châu, nhưng từ khi anh nhờ bạn anh giúp gia đình em cái vụ kiện cáo đó xong êm thắm thì em sẽ học tiếp. Em đã xin ba mẹ đi du học đó anh!
-Ngon lành vậy hả, chúc mừng em! Mà em tính học gì tiếp? - Duy Khải hỏi.
-Dạ quản trị kinh doanh anh ạ. Học xong về thì ba mẹ sẽ giao cho em giúp đỡ quản lý công ty giùm cho ba mẹ.
-Vậy thì tốt quá, tương lai của em như vậy là sáng lạng rồi đó Chinh. Lúc đó em tha hồ mà đắt bồ!
Chinh không đáp chỉ cười gãi gãi đầu.
Ngừng một chút, Duy Khải nheo mắt hỏi:
-Sao nè, em có bạn gái chưa?
Chinh có vẻ mắc cỡ bẽn lẽn:
-Dạ chưa đâu anh, em còn nhỏ mà!
Rõ ràng là cậu ta xấu hổ nên chối, mà đưa ra một lý do nghe không đạt tí nào. Anh chàng coi bộ thuộc loại hiền và nhát đây. Duy Khải cười ngất:
-Trời, gần xong đại học mà còn nhỏ gì nữa em? Giỡn chơi hoài! Hồi anh còn ở trung học thì đã biết yêu chị Trân Châu của em rồi đó. Nói vậy thôi, chuyện đó không nên gượng ép nhe em. Chừng nào tới nó sẽ tự động tới!
Chinh lễ phép:
-Dạ.
-Chị Trân Châu ở trên lầu hả Chinh?
Chinh gật đầu chỉ tay lên lầu:
-Dạ chỉ ở trên phòng đó, anh lên đi!
Duy Khải bước lên lầu, thấy Trân Châu đang dọn dẹp áo quần trong tủ. Nàng ngước lên thấy chàng cười tươi hỏi:
-Anh mới tới hả? Uống nước hông để em lấy cho?
Duy Khải khoát tay xuề xòa:
-Anh mới uống hồi nãy, cám ơn em. Em chuẩn bị đi rồi mình đi! Mà nè, nhớ mặc đồ gì dễ thay để em còn thử đồ cưới đó.
Trân Châu cười duyên dáng gật đầu:
-Dạ, em biết!
Đầu tiên Duy Khải đưa Trân Châu tới tiệm kim hoàn, sắm một đôi nhẫn cưới, đôi bông tai, một chiếc vòng, và một chiếc kiềng vàng. Người phụ nữ chủ tiệm trạc tuổi ngoài năm mươi ăn mặc sang trọng, mặt mày son phấn thật dày, rất niềm nở tiếp đón và giới thiệu đủ loại nữ trang một cách thật chuyên nghiệp và mềm mỏng.
Trong lúc hai người đang lựa chọn kiểu thì Trân Châu thoáng thấy Quốc Vinh cũng bước vào tiệm đang tìm một món nữ trang. Gặp nhau, nàng thấy ánh mắt Quốc Vinh toát lên vẻ ngạc nhiên lẫn đau đớn. Trân Châu chủ động giới thiệu, giọng nhỏ nhẹ mà nghiêm trang:
-Chào anh Vinh. Đây là chồng Châu, anh Duy Khải.
Rồi nàng quay sang dịu dàng nói với Duy Khải:
-Anh Khải, còn đây là bác sĩ Vinh, người đã chữa trị cho em trong lúc nằm bệnh viện, để coi… cũng hai năm rồi!
Hai người đàn ông cười lịch sự đưa tay ra bắt. Duy Khải kề tai Trân Châu nói khẽ:
-Em cứ tiếp tục lựa đi nhé Trân Châu! Anh nói chuyện với bác sĩ Vinh vài câu rồi trở lại với em ngay.
-Dạ.
Trâu Châu tế nhị đi vào gian hàng phía đàng sau. Khi chỉ còn hai người đàn ông, Duy Khải lên tiếng, giọng thành khẩn:
-Xin cám ơn bác sĩ đã chữa trị cho vợ tôi lúc cô ấy bị thương. Khi đó tôi đang kẹt bên ngoại quốc nên không thể săn sóc cho cô ấy được. Bác sĩ tử tế quá!
Quốc Vinh xoa tay cười dễ dãi đáp:
-Ơn nghĩa gì đâu anh! Chúng tôi chỉ làm đúng trách nhiệm của người thầy thuốc thôi.
-Không đâu! Tôi nghe kể bác sĩ đã chăm sóc Trân Châu rất chu đáo.
Quốc Vinh chỉ gật đầu cười nhẹ không đáp. Anh đang phân vân không biết Duy Khải dùng nhóm chữ “chăm sóc… chu đáo” với ý nghĩa thật lòng trong sáng để cảm kích mình, hay đang ẩn ý một sự chỉ trích mỉa mai. Nghĩ vậy, Quốc Vinh thoáng bối rối nhìn xuống đất tránh ánh mắt của Duy Khải.
Thật ra Duy Khải rất thật lòng khi nói câu này chứ chẳng có ý xỏ xiên gì. Còn Quốc Vinh cũng đã không hề có ý đồ giành giựt đen tối khi theo đuổi Trân Châu, vì thật sự khi đó anh hoàn toàn không biết Trân Châu đã có người yêu. Sau khi nghe nàng tiết lộ điều này, anh đã rút lui rất đường hoàng, rất quân tử.
Duy Khải vui vẻ nói tiếp:
-Bác sĩ là ân nhân và là bạn của Trân Châu, thì coi như cũng là bạn của tôi. Rất hân hạnh cho chúng tôi nếu bác sĩ có thể đến chung vui tiệc cưới của chúng tôi vào tối thứ Bảy tháng tới. Tôi sẽ gửi thiệp cho bác sĩ sau.
Quốc Vinh nhìn lên trầm giọng:
-Tôi phải xem lại lịch làm việc xem có bận hoặc phải trực hôm đó không, nhưng nhất định tôi sẽ gửi quà cho hai bạn. Thành thật chúc hai bạn hạnh phúc!
Duy Khải cười thân mật, điềm đạm:
-Quà cáp nào cũng đâu có quý bằng sự góp mặt của bác sĩ, nhưng tôi cũng hiểu bác sĩ rất bận.
Quốc Vinh gật đầu, giọng pha chút đùa:
-Tôi sẽ cố gắng thu xếp. Duy Khải, anh là người đàn ông thật may mắn! Tôi rất ngưỡng mộ và có một chút ganh tị với anh đấy.
Duy Khải gật gù tỏ ý thừa nhận, chậm rãi nhận định:
-Có lẽ bác sĩ nói đúng. Tôi cảm thấy mình thật may mắn và luôn tạ ơn trời vì tất cả những gì Ngài đã ban cho tôi.
Quốc Vinh quan sát thấy Duy Khải nhân dáng tráng kiện, tướng đi mạnh mẽ, gương mặt cương nghị với đôi mắt sáng, giọng nói trầm mạnh tuy nhã nhặn mà đầy sức lôi cuốn, quả đúng là một người đàn ông đầy tự tin bản lĩnh.
