← Quay lại trang sách

Chương 34 -REESE--

Đã quá mười một giờ khi Reese nghe hình như có tiếng dội mạnh của trái bóng rổ trên lối xe vào nhà. Nó ngừng lại; nãy giờ nó đang viết, nói đúng ra là nó đang cố viết, một điều gì đó trong cái nhật ký ngu ngốc mà chú Tom nài nỉ nó viết ra hằng đêm.

Đúng rồi. Đúng là tiếng nhồi bóng rồi. Trời tháng chín mà như thế này thì quả là nóng bất thường. Trong tiếng máy điều hòa không khí và căn nhà đóng kín mít như một cái bánh được bọc trong giấy bóng kính, chỉ cần mở nhạc nhỏ xíu thôi cũng khiến nó chẳng thể nghe được thứ gì khác. Mà thường thì nó hay mở nhạc để nghe. Dù vậy nó cũng không chắc lắm nên nó nâng cánh cửa sổ lên và thò đầu ra để xem thử có phải nó đang tưởng tượng không.

Nhưng không. Có ai đó ở dưới kia.

Reese không thể thấy được; cách đây một tháng, bố nó đã bảo nó thay mấy cái đèn pha nơi nhà để xe và dĩ nhiên là nó chưa làm. Đó là một đêm không trăng âm u, ánh đèn đường duy nhất tỏa sáng cách đó cả một khu nhà. Lại có tiếng bóng nhồi xuống hai lần, thật rõ ràng. Reese phải nghiêng nhẹ đèn đầu giường ra để xem đó là ai.

Là Sam.

“Em đang làm cái quái quỷ gì vậy hả?” Reese rít lên. Cửa sổ phòng ngủ của bố mẹ cạnh ngay phòng nó, và dù biết họ đã say giấc nồng từ lâu, đặc biệt là mẹ nó chỉ tỉnh dậy khi trời sáng thôi nhưng nó vẫn không muốn làm ầm ĩ.

“Chẳng làm gì cả,” Sam nói.

“Ba em có biết em đi đâu không?”

“Dạ có.”

“Xạo vừa thôi,” Reese vừa nói vừa chống tay lên cùi chỏ thò đầu ra ngoài.

“Anh muốn chơi không?”

“Ừ, thằng ngố, nhắc cho em biết là gần nửa đêm rồi đó.”

“Quá giờ lên chuồng của anh rồi hả?”

“Đừng có xiên xỏ vô ích. Ý anh muốn nói là nếu không bị bà Pellicano hay ông Becker gọi vào để chửi vì phá rối hàng xóm thì anh cũng đã gặp đủ thứ chuyện khốn kiếp rồi.”

“Mình có thể chơi khe khẽ được mà. Trừ khi anh... quá mệt thôi. Hoặc quá sợ.”

“Chữ sợ không có trong tự điển của anh đâu,” Reese nói. “Em biết rồi mà, có bị bịt mắt anh vẫn thắng được em. Mùa hè vừa rồi ngày nào anh chẳng thắng em, mà đôi khi còn hai lần vào ngày Chủ Nhật nữa đó. Theo như anh nhớ thì em đành phải dọn ra ngoài ở để cứu lấy chút tiếng tăm tệ hại còn lại của em phải không ta.”

“Sao em lại không nhớ ra chuyện đó nhỉ,” Sam nói và Reese nghe thấy nó cười hì hì. “Dù sao khi anh đang ở trên lầu hai thì nói gì chẳng được.”

“Bắt đầu cầu nguyện đi là vừa, đồ nhát cáy.”

“Dạ em đang quỳ đây,” Sam đáp.

Reese định mặc áo sơ mi vào nhưng trời nóng hầm hập. Nó cứ thế nhảy xuống lầu ba bước một – cái thằng quỷ này làm gì mà quanh quẩn ở đây lúc nửa đêm thế nhỉ? Nó chắc chắn là ông George chẳng biết quái gì về vụ này. Có lẽ ông ta đã gọi cho mấy tay FBI thối tha hay cho đám cảnh sát, hay cho cả hai rồi cũng nên. Lạy Chúa.

Nó chạy ra khỏi cửa, Sam đang đứng đó, nước da rám nắng, mặc cái quần jean cũ cắt ngắn đến đầu gối và cái áo thể thao hàng dệt kim White Sox của Reese.

“Đây là áo anh mà,” Reese buột miệng.

“Hả, vậy sao?” Sam giả bộ đổi giọng như xin lỗi. “Em tưởng nó là miếng giẻ bị sơn chứ.”

“Em lấy ở đâu vậy?”

“Em... em lấy nó khi em đi. Em xin lỗi. Để em trả lại anh.”

