Chương 24 ---
Cả năm người đều cảm thấy chật chội trong văn phòng của cô nhân viên xã hội. Không ai biết phải đứng hay ngồi chỗ nào. Cuối cùng, Reese ngồi phịch xuống đầu chiếc trường kỷ – một trong mấy chiếc ghế có đánh số màu cam Reese thường thấy ở mấy nơi công cộng như văn phòng cô nhân viên xã hội ở trường. Chú Tom chắc sẽ không để cái nào giống như cái này trong nhà để xe của chú ấy đâu, Reese nghĩ. Nó cố tập trung nhìn vào một con nhện đang đào đào khoét khoét thật nhẹ nhàng giữa rãnh của hai viên gạch. Nếu tập trung hết sức thì nó cũng có thể nghe tiếng vo ve của con ruồi chạy trốn con nhện qua hàng bao nhiêu viên gạch, xen giữa tiếng bố mẹ nó thầm thì mơ hồ hòa lẫn với giọng nói đều đều của cô nhân viên xã hội.
Nó nhổm dậy, đặt chân xuống sàn.
Thằng nhóc đang đứng quay lưng lại Beth và Pat, nhìn chăm chăm ra ngoài cửa sổ.
“... nhất định là phải điều chỉnh lại,” cô nhân viên xã hội ngước lên và giật mình khi thấy Reese. Bố mẹ đang nhìn nó chòng chọc, đặc biệt là bố, trông hết sức bực bội, nhưng cô ấy vẫn tiếp tục nói cho dù Reese có trồng cây chuối và tè ra sàn đi chăng nữa. “Chúng tôi có một danh sách các cơ quan ở đây, và ông bà có thể chọn để liên hệ...”
“Con ra ngoài được không?” Reese lên tiếng và nghĩ Mẹ kiếp, mình nói cứ y như thằng bé con yêu quý của mẹ ấy. “Con đi ra ngoài đây. Trong này nóng quá.”
“Để tôi mở cửa sổ ra,” cô nhân viên xã hội nhỏ nhẹ đề nghị.
“Không sao. Không có lý do gì đặc biệt cả... chúng...”
“Dĩ nhiên rồi,” cô nhân viên xã hội tiếp lời.
“Muốn đi không?” Reese hỏi thằng nhóc đang chớp mắt như thể nó không hiểu được tiếng địa phương. “Muốn ra ngoài không?”
Thằng nhóc nhún vai. Reese mở cửa. Bên ngoài là một sân chơi với hai sân bóng rổ; vài thằng ngố đang đong đưa trên mấy cái đu hay đá qua lại quả bóng vẫn còn đang treo toòng teng trên dây. Reese vừa thắc mắc không biết chúng ở đó để làm gì vừa giữ cửa mở ra cho thằng nhóc đi qua thật nhanh, đầu cúi gầm, hai tay thọc trong túi quần jean. “Vincent,” lúc đó Beth lên tiếng. “Con phải trông chừng...” Reese thấy bố nhìn mẹ nó sững sờ như thể bố cũng không tin mẹ lại có thể ngốc nghếch đến thế. Nhưng mẹ đã lỡ nói ra mất rồi; Reese biết mẹ sắp nói gì. Nó nhún vai rồi để cho cánh cửa đóng sầm lại sau lưng.
Bên ngoài lạnh hơn nó nghĩ. Đặc biệt là với thời tiết cuối xuân như thế này. Thằng nhóc chỉ mặc độc một chiếc áo nỉ; Reese mừng vì nó có cái áo da. Nó xốc chiếc áo lên vai và thấy trong lòng lâng lâng vui. Nó rút một điếu thuốc ra rồi nhìn lên cửa sổ – nó thấy bố đứng đó nhưng bố đang quay lưng lại. Không cần phải giấu giấu giếm giếm nữa.