Về phần mình, Duy Khải cũng nhận ra vẻ uyên bác chính trực trên gương mặt sáng đẹp trai với đôi kính rộng đậm nét thư sinh của Quốc Vinh, cộng với một chút lãng tử nghệ sĩ qua mái tóc hơi dài rất bồng bềnh quyến rũ của anh.
Hai người đàn ông lần đầu tiên gặp mặt mà lại có ấn tượng rất tốt về nhau. Cả hai đều học cao lỗi lạc, nhân cách tuyệt vời, rất đàn ông mỗi người một cách của riêng mình. Quốc Vinh quý tộc nguyên tắc. Duy Khải giản dị linh hoạt. Quốc Vinh điệu đàng lễ nghĩa. Duy Khải xuề xòa dễ gần. Quốc Vinh nghệ sĩ bay bướm. Duy Khải thể thao tráng kiện. Cả hai đều yêu tha thiết một cô gái, nhưng tiếc thay nàng chỉ có một trái tim để trao cho một người. Đúng là cuộc đời!
Họ nói thêm ít câu rồi Quốc Vinh bắt tay Duy Khải cáo từ.
Sau khi chọn được nữ trang như ý và sắm sửa xong, Duy Khải đưa Trân Châu đi tiếp đến tiệm phục vụ trang phục hôn lễ. Trên đường đi, nàng thấy người yêu có vẻ trầm tư suy nghĩ lặng im không nói, lòng hoang mang tự hỏi hai chàng trai đã nói gì với nhau khiến Duy Khải của nàng trở nên trầm mặc như vậy.
Trân Châu nắm bàn tay phải Duy Khải đang đặt hờ hững trên chiếc bục gác tay nằm giữa hai ghế xe, ân cần hỏi:
-Hai anh nói chuyện gì mà anh có vẻ tư lự vậy?
Duy Khải thở nhẹ ra, mắt vẫn nhìn phía trước lái xe:
-Cũng hỏi thăm chút thôi em, không có gì quan trọng…
Ngừng một chút chàng nói tiếp, vẻ trầm mặc:
-Chuyện đời đôi khi xảy ra nhiều thứ thật oái ăm! Quốc Vinh nói anh rất may mắn, và đúng vậy anh may mắn được em yêu và chọn. Còn anh ta, có thể gọi là chả thua anh bất cứ điều gì nhưng lại không được em chọn, chỉ vì anh ta không may mắn bằng.
Trân Châu xua tay nói nhanh:
-Anh, đừng nghĩ vậy! Tình yêu đâu thể nói bằng cách so sánh như vậy được. Em cũng không cần biết Quốc Vinh hay bất cứ ai hơn anh về mặt nào. Em chỉ cần biết em yêu anh, vì anh là anh.
Duy Khải mỉm cười, không giấu được sự mãn nguyện vì câu nói dịu ngọt của người yêu, quay sang nhìn Trân Châu bộc bạch:
-Thật sự anh rất thông cảm với Quốc Vinh. Em còn nhớ cách đây một năm không? Lúc đó anh còn ở bên nước ngoài nghe tin đồn sai lạc là em sắp lấy anh ấy, anh đã đau khổ đến gần chết được. Bây giờ tình hình ngược lại. Giờ em là của anh, anh vui mừng bao nhiêu thì chắc Quốc Vinh cũng đang đau khổ bấy nhiêu.
Trân Châu lắc nhẹ đầu phân tích:
-Có thể là như vậy, nhưng chúng ta chẳng giúp được gì cho anh ấy trong trường hợp này đâu! Anh đến với em trước và mình đã yêu nhau từ lâu rồi, đều là mối tình đầu của nhau và đã có rất nhiều kỷ niệm tình yêu trước khi Quốc Vinh tới. Anh ấy chẳng có lý do gì để ganh tị với anh được. Và điều quan trọng nhất là em yêu anh, chứ không phải Quốc Vinh.
Duy Khải lặng im như đang còn suy nghĩ. Trân Châu đưa bàn tay xoa nhẹ lên má chàng, âu yếm khuyên nhủ:
-Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa anh, cũng đừng nên bận tâm vì cảm xúc của Quốc Vinh về vấn đề này. Mình không có lỗi gì trong sự đau khổ của anh ấy đâu! Tình yêu là điều rất thiêng liêng chỉ có giữa hai trái tim, là hai đứa mình, và không có chỗ cho người thứ ba nào.
Điều này thì Trân Chân nói hoàn toàn đúng. Chuyện yêu đương nhập nhằng tay ba, tay tư đã xảy ra bao nhiêu đời rồi, và cuối cùng sẽ phải có một người nào đó đau khổ. Thế mới biết trái tim có tiếng nói riêng của nó và nhiều khi đã lầm lạc. Nếu người ta có thể tự ý điều khiển trái tim mình để muốn yêu ai thì yêu, muốn hết yêu ai thì hết, thì làm gì có chuyện khổ vì tình nữa.
Duy Khải quay sang nhìn người yêu cười khẽ đáp:
-Em nói đúng! Anh sẽ không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Trân Châu cùng Duy Khải chọn ba bộ đồ cưới cho nàng, gồm hai bộ áo dài cưới truyền thống và một bộ đầm cưới trắng kiểu tây phục. Phần Duy Khải thì veston và áo dài nam truyền thống. Cả hai đều rất ưng ý hài lòng, nao nức sẽ được mặc chúng trong ngày hôn lễ.
Lo việc sắm sửa xong xuôi đâu vào đó thì vẫn còn sớm. Duy Khải đang vui trong lòng vì công việc mua sắm hoàn tất nhanh chóng thuận lợi, với lại trời hôm nay đẹp nên chưa muốn về ngay. Chàng muốn đưa cô vợ sắp cưới xinh đẹp yêu dấu của mình đi chơi một vòng. Hơn ai hết, Duy Khải hiểu rõ bốn năm dài chàng đi học xa đã để cho Trân Châu chờ đợi trong đoạn trường thương nhớ. Sự chung thủy và tấm lòng son sắt của nàng là một món nợ ân tình bao la mà chàng luôn khắc cốt ghi tâm, và đã nguyện sẽ đền đáp cho nàng bằng tất cả tình yêu thương chân thành của mình. Duy Khải muốn dành những khoảnh khắc thời gian đẹp đẽ ít ỏi này cho riêng nàng.
Chàng bèn quay sang mời Trân Châu:
-Trân Châu, em muốn về chưa, hay đi chơi với anh một chút em nhé?
Nàng hiện giờ cũng đang rất vui trong lòng. Có cô gái nào mà lại chẳng vui mừng hạnh phúc khi cùng người yêu đi sắm sửa những nữ trang và đồ cưới chuẩn bị cho cái ngày trọng đại nhất của đời mình, mà nhất là một cuộc hôn nhân hoàn toàn tình nguyện không gượng ép, không áp đặt, với chàng trai mà nàng yêu tha thiết đã cùng gắn bó bao nhiêu năm qua! Nàng nhìn người yêu bằng ánh mắt nồng đượm yêu thương, cười rạng rỡ:
-Dạ em rất thích! Bây giờ công việc mình cũng gần xong hết rồi, chỉ còn viết thiệp cưới. Mỗi tối đi làm về em viết vài cái là xong thôi. Rảnh rỗi không đi dạo chơi, ở nhà cũng có làm gì đâu phải hông anh?
Duy Khải gật đầu vừa ý lắm. Chàng đưa nàng đến một quán nước phục vụ thức ăn nhẹ nằm cạnh bờ kênh, hai bên bờ rất phẳng và rộng chỉ có cỏ thấp lơ thơ. Người ta trồng hai hàng cây chạy dọc hai bờ mát rượi.
Đôi bạn chọn một bàn ngay dưới gốc cây ngồi uống nước để chuyện trò thư giãn. Dòng kênh nước rất sạch và trong, bên dưới thỉnh thoảng có những đàn vịt hoang lớn nhỏ bơi tà tà thật ngộ nghĩnh, lâu lâu chúng lại kêu quang quác nghe nhộn nhịp vui tai. Cảnh vật nơi đây vô cùng yên bình và gợi cảm.
Trân Châu phải thốt lên trầm trồ:
-Anh Khải, anh tìm đâu ra quán nước mát mẻ và đẹp quá như thế này vậy? Anh đã từng tới đây rồi hả anh?
Chàng háy mắt hỏi:
-Em thích không cưng?
-Dạ, em rất thích!
Duy Khải đưa tay xé giấy bọc cái ống hút nhựa rồi cắm vào ly nước trái cây cho Trân Châu, vừa gật gù kể:
-Đây là lần đầu anh tới chỗ này và cũng rất ngạc nhiên vì không ngờ nó đẹp như vậy. Một vị thân chủ đến văn phòng tư vấn đã mách cho anh biết đó. Trong công việc anh tiếp xúc với rất nhiều thân chủ nên họ biết được cái gì lạ cũng vui miệng kể cho mình biết. Không ngờ nghề nghiệp của anh lại đem đến những lợi ích bên lề thú vị như vậy.
Trân Châu liếc chàng một cái, cười duyên dáng rồi trêu đùa:
-Dạ, lợi ích bên lề giống như thế này thì rất đáng, chứ còn kiểu những nữ thân chủ trẻ đẹp phục tài anh mà bu lại vì mê anh thì hơi mệt cho em đó!
-Trân Châu, em lại nghịch anh nữa rồi! Làm sao có ai thay thế được em trong lòng anh mà lo cho mệt nè!
Duy Khải làm bộ nhăn mặt than vãn nhưng miệng lại cười vui. Chàng biết người yêu chỉ đùa chọc vậy thôi chứ tánh Trân Châu không ghen bóng gió bao giờ.
Hai người vừa ngồi nhâm nhi hút nước trái cây vừa ngắm cảnh, không ngờ trong thành phố mà lại có một nơi với nét đẹp đồng quê thế này. Quả thật là một địa điểm quá tuyệt để hẹn hò trò chuyện.
Trân Châu chợt lên tiếng, giọng nhí nhảnh:
-Anh Khải, đôi khi em hơi tò mò chỉ cho vui, là trước khi mình quen nhau, anh đã từng có ý định chọn một người con gái như thế nào để làm người yêu của mình trong tương lai vậy anh?
-Một câu hỏi hết sức thú vị!
Chàng thốt lên rồi khẽ nghiêng người gần Trân Châu thầm thì vào tai nàng, miệng cười tinh quái:
-Em thật sự muốn biết hả?
Trân Châu không đáp, chỉ gật gật đầu nhanh mấy cái, miệng cười chúm chím, mắt mở to. Nét mặt nàng rất tinh nghịch mà lại đáng yêu không thể tả.
Duy Khải tằng hắng một cái ra vẻ nghiêm túc, chậm rãi đáp:
-Điều quan trọng nhất anh chọn là phẩm hạnh của cô ấy. Con gái mà lẳng lơ lăng nhăng là “rớt đài” với anh liền!
-Đồng ý, nếu em là đàn ông cũng sẽ lựa giống như anh thôi!
Nàng gật đầu tán thành, xong ngưng vài giây rồi lại mỉm cười hỏi tiếp:
-Vậy còn điều kiện gì nữa hông anh?
Duy Khải xoa xoa hai bàn tay vào nhau, mặt cười cười đáp vòng vo:
-Còn một điều phụ thôi không quan trọng lắm, nhưng có được thì càng tốt. Điều này anh chưa bao giờ nói với ai bởi vì anh biết nếu nói ra sẽ có nhiều người nghĩ anh không bình thường.
Trân Châu tò mò quá bèn giục:
-Là gì vậy anh?
Duy Khải nghênh mặt ra vẻ nghiêm trọng:
-Là… cô ấy đừng có quá xinh đẹp! Nói chung anh đã từng rất sợ con gái đẹp… Bất ngờ chưa nè?
Trân Châu vừa nghe xong lập tức nhướng đôi chân mày, mắt mở to lộ vẻ rất kinh ngạc, nhưng không hề giận dữ. Rồi sau ít giây đôi mày ấy khẽ nhíu lại như đang nghĩ ngợi. Sau cùng là một nụ cười nhẹ trên đôi môi hồng xinh. Nàng điềm tỉnh đáp:
-Em đoán ra tại sao anh lại có ý nghĩ khác lạ như vậy rồi! Nhưng em muốn nghe anh nói hơn. Anh nói đi!
Duy Khải nháy mắt:
-Anh sẽ nói chứ, với em có gì đâu mà ngại. Nhưng… nói liền như vậy em ăn gian thì sao?
Nàng bật cười lí lắc đáp:
-Ý anh là em nghe xong rồi sẽ nói em đã nghĩ giống như vậy chứ gì? Không ai thèm ăn gian đâu!
Dứt lời nàng mở chiếc xắc tay, lấy ra cuốn sổ tay nhỏ và cây viết nàng luôn để sẵn trong đó, cắm cúi viết một lát rồi ngẩng mặt lên vui vẻ giao hẹn:
-Rồi, anh yên chí nói đi! Sau đó hãy so sánh với những gì em viết trong giấy này xem có đúng hông nha!
Chàng bèn lấy hơi rồi giải thích một tua:
-Nói thật là trước khi quen em anh luôn có quan điểm như thế này. Con gái đẹp thường làm cao nên quen họ rất khó, nhất là đối với một người không thích xun xoe phụ nữ và đầy tự ái như anh. Mà nếu quen được rồi thì khó giữ, vì anh sẽ không thể hạ mình chiều chuộng tất cả những đòi hỏi nhỏ lớn của họ, và mặt khác luôn có nhiều chàng trai khác ve vãn, trừ khi cô ấy vừa đẹp lại rất có đức hạnh. Nhưng những cô gái tuyệt vời đó thì chắc hơi bị hiếm và khó đến tay mình rồi. Nói chung anh theo chủ trương ăn chắc mặc bền, không tham vọng. Chỉ cần tìm được cô nào có đạo hạnh là quý rồi, chả mong gì đẹp xấu. Em hiểu ý anh rồi chứ Trân Châu?
Trân Châu chăm chú lắng nghe nãy giờ, điềm đạm nhận xét:
-Như vậy anh không hẳn là không thích con gái đẹp, mà chỉ không tin có thể tìm được một cô gái vừa đẹp vừa chung thủy và biết điều biết chuyện. Em nói vậy đúng hông anh?
Trân Châu như đi trong bụng như vậy thì làm sao Duy Khải chối được gì nữa, chỉ đành bẽn lẽn cười gật đầu xác nhận.
Nàng cũng cười vui rồi đưa cuốn sổ tay cho chàng, hếch mặt đắc ý:
-Anh xem đi!
Duy Khải tần ngần cầm cuốn sổ lên xem, thấy nàng đoán hoàn toàn chính xác tâm tư mình. Nhìn nét chữ Trân Châu chàng chợt nghe lòng bồi hồi xúc động, một thoáng ký ức xưa lại ùa về. Ừ nhỉ, đã lâu lắm rồi chàng không được thấy nét chữ thân quen này. Từ lúc tốt nghiệp phổ thông, hai đứa vào đại học gặp nhau mỗi ngày lúc giờ ăn trưa, có gì cũng trao đổi bằng lời, với lại mỗi người học một khoa đâu có dịp nào để nhìn thấy nét chữ nhau. Sau đó chàng đi học xa, những thăm hỏi tuy đều đặn nhưng cũng chỉ bằng điện thư. Nó đâu thể chuyển tải được cái cảm xúc rất riêng tư của dòng chữ viết tay như thế này.
Mới đó mà đã chín năm trời. Nhờ một cơ hội tình cờ trong lúc nói chuyện bâng quơ hôm nay mà Duy Khải lại thấy được nét bút của người mình yêu. Chàng chợt nhớ những dòng chữ ngày đó trong trang vở học trò khi Trân Châu chép bài cho mình lúc bệnh phải nghỉ học, nghe bồi hồi sao thương quá! Chàng là vậy đó, rất dễ xúc cảm và luôn trân trọng những kỷ niệm trong đời.
-Em thật là hay đã có thể hiểu thấu suy nghĩ của anh!
Duy Khải xem xong rồi gấp cuốn sổ tay lại trao cho nàng.
Trân Châu lẳng lặng mỉm cười nhìn chàng. Vốn thông minh và nhạy cảm, nàng không khó khăn gì đoán ra nguyên do của điều chàng vừa tiết lộ lúc nãy. Duy Khải xưa nay giàu lòng tự trọng, dễ tự ái, lại hay mặc cảm. Chàng đã chẳng từng nói không thích sự quỵ lụy van xin ái tình của ai đó sao? Chẳng phải lần đó khi đưa nàng về nhà ra mắt gia đình, cha mẹ chàng cũng đã từng cảnh giác chàng về con gái đẹp đó sao? Từ đó cũng có thể đoán ra chàng có định kiến về con gái đẹp nói chung. Chỉ đến khi quen biết Trân Châu thì Duy Khải mới nhận ra không phải cô gái nào đẹp cũng chảnh chọe, lẳng lơ và khó làm bạn.
Trời đã về chiều, mặt trời bắt đầu hạ thấp xuống về phía Tây sau những hàng cây bên kia bờ của dòng kênh, như một quả cầu lửa cam cam trông thật ngoạn mục. Hai người lặng im một lúc ngắm mặt trời chiều. Gió thỉnh thoảng lay động hàng cây mát dìu dịu, khung cảnh thật trữ tình.
Trân Châu chợt quay sang nhìn Duy Khải, ánh mắt tình tứ dài giọng nũng nịu hỏi:
-Anh Khải, theo anh thấy thì… em có đẹp hông?
Chàng đặt ly nước đang uống nửa chừng xuống bàn, chống cằm trên tay trìu mến nhìn người vợ sắp cưới. Là một thanh niên đầy nam tính, chẳng lẽ chàng không biết và nhận ra vẻ đẹp của người con gái hay sao!
Duy Khải cười tình, đáp lại bằng một câu hỏi:
-Bộ thật sự cần anh phải nói ra cái điều hiển nhiên đó nữa hay sao, Trân Châu?
Nàng nghiêng đầu xinh như cô búp bê, gật đầu cười duyên:
-Dạ, em muốn nghe ý kiến của anh. Anh nói đi!
Chàng ghé sát mặt người yêu thì thầm:
-Được, vậy thì hôm nay anh sẽ nói… Em không chỉ đẹp, mà là quá đẹp!
Đôi mắt long lanh lém lỉnh, nàng hỏi tiếp:
-Vậy điều đó có làm cho anh sợ không, vì anh nói đã từng rất sợ con gái đẹp mà?
Trân Châu hiểu rất rõ xưa nay Duy Khải không màng đến cái ngoại hình của phụ nữ trong việc chọn bạn tình, nhưng cũng không ngờ chàng lại đã từng “dị ứng” với sắc đẹp phụ nữ đến như vậy. Nói cho cùng, sắc đẹp tự nó không nói lên nhân cách của một cô gái, mà là lối sống của cô gái ấy. Nàng hiển nhiên tự biết mình đẹp và muốn chồng được thật sự hạnh phúc và tự hào về vẻ đẹp của vợ mình.
Duy Khải nheo mắt nở một nụ cười thật quyến rũ, đáp hùng hồn:
-Trường hợp hai đứa mình thì anh không bao giờ sợ, vì cái đẹp đó của em được đi kèm với một phẩm hạnh tuyệt vời rồi!
Trân Châu sung sướng trong lòng che miệng cười rúc rích. Duy Khải ngưng ít giây rồi điềm đạm nói thêm:
-Nhưng anh yêu em chính là vì con người em, nhân cách của em, cách ăn nói và ứng xử của em, yêu cái hay và cái chưa hay, cái đẹp và cái chưa đẹp. Nói chung là bản thể em, như là:
“…Yêu em khi chỉ biết đó là em.”
Chàng khoa tay khẽ hát một câu trong bài “Vì Đó là Em” của nhạc sĩ Diệu Hương, giọng cố ý nhừa nhựa pha trò.
Hai người cùng bật cười thật vui. Nói chuyện gì hay đề tài gì thì cuối cùng họ cũng tìm được cách để vui cười đùa giỡn với nhau.
Duy Khải gọi một ly cối trái cây hỗn hợp ướp lạnh nhiều loại cắt sẵn, gồm xoài, mít, thơm, táo, dâu, đu đủ, nho, dưa lưới, dưa tây, đủ các màu sắc xanh vàng đỏ nhìn thật hấp dẫn để ăn chung. Trân Châu lấy hai chiếc nĩa nhựa, đưa chàng một cái rồi hai người vừa ngắm cảnh vừa xiên trái cây ăn ngon lành.
Nhấm nháp được vài miếng trái cây, nàng lên tiếng:
-Anh, có chuyện này quan trọng em mới nhớ, cần bàn với anh nè!
Duy Khải lộ vẻ quan tâm:
-Gì vậy cưng?
Nàng từ tốn kể:
-Hôm kia ba mẹ có nói chuyện với em. Chinh nó sắp tốt nghiệp sẽ đi du học cũng vài năm. Nhà chỉ còn có ba mẹ thôi, mà cũng ra ngoài văn phòng công ty gần như suốt ngày. Nhà rộng quá mà chỉ có hai người neo đơn, nên ba mẹ có ý muốn hai đứa mình sau khi cưới về ở chung nhà cho vui thay vì ra riêng làm chi cho tốn kém. Ba mẹ giờ còn có mình em nên cũng buồn nếu em đi xa khi lấy chồng. Ba mẹ chỉ đề nghị vậy thôi, nói với em hỏi ý anh, còn tùy mình quyết định!
Duy Khải xiên một miếng trái cây hững hờ cho vào miệng, đồng thời đưa mắt nhìn xa xăm bên kia bờ kênh suy nghĩ. Lúc trước chàng đã bàn với Trân Châu sau khi cưới sẽ ở riêng cho tự do thoải mái, ban đầu thuê nhà ở tạm vài tháng rồi sẽ tìm mua một căn nhà nhỏ thích hợp. Chàng không ngại việc ở rể, nhưng cũng e dè những đụng chạm trong cuộc sống có thể vô tình xảy ra làm sứt mẻ tình cảm với cha mẹ vợ, mà nếu như vậy người luôn bị kẹt ở giữa khổ sở nhất là Trân Châu vợ chàng. Duy Khải rất yêu thương nàng nên không bao giờ muốn nàng buồn khổ. Nhưng ra riêng để cho Trân Châu vì lấy chồng mà phải xa cha mẹ thì cũng tội. Chàng đâu nỡ từ chối nếu như đó là ước nguyện của nàng.
Nghĩ vậy chàng nhìn Trân Châu dịu dàng đáp:
-Anh sống chỗ nào cũng được, miễn em vui và hạnh phúc thì anh đều chấp nhận. Em thích cách nào hơn Trân Châu?
Câu nói này hàm ý Duy Khải nhường cho nàng được quyền quyết định. Trong lòng Trân Châu rất biết ơn thành ý đó của chàng, nhưng cũng lập tức có những trăn trở như vừa rồi của Duy Khải. Là một cô gái ý tứ và hiểu biết, nàng tất nhiên nhận thức được những trở ngại cũng như ưu điểm của việc sống chung và ra riêng. Trong trường hợp này nàng biết mình cần phải quyết đoán, vì không ai dự đoán được tương lai sẽ ra sao.
Thế nên nàng nhìn Duy Khải điềm đạm giải bày, rất nhẹ nhàng:
-Dạ, em làm vợ anh rồi thì anh đi đâu em theo đó. Nếu anh cho phép em được quyết định thì em nghĩ mình nên về ở chung với ba mẹ. Hai đứa mình đi làm suốt ngày, ba mẹ cũng ra ngoài văn phòng suốt ngày, tối về gặp chào hỏi một chút rồi cũng phải nghỉ để ngày hôm sau đi làm tiếp, nên em hy vọng sẽ ít có trở ngại. Được một cái nhà sẽ đông vui hơn. Nếu ba mẹ có cần gì mình có thể giúp đỡ săn sóc được…
… À, và mẹ còn nói khi mình có con mẹ sẽ phụ giúp trông em bé để mình đi làm nữa đó anh. Anh thấy như vậy có được không?
Lời nói quá khéo léo, có tình có lý khiến Duy Khải thầm nể phục vị hôn thê của mình vô cùng. Trong cách nói của nàng vừa thể hiện lòng tôn trọng đối với chồng, vừa bày tỏ sự quan tâm hiếu thảo với cha mẹ. Tháng trước lúc bàn về cuộc sống sau khi thành hôn với gia đình mình, cha mẹ chàng khuyến khích hai người nếu có điều kiện nên sống độc lập, vì nhà Duy Khải không được rộng rãi nên ông bà Duy Tâm chẳng nề hà việc Trân Châu về làm dâu.
Chàng gật đầu dễ dãi đáp:
-Anh thấy cũng được. Vậy mình cứ làm theo ý em đi Trân Châu!
Lúc bấy giờ trời đã tối, người ta bật những ngọn đèn vàng căng trên những thân cây dọc bờ kênh trông như những ngọn nến lung linh huyền ảo rất gợi cảm. Duy Khải nắm tay người yêu rủ:
-Mình đi ăn tối rồi hãy về em nhé?
-Dạ.
Đôi vợ chồng sắp cưới cùng nhau đứng lên rời quán. Duy Khải choàng tay ngang thân mình mềm mại của Trân Châu trong khi nàng sung sướng nép mình sát bên chàng cùng đi ra xe.
Thời gian trôi nhanh. Tối nay Duy Khải ghé thăm và dành ít thời gian trò chuyện với Trân Châu, vì ngày mai sẽ là lễ thành hôn của đôi bạn. Không nói ra nhưng ai cũng cảm thấy thật bồi hồi trong lòng, một cảm xúc rất đặc biệt khó tả trong ngày cuối cùng trước khi từ giã cuộc sống độc thân để lập gia đình, cùng ăn đời ở kiếp với nhau.
Từ ít tuần trước, sau khi hai người đã bàn bạc và đồng ý sau khi thành hôn sẽ về sống trong nhà cha mẹ Trân Châu theo ý nguyện của hai vị, nàng và Duy Khải đã bảo nhau hai vợ chồng sẽ dùng căn phòng của nàng hiện giờ, vì nó rất rộng nên hai người ở vẫn thoải mái.
Đôi bạn cũng đã chuẩn bị và làm một số sửa đổi cho căn phòng để thích hợp hơn với cuộc sống lứa đôi. Đối với cả hai, mọi thứ trong căn phòng này đều tràn đầy kỷ niệm tình yêu của hai đứa, nên tất cả đều được giữ lại hầu như nguyên vị trí cũ. Chỉ có hai thay đổi chính là chiếc giường được đổi thành cỡ rộng hơn và thêm một chiếc bàn làm việc nhỏ cho Duy Khải đặt đối diện với chiếc bàn học hồi xưa của nàng.
Trân Châu bước lại ngồi trên tai ghế bên cạnh vị hôn phu của mình trên chiếc ghế bành trong phòng, xoa tay lên tóc chàng dịu dàng hỏi:
-Ngày mai cưới vợ rồi, có thấy hồi hộp không anh?
Duy Khải quay đầu ngước nhìn nàng, cười đáp:
-Có chứ em, nhưng mà là sự hồi hộp trong hạnh phúc, giống như kiểu… đứa bé sắp được tặng quà sinh nhật vậy!
Nàng cười khúc khích:
-Trời ôi, anh ví von nghe tượng hình dễ sợ luôn đó.
Chàng nhỏ nhẹ:
-Vậy còn em, em có hồi hộp lo sợ gì không Trân Châu? Con gái trước ngày lấy chồng chắc phải có nhiều tâm sự lắm phải không em?
Nàng nghiêng đầu mỉm cười nghĩ ngợi rồi tỏ lòng:
-Em ấy hả, chắc cũng có chút chút. Nhưng em nghĩ đó chỉ là cảm xúc bình thường trước một thay đổi quá lớn của đời người, chứ lấy được người mình yêu mà lại được sống trong căn phòng thân quen của mình như em thì may mắn nhất rồi. Em đâu còn mong ước gì hơn!
Duy Khải đưa ngón tay lên đặt nơi môi nàng, làm mặt nghiêm trọng:
-Em nói thiếu rồi! Lấy được người mình yêu và yêu mình, mới chính xác.
Trân Châu nguýt chàng cười, cong môi lên dỗi yêu:
-Thì ý em là vậy chứ bộ.
Duy Khải cười khì rồi trầm ngâm:
-Em còn nhớ bài thơ “Vu Quy” của thi sĩ Tuệ Mai mà mình đã có lần bàn luận hồi trước không? Cái cảnh người con gái đi lấy chồng trong bài thơ đó nghe man mác buồn, ảo não tội nghiệp sao sao đó.
Trân Châu gật đầu đồng tình:
-Dạ, hồi đó lúc dì Tâm bạn của mẹ dạm hỏi em cho anh Phước con dì ấy, nhớ tới bài thơ này em cũng đã rất buồn mà khóc đó anh!
“Một lần khép nép
chào biệt mẹ cha
phận con là gái
như hạt mưa sa.
Một lần e lệ
bước lên xe hoa
khép trang nhật ký
thôi giòng viễn mơ.
Thôi chăn gối lẻ
gửi lại giường xưa
ủ giùm cho nhé
hương đào ngây thơ…”
Âu yếm nhìn nàng, Duy Khải dịu dàng vỗ về:
-Anh thật lòng hy vọng ngày vu quy sẽ được mãi nhớ trong lòng em là ngày hạnh phúc nhất trong đời mình, vì anh sẽ luôn yêu thương, trân trọng và nâng niu em, Trân Châu nhé!
Câu nói thiết tha đầy chân tình làm cho nàng cảm động đến lặng người. Vâng, Duy Khải ơi, anh đối xử với em bằng tất cả tấm lòng như vậy, thì ngày vu quy của em chắc chắn sẽ là một ngày đẹp nhất trong đời rồi. Có thể cũng sẽ có những giọt lệ điểm đôi má như trong bài thơ ấy, nhưng đó là những giọt lệ vì hạnh phúc dạt dào, chứ không phải vì buồn tủi khổ đau đâu nhé anh!
Ngước lên thấy gương mặt thân thương dịu hiền của người vợ sắp cưới đang cúi xuống nhìn mình, Duy Khải thấy rộn lên trong lòng một cảm xúc yêu thương lâng lâng khó tả. Trân Châu cũng cảm nhận được một điều khác lạ trong ánh mắt nồng nàn ngây dại của chàng, tim chợt đập mạnh, chưa kịp trấn tỉnh thì chàng đã bất ngờ ôm ngang tấm thân kiều diễm ấy kéo nàng ngả xuống nằm ngang trên mình chàng trên chiếc ghế bành. Hai đôi môi tìm nhau trong say đắm ngất ngây như quên cả mọi thứ trên đời. Duy Khải hôn khắp khuôn mặt trắng hồng của Trân Châu, thấy hồn như đang say trong men rượu tình ngọt lịm. Chàng thầm thì bên tai người yêu:
-Em thơm quá Trân Châu ơi!… Em làm anh chết mất thôi!
Trân Châu đỏ bừng đôi má, sung sướng cảm nhận được sự cuồng nhiệt khao khát của chàng khi đôi môi tham lam ấy hôn xuống cổ nàng rồi thấp hơn nữa, khiến nàng nhột nhạt, cười khúc khích đưa tay đẩy khẽ đầu chàng ra:
-Anh… Duy Khải… ngừng lại đi anh!… nhột em quá!…
Đang lặng ngụp trong cơn sóng tình yêu dâng trào, nghe Trân Châu bảo vậy Duy Khải lập tức dừng ngay lại, nhìn chăm chú vào gương mặt nàng để dò xét trong đó có chút khó chịu vì bị xúc phạm hay giận hờn gì chăng. Đối với chàng, trong cái tình yêu sâu sắc kia luôn đi đôi với sự tôn trọng, nên chàng tuyệt đối không làm gì gượng ép nếu điều đó gây cho Trân Châu cảm giác bất an không vừa ý.
Thấy nét mặt hoang mang lo lắng của chàng, nàng mỉm cười lườm chàng một cái rồi nũng nịu:
-Anh đó nhe, tham lam quá hà! Làm đồ nhăn hết rồi nè! Bây giờ ra ngoài rủi ba mẹ hay dì Năm mà thấy được, không khéo lại nghĩ mình đã…
Chàng phì cười nghênh mặt lì lợm đáp:
-Cũng có sao đâu, chỉ còn chưa đầy hai mươi bốn giờ, mình là chính thức vợ chồng rồi mà! Chắc mọi người cũng thông cảm thôi phải không em!
Trân Châu đưa đôi tay níu cổ chàng xuống, âu yếm hôn vào má chồng sắp cưới của mình thỏ thẻ:
-Chờ được bao lâu nay rồi, thêm một ngày nữa bộ không được sao anh? Thôi ráng chút đi mai em đền cho!
Dịu dàng hôn vào mái tóc mềm của Trân Châu, chàng đáp bằng giọng trầm trầm tha thiết:
-Anh đùa chút thôi, chứ lòng anh yêu em hơn tất cả mọi ham muốn trần tục mà Trân Châu.
Hai người nhìn nhau mỉm cười, đôi bàn tay ôm chặt lấy nhau trong tràn đầy yêu thương.
Lễ cưới của Trân Châu cùng Duy Khải được tổ chức tại tư gia, rất vui vẻ nhưng cũng trang nghiêm và cảm động. Khách mời không quá đông chỉ gồm bà con hai họ và một số bạn bè thân thiết. Hai người bạn thân thời còn học phổ thông của Duy Khải là Chánh và Văn cũng ráng thu xếp thời gian về góp vui với hai người. Họ cũng là bạn cùng lớp với Trân Châu năm cuối trung học, nên niềm vui ngày họp mặt càng tăng lên gấp bội. Bảo thật đáng tiếc vì bận công việc đột xuất nên không đến được.
Văn vẫn vui tính như ngày nào, anh khoác vai Duy Khải vừa cười vừa nhìn hai vợ chồng nói oang oang:
-Ê Chánh, đi đám cưới của thằng Khải và Trân Châu, cả hai đều là bạn cũ tụi mình ngộ ngộ sao đâu ha! Hồi đó tụi nó chơi thân mình ghép cho vui. Ai nhè hai đứa nó yêu nhau thật. Vui dễ sợ!
Chánh lúc này đã lập gia đình với Băng Phương, cũng vui vẻ góp vào, nói với Văn nhưng để trêu chọc Duy Khải:
-Tại mày không đi nhiều với nó bằng tao nên mày không biết thôi! Chứ lúc đó tao biết nó đã yêu Trân Châu trước khi chính nó nhận ra điều đó nữa kìa. Tao chưa thấy thằng con trai nào ngố bằng thằng này!
Trân Châu gặp lại các bạn cũ cũng thấy rất vui. Nàng nghe Chánh nói phải bật cười, nhìn Duy Khải nũng nịu:
-Anh Khải, nghe Chánh nói chưa? Bạn anh còn nhận ra anh lúc đó đã yêu em, mà anh thì không biết đó! Phải chi anh mà biết thì em đâu có cực như vậy!
Duy Khải hiểu ý Trân Châu muốn ám chỉ chuyện lúc xưa khi nàng phải giả vờ lạnh nhạt với chàng và đi với Hải, người anh họ của nàng để cho chàng thấy mà buồn ghen. Tới lúc đó Duy Khải mới đau khổ đến tái tê và nhận ra cái tình cảm lâu nay dành cho Trân Châu không phải chỉ là tình bạn, mà là tình yêu rồi. Nghe lại chuyện này chàng mắc cỡ đỏ rần cả mặt, gãi đầu gãi tai cười bẽn lẽn không nói được gì.
Văn lại cười toe toét:
-Bây giờ sẵn đây hai ông bà nói thật cho tụi tui biết đi! Thật ra hồi đó ai yêu ai trước, và ai tỏ tình trước nè?
Trân Châu và Duy Khải nhìn nhau như cùng tự tìm câu trả lời. Ừ nhỉ! Chưa ai từng nghĩ đến điều này vì thấy nó không quan trọng. Từ tình bạn nó chuyển sang tình yêu thật nhẹ nhàng lúc nào không hay, và cũng chẳng cần tỏ tình gì họ cũng từ từ nhận ra đã yêu nhau rồi.
Duy Khải khoát tay cười xòa:
-Mày hỏi kiểu đó tụi tao chịu thua! Chắc là cùng một lúc quá…
Cả đám lại có một trận cười giòn giã.
Tiệc vào chưa được bao lâu thì một thanh niên dáng vẻ phong trần, diện veston trắng thắt nơ xanh nước biển lịch lãm bước vào, trên tay là một gói quà lớn.
Anh ta đường hoàng bước lại bên đôi vợ chồng son. Trân Châu nhận ra người này lập tức reo mừng:
-Trời, anh Ân! Cuối cùng anh đã tới. Châu cứ tưởng anh hổng đến nữa!
Ân cười thật tươi, nhón tay lấy ly rượu trên bàn trầm giọng:
-Đám cưới của Miu Miu làm sao anh có thể không tới chứ? Chà, hai đứa nhìn đẹp đôi ghê! Chúc mừng em trăm năm hạnh phúc!
Trân Châu nét mặt rạng rỡ:
-Cám ơn anh nhiều! Ủa, chị đâu sao anh hông đưa đến cho vui?
Ân khoát tay:
-Tuần này cô ấy phải đi công tác đột xuất nên không đến được, cho anh xin lỗi giùm cô ấy nhé!
Rồi đưa hai bàn tay ra như để cho thấy mình chưa đeo nhẫn cưới, Ân đính chính:
-Sang năm tụi anh mới tính chuyện đám cưới.
Trân Châu nhí nhảnh:
-Vậy lúc đó anh nhất định phải mời vợ chồng Châu đó nha!
-Dĩ nhiên rồi!
Ân quay sang Duy Khải, đầu gật gù giọng chậm rãi:
-Chúc mừng mày nghe Khải! Mày là thằng có phúc lắm đó, có biết không?
Duy Khải cười thân thiện:
-Tao biết rồi. Cám ơn mày đến dự tiệc với tụi tao. Chừng nào tới lượt đám cưới mày, nhất định tụi tao sẽ tới.
Háy mắt với Duy Khải, Ân cảnh cáo nửa đùa nửa thật:
-Nhưng nhớ đây, mày mà bạc đãi con Miu Miu thì tao sẽ không tha cho mày đâu đó!
Duy Khải nhìn sang Trân Châu cười âu yếm, vui đùa:
-Em xem thằng Ân nó lo chuyện viễn vông dễ sợ chưa!
Ân cười toét miệng:
-Biết đâu chừng! Miu Miu, nhớ nghe chưa? Nếu chồng em mà hiếp đáp gì em, hãy gọi méc với anh. Anh sẽ trừng trị nó bằng luật giang hồ đích đáng!
Ba người cùng cười sảng khoái. Ân nhìn Trân Châu với một tâm tưởng thật nhẹ nhõm êm đềm, nhận ra cái tình yêu thơ dại ngày xưa ấy đã thực sự được dỗ dành bởi thời gian để đi vào một giấc ngủ bình yên không mộng mị. Giờ đây anh chỉ còn cái tình cảm thật trong sáng như một người anh trai thời thơ ấu trong ngày vui của cô bé Miu Miu anh đã gắn bó ngày nào. Ân thật sự vui và xúc động như chính em gái mình đang hạnh phúc trong ngày vu qui bên người chồng thật xứng đáng để nàng yêu.
Lễ cưới kéo đến mười giờ đêm khách mới bắt đầu ra về. Nhìn đôi tân lang, tân giai nhân thật đẹp đôi ai ai cũng trầm trồ khen ngợi. Trân Châu trong lễ phục áo cưới trông xinh đẹp lộng lẫy như một nàng tiên giáng trần. Ngày thường nàng đã đẹp lắm rồi, nhưng hôm nay càng yêu kiều diễm lệ. Duy Khải choàng tay ôm ngang thân mình Trân Châu vào lòng cùng nhìn tấm bảng nhung đỏ lộng lẫy ghi chữ tên hai người Phan Duy Khải và Trần Nhật Trân Châu lồng vào nhau rất nghệ thuật trong một trái tim, hai bên là cặp loan phượng đối xứng nhìn thật đẹp. Lúc cưới Duy Khải hai mươi bảy tuổi, Trân Châu tròn hai mươi sáu.
Sau khi tiệc tan và khách khứa đã về, Duy Khải cùng Trân Châu đôi uyên ương mới cưới về nhà, tắm gội rồi vào nghỉ. Họ ríu rít bàn luận rất nhiều về tiệc cưới của mình và những vị khách đến dự tiệc và những điều linh tinh khác. Sau đó, có lẽ do mệt sau một ngày dài cho hôn lễ và tiệc tùng, cả hai ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Đâu khoảng vài tiếng đồng hồ sau, Duy Khải bỗng choàng tỉnh. Trời vẫn còn rất tối, căn phòng lờ mờ trong ánh sáng yếu ớt của ngọn đèn ngủ vàng vọt. Thoạt đầu, chàng hơi ngỡ ngàng không nhớ mình đang ở đâu vì lần đầu tiên ngủ trong căn phòng này, nhưng rồi nghe nặng nặng nơi vai, chàng mới nhận ra Trân Châu, vợ mới cưới của chàng đang gối đầu trên vai mình ngủ ngon lành. Hơi thở nàng đều đặn và lồng ngực nhấp nhô theo mỗi nhịp hô hấp trông vô cùng gợi cảm.
Duy Khải cúi xuống nhìn vợ. Đã rất quen thuộc với khuôn mặt thân thương của Trân Châu, nhưng đây là lần đầu tiên chàng được ngắm nhìn nàng trong lúc ngủ. Dưới ánh đèn mờ ảo, khuôn mặt Trân Châu đẹp mê hồn như tiên nữ trong truyền thuyết. Vầng trán thẳng với mái tóc đen huyền óng ả nằm hờ hững bên bờ vai. Mái tóc này chàng đã bao lần vùi mặt vào ngất ngây trong hương tóc để quên hết sầu muộn trên đời. Và kia nữa! Đôi mắt nhắm lại với làn mi dài cong vút, chiếc mũi xinh xinh thanh tú, đôi môi đỏ hồng tự nhiên, một khuôn mặt thật cân đối, và làn da trắng hồng mịn màng. Một vẻ đẹp sao mà thùy mị đằm thắm khiến chàng càng nhìn lại càng yêu.
Khi nàng ngủ đã đáng yêu đến thế, còn khi thức thì lại càng hơn. Trân Châu của chàng có một cái duyên ngầm trời cho mà càng tiếp xúc trò chuyện, Duy Khải lại càng thấy thu hút quyến rũ. Nhớ lại lần ấy khi hai đứa bàn tính chuyện trước lúc chàng đi du học, Trân Châu có nói đùa rằng nàng có duyên đầy mình để trêu chọc chàng. Giờ nghiệm lại Duy Khải thấy quá đúng, và chính cái duyên này sẽ làm chàng đắm say suốt cuộc đời.
Duy Khải mãi mê ngắm nhìn vợ mà lòng dào dạt một tình yêu thương chất ngất. Cô gái này đã đến với đời chàng cứ như một phép màu mà trời cao đã ban tặng, và tình yêu của nàng là điều chàng luôn vô cùng trân quý đến mức tôn thờ. Giờ phút này được ôm ấp Trân Châu trong vòng tay để nàng ngon giấc mộng lành, chàng lại càng xúc động trong một tình cảm bồng bềnh hạnh phúc không sao tả được.
Đưa mắt nhìn quanh căn phòng, chàng bỗng thấy buồn cười khi nhận ra cái ngớ ngẩn lúc nãy của mình khi nằm bên vợ mà không biết. Đêm tân hôn mà hai đứa ôm nhau ngủ khoèo, thậm chí chàng không nhớ là mình đã kết hôn và có vợ bên cạnh. Đúng là khôi hài quá sức! Tự nhiên Duy Khải không nhịn nổi bật lên cười, lúc đầu còn rúc rích nhẹ nhẹ nhưng càng lúc càng cười dữ. Chàng cố gắng bụm miệng mình để khỏi gây tiếng ồn đánh thức Trân Châu dậy, tạo nên những âm thanh khùng khục trong cổ họng. Toàn thân chàng rung rung giật giật theo từng tràng cười không cách gì nín được.
Lúc ấy thì Trân Châu cũng tình cờ vừa tỉnh giấc. Ngước mặt lên thấy chồng đang tự bịt miệng mà cười đến đỏ rần cả mặt, nàng ngơ ngác hỏi:
-Chuyện gì vậy anh? Sao cười nè?
Duy Khải vừa ráng nín cười vừa xua tay giải thích:
-Chẳng có gì. Tại anh thức dậy nửa chừng, nằm bên vợ mà cũng không biết nên thấy mắc cười quá vậy thôi.
Trân Châu nhoẻn miệng cười đưa bàn tay lên xoa nhè nhẹ trên ngực chồng, giọng nũng nịu trêu chọc:
-Vậy nằm bên vợ có khác gì với nằm chung mấy anh bạn trước đây của anh hông?
Duy Khải không khỏi bật cười thú vị với câu hỏi rất đáo để của nàng. Chàng nắm bàn tay vợ đang đặt trên ngực mình âu yếm nói:
-Không khác mới là lạ đó. Mà Trân Châu nè, bây giờ mình đã thành vợ chồng, em có thấy hạnh phúc không, em có vừa ý với đám cưới của mình không?
Tay trong nhau Trân Châu ngước nhìn chồng mà trong lòng sung sướng vô hạn. Một thoáng hoài niệm chợt lướt qua hồn. Nàng bước vào yêu khi tuổi còn rất trẻ nhưng may thay được ông tơ bà nguyệt thương tình xe duyên cùng Duy Khải, một chàng trai có trái tim yêu nồng nàn sâu sắc lại lương thiện nhân nghĩa, nên vì thế cuộc tình của nàng có thể nói rất trọn vẹn, mà cuối cùng đã được tác hợp bằng một nghi lễ thật thiêng liêng ngày hôm qua. Đời người con gái trong tình yêu còn mong gì hơn vậy nữa. Trân Châu biết mình chỉ có thể yêu một người và sẽ mãi một người. Nàng bèn cười tươi gật đầu đáp:
-Dạ, em rất hạnh phúc được làm vợ anh, và vô cùng mãn nguyện với đám cưới của hai đứa mình. Thế còn anh?
Rất chân thành Duy Khải đáp bằng giọng trầm trầm thiết tha:
-Em biết không Trân Châu, cưới được em là cái phúc lớn của anh. Hồi đó lúc lần đầu nói lời yêu em, anh có hát cho em nghe một khúc hát, trong đó có câu:
“… Tình yêu em đã cho anh
Nhiều hơn mơ ước trong đời …”
… Lúc đó anh đã biết điều này, bây giờ gần mười năm sau nó vẫn còn đúng, và anh biết cho đến cuối đời nó vẫn sẽ đúng. Quả nhiên tình yêu của em dành cho anh còn hơn cả những gì anh mơ ước trong cuộc đời này.
Trân Châu chớp mắt xúc động. Vâng, em sẽ là người vợ hiền yêu thương anh bằng cả trái tim mình để xứng đáng với lòng tin yêu bao la anh dành cho em.
Lòng thì nghĩ vậy nhưng muốn trêu chồng, Trân Châu ngoe nguẩy đáp:
-Hôm đó… em nhớ anh đâu có nói yêu em hồi nào đâu nè!
-Có chứ! - Duy Khải tròn mắt cãi.
Nàng lắc đầu cười bướng bỉnh:
-Em hổng nhớ à nghen. Anh sang nhà tặng hoa hồng lụa cho em, cũng ngay trong căn phòng này nè, rồi hai đứa mình ngồi nói chuyện. Sau đó em bảo anh khi nhập học sang đưa em đi học chung, rồi chút sau anh ấp úng xin lỗi em, tiếp đến anh hát khúc nhạc đó cho em nghe. Chấm hết!
… À, còn nữa! Hôm đó đợi tới khi người ta dỗi anh mới chịu xưng “anh em”, còn không thì cứ xưng bằng “tôi, tôi”, nghe thấy ghét!
Nói đến đó Trân Châu hất mặt, dẩu đôi môi thắm hồng lên phụng phịu trông dễ thương vô cùng.
Duy Khải làm bộ kinh ngạc kêu lên:
-Trời, từng chút một mà em nhớ hết vậy sao Trân Châu?
Nàng cong môi ngúng nguẩy đáp:
-Chứ sao, kỷ niệm tình yêu đầu đời của người ta mà, người ta sẽ nhớ đến suốt đời, hổng như ai kia mau quên đâu.
Rúc mặt vào mái tóc dài thơm dìu dịu của nàng, Duy Khải cười khì khì nói:
-Chọc em thôi, chứ sao anh quên được. Nhớ kỹ lại đi cưng, tuy anh không dùng tiếng “yêu” hôm đó, nhưng đã bày tỏ tình yêu của anh dành cho em khi giải thích vì sao anh chỉ tặng em một bông hồng duy nhất rồi. Đúng không nè?
Trân Châu tất nhiên hiểu lòng chàng rất rõ, nhưng còn muốn tiếp tục đùa với chồng, nên rúc rích cười đáp một cách tinh nghịch:
-Dạ, thì đúng. Nhưng em thích được nghe nói rõ ràng anh yêu em hơn à. Nói vòng vòng như vậy mất công tự diễn giải lắm. Tối ngủ phải suy nghĩ coi người ta có thật ý nói yêu mình không nữa, vừa hồi hộp vừa nhức đầu.
Duy Khải nhăn mặt cười đáp:
-Trong khung cảnh như vậy câu nói củ