“Anh không cần đâu,” Reese vội nói, rồi lại nghĩ mình đúng là thằng hạ tiện. “Cứ giữ nó đi. Hay là thế này, nếu em hạ được anh thì em có quyền giữ nó lại. Có nghĩa là giờ thì em cũng có thể trả nó lại cho anh được rồi đấy. Trừ khi nó hôi quá.” Nó không thể rời mắt khỏi thằng nhóc được. Đã mấy tuần rồi từ khi nó gặp thằng nhóc ở nhà tù. Bố mẹ nó có đến đón Sam hai lần, nó có biết, nhưng cả hai lần nó đều bận. Và cho đến lúc này, hai ngày trong tù cùng nhiều ngày đêm tuyệt vời ở yên trong căn phòng tiện nghi của nó ngoại trừ vài lúc ít ỏi họ cho phép nó ra ngoài – tất nhiên vẫn bị kiềm kẹp – để ăn tối thì không dễ thấy những gì đang xảy ra ở bên ngoài, ngoại trừ việc xem ông Becker tưới mấy đám hoa hosta của ông ấy.

“Em có chắc là ba em biết em đang ở đâu không hả?” nó vừa hỏi lại vừa kiểm tra quả bóng.

“Anh hoãn binh hoài. Anh sợ rồi hả?”

“Vậy thì chơi kiểu luân phiên đi,” Reese nói. “Tới mười một điểm.”

Nó đã chơi với Sam khá nhiều lần nên biết hết đường đi nước bước của Sam, vì thế thằng bé sẽ không thể lừa được nó. Reese biết thằng bé gần như không nhìn đối phương, và đó là một trong những mưu mẹo của nó. Sam có cặp mắt xếch, cặp mắt của bố, và nó thường nheo mắt lại thành hai vạch nhỏ rồi nhìn qua vai phải của địch thủ như thể đang có một con bọ to tướng đằng sau đó vậy, đồng thời nó rê bóng trong khi hai chân chạy theo hình số tám. Địch thủ gần như bị mất phương hướng. Mà miệng nó lại nói liên tu bất tận nữa chứ – “Anh bạn, anh tiếc lắm phải không, anh tiếc lắm mà, anh muốn tôi đưa anh đi đường nào chứ? Sang phải? Sang trái?” – nhưng những lời nó nói lầm rầm đó không phải là nói với đối phương, thậm chí cũng không phải để làm hắn ta bối rối; nó giống như một cái máy chạy rầm rì vậy thôi. Nó làm đối phương cảm thấy như hắn ta không có mặt ở đó. Mà cái mánh chết tiệt đó lại có tác dụng mới khổ chứ.

Sam chạy vòng vòng quanh Reese rồi ném bóng vào rổ. Rồi nó chạy ngược lại, hai tay giang ra đấm vào không khí, miệng huyên thuyên: “Chuyện gì thế? Chuyện gì xảy ra thế? Anh ngủ rồi hả? Anh ngủ hả?” Nó làm Reese không thể nín cười được.

Nhưng ngay lúc Reese lấy được bóng thì nó buột miệng chửi thề bởi chợt nhận ra Sam đã cao thêm tới bảy, tám phân trong vòng một tháng vừa qua; thằng nhóc cản đường Reese khắp nơi và liên tục vỗ tay, phớt lờ những động tác của Reese để lừa bóng qua người nó. Cuối cùng thì Reese cũng rê bóng được sang trái nhưng Sam đã nhanh chóng chặn được cú ném bóng ấy.

“Phạm lỗi,” Reese cao giọng dù nó biết không phải thế; cú đó còn xa mới tạo thành đường bóng ghi điểm. Nhưng dĩ nhiên là phải phản đối chứ, dù chỉ phản đối cho có.

“Nếu anh muốn ăn gian thì ăn gian đi, em không cần đâu, anh cứ lấy bóng,” Sam nói.

“Tiếp tục đi, nhóc,” Reese đáp. “Anh sẽ thả cho em. Có thấy là khuya quá rồi không?”

Khi điểm số tăng lên bảy-năm, Reese đang dẫn trước thì cả hai đều thở hổn hà hổn hển trong bóng đêm ẩm ướt, đến mức có thể cảm nhận được hai lá phổi đang đập như hai cái găng tay ướt vậy. “Trong nhà anh có để máy lạnh không?” Sam hỏi Reese.

“Để hết cỡ luôn. Em đầu hàng hả?”

“Ai đầu hàng chứ?” Sam lao sang bên phải rồi chạy nhanh như gió, và kết thúc với một cú thả bóng tuyệt đẹp thẳng vào rổ.

“Ôi mẹ ơi! Em học được cú này ở đâu vậy hả?” Reese hỏi nó. “Đó là tay trái của em mà.”

“Em là người đa tài,” Sam cười, chuyền bóng sang cho Reese rồi khom người xuống chuẩn bị tư thế để bắt bóng.

“Thôi nghỉ,” Reese nói. “Em cứ giữ cái áo đi. Dù sao thì anh cũng đã tè vào nó hồi tháng sáu mà, cho nên nó mới nằm trong ngăn kéo đó.”

“Anh phải thôi tè vào các ngăn kéo đi chứ,” Sam nói và Reese đưa tay bên dưới quả bóng bấm nó lên cao khiến nó sượt qua cằm Sam.

