Chương 16 REESE-Tháng Mười Một, 1991--
Người ta bỏ thứ này trong mấy thùng chứa bằng nhựa dẻo để chứa sữa hay đại loại thế.”
“Nhưng đây là chất rắn mà.”
“Cũng giống như bánh ngọt, nó được làm từ những tinh thể được nén lại và chú cần bao nhiêu hột nhỏ này thì chỉ việc xẻ ra bấy nhiêu.”
“Cháu cần bao nhiêu?”
“À, tụi cháu cần nhiều. Thấy mẹ luôn...,” Reese nhìn vị bác sĩ tâm lý ngồi phía bên kia bàn dò hỏi; không biết ông ta nghĩ gì nếu một thằng nhóc mười ba tuổi chửi thề nhỉ? Ông ta sẽ nghĩ đó là triệu chứng bệnh tâm thần của nó. Vậy thì được rồi; bố sẽ không phải chi tiền vô ích. “Nhiều thấy mẹ luôn. Gần một thùng luôn.”
“Ở đâu cháu có... ờ...?”
“Calcium carbide.”
“Cháu mua thứ này ở đâu? Cháu có phải... ờ... nhấc nó lên không?”
“Nhấc nó lên á?”
“Cháu biết mà – chôm nó đó Vincent.”
Lão này, Reese nghĩ, nói năng chẳng mạch lạc gì cả. “Không. Tụi cháu không chôm, một phần vì không thể chôm nó được, thứ này không còn được bán ngoài thị trường nữa – trừ những nơi như mấy chỗ đang xây dựng công trình. Hay một nơi khai thác mỏ thôi.”
“Khai thác mỏ?”
“Dạ, khai thác đồng hay than hay gì gì đó,” Reese liếc nhìn cái đồng hồ có mấy con số to đỏ chói bằng tinh thể lỏng sau lưng bác sĩ. Đã được hai mươi phút rồi. Ngay lập tức nó thấy hy vọng hơn. Với đà này thì nó có thể dùng bốn mươi phút kế tiếp để cà kê dê ngỗng về vụ nổ được rồi; và nếu trận bóng chày của Leadoff Man được chiếu trên tivi lúc một giờ, và nếu tính đến hai mươi phút bố thường dùng để giao ca cho người trực chung với mình là chú Deuce – bạn thân chơi bida của bố – cùng với thời gian lái xe nữa, để xem nào, lái xe mất mười phút vào ngày thứ Bảy – chà! nó sẽ có mặt ở nhà vào phút chót của hiệp hai, đầu hiệp ba, không hề gì. Đây không chỉ là trận đấu nó thích nhất (trận giữa Milwaukee Brewers, đội của nó, và đội White Sox, đội của bố) mà còn là trận đấu được cá cược nữa – một vụ cá cược đặc biệt. Nó ghét phải bỏ lỡ một trận đấu nó đã trút tiền vào đặt cược, đặc biệt là tiền của nó. Nếu cá cược chỉ cỡ như Reese thì người ta sẽ lỡ mất vài trận. Đương nhiên là thế. Nó không như Tom Boswell hay ai đó. Nó không viết về chuyện đó để kiếm sống vì nó chỉ là một đứa trẻ con, cơ bản là thế. Có những trận đấu loại của Liên đoàn Khúc côn cầu quốc gia trên tivi sau giờ nó phải đi ngủ. Và ban ngày có những trận đấu khi nó đang ở trường. Nó vẫn theo kịp – nhờ báo chí và cái radio và cả ESPN nữa – phải cố theo chứ – nhưng phải tổ chức nhiều và đôi khi nó cảm thấy như mình không đang xem trận đấu đó chỉ để giải trí. Nhưng trận này sẽ rất hay đây. Quả thật là sẽ hơi tàn nhẫn nếu nó có thể chấm dứt cuộc phỏng vấn nho nhỏ ở đây và đi về nhà.
“Khai thác mỏ à?” tay nói năng không mạch lạc hỏi. Trông chú ấy cũng cỡ tuổi chị Jill của Reese thôi, bà chị mà Reese chọc cho khóc dễ như chơi.
“Dạ, họ thường dùng cái họ gọi là đèn cung lửa, có cái ánh sáng nho nhỏ ấy, và với một thùng có nước, chú chỉ cần bỏ vài hột vào đó thôi thì nó sẽ tạo ra một vầng sáng thật lâu.”
“Tại sao người ta không dùng pin?” tay kia hỏi, một lọn tóc xoăn của tay đó rơi xuống giữa cặp mắt gã làm Reese thấy khó chịu quá.
“Hừ, xin lỗi chú chứ, lúc đầu họ không có pin mà, chú cũng biết đó, pin đắt quá. Nếu phải thắp sáng cái đèn trên đầu chú suốt mười hai tiếng thì chịu không nổi đâu. Và nếu chú có cả một đống người mà mỗi người phải có một cái mũ như vậy thì sao?”
“Đương nhiên rồi, chú biết Vincent à – vấn đề kinh tế ấy mà,” tay bác sĩ tâm lý ngồi dựa ngửa ra sau trên ghế thật thoải mái.
“Đúng thế.”
Nhưng nó chưa kết thúc được vì tay ấy lại tiếp tục. “Được rồi, mà làm sao cháu mua được mấy hóa chất ấy?”
“Trước đây họ thường bán trong mấy cửa tiệm bán đồ cắm trại.”
“Bây giờ có ai bán nữa đâu.”
“Đúng vậy. Họ bán những bình ga Coleman loại nhỏ và những thứ tương tự.”
“Làm sao cháu mua được?”
Reese nhìn đồng hồ. Rất tốt, rất, rất tốt. Đã được ba mươi phút rồi.
“Ông của bạn Jordie có. Ông ấy là kỹ sư.”
“Ông ấy có biết cháu lấy không?”
“Không.”
“Khi phát hiện ra... vụ việc thì ông làm gì? Theo chú thì đó là một sáng tạo khá tuyệt khi sử dụng mấy chất hóa học đó, nhưng cháu cũng có thể hiểu ông của Jordie có thể...”
“Ông không vui chút nào. Rất không hài lòng.”
“Còn bố mẹ cháu thì sao? Đảm bảo là họ cũng không bằng lòng.”
Reese nhìn chằm chằm vào mắt người đàn ông đó. Nó đã luyện như thế lâu rồi, tập cho không nháy mắt khi nằm trong bóng tối cho đến khi hai mắt nó thấy như thể có một lớp mủ gôm phủ lên. Tuy nhiên, cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm; đây là một thủ thuật rất tuyệt vời để đối phó với các giáo viên, ví dụ như khi họ nói: “Vincent, em có thể giải thích điều này không?”
“Bố mẹ cháu cũng không hài lòng. Đó là, ơ, lý do cháu ngồi đây.”
“Bố mẹ cháu không hài lòng với lời giải thích của cháu...”
“Ơ, không.”
“Và họ muốn cháu nói chuyện với ai đó chứ gì?”
“Đúng vậy, họ nghĩ cháu bị điên. Bố cháu nghĩ thế. Mẹ cháu thì...”
“Mẹ cháu thì sao?”
“À, mẹ cháu không quan tâm lắm.”
“Tại sao?”
“À, mẹ khá bận với em gái cháu và những việc linh tinh.”
“Đương nhiên rồi. Nhưng chú nghĩ cũng có thể bà ấy rất quan tâm đến việc này và đơn giản là không...”
“Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà.”
“Rồi cháu nậy nắp cống đầu tiên lên... Cháu làm thế nào vậy?”
“À, tụi cháu nâng nó lên.”
“Chúng khá nặng đấy chứ. Tụi cháu chỉ việc nâng nó lên thôi à?”
