← Quay lại trang sách

Chương 2

Addy

Thứ Hai ngày 24 tháng Chín, 3:25 chiều

Bronwyn, Nate và Cooper đều đang nói chuyện với các thầy cô, nhưng tôi không thể. Tôi cần Jake. Tôi lấy điện thoại ra khỏi ba lô định nhắn tin cho anh nhưng hai tay run quá. Thế nên tôi gọi điện.

“A lô, em à?” Anh nhấc máy ngay từ hồi chuông thứ hai, giọng ngạc nhiên. Chúng tôi không hay gọi điện cho nhau. Bạn bè cả hai cũng thế. Có đôi lần khi tôi ở bên Jake và điện thoại anh đổ chuông, anh lại giơ lên và hỏi đùa, “ ‘Cuộc gọi đến’ là gì nhỉ?” Thường đó là mẹ anh gọi.

Tôi chỉ thốt ra được “Jake” là đã bắt đầu nức nở. Tay Cooper vẫn choàng quanh vai tôi, và đó là thứ duy nhất giúp tôi còn đứng vững. Tôi khóc đến không thể nói được gì, nên Cooper trả lời điện thoại thay tôi.

“A lô. Ờ, Cooper nè,” cậu nói, khẩu âm cậu nặng hơn bình thường. “Đang đâu vậy?” Cậu nghe vài giây. “Gặp tụi này ở ngoài được không? Có một... Mới có chuyện. Addy đang sốc lắm. À, nhỏ chả sao, nhưng... Simon Kelleher phát bệnh trong giờ phạt. Nó đi cấp cứu rồi, tụi này chả biết nó có qua không nữa.” Lời lẽ thốt ra từ miệng Cooper tan vào nhau như kem, tôi gần như không hiểu cậu nói gì.

Bronwyn quay sang giáo viên gần nhất, cô Grayson. “Bọn em có nên ở lại không ạ? Thầy cô có cần bọn em không?”

Tay cô Grayson đặt trên cổ, run run. “Chúa ơi, chắc là không đâu em. Bọn em đã kể hết với bên cấp cứu chưa? Simon... uống nước rồi gục xuống ư?” Bronwyn và Cooper gật đầu. “Lạ quá. Dĩ nhiên, thằng bé có bị dị ứng lạc, nhưng cái gì chứ?” em chắc là nó không ăn cái gì chứ?”

Cooper trả lại điện thoại cho tôi và đưa tay vuốt mái tóc vàng cắt ngắn gọn gàng. “Em nghĩ là không. Nó uống có một cốc nước rồi té luôn.”

“Có khi là do nó ăn gì đó vào bữa trưa,” cô Grayson nói. “Có khả năng là phát dị ứng muộn.” Cô nhìn quanh phòng, mắt dừng lại ở cái cốc của Simon nằm lăn lóc trên sàn. “Cô nghĩ chúng ta nên để cái này qua một bên,” cô nói, bước qua Bronwyn để nhặt nó lên. “Có thể người ta sẽ muốn kiểm tra cái cốc.”

“Em muốn về,” tôi la lên, quệt hai hàng nước mắt trên má. Tôi không thể ở trong căn phòng này thêm giây nào nữa.

“Em đỡ cậu ấy ra nha?” Cooper hỏi, và cô Grayson gật đầu. “Em có cần quay lại không cô?”

“Thôi Cooper, không sao đâu. Cần thì chắc người ta sẽ gọi em thôi. Về nhà và cố gắng bình tâm lại đi. Simon giờ đã có người lo cho rồi.” Cô nghiêng người tới một chút, giọng dịu xuống. “Cô rất tiếc. Chuyện đó hẳn là kinh khủng lắm.”

Dù vậy cô hầu như chỉ nhìn Cooper. Không một cô giáo nào ở Bayview cưỡng lại được sức quyến rũ mãnh liệt của cậu.

Cooper vẫn choàng tay quanh tôi suốt đường ra ngoài. Thật dễ chịu. Tôi không có anh em trai, nhưng nếu có, tôi tưởng tượng họ cũng sẽ dìu đỡ tôi như thế này khi tôi đau yếu. Jake không thích đại đa số bạn bè anh gần gũi tôi như vậy, nhưng Cooper thì không sao. Cậu đứng đắn và lịch thiệp. Tôi tựa đầu vào người cậu trong lúc cả hai đi ngang qua đống áp phích của buổi khiêu vũ lễ hội trường tuần trước đến giờ vẫn chưa gỡ xuống. Cooper đẩy mở cửa và, tạ ơn Chúa, Jake kia rồi.