“Nhưng anh vẫn phải nói ‘thua’,” Sam khiêu khích nó. “Anh thua rồi, đúng không?”

“Anh thả đó, em biết mà. Nhưng thôi, coi như xong đêm nay. Ngày mai nhớ quay lại gỡ hòa nhé.”

Sam đưa tay vuốt ngược mái tóc ướt đẫm lên trán làm nó dựng đứng lên như cỏ mới được cắt. Rồi nó hít một hơi thật dài. Nó vẫn đứng yên không nhúc nhích. Reese dừng lại, thở hổn hển, mồ hôi túa ra như tắm, rồi nó đứng đơ ra như phỗng trên lối xe ra vào.

“Em... Vấn đề là... em sẽ không về nữa.”

“Nghĩa là sao?”

Sam hất đầu qua vai phải, và nơi cuối lối xe ra vào, trong bóng đêm, là một vali lớn cũ sờn mà nãy giờ Reese không để ý.

“Sam, em làm gì vậy?” Reese chầm chậm hỏi.

“Ba em biết mà,” Sam vội vã đáp. “Em với ba đã nói rất nhiều về chuyện này hồi tuần trước và ba nói em phải làm những gì em phải làm, thậm chí ba còn biết tại sao em đến đây vào giờ quá khuya...”

“Mà tại sao?”

Sam ngước nhìn mấy cửa sổ phòng ngủ tối đen. “Em đâu có muốn cái tình trạng căng thẳng thế này. Anh hiểu không? Với... với Beth và Pat. Và rồi nếu giới báo chí phát hiện ra thì sao?” – Điều đó làm Reese buồn nẫu người, cái cách nó nói “giới báo chí” ấy, như thể nó đã bốn mươi tuổi rồi cũng nên. “Có lẽ họ nghĩ em điên khi trở về nhà – ý em muốn nói là về lại với ba George đó...”

“Cho nên ông ấy để em ra ngoài khuya thế này à?”

“Em nói với ba là đi tới đây. Chỉ mới lúc nãy thôi. Em thấy đèn trong phòng anh còn sáng.”

“OK,” Reese nói, rồi hỏi tiếp, gần như nuốt từng chữ một: “Nhưng... chuyện này... vĩnh viễn hả?”

Sam nhìn xuống chân, miệng nó mím chặt lại và rồi nó ngước lên nhìn Reese – hình như vẫn còn lùn hơn khoảng ba phân, Reese nghĩ – mắt nó mở to trong đêm đen như thể chúng không có màu, như thể chúng là hai cái gương nhỏ xíu đen thẫm mà trong đó, Reese biết chắc là nếu đến gần nó sẽ thấy gương mặt tái xanh tái tử của chính mình. Sam đáp: “Em không biết. Em không biết. Có lẽ là như thế. Nếu em có thể... Em hy vọng... ”

Reese phác một cử chỉ ngăn nó lại và Sam không nói nữa, nó quay lưng đi về phía cuối lối xe ra vào để lấy cái vali. Reese vội vã theo sau ngay. Nó không muốn thúc ép thằng nhóc, nhưng nó phải hành động thôi, phải làm một điều gì đó; nếu không nó sẽ điên lên mất.

Reese nói: “Người thua phải xách thôi.” Cái vali nặng quá. “Gì thế này, em sưu tầm đe hay sao thế?”

Reese gồng người đưa tay phải nhấc cái vali lên; thế rồi Sam đưa tay ra nắm lấy tay Reese. Reese giật mình; nó thấy cả cánh tay rần rần như thể thằng nhóc vừa ấn vào huyệt nào đó trên người nó vậy.

“Không sao đâu. Anh xách được mà,” nó nói.

Nhưng Sam không buông tay ra.

Xung quanh rất tối, cứ như đang chui ngày càng sâu vào một cái hố đen ngòm vậy. Reese phải căng mắt ra mới thấy được vẻ mặt của Sam qua ánh đèn mờ mờ từ góc phố, nơi mà nếu bước tới đó và băng qua một con đường nhánh, người ta sẽ thấy ngôi nhà màu đỏ, ngôi nhà duy nhất trên khu phố đó không phải màu xanh hay xám hay nâu. Lúc này Reese có thể hình dung ra ngôi nhà đó còn rõ ràng hơn cả cái vành mũ Rockets đầy mồ hôi của nó, hay cảm giác về cái gối có hình con ngỗng hoang trên trường kỷ của Tom. Ngôi nhà đỏ từng là nhà của Sam, giờ thì không còn là của Sam nữa. Có lẽ thế. Nó có thể hỏi lại, nhưng câu trả lời chắc chẳng làm sáng tỏ được gì.

Mọi thứ trên đời đều vậy. Người ta đành phải chờ cho đến sáng rồi đếm xem ai còn ở lại. Người ta phải tiếp tục đi cho đến khi hiểu ra đâu là chỗ thích hợp cho mình, phải tiếp tục tìm kiếm cho đến khi một ai đó tìm ra mình. Reese nhìn lên phía ánh đèn, rