Chương 17
Hoa Trâm không rõ Hoàng có gặp và đã nói gì với Duy Khải hay không, mà chỉ hai ngày sau gặp lại ở câu lạc bộ thể dục thể thao, chàng tỏ vẻ hết sức bình thản đề nghị:
-Trâm em, tối thứ Bảy này anh mời em đi chơi nhé!
Hoa Trâm lưỡng lự giây lát rồi gật đầu:
-Dạ được, em sẽ chờ anh!
Hôm đó Hoàng đưa Hoa Trâm đi ăn tối ở một nhà hàng ngoại quốc rất sang trọng, không kém gì ở chỗ lần trước. Nàng để ý hình như chàng đã qua những nơi này nhiều lần rồi, cho nên các cô phục vụ ở đó rất quen biết và đối đãi với chàng như một thượng khách. Hoa Trâm thấy một cô đi ngang qua cười toe toét thật niềm nở:
-Kìa anh Hoàng, lâu rồi không thấy anh ghé nhà hàng tụi em. Hôm nay anh có bạn gái mới hen!
Hoàng cười khà khà dúi cho cô một tờ giấy bạc lớn làm tiền boa:
-Em cứ khoái chọc anh… Boa của em đây, em đi làm việc đi!
Hai người được đưa tới một bàn trong góc riêng rất kín đáo, trên bàn có cả lọ hoa tươi trang hoàng rất lãng mạn, tiếng nhạc êm dịu thật du dương. Hoa Trâm cảm giác thấy hình như nhà hàng này là nơi những đôi tình nhân thường đưa nhau tới gặp gỡ hẹn hò, vì bàn nào cũng là một cặp trai thanh gái lịch. Trong lúc ăn Hoàng nói chuyện và hỏi thăm Hoa Trâm chung chung những chuyện về cuộc sống hàng ngày chứ không hề đã động gì về vấn đề tình cảm.
Sau khi dùng bữa xong, Hoàng vừa nhâm nhi ly nước vừa nhìn Hoa Trâm, ánh mắt rất tình tứ miệng cười nhẹ nhàng. Hoa Trâm ngượng ngùng vì cái nhìn đau đáu đó, trong lòng phân vân không biết Hoàng đã gặp Duy Khải chưa, và nếu gặp chắc Hoàng đã hiểu hết về mình. Nàng thấy bất an trong lòng nghĩ chắc Hoàng không còn cái cảm xúc như lần trước với mình nữa. Tự nhiên nàng cảm giác nụ cười của Hoàng như đang khinh rẻ giễu cợt.
Nãy giờ trong suốt bữa ăn, Hoa Trâm rất nóng lòng chờ Hoàng nói một điều gì đó về cuộc gặp gỡ với Duy Khải, nhưng tuyệt nhiên thấy chàng rất bình thản như chẳng có gì xảy ra.
Không kềm chế nổi sự hoang mang, Hoa Trâm buột miệng hỏi:
-Anh Hoàng, anh đã nói chuyện với tư vấn riêng của em chưa?
Hoàng mỉm cười lẳng lặng trước đôi mắt mở to của Hoa Trâm đang nhìn mình chờ đợi câu trả lời. Chàng bình thản đưa khăn tay lên thấm chút nước vừa uống đọng nơi môi rồi lạnh lùng lấy một vật gì trong túi đưa sang cho Hoa Trâm, nghiêm trang bảo:
-Xin tặng em!
Hoa Trâm vô cùng kinh ngạc trước những cử chỉ của Hoàng, nhìn xuống thấy đó là một chiếc hộp nhỏ màu đỏ sang trọng. Hoa Trâm phân vân ít giây rồi rụt rè mở hộp ra, trong đó là một chiếc nhẫn bằng bạch kim đính một hạt kim cương to sáng chói.
Hoa Trâm bàng hoàng, ngơ ngác hỏi:
-Anh, sao lại tặng em cái này? Em… em không hiểu?
Hoàng mỉm cười nhìn Hoa Trâm trìu mến, chậm rãi:
-Anh đang cầu hôn em đó…
Hoa Trâm vừa ngạc nhiên vừa xúc động, ấp úng:
-Vậy… anh có nói chuyện với tư vấn của em chưa?
Hoàng gật đầu điềm đạm:
-Tất nhiên là anh đã gặp.
-Vậy là anh đã biết…
Hoàng đưa tay lên ngắt lời:
-Anh đã biết tất cả, và anh không bao giờ muốn em nhắc đến chuyện đó nữa!
Hoa Trâm bây giờ mới nhận ra nãy giờ đang nín thở vì quá hồi hộp và căng thẳng. Nàng thở hắt ra, buồn buồn hỏi:
-Anh có sẽ hối hận với quyết định này không? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa hả Hoàng?
Hoàng ngồi thẳng người lên, nhìn sâu thẳm vào mắt Hoa Trâm chậm rãi nghiêm nghị:
-Trâm, anh đã gần ba mươi tuổi rồi, không phải là một cậu thanh niên mới lớn mà làm những chuyện bồng bột nông nổi. Anh biết anh đang làm gì mà!
Hoa Trâm không nói được thêm gì nữa, lặng lẽ cúi đầu giấu đi hai giọt nước mắt đang rơi vì hạnh phúc. Hoàng nắm lấy bàn tay Hoa Trâm, âu yếm bảo:
-Để anh đeo cho em, rồi anh sẽ đưa em đi dạo!… Em không cần phải trả lời anh ngay bây giờ!
Hai người thả bộ dọc bờ sông tay trong tay. Đêm nay trời thật quang đãng, gió nhè nhẹ từ mặt sông thổi lên mát rượi. Khung cảnh thật êm dịu, thật thanh bình.
Hoa Trâm tư lự:
-Anh biết không, có những cái xảy ra trong đời mà muốn quên cũng chẳng quên được. Có những lúc em nghĩ sẽ không bao giờ tìm được tình yêu nữa. Em rất may mắn được có anh và tình yêu của anh, mặc dù cái cảm giác mất mát và hận thù nó vẫn âm ỉ trong lòng.
Hoàng kéo tay Hoa Trâm ngồi xuống một băng ghế đá, nhìn nàng nhẹ giọng:
-Mất mát thì anh có thể bù đắp cho em bằng tình yêu của anh, còn hận thù thì… - Hoàng khẽ lắc đầu ái ngại.
Hoa Trâm cắt ngang, giọng đanh lại:
-Anh Hoàng, anh không phải là con gái nên chẳng bao giờ hiểu được cái cảm xúc đó của em đâu! Tại sao em phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ, còn hắn vẫn được nhởn nhơ như vậy, công bằng trên đời này ở đâu?
Câu nói này dường như chấn động Hoàng đến tận tim gan. Chàng nhìn sang Hoa Trâm nghiêm nghị:
-Công bằng sẽ được dành lại cho em, nếu em muốn!
Hoa Trâm cười chua chát:
-Em chỉ là một đứa con gái yếu đuối, làm gì được hắn bây giờ!?
Hoàng sững sờ nhìn Hoa Trâm vì thấy nàng quá thơ ngây, trong lòng vừa thương xót vừa tội nghiệp. Anh cúi đầu xuống gật gù vài cái rồi cầm bàn tay nàng từ tốn bảo:
-Thôi được, ngày mai em đến địa chỉ này để dành lại công lý cho chính em.
Rồi anh lấy bút viết lên một mảnh giấy nhỏ đưa cho Hoa Trâm. Nàng ái ngại cầm lấy, hoang mang không biết ý định của Hoàng ra sao nữa.
Hôm sau, Hoa Trâm nôn nao chạy xe theo địa chỉ, đến nơi thì thấy đó là một tòa văn phòng sang trọng có đề bảng “Tập Đoàn Luật Công Lý”. Nàng băn khoăn trong lòng không biết Hoàng muốn nàng tới đây làm gì, rụt rè đi vào sảnh chính thì thấy một cô tiếp tân mặc áo vest nữ xám rất thanh lịch đang ngồi ghi chép gì đó.
Hoa Trâm bước tới e dè hỏi thăm:
-Dạ xin hỏi chị ở đây có anh Hoàng không ạ?
Cô tiếp tân ngước mặt lên, thấy nàng cười thật tươi niềm nở:
-Cô là Hoa Trâm phải không?
-Dạ thưa vâng.
-Luật sư trưởng Thái Hoàng đang chờ cô, xin mời cô theo tôi!
Hoa Trâm đi từ ngạc nhiên này tới ngạc nhiên khác. Hình như họ đã chờ để tiếp đón cô, và cung cách nghênh đón rất nồng ấm không như với một người lạ tới hỏi bình thường. Còn luật sư trưởng Thái Hoàng mà cô tiếp tân vừa nhắc đó là ai, chẳng lẽ…
Đang nghĩ tới đây thì cô tiếp viên đã dừng lại trước một cánh cửa. Cô gõ cửa lễ phép:
-Thưa luật sư, cô Hoa Trâm đã tới!
Tiếng Hoàng bên trong vang ra:
-Xin mời vào!
Cô tiếp tân đẩy cửa cho Hoa Trâm bước vào. Đàng sau chiếc bàn giấy to bằng gỗ nâu đen, Hoàng của nàng đang ngồi, trong bộ veston đen, cà vạt xanh sọc trắng, tóc tai chải bóng mượt đúng thời trang. Bình thường Hoa Trâm đã quen thuộc với Hoàng trong bộ đồ thể thao chơi bóng rổ rất bình dân, bây giờ thấy anh uy nghi lẫm liệt nên đôi mắt mở to ngạc nhiên quá đỗi. Hoàng nhanh chóng đứng dậy bước tới đón Hoa Trâm, miệng cười hồ hởi:
-Em tới rồi hả, đi đường có khó lắm không?
-Dạ không, nhưng em thấy tòa nhà to quá nên lúc đầu cứ ngỡ là anh viết sai địa chỉ.
Hoàng đóng cửa văn phòng lại, chỉ còn hai người chàng ôm Hoa Trâm vào lòng hôn vào má một cái thật tình tứ, giọng mùi mẫn:
-Nhớ em quá Trâm ơi!
Hoa Trâm phụng phịu dỗi:
-Thì ra anh làm tới luật sư trưởng của một tập đoàn luật to như thế này, vậy mà lâu nay anh giấu em!
Hoàng đây cũng chính là Thái Hoàng, bạn thân Duy Khải mà Hoa Trâm không hề biết. Chàng cười xởi lởi:
-Đâu phải là anh giấu, mà tại vì em chưa bao giờ hỏi. Chẳng lẽ tự dưng anh khoe ra nghe có lố bịch lắm không!
Rồi kéo ghế cho Hoa Trâm ngồi, chàng giải thích rành mạch:
-Hôm trước nghe em nói chỉ là một cô gái yếu đuối không làm gì được kẻ ác, anh xúc động và thương em vô cùng vì em quá thơ ngây. Em không làm được nhưng luật pháp sẽ làm được. Và khi em oán trách công bằng ở đâu, anh thầm cảm thấy tự ái nghề nghiệp ghê luôn…
Hoa Trâm chen vào:
-Xin lỗi anh, em không có ý đó!
Thái Hoàng khoát tay dễ dãi:
-Chuyện đó không quan trọng đâu. Anh đã nói chuyện với Duy Khải rất lâu và đã hiểu hết. Nếu em muốn, anh sẽ đích thân làm công tố viên cho em đưa Đại Dục ra tòa để đền tội.
Thái Hoàng quay lại chỉ vào bức tượng nữ thần công lý bằng đồng chưng trên bàn giấy, nét mặt nghiêm khắc, tay trái đang cầm một thanh gươm, tay phải đưa cao một cái cân, nghiêm nghị nói:
-Công lý sẽ được trả lại cho em!
Hoa Trâm mở to mắt ngây ngô hỏi:
-Được hả anh?
Thái Hoàng quả quyết:
-Tất nhiên! Hồ sơ anh đã chuẩn bị xong và anh đã liên lạc bên pháp y. Với tội danh của hắn, anh nghĩ phải bóc lịch cỡ mười năm, cộng với tiền bồi thường cho em nữa.
Hoa Trâm xúc động quá không nói gì được, chỉ ngồi lặng lẽ môi thoảng cười mà long lanh nước mắt. Cuối cùng, công lý đã được trả lại cho nàng. Hoa Trâm nay đã có thể an lòng chôn cái tai nạn kia xuống đáy mồ của quá khứ.
