← Quay lại trang sách

VĨ THANH BA THÁNG SAU

Bronwyn

Thứ Sáu ngày 16 tháng Hai, 6:50 chiều

Tôi giờ đại khái là đang quen Evan Neiman. Cứ tự nhiên như thế thôi. Đầu tiên chúng tôi đi chung với nhau trong những nhóm đông, rồi nhóm nhỏ hơn, và vài tuần trước cậu chở tôi về sau khi đám chúng tôi vừa xem vừa chửi chương trình Anh chàng độc thân ở nhà Yumiko. Khi tới trước lối vào nhà tôi, cậu nghiêng qua và hôn tôi.

Cũng... không tệ. Cậu hôn giỏi. Tôi thấy mình lạnh lùng phân tích nụ hôn từng chi tiết khi nó diễn ra, trong đầu thầm chúc mừng cậu vì kỹ thuật điêu luyện đồng thời nhận thấy sự thiếu vắng nồng nhiệt và quyến rũ giữa hai chúng tôi. Tim tôi không đập mạnh khi tôi hôn lại cậu, tay tôi cũng không run rẩy. Đó là một nụ hôn đẹp với một chàng trai tốt. Nụ hôn tôi hằng ao ước.

Giờ mọi chuyện gần như giống hệt những gì tôi đã nghĩ khi lần đầu tưởng tượng cảnh hẹn hò với Evan. Chúng tôi tạo thành một cặp xứng đôi. Tôi tự động có bạn hẹn cho buổi khiêu vũ vào kỳ nghỉ xuân, cũng là cái hay. Nhưng tôi đang lên kế hoạch cho cuộc sống hậu Bayview theo một con đường song song không dính líu gì tới cậu. Chúng tôi là một cặp khá lắm chỉ kéo dài được tới tốt nghiệp.

Tôi đã nộp đơn vào Yale, nhưng không phải trong đợt nộp sớm. Vào tháng tới, tôi sẽ biết được cùng lúc những người khác xem mình có vào được hay không. Dù vậy đó không còn là điều quan trọng nhất cho tương lai của tôi nữa. Tôi hiện làm thực tập cho Eli vào cuối tuần, và tôi bắt đầu thấy hứng thú với chuyện ở lại đây và tiếp tục với Trước Lúc Chứng Minh.

Mọi chuyện khá suôn sẻ, và tôi đang cố vui vì điều đó. Tôi nghĩ nhiều về Simon và về cái mà truyền thông gọi là “ảo tưởng quyền lợi bị tước đoạt” của cậu ta - cái niềm tin cậu ta sở hữu điều gì đó mình không hề có, và mọi người phải trả giá cho điều đó. Gần như không thể hiểu nổi, nhưng một góc nhỏ trong đầu tôi thì hiểu, nó đã ép tôi gian lận để có được sự thừa nhận mà tôi không đáng có. Tôi không muốn làm một con người như thế nữa.

Tôi chỉ thấy Nate ở trường. Cậu đi học nhiều hơn trước, và tôi đoán là cậu đang ổn. Tôi không biết chắc, vì chúng tôi không còn nói chuyện với nhau. Không tí nào. Cậu không hề đùa với việc quay lại sống cuộc đời riêng của mỗi người.

Đôi khi tôi gần như bắt gặp cậu nhìn mình, nhưng có lẽ đó chỉ là suy nghĩ hão huyền.

Cậu vẫn thường trực trong suy nghĩ của tôi, và điều đó thật tệ. Tôi đã mong việc bắt đầu với Evan sẽ kiềm lại những suy nghĩ luẩn quẩn về Nate trong đầu tôi, nhưng hóa ra lại khiến tình hình tệ hơn. Nên tôi cố không nghĩ tới Evan trừ phi ở bên cậu ấy, tức là tôi đôi khi bỏ qua những điều tôi không nên bỏ qua khi là bạn gái Evan. Như tối nay.

Tôi có phần độc tấu piano với Dàn nhạc giao hưởng San Diego. Đây là một phần trong loạt chương trình hòa nhạc Điểm sáng Trung học, mà tôi đã đăng ký từ năm lớp mười nhưng chưa bao giờ được mời. Tháng rồi tôi cuối cùng cũng được. Có lẽ là nhờ chút tai tiếng dư âm, dù tôi muốn nghĩ là video dự tuyển bản “Variations on the Canon” mà tôi nộp cũng có một phần công. Tôi đã tiến bộ rất nhiều từ mùa thu.

“Chị có hồi hộp không?” Maeve hỏi khi chúng tôi xuống nhà. Bộ đồ đi coi nhạc nó bận là một chiếc đầm nhưng đỏ tía mang hơi hướm Phục hưng, tóc nó thắt bím buông với những ghim cài có gắn đá quý. Nó vừa được vai Hoàng hậu Guinevere trong vở Vua Arthur sắp tới của câu lạc bộ kịch, và nó hơi quá lố với việc chuẩn bị cho vai diễn. Dù vậy trông rất hợp với nó. Tôi ăn mặc khá kín đáo với đầm cổ lọ vải dệt Jacquard thắt lại ở eo và xòe ra phía trên gối, với hoa văn chấm bi chìm màu xám và đen.

“Một chút,” tôi đáp, nhưng nó không để ý lắm. Ngón tay nó đang bấm điện thoại, có thể đang thu xếp một buổi tập cuối tuần với thằng nhóc đóng vai Lancelot trong Vua Arthur. Người mà nó khăng khăng chỉ là bạn. Phải rồi.

Tôi cũng lấy điện thoại ra, nhắn chỉ dẫn phút chót cho Kate, Yumiko và Addy. Cooper dẫn theo Kris, mặc dù họ sẽ ăn tối cùng bố mẹ cậu ta trước, nên có thể họ sẽ đến muộn. Với bố mẹ Kris. Bố Cooper đang dần chấp nhận, nhưng chưa đến mức đó. Yumiko nhắn lại Bọn tớ có nên tìm Evan không? và đến lúc đó tôi mới nhớ ra tôi chưa hề mời cậu.

Dù sao cũng thế thôi. Không phải chuyện gì to tát. Báo có đăng về chương trình, và tôi chắc cậu đã nhắc đến nó nếu cậu đọc được và muốn đi.

Chúng tôi ở Nhà hát Giao hưởng Copley, trước một thính phòng chật cứng. Khi đến lượt mình biểu diễn, tôi bước ra sân khấu lớn đến mức khiến cái piano ở trung tâm trông nhỏ xíu. Khán giả lặng thinh trừ vài tiếng ho húng hắng, và gót giày tôi gõ vang vang trên mặt sàn bóng lộn. Tôi vuốt phẳng váy bên dưới trước khi ngồi xuống cái ghế gỗ mun. Tôi chưa từng biểu diễn trước từng này người, nhưng không hồi hộp như đã tưởng tượng.

Tôi duỗi ngón tay và chờ tín hiệu từ cánh gà. Khi bắt đầu, tôi cảm thấy được ngay đây sẽ là lần biểu diễn tuyệt nhất của mình. Từng nốt nhạc ngân lên, nhưng không chỉ thế. Khi tôi lên tới cao trào cùng với những nốt nhẹ theo sau, tôi dồn hết mọi cảm xúc suốt mấy tháng qua vào những phím đàn bên dưới ngón tay mình. Tôi cảm thấy từng nốt nhạc như nhịp tim. Và tôi biết khán giả cũng thế.

Tiếng vỗ tay vang khắp phòng khi tôi kết thúc. Tôi đứng dậy và cúi đầu, đón nhận sự tán thưởng của khán giả cho đến khi giám đốc sân khấu vẫy tay và tôi vào cánh gà. Ở sau sân khấu tôi nhận hoa bố mẹ để lại, ấp vào lòng và nghe những màn biểu diễn khác.

Sau đó tôi gặp bạn bè mình ngoài tiền sảnh. Kate và Yumiko tặng tôi một bó hoa bé hơn, và tôi gộp chung chúng với bó hoa trên tay. Addy mỉm cười tủm tỉm, chiếc áo khoác của đội điền kinh khoác bên ngoài bộ đầm đen khiến cậu ta trông như vận động viên lạ thường nhất thế giới. Cậu để tóc ngắn trên vai, hơi uốn lên, trông y hệt chị gái chỉ khác mỗi màu. Cậu quyết định nhuộm tím hẳn thay vì trở về màu vàng, và trông rất hợp.

“Cậu chơi hay quá!” cậu ta hào hứng nói, kéo tôi lại ôm. “Họ nên để cậu biểu diễn hết từ đầu tới cuối.”

Tôi ngạc nhiên thấy Ashton và Eli xuất hiện sau cậu ta. Ashton có nói là sẽ đến, nhưng tôi không nghĩ Eli lại chịu rời văn phòng sớm thế. Lẽ ra tôi phải đoán ra. Giờ họ là một đôi chính thức rồi, và Eli bằng cách nào đó đã dành được thời gian cho bất cứ việc gì Ashton muốn. Anh ta nở nụ cười mơ màng thường trực mỗi khi ở bên chị, và tôi nghĩ chắc chẳng nghe tôi biểu diễn tí gì đâu. “Không tệ, Bronwyn,” anh ta nói.

“Tôi có quay lại nè,” Cooper nói, huơ huơ điện thoại. “Chừng nào chỉnh sửa xong tôi gửi cho.”

Kris, mặc áo khoác thể thao và quần jean đen trông thật bảnh, đảo mắt. “Cooper cuối cùng cũng học được cách dùng iMovie, và giờ không gì ngăn cậu ấy được. Tin tôi đi. Tôi thử rồi.” Cooper nhăn nhở cười tỉnh bơ và cất điện thoại đi, lồng tay vào tay Kris.

Addy cứ rướn cổ nhìn xung quanh tiền sảnh đông đúc, nhiều lần tới mức tôi phải tự hỏi cậu ta có dắt bạn theo không. “Chờ ai à?” tôi hỏi.

“Hả? Đâu có,” cậu ta đáp và phẩy tay. “Chỉ ngó nghiêng thôi. Tòa nhà đẹp quá.”

Addy diễn mặt phớt tỉnh dở nhất thế giới. Tôi ngó theo mắt cậu ta nhưng không thấy bóng dáng bất cứ ai có thể là chàng trai bí ẩn. Dù vậy, cậu ta không có vẻ gì thất vọng.

Người ta cứ ghé lại nói chuyện, nên phải mất nửa tiếng sau Maeve, bố mẹ tôi và tôi mới ra đến bên ngoài. Bố tôi nheo mắt nhìn những ngôi sao lấp lánh trên cao. “Bố phải đậu xe khá xa. Ba mẹ con không nên đi giày cao gót đến đó. Chờ ở đây để bố lái đến.”

“Được,” mẹ tôi đáp, hôn lên má bố. Tôi ôm bó hoa chặt hơn và nhìn những con người ăn mặc đẹp đẽ xung quanh, cười nói và thì thầm trong lúc tràn ra vỉa hè. Một hàng xe bóng bẩy lần lượt đỗ lại, và tôi chăm chú dõi theo chúng dù biết là bố sẽ chẳng thể cho xe đến nhanh thế. Một chiếc Lexus. Một Range Rover. Một Jaguar.

Một chiếc mô tô.

Tim tôi đập mạnh khi đèn xe tắt và người ngồi trên xe cởi mũ bảo hiểm ra. Nate xuống xe, men qua một đôi lớn tuổi và tiến lại chỗ tôi với đôi mắt dán chặt vào tôi.

Tôi không thở nổi.

Maeve kéo tay mẹ. “Mình nên lại gần bãi xe hơn để bố dễ thấy mình.” Mắt tôi dán vào Nate, nên tôi chỉ nghe thấy mẹ thở dài. Nhưng mẹ vẫn đi với Maeve, và tôi ở một mình trên vỉa hè khi Nate đến bên cạnh.

“Chào.” Cậu nhìn tôi bằng đôi mắt mơ mộng với hàng mi đen dài, và cảm giác giận dữ lan ra khắp huyết quản. Tôi không muốn thấy đôi mắt ngu ngốc, cái miệng ngu ngốc và bất cứ phần nào trên gương mặt ngu ngốc đã khiến tôi khổ sở suốt ba tháng qua kia. Tôi cuối cùng cũng có một đêm mà tôi được nhấn chìm bản thân trong một thứ không dính líu gì đến cái đời sống tình cảm khốn khổ của mình. Giờ thì cậu làm hỏng nó rồi.

Nhưng tôi sẽ không để cậu khoái chí vì biết điều đó đâu. “Chào Nate.” Tôi ngạc nhiên khi nghe giọng mình bình thản, lãnh đạm. Bạn không biết tim tôi đang gào thét tuyệt vọng đòi thoát ra khỏi lồng ngực tôi thế nào đâu. “Cậu sao rồi?”

“OK,” cậu đáp, đút tay vào túi. Cậu có vẻ gần như - ngượng? Tôi chưa thấy cậu thế này bao giờ. “Bố mình trở lại trung tâm rồi. Nhưng họ nói là khả quan. Ít ra ổng cũng chịu thử lần nữa.”

“Tuyệt quá. Mong là sẽ tốt đẹp.” Nghe giọng tôi cứ giả tạo, dù tôi nói thật lòng. Cậu càng đứng đây lâu bao nhiêu thì càng khó để tôi diễn tự nhiên bấy nhiêu. “Mẹ cậu thế nào?”

“Tốt. Vẫn đi làm. Mẹ mình chuyển đồ từ Oregon về, nên... có lẽ sẽ ở đây một thời gian đấy. Dù sao thì cũng định thế.” Cậu đưa tay vuốt tóc và lại nhìn tôi với cái kiểu hơi cụp mắt xuống ấy. Kiểu nhìn trước khi cậu định hôn tôi. “Mình có xem cậu diễn. Mình đã lầm cái đêm lần đầu nghe cậu đàn ở nhà cậu ấy. Tối nay đó mới là thứ tuyệt nhất mình từng nghe.”

Tôi siết chặt đám cành hoa trên tay tới nỗi gai hoa hồng đâm vào tôi. “Tại sao?”

“Tại sao gì?”

“Tại sao cậu đến? Ý mình là...” Tôi hất cằm về phía đám đông. “Đây không phải sở thích của cậu mà?”

“Không,” Nate thừa nhận. “Nhưng đây là một dịp trọng đại với cậu, phải không? Mình muốn đến xem.”

“Vì sao?” tôi lặp lại. Tôi muốn hỏi thêm, nhưng không thể. Cổ họng tôi thắt lại và tôi kinh hãi khi thấy mắt mình cay cay và ngấn nước. Tôi tập trung hít thở và ấn tay mình vào mấy cái gai, để cơn đau làm tôi phân tâm. OK. Được rồi. Nước mắt xuống rồi. Đã tránh được thảm họa.

Trong vài giây mà tôi tìm cách bình tâm lại, Nate đã tiến tới gần hơn. Tôi không biết nhìn vào đâu vì trên người cậu không chỗ nào không khiến tôi run rẩy.

“Bronwyn.” Nate vuốt gáy và nuốt khan, và tôi nhận ra cậu cũng hồi hộp như tôi vậy. “Mình đã ngu ngốc. Việc bị bắt khiến mình suy nghĩ lung tung. Mình nghĩ cậu sẽ ổn hơn nếu không có mình trong đời nên mình cứ thế... khiến cho việc đó xảy ra. Mình xin lỗi.”

Tôi nhìn xuống đôi giày thể thao của cậu, có vẻ như là điểm an toàn nhất. Tôi không đủ tin tưởng để cho bản thân lên tiếng.

“Chuyện là... mình chưa từng có ai bên cạnh, cậu biết không? Mình không nói thế để cậu thấy thương hại mình. Mình chỉ muốn giải thích thôi. Mình không - mình đã không... hiểu làm sao những điều như thế này diễn ra. Không hiểu rằng mình không thể giả vờ là không quan tâm và thế là xong.” Nate chuyển chân trụ, tôi nhận thấy vì mắt tôi dán xuống đất. “Mình đã nói chuyện với Addy về chuyện này, vì” - cậu khẽ cười - “cậu ta không chịu để yên. Mình hỏi nếu mình tìm cách nói chuyện với cậu thì cậu có giận mình không và cậu ta đáp không sao cả. Rằng mình nợ cậu một lời giải thích. Cậu ta đúng. Như mọi khi.”

Addy. Đồ nhiều chuyện. Thảo nào cậu ta cứ ngó ngang ngó dọc khắp sảnh.

Tôi đằng hắng để cố đẩy cục nghẹn trong cổ xuống, nhưng vô ích. Tôi đành mặc kệ nó mà nói. “Cậu không chỉ là bạn trai mình, Nate. Cậu là bạn mình. Hoặc mình đã nghĩ cậu là bạn mình. Và rồi cậu ngừng nói chuyện với mình như thể chúng ta không là gì cả.” Tôi phải bặm chặt má trong để ngăn mình không ngấn nước.

“Cậu biết đó. Giống như... Chúa ơi, mình không giải thích được, Bronwyn. Cậu là điều tuyệt vời nhất từng xảy đến với mình, và nó khiến mình hoảng. Mình nghĩ mình sẽ hủy hoại cậu. Hoặc cậu hủy hoại mình. Trong nhà Macauley mọi chuyện thường diễn ra như vậy đấy. Nhưng cậu không giống thế.” Cậu thở hắt ra và hạ giọng. “Cậu không giống bất cứ ai. Mình đã biết thế từ hồi chúng ta còn bé, và mình cứ... mình làm hỏng chuyện. Cuối cùng mình cũng có cơ hội với cậu và mình làm hỏng hết.”

Cậu chờ một giây để tôi nói gì đó, nhưng tôi vẫn chưa thể lên tiếng. “Mình xin lỗi,” cậu nói, lại chuyển chân. “Mình không nên đến. Tự dưng lại đem trút cả đống chuyện này lên cậu. Mình không có ý làm hỏng buổi tối trọng đại của cậu.”

Đám đông đang giãn ra, đêm mát hơn. Bố tôi sẽ đến đây sớm. Cuối cùng tôi cũng nhìn lên, và cảm xúc trào dâng đúng như tôi vẫn lo sợ. “Cậu làm mình tổn thương, Nate. Cậu không thể cứ thế cưỡi mô tô đến đây với... cái vẻ mặt đó” - tôi chỉ mặt cậu - “và mong mọi chuyện đều sẽ ổn. Không đâu.”

“Mình biết.” Nate tìm ánh mắt tôi. “Nhưng mình mong... ý mình là, chuyện cậu nói ban nãy ấy. Chuyện chúng ta là bạn của nhau. Mình muốn hỏi cậu - có lẽ là hơi ngu ngốc, sau tất cả những chuyện này, nhưng cậu biết Rạp Porter, trên Clarendon chứ? Cái rạp chiếu mấy bộ phim cũ ấy? Bọn họ đang chiếu phần hai loạt phim pergent ở đó. Mình, ừm, không biết cậu có muốn đi xem không.”

Một khoảng lặng dài. Suy nghĩ của tôi rối tinh, nhưng tôi chắc một điều - nếu tôi nói không, thì đó sẽ là vì lòng kiêu hãnh và tự trọng của bản thân. Không phải vì tôi muốn. “Như bạn bè?”

“Như gì cũng được. Ý mình là, phải. Bạn bè cũng được.”

“Cậu ghét loạt phim đó,” tôi nhắc cậu.

“Ghét thật.” Cậu có vẻ hối hận, và tôi suýt mỉm cười. “Nhưng mình thích cậu hơn. Mình nhớ cậu đến phát điên.” Tôi chau mày với cậu và cậu nhanh nhảu nói thêm. “Như một người bạn.” Chúng tôi nhìn nhau chằm chằm vài giây nữa cho tới khi hàm cậu khẽ giật. “OK. Mình đang thành thật, vậy nên, nhớ còn hơn cả bạn bè ấy. Nhưng mình biết lúc này cậu không nghĩ tới điều đó. Mình vẫn muốn đi xem một bộ phim dở ói với cậu và đi chơi với cậu vài giờ. Nếu cậu cho phép.”

Má tôi nóng bừng, và khóe miệng tôi cứ tìm cách nhếch lên. Mặt tôi đúng là quân phản bội. Nate nhận thấy và rạng rỡ hẳn, nhưng khi tôi không nói gì cậu kéo cổ áo thun và gục đầu xuống như thể tôi đã từ chối vậy. “À. Cứ nghĩ về chuyện đó đi nhé?”

Tôi hít sâu một hơi. Bị Nate đá đã đau lòng rồi, và ý nghĩ mở lòng mình ra trước những đau đớn như thế một lần nữa thật đáng sợ. Nhưng tôi đã liều mình vì cậu một lần, khi tôi nói cho cậu biết tình cảm của mình. Và một lần nữa, khi tôi giúp đưa cậu ra khỏi tù. Cậu xứng đáng được cơ hội thứ ba. “Nếu cậu thừa nhận Insurgent là một tuyệt tác điện ảnh và háo hức muốn xem nó, mình sẽ cân nhắc.”

Nate ngẩng phắt đầu dậy và cười hớn hở. “Insurgent là một tuyệt tác điện ảnh và mình rất háo hức muốn xem nó.”

Hạnh phúc bắt đầu dâng lên trong tôi, làm tôi khó mà giữ mặt lạnh. Nhưng tôi vẫn giữ được, vì tôi sẽ không để cho cậu được dễ dàng như thế. Nate sẽ phải cày cả loạt phim trước khi chúng tôi ra khỏi vùng-bạn-bè. “Nhanh nhỉ,” tôi nói. “Mình nghĩ sẽ có chống cự cơ.”

“Mình đã phí phạm quá nhiều thời gian rồi.”

Tôi khẽ gật đầu. “Vậy được. Mình sẽ gọi cậu.”

Nụ cười của Nate hơi xịu đi. “Chúng ta chưa bao giờ trao đổi số điện thoại nhỉ?”

“Vẫn còn giữ cái điện thoại dùng một lần kia chứ?” tôi hỏi. Cái của tôi vẫn được sạc để trong tủ suốt ba tháng qua. Đề phòng thôi.

Mặt cậu lại sáng lên. “Còn. Mình còn giữ.”

Tiếng còi xe dịu dàng mà kiên quyết xuyên qua não tôi. Chiếc BMW của bố ngừng lại ngay sau chúng tôi, và mẹ hạ kính xe xuống ngó ra. Nếu tôi phải dùng một từ để tả vẻ mặt của mẹ thì đó là cam chịu. “Xe mình đến rồi,” tôi bảo Nate.

Cậu với tới siết tay tôi thật nhanh rồi thả ra, và tôi thề, da tôi râm ran. “Cảm ơn vì đã không bảo mình cút đi. Mình chờ nghe tin từ cậu nhé? Khi nào cậu sẵn sàng cũng được.”

“OK.” Tôi đi vòng qua cậu về phía xe bố mẹ và cảm thấy cậu quay lại nhìn theo tôi. Cuối cùng tôi cũng cho phép mình mỉm cười, và khi đã bắt đầu, tôi không ngừng được nữa. Nhưng không sao. Tôi thấy ảnh phản chiếu của cậu trên kính cửa sổ của ghế sau, và cậu cũng đang mỉm cười.

Chú thích:

(1) Model United Nations: chương trình giả lập các kỳ họp Liên Hiệp Quốc, trong đó các học sinh, sinh viên được đóng vai các nhà ngoại giao của các nước trong LHQ để thảo luận, đưa ra giải pháp cho các vấn đề toàn cầu. Mô hình này giúp các bạn trẻ hiểu thêm về chính trị, ngoại giao, đồng thời phát triển các kỹ năng hùng biện và làm việc nhóm.

(2) Ivy League thường được dùng để chỉ nhóm tám trường đại học hàng đầu nước Mỹ, bao gồm: Brown University, Columbia University, Cornell University, Dartmouth College, Havard University, University of Pennsylvania, Princeton University, Yale University.

(3) Major League Baseball là liên đoàn bóng chày chuyên nghiệp của Mỹ. MLB mỗi năm tổ chức hai cuộc tuyển quân (draft) vào tháng Sáu và tháng Mười hai. Đợt tháng Sáu là phổ biến nhất, còn gọi là Entry Draft, những cầu thủ tham gia tuyển quân có thể đã tốt nghiệp trung học và chọn không học lên đại học. Đợt tháng Mười hai ngắn hơn, còn gọi là Rule 5 Draft, một cầu thủ nếu đã thi đấu ở các giải bán chuyên cho một đội trong vài năm có thể được các đội khác tuyển về, đội tuyển về sẽ phải đưa cầu thủ đó vào danh sách cho các giải đấu chuyên nghiệp.

(4) Phong cách Gothic, một lối ăn mặc với trang phục màu đen u ám, buồn bã.

(5) Tiếng Tây Ban Nha, tạm dịch là “Có cái miệng xinh ghê”.

(6) Trong bóng chày, mục tiêu cơ bản của batter (người đập bóng) là đập trúng bóng do pitcher (người ném bóng) bên đối phương giao và giành quyền chiếm các gôn. Full count là thế mà batter đã có 3 ball (pitcher giao bóng hỏng và batter không vung gậy) và 2 strike (batter vung gậy đập hỏng) trong một lượt đấu. Dính 3 strike thì batter đó bị strikeout (loại). Được 4 ball thì batter có quyền walk (chiếm gôn một). Do lần ném bóng tiếp theo có thể quyết định batter đó sẽ walk, hoặc strikeout, hoặc hit (đập trúng bóng và chạy chiếm gôn), nên full count được coi là số ball và strike tối đa một batter có thể đạt tới. Tuy vậy, batter có thể duy trì mức 2 strike nếu thực hiện đập bóng lỗi (bóng bị đập bay vào vùng lỗi) vi khi batter đã có 2 strike rồi, thì mỗi cú đập lỗi sẽ không cỏn được tính là 1 strike nữa. Trong trường hợp đó, lượt đấu sẽ tiếp tục.

(7) Family liaison officer: sĩ quan cảnh sát được đào tạo chuyên biệt để hỗ trợ các gia đình gặp khó khăn trong khu vực.