“Dạ, nhưng tụi cháu có một cái ống dài. Một cái ống thật dài, khoảng một mét rưỡi, bằng kim loại chứ không phải bằng nhựa PVC. Tụi cháu thọc vào cái lỗ ở đó...”
“Rồi tụi cháu nạy nắp cống lên?”
“Dạ.”
“Khó đấy chứ, phải không?”
“À, chú có biết họ thường nói thế nào không: ‘Cho tôi một đòn bẩy và một chỗ để đứng, tôi có thể chuyển dịch cả thế giới.’ Hay đại loại thế.”
“Họ ư?”
“À, không, ông ta. Ông Ac-si-mét ấy.”
“Ồ.”
“Dạ.” Tay này có vẻ hơi lo rằng một đứa trẻ mà lại biết về Ac-si-mét; người lớn thường hay lo lắng về bạn, về những gì bạn biết cùng các giới hạn của nó, và họ cực kỳ ghét nếu bạn vượt ra ngoài giới hạn đó – họ nói bạn khoe khoang khoác lác hay đê tiện hay đủ các thứ trên đời. Vì thế Reese nói: “Cháu đã được xem trên tivi.”
“Chú hiểu.” Tay bác sĩ nhìn xuống tập hồ sơ, ghi chép vào đó, rồi đẩy ngược cặp mắt kính lên đỉnh đầu. Giờ thì trông chú ấy còn trẻ hơn trước, như thể mới mười sáu thôi. Chuyện nhỏ, Reese nghĩ. “Vậy cháu nghĩ sao, Vincent? Có lý do nào ngoài vụ nổ làm bố mẹ cháu muốn cháu nói chuyện với chú không?”
Reese cau mày.
“Vincent.” Nghe giống như bị ong chích vậy. “Vincent.” Đó chỉ là một cái tên ngớ ngẩn, không gây ấn tượng chút nào, một biến thái của “Vinnie”. Nó không quan tâm lắm khi bà nội Rosie gọi nó là “Cenzo,” nghe không tệ chút nào.
Nhưng “Vincent” thì... ghê quá.
“Có vấn đề gì không?” Reese liếc đồng hồ... giờ thì chậm lại nào....
“Ơ, chỉ là cái tên thôi.”
“Tên cháu á?”
“Đó là vấn đề. Đó không phải tên cháu. Vincent ấy.”
“Ồ, chú thấy bác sĩ ghi như thế trong hồ sơ của cháu.”
“Vâng, nhưng chú có thấy họ gọi cháu là Reese không?”
“Ồ, tại sao thế? Đó là tên gọi thân mật của Vincent à?”
Cái tay này ăn nói không đầu không cuối gì cả. Hắn ta cũng không biết bản thân đang nói gì nữa.
“Không phải,” Reese thận trọng đáp như thể nó đang nói chuyện với một trong hai thằng Wong ở trường ấy – hai đứa mà nó phải phụ đạo toán, hai đứa đã học cách nấu món cháo hàu trong giờ Sinh vật thay vì phải làm các thí nghiệm thông thường; cả hai đều được đặt là Wong theo tên của gã đã viết mấy cuốn sách sinh học dành cho những người không biết gì. “Tên thật của cháu là Vincent Paul. Nhưng mấy bạn cháu... để cháu xem nào, khi cháu đến Chicago hồi năm ngoái, khi chúng nghe thầy cô gọi tên cháu trong lớp, có đứa đã nói: ‘Vincent Paul à? Thánh Vincent Paul á? Tên nó nghe cứ như cửa hàng resale, bán đồ cũ ấy!’ Và cả đám cười rộ lên, không hẳn là ác ý, nhưng sau đó, vì cháu mặc đồ... cháu muốn nói là, cháu thích quần áo cháu phải thoải mái... chúng gọi cháu ‘Resale! Ê, Resale!’ và sau đó thành ‘Reese.’”