Thái Hoàng liếc nhìn hồ sơ một cái trước khi gập lại, trong đó kê rõ những tội danh của Đại Dục mà chàng sẽ trình tòa, như tàng trữ và sử dụng chất gây mê bất hợp pháp, hãm hiếp phụ nữ, và làm thương tổn nghiêm trọng sức khỏe thể chất và tinh thần người khác.
Lệnh bắt Đại Dục được thi hành nhanh chóng và được xét xử rất nhanh. Toàn bộ bồi thẩm đoàn đều lặng người bàng hoàng xúc động trước hình ảnh một cô gái mảnh mai xinh xắn là Hoa Trâm bị Đại Dục hãm hại quá hèn hạ đê tiện, có kế hoạch và chủ đích từ trước chứ không phải là hành động nhất thời hồ đồ. Hắn bị tuyên án phạt tiền tương đương năm năm tiền lương hàng niên bồi thường cho nạn nhân, cùng với mười năm tù giam không được quyền giảm án. Đại Dục gục xuống trên vành móng ngựa, không thể tưởng tượng được cái ngông cuồng của hắn phải trả giá đắt như vậy, chỉ vì sự si tình bệnh hoạn mà đời hắn coi như đã tàn.
Hoa Trâm xúc động nghẹn ngào nước mắt lả chả khi nghe tòa tuyên án, với một cảm xúc buồn vui lẫn lộn. Hôm nay cha mẹ nàng đều có mặt và ai cũng rươm rướm nước mắt. Thái Hoàng sau phiên tòa kết thúc liền đến ôm Hoa Trâm vào lòng, vỗ về an ủi.
Nàng gục trên vai anh nức nở:
-Cám ơn anh đã đem công lý lại cho em!
Đại Dục vào tù chưa được vài ngày thì đã có chuyện, không biết chuyện gì xảy ra mà sau đó người ta thấy hắn phải ngồi xe lăn. Thiên hạ đồn rằng hắn đã bị xử bởi Dũng Chó Sói trong tù.
Dũng Chó Sói khét tiếng trong cũng như ngoài tù. Sở dĩ có biệt danh đó là vì hắn xăm một hình con sói rất to đang ngửa đầu lên mặt trăng để tru trông rất man dại trước ngực. Trên mặt hắn còn có hai hình xăm rất ấn tượng một cách hãi hùng, bên trái là một khẩu súng lục đang bốc khói từ nòng, còn bên phải là một con dao găm với vài giọt máu nhểu xuống trông rất ghê sợ, nhìn vào không thể nhầm lẫn với bất cứ ai được.
Ngay từ thuở thiếu niên, hắn đã bắt đầu sự nghiệp tội phạm bằng những trò trộm cắp, giật dọc, móc túi, chào hàng ma túy, và nhiều trò khác. Lớn lên chút, hắn bắt đầu những hình thức hình sự nghiêm trọng hơn như đâm thuê chém mướn, ăn cắp xe, cướp của, bán ma tuý. Hắn từ từ nổi lên thành một tay anh chị giang hồ khét tiếng gần xa.
Một lần trong lúc chuẩn bị một cú đánh lớn để cướp một xe bọc thép chở tiền, hắn bị một tên đàn em trong băng vào giờ chót đâm ra sợ và bán đứng hắn cho cảnh sát. Kế hoạch đánh cướp xe tiền của Dũng Chó Sói thất bại thảm hại nhưng hắn thoát được. Sau đó hắn tìm cách trở lại phục kích đâm tên đàn em phản pháo để trả thù. Tên kia may mắn không chết nhưng Dũng Chó Sói bị túm rồi bị kết án tù mọt gông.
Một đặc điểm của Dũng Chó Sói là tuy là một tên tội phạm giết người không gớm tay, hắn có một quy luật riêng là không bao giờ gây án với những thành phần như trẻ em, phụ nữ, người già và người tàn tật. Vậy còn lại là những ai? Đơn giản là tất cả đàn ông khỏe mạnh đều có thể là nạn nhân của hắn. Cái nét riêng anh chị đó của hắn làm cho những tên khác có ít nhiều nể phục.
