Chương 13 Tháng Năm, 1990-
Dưới giàn nho xơ xác ở sân sau mà bố chẳng bao giờ ngó ngàng tới dù bố luôn nói sẽ chăm bón nó và bố thường hét lên nếu chúng lẩn quẩn ở đó, Vincent và Alex Shore bắt đầu dựng một thành phố toàn bằng cành cây cho mấy nhân vật đồ chơi Playmobil sống trong đó. Bây giờ chúng đã lớn, gần mười hai tuổi rồi, và thật ra chúng không còn chơi với mấy thứ đó nhiều nữa; chúng hay đạp xe xuống tiệm bán đồ điện tử Radio Shack hay lang thang chơi với mấy cái vòng ở công viên. Tối qua, khi nói chuyện điện thoại, chúng đã đặt ra một kế hoạch lớn để sử dụng mấy cuộn dây kẽm mà Vincent đã tìm được. Chúng sẽ giăng nó từ cửa sổ nhà Vincent sang cửa sổ nhà Alex, cách đó ba căn ở bên kia đường, để thiết lập một điện thoại có thể hoạt động được. Nhưng khi bố Vincent bắt gặp nó đang lấy tấm ngăn của phòng ngủ ra rồi lại thấy nào búa nào đinh thì bố ra lệnh phải chấm dứt chuyện đó ngay.
“Sao con ngu thế? Con muốn bẫy lộn cổ một đứa nào đó đi xe mui trần hả?”
Chuyện này đối với Vincent nghe cũng được đấy.
Nhưng chuyện điện thoại dây kẽm này phá sản nghĩa là cần phải có gì đó để làm. Và tuần vừa rồi quả thật nóng quá. Hồ bơi lại chưa mở cửa. Còn mẹ Alex không cho tụi nó vào nhà vì em Max của nó đang bị thủy đậu.
Mới đầu tụi nó chỉ dựng lên mấy chướng ngại vật để chơi trò đánh nhau thôi; nhưng Vincent tìm được mấy sợi dây bố nó cắt từ mấy cây cà chua ra và chỉ cho Alex thấy mấy người da đỏ sử dụng chúng để làm lều – bằng cách cột một mớ những cây que cùng cỡ lại ở trên đầu rồi bẻ cho xòe ra. Thế là đã có một cái khung. Alex muốn lấy vải mỏng phất lên đó, nhưng Vincent nói: “Không, để lấy nhựa trong phủ lên, như thế mình có thể thấy chúng đang làm gì trong đó.”
“Chúng không làm gì đâu trừ khi mình vào trong đó nhấc chúng lên và di chuyển chúng,” Alex nói.
“Cậu không hiểu ý tớ. Sẽ giống như mình dựng lên mấy cảnh nho nhỏ, giống như một cái lều phủ da hươu cho mấy người săn bắn hái lượm hay đại loại thế. Sẽ giống một mô hình như trong Viện bảo tàng Thiên Nhiên ấy mà.” Alex chưa được vào Viện bảo tàng Thiên Nhiên bao giờ. “À, đó là nơi có nhiều xác ướp và các thứ, và trong đó có mô hình mấy người săn bắn hái lượm và người Inca. Giống như mấy mô hình vậy đó.”
Alex càu nhàu: “Tớ không muốn làm cái đó. Tớ chỉ muốn chơi trò chiến tranh thôi.”
“Xì, chơi trò đó chán thấy mồ, mà lại ngớ ngẩn nữa. Dù sao thì mấy thằng đó cũng là đồ chơi của tớ.” Nói vậy nghe không hay chút nào, Vincent nghĩ, và nó phải cẩn thận hơn. Alex là thằng bạn thân nhất của nó – gần như là thằng bạn duy nhất của nó. Nhưng nó cũng không muốn chơi cái trò ngây ngô trẻ ranh và chán ngắt như trò chiến tranh. “Đi mà, Al. Vui lắm.” Khi Alex còn đang suy nghĩ lại thì Kerry bước ra sân. Nó mặc cái áo đầm nhung Cô Gái Mỹ (nó cứ mặc mãi cái áo này, cũng phải đến cả trăm đôla ấy; mỗi lần thấy nó là Vincent lại phát cáu, như hôm nó mặc cái áo đó rồi khoác một áo len bên ngoài đi tới phòng tập thể dục; vậy mà chẳng ai ngăn cản nó cả). Kerry đang lôi một cái xô lớn, nước đầy lên tận miệng. Vincent ngửi thấy mùi hôi nồng nặc ngay lập tức.