“Tụi nó đổi như vậy cũng khá hay, khá gọn đấy chứ. Ý chú là nếu cháu thích nó. Nhưng cũng có thể cháu đã không thích. Điều đó có làm cháu bị tổn thương không? Lúc đó cháu có cảm thấy chúng chế giễu quần áo cháu không?”
“Mẹ kiếp không!” Reese nói và kiềm lại ngay. “Thấy mẹ luôn” là một chuyện. Nhưng “mẹ kiếp” lại là chuyện khác hẳn, và nó có thể nhận thấy điều đó từ gương mặt bỗng nhiên đơ ra của tay bác sĩ. “Cháu xin lỗi. Nhưng không. Cháu không thấy khó chịu.”
“Tại sao vậy?”
“Tên chú là gì?”
“Bác sĩ Kilgore.”
“Không phải, tên của chú cơ.”
“À... Thomas, Tom.”
“À, chú Tom, chú cứ thử tưởng tượng mình được đặt tên Vincent đi xem nào,” Reese liếc con số to màu đỏ sáng rực trên đồng hồ. “Bác sĩ Kilgore ơi, hết giờ rồi. Cháu nghĩ bố đang đợi cháu...”
“Ờ, chú nghĩ cháu nói đúng đó. Chú chỉ đang nghĩ về mấy cái nắp cống. Đương nhiên rồi. Thôi, lần tới chúng ta sẽ nói thêm về...
Đương nhiên rồi, Reese nghĩ. Nhất định là thế. Nó tưởng tượng cảnh bố đang đưa tiền cho tay này, năm mươi đôla một giờ hay cỡ đó. Lần sau nó gặp tay này mọi việc trôi chảy thôi vì họ đã nói chuyện với nhau rất là tương đắc.
“Dạ được,” Reese đáp. Và rồi nó nhìn lên, khỉ thật, hy vọng vào vận may và cái công nó canh giờ cực khổ ấy tan tành theo mây khói rồi, bố nó đang đứng kia, trong cái khung cửa vòm nhỏ dẫn vào văn phòng không cửa của tay bác sĩ này – không cần cửa vì văn phòng chiếm toàn bộ tầng một, và mọi người ngồi chờ nơi hàng hiên. Bố nó đã vào đến bên trong rồi, trông ra dáng một ông bố.
“Ông Cappadora,” tay bác sĩ tâm lý bỗng nhiên thân thiện hẳn. Trước đây Reese đã thấy bố có ảnh hưởng kiểu này với người đối diện rồi. Mẹ nó, với đôi mắt to đẹp mê hồn và gương mặt góc cạnh – người ta thường né mẹ nó, mẹ cũng chẳng để ý (ấy là nói về những người chẳng hiểu chuyện). Vấn đề là mẹ làm mọi người sợ. Nhưng bố lại là kiểu mà người ta cứ muốn cho bánh rán hay một thứ gì đó. Bạn của bà nội Rosie đều yêu bố, cứ làm như bố chỉ bằng tuổi Reese hay Kerry ấy. Và hễ mỗi lần bố gặp bạn của ông nội Angelo hay thậm chí ông ngoại Bill thì họ lại: “Paddy! Paddy, cưng của ta!” và họ lại cho bố quà. Mọi người đều biết trước khi họ gặp bố cứ như thể bố là người em đã biệt tích lâu ngày của họ hay đại loại thế.
“Ông Cappadora, tôi muốn thảo luận kỹ với ông về một vài chuyện, về một vài sự kiện cũ... Tôi không hình dung được hết khi ta nói qua điện thoại vì chuyện này hơi gấp một chút.”
Thế là bố Reese mỉm cười, đương nhiên rồi, không có vấn đề gì, dù Reese biết ông phải có mặt ở nhà hàng trong khoảng hình như một tiếng nữa để làm việc. Reese liếc đồng hồ.
Chắc chắn lúc này đã là cuối hiệp một rồi.
Bố nói: “Vincent, con vào ngồi trong xe đi và vặn rađiô lên.” Vincent đi chầm chậm ra cửa. Chiếc xe Chevy to như con thuyền của họ đang đậu ở lề đường, cách lề khoảng ba mươi phân vì bố lái xe không giỏi dù bố luôn nói khi họ ngồi trên xe: “Con biết không, người Ý là những người lái xe giỏi nhất đấy. Parnelli Jones này. Và Mario Andretti nữa. Họ đều là người Ý đó.”
“Và là ca sĩ hát hay nhất nữa,” Reese thường đáp lại. Bố thật khờ, nhưng là một anh khờ dễ thương.
“Ồ, đúng rồi. Frank và Pavarotti nữa.”
“Và Madonna. Cả Trevor Ricci nữa.”
“Trevor Ricci hả?” chỉ đến lúc đó bố mới hỏi.
“Của ban On the Rag đó,” Reese nói.
“Là ban nhạc à?”
“Đúng rồi bố, như ban Smashing Pumpkins ấy. Hay ban Nine Inch Nails. Hay bất kỳ ban nhạc nào.”
Và thế là bố thường nói cái thứ rác rưởi này không phải là âm nhạc – trẻ con ngày nay không biết khái niệm giai điệu là gì cả – và Reese thường nói đúng quá mà, như mấy cái băng trong nhà hàng ấy, mấy ca sĩ giọng nam cao cách đây hai ngàn năm ấy cứ hát mãi bài “Santa Lucia” cho đến khi người ta nổi điên lên. Đó mới là âm nhạc!
Cái xe chết tiệt bị khóa rồi. Reese hít một hơi thật sâu. Nó quay lại và khi sắp ngồi xuống chiếc ghế xích đu ngay cửa văn phòng của tay bác sĩ thì nó nghe bố nói: “... rằng em nó ba tuổi?”
Hay thật, Reese nghĩ, rồi nó xích lại gần hơn.
“Tôi biết... ông đã nói qua điện thoại rằng có một đứa bé nữa.” Giọng tay bác sĩ nghe như muốn tạ lỗi. Nó đã nghe cái âm điệu đó rồi, cái giọng bị nén lại như khi ai đó vừa ôm vừa nói với bạn, như khi một thầy hay cô nghe nói về chuyện của Ben vào đầu học kỳ. Lúc đầu nó giống như cái vé ma thuật vậy. Họ nhìn bạn với vẻ trìu mến, họ nghiêng đầu và mỉm cười với bạn dù bạn có làm gì đi nữa, nhưng chẳng được bao lâu. Khoảng tháng Mười Một, nó luôn phải ngồi trong văn phòng thầy hiệu trưởng để nghe những bài diễn văn tràng giang đại hải rằng dù chúng ta có sầu khổ đến mấy đi nữa chúng ta cũng cần phải mạnh mẽ, phải giải quyết những mục tiêu tiên quyết và phải có trách nhiệm vì thế giới sẽ không nương tay với em, em phải vươn lên, và em biết mình có khả năng mà Vincent....
“Vậy Vincent lên... bảy lúc em nó chết?”
Đồ cà chớn, Reese nghĩ. Nó có thể nghe giọng bố chùng xuống. Bố không chịu được khi phải nói nhiều về Ben. Cái gã cà chớn ngu xuẩn này sắp làm bố buồn nẫu ra bây giờ.
Reese đi thật nhẹ tới cuối một kệ sách; nó chỉ nhô ra khỏi tường khoảng ba mươi phân nhưng đối với tuổi mười ba thì Reese nhỏ con và rất gầy, vì thể nó có thể đứng thẳng và nghe lóm mà không sợ bị phát hiện. Có một lớp bụi mỏng dọc theo lưng kệ sách; Reese đưa ngón tay quệt bụi.
“Nó không chết. Đó là, tôi nghĩ, vâng, nó chết rồi. Nhưng chúng tôi không chắc lắm. Vì Ben... chúng tôi tin rằng Ben bị bắt cóc. Thật vậy, với những bằng chứng tìm được thì cảnh sát cũng cho là như thế.”
