← Quay lại trang sách

Chương 25 -REESE--Tháng Sáu, 1994--

Nếu được mười xu thì Reese đã bỏ học vào những tuần cuối của niên học. Nhưng nó đã tính đến rồi, nếu nó làm cho bố nó nổi giận thì, trong vòng không đầy năm phút, cái bằng lái xe mới tinh của nó phải được gấp lại làm sáu và cất vào một nơi mà ánh sáng mặt trời không rọi tới được. Bố vẫn là bố – thật ra bây giờ bố đã vui hơn nhiều vì thằng Sam thánh thiện kia đang thật sự sống chung dưới một mái nhà với bố rồi – nhưng bố sẽ không tha thứ cho bất cứ chuyện gì làm ảnh hưởng đến “gia đình”. Reese hình dung ra những tít lớn trên báo, như: “Phép Lạ Trên Phố Menard: Tìm Lại Được Một Đứa Con và Mất Đi Một Đứa Khác?”

Mẹ kiếp. Nó đã phải chịu đựng suốt hai tuần đáng ghét để quyết tâm giữ mình không gây ra phiền phức gì. Dù nó đã rất căng thẳng. Reese có hai bài kiểm tra học kỳ cần phải nộp mà nó lại dùng những quyển sách cần để viết bài kiểm tra kê chân cái giường cũ – trước đây là giường của Ben – đã bị gãy. Jordie đã chê cười nó khi Reese nghĩ nó có thể ngốn hết các chi tiết về bệnh đa nhân cách (đề tài tâm lý học nó chọn) bằng cách ngủ trên mấy cuốn sách đó.

Reese nghĩ mình biết cặn kẽ về bệnh đa nhân cách nhờ tính nhạy cảm có được từ việc chung sống với mẹ. Nhưng nó phải ổn định tư tưởng thôi, mà điều này khá khó thực hiện trong ngôi-nhà-Trung-Tâm-Vĩ-Đại-của-vũ-trụ của nó.

Nó không trốn tránh được chuyện đó. Ở trường, thầy cô nào cũng có một tờ tạp chí People, cái tờ có hình bìa chụp Sam đang rê bóng ở lối xe vào nhà – tờ có tít lớn “Trở Về... Nhưng không phải là Ben” và bên dưới là “Cuộc phiêu lưu kỳ bí của một Thiếu Niên Bị Mất Tích”. Thậm chí trong giờ học thứ tư của ngày hôm đó trên giảng đường, một thằng chó chết nào đó đã đề nghị Reese ký tên nó lên đó nữa chứ. Và nó đã ký. Nó thấy tội nghiệp cho thằng nhóc nên chỉ viết: “Chúc may mắn, Daffy Dick” thay vì viết một câu cay độc hơn. Mẹ nó nổi điên lên khi thấy ảnh Sam trên bìa báo – thậm chí còn giận hơn cả lúc mẹ thấy bìa báo đầu tiên của tờ People nữa – Reese vẫn còn nhớ rất rõ.

Nó đã nghe mẹ hét ầm lên ở dưới nhà: “Lũ người này nghĩ gì chứ? Họ nghĩ chúng ta không có cuộc sống riêng chắc?”

Còn bố thì trả lời: “Beth à, em cũng thường chụp hình như thế để kiếm tiền mà....”

Đương nhiên là chú Tom – Vị Bác sĩ Thám Tử – cũng đã đôi lần hỏi nó: “Cháu có chắc đã không biết đó là Ben chứ?” Reese không thể tin được – những câu như: tại sao nó không nói gì hết vậy? Nó có chắc không? Nó không biết rằng điều duy nhất trên đời này mà bố mẹ nó muốn là tìm được Ben à?

Và chú Tom đã nói: “Nhưng có lẽ đó không phải là điều duy nhất trên đời này mà cháu muốn.”

