Chương 17 ---
Mặc dù theo nó nghĩ, bác sĩ Kilgore đã bỏ lỡ cơ hội trở thành bác sĩ thú y (vì trên tường chú có nhiều tranh về ngựa hơn ở đường đua Churchill Downs nữa) thì Reese cũng không thấy phiền khi phải trở lại đó lần thứ hai chút nào.
Một phần là nét mặt bố nó đã khiến Reese đồng ý đến gặp vị bác sĩ tâm thần một lần nữa.
Đó cũng chính là vẻ mặt của bố khi xong việc cào lá sồi lần thứ ba vào mùa thu. Cứ như bố có thể giả vờ rằng vào mùa đông, một điều kỳ diệu sẽ xảy ra và lá cây sẽ không rơi nữa và ông ấy sẽ không phải cào lá nữa vậy. Đó cũng chính là vẻ mặt mà Reese vẫn hình dung trong đầu sẽ kèm theo một tiếng phủi tay – đó, xong nhé. Nói chung thì Reese thích cạo lớp sơn của tòa nhà chọc trời Sears Tower hơn là phải gặp lại tay bác sĩ Kilgore Nói-Năng-Không-Mạch-Lạc (“Hãy gọi chú là Tom, hay thậm chí là Bác sĩ Tom cũng được nếu cháu muốn” – Reese đã không thể tin được.) Nhưng nó hài lòng khi chuyện đó làm mấy vết nhăn trên trán bố nó giãn ra, làm mắt bố nó mở to hơn một chút, như cặp mắt không phải lúc nào cũng nheo lại cố đọc những dòng chữ nhỏ li ti. Nó biết bố đã năn nỉ mẹ, bà nội Rosie, ông nội Angelo và ông ngoại Bill nữa để đến gặp bác sĩ Kilgore. Bà Rosie thì sao cũng được, nhưng ông Bill không thích ý này lắm (hình như thế vì Reese chỉ nghe lén được cuộc điện thoại đó một chiều thôi – nó thường làm thế lắm; chỉ một chiều vì bố nó có giác quan thứ sáu hay sao ấy, dù nó đã lấy khăn tay bịt lên ống nghe và nín thở rồi.)
Lý do chính khiến Reese không thấy bực khi phải trở lại gặp bác sĩ Kilgore là vì ông ta là một chuyên gia về tâm thần chứ không phải một nhân viên xã hội ở trường hay đại loại thế. Nó chẳng khó khăn gì để kết luận rằng những người này sẽ ngồi nói chuyện thật lâu với các cố vấn học đường mỗi khi nó dính đến mấy chuyện lặt vặt chết tiệt ở trường hay những chuyện khác nữa. Có phải nó bị chứng trầm cảm lâm sàng? Hay nó mắc hội chứng “người không hoàn thành” (Reese thích từ này nhất; từ này làm nó nghe oai oai, giống như một đứa trẻ uống quá nhiều vitamin và bị gầy nhom vì phản ứng ngược vậy). Reese có thể nhận thấy rằng bác sĩ Kilgore không giống những người kia vì văn phòng của chú được trang trí rất sành điệu, với những tấm panô giấy mỏng màu trắng làm bằng tay xếp thẳng hàng, chỉ trừ một tấm, tấm kế chót, là màu tím hợp với màu mấy cái gối để trên ghế dài. Nếu có hai tấm màu tím, mỗi đầu một tấm thì không hẳn là tay bác sĩ này có tiền. Nhưng cái tấm duy nhất đó, chỉ một tấm ở đó thôi làm cho văn phòng trở nên lịch lãm hẳn.
Và đương nhiên là trước khi trở lại, Reese đã tìm được tên ông ta trong danh bạ điện thoại, bác sĩ Thomas K. Kilgore.
Như vậy nghĩa là Reese có thể thổ lộ với ông ta về chuyện quả tim nó. Những chuyện nó không thể kể cho bố được. Vì bố đã bị nhồi máu cơ tim một lần rồi nên thậm chí nó cũng không thích khai ra mỗi khi nó bị đau họng. Chuyện tim nó – kéo dài cũng khá lâu rồi – sẽ là cách tốt nhất để qua hết thời gian khi nó gặp lại bác sĩ Kilgore. Nó sẽ khiến bác sĩ Kilgore không để ý đến mắt nó nữa – nó biết bác sĩ Kilgore sẽ hỏi nó vì sao mắt lại thâm tím thế kia; thật ra thì nó biết bố đã nói trước với bác sĩ Kilgore về chuyện này rồi. Nhưng không hẳn chỉ có thế. Vì đã bắt đầu phiền phức rồi đây. Chuyện quả tim nó giờ xảy ra hầu như mỗi đêm chứ không thỉnh thoảng như xưa, mà đôi khi còn xảy ra ở trường nữa. Tim nó thường bay lên, như một con hải âu vỗ cánh bay lên khỏi mặt nước kêu bạch, bạch, bạch vậy. Lần đầu tiên xảy ra chuyện đó, Reese nghĩ mình sắp chết thật rồi. Và nó cố vùng dậy ra khỏi giường, nhưng vì kiệt sức nên nó phải nằm xuống lại. Và dần dần tim nó đập chậm lại cho đến khi nó thấy bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, như thể không biết là đã có chuyện đó xảy ra. Lần đầu – mãi cho đến sau trận đánh nhau – nó nghĩ thằng chết tiệt Kramer đã bẻ gãy xương sườn nó hay đại loại thế khi nó bị hạ đo ván. Nhưng mấy lần sau nó lại không đau chút nào.
Vì thể Reese đoán đó là do nó bị bệnh tim di truyền, mà bệnh phát ra sớm thôi. Và khi nó đến văn phòng, lúc bố đang đứng trên hàng hiên nói chuyện với bác sĩ Kilgore, nó với tay rút một cuốn sách màu xanh xuống – Trưởng thành: Những khía cạnh Tâm sinh lý của Thanh thiếu niên – và nó cố tìm chương nói về bệnh tim phát sớm. Nhưng nó không kịp bỏ cuốn sách đó lên kệ vì bác sĩ Kilgore đi giày như nhân vật Rogers trên tivi ấy (có lẽ để khỏi làm xước sàn phòng bằng gỗ phong bóng loáng đẹp đẽ kia) và chú đứng ngay đó trước khi Reese có thể làm gì. Nó gần như đứng tim.
“Xin lỗi cháu nếu chú làm cháu sợ,” bác sĩ Kilgore nói thật nhẹ nhàng.
“Dạ không sao,” Reese đổ mồ hôi hột. Nó hít một hơi thật sâu. “Thật ra cháu không quan tâm vì dù sao đi nữa thì cháu cũng muốn hỏi chú điều này, muốn hỏi từ lâu rồi.”
Bác sĩ Kilgore ngồi xuống ghế đối diện với Reese và nói:
“Cháu cứ hỏi đi.”
“Bố cháu đâu?”
“Bố về rồi.”
“Được rồi, chú là bác sĩ phải không?”
“Chú là bác sĩ tâm thần.” Mẹ kiếp, Reese nghĩ, được. Ta sẽ nghiêm trọng hóa vụ này thêm.
“Nhưng trước khi thành một bác sĩ tâm thần thì chú phải là một bác sĩ bình thường, đúng không? Vậy chú đã là một bác sĩ?”
“Đúng vậy, và bây giờ chú vẫn đang là một bác sĩ bình thường đây. Chú có thể kê toa thuốc kháng sinh và mọi thứ,” Kilgore mỉm cười. “Mắt cháu bị sao thế?”
“Chú biết rồi mà. Cháu nghe bố nói với chú rằng cháu bị một thằng cà chớn nhảy xổ vào.”
“Chú chỉ muốn biết cháu có nhớ được cái biển số ấy không thôi.”
“Cái gì chứ?”
“Của cái xe tải đã đụng cháu ấy mà.” Ôi, thật là rắc rối, Reese nghĩ.
“À, thật ra thì có. Cháu biết gã đó. Nó là một thằng ngu thâm căn cố đế.”
“Một thằng phá làng phá xóm?”
“Đúng rồi.” Nó thích cụm từ đó. Một thằng phá làng phá xóm. “Nhưng kệ nó đi. Ban đêm cháu có vấn đề này... khi cháu nằm trên giường...”
“Hầu hết mọi thanh niên vào độ tuổi cháu đều bị....”
Lạy Chúa, Reese than thầm. “Cháu không muốn ám chỉ chuyện đó! Cháu nghĩ là cháu đang bị bệnh tim, mà cháu lại không muốn cho bố biết vì bố dễ bị kích động lắm.”
“Sao cháu lại nghĩ mình bị bệnh tim chứ?
Reese kể cho Kilgore nghe về con hải âu trong ngực nó. Kilgore đứng lên nhìn vào một con ngựa một lát. Rồi chú cầm quyển sổ gáy lò xo nhỏ lên ghi ghi chép chép y hệt mấy ông bác sĩ tâm thần trong phim.
“Vincent này, chuyện này xảy ra lâu rồi à?”