“À, ra thế,” gã cà chớn nói. Một kẻ bảo đảm sẽ gây sửng sốt cho mọi người. “Và ông chưa tìm thấy...?”
“Vụ này vẫn đang được chính thức điều tra, và thỉnh thoảng cảnh sát vẫn nhận được những manh mối. Thật ra thì năm ngoái, à... vấn đề là cũng không còn mấy hy vọng, nhưng tôi cầu xin Chúa ít nhất thì một ngày nào đó chúng tôi sẽ tìm ra.”
“Ôi chà. Ồ, chắc ông... chắc phải....”
“Và Vicent ở ngay bên cạnh Ben khi chuyện đó xảy ra. Tôi rất ngạc nhiên khi biết anh chưa từng đọc về vụ này.”
“Tôi đọc rất ít. Ông nói là nó thấy thằng bé bị bắt cóc à?”
“Không... nó – Ben – chỉ là một đứa bé, mùa xuân đó nó mới được ba tuổi, và nó đi lung tung.... Chúng đang ở trong tiền sảnh của khách sạn. Lúc đó chúng tôi sống ở Wisconsin và Beth đem lũ trẻ đi theo trong kỳ họp lớp trung học của cô ấy.”
“À, tôi hiểu rồi....”
“Nó nói về Ben à? Về những gì nó cảm thấy về chuyện đã xảy ra cho Ben sao? Tôi nghĩ điều đó có ý nghĩa đấy, phải không, nếu một đứa bé tỏ ra như thế, như Vincent ấy, thì ắt phải có một mối liên hệ nào đó chứ?”
“Chà, chúng ta phải cho đó là một chấn thương...Nhưng không, ông Cappadora, nó không nói gì hết. Và điều đó cũng không sao, đặc biệt là trong lần gặp gỡ đầu tiên. Trong việc chữa bệnh thì trẻ con không giống chúng ta. Người lớn sẽ đi thẳng vào vấn đề. Ví dụ như ‘Tôi muốn bỏ vợ’... ‘Tôi ghét lão chủ của tôi.’ Chúng ta đều biết rằng mình cần phải xem xét các vấn đề, và trong đầu, chúng ta biết việc chữa trị tốn kém như thế nào. Nhưng với một đứa trẻ thì... nó đâu có đến và nói: ‘Cháu có vấn đề về cái này.’ Đặc biệt là một đứa trẻ đang lớn, nó bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?... gần mười ba... thì nó sẽ tiếp cận sự việc một cách gián tiếp, và điều quan trọng là phải thiết lập cho được lòng tin....”
“Vâng, đúng vậy.”
Cục cứt, Reese rủa thầm. Bố sẽ không dừng chuyện này đâu.
Và rồi bố nó hỏi: “Vậy khi nó nói về vụ nổ thì sao? Nó có nói với anh rằng có người bị thương không?”
“Không.”
“À, vậy thì tốt vì không ai bị thương cả. Dù có một bà già té từ trên ghế trong nhà bếp xuống khiến đầu bà ấy sưng lên một cục to bằng quả trứng... nhưng may thay, bà ấy biết bố Beth. Nhưng tôi hy vọng Vincent cho anh biết một chút khái niệm về... của lĩnh vực này.”
“Nó có cho tôi biết về chất calcium carbide.”
“Nó với thằng nhóc Jordie Cassady đổ một đống các tinh thể ấy xuống cống. Rồi chúng chờ thật lâu. Nếu chúng không chờ lâu đến thế thì đã không nổ lớn như vậy... nhưng xem nào, Vincent biết về cái chất này. Không phải lỗi của Jordie Cassady dù bố hay ông hay ai đó của nó để mấy chất hóa học đó – trong nhà để xe, ôi lạy Chúa. Nhưng Jordie là một thằng bé ngoan. Tôi không có ý nói con tôi là xấu. Nhưng chính Vincent biết phải chờ bao lâu. Nó chờ cho đến khi các tinh thể hòa tan hết trong nước để chúng có thể thật sự... và rồi chúng đốt cái khúc củi ngo đó – anh biết đấy, cái thứ anh dùng để nhóm lửa trong lò sưởi ấy.”