Đó là điều khiến chú Tom làm cho người khác muốn nổi xung; chú luôn nghĩ chú có thể gạ gẫm để người ta bộc lộ một khát khao nào đó tận trong tiềm thức. Thật ra chính Reese cũng đã nghĩ đến điều này, và lý do duy nhất nó không nói với mẹ về thằng nhóc tóc đỏ là vì thật nực cười khi nghĩ rằng thằng em thất lạc bấy lâu nay lại sống ngay ở góc phố đằng kia. Thậm chí thằng nhỏ cũng không giống như hình ảnh nó nhớ về Ben; thật ra nó có nhớ Ben mấy đâu.

Nó phẫn nộ nói: “Chúa ơi, lúc đó cháu mới lên bảy mà. Chú nhớ được gì khi mới bảy tuổi chứ?”

“Chú nhớ là chú có một đứa em trai mới ba tháng tuổi chết vì hội chứng đột tử ở trẻ em, và chú là người đã phát hiện ra chuyện ấy, nên phải đến mười năm sau chú mới biết vì sao mình lại sợ ngủ đến thế.”

Hãy tin là chú Tom già đã có một câu trả lời quá hoành tráng đi. Chà, đó cũng là lý do thiên hạ cho rằng ông bác sĩ tâm thần nào cũng bị điên cả.

Sau đó chú Tom hỏi nó một lô một lốc chuyện nó nghĩ gì về Cecilia Lockhart; Reese không bình luận gì hết – làm sao người ta có thể nổi giận với một phụ nữ vì một việc bà ta không biết là sai chứ?

Và khi không moi được gì từ Reese, chú Tom bèn tiếp tục gặng hỏi nó về chuyện nó có bực Sam không. Reese không hiểu sao chú Tom lại có thể hỏi được như thế. Bực ư? Về vụ gì mới được chứ?

“Vì được mọi người chú ý.”

“Cháu không còn là trẻ con nữa. Nếu chú mất một đứa con và suốt chín năm trời không gặp nó, chú có muốn luôn được ở bên nó không? Chú có bị ám ảnh vì nó không? Đó là lẽ thường tình thôi. Nhất là khi chú có một đứa khác mà...”

Chú Tom chộp ngay lấy câu đó. “Một đứa trẻ khác mà... sao hả Reese? Sao chứ?” Reese nhún vai. “Sao hả, Reese? Một đứa trẻ khác không đáng nghĩ đến à?”

“Thưa bác sĩ Kilgore, cái chuyện tâm lý tào lao này chán thật đấy.”

Lúc đó chú Tom đã bật cười và hỏi Reese nghĩ sao nếu nó cứ phải nghe về chuyện ấy suốt bốn mươi giờ một tuần, mà lại do chính miệng mình nói ra chứ. Khi ấy Reese mới nguôi nguôi được phần nào. Nó nói với chú Tom nó đang nghĩ đến chuyện trở thành một bác sĩ tâm lý – ta sẽ không trở nên hèn hạ, đê tiện, ta cũng không phải che giấu những lỗi lầm của mình như các bác sĩ khác. Ngoài ra Reese cũng nghĩ rằng chú Tom có thể đã mua được cả một khu mua sắm liên hợp bằng tiền chữa trị cho nhà Cappadora trong mấy năm qua ấy chứ.

Rồi họ nói về thể thao, về chuyện có lẽ Reese sẽ chơi bóng rổ vào mùa thu vì rốt cuộc thì năm lớp mười một sẽ là cơ hội cuối cùng cho nó và nhiều thứ khác nữa. Chú Tom cho đó là một ý khá hay nhưng Reese lại không chắc lắm. Nó không phải típ người thích tham gia các câu lạc bộ, nên dù thích được mặc bộ đồng phục thi đấu và rất muốn chứng tỏ nó có thể làm được điều đó thì nó cũng không biết mình có thể chịu được những giờ luyện tập chán ngắt không nữa.

