Chương 30
Nate
Thứ Sáu ngày 9 tháng Mười một, 3:40 chiều
Tôi biết có gì đó khác qua cách lính canh nhìn tôi khi ổng gọi tên tôi. Không còn như một đống đất ổng muốn lấy chân di qua di lại như mọi lần nữa. “Dọn đồ đi,” ổng nói. Tôi không có mấy đồ, nhưng tôi từ tốn gom mọi thứ vào một cái túi nhựa rồi theo ổng đi dọc hành lang dài xám xịt xuống văn phòng quản lý.
Eli lượn qua lượn lại trước cửa, tay đút túi, nhìn tôi bằng ánh mắt chằm chằm dữ dội của anh ta lần thứ một trăm. “Chào mừng đến với phần đời còn lại của cậu, Nate.” Khi tôi không phản ứng, anh ta nói thêm, “Cậu tự do rồi. Cậu được thả. Toàn bộ vụ này là một trò lừa đảo và đã bị phanh phui. Nên cậu hãy cởi bộ đồ liền thân đó mà tròng đồ thường lên đi, rồi phắn khỏi đây thôi.”
Đến lúc này tôi đã quen với việc làm theo chỉ dẫn rồi, nên tôi nghe theo. Không còn gì chui được vào đầu tôi nữa, ngay cả lúc Eli cho tôi xem tin tức về vụ bắt Jake, cho tới khi anh ta kể Addy đang ở trong bệnh viện vì bị choáng và nứt sọ. “Tin tốt là, vết nứt rất nhỏ và không có tổn thương não bên dưới. Cô ấy sẽ hoàn toàn bình phục.”
Addy, cô công chúa hội trường não rỗng bỗng hóa thành thanh tra ninja bá đạo, nhập viện với cái sọ nứt vì đã tìm cách giúp tôi. Có lẽ chỉ còn sống là nhờ Janae, người bị vỡ quai hàm vì đã cố can thiệp, và Cooper, người bỗng trở thành một siêu anh hùng được truyền thông xun xoe. Tôi sẽ mừng cho cậu ta nếu toàn bộ chuyện này không khiến tôi phát ốm.
Vô số giấy tờ phải thu xếp khi bạn ra tù vì một tội mà bạn không làm. Law & Order chưa bao giờ chiếu cảnh bạn phải điền bao nhiêu thứ đơn trước khi tái hòa nhập với thế giới. Điều đầu tiên tôi thấy khi chớp mắt bước ra ánh sáng chói chang là hàng chục máy quay rùng rùng sống dậy. Phải rồi. Toàn bộ vụ này là một bộ phim không bao giờ kết, và tôi đã từ kẻ xấu chuyển thành người tốt trong vòng vài giờ, dù tôi chẳng làm một việc gì giúp tạo nên sự khác biệt ấy kể từ khi vào đây.
Mẹ tôi ở ngoài, một ngạc nhiên thú vị, có thể nói thế. Tôi chưa bao giờ không chuẩn bị cho tình huống mẹ lại biến mất. Và Bronwyn, dù tôi đã đặc biệt dặn là không muốn cậu xuất hiện ở đây. Có lẽ chẳng ai nghĩ là tôi hoàn toàn nghiêm túc. Trước khi tôi kịp phản ứng thì tay cậu đã vòng qua người tôi và mặt tôi vùi trong mùi táo xanh từ tóc cậu.
Chúa ơi. Cô gái này. Trong vài giây tôi hít vào mùi hương của cậu và mọi chuyện đều ổn cả.
Có điều không phải thế.
“Nate, cảm giác tự do thế nào? Cậu có bình luận nào về Jake không? Bước tiếp theo là gì?” Eli bắn một loạt những câu trả lời ngắn gọn vào đám micrô chĩa trước mặt tôi trên đường ra xe anh ta. Anh ta giờ là người quan trọng nhất lúc này, nhưng tôi không biết anh ta đã làm gì để được như thế. Cáo buộc bị bãi bỏ vì Bronwyn liên tục gỡ ra những đầu mối mới và lùng ra được nhân chứng. Vì bạn trai Cooper kết nối các chi tiết chẳng ai nhận ra. Vì Addy liều mình lao vào hang cọp. Và vì Cooper đến cứu kịp lúc trước khi Jake có thể bịt miệng cậu ta.