“Vậy là,” nó vừa nói với thằng nhóc vừa cẩn thận cất điếu thuốc rồi gấp bao thuốc lại. “Tay ấy sẽ đến đây sáng nay à?”
“Tay nào?” thằng nhóc không hiểu nên hỏi.
“Cái tay, cái người – cái người là bố nuôi của mày đó – cái ông George gì gì đó.”
“Ông ấy đi đến nhà dưỡng lão từ sớm rồi. Ông không muốn đến đây.”
“Vậy mày cảm thấy thế nào khi được nổi tiếng hả Ben? Ảnh trên trang nhất này. Phép lạ đặc biệt trên phố Menard này...” Thằng nhóc đưa mắt nhìn Reese dò hỏi. Nó tưởng mình thực sự muốn biết chắc, Reese nghĩ. Ngu gì đâu!
“Thật ra thì phát ốm lên ấy chứ. Ý em là, mấy ngày này, suốt hai tuần nay, ông bác sĩ tâm lý cứ luôn miệng: ‘Cháu nhất định phải có rất nhiều cảm xúc về toàn bộ chuyện này’.... Làm sao mình có cảm xúc về một chuyện gì đó thậm chí mình không hề biết là đang xảy ra chứ?”
“Đó có phải là... người tư vấn suốt đời cho mày không?”
“Suốt đời á?” Chúng bước lên vỉa hè bằng bê-tông và Reese gác một chân lên cái xích đu của trẻ con.
Nó nói: “Để ý chút đi, Ben. Giờ thì mày đã sa vào cái trung tâm tư vấn rồi đó. Mày sẽ sống trong cái gia đình vô địch về bệnh tâm thần này. Mẹ và bố tao đi tới trung tâm tư vấn hôn nhân khá thường xuyên, mà trước đây bà ấy cũng thường đi dự các buổi tư vấn về sầu khổ lắm, Kerry thì đến, để xem nào, phòng tư vấn về hội họa, còn tao – so với mấy đứa đồng trang lứa – thì lập kỷ lục về các cuộc thăm viếng bác sĩ tâm thần...”
“Tại sao vậy? Có chuyện gì không ổn với anh à?” Reese đá cái xích đu.
“Chẳng gì hết. Chẳng có gì không ổn với tao cả. Chỉ là.... mấy cái chuyện vặt vãnh thối như cứt ở trường ấy mà. Đại loại thế. Chủ yếu là vì bố tao nghĩ tao là cái thằng quậy phá long trời lở đất.”
“Còn mẹ anh thì sao?”
“Mày gặp mẹ tao rồi mà.”
“À...”, thằng nhóc quay đi chỗ khác làm Reese bực mình.
“Không, mẹ tao không phải kiểu người xấu hay đại loại thế đâu. Bà ấy cứ như... ‘Cần tín hiệu hạ cánh cho Beth Cappadora’, mày hiểu không? Bà ấy thường không nắm được vấn đề, hay người ta cũng nghĩ thế.” Reese thở dài. “Dù sao đi nữa, tao ước gì mình có một chiếc xe hơi.”
“Anh không có xe hơi à?”
“Không, nhưng xe hơi là thứ mày cứ muốn là có thôi.”
“Ý anh là sao?”
“Nghĩa là cứ có một cái xe ở đó... sẵn cho mày....”
“Anh ăn cắp xe á?”
“Không, tao không ăn cắp xe. Nhưng mày có thể mượn đỡ một cái xe, có hề hấn gì đâu, cũng chẳng phạm lỗi gì to tát, mày hiểu tao muốn nói gì rồi mà.”
“Vậy cũng là ăn cắp rồi.”
“Chà, tao muốn biết rằng trong thời thanh niên của mình tao đã biết làm nhiều thứ ấy mà,” Reese nói. Thằng nhóc nhìn quanh quất như thể muốn tìm một viên cảnh sát hay gì đó. Mẹ kiếp, Reese nghĩ, đổi qua đề tài khác thôi.
“Mày làm gì?” nó hỏi thằng nhóc.
“Làm? Em không làm gì hết,” thằng nhóc đáp.
“Ý tao là... mày hay làm những gì?” Thằng nhóc trố cặp mắt xám của nó lên, và Reese cũng nhìn chòng chọc vào nó, đơ ra gần như quên cả suy nghĩ, trông nó....
“Em chơi bóng.”
“Bóng rổ à?” thằng nhóc gật đầu rồi đi sang bên cái sân xi măng trầy trụa nơi có mấy quả bóng có dấu hiệu hai con bò đực màu đen châu đầu vào nhau dưới lùm cây. Mấy thằng ngố kia tiếp tục đá quả bóng treo lơ lửng trên dây, và khi Reese tiến đến gần thì chúng uể oải lảng đi như một bầy thú.
“Mày chơi giỏi không?” Reese vừa gọi to vừa chạy đuổi theo một trái bóng.
“Em chơi cho đội bóng thành phố. Đội của em thi đấu khắp nơi. Là Đội Một đó.”
“Đội Một à? Chúa ơi,” Reese ồ lên kinh ngạc.
“Nhìn này, em mới học lớp sáu. Mấy đứa kia đã lớp chín rồi. Nhưng nhờ em cao đó.”
“Nhưng làm sao mày được như thế chứ?”
“Sao cũng được.”
“Muốn thử không? Chơi kiểu Horse nhé?” Thằng nhóc nhún vai. Hai bàn tay nó to bè bè; Reese nhìn nó xoay và vuốt bóng trước khi rê, cứ như quả bóng là con thú cưng của nó ấy – sau đó nó thả ra, đập xuống, thả ra, đập xuống. Thằng nhóc có đôi tay to thật, và – Reese nhìn xuống – hai bàn chân nó cũng thế.
Chúng đứng vào vị trí, hơi xa về phía sau – Suy cho cùng thì, Reese nghĩ, nó được chơi chính thức trong đội ngon nhất mà. Nó nhìn thằng nhóc ném – trông cứ như xem một băng video cũ về bóng rổ Thế vận hội ấy – hai vai hướng về rổ bóng khi nó ném, dồn sức xuống cổ tay rồi kết thúc bằng một cú búng bóng thật hoàn hảo. Nhóc con chơi nghề thật, Reese nghĩ, chơi đúng y như trong sách.
Kích cỡ ở đây không thành vấn đề; thằng nhóc cũng nặng gần bằng Reese, và chỉ thấp hơn khoảng ba phân. Reese lùi lại sau một bước, nhồi bóng bằng một tay rồi nói
“Vào rổ nè.”
Thằng nhóc lùi lại, bắt lấy bóng và cũng ném được vào rổ không mấy khó khăn.
“Mức ném tự do,” Reese nói và ném không trúng. Trái bóng bay vèo ra phía sau cái vòng sắt rồi bay thật xa.
“Đến lượt em,” thằng nhóc mừng rỡ reo lên. Nó đứng lên theo kiểu chơi bóng xưa và Reese thấy gương mặt nó đổi khác: gương mặt nó cho người ta thấy nó chỉ tập trung vào những gì nó đang làm – không phải đang duyệt lại tên của những người trong danh sách vĩnh cửu của nó hay vào điều gì khác. Nó đang đứng đó. Trước khi quả bóng bay khỏi tay nó Reese đã có thể thấy đường bóng sẽ rất tuyệt.
Thế nên Reese kéo cái khóa của chiếc áo khoác lại để mấy cái túi thôi không đập phành phạch nữa. Với một tay, nó giữ quả bóng cho thăng bằng rồi nhắm quăng tới. Lần này bóng vẫn không vào được rổ.
“H nhé,” thằng nhóc hét lên. Rồi nó ném thật nhẹ nhàng thoải mái như không cần phải chuẩn bị.
Reese từng nghe cái gã mập Teeter, huấn luyện viên bóng rổ kiêm giáo viên dạy thể dục ở trường, nói: “Đó là vấn đề tinh thần đối với em thôi, Cappadora. Em không được sáng dạ cho lắm. Nếu em để hết tâm trí vào việc em đang làm thì...” Nó cố theo dõi cú ném nhưng nó biết quả bóng sẽ không bay vào rổ ngay từ khi vừa được ném ra.
“O nghe,” thằng nhóc hồ hởi nói.
“Tao cố tình để mày thắng đó chứ,” Reese vừa nói vừa rê bóng xuống vùng cấm địa, nó nhảy lên ném. “Vào lưới nè em.”
“Mình đang chơi Horse mà.”
“Mày chỉ ném giỏi khi không di chuyển thôi hả, Đội Một?”
“Em có thể thắng anh đó,” thằng nhóc điềm tĩnh nói.
Reese lại rê bóng về phía cái rổ, nhảy vào vùng cấm địa, tìm điểm thích hợp nhất để ném quả bóng – bùm. “Được rồi, sẵn sàng chưa?”
Thằng nhóc tỏ vẻ bối rối. “Luật là thế nào đây?”
“Tao không chơi theo luật bình thường,” Reese lại rê bóng, nó nhảy lên từ ngay phía dưới rổ, dùng một tay ném quả bóng vào rồi xoay người khi quả bóng trật ra ngoài, bung mạnh ra từ cái vành đai tròn.
“Chơi theo kiểu luân phiên có bóng phải không?”
“Đến lượt mày đó, nhóc,” Reese nói. Nó không phải gọi tên ra dù rõ ràng nếu nó đã ném thành công quả bóng cuối cùng thì trận này sẽ chơi theo kiểu luân phiên.
“Đến bao nhiêu là thắng? Bao nhiêu?” thằng nhóc vừa nói vừa lơ đãng rê bóng. “Đến mười một điểm à?”
“Cứ chơi đi đã,” Reese bảo nó. Và thằng nhóc kiểm tra quả bóng, rồi làm như rê bóng sang trái, nhưng sau đó nó lại chạy ba bước sang phải và sửa soạn cho cú ném dội ván hậu vào lưới. “Tính điểm đi!” nó hét lên và vừa quăng quả bóng cho Reese, nó vừa lầm bầm: “Xong.”
Reese phớt lờ nó và đứng vào điểm xuất phát đối diện với cái rổ. Thằng nhóc có vẻ như đang đánh giá nó, vừa tránh cặp mắt của Reese, vừa tự hỏi làm cách nào để lướt qua được. Reese cắt bóng về bên phải, nó chạy trước và dùng tay phải nhồi bóng hơi cao một chút. Reese nghĩ nó có thể lường trước được đường đi của thằng nhóc nên tiếp tục nhào tới. Quả bóng va vào đùi thằng nhóc rồi bật ra, nó lấy lại được tại điểm xuất phát, ném tới nhưng không trúng đích, quả bóng lại nảy khỏi cái vành sắt. Nhưng Reese vẫn phóng tới tấm ván hậu, lấy lại được thăng bằng rồi khảy nhẹ cho quả bóng vào lưới thật dễ dàng phía trên cánh tay đang vươn ra của thằng nhóc.
“Mày là ai hả?” Reese vừa rê bóng vừa thở hổn hển hỏi nó.
“Em là Grant Hill.”
“Còn tao là Pippen.”
“Được lắm.” Chúng chơi hết khả năng, cứ Reese dẫn điểm thì thằng nhóc cũng lấy điểm lại ngay sau đó. Lần này Reese ném trật một cách tệ hại, thậm chí quả bóng cũng không trúng được cái vành sắt, thằng nhóc lấy thân mình chặn Reese lại, nó chụp được bóng và rê, nhảy lên từ dưới lưới rồi nhẹ nhàng dùng một tay ném bóng vào rổ.
“Hòa rồi nhé,” thằng nhóc nói. Reese đứng vào điểm xuất phát. Khi thằng nhóc nhào tới, nó quay người, làm một động tác giả rồi hích cùi chỏ lên. Thằng nhỏ loạng choạng suýt ngã.
“Xiiiin lỗỗỗiiii,” Reese vừa nói vừa chộp lấy quả bóng.
“Anh chơi ăn gian,” thằng nhóc nói.
“Đây không phải là Hiệp Hội Nữ Thanh Niên Thiên Chúa Giáo, Ben,” Reese nói.
“Em không phải là Ben.”
“Được thôi... Ben,” Reese lầm bầm rồi rê quả bóng qua thằng nhóc về phía cuối sân. Nhưng thằng nhóc đã đổi vị trí – nó không chạy mà là lướt đi thì đúng hơn, khó đuổi kịp nó quá – giờ nó đã giành được quyền kiểm soát bóng. Reese gắng sức tập trung; nó đang chạy theo quả bóng chứ không phải đang có bóng trong tay, chết tiệt thật, vì vậy nó lao thật mạnh vào thằng nhóc, cánh tay trái đập thật lực vào sống mũi thằng nhóc. Thằng nhóc vẫn bình tĩnh nhưng Reese có thể thấy nó ứa nước mắt, và rồi, khi Reese nhảy lên để ném quả bóng, mắt nó vẫn nhìn vào mặt thằng nhóc, thì nó thấy cái vẻ mặt này, vẻ mặt sợ hãi này.... thằng nhóc này giống Ben, giống cái thằng đã không chịu tuột xuống cái cầu tuột bằng nhựa vào cái hồ tắm sâu có mười lăm xăngtimet trừ khi Reese, anh nó, đứng đó giang tay chờ sẵn. Cũng vẻ mặt với đôi mắt tròn xoe hết cỡ đó. Sợ hãi. Trận đấu. Đến đây. Ben, Reese nghĩ thầm... và nó mất tập trung ngay lập tức, thằng nhóc đánh văng quả bóng ra xa; và cả hai chạy đến cái góc nơi quả bóng bật lại. Nếu nó đuổi theo, Reese biết thằng nhóc sẽ ngã ra ngoài đường biên. Nhưng phải thế thôi, thằng nhóc không còn chọn lựa nào khác. Nó chỉ còn nước phải đâm bổ vào thôi. Quả bóng đụng mạnh vào chân Reese rồi bật ra ngoài đường biên.
“Chúa ơi!” Reese nhăn mặt. Bóng không đập vào chỗ hiểm nhưng vào háng thì cũng khá gần rồi. “Thằng chó chết này.”
Thằng nhóc hét trả: “Tại anh chứ. Cú đó của em mà sao anh giành?”
Nó rê bóng sang bên trái rồi, bị kẹp giữa hai cánh tay của Reese, ngửa người ném bóng vào rổ.
Hai điểm. “Bây giờ em cao điểm hơn anh rồi nhé.” Thằng nhóc ung dung nói với Reese đang gập người xuống thở không ra hơi. “Bao nhiêu rồi? Giờ đã được hai mươi mốt điểm chưa?” Thằng nhóc hồ hởi hỏi, suýt chút nữa thì nó đã phá ra cười.
“Chơi tiếp đi,” Reese nói.
“Chơi tới hai mươi mốt điểm hả... Vinnie?” Thằng nhóc hỏi thật nhỏ nhưng Reese đã nghe thấy nên lùi lại, dồn hết sức mạnh, cách nó thường làm trước cả chục bận, cả trăm lần đánh nhau của nó. Nó rê bóng vòng ra phía sau để có đủ thời gian chuẩn bị rồi nhảy lên ném bóng vào rổ. Tuyệt vời.
“Mày có thấy cú nào như vậy ở câu lạc bộ liên đoàn chưa, Ben?”
“Rồi,” thằng nhóc đáp. “Ở câu lạc bộ nữ.” Rồi thằng nhóc rê bóng qua phải, nhưng giờ thì Reese đã đoán được đường bóng của nó nên chỉ đơn giản xoay gót chân sang trái và lấy hai cánh tay chặn nó. Thằng nhóc bị một cú vào cằm, ngã giúi giụi văng ra khỏi sân vào đống cát dơ bẩn bên ngoài, hai chân gập đôi dưới thân mình, môi tóe máu.
“Chết mẹ,” Reese nói. “Tao không cố tình...” Nhưng ngay lúc đó bố nó xông tới to lù lù như một chiếc xe xúc tuyết và đẩy nó thật mạnh xuống sân bê-tông làm nó ngã ngồi đau điếng muốn rống lên nhưng nó cắn răng không thốt ra tiếng nào.
“Thằng đểu con này!” Pat vừa la vừa đưa tay giật mạnh cái cà vạt ra. “Đồ du côn!”
“Chúa ơi, bố!” Reese cố đứng lên.
“Con không sao,” thằng nhóc lên tiếng.
“Con có sao không... Sam?” Pat vừa hỏi vừa lôi chiếc khăn tay ra. Thằng nhóc vừa khoát tay ra hiệu cho Pat đi chỗ khác vừa nhón lên nhìn Reese qua vai anh.
“Con không sao. Con không sao mà.”
“Mày không yên được một ngày – chỉ ngày hôm nay thôi – không sinh sự được sao?” Reese thấy mắt bố nó nhíu lại với vẻ đau đớn. Mẹ kiếp! Đau vì buồn hay lại lên cơn đau tim đây? Chết tiệt, Reese nghĩ.
Beth từ trong bóng mát phía dưới mái hiên của tòa nhà đi ra. Cô hỏi: “Có chuyện gì thế? Chuyện gì với nó thế?”
Reese nói ri rí trong miệng: “Tụi con chỉ chơi bóng thôi mà.”
“Không có gì đâu mà,” Sam tuyệt vọng đáp. Nhưng Beth vẫn nhìn Reese, cái kiểu cô nhìn nó mỗi năm một lần, giống như cô thật sự thấy nó hay thấy được điều gì đó. Rồi cô sờ vào cánh tay Sam, lướt trên khắp người nó như thể cô đang kiểm tra xem liệu nó có đang mang vũ khí trong người.
“Không gãy xương chứ?” cô hỏi với cái giọng the thé, cái giọng đỏng đảnh Tôi-ổn-cả-mà, cái giọng học sinh của cô.
Họ bắt Reese ngồi ghế trước với Beth. Bố ngồi đằng sau với thằng nhóc. Thậm chí không ai nhắc đến chuyện đón Kerry ở nhà bà nội. Ở nhà hàng Benno, cái pizza họ gọi đặt vẫn nằm đó, mỡ đóng lại thành hàng như một tấm bản đồ địa hình nổi. Thằng nhóc ăn hai miếng, nó cẩn thận khẩy những miếng xúc xích ra, còn bố nó lại lơ đãng lấy nĩa găm vào chúng rồi đưa lên miệng nhai. Reese chăm chú nhìn bố; mồ hôi Pat đang chảy thành dòng như thể anh vừa chạy xong. Anh ừng ực nốc uống Côca.
“Ăn chút gì đi, Vincent,” Beth nói. Lẽ ra mẹ nên có một cái áo có in câu này, Reese nghĩ. Vì thế nó bày trò xem thử mình có thể nhai một miếng trong bao lâu, ngắm mẹ nó nhìn nó, miệng mẹ cũng lên lên xuống xuống theo miệng nó đang nhai. Nếu nó làm mặt khỉ thì mẹ nó có làm như thế không nhỉ? Ý nghĩ đó làm nó cười toe.