Tuy nhiên nó cũng đã luyện tập khá nhiều rồi: nó xếp mấy chiếc ghế lấy từ nhà hàng Đám Cưới ở lối xe ra vào rồi rê bóng chung quanh chúng cho đến khi mồ hôi nó đổ ra như tắm. Sam cũng hay ra đó chơi với Reese. Phải công nhận là thằng bé rất nhanh nhẹn dù nó to con đến thế và nó cũng biết rất nhiều điều mà Reese phải mất cả bao nhiêu năm trời mới học được, như chuyện không được để lòng bàn tay đụng vào bóng ấy: Sam có thể rê bóng thấp đến nỗi một con rắn nhỏ xíu như con Iowa cũng cũng không trườn qua được phía bên dưới; nó điệu nghệ rê bóng bằng những ngón tay thon dài cứng cáp; nó chỉ cần lấy đầu ngón tay nhấn nhấn thôi.

Bố cũng thường mặc bộ đồng phục làm việc ra chơi một lúc với chúng – giống như bà nội Rosie hay nói về ông nội: ông giống như dân nhập cư đang mặc áo bành tô để cắt cỏ vậy. Bố thường chen vào khi Sam và Reese đang làm gì đó; Reese để ý mỗi lần như thế Sam luôn giật mình sượng sùng đờ người ra.

Nhưng Sam cũng chơi bóng chày nữa và nó cũng phải bắt đầu đi tập dợt, vì thế phần lớn những đêm đó Reese thường rê, rồi câu, rồi lại rê bóng một mình.

Vài ngày trước khi nhà trường kết thúc năm học, Reese đem một quả bí đỏ vào phòng tập thể thao vắng vẻ để tập. Chủ yếu là để xem thử cú bật bóng ngửa người có tốt như khi nó làm trên sân chơi hay trên lối xe ra vào không. Nó cũng tập tạ để giúp hai cánh tay nó to ra, mạnh hơn. Không biết tay có to thêm không nhưng rõ ràng một cú ném như thế cần có nhiều lực hơn một cú ném bóng bình thường từ khu vực giữa sân, vì phải ngửa người xa khỏi đối phương, và như thế sẽ bị yếu đi thay vì dồn trọng lượng của mình về phía trước. Nhưng như thế sẽ giúp nó thoát khỏi một gã vạm vỡ hơn vì Reese biết rằng với thân hình nhỏ loắt choắt của mình, nó chỉ có thể thành công bằng những cú ném bóng tự do thôi. Và mãi cho đến khi nó bật bắn ngửa người thật hoàn hảo thì nó mới hiểu cú ném của Jordan tuyệt đến thế nào. Mà Jordan cũng có cao lắm đâu. Anh ta chỉ cao hơn Reese hai mươi lăm phân, nhưng theo tiêu chuẩn của NBA thì một mét bảy mươi tám cũng chưa hẳn là to cao. Nhiều đêm, khi về đến nhà, hai cánh tay nó đau như dần. Nó thường nhìn Sam và nghĩ nếu cứ đà lớn nhanh như thế này thì thằng nhóc đó sẽ chỉ việc đi tới là chặn được bóng thôi. Nó có ganh tị với kích cỡ của Sam không nhỉ? Nó nghĩ là không. Nhưng giá nó được thừa hưởng thêm một vài gien từ mẹ làm nó to con như dân Ai-len thì tốt hơn mấy gien từ bố chỉ làm nó lỏng khỏng lèo khoèo. Cứ nhìn bác Paul mà xem. Người ta có thể bỏ lọt cả một con mèo vào giầy của bác ấy.

Ganh tị. Căng thẳng. Reese thấy mình hay nấn ná ở lại trường để lang thang suy nghĩ xem mình thật sự nghĩ gì về Sam. Nếu không thu được gì khác thì những năm tháng ở cạnh chú Tom vẫn dạy nó rằng dù có thông minh đến thế nào đi nữa thì đôi khi ta cũng không thể diễn tả rõ ràng khúc chiết các cảm nghĩ của mình được. Lần đầu tiên, ở văn phòng tư vấn trong lúc Sam vẫn còn đang được giám hộ, khi nó thấy Sam và biết đó là Ben, nó đã mừng muốn khóc. Giống như Ben đang tỏa hào quang và nó nghĩ rằng nếu nó đi thẳng tới chỗ thằng nhóc, thằng nhóc sẽ nắm lấy cánh tay nó mà nói về vụ con sóc bị kẹt trong đầu máy xe hơi hay lần Ben té xuống nước ở cầu tàu dài nơi hồ Delavan, hay nói về ngôi nhà trên cây ở Madison. Thậm chí khi nó nhớ đến cái ngày trong tiền sảnh thì, mẹ kiếp, nó rất vui rằng Ben không chết....

Nhưng Ben – à không, Sam – đã nhìn thẳng vào mặt Reese. Không vờ vĩnh tí ti nào. Nó nhìn cứ như thể nó chưa từng gặp Reese trong đời ấy. Người nhân viên xã hội nói: “Đây là anh cháu. Anh Vincent.”

Thằng nhóc chìa tay ra bắt. “Chào anh Vincent.” Quỷ bắt nó đi nếu cái giọng đó không giống giọng Ben, cái giọng trầm trầm khàn khàn, buồn cười đã từng nghe rất lạ phát ra từ miệng một thằng bé. Khi ấy Reese muốn bỏ chạy, chạy trốn tất cả – chạy trốn những người kỳ cục kém may mắn này, những người thậm chí không nhận ra nhau. Giống như Horace Greely hay Thoreau hay bất kỳ ai, chỉ cần bỏ đi và tới đường xe lửa làm việc hay đại loại thế. Liệu người ta có còn làm việc trên đường rầy không nhỉ?

Nhưng nó biết trước, và cả ngay lúc đó nữa, rằng nó sẽ không bỏ chạy. Nó quá lười biếng và sợ hãi, đó cũng là lúc nó bắt đầu điên tiết lên với thằng nhóc với những câu: “Dạ, thưa bà,” với cái cung cách cầu kỳ khi ngồi ăn và với chứng sợ vi khuẩn của nó. Reese với Kerry nhanh chóng nhận ra rằng nó có vấn đề: nếu người ta hít hít thức ăn của nó thì nó sẽ không đụng đến món đó nữa. Và thế là Reese chỉ cần thở hơi ra một chút ngay khi mẹ đưa đĩa qua cho nó là nó sẽ ngồi ngay đơ cán cuốc ra, rồi đau khổ nuốt thức ăn như thể đang nuốt mấy chiếc vớ cũ trong miệng vậy. Kerry cũng bắt chước làm thế khiến bố phải mắng chúng để chúng thôi đi.

Thằng nhóc đối xử với Reese rất lịch sự và dễ thương. Lịch sự và dễ thương và chỉ... khép mình như con ốc ấy. Điều này làm Reese nổi khùng lên. Nó không biết làm cách nào để bắt chuyện được với Sam. Sam cứ im như thóc ấy.

Có lần, khoảng một giờ sáng, Sam xuống nhà dưới khi Reese đang xem phim Địa Ngục Dành Cho Anh Hùng. Nó ngồi xuống, nửa tiếng sau, bỗng nhiên nó hỏi: “Vậy anh có nó từ phim này à?”

“Có cái gì chứ?” Reese hỏi.

“Tên anh ấy.” Trong phim có một gã tên Reese. Nhưng chẳng dính dáng gì với tên của tao cả, Reese đáp rồi giải thích vụ “Resale,” và thằng nhóc nói: “Vincent cũng là tên hay mà – như Vincent van Gogh ấy.” Reese hơi bị sốc, một thằng nhóc mà cũng biết về Vincent van Gogh à.

Nhưng nó đã nói, và hơi hối hận vì chuyện đó, rằng: “Đúng, mà ông ta cũng điên nữa.”

May mà Sam không để ý. Nó chỉ nói: “Mà anh đâu có tự cắt tai mình. Ít nhất là chưa mà.”

Trong một chừng mực nào đó thì nó là một đứa trẻ khá lịch sự. Nó không bao giờ chĩa mũi vào chuyện của ai hết. Nó khiến Reese thắc mắc không biết khi nó còn bé, có một đứa em trai thì như thế nào nhỉ; lúc ấy Kerry còn quá nhỏ và nó cứ phải chăm cho con bé suốt. Dù chú Tom nói rằng như thế thì sau này, khi lớn lên, đó sẽ là “mối liên kết” gắn chúng lại với nhau. Giống như chúng được trét lớp keo dán cao su lên vậy.

Ra sân, xoay người lại, tưởng tượng ra một tay chắn bóng to con, bật người ra sau, và ném. Reese làm đi làm lại nhiều lần. Có khi cả tiếng đồng hồ hay hơn thế nữa. Nó hiểu rằng như thế là nó đang sử dụng chín mươi phần trăm thời gian; đương nhiên rồi vì ở đó có tay hậu vệ thật nào đâu, vì thế, có lẽ nó phải cho phép mình được nghỉ ngơi đôi chút giữa buổi. Trong khi đang tập trung ném bóng và nghĩ về Sam, nó không thấy huấn luyện viên Teeter đã đến sát sau lưng và đưa tay cao qua đầu nó đấm bóng đi.

Tim Reese như đầy ứ khí hê-li. “Gì thế...?” nó hét váng lên rồi quay lại. Teeter sừng sững như con voi; nghe nói hồi xưa, khi còn học cao đẳng, ông ta là hậu vệ chắn bóng cho Pistol Pete Maravich, nhưng chuyện đó xưa rồi, cách đây hai mươi năm rồi, còn bây giờ trông như thể ông ta đã ăn tươi nuốt sống Pistol Pete và cả anh ông ấy nữa cho bữa điểm tâm rồi. Huấn luyện viên Teeter chắc cũng phải nặng cả tạ rưỡi.

“Đây có phải là Cappadora hung thần trên sân chơi không nhỉ?” Teeter nói bằng giọng gió lai giọng miền Nam, cái giọng khiến Reese luôn liên tưởng đến các hạ sĩ quan trong phim ảnh. “Tôi xem cậu tập nãy giờ rồi, Vince. Cậu muốn bỏ học lớp mười một để tham gia đội tuyển à?”

Reese vừa đi nhặt bóng vừa đáp: “Không ạ. Em chỉ tập chơi chơi thôi mà.”

“Giờ cậu cũng khá nổi tiếng rồi đó, nhỉ?”

“Thầy nhầm em với thằng em của em rồi.” Chọc giận lão ta làm quái gì chứ? Nó vẫn chưa chính thức quyết định có tham gia vào năm tới hay không mà.

“Tất cả những người mang họ Cappadora đều nổi tiếng, đúng không? Có lẽ đó là lý do cậu nghĩ mình không phải đi học trừ những ngày thứ Ba xen kẽ nhau trong một tháng hả, Vince?”

Reese nín thinh.

Teeter tiếp tục: “À, tôi quên, không phải là Vincent mà là Reese. Đúng rồi. Reeeese. Xin lỗi nhé. Vậy thì, Reese này, cậu thích chơi bóng rổ chứ?”

“Em thích môn này,” Reese điềm đạm nói.

“Thiên hạ nói cậu chơi ngoài phố giỏi lắm mà.”

“Dạ cũng tàm tạm thôi.”

“Muốn thử với tôi không?”

“Sao cũng được.” Họ chơi theo kiểu luân phiên có bóng. Teeter vẫn còn nhanh nhẹn dù ông khá mập làm Reese buộc phải chèn ông ta rất nhiều; ông ta to con bẩm sinh nên chơi cú úp rổ khá dễ. Nhưng Teeter vẫn phải chịu thua những cú bật bắn ngửa người của Reese.

Cuối cùng, vừa thở hổn hển, Teeter vừa nói: “Cậu làm động tác giả giỏi lắm.”

Reese rất ngạc nhiên khi nghe Teeter nói thế. Nó mỉm cười. “Nhờ em tập nhiều đấy thôi.”

“Cậu đang nghĩ đến chuyện tham gia đội bóng vào năm tới hả?”

“Em cũng đang cân nhắc.”

“Cậu nghĩ cậu vào được à?”

“Em sẽ cố,” Reese bình thản đáp.

“Cậu nghĩ mấy thằng kia sẽ dung túng cho mấy thứ rác rưởi của cậu chỉ vì cậu có cú bật bóng thôi à?”