Tôi là đứa duy nhất trong hội sát nhân không đóng góp cái khỉ mẹ gì. Tôi chỉ làm được một việc, ấy là làm một thằng dễ bị đổ tội.
Eli nhích xe từng chút một ra khỏi đám xe tin tức cho tới khi chúng tôi ra cao tốc và trung tâm cải tạo mờ dần thành cái chấm nhỏ đằng xa. Anh ta đang huyên thuyên quá nhiều thứ tôi không theo kịp: anh ta đang làm việc với sĩ quan Lopez để bỏ hết mọi cáo buộc buôn thuốc của tôi; nếu tôi muốn nói gì với truyền thông thì hãy lên Mikhail Powers; tôi cần một kê hoạch để trở lại trường. Tôi nhìn ra cửa sổ, tay nắm chặt tay Bronwyn. Khi cuối cùng cũng nghe thấy Eli hỏi mình có thắc mắc gì không, tôi mới nhận ra anh ta đã lặp đi lặp lại câu hỏi mấy lần.
“Có ai chăm Stan không?” tôi hỏi. Bố tôi chắc chắn là không rồi.
“Mình,” Bronwyn nói. Khi tôi không đáp, cậu siết tay tôi và nói thêm, “Nate, cậu có sao không?”
Cậu cố nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi thì không thể. Cậu muốn tôi hạnh phúc và tôi cũng không thể. Sự không thể trước Bronywn như một cú thụi vào bụng tôi: mọi điều cậu muốn đều tốt, đều đúng đắn, đều hợp lý, và đều là những thứ tôi không thể làm được. Cậu lúc nào cũng sẽ là cô gái đi trước tôi trong cuộc săn kho báu, mái tóc lấp lánh hút lấy tôi đến mức tôi gần như quên mất rằng mình lẽo đẽo theo sau cậu một cách vô dụng thế nào.
“Mình chỉ muốn về ngủ.” Tôi vẫn không nhìn Bronwyn, nhưng qua khóe mắt, tôi thấy mặt cậu xị xuống, và không hiểu vì sao mà điều đó đem lại một cảm giác thỏa mãn xấu xa. Tôi đã làm cậu thất vọng rất đúng lúc. Cuối cùng thì cũng có gì đó hợp lý.
Cooper
Thứ Bảy ngày 17 tháng Mười một, 9:30 sáng
Thật kỳ khôi khi bước xuống nhà ăn sáng vào thứ Bảy và thấy nội tôi đọc tờ People với mặt tôi trên bìa.
Đây không phải ảnh chụp studio. Mà là ảnh tôi và Kris rời đồn cảnh sát sau khi cho lời khai. Kris trông tuyệt hảo, còn tôi cứ như vừa tỉnh dậy sau một đêm xỉn quắc cần câu. Thấy rõ luôn ai trong hai đứa tôi là người mẫu.
Cái cách mà sự nổi tiếng tình cờ này vận hành thật lạ lùng. Đầu tiên người ta ủng hộ tôi dù tôi bị tố là gian lận và giết người. Rồi họ ghét tôi vì con người thật của tôi. Giờ họ lại yêu quý tôi vì tôi đã có mặt đúng nơi đúng lúc và hạ gục Jake bằng một cú đấm chuẩn xác.
Và có lẽ cũng vì hiệu ứng lan tỏa khi ở bên Kris. Eli dành mọi công trạng cho cậu vì đã phát hiện ra sự thật, vậy nên cậu là ngôi sao sáng mới vụt lên từ đống hỗn độn này. Việc cậu tìm cách né tránh truyền thông càng khiến họ săn lùng cậu hơn.
Lucas ngồi đối diện nội, xúc ngũ cốc vô miệng trong khi lướt iPad. “Trang hâm mộ Facebook của anh giờ có cả trăm ngàn lượt thích rồi,” nó báo cáo, hất một lọn tóc ra khỏi mặt như xua một con bọ khó chịu. Đây là tin tốt với Lucas, nó đã tự ái đùng đùng khi gần hết những kẻ gọi là fan của tôi bỏ rơi trang hâm mộ sau khi tôi bị cảnh sát công khai là gay.
Nội khịt mũi và lẳng tờ tạp chí qua bàn. “Kinh khủng. Một thằng nhỏ chết, một thằng khác hại đời nó và xém nữa hại đời bây, vậy mà người ta vẫn coi đây như một cái show truyền hình vậy. Tạ ơn Chúa vì thiên hạ mau quên. Sẽ có chuyện khác xuất hiện và bây có thể trở lại cuộc đời cũ.”
Chuyện quái nào cũng được.
Từ khi Jake bị bắt tới giờ đã gần một tuần. Hiện tại nó đang bị cáo buộc tội hành hung, cản trở công lý, chỉnh sửa bằng chứng, và một đống thứ khác mà tôi không nhớ nổi. Nó đã có luật sư riêng, và cũng ở cùng trại cải tạo mà Nate từng ở. Tôi thấy cũng đáng lắm, nhưng cảm giác không hề ổn. Tôi vẫn không thể chấp nhận việc cái tên tôi kéo khỏi người Addy với cái thằng mà tôi chơi chung từ lớp chín là một. Luật sư của nó nói về sức ảnh hưởng quá lớn từ Simon, và có thể là thế thật. Hoặc có lẽ Ashton đã đúng và Jake ngay từ đầu đã là một thằng thích kiểm soát.
Janae hợp tác với cảnh sát và có vẻ cậu ta sẽ đổi lời khai để có được thỏa thuận với bên công tố. Cậu ta và Addy giờ gắn bó keo sơn. Tôi thì không biết nên cảm thấy sao về Janae bởi cậu ta đã để mọi chuyện đi tới nước này. Nhưng tôi cũng không vô tội như mình tưởng. Trong khi Addy ngây ngất với thuốc giảm đau của bệnh viện, nhỏ đã khai hết với tôi, cả về lần giật mình ngu ngốc hồi vũ hội lớp mười một khiến Simon ghét tôi tới mức đổ cho tôi tội giết người.
Tôi phải tìm cách sống với điều đó, và chắc chắn tôi phải học cách bỏ qua cho người khác lầm lỗi của họ.
“Lát bây gặp Kris à?” nội hỏi.
“Dạ,” tôi đáp. Lucas tiếp tục ăn mà không chớp mắt. Hóa ra nó chả quan tâm chuyện anh nó có bạn trai. Dù nó có vẻ nhớ Keely.
Và đó cũng là người tôi sẽ gặp hôm nay, trước khi đến với Kris. Một phần vì tôi nợ em một lời xin lỗi, phần vì em cũng bị cuốn vào mớ bòng bong này, dù cảnh sát đã cố xóa tên em khỏi bản thú tội của Simon. Tên em không nằm trong hồ sơ đưa ra cho công chúng, nhưng người ở trường chắc chắn đủ rành để đoán ra. Tôi nhắn cho em hồi đầu tuần hỏi thăm xem em thế nào, và em nhắn lại là em xin lỗi vì đã không tỏ ra ủng hộ hơn khi chuyện Kris và tôi vỡ lở. Một cử chỉ cao thượng về phần em, nhất là sau mọi lời dối trá tôi đã nói.
Sau đó chúng tôi trao đổi qua lại. Em khá đau lòng về vai trò của mình trong chuyện này, dù em không hề biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi là một trong số ít những người ở đây hiểu cảm giác đó.
Không chừng sau tất cả chúng tôi lại có thể là bạn của nhau. Tôi thích thế.
Ba bước vô bếp mang theo laptop, lắc lắc nó như thể có quà bên trong. “Con coi email chưa?”
“Sáng nay thì chưa ba.”
“Josh Langley hỏi thăm. Muốn biết con nghĩ sao giữa đại học và tuyển quân. Và đề nghị của UCLA cũng tới. Nhưng LSU thì vẫn chưa có gì.” Ba sẽ không hài lòng cho tới khi tất cả các đội bóng chày đại học trong tốp năm đề nghị cho tôi học bổng. Louisiana State là bên duy nhất chưa động tĩnh, điều này khiến ba điên tiết vì đội họ đứng đầu. “Dù sao thì, Josh tuần sau muốn nói chuyện. Con chịu không?”
“Dạ,” tôi đáp, dù tôi đã quyết là sẽ không tham gia tuyển quân luôn. Càng nghĩ nhiều về tương lai bóng chày, tôi càng muốn bước tiếp theo là đại học. Tôi còn cả đời để chơi bóng chày, nhưng chỉ có mấy năm học đại học.
Lựa chọn đầu tiên của tôi là Cal State. Vì họ là trường duy nhất không quay lưng khi tôi ngã ngựa.
Nhung ba sẽ vui khi tôi nói chuyện với Josh Langley. Chúng tôi đã từng bước xây dựng lại mối quan hệ cha-con từ khi tin tốt về bóng chày bắt đầu đổ về. Ba vẫn không nói gì với tôi về Kris, và chỉ ngồi im thin thít khi ai nhắc tới cậu. Dù vậy ba không còn lao ra khỏi phòng nữa. Và ba đã lại nhìn vào mắt tôi.
Đó là một khởi đầu.
Addy
Thứ Bảy ngày 17 tháng Mười một, 2:15 chiều
Tôi không đạp xe được vì bị nứt sọ và trật cổ chân, nên Ashton chở tôi tới buổi khám tiếp theo. Mọi thứ đang lành lại đúng trình tự, dù tôi vẫn bị những cơn đau đầu tức thì nếu xoay đầu quá nhanh.
Còn cảm xúc thì sẽ mất lâu hơn để lành. Phân nửa thời gian tôi cảm thấy như Jake đã chết, còn nửa kia tôi muốn giết hắn. Bây giờ, tôi có thể thừa nhận là Ashton với TJ không sai khi nói về mối quan hệ giữa Jake và tôi. Hắn điều khiển mọi thứ, và tôi để như thế. Nhưng tôi không đời nào tin được rằng hắn có thể làm những việc hắn đã làm trong rừng. Tim tôi cảm giác như sọ tôi lúc Jake tấn công vậy - như thể bị bổ làm đôi bằng một cái rìu cùn.
Tôi cũng không biết phải cảm thấy sao về Simon. Đôi khi tôi thấy buồn cái chuyện cậu ta lên kế hoạch để hủy hoại cuộc đời bốn người vì tưởng họ đã tước đi khỏi cậu ta những điều ai cũng muốn: thành công, có bạn bè, được yêu mến. Được công nhận.
Nhưng chủ yếu tôi vẫn ước là mình không bao giờ gặp cậu ta.
Nate thăm tôi trong bệnh viện và tôi cũng gặp cậu ta vài lần sau khi ra viện. Tôi lo cho cậu ta. Nate không phải loại dễ mở lòng mình ra, nhưng cậu ta nói đủ để tôi đoán được là việc bị bắt khiến cậu ta thấy mình vô dụng. Tôi đã cố thuyết phục cậu điều ngược lại, nhưng không nghĩ là có kết quả. Ước gì cậu ta chịu nghe, vì nếu có ai biết ta có thể phá hỏng cuộc đời mình thế nào khi tự cho rằng bản thân chưa đủ tốt, thì đó là tôi.
TJ nhắn tôi vài lần từ khi tôi rời viện mấy ngày trước. Cậu ta cứ thăm dò chuyện hẹn hò với tôi, nên tôi cuối cùng phải nói thẳng là sẽ không có chuyện đó. Tôi không bao giờ có thể ở bên người đã góp phần cùng tôi kích hoạt toàn bộ chuỗi phản ứng này. Tiếc thay, vì tôi và cậu ta có thể có tương lai nếu chúng tôi đã thực hiện một số việc khác đi. Nhưng tôi dần nhận ra có những điều bạn không thể hoàn lại, dù ý định của bạn có tốt ra sao.
Dù sao thì cũng ổn thôi. Tôi không đồng ý với mẹ rằng TJ là hy vọng tốt nhất và cuối cùng để không bị ế. Mẹ không phải chuyên gia về tình yêu như mẹ tưởng.
Tôi thà nghe lời khuyên của Ashton, chị đang thích thú trước sự si mê bất ngờ của Eli. Anh ta tìm chị sau khi chuyện ổn thỏa với Nate và rủ chị đi chơi. Chị bảo chị chưa sẵn sàng hẹn hò trở lại, nên anh ta cứ liên tục tạm ngưng khối công việc khổng lồ của mình để đưa chị đi những buổi không-phải-hẹn-hò công phu, được lên kế hoạch kỹ lưỡng. Một chuyện, mà chị thừa nhận, là mình khá thích.
“Chị không chắc là có coi anh ta nghiêm túc được không,” chị nói với tôi khi tôi cà nhắc ra xe trên đôi nạng sau tái khám. “Ý chị là, riêng quả đầu thôi cũng đủ rồi.”
“Em thích quả đầu ấy. Có cá tính. Với lại, trông nó mềm, như mây vậy.”
Ashton cười toe và vén một lọn tóc rủ trước trán tôi. “Chị thích tóc em cơ. Để nó dài thêm tí nữa đi thì chúng ta thành sinh đôi.”
Kế hoạch bí mật của tôi đấy. Lâu nay tôi đã rất muốn có mái tóc như của Ashton.
“Chị có thứ này muốn cho em xem,” chị nói khi cho xe ra khỏi bệnh viện. “Tin tốt.”
“Thật ạ? Cái gì thế chị?” Đôi khi tôi khó mà nhớ cảm giác có tin tốt là thế nào nữa.
Ashton lắc đầu và mỉm cười. “Phải xem chứ không nói được.”
Chị ngừng xe trước một tòa căn hộ trong một khu có thể gọi là thời thượng của Bayview. Ashton đi bằng với tốc độ chậm chạp của tôi tới một khoảng sân trước sáng sủa, rồi đưa tôi đến một băng ghế trong sảnh. “Chờ tí,” chị nói, gác nạng của tôi sang bên cạnh. Chị biến mất nơi khúc quanh và khi trở lại mười phút sau chị đưa tôi đến một thang máy và chúng tôi đi lên tầng ba.
Ashton tra chìa vào cửa đánh số 302 và đẩy mở cửa vào một căn hộ lớn với trần nhà cao thiết kế như mái xép. Căn hộ có nhiều cửa sổ và tường gạch trần cùng sàn gỗ bóng loáng, và tôi mê nó ngay lập tức. “Em nghĩ sao?” chị hỏi.
Tôi gác nạng lên tường và cà nhắc vào căn bếp rộng, thán phục gạch khảm bức tường bếp. Ai mà biết Bayview lại có những thứ thế này chứ? “Đẹp quá. Chị có, ừm, tính thuê nó không?” Tôi cố làm giọng nồng nhiệt chứ không phải kinh hãi trước cảnh Ashton bỏ tôi lại một mình với mẹ. Ashton ở nhà cũng chưa lâu, nhưng tôi đã hơi quen với việc chị ở đó.
“Chị thuê rồi,” chị nói và cười, xoay một vòng trên lớp gỗ sàn. “Có người ngỏ ý với Charlie và chị mua căn nhà trong lúc em ở viện, vẫn chưa chốt, nhưng khi chốt xong thì bọn chị cũng lời được kha khá. Anh ta đồng ý nhận hết phần nợ đại học của mình như một phần trong thỏa thuận ly dị. Công việc thiết kế của chị vẫn chậm, nhưng chị có một ít tiền để dành nên sẽ không quá khó khăn. Và Bayview thì đỡ tốn kém hơn San Diego. Căn hộ này trong trung tâm sẽ đắt gấp ba.”
“Tuyệt quá!” Tôi mong là mình diễn vai hào hứng đạt. Tôi thật sự hào hứng cho chị. Chỉ là tôi sẽ nhớ chị. “Chị nên có phòng dư cho em ghé thăm.”
“Chị có phòng dư,” Ashton nói. “Chị không muốn em ghé thăm.”
Tôi trố mắt nhìn chị. Không thể nào. Tôi tưởng chúng tôi đã thân thiết với nhau hơn trong mấy tháng qua.
Chị cười trước vẻ mặt của tôi. “Chị muốn em sống ở đây, ngốc ạ. Em cần ra khỏi nhà nhiều như chị. Mẹ nói thế cũng được. Mẹ đang ở trong giai đoạn tụt dốc với Justin và mẹ nghĩ là dành nhiều thời gian riêng tư bên nhau hơn sẽ sửa chữa mọi vấn đề. Vả lại, em mấy tháng nữa là mười tám rồi và có thể sống ở bất cứ đâu em muốn.”
Tôi ôm chầm lấy chị trước khi chị nói hết, và chị chịu đựng một vài giây trước khi lách mình ra. Chúng tôi vẫn chưa quen thể hiện tình cảm chị em gái sao cho không gượng gạo. “Đi đi. Coi phòng em kìa. Ở đằng kia.”
Tôi cà nhắc vào căn phòng ngập ánh nắng với cánh cửa sổ to tướng nhìn ra con đường xe đạp đằng sau tòa nhà. Kệ sách âm tường dọc theo tường, và xà nhà lộ thiên trên trần tạo thành một dàn đèn tuyệt đẹp với mười hai bóng đèn Edison nhiều kích cỡ và kiểu dáng. Tôi yêu mọi thứ nơi này. Ashton tựa người vào cửa và mỉm cười với tôi.
“Khởi đầu mới cho cả hai ta, nhỉ?”
Cuối cùng cũng có cảm giác là thế thật.
Bronwyn
Chủ nhật ngày 18 tháng Mười một, 10:45 sáng
Cái hôm sau ngày Nate được thả, tôi thực hiện cuộc phỏng vấn đầu tiên và duy nhất với truyền thông. Tôi không muốn thế. Nhưng Mikhail Powers tập kích tôi ngay trước nhà, và như đã đoán khi lần đầu tiên tôi thấy được trọn vẹn sức hấp dẫn của ông ta dồn vào vụ án của chúng tôi, tôi không thể chối từ.
“Bronwyn Rojas. Cô gái tài năng.” Ông ta mặc một bộ com lê màu navy phẳng phiu và cà vạt hoa văn chìm, ghim cài vàng lóe sáng khi ông ta chìa tay ra cùng nụ cười ấm áp. Tôi gần như không nhận thấy máy quay sau lưng ông ta. “Tôi đã mong được nói chuyện với cô nhiều tuần rồi. Cô không bao giờ từ bỏ bạn bè mình phải không? Tôi ngưỡng mộ điều đó. Tôi ngưỡng mộ cô suốt vụ án này.”
“Cảm ơn,” tôi yếu ớt đáp. Đó là một cố gắng lộ liễu muốn làm thân với tôi và nó có tác dụng.
“Tôi muốn nghe ý kiến của cô. Cô có thể nào dành ra vài phút để cho chúng tôi biết toàn bộ biến cố này với cô như thế nào, và khi chuyện kết thúc thì cô thấy ra sao?”
Tôi không nên. Robin và nhà tôi đã có cuộc gặp cuối cùng sáng hôm đó, và lời khuyên khi chia tay của cổ là tôi không nên gây chú ý. Cổ nói đúng, như thường lệ. Nhưng có một điều tôi muốn trút khỏi lòng mình mà trước đây tôi không được nói ra.
“Chỉ một điều thôi.” Tôi nhìn vào máy quay trong khi Mikhail mỉm cười khích lệ. “Tôi có gian lận môn Hóa, và tôi xin lỗi. Không chỉ bởi chuyện đó kéo tôi vào mớ bòng bong này, còn bởi đó là một chuyện sai trái. Bố mẹ nuôi dạy tôi để trở thành một người trung thực và chăm chỉ, như họ, và tôi đã để họ thất vọng. Như thế không công bằng với họ, hay giáo viên của tôi, hay với các trường đại học tôi muốn đăng ký. Và cũng không công bằng với Simon.” Giọng tôi bắt đầu run, và tôi không thể nuốt ngược nước mắt vào nữa. “Nếu tôi biết trước... Nếu tôi đã suy nghĩ... Tôi sẽ chẳng bao giờ thôi hối hận về việc mình đã làm. Tôi sẽ không bao giờ tái phạm. Tôi chỉ muốn nói bấy nhiêu.”
Tôi không nghĩ đó là thứ Mikhail muốn, nhưng ông ta đã dùng nó trong số cuối cùng về loạt phóng sự Bayview. Có tin rằng ông ta đưa phần này đi đề cử Emmy.
Bố mẹ tôi liên tục nhắc rằng tôi không thể tự trách mình vì những gì Simon làm. Cũng như tôi nhắc Cooper và Addy điều tương tự. Và tôi cũng sẽ nói với Nate, nếu cậu cho phép tôi, nhưng tôi gần như không nghe gì về cậu kể từ khi cậu ra trại. Cậu nói chuyện với Addy còn nhiều hơn tôi bây giờ. Ý tôi là, cậu nên nói với Addy, cậu ta rõ ràng là ngôi sao. Nhưng sao cũng được.
Cuối cùng cậu cũng để tôi ghé qua và trò chuyện, nhưng tôi không còn cảm thấy nỗi nôn nao háo hức khi nhấn chuông nhà cậu. Có gì đó đã thay đổi từ khi cậu bị bắt. Tôi gần như nghĩ cậu sẽ không có nhà, nhưng cậu mở cánh cửa cót két và bước sang bên.
Nhà Nate trông khá hơn hồi tôi phải chăm sóc Stan. Mẹ cậu đang ở đây và cổ trang hoàng mọi thứ như màn cửa, đệm ghế và khung tranh. Lần duy nhất Nate nói với tôi lâu lâu chút là khi cậu về nhà, cậu nói mẹ đã thuyết phục bố cậu thử đi cai nghiện ở trung tâm. Nate không mấy hy vọng, nhưng tôi chắc không có bố ở nhà một thời gian là một điều nhẹ nhõm.
Nate thả mình xuống ghế bành trong phòng khách còn tôi bước đến chỗ Stan và ngó vào chuồng nó, vui vì có thứ làm xao nhãng. Nó nhấc một chân trước về phía tôi, và tôi bật cười ngạc nhiên. “Có phải Stan vừa vẫy mình không?”
“Ừ. Nó làm vậy, kiểu, một năm một lần. Nó chỉ biết làm mỗi trò đó.” Nate mỉm cười nhìn vào mắt tôi, và trong một giây mọi chuyện giữa chúng tôi vẫn ổn. Rồi nụ cười của cậu mờ đi và cậu cúi mặt xuống. “Vậy. Mình không có nhiều thời gian. Sĩ quan Lopez muốn giới thiệu cho mình một công việc cuối tuần ở một công ty xây dựng nào đó bên Eastland. Mình phải tới đó trong hai mươi phút.”
“Tuyệt quá.” Tôi nuốt khan. Tại sao lại khó khăn để nói chuyện với cậu như vậy? Mới vài tuần trước đó còn là việc dễ dàng nhất trên đời. “Mình chỉ... có lẽ mình muốn nói, ừm, mình biết cậu đã trải qua một chuyện kinh khủng và mình hiểu nếu cậu không muốn nhắc lại, nhưng nếu cậu muốn thì mình vẫn ở đây. Và mình vẫn... quan tâm tới cậu. Không hề thay đổi. Vậy đấy. Thế thôi. Chắc thế.”
Một khởi đầu kỳ cục, và tệ hơn khi cậu không hề nhìn tôi suốt bài nói chuyện buồn thảm kia. Cuối cùng khi cậu nhìn lên, mắt cậu lạnh lẽo.
“Mình cũng định nói với cậu về chuyện đó. Trước hết là cảm ơn cậu về những gì cậu đã làm. Thật đấy, mình nợ cậu. Có lẽ sẽ không bao giờ trả nổi. Nhưng đã đến lúc trở về như bình thường rồi, phải không? Và chúng ta không phải là bình thường của nhau.” Mắt cậu lảng đi, và điều đó khiến tôi đau đớn. Nếu cậu nhìn tôi hơn mười giây tôi chắc chắn cậu sẽ không nói thế này.
“Không, chúng ta không phải.” Tôi ngạc nhiên khi thấy giọng mình vững vàng thế. “Nhưng chuyện đó không thành vấn đề với mình, và mình nghĩ với cậu cũng thế. Cảm giác của mình không đổi, Nate. Mình vẫn muốn ở bên cậu.”
Tôi chưa từng nói điều gì quan trọng như thế theo cách thẳng thừng như thế, và mới đầu tôi mừng vì mình đã không nhút nhát bỏ cuộc. Nhưng Nate có vẻ không hề quan tâm. Và trong khi tôi không hề nao núng trước những chướng ngại bên ngoài ném về phía mình - Bố mẹ không bằng lòng? Không sao! Ở tù? Mình sẽ đưa cậu ra! - thì sự hờ hững của cậu làm tôi chùn bước.
“Mình thấy không để làm gì cả. Chúng ta có hai cuộc đời riêng, và giờ chẳng còn gì chung sau khi cuộc điều tra kết thúc. Cậu cần sẵn sàng cho Ivy League, còn mình...” Cậu bật ra một tiếng cười nhạt. “Mình thì chắc sẽ là thứ trái ngược bất kể là gì.”
Tôi muốn vòng tay quanh cậu và hôn cậu cho tới khi cậu thôi nói chuyện kiểu đấy. Nhưng gương mặt cậu lạnh lẽo, như thể tâm trí cậu đã ở cách xa hàng ngàn dặm, chờ cơ thể cậu theo kịp. Như thể cậu chỉ để tôi đến đây vì cảm thấy bắt buộc. Và tôi không chịu nổi điều đó.
“Nếu cậu thấy thế.”
Cậu gật đầu nhanh tới mức bất cứ hy vọng nhỏ nhoi nào tôi đang vun vén cũng tắt ngóm. “Ừ. Chúc may mắn với mọi thứ, Bronwyn. Cảm ơn lần nữa.”
Cậu đứng dậy như thể sẽ tiễn tôi ra cửa, nhưng tôi không nhận cái sự lịch sự giả vờ lúc này được. “Thôi khỏi,” tôi nói, dán mắt xuống đất bước qua cậu. Tôi ra ngoài và khó nhọc bước ra xe, bắt bản thân không được chạy, rồi lúng túng lục túi xách bằng bàn tay run rẩy cho tới khi thấy chìa khóa.
Tôi lái xe về nhà với đôi mắt ráo hoảnh, không chớp và lên phòng trước khi thật sự gục ngã. Maeve gõ nhẹ cửa và bước vào mà không chờ cho phép, co người nằm cạnh tôi và vuốt tóc tôi trong khi tôi nức nở vào gối như thể tim tôi vừa tan vỡ. Mà có thể là thế thật.
“Em rất tiếc,” nó nói. Nó biết tôi đi đâu, và tôi không cần kể nó nghe kết thúc thế nào. “Anh ta làm thế khốn quá.”
Nó không nói gì cho tới khi tôi kiệt sức và ngồi dậy, lau mắt. Tôi đã quên mất việc khóc lóc nức nở có thể kiệt sức đến mức nào. “Xin lỗi em không giúp gì được chị,” Maeve nói, cho tay vào túi và lấy điện thoại ra. “Nhưng em muốn cho chị xem thứ này, chắc sẽ khiến chị vui lên. Rất nhiều phản ứng trên Twitter với phát biểu của chị trên Mikhail Powers điều tra. Tất cả đều tích cực.”
“Maeve, chị không quan tâm tới Twitter,” tôi mệt mỏi nói. Tôi đã không lên đó kể từ khi đống hỗn độn này xảy ra. Thậm chí khi đã để chế độ riêng tư cho tài khoản của mình, tôi cũng không chịu nổi cơn bão dư luận.
“Em biết. Nhưng chị xem này.” Nó chìa điện thoại cho tôi và chỉ vào một bài trên dòng thời gian của tôi từ Yale University:
Nhân vô thập toàn @BronwynRojas. Chúng tôi mong nhận được đơn đăng ký của em.