Chương 14 -
Lúc mẹ nó tất tả chạy ào vào phòng chờ của khu chăm sóc đặc biệt thì Vincent đã biết bố nó sẽ không chết.
Nó đứng đó để nghe các bác sĩ, cả hàng tiếng đồng hồ, cố giải thích cho bạn bố, bác Rob Maltese, và ông trẻ Augie và nó đã nghe được hết mọi chuyện – và nó đã quyết định rằng vị bác sĩ đi đôi giày cao bồi sẽ là người đáng tin. Giày Cao Bồi nói bằng một ngôn ngữ rất bình dân, dễ hiểu, và cách ông ấy nói không khiến ta thấy bác Rob và ông trẻ Augie là ngốc nghếch. Tất cả những người khác cũng thế.
Từ cô Linda đến chồng dì Laurie là dượng Rick, ngay cả dì Laurie cũng thế, họ đều nói với nhau: “Anh ấy đang được các bác sĩ giỏi nhất chăm sóc.”
“Đây là phương sách cuối cùng.”
“Tạ ơn Chúa vì đã có bệnh viện đại học này.”
Và rồi, sực nhớ là nó cũng đang có mặt ở đó, ai đó bèn quay sang Vincent và nói: “Bố cháu sẽ khỏe ngay thôi. Các bác sĩ giỏi nhất đang chăm sóc bố cháu đấy.”
Nhưng Vincent biết đó chỉ là những lời người lớn nói với một đứa con nít. Nó nghe những câu như thế nhiều lần rồi.
Vì thế nó không nói gì; nó chỉ lắng nghe, và chỉ khi nào thấy đôi giày ống màu be làm từ da tắc kè bước qua cửa xoay ra khỏi phòng chăm sóc đặc biệt thì nó mới dỏng tai lên và tập trung tối đa như khi nó làm một mô hình động cơ mô-tô thôi. Đến khoảng mười giờ thì Giày Cao Bồi nói với bác Rob và ông trẻ Augie: “À, để tôi nói cho dễ hiểu thì như thế này, tôi hy vọng và tôi nghĩ những gì chúng tôi có thể làm ở đây là chặn đứng một đợt nhồi máu cơ tim xảy ra. Chỉ khi nào làm xong xét nghiệm về sự lưu thông máu trong động mạch thì chúng tôi mới có thể biết chính xác một trăm phần trăm về tình trạng của các động mạch và mọi thứ; nhưng nhờ trời chúng tôi đã làm ngay được TPA cho anh ấy rồi...”
“Là gì thế?” ông trẻ Augie hỏi.
“Là thuốc làm loãng máu, để làm tan máu đông, làm cho máu lưu thông trở lại,” Giày Cao Bồi đáp. “Khi một người trẻ như thế này có triệu chứng đó thì chúng tôi phải giả định là có nghẽn mạch...”
“Tại nó vừa nhận được cái tin khủng khiếp đó từ Chicago. Vợ nó mới gọi điện báo họ đã tìm thấy... của thằng bé.” Giày Cao Bồi xua tay rất lịch sự: “Đúng vậy, chúng ta thường nghe rằng người ta vẫn hay vào bệnh viện với chứng nhồi máu mà chúng tôi vẫn cho là do căng thẳng. Nhưng với một người bình thường, ông có thể hù dọa cả ngày khiến anh ta sợ đến vãi đái trong quần thì anh ta cũng chỉ đổ mồ hôi hay đau bụng và thấy rất khó chịu, nhưng anh ta sẽ không bị nhồi máu cơ tim. Sự căng thẳng chỉ xì ra trong phút chốc đó thôi cho thấy thực chất nó là do một nguyên nhân cơ bản: di truyền.... Ông Cappadora này, cha ông mất vì bệnh gì?”
“Cha tôi chết trong Thế chiến thứ nhất. Lúc đó ông còn trẻ. Mới hai mươi thôi.”
“Trong gia đình ông có ai bị bệnh tim không? Các chú các bác ông chẳng hạn?”
“Có chứ,” ông trẻ Augie nói. Giọng ông có vẻ ngạc nhiên như muốn hỏi hai chuyện này thì có liên quan gì với nhau. “Hai người anh của bố tôi chết rất trẻ vì nhồi máu cơ tim. Một người có lẽ mới khoảng bốn mươi lăm. Nhưng người anh thứ tư vẫn còn sống. Giờ ông ta đã chín mươi rồi. Riêng chúng tôi có một người anh chết vì ung thư phổi. Và tôi có một người em là Ange, nó phải đeo máy điều hòa nhịp tim. Tuy nhiên, đến giờ phút này thì nó vẫn ổn.”
“Đấy, ông thấy chưa. Và...” Giày Cao Bồi nhìn vào hồ sơ. “Pat có tiền sử hút thuốc, không hút nhiều nhưng anh ấy hút từ khi còn trẻ, anh ấy nói thế. Xem nào, mười ba hay mười bốn tuổi, có phải không nhỉ?”
“Nó nói được à? Nó tỉnh hả? Chính nó nói với anh như thế? Não nó vẫn còn hoạt động sao?”
“Ồ, anh ấy vẫn còn lanh lợi lắm. Anh ấy có bất tỉnh đâu. Đương nhiên là anh ấy rất lo lắng, đương nhiên rồi. Chúng tôi đã phải chích cho anh ấy dịu lại...”
“Sẽ phải mổ à?”
Giày Cao Bồi mím môi. “Chưa đâu, từ từ rồi tính. Công việc của chúng tôi hiện nay là làm cho anh ấy ổn định đã, rồi khi nào có thể thì sẽ rọi xem bên trong tim anh ấy. Nhưng kết quả điện tâm đồ của anh ấy không đến nỗi tệ. Chưa có biểu hiện của những sóng Q – những biểu hiện nguy hiểm nhất.”
Ngay lúc đó mẹ nó ào vào phòng, đôi mắt mẹ nhòa nhoẹt chì đen. Mẹ mặc cái quần jean thường ngày, giày thể thao không cột dây, không vớ, với cái áo xa-tanh hết sức kỳ cục dài lòng thòng, và một, chỉ một chiếc bông tai bằng ngọc trai lớn đang lủng lẳng.
“Pat đâu?” mẹ nắm tay Giày Cao Bồi hỏi. Chú ấy không giật tay ra – Vincent thích thế – chú chỉ đặt bàn tay mình lên tay mẹ và nói lại những gì đã nói suốt từ chập tối đến giờ, như: “Điều đầu tiên chị cần biết là chồng chị đã qua cơn nguy kịch nhất,” rằng “viễn cảnh hồi phục, nói một cách thận trọng, là khá tốt đẹp...” Mẹ chẳng nghe chú ấy nói, dĩ nhiên rồi. Mẹ bảo: “Tôi muốn gặp Pat.”
Câu ấy như một lời nhắc nhở Vincent. Giờ thì nó có thể lên tiếng được rồi. Vì thế nó nói: “Cháu muốn gặp bố cháu. Con cũng muốn gặp bố nữa.”
Cả Giày Cao Bồi và mẹ đều nhìn xuống Vincent. Beth hỏi: “Con đã ăn gì chưa?”
Ăn à? “Dạ rồi.” Vincent đáp.
“Chúng tôi muốn gặp Pat,” mẹ nói với chú bác sĩ.
“À, tôi nghĩ là được rồi đấy, nhưng chỉ một hay hai phút thôi nhé.”
Họ được đưa vào một lối đi lót gạch giữa hai dãy giường ngủ có màn che. Có ai đó – giọng như một ông già – hét lên “đồ y tá mọi đen”. Một em bé đang rên rỉ trong phòng chờ. Cô y tá, làm nó nhớ đến mấy bà xơ ở trường Mount Mary của nó, chỉ về phía cái giường ngay chính giữa; màn đã được kéo ra, và bố đang nằm đó. Trông bố tệ hơn nhiều so với lúc bố khuỵu xuống ở hẻm sau nhà hàng. Lớp da chung quanh miệng bố thâm tím, và có hai ống nhựa móc vào mũi bố nối với một bảng bằng kim loại trên tường. Một cánh tay bố bị cột chặt vào một bảng, phía trên là một túi nước treo lơ lửng đang nhỏ từng giọt, từng giọt; Vincent tính giờ, chính xác là cứ hai giây một giọt.
Bố nói nhỏ. “Con yêu, đến đây nào.” Vincent đi đến cạnh giường. Nó muốn ôm bố nhưng cũng sợ bố sẽ đụng vào người nó. “Con đã cứu bố, con yêu. Con đã cứu mạng sống của bố già này. Con là một cậu bé dũng cảm.”
Nước ứ đầy trong mắt Vincent nên nó giả vờ săm soi ngực bố để xem tim bố còn đập dưới lần áo in hoa của bệnh viện không. Mới đầu nó chỉ thấy mẹ quỳ xuống bên cạnh chiếc ghế cao rồi gục đầu vào cánh tay bố. Nhưng sau nó bắt đầu chú ý đến lớp chì trang điểm đen thui dính đầy trên mấy miếng gạc trên người bố. Bẩn quá đi mất, Vincent nghĩ. Cái thứ đen đen đó chắc là không được khử trùng rồi.
“Bethie, ôi cưng ơi. Anh mệt quá,” Pat nói.
“Paddy, trông anh kinh quá. Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã không có mặt ở đây. Nếu em biết thế thì, thì, Chúa ơi, Paddy, em đã ở nhà rồi...”
Bố cố đưa tay ra, như khi bố nhấc bổng Vincent lên để thay bóng đèn trong nhà để xe, đặt lên mái tóc mẹ bình thường ở phía trước nhưng rối bù ở đằng sau giống như khi Kerry mới ra khỏi giường vào mỗi sáng – rối tung rối bù, và bện lại từng chùm như thể đã lâu rồi mẹ chưa chải đầu. Vincent sởn cả gai ốc.
“Em yêu,” bố nói. Mẹ bắt đầu khóc, giọng mẹ khàn khàn làm Vincent tưởng mẹ đang nôn, nhưng sau đó nó làm Vincent thấy ngượng. Cô y tá nhìn vào, bậm môi cười buồn rồi kéo màn che lại.
“Bethie, nói cho anh nghe đi. Nói ngay đi em.”
Mẹ đưa đôi mắt to đẫm lệ đen đang chảy ròng ròng xuống má nhìn Vincent. “Để chút nữa đã.”
“Nghe này, Bethie, tối nay chính con đã gọi 911. Nó cũng có thể nghe.”
Thế là mẹ kể cho cả hai người về chiếc giày. Về chuyện ăn trưa, ăn tối hay gì gì đó tại một khách sạn với dì Ellen, và đột nhiên dì Candy xuất hiện với cái áo cưới bằng lụa màu be, tay cầm chiếc giày em bé màu đỏ của Ben. Vincent thấy khó hiểu; có gì mà quan trọng đâu, họ có chiếc giày của Ben cả trăm năm trước rồi mà. Nhưng không phải thế. Theo như cảnh sát nói thì đó là chiếc giày kia của Ben, hay một chiếc giống thế, và nó được để trên một cái bàn trong phòng ăn của khách sạn nơi lớp của Beth, vào chính ngày đó, cũng chính cuối tuần đó, đang tổ chức lễ kỷ niệm lần thứ hai mươi của lớp. Tại khách sạn Hyatt lớn cạnh sân gôn ông ngoại Bill hay chơi. Không phải khách sạn Tremont. Không phải khách sạn Vincent thỉnh thoảng vẫn mơ thấy trong các giấc mơ rượt bắt của nó; bất cứ khi nào nó muốn, chỉ cần nhắm mắt lại là nó có thể hình dung được những hàng gạch lót và màu của những viên thịt chiên đó. Thỉnh thoảng, khi nó nằm trên giường vào ban đêm, nó cố nghĩ đến mấy hàng gạch lót cùng cái mùi đó và cảnh nó đứng trên chiếc xe đẩy hành lý để nó không nằm mơ thấy cảnh rượt bắt nữa. Nhưng không được. Giấc mơ đó đến rất tùy tiện.
Bố vừa thở hổn hển vừa nói: “Vậy có nghĩa là họ sẽ mở lại...”
“Suuuuuỵt. Anh nghỉ ngơi đi. Họ đã đóng hồ sơ lại đâu, Pat,” mẹ nó nói.
“Họ nghĩ thế nào, ai đã....?”
“Candy nói có lẽ ai đó đã tìm ra chiếc giày lâu rồi, và đó chỉ là một trò đùa bệnh hoạn. Hay có lẽ lại là một chiếc giày khác mà một kẻ điên khùng nghĩ sẽ là chuyện giật gân, anh biết rồi đó....”
“Ellen có ở đó không?”
Mẹ không trả lời ngay. Mẹ có biết không chứ? Vincent thắc mắc.
“Ellen đã không cho em biết tối đó có cuộc họp mặt lớp. Mãi đến khi em đến đó nó mới cho em biết. Em đoán là nó nghĩ em sẽ không đến. Và thậm chí Candy cũng không có mặt trong buổi tiệc chiêu đãi đám cưới của chính cô ấy nữa. Em đã không chụp được cho cô ấy bức ảnh nào. Chồng cô ta hình như rất dễ thương....”
“Vậy bây giờ họ định làm gì?”
“Candy á?”
“Không, trời ạ, Bethie – cảnh sát ấy. Bender ấy.”
“Chúng ta sẽ nói tiếp khi nào anh khỏe lại, cưng ạ.”
“Beth.”
“Họ sẽ cố tìm hiểu xem ai là người đến buổi họp mặt đó lần thứ nhất, hay ai là người có mặt vào ngày hôm đó và mang chiếc giày trở lại lần này. Candy nói lần này họ có thể lấy dấu vân tay; lần trước họ cũng đã làm rồi đó.”
“Và nếu họ có thể có vân tay thì nghĩa là Ben....”
“Có đủ mọi nghĩa, Pat ạ. Cũng có thể là cái người đã bắt cóc Ben đang cố để lại một lời nhắn....”