Tôi lao vào vòng tay anh, và trong khoảnh khắc ấy, mọi chuyện đều ổn. Tôi sẽ không bao giờ quên lần đầu gặp Jake, năm lớp chín: anh niềng răng và vẫn chưa cao lên hay có bờ vai rộng như bây giờ, nhưng chỉ cần thoáng nhìn thấy hai lúm đồng tiền và đôi mắt xanh mướt như bầu trời mùa hạ của anh là tôi biết. Anh là nửa kia của tôi. Việc anh dậy thì thành công chỉ là quà khuyến mãi.

Anh vuốt tóc tôi trong lúc Cooper hạ giọng giải thích chuyện xảy ra. “Chúa ơi, Ads,” Jake nói. “Kinh khủng quá. Để anh đưa em về.”

Cooper về một mình, và tôi đột nhiên thấy có lỗi vì đã không làm được gì cho cậu. Nghe giọng cậu, tôi có thể thấy cậu cũng hoảng hốt như tôi vậy, chỉ là cậu che giấu giỏi hơn thôi. Nhưng Cooper cực kỳ siêu, cậu có thể xử lý mọi chuyện. Bạn gái cậu, Keely, là một trong những cô bạn thân của tôi, và là kiểu con gái làm gì cũng giỏi. Nhỏ sẽ biết chính xác cần làm gì. Giỏi hơn tôi rất nhiều.

Tôi ngồi vào xe Jake và nhìn thị trấn nhạt nhòa vụt qua trong lúc anh lái xe hơi quá nhanh. Nhà tôi chỉ cách trường chừng một dặm, quãng đường ngắn thôi, nhưng tôi đang chuẩn bị tinh thần để đối mặt với phản ứng của mẹ vì tôi chắc mẹ đã hay tin. Các kênh liên lạc của mẹ là một bí ẩn, nhưng luôn chính xác, và y như rằng, mẹ đã đứng sẵn ở hiên trước trong khi Jake cho xe lên lối vào. Tôi có thể đọc được thái độ của mẹ dù Botox đã làm đông cứng mọi biểu cảm trên mặt mẹ từ đời nào.

Tôi đợi Jake mở cửa xe cho mình rồi mới bước ra, rúc người vào dưới vòng tay anh như mọi khi. Chị tôi, Ashton, hay đùa rằng tôi là một trong mấy con vật ký sinh sẽ chết nếu không có vật chủ. Thật sự nghe chẳng buồn cười tí nào.

“Adelaide!” vẻ lo lắng của mẹ trông mới kịch làm sao. Mẹ chìa tay ra khi chúng tôi bước lên bậc thềm vào nhà và vuốt ve tay kia của tôi. “Kể mẹ nghe có chuyện gì nào.”

Tôi không muốn. Đặc biệt là khi bạn trai của mẹ đang lấp ló ngay cửa sau lưng mẹ, tọc mạch nhưng lại ra vẻ thật lòng quan tâm. Justin nhỏ hơn mẹ mười hai tuổi, tức là trẻ hơn ông chồng thứ hai của mẹ năm tuổi, và trẻ hơn bố tôi mười lăm tuổi. Với đà này, tiếp theo chắc mẹ sẽ hẹn hò với Jake.

“Không sao cả,” tôi thì thầm, lách mình qua khỏi bọn họ. “Con không sao.”

“Chào cô Calloway,” Jake nói. Mẹ dùng họ của ông chồng thứ hai chứ không phải họ bố tôi. “Để cháu đưa Addy lên phòng. Chuyện kinh khủng lắm. Cho em ấy nghỉ ngơi rồi cháu kể cho.” Tôi lúc nào cũng ngạc nhiên trước cái cách Jake nói chuyện với mẹ, như thể hai người họ là bạn đồng trang lứa.

Và mẹ cũng để mặc anh. Mẹ thích vậy là đằng khác. “Dĩ nhiên rồi,” mẹ rặn ra một nụ cười.