Khi đã vào tù, Dũng Chó Sói cũng nhanh chóng trở thành một đàn anh ngay trong tù. Hắn có nhiều tay em rải rác để dò la tin tức và trấn áp những tù nhân mới, lập tức ép buộc những tên tù mới này đi vào cái quỹ đạo cai quản của hắn. Hắn đặc biệt khinh bỉ và rất ghét những loại tội phạm mà hắn gọi là “bọn ký sinh trùng”, như hãm hiếp bạo hành phụ nữ hoặc các loại biến thái đối với trẻ em. Thường khi tìm ra một tên tù thuộc loại đó, hắn lập tức tìm cách tiếp cận rồi dần cho tên đó một trận thừa sống thiếu chết sau lưng bọn cai tù.
Tin có một tù nhân mới thuộc loại “ký sinh trùng” vừa tới lập tức gây chú ý và hứng thú cho Dũng Chó Sói. Hôm đó Đại Dục vừa nhập tù mới được vài ngày đang ở ngoài sân cùng một đám tù đầu trâu mặt ngựa khác, nhìn tên nào tên nấy cũng dữ dằn sát máu, nên đối với một tù nhân làm văn phòng như Đại Dục vừa nhìn là gần muốn són ra quần. Đang đứng xớ rớ hoang mang chưa biết phải làm gì cho ổn, Đại Dục bỗng thấy một tù nhân tướng tá rất bặm trợn, mặt xâm súng lục và dao găm hùng hổ bước tới. Hắn không biết đây là Dũng Chó Sói, nhưng chỉ nhìn hình dạng côn đồ bên ngoài thôi đã xanh mặt cắt không ra một giọt máu. Chẳng biết bằng cách nào mà Dũng Chó Sói đã biết trước tội danh của Đại Dục. Dũng Chó Sói nhìn gằm gằm vào bộ mặt kinh hãi của Đại Dục, buông ra một tràng chửi thề, gầm lên:
-Mày là Đại Dục bị tuyên án tuần trước vì tội hãm hiếp, có đúng không?
Đại Dục quá khiếp sợ trước thái độ dằn mặt của Dũng Chó Sói, người run lên như bị điện giựt, miệng há ra lắp bắp không thốt nổi ra một chữ. Bỗng nhiên Dũng Chó Sói chồm tới nhanh như gió thò bàn tay cứng như sắt thộp ngay vào hạ bộ của Đại Dục, rít lên:
-Để tao coi thằng nhỏ của mày có to bằng cái lá gan của mày không, mà dám chụp thuốc mê rồi cưỡng bức con gái nhà lành.
Vừa nói Dũng Chó Sói vừa siết tay thật mạnh. Đại Dục bị “bóp dế” đau thấu trời nhảy cà tưng cà tưng gây ra một cảnh tượng thật khôi hài trong sân tù.
Phút chốc sau Dũng Chó Sói buông tay, bước tới bước lui trước mặt Đại Dục, ngón tay trỏ đưa ra trước phẩy phẩy lên xuống, dường như đang suy tính một cách gì đó đã tra tấn Đại Dục vậy.
Quả nhiên sau vài giây, hắn dừng lại nở một nụ cười man dại, gằn giọng:
-Mày hiếp con người ta, vậy thì tao sẽ cho mày nếm cái mùi bị hiếp. Đồ biến thái ký sinh trùng!
Nói xong Dũng Chó Sói quay sang kêu lớn:
-Hùng thẹo, Hải pê-đê, tao thưởng cho tụi bây thằng ký sinh trùng này. Tao nghĩ nó còn “gin” đó.
Đại Dục không biết Hùng thẹo và Hải pê-đê là ai, nhưng nghe cách nói của Dũng Chó Sói hắn đã lờ mờ hiểu ra chuyện gì sắp xảy ra với mình rồi. Đại Dục kinh hoàng mắt trợn ngược tưởng có thể chết ngất đi được.
Không biết chuyện gì xảy ra kế tiếp, chỉ thấy sau đó ít hôm Đại Dục phải đi tướng hai hàng mặt nhăn nhó xuýt xoa, và ít hôm sau nữa thì hắn phải ngồi xe lăn luôn. Ác giả ác báo, lưới trời tuy thưa mà khó thoát!