“Nó nói với ông toàn bộ những chuyện đó à?”
“Cảnh sát nói với tôi toàn bộ sự việc. Và tôi nghĩ là nó đã khai với cảnh sát như thế. Họ đã phải nhìn vào danh sách tên chất khí nó tạo ra. Đó là khí axêtylen. Khi đốt nó, anh sẽ thấy mình chưa từng nghe bất cứ thứ gì như thế đâu. Giống như... mười trái lựu đạn nổ cùng một lúc vậy. Cửa sổ vỡ toang. Đồ đạc rơi khỏi kệ. Mặt đất rung chuyển. Beth và tôi hoảng hồn cứ như... ‘Lò sưởi nổ rồi!’ Và mấy cái nắp cống ba khu nhà – bùm! Bay tít lên không. Lúc đó là một giờ sáng.”
Reese nghe tiếng bố đứng dậy, và dù nó không thể thấy được bố, nó vẫn biết bố đang đưa tay rút gói thuốc lá ra và vì biết không thể hút trong văn phòng của tay đó, ông bỏ gói thuốc lại vào trong túi rồi đi tới đi lui. Ông nói tiếp: “Cao đến chín mét, và bằng gang. May là không có con mèo nào bị vụ nổ làm cho dẹp lép – và nếu là ban ngày thì, lạy Chúa, chắc là có người chết rồi.” Bố Reese thở dài cái khì như bố thường làm vào cuối đêm thứ Bảy khi bước qua cửa vào trong nhà, người đầy mùi khói và tỏi. Reese thường nghe tiếng bố về; giờ đó không còn ai thức cả. Nó thường nghe tiếng bố thở dài, thật to, và rồi bố bắt đầu lục lọi các ngăn kéo, và nó muốn chạy xuống hù bố nó từ đằng sau, giống như ngày xưa khi nó còn rất nhỏ. Thời đó bố nó không bao giờ bắt nó đi ngủ. Bố thường làm bánh mì nướng thơm mùi quế cho nó.
“Vấn đề là,” bố lại tiếp tục nói, “Beth, mẹ nó và tôi... chúng tôi đã có một khoảng thời gian... đã rất, rất khó khăn. Thế là thằng nhóc, thằng nhóc thành con ngựa bất kham này. Theo như tôi biết thì nó không làm bài tập về nhà. Tôi nghĩ nó sẽ viết cả một báo cáo dài hai mươi trang về một chuyện gì đó như bài toán Monty-Hall chẳng hạn....”
“Bài toán Monty-Hall?”
“Đó là một bài toán xác suất. Nếu anh có ba cái cửa, và có một phần thưởng lớn sau một cửa, đầu tiên anh chọn cửa số một, nhưng không có phần thưởng ở đó, tôi nhớ câu hỏi là có khả năng xác suất trúng giải sẽ lớn hơn khi so sánh giữa cửa số hai và số ba không?”
“Vậy có không?” tay bác sĩ hỏi, nghe ngu ngu như thằng Kevin Flanner mà Reese đã phải đấm vào mặt nó một lần rồi ấy.
“Làm sao tôi biết được. Tôi là quản lý nhà hàng mà. Vậy mà có rất nhiều nhà toán học trên khắp nước viết cho nhau qua máy tính để thảo luận chuyện này.... Dù sao thì Vincent cũng đã viết một bài dài về vấn đề này; thậm chí nó còn gọi điện thoại cho tay này ở California vào nửa đêm nữa.”
“Ấn tượng thật đấy. Thằng bé này quả thật rất thông minh.”