Ngay lúc đó thằng nhóc ngước lên hỏi: “Con uống sữa được không?”
Khi bố nó vẫy người hầu bàn, Reese hỏi: “Mày uống sữa với pizza à?”
Bọn họ bèn nhìn nó chằm chằm như thể nó vừa bảo thằng nhóc đi làm tình với một cái cây không bằng. Reese đứng lên đi vào phòng vệ sinh; nó lấy tay vuốt nước lên tóc rồi rửa mặt. Nó còn đang sấy tóc thì Pat thò đầu vào nói:
“Đi thôi.”
Vừa nghe nhạc của Dvorak, Reese vừa nằm ngửa trên cái giường nhàu nhĩ của nó suy nghĩ; họ đã mua một cái giường mới cho thằng nhóc Sam, thậm chí không thèm nghĩ đến việc lấy lại cái giường này. Âm điệu chầm chậm từ bản nhạc giao hưởng “Thế Giới Mới”. Một lựa chọn tuyệt vời cho trường hợp thằng nhóc. Nó vặn to lên rồi tự hỏi liệu mình có thể bay lên cao không một tiếng động chỉ với những tiếng rung phát ra từ tai nghe không? Khi nó đứng dậy đi uống nước và thay cái đĩa nhạc Metallica cũ nhất của mình vào thì nó nghe tiếng Beth trong phòng thằng nhóc nơi cuối hành lang.
“Con muốn để đèn không?”
“Dạ không, con không để đèn khi ngủ.”
“Chắc con sẽ thấy lạ lắm phải không?” Thằng nhóc lặng thinh. “Con có cần chăn không?”
Trời đất, mẹ ơi là mẹ, mới có tháng Năm thôi mà, Reese nghĩ. Khi nó đi vào phòng tắm, qua bức tường, nó có thể cảm nhận được Beth đang sờ nắn người thằng nhóc; mẹ không thể rời tay khỏi người Sam, dù tuần trước Reese thấy mỗi lần họ gặp nó là mẹ lại hơi co rụt người lại trước khi chạm vào người nó như thể thằng nhóc đang bỏng giẫy vậy.
“Mai là thứ Bảy,” bố nó nói vọng từ nhà dưới lên. “Con có muốn đi coi thi đấu không?”
“Dạ muốn,” thằng nhóc đáp.
Một người cha mẫu mực, Reese nghĩ. Phải mà. Tuy vậy cũng cần rất nhiều trận đấu đó bố. Mùa này có nhiều trận bổ sung lắm. Khi mở cửa phòng tắm, nó đụng phải bố nó. Bố nhìn nó như thể đang có chuyện muốn nói; Reese cứng đờ hết cả người. Nhưng Pat chỉ đứng đó, dựa vào khung cửa.
“Vincenzo này,” bố nói làm Reese thấy cổ họng thắt lại.
“Con làm ơn, làm ơn...”
Nó nghe tiếng cửa phòng ngủ của họ đóng lại. Mẹ đã vào khung trời lặng yên của mẹ rồi; phải lái cả một cái máy xúc lên hàng hiên thì may ra mẹ mới trở mình. Nó không chắc lắm về bố, có thể bố còn đi loanh quanh được đôi chút. Và đúng như dự đoán, nó nghe tiếng nệm chuyển động và tiếng leng keng của những đồng tiền lẻ khi bố thay quần áo ngủ. Tiếng nhạc Metallica càng làm nó bồn chồn hơn. Nó đứng dậy lục lạo khắp nơi cho đến khi nó tìm được đĩa nhạc của tay thổi kèn xắcxô người Phi mà không bao giờ nó nhớ nổi tên của ông ta. Đó, nó nghĩ, để hai tay buông thõng bên mình. Có phải gắng sức đâu. Cứ để mặc cho thân mình trôi đi thôi....