“Chờ chút,” nó nói với Alex. “Kerry, cái gì ở trong xô đó?”
Kerry mỉm cười. “Mấy thứ dưới bồn rửa chén. Em sẽ giết mấy con bọ trong cái thùng cát.”
Vincent bước tới giật lấy cái xô; ngay lập tức con bé giơ chân đá Vincent – nó mới bốn tuổi nên có lẽ sẽ đá nhẹ hều. Nhưng nó đá cũng đau lắm. Vincent phải lấy chân đè lên chân nó cho nó đứng yên.
“Kerry, đây là nước amoniac. Độc lắm đó. Em không được chơi với thứ này. Mẹ đâu?”
“Đang nói chuyện điện thoại.”
“Mẹ cho em chơi với thứ này à?”
“Dạ,” Kerry đáp. Chà, cũng có thể lắm, Vincent nghĩ. Ôi thôi.
“Em có thể giết mấy con bọ rất đơn giản bằng cách pha xà bông với nước rồi dùng bình xịt nước xịt vào chúng. Vậy vui hơn.” Nó đổ xô nước amoniac xuống gốc mấy cây bạch dương của nhà ông Aberg; bố nói trong số cây này thì một nửa như trên thiên đàng, và nửa còn lại thì chướng mắt quá. “Em có muốn anh lấy cho em không?”
“Có, có,” Kerry vui mừng hét lên.
Vincent trở lại dưới giàn nho. “Để tớ đi lấy cái này cho nó rồi sẽ lấy nhựa trong phủ cái lều nhé, được chứ, Al? Cậu muốn uống Coca không?”
“Cậu hách dịch quá,” Alex nói.
“Thôi đi,” Vincent cảnh cáo nó. Hai tay nó nắm chặt lại; luôn luôn là thế, nó không sao làm khác được – thậm chí các thầy cô cũng biết điều này.
“Mẹ tớ nói cậu hách dịch vì mẹ cậu không bao giờ không ngó ngàng đến cậu.”
“Không bao giờ thèm ngó ngàng đến tớ, Al à. Cậu dùng từ sai rồi.”
“Ờ, mẹ tớ nói như vậy đó. Và tớ nghĩ là mẹ tớ nói đúng. Bố cậu đi làm việc suốt còn mẹ cậu không bao giờ không ngó ngàng gì đến cậu.”
“Cậu biết không, Al, mẹ cậu ngớ ngẩn lắm.”
“Ờ. Rồi sao?”
“Người lớn không nên nói điều đó ở những nơi trẻ con có thể nghe được. Mẹ cậu sẽ giết cậu nếu biết cậu đã nói với tớ chuyện đó.”
“Thì sao?”
“Thì, cứ chơi đi, được không? Mình có thể chơi trò chiến tranh và một ngôi làng của mấy người săn bắn, đồng ý chứ? Mình có thể chơi cả hai thứ luôn,” Alex nhún vai. Vậy là được rồi. Nó sẽ không bỏ đi nếu Vincent nhanh chân lên.
Vincent vào bếp chộp lấy hai lon Coca, và dù không thấy mẹ nó, ngay lập tức nó nhận ra cách mẹ đang nói chuyện điện thoại. Vì mẹ thật sự đang nói chuyện, mẹ nói: “Thật vậy sao? Chị biết chuyện này từ lúc nào?... Nhưng chị thật sự quyết định khi nào?” Và rồi: “Nhưng chị vẫn thích chứ?... Đúng không? Bao nhiêu lần rồi?” Mẹ cười. Mẹ nó đang cười. Nó lần theo đường dây điện thoại chạy quanh bức tường phòng ăn, và thấy mẹ đang cuộn mình trên ghế, ngón tay đang xoắn xoắn tóc. Khi mẹ thấy nó, mẹ vẫy nó lại.
Mẹ vẫy nó và còn... nhoẻn miệng cười hết cỡ nữa chứ.
Vincent đem hai lon Coca ra ngoài. Chết thật. Nó quên bình xịt bọ cho Kerry rồi. Mẹ không còn nói điện thoại nữa nhưng mẹ lại quay số. Mẹ nói to với Vincent: “Con đoán xem ai sắp kết hôn nào?”
Vincent sững sờ đến nỗi đánh rơi cái bình xịt nước đang gần đầy xuống bồn rửa bát; nó chảy xuống cống. Mẹ không bao giờ bắt chuyện với nó hay với bất cứ ai cả. Nó đã để ý nhiều lần, giống như thí nghiệm ấy mà, để xem mẹ nó phải mất bao lâu mới mở miệng nói nếu điện thoại không reo hay nếu Kerry không xin mẹ một cái bánh quy hay cái gì đó. Và nó thấy mẹ nó có thể không nói cả mấy tiếng đồng hồ liền, có khi cả mấy ngày nữa ấy chứ. Nó đã thấy mẹ không nói cả một ngày trời khi bố phải đi xa. Mẹ dọn giường, mẹ dọn dẹp, như một người bình thường, trừ việc mẹ lặng thinh, thậm chí mẹ cũng không ngân nga nho nhỏ trong miệng. Không phải mẹ không ngó ngàng đến nó mà chỉ là mẹ thậm chí không biết đến sự hiện diện của nó.
Vincent không tin là mẹ không thật sự suy nghĩ; người ta không thể làm thế được. Nó với cô chị họ Moira đã thử nhiều lần rồi khi chạy vòng quanh nhà mà không nghĩ đến một con heo. Không thể làm được. Là người thì lúc nào cũng phải suy nghĩ; không thể không suy nghĩ. Với đầu óc đơn sơ của nó, nghĩ đến mẹ làm nó đau đầu quá – giống như khi radio bị nhiễu vậy. Cô Tree đã từng nói về cái đầu của mẹ – khi cô nghĩ Vincent đang ngủ – “Nhà sáng đèn nhưng không có ai ở nhà”. Nhưng Vincent không đồng ý.
Đôi khi nó tưởng tượng đầu mẹ giống như tổ ong vậy.
Nhưng giờ thì mẹ đang nhìn thẳng vào nó.
“Candy,” mẹ nói, và nó tự hỏi có phải mẹ nó muốn ăn một ít kẹo à? Nhưng rồi nó nhận ra rằng mẹ muốn nói đến người bạn cảnh sát của mẹ, người thỉnh thoảng cuối tuần vẫn đến và cho Vincent sờ một chút vào khẩu súng đã được tháo hết đạn hay cho chơi với cái huy hiệu bằng vàng của cô ấy. “Dì Candy sắp lấy chồng. Con tin nổi không?”
Vincent biết mẹ muốn nó trả lời. Nó nói: “Chà, dì cũng khá già rồi.”
“Ồ, dì không già lắm đâu, Vincent. Dì... xem nào... bốn mươi, mẹ đoán thế. Dì muốn... dì muốn có con trước khi quá trễ.”
“Quá trễ á?” Vincent vờ hỏi cho có vẻ quan tâm, và mong mẹ nó cứ nhìn nó như thế này mãi.
“À, phụ nữ chỉ có thể có con trong một khoảng thời gian nào đó thôi. Sau đó thì họ già quá và cơ thể họ không hoạt động cho việc đó được nữa.” Mẹ muốn nói đến sự mãn kinh, Vincent nghĩ – nó đã được học về chuyện này ở trường rồi. Nó luôn tự hỏi tại sao lại là mãn chứ? Tại sao không là hết luôn?
“Nhưng đó là khi mình già lắm rồi chứ, phải không mẹ?” nó vội vã hỏi khi thấy mẹ có vẻ không muốn nói nữa.
“À, nếu mình có con khi đã già thì đôi khi đứa bé không được bình thường. Nó sẽ bị khuyết tật bẩm sinh.” Ngay lúc đó nó thấy mẹ nó lại biến mất. Bây giờ mà nó có đâm lọt tròng mắt ra thì mẹ cũng chỉ nói “Vincent, chơi cái đó ở ngoài.” Mẹ lại quay sang cái điện thoại. “Mẹ muốn dì Laurie đến trông Kerry cho mẹ. Con có muốn ở với bố không? Con có thể ở nhà một mình cho đến khi bố đi làm về không?” Mẹ cau mày. “Phải chi Jill vẫn còn ở đây.” Mẹ vẫn luôn ước ao chị Jill đã không nghỉ học để lập gia đình. Nhưng Vincent biết đây không phải một trong những câu hỏi mà cha mẹ thường hỏi khi họ đã biết câu trả lời. Mẹ nó không thế. Khi mẹ hỏi ở lớp năm thầy cô có cho làm toán chia trên giấy không thì thật sự mẹ chẳng biết là nó có hiểu “toán chia trên giấy” nghĩa là gì. Mẹ không biết là nó đã đứng thứ nhì trường trong cuộc thi đánh vần, và nó không được nhất vì cái từ “withdrawal”.
“Trông Kerry khi nào?” nó hỏi.
“Cuối tuần sau, vào cuối tuần sau,” mẹ lại nhìn nó. “À, dì Candy muốn mẹ chụp hình. Cho bữa tiệc cưới. Ở Chicago. Và mẹ đã đồng ý.”
Vincent phải ngồi xuống. Giờ này có lẽ Alex đang bực mình lắm đây; hay nó đã đi về nhà rồi cũng nên. Lẽ ra Vincent đã phải ra ngoài để ngăn không cho Kerry chạy ra phố hay làm gì bậy bạ.
Nhưng nó phải nghe cho hết chuyện này đã. Không thể tin được.
Trong mấy năm qua, mẹ đã bay đến New York hay đến Florida để làm việc. Nhưng chưa bao giờ, chưa bao giờ mẹ đi Chicago – ngay cả khi cô Tree sinh em bé, hay khi ông nội Angelo bị đau tim, hay vào dịp Giáng Sinh, hay khi đi nhận dạng các tử thi mà cảnh sát nghĩ là Ben.
“Mẹ sẽ đi với bố chứ?” nó hỏi.
“Ờ, cũng có thể. Không, mẹ không nghĩ thế đâu. Ý mẹ là bố còn phải làm việc. Mẹ nghĩ là...”
Mẹ nhìn Vincent chăm chú như thể cả hai đang phát hiện ra kho báu tiền vàng Tây Ban Nha không bằng. “Chắc mẹ chỉ đi một mình và sẽ ở tại nhà dì Ellen. Chỉ một đêm thôi mà. Được chứ?”
“Dạ được. Mẹ sẽ ổn chứ?”
“Mẹ nghĩ không sao. Con cũng sẽ ổn chứ?”
“Dạ.” Làm thế nào khác được, Vincent nghĩ; không giống như khi mẹ hỏi nó lúc nào thì đi ngủ hay đại loại thế. Nó nhìn vào mặt mẹ trong khi mẹ nó nhìn ra sân – nó có thể thấy Kerry ngoài đó, đang trịnh trọng xịt nước vào hộp cát. Hình như mẹ đang cố nghĩ về những gì mẹ sẽ làm; nó có thể thấy những suy nghĩ của mẹ chạy tới chạy lui như con rối. Tay mẹ run rẩy định cầm điện thoại lên. Nhưng rồi lại để trên đùi. “Mẹ nghĩ bố sẽ cho mẹ đi à?” nó lo lắng hỏi.
Mẹ lặng thinh một lúc, lâu đến nỗi Vincent lại tưởng mẹ đã biến mất rồi. Nhưng sau đó mẹ nói: “Hả, cho mẹ đi? Bố con đâu phải là ông chủ của mẹ, Vincent. Mẹ muốn đi đâu là mẹ đi thôi.”
Nhưng một tuần sau nó vẫn còn kinh ngạc khi mẹ đi thật. Mẹ bỏ cái túi vải to đùng vào cốp xe với ba cái máy ảnh và đèn flash, thậm chí mẹ còn đem theo miếng vải phủ đầu màu đen làm mẹ giống như mấy ông chụp hình xịt khói trong mấy phim câm vậy. Họ đứng trên hiên, chờ bố đi mua đồ về.
“Con có muốn mẹ gọi điện thoại cho con tối nay khi bố đang làm việc không?”
“Con cũng đi với bố mà,” Vincent đáp.
“Ờ, vậy thì tốt rồi.”
Bố lùi chiếc Toyota lên đường cho xe vào nhà rồi bắt đầu khiêng mấy bao phân bón cỏ ra, dù theo như Vincent biết thì nhà nó chẳng có loại cỏ nào ngoại trừ loại cỏ xấu nhất trong khu phố. Bố thả bao cuối cùng xuống làm nó hơi bung miệng ra, rồi dựa đầu vào cốp xe đang mở.
“Bố không sao chứ?” Vincent hỏi. Mẹ vẫn cứ đứng yên một chỗ.
“Chỉ vì bố già rồi,” bố vừa nói vừa lấy tay áo sơ mi bằng nỉ sờn rách chùi mặt.
Mẹ cúi xuống nhưng không ôm nó, và mẹ siết chặt cánh tay bố. Vincent thắc mắc, nó hay thắc mắc lắm, liệu mẹ có hôn bố không; mẹ không hôn. Có lẽ đó là điều người ta không muốn làm trước mặt đứa con chưa dậy thì của mình.
“Em chắc là không cần anh lái xe đưa em đi chứ?” bố hỏi.
“Em lái được mà, Pat. Em mắc nợ cô ấy. Cô ấy không bỏ cuộc.”
“Anh nghĩ cô ấy điên rồi. Chuyện này điên thật. Tay kia cũng điên luôn.”
“Như cô ấy thường nói, người ta còn làm những chuyện ngớ ngẩn hơn thế nữa ấy chứ.”
“Anh cũng nghĩ thế,” bố nó mỉm cười. “Hôn cô dâu giùm anh nhé. Nhưng đừng hôn mạnh quá.” Bố luôn hài hước kiểu đó về dì Candy làm Vincent luôn nghĩ bố cho dì Candy là dân đồng tính, chỉ kết hôn với nữ thôi. Nhưng không phải đâu. Nó biết chắc như thế. Người dì rất thơm. Theo nó thì dì Candy sẽ là một bà mẹ tuyệt vời – chỉ xét tới mấy dụng cụ dì để trong xe thôi cũng đạt tiêu chuẩn đó rồi. Nó muốn được làm con dì Candy lắm.
Tối đó, khi nhà hàng đông khách, ông trẻ Augie thật dữ dằn, ông la hét mọi người, ngay cả bếp trưởng Enzo mà thường ngày ông vẫn sợ. Ông la lên: “Người ta đang chết đói hết ở ngoài kia kìa. Nếu người ta muốn chết đói thì họ sẽ tới Ethiopia chứ đâu có ngồi trong phòng ăn của tôi!”
Cuối cùng, ông Enzo chĩa mũi dao to nhất của mình vào ông trẻ Augie và nói: “Anh mà nói một câu nữa thì tôi sẽ đâm phập cái này vào cái mũi mập bự của anh đó, Augusto. Ông già điên à! Anh đã thuê được ai ngon bằng tôi chưa?” Bố Vincent đã phải can họ ra. Vincent thích những vụ như thế này dù bố không thích chút nào. Bố ghét đánh nhau. Cô Linda, cô hầu bàn tóc đỏ to bự, đã kéo Vincent sang một bên gần cửa sau nơi mấy đứa trẻ con Mexico mặc áo sơmi trắng có thêu dòng chữ Nhà Hàng Cappadora trên túi đang ngồi rúm người lại. Đầu nó được ép vào giữa hai bầu vú cô.
Cô nói: “Đừng cãi nhau trước mặt thằng bé chứ. Paddy, làm cho họ nín đi.”
Linda đưa nó ra khỏi nhà bếp rồi cho nó ăn mì sợi nhỏ với xốt sò, món nó thích nhất. Nó đang vừa ăn vừa nói chuyện với Mickey, người bán sỉ thảm và Tory, người pha chế rượu thì Tory nhận được điện thoại gọi cho bố nó.
“Đi gọi bố mau,” anh ta bảo Vincent rồi nói vào điện thoại. “Bethie ơi, chờ chút nghe. Anh nghe không rõ. Để anh gọi anh ấy.”
Ông trẻ Augie đang ngồi trên một cái ghế gỗ trong bếp, lau mặt bằng một khăn tay lớn và uống nước đá. “Tại sao mọi người lại uống mấy thứ khác mà không uống nước đá nhỉ, Vincenzo?” ông hỏi nó.
“Bố đâu rồi, ông?”
“Ở ngoài kia. Đang hút thêm thuốc độc.” Cũng như ông nội Angelo, ông trẻ Augie là người đã bỏ hút thuốc; thậm chí ông không cho phép hút nơi quầy rượu nữa kia. Người em của họ, ông Cosimo, đã chết vì ung thư phổi.
“Bố ơi,” Vincent gọi với ra ngoài. “Mẹ đang chờ bố trên điện thoại kìa.” Bố nó vứt mẩu thuốc qua hàng rào rồi cầm lấy điện thoại. Trời nóng, trong bếp nóng đến nỗi ông Enzo chỉ mặc áo lót làm Vincent cứ muốn buồn nôn mỗi lần thấy ông. Bố kéo dây điện thoại ra tận ngoài ngõ hẻm. Bố ra hiệu cho Vincent đến đứng bên bố. Vincent tiến lại gần, nó ngắm những dải ánh sáng nhợt nhạt nó thường nghĩ là những tia sáng phương Bắc khi nó còn nhỏ, mà thật ra là những ánh đèn từ khu Vanland bên kia xa lộ Đông-Tây. Nó mệt quá và bị hớp hồn bởi những ánh đèn nên không để ý mấy ngón tay bố đang siết chặt cổ nó; bố đang làm nó đau quá. Khi Vincent thoát ra được thì cổ áo phông nó ướt đẫm.
“Họ tìm thấy gì nữa?” bố đang nói. Và rồi “Nó ở cái chỗ chết tiệt nào vậy? Hyatt nào chứ?... Ôi, tận Elmbrook cơ à, đương nhiên rồi, phải thế thôi... Candy sao? Anh nghĩ cô ấy sắp kết hôn mà...” – Vincent nhìn mồ hôi nhỏ giọt tong tỏng từ môi trên của bố. Trông bố buồn cười quá; cặp mắt bố nhìn thăm thẳm. “Anh sẽ đi ngay, chắc mà.... Tại sao chứ? Em sẽ làm gì? Ellen có đang ở với em không?” Bố che ống nói rồi bảo Vincent: “Lấy cho bố ly nước, anh bạn.” Vincent vào trong đến máy làm nước đá. Nó đổ đầy đá đến ba phần tư ly, bố vẫn thích thế, rồi chầm chậm bưng ra cho bố, nó phải dùng mông đẩy cánh cửa bếp ra. Ngay lúc đó nó thấy bố đang quỳ – Bố đang cầu nguyện, nó nhủ thầm. Tại sao lại cầu nguyện chứ? Nhưng điện thoại đang nằm trên đất, và một giọng nói vẫn quang quác phát ra từ trong điện thoại: “Pat? Pat? Anh còn đó không?” Hai tay bố nó đang đè trên ngực, và cặp mắt sâu thăm thẳm của bố ngước lên nhìn Vincent như một trong những vị thánh trong viện bảo tàng vừa thấy Chúa.
“Bố nghĩ bố bị ốm, anh bạn ạ,” bố nói với Vincent. “Bố nghĩ có một con voi đang đứng trên người bố.” Bố cố mỉm cười.
Vincent với tay qua người bố lấy chiếc điện thoại, nó dập máy đủ lâu để không còn nghe giọng mẹ trong đó nữa, rồi quay số gọi 911.