Mẹ luôn cho rằng tôi không xứng với Jake. Mẹ nhắc đi nhắc lại điều đó suốt từ lớp mười, khi anh trổ mã thành một chàng cực kỳ hot còn tôi thì vẫn như cũ. Ngày trước khi Ashton và tôi còn bé, mẹ thường cho chúng tôi tham gia mấy cuộc thi hoa khôi, và cả hai lúc nào cũng chỉ được hạng hai. Luôn là công chúa, không bao giờ được nữ hoàng. Không tệ, nhưng cũng không đủ để hấp dẫn và giữ chân người đàn ông có thể chăm sóc ta cả đời.

Tôi không chắc liệu điều đó đã bao giờ được tuyên bố như là một mục tiêu hay gì chưa, nhưng đó là cái chúng tôi phải nhắm đến. Mẹ đã thất bại. Ashton đang chật vật trong cuộc hôn nhân hai năm với đức ông chồng bỏ ngang trường luật và gần như chẳng dành mấy thời gian ở bên chị. Mấy cô gái nhà Prentiss không biết bị làm sao mà chẳng giữ được gì lâu.

“Xin lỗi anh,” tôi thì thầm với Jake trong lúc lên lầu. “Em chẳng biết phải làm sao. Anh phải thấy Bronwyn với Cooper cơ. Hai người đó giỏi lắm. Còn Nate nữa - Chúa ơi. Em không ngờ có ngày lại thấy Nate Macauley đứng ra xoay xở như vậy. Em là đứa duy nhất chẳng làm được gì.”

“Suỵt, đừng nói thế,” Jake khẽ nói, áp môi lên tóc tôi. “Không phải vậy đâu.”

Anh nói với giọng dứt khoát, vì anh chỉ nhìn thấy những gì tốt đẹp nhất nơi tôi. Nếu một ngày điều đó thay đổi, tôi thật lòng không biết mình sẽ làm gì nữa.

Nate

Thứ Hai ngày 24 tháng Chín, 4:00 chiều

Bronwyn và tôi xuống đến nơi thì bãi đỗ xe đã gần như trống không, và chúng tôi do dự chưa muốn bước ra khỏi cửa. Tôi biết Bronwyn từ hồi mẫu giáo, cộng với một hai năm cấp hai, nhưng chúng tôi không thật sự chơi với nhau. Dù vậy, cảm giác có cậu ta bên cạnh chẳng hề kỳ lạ chút nào. Sau biến cố trên lầu kia thì gần như còn dễ chịu nữa.

Cậu ta nhìn quanh như thể mới tỉnh dậy. “Tôi không lái xe,” cậu thì thầm. “Định là sẽ có người đón. Đến Epoch Coffee.” Cậu ta nói điều đó nghe có vẻ hệ trọng, như thể còn gì đó cậu không cho tôi biết.

Tôi còn phải đi giao dịch, nhưng giờ có lẽ không phải lúc. “Cậu muốn đi nhờ không?”

Bronwyn dõi theo ánh mắt tôi đến chiếc mô tô của tôi. “Cậu đùa chắc? Có cho tiền tôi cũng không lên cái thứ nguy hiểm đó. Cậu có biết tỷ lệ chết người của nó là bao nhiêu không? Không phải trò đùa đâu.” Cậu trông như sẵn sàng lôi ra một tờ số liệu cho tôi xem.

“Tùy cậu.” Tôi nên để mặc cậu ta và về nhà, nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với cái bị thịt kia. Tôi tựa lưng vào tường và lôi cái chai bẹt đựng rượu ra khỏi túi áo khoác, vặn mở nắp và chìa ra cho Bronwyn. “Uống không?”

Cậu ta khoanh chặt hai tay trước ngực. “Cậu đùa à? Đây là ý tưởng thiên tài của cậu trước khi trèo lên cái cỗ máy hủy diệt của cậu đó hả? Lại còn ngay trong khuôn viên trường nữa?”

“Học sinh gương mẫu nhỉ?” Tôi thực sự không phải bợm rượu gì; tôi chỉ vơ cái bình từ chỗ ông già sáng nay rồi quên bẵng nó đi. Nhưng chọc tức Bronwyn có gì đó khiến tôi khoái chí.