Không được rồi. Có lẽ phải cần đến nhạc của Puccini. Nó lại lục lọi tìm.
Reese tỉnh dậy trong bóng tối. Chắc bố đã tắt đèn giùm nó. Lăn qua một bên, nó thấy những chỗ lồi lên quen thuộc phía dưới lưng nó. Suốt bao nhiêu năm nay, thỉnh thoảng nó lại cố tìm ra cái sức ép cơ thể không dứt đang biến đổi con thỏ đỏ của Ben thành một thứ trông giống cái gì. Thi thoảng nó lại nghĩ giờ thì con thỏ giống hệt một con nòng nọc rồi, chỉ trừ cái tai còn lại thôi. Thật nhẹ, thật cẩn thận để bọng đái đang đầy ứ không bị đè lên, Reese lôi nó từ dưới tấm khăn trải giường ra. Một mắt. Một hình dáng béo phị, có bướu, đôi chỗ lớp vải lông đỏ đã mòn đến nỗi lòi ra màu hồng trong suốt. Nó bỗng nghĩ ra, một bào thai. Đúng rồi. Phim Igor Bào Thai – Nhà Bác Học Điên.
Vẫn ôm lấy cái vật không hình dáng rõ rệt ấy, Reese đứng lên đi tiểu và để con thỏ màu đỏ xuống bồn rửa mặt. Bố nó đang ngáy, tiếng khò khè làm nó khó chịu quá. Tiếng ngáy đã làm nó cùng thở theo Pat cho đến khi nó thiếp đi. Chính sau khi tắt vòi nước nó nghe thấy âm thanh đó.
Là Kerry à? Nhưng Kerry đang ở nhà bà nội Rosie mà. Reese đi đến cuối hành lang, nó đi men sát tường rồi lấy chân khèo cánh cửa phòng nơi thằng nhóc đang ngủ.
Nó đang ngủ, hay ít nhất là thế vì hai mắt nó nhắm tịt. Reese bước tới gần hơn. Sam đang nằm ngửa, hai tay nó xoải ra, ngủ theo kiểu con nít ngủ mê mệt đến độ chảy cả nước dãi. Reese cố nhìn xem mắt nó có chớp không. Thằng nhóc ngủ không biết trời trăng mây nước gì cả. Reese thả cho Igor rơi xuống bên cạnh giường. Ngay khi nó quay người định bước ra, nó nghe thằng nhóc rên. Thằng nhóc đưa tay lên che mặt nói: “Không... con chỉ không... không...”
Nó muốn nói “Con không biết” ư? Hay nó muốn ngăn điều gì đừng xảy ra? Thằng nhóc lại tiếp tục rên.
Reese phóng nhanh ra cửa – nhỡ thằng nhóc thức giấc thì sao? Nhưng Sam cứ lăn qua lăn lại rồi nói: “Ôi, không.” Lần này nó nói nhẹ nhàng hơn.
Có một khoảng trống giữa cửa ra vào và cái tủ âm tường. Reese dựa vào tường rồi khẽ khàng tuột xuống. Nó ngồi bó gối ở đó, cố điều chỉnh cho mắt mình quen với bóng tối. Nếu căng mắt ra hơn thì nó có thể thấy hai cái kim trên mặt đồng hồ phía trên cái tủ commốt của Sam.
Đã ba giờ sáng. Thế đấy. Có lẽ đã ba tiếng. Reese đã từng thử không chớp mắt được lâu hơn rồi mà. Bất cứ ai luyện tập cũng đều làm được như thế. Chỉ là... Reese cúi người về phía trước, tựa cằm lên hai cánh tay. Chẳng thể nói được... Nhưng ngay lúc đó thằng nhóc lại trở mình, nửa trên thân người nó được đèn đường nơi góc phố chiếu sáng. Ở đó.
Reese trở nên thư thái. Nó có thể thấy gương mặt thằng nhóc.