Reese thấy máu dồn lên mặt rần rần. Lão mập chó chết. Thằng chả nâng mình lên rồi nhẹ nhàng đập mình dập mặt.

Teeter tiếp tục nói: “Tôi để ý đến cậu từ lâu rồi, Cappadora. Không chỉ ở đây đâu. Thành tích gây sự của cậu to bằng núi Rushmore mà cậu lại không đủ to con hay dũng cảm để gánh vác nổi đâu.”

Cảm thấy hai tay mình nắm chặt lại – dấu hiệu cho thấy Reese bắt đầu sợ, nó nói: “Em vẫn bình thường.”

“Cậu vẫn bình thường à?” Teeter dí gương mặt như heo của lão sát vào mặt Reese. “Chẳng qua là vì mọi người ai cũng thương hại cậu thôi. Tôi biết bố cậu từ khi còn nhỏ, Vincent à. Một người dễ thương không bao giờ huênh hoang. Ai cũng lo lắng cho bố cậu về những gì ông ta đã phải chịu đựng, và rồi ông ta được gì? Cái thằng èo uột cứ nghĩ rằng phân của mình thơm này sao?”

Teeter dứ dứ ngón tay chuối mắn của ông ta vào mũi Reese. “Cậu có tốc độ di chuyển tốt. Nhưng nếu muốn gia nhập đội của tôi thì cậu phải hiểu rằng cậu chả là cái đinh gì cả. Cậu cũng như các thành viên còn lại trong đội thôi, không chừng còn thua họ là đàng khác vì từ bé đến giờ cậu luôn gặp may mà.”

“Em chưa hề....

“Thôi nào, Cappadora! Cậu nghĩ mình là nhân vật quan trọng à, vậy sao cậu không cư xử như thế đi? Cậu cho là mình ngon lắm sao? Hay chỉ là một thằng chuyên bắt nạt kẻ khác?” Ông ta hớt quả bóng lên, quả bóng của Reese, giữ cho nó thăng bằng trên hai tay to bè của ông ta rồi đập mạnh vào trán Reese. Một lần. Rồi một lần nữa. Sống mũi Reese rần rần như có ong chích. Mắt nó nảy đom đóm. Nhưng nó không đưa tay lên đỡ. Teeter lại làm tiếp. Và bồi thêm một cú nữa. “Reese vĩ đại, hả? Muốn đi không? Giờ thì cậu định làm gì đây? Cậu chịu nổi không, Cappadora? Hay trong bản chất cậu chỉ là đồ mèo mướp?” Ông ta hơi lùi lại để đấm mạnh quả bóng nhưng ngay lúc ấy Reese đã đưa tay ra chộp lấy nó làm Teeter mất thăng bằng suýt ngã dúi dụi.

Gương mặt người đàn ông to béo đó dịu lại một chút. Rồi ông ta lùi lại một bước. Mẹ kiếp, Reese nghĩ, tất cả bọn họ đều làm như thế. Khi họ thấy nét mặt mình. Tôi đụng chạm gì đến ông chứ, đồ đê tiện bẩn thỉu kia? Tôi chỉ làm ba cái chuyện nhỏ nhít không đáng kể. Để thử làm một điều bình thường, một lần thôi mà. Chỉ thế thôi mà ông cũng nhặng xị lên với tôi. Trong Reese có một thôi thúc mãnh liệt được đưa tay lên đập cái mũi của Teeter cho bẹp dí, cho mũi óc ông ta lẫn lộn rồi bỏ chạy, vĩnh viễn, đến một nơi nó không phải mang mãi cái gánh nặng chết tiệt mà nó đã phải mang như một đống đá trên lưng.

“Chờ đã,” Reese nói. “Thầy chờ đã, em chỉ....”

Teeter hơi lảo đảo rồi lừ đừ bỏ đi. “Khỏi nói. Kiểu thái độ của cậu, chẳng ai cần đâu.”

Và Reese đứng đó, vòng tay ôm quả bóng, ôm thật chặt vào ngực, trong khi Teeter đưa tay tắt dàn đèn trên trần, để nó đứng đó trong bóng tối.