Tôi vừa định nhét nó trở lại vào túi thì Bronwyn cau mày và chìa tay ra. “Sao cũng được.” Cậu dựa phịch vào tường cạnh tôi, tuột xuống từng chút một cho đến khi ngồi bệt trên đất. Vì lý do nào đó mà tôi nhớ lại hồi tiểu học, cái hồi tôi và Bronwyn cùng học tại một trường Công giáo. Cái hồi mà trước khi cuộc đời hoàn toàn trở thành địa ngục trần gian. Ở trường đó con gái mặc váy đồng phục kẻ ô, và giờ cậu cũng đang mặc một cái váy tương tự, cái váy hếch lên để lộ bắp đùi khi cậu bắt tréo hai cổ chân. Không tệ.

Cậu tu một hơi dài đến bất ngờ. “Chuyện. Gì. Vừa. Xảy. Ra?”

Tôi ngồi xuống cạnh cậu và cầm lấy cái bình, đặt nó xuống khoảng đất giữa hai chúng tôi. “Tôi cũng chịu.”

“Trông cậu ta như sắp chết tới nơi.” Tay Bronwyn run đến độ khi cậu cầm cái bình lên lần nữa, cái bình đánh lộc cộc trên mặt đất. “Cậu có thấy thế không?”

“Ừ,” tôi nói, trong lúc Bronwyn nốc thêm một ngụm nữa và nhăn mặt.

“Tội nghiệp Cooper,” cậu nói. “Nghe giọng như thể cậu ta mới chân ướt chân ráo dưới quê lên. Lần nào lo lắng cậu ta cũng chuyển sang cái giọng đó.”

“Tôi không biết đấy. Nhưng con nhỏ gì gì kia thì vô dụng hết sức.”

“Addy.” Vai Bronwyn khẽ huých tôi một cái. “Cậu phải biết tên cậu ta chứ.”

“Tại sao?” Tôi không nghĩ ra được lý do nào hợp lý. Trừ mới nãy ra thì trước giờ nhỏ đó và tôi gần như chẳng đụng nhau lần nào, và có lẽ sau này cũng sẽ như thế. Tôi khá chắc cả hai chúng tôi đều không thấy có vấn đề gì với chuyện đó. Tôi biết kiểu người nhỏ đó là thế nào. Trong đầu chẳng có gì ngoài bạn trai và những trò đấu đá nhỏ nhen với đám bạn tuần này. Thì, cũng hot, nhưng ngoài ra thì chẳng có cái vẹo gì nữa.

“Vì tất cả chúng ta vừa trải qua một biến cố khủng khiếp,” Bronwyn nói, như thể thế là đủ vậy.

“Cậu có lắm nguyên tắc nhỉ?”

Tôi quên mất ở với Bronwyn có thể mệt mỏi nhường nào. Ngay cả hồi tiểu học, số lượng những thứ linh tinh vớ vẩn mà cậu ta để ý tới mỗi ngày có thể làm một người bình thường phát nản. Cậu ta lúc nào cũng cố gắng tham gia các loại hoạt động, hay tổ chức hoạt động để người khác cùng tham gia. Rồi rốt cuộc quản lý hết bất kể là cậu ta tham gia hay tổ chức.

Dù vậy, cậu không hề nhàm chán. Tôi công nhận điều đó.

Chúng tôi ngồi im lặng, nhìn những chiếc xe cuối cùng rời bãi đỗ, còn Bronwyn lâu lâu lại nhấp một ngụm. Khi cuối cùng tới lượt tôi cầm cái bình, tôi sửng sốt nhận ra nó đã nhẹ đi chừng nào. Tôi không nghĩ Bronwyn quen uống rượu mạnh. Trông cậu giống kiểu mấy đứa uống rượu trái cây là cùng.

Tôi nhét cái bình trở lại vào túi trong lúc cậu túm chặt lấy tay áo tôi mà giật. “Cậu biết không, tôi đã tính nói với cậu, hồi chuyện xảy ra ấy - là tôi rất tiếc về chuyện của mẹ cậu,” cậu ngắc ngứ. “Cậu tôi cũng chết vì tai nạn, cũng vào tầm đó. Tôi đã muốn nói với cậu, nhưng... cậu với tôi, ờ thì, tụi mình không thật sự...” Giọng cậu nhỏ dần, bàn tay vẫn nắm tay áo tôi.

“Cứ nói,” tôi bảo cậu. “Không sao. Rất tiếc về chuyện cậu của cậu.”

“Cậu hẳn phải nhớ mẹ mình lắm.”

Tôi không muốn nói về mẹ. “Giờ xe cấp cứu tới nhanh nhỉ?”