“Nhưng vấn đề là bài đó không phải bài tập thầy cho! Không phải bài tập về nhà của nó; nó phải làm toán chia trên giấy, nhưng nó chẳng làm gì cả, mà cũng không nộp bài nữa. Cho nên nhà trường gọi điện về. Trong một tuần mà họ gọi về những mười lần. Chắc giờ họ để tên chúng tôi vào danh sách những số điện thoại đặc biệt rồi, và tôi biết, tôi biết rằng tất cả chúng tôi đã và đang rất đau khổ, nhưng lạy Chúa, thằng nhóc sắp sửa phải vào trại cải tạo....”
“Tôi không nghĩ thế đâu, thật đấy. Nhưng vấn đề là, lần sau, cả nhà phải đến đây – vợ ông và...”
“Beth sẽ không đến đâu.”
“Tôi biết chắc là bà nhà cũng hoang mang lo lắng như ông vậy.”
“À, đương nhiên là Beth cũng quan tâm đến những gì đang xảy ra với Vincent. Nhưng từ khi Ben bị... từ khi chuyện đó xảy ra thì cô ấy không còn cởi mở nữa. Cô ấy có đến sinh hoạt với một nhóm những người sầu khổ, và Beth với tôi cũng đã đi tư vấn, ngay sau khi tôi bị bệnh hồi năm ngoái. Một lần. Đã có rất nhiều áp lực. Cô ấy chỉ... cô ấy không muốn đương đầu với nó nữa....”
“Sao ông không để tôi nói chuyện với bà nhà? Tôi biết chắc chúng ta có thể giải quyết được một phần. Và... bố mẹ ông còn cả chứ? Bố mẹ Beth nữa?”
“Bố mẹ tôi còn cả. Và bố Beth nữa.”
“À, đây là vấn đề của cả gia đình, ông Cappadora ạ. Đã có rất nhiều nỗi đau trong vụ này, và có lẽ không đủ cơ hội cho tất cả chúng ta giải quyết đâu.”
“Tôi không tưởng tượng được cảnh bố mẹ tôi phải đến văn phòng của một nhà tâm lý.”
Kilgore cười vang. “Không ai có thể tưởng tượng được điều đó hết. Nhưng dần dà rồi cũng quen thôi. Vậy thì sao mình không cố thử nhỉ?” Kilgore lục lọi đống giấy tờ. “Ông biết không, tôi cứ nghĩ mãi về chuyện này. Mấy cái nắp cống bay lên trời đến chín mét? Có ai thấy không?”
“Có. Có hai người thấy. Và Jordie với Vincent nữa, dĩ nhiên rồi.”
“Hay thật.”
“Gì cơ?”
“Ý tôi là, tôi xin lỗi, ông Cappadora, Pat. Lẽ ra tôi phải nói là chuyện này thật quá ư nguy hiểm, là một hành vi phản kháng, và về một phương diện nào đó thì thật nguy hiểm vì có thể hại đến bản thân. Đương nhiên là thế rồi.” Vincent căng tai ra nghe tay bác sĩ tâm lý. Ông ta đã đứng dậy đi ra khỏi tầm nghe của nó. Vincent nghiêng người tới trước một chút, và tay đó nói: “Nhưng chín mét lên trời à? Nổ đánh bùm à?”
Reese nghe tiếng bố nó cười nhẹ, rất nhẹ. “Nó có nói với anh nó là một tay cá cược chuyên nghiệp không?”
“Không phải chứ!”
“Đúng, một tay cá cược chuyên nghiệp... bóng đá, bóng chày, khúc côn cầu. Không phải loại non nớt đâu. Nó ăn đứt mấy người bạn thân của tôi đấy.”
“Thằng nhóc của ông thật là....” Họ cùng cười xòa với nhau, lần này thì lớn hơn. Họ cười về một thằng bé đã làm nổ tung khu lân cận nhà nó.
Chúa ơi, Reese nghĩ. Con sướng rồi.