Vincent nhảy nhổm lên khi thiết bị trên màn hình ở đầu giường bố bắt đầu kêu bíp bíp inh ỏi; cô y tá xuất hiện ngay lập tức. Cô vui vẻ nói: “Không sao đâu. Không có gì thay đổi cả. Chỉ hơi trục trặc chút xíu.” Mọi người nín lặng khi cô ta đưa tay sờ vào mấy ống dẫn trên người bố rồi đặt một máy đo nhỏ vào tai bố và nó kêu ngay lập tức. “Mọi chuyện đều ổn, ông Cappadora ạ. Nhưng ông phải nghỉ ngơi thôi.”
“Một phút nữa thôi mà. Vợ tôi mới vừa đến... Bethie, nghe này em. ‘Một lời nhắn’ ư?”
“Có lẽ chỉ là để an ủi chúng ta...”
“Beth! Để an ủi mình à?”
“Tụi em phải đi đây.” Đi đâu? Vincent tự hỏi. Họ sẽ đi đâu? Sẽ để bố lại đây một mình à? Nếu bỗng dưng tất cả những cái máy kia ngưng hoạt động cùng một lúc thì sao? Nếu bị cúp điện thì làm thế nào?
“Mình đi đâu hả mẹ?”
“À, về nhà con ạ. Mẹ nghĩ là mẹ sẽ đưa con đến nhà dì Laurie và rồi mẹ sẽ trở lại đây ngồi với bố. Con không thể thức suốt đêm được...”
Vincent bắt đầu khóc. “Con muốn ở đây với bố. Con không muốn về nhà dì Laurie. Con phải chăm sóc bố...”
“Suuuuuỵt,” Beth nói vì ông già kia bỗng run rẩy la lên: “Gì thế? Sao ở đây ồn ào quá thế?”
“Mẹ sẽ lo cho bố,” Beth vừa nói vừa kéo Vincent lại gần. Nó giằng ra. Mẹ nó có mùi ghê quá, thật vậy, mẹ nó có mùi như... nó vẫn nhớ cái mùi đó, như mùi nước hoa ông nội Angelo thường dùng, có thể là ông vẫn còn đang dùng, loại nước hoa làm Vincent nhớ đến mùi vải lót trong một hộp đựng nữ trang cũ. Mẹ có mùi nồng như thể mẹ đã nhúng nguyên cả đầu mẹ vào trong đó, và điều này thật lạ vì mẹ thường chỉ thơm mùi sữa rửa mặt Noxzema thôi. Mẹ không xài nước hoa bao giờ. Nhưng trước khi nó có thể hít lại lần nữa thì chồng của dì Laurie – dượng Rick – xuất hiện và nắm lấy tay nó.
“Đi với dì Laurie nào, cậu bé ngoan,” dượng Rick vừa nói vừa nháy mắt với bố. Khi dượng Rick kéo nó đi về phía cửa, Vincent thấy mẹ nó quỳ xuống lại bên giường và nghe mẹ thì thầm: “Paddy. Em sẽ đi bất cứ đâu. Em sẽ làm bất cứ điều gì. Cái nhà hàng với bố anh. Mình có thể làm việc đó. Em... muốn anh làm chuyện đó. Khỏe lên đi anh, Paddy. Đừng chết trên tay em. Đừng chết mà.”
Giờ mẹ mới hối hận, Vincent nghĩ. Mẹ đã luôn muốn giết bố và giờ thì mẹ lại hối tiếc vì đã suýt làm bố chết. Hay có lẽ mẹ chỉ giả vờ hối tiếc. Thật dở hơi. Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu mẹ đã cố tình làm thế, như một lời nguyền? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bố đã chết ngay trong ngõ hẻm, và Vincent phải đi về nhà một mình với mẹ, mãi mãi, còn bố sẽ không bao giờ về nhà, không bao giờ ở bên nó nữa?
Và nếu một ngày nào đó mẹ phát hiện ra thì sao? Về mấy thứ đó? Nó thấy nhộn nhạo trong bụng, bụng nó cồn cào vì sợ hãi khi nó nhìn mấy lọn tóc xoăn bết lại đằng sau đầu mẹ nó, gần như tím thẫm dưới ánh đèn bệnh viện. Nó phải tự nhủ rằng thậm chí khi mẹ ôm chặt lấy nó, hay giật mạnh sau cổ nó thì mẹ cũng không muốn làm nó đau mà chỉ là đôi tay mẹ thôi. Đôi tay thô bạo của mẹ. Đôi khi mẹ nhìn nó như thể mẹ muốn nằm đè lên người nó, như một cái chăn. Những lúc đó, đôi tay mẹ lại dịu dàng như tay nha sĩ vậy, đôi bàn tay rất nhẹ.
Nhưng nếu mẹ biết.... Trong một lúc lâu, nó biết chắc rằng nếu mẹ biết thì mẹ cũng sẽ giết nó. Mẹ không còn chọn lựa nào khác.