Bronwyn hơi đỏ mặt và rụt tay về, nhưng vẫn tiếp tục cuộc trò chuyện đổi đề tài xoành xoạch. “Sao cậu biết phải làm gì? Với Simon ấy?”

Tôi nhún vai. “Ai chẳng biết nó bị dị ứng lạc. Dị ứng thì xử lý thế thôi.”

“Tôi đâu có biết về cây bút.” Cậu bật cười. “Cooper còn đưa cậu một cây bút thật nữa chứ! Cứ như thể cậu sắp sửa viết cho cậu ấy mấy chữ ấy... Ôi Chúa ơi.” Cậu đập đầu vào tường mạnh đến độ tôi tưởng vỡ sọ đến nơi. “Tôi nên về thôi. Ngồi thế này chẳng làm được gì.”

“Tôi vẫn có thể chở cậu về nhé.”

Tôi không nghĩ cậu sẽ đồng ý, nhưng cậu đáp, “Được, đi luôn” và chìa tay ra. Cậu loạng choạng một chút lúc tôi đỡ cậu đứng dậy. Tôi không nghĩ rượu ngấm ngay sau mười lăm phút, nhưng có lẽ tôi đã xem nhẹ việc Bronwyn Rojas khá nhẹ cân. Lẽ ra tôi nên lấy lại cái bình sớm hơn.

“Cậu ở đâu?” tôi hỏi, cưỡi lên con xe và tra chìa vào ổ.

“Phố Thorndike. Cách đây vài dặm. Qua trung tâm thị trấn, vừa qua Starbucks thì rẽ trái vào khu dân cư Stone Valley.” Khu nhà giàu trong thị trấn. Chuẩn rồi.

Tôi chẳng mấy khi chở ai, cũng chẳng thừa cái mũ bảo hiểm nào, nên tôi đưa cậu mũ của tôi. Cậu đội mũ và tôi phải cố gắng lắm mới không dán mắt vào chỗ bắp đùi lộ ra khi cậu leo lên ngồi sau lưng tôi, kẹp vạt váy vào giữa hai chân. Cậu vòng tay ôm eo tôi thật chặt, nhưng tôi chẳng nói một lời.

“Đi chậm thôi nhé?” cậu hồi hộp nhắc khi tôi đề máy xe. Tôi tính trêu cậu thêm một chút, nhưng rốt cuộc lại rời bãi đỗ với tốc độ chỉ bằng phân nửa mọi khi. Và cậu ghì lấy tôi còn chặt hơn nữa, dù tôi tưởng nãy đã là hết mức rồi. Chúng tôi cứ đi như thế, cậu đội mũ bảo hiểm áp chặt vào lưng tôi, và tôi dám cá một nghìn đô la, nếu tôi có chừng ấy tiền, là mắt cậu nhắm tịt mãi đến khi hai chúng tôi về đến lối vào nhà cậu.

Ngôi nhà trông đúng như trong tưởng tượng - một kiến trúc Victoria khổng lồ với một thảm cỏ rộng cùng đủ loại cây cối và hoa lá. Trên lối đi đỗ một chiếc SUV Volvo, và chiếc mô tô của tôi - mà có thể gọi là xe cổ điển nếu dễ tính xuề xòa - đứng kế bên trông ngớ ngẩn ắt cũng không kém gì Bronwyn sau lưng tôi lúc này vậy. Những thứ không nên ở cạnh nhau là đây chứ đâu.

Bronwyn xuống xe và chật vật với cái mũ. Tôi tháo quai và giúp cậu cởi mũ ra, gỡ một lọn tóc mắc kẹt vào trong khóa cài. Cậu hít một hơi sâu và vuốt thẳng lại váy.

“Thật đáng sợ,” cậu nói, rồi giật mình khi nghe tiếng chuông điện thoại. “Ba lô tôi đâu rồi?”

“Sau lưng kìa.”

Cậu gỡ ba lô xuống và lôi điện thoại từ ngăn ngoài ra. “A lô? Có, được... Phải, Bronwyn đang nghe. Liệu... Ôi Chúa ơi. Chắc chứ ạ?” Ba lô cậu tuột khỏi tay và rơi xuống cạnh chân. “Cảm ơn vì đã báo.” Cậu hạ điện thoại xuống và nhìn chằm chằm vào tôi, đôi mắt dại đi đẫm lệ.

“Nate, cậu ta chết rồi,” cậu nói. “Simon chết rồi.”