“Reese mới đúng.”
“Ờ, Reese. Xin lỗi cháu. Chỉ là... cháu biết đó, thật ra thì hơi lạ một chút. Cũng không lạ lắm. Hơi hơi thôi. Chú ít thấy trẻ con đổi tên. Chỉ có người lớn thôi. Phần nhiều là những người đã ở tù ra.”
“Cháu biết.”
“Nhưng về tim cháu ấy mà, Reese – cháu để ý thấy chuyện này bao lâu rồi?”
“Cháu đã tính trước rồi vì biết thế nào chú cũng hỏi câu này. Cả mấy tháng nay rồi, cứ trở đi trở lại. Nhưng kể từ vụ đánh nhau thì ngày nào cũng có.”
“Vụ đánh nhau đó có phải là một kinh nghiệm rất đau không? Chú thấy mắt cháu cứ như miếng hamburger to ấy, nhưng dù vậy...”
“Vụ đó cũng như các vụ khác thôi.”
“Cháu hay đánh nhau lắm à?”
Reese khịt mũi một cách vô thức. “Vâng.”
“Nhưng lần này cháu bị thương.”
“Cháu bị thương nhiều rồi.”
Kilgore cười vang. Gã này cười đểu quá! “Đã có ai cho cháu biết nghĩa của từ ‘phản trực giác’ chưa?”
“Chưa,” Reese sửng cồ lên.
“Ý chú là nếu cháu bị thương nhiều thì cháu có trở thành loại người không bao giờ phạm lại lỗi lầm mình từng phạm không?”
“Nhưng mà..., bác sĩ Kilgore...”
“Gọi là Tom đi.”
“Chú Tom – cháu bị đánh là vì nó đánh lén và cũng vì thằng đó cao một mét sáu và nặng tám mươi ký...”
“Vậy tại sao cháu lại chọc cho hắn nổi giận?”
Tại sao ư? Reese nghĩ. Tại sao là một câu hỏi hay. Nó biết tại sao. Nó đã tự động đi tìm Kramer rồi chọc tức hắn, nó biết chứ. Nó đón Jordie trên đường đi tìm Kramer. Chúng đã phải tìm ở hai nơi: trong công viên bảo tồn thiên nhiên nơi Kramer thường hút thuốc như người lớn, và ở sân chơi chỗ gần mấy cái vòng – và chúng đã tìm được hắn. Kramer và gã bạn tốt bụng của nó, cái thằng liệt dương Angotti ấy. Reese nói: “Cháu không biết. Nó chọc tức cháu.”
“Ngày đó nó chọc cháu giận nhiều hơn mấy ngày khác à?”
“Không.”
“Vậy tại sao lại là ngày đó?” Reese suy nghĩ thật lâu. Và trong khi nó suy nghĩ, Kilgore hỏi: “Cháu có rắc rối gì với mẹ không? Với bố? Hay với điều gì đó ở trường?”
“Không. Thật đó. Buổi sáng hôm ấy là một sáng thứ Bảy bình thường. Mãi đến hai hay ba giờ chiều cháu mới phải về để xem bàn thắng của mấy trận đấu thể thao. Thế nên cháu lấy xe đạp chạy vòng vòng.”
“Cưỡi xe đạp của cháu....”
“Cháu đang chạy xe trong khu gần nhà. Đang quẹo xuống chỗ mấy thằng ranh chơi khúc côn cầu, ngay nhà thằng nhóc này....”
“Cháu có chơi không?”
“Không,” Reese cười phá lên. “Tụi nó mới chín tuổi thôi.”
“Vậy tại sao cháu lại đến đó?”
“Cháu thích đến...” Reese ngước lên nhìn Kilgore. Nó thấy một cái cánh đập mạnh trong lồng ngực nó, rồi nhẹ dần. “Cháu chỉ muốn xem thằng nhóc này chơi thôi. Nó chơi cực hay.”
“Nó là bạn cháu à?”
“Cháu đã nói rồi, không phải, nó khoảng tám tuổi thôi. Thậm chí cháu còn không biết nó là ai nữa,” Kilgore có vẻ bối rối. “Cháu chỉ thấy nó ở khu nhà cháu có một lần đó thôi và cháu đi qua nhà nó lúc nó đang chơi khúc côn cầu ngoài đường. Cho nên cháu dừng lại xem.”
“Chuyện này xảy ra cách đây bao lâu rồi?”
“Cũng cả mấy tháng rồi.”
“Cách đây mấy tháng rồi à?”
“Dạ.”
“Vậy thì khi cháu đến đó xem nó chơi, cháu có nói chuyện với nó không?”
“Không, cháu chỉ ngồi trên xe và xem thôi.”
“Cháu làm chuyện này vài lần rồi chứ?”
“Sao chú lại hỏi thế ạ?”
“Chú hơi tò mò một chút.”
“Ưm, đâu khoảng một chục lần. Có lẽ hơn nữa. Nó là một cầu thủ khúc côn cầu đường phố rất giỏi. Và chú biết mà, cháu thích thể thao.”
“Nó làm cháu nhớ đến ai à?”
Gì chứ? Reese nghĩ. “Như ai ạ?”
“Có thể là cháu, khi cháu còn nhỏ ấy.”
Reese chầm chậm nói: “Không. Nó to con so với tuổi của nó. Không, nó không giống cháu chút nào.” Bỗng nhiên mấy con hải âu lại cương quyết tụ tập lại. Reese cúi gập người trên ghế và lấy tay ôm ngực.
“Reese, Reese, cháu làm sao thế?” Kilgore đứng bật dậy.
“Nó đang xảy ra đây chú.”
“Tim cháu á?”
“Dạ.”
“Reese này,” Kilgore ngồi xuống cạnh nó. “Chú sắp nói với cháu chính xác những gì đang xảy ra với cháu đây. Cháu không chết đâu. Cháu không bị nhồi máu cơ tim. Cháu đang bị hoảng thôi, và dù nó làm cháu sợ mà chuyện này là có thật – nó rất thật – thì cũng không nguy hiểm đâu. Nó không làm cháu chết được đâu.”
“Cháu thật đã không nghĩ...,” Reese thở hổn hển.
“Nhưng có thể cháu đã nghĩ thế. Chú biết cháu có cảm tưởng nó sẽ làm cháu chết vì chú cũng đã từng bị mấy lần rồi.”
Kilgore đặt tay lên giữa lưng Reese rồi nhấn mạnh xuống. Không phải ông ấy đang ôm Reese, chỉ ấn mạnh như thể Reese là một cái bơm xe đạp vậy – ấn xuống, thả ra, ấn xuống. “Thổi ra bằng miệng thật chậm và thật nhẹ đi Reese. Nhưng làm cho đều vào. Cứ làm như cháu đang thổi bong bóng ấy.” Reese làm theo, và khi đó, nó thấy như nó đang lên đến đỉnh đồi, nó thấy rõ ràng có sự thay đổi, dù mấy con hải âu vẫn đập nhưng sắp đến hồi kết thúc, sắp ổn rồi. Nó hít một hơi thật sâu, chờ cho cảm giác đó chấm dứt. Và ngay lập tức, Kilgore đứng bật dậy như thể không có chuyện gì xảy ra.
“Vậy là nó xảy ra sau trận khúc côn cầu đường phố à?” Reese vẫn còn hơi đau nhưng nó tính rồi, nếu Kilgore không muốn tiếp tục nói nữa – thực ra, để cho đỡ căng thẳng – nó đành hợp tác với vị bác sĩ vậy. “Dạ. Cháu đi tìm Jordie rồi hai đứa đi đến sân chơi.”
“Rồi cháu tình cờ gặp...?”
“Cháu tình cờ gặp Kevin Kramer.”
“Cái thằng phá làng phá xóm ấy à?”
“Dạ.”
“Rồi sao lại đánh nhau?”
“À, tụi nó đang chơi bóng rổ, và cháu chạy ngang qua.”
“Chỉ có thế thôi à? Chỉ có thế thôi mà đánh nhau?”
“Không. Vì cháu chạy vào giữa đám bọn chúng.”
“À, thì ra thế.”
“Rồi cái thằng Angotti bạn nó ấy, hình như tóc nó bạc thì phải, nó đã nhịn nhiều lần rồi nên lần này nó chạy ra chặn đường cháu.”
“Ồ.”
“Và hình như tụi nó hét: ‘Cappadora, đồ quái vật lùn.’”
“Rồi cháu không nhịn được à?”
“Chú có nhịn được không?”
“Không.”
“Chúng đang giễu cợt về... chiều cao của cháu...”
“Lùn đâu phải là cái tội. Cháu biết đó Reese, mà dù cháu có lùn cả đời thì cũng có gì là ghê gớm đâu.”
“Những gì chúng nói là cháu, cháu... chú biết không, cháu là đứa không phát triển... về mọi phương diện.”
“Chú hiểu.”
“Thằng đó hình như là học sinh lớp mười, thằng Kramer ấy.”
“Thế à?”
“Vì thế cháu chỉ nói một câu thôi, một câu rất bình thường, đại loại như... “Ê, cấm nói về bố mày như thế chứ” và thế là nó nổi khùng lên...”
“Đây là lần đầu tiên cháu đánh nhau với Kramer à?”
“Dạ. À...” Reese ngẫm nghĩ. “Không phải lần cãi nhau đầu tiên.”
“Lần đánh nhau đầu tiên.”
“À, nó mới dọn đến đây thôi.”
“Hiểu rồi.”
“Vậy đó.”
“Còn những lần gây nhau khác thì sao?”
“Chú này, người ta đâu thể cứ ngậm câm mãi được.”
Reese đứng lên đi đến trước một trong những bức ảnh có ngựa – nó nhận ra ngay người đang cầm cương ngựa là Kilgore, và có một bé gái ngồi trên lưng ngựa, một cô bé tóc vàng y như tóc của Kerry. Cô bé đội mũ rộng vành lớn màu đen. Nó không thấy được gương mặt cô. “Đây là con gái chú à?”
“Em út của chú.”
“Em chú á?”
“Giờ thì nó được mười tuổi rồi. Gia đình đông con kiểu Ai-len mà. Có cả thảy tám người con. Chú là anh cả còn nó là út. Khi nó được sinh ra thì chú đã là sinh viên y khoa rồi.” Nó tên là gì?”
“Tess.”
“Không phải tên của tất cả mọi người đều bắt đầu bằng mẫu tự T chứ?”
“Ồ, đều bắt đầu bằng chữ T mới chết chứ.... Terrance. Tracey. Tara.”
“Chú cũng may, nhỉ.”
“Thế mà chú không biết đấy,” Kilgore đứng lên. “Reese này, đã hết giờ lâu rồi. Chú muốn cháu nhớ cái cách thổi bong bóng đó vì thở như thế giúp cháu không còn hoảng sợ nữa nếu cháu có thể tập trung vào nó. Được chứ?”
“Dạ được.”
“Lần sau chúng ta sẽ nói thêm về cách chấm dứt chuyện đó. Và vì sao cháu lại bị như thế.”
“Dạ.”
“Và có một thứ khác chú muốn cho cháu xem,” Kilgore chìa một tay ra và Reese co rúm người lại – Gã này muốn ôm mình đây, nó ghê tởm nghĩ. Nhưng bỗng dưng nó khuỵu một đầu gối xuống; cứ như thế chú ấy đã dùng tia lửa của cái đèn khò lấy ra được một khúc xương sống trong cổ nó vậy.
“Ôi Chúa ơi,” Reese hét lên. Nó suýt khóc.
“Không đau lâu đâu,” Kilgore nói, và chú ấy nói đúng. Cái chỗ lõm vào ngay sau trái tai ấy mới trước đây có cảm giác như điện giật thì bây giờ không còn cảm giác gì nữa. Nó nhè nhẹ nhấn vào đó. Giờ nó thấy bình thường trở lại. “Chú xin lỗi. Nhưng cháu phải hiểu điều đó tùy thuộc vào mức độ bất ngờ ở cháu.”
“Chú đã làm gì thế?” Reese vừa hỏi vừa xoa xoa cổ.
“Bọn chú thường gọi chúng là huyệt đạo.” Kilgore vừa nói vừa cầm tay Reese đặt ngón cái nó vào giữa hai ngón tay nó. “Thấy chưa? Cháu ấn...” Và bam! Reese rụt tay về thật nhanh.
“Chú học được ở đâu thế?”
“Ở trường y. Có những chùm dây thần kinh trên khắp người mình. Cháu biết không?”
Kilgore chỉ cho Reese thấy một huyệt ngay sau cùi chỏ, một huyệt gần xương cụt. “Cháu có thể tìm trong một cuốn giải phẫu học và thấy có rất nhiều. Đây này – cháu có thể sờ chú... Cháu có thể biết chỗ nào là huyệt vì chỉ cần ấn nhẹ vào đó thôi là cháu thấy nhói lên rồi. Và nếu ấn mạnh cháu sẽ thấy rất đau. Đương nhiên là mình thường không tự ấn mạnh như thế.”
“Chú đang...?”
“Reese này, chú chỉ muốn nói là nếu cháu biết vị trí các huyệt đạo thì cháu có thể vật ngã một con bò, và nếu cháu phải tiếp tục đánh nhau thì chú nghĩ cháu có thể....”
“À. Cảm ơn chú.”
“Và chú cũng là một gã lùn nữa. Gặp cháu vào thứ Bảy tới nhé,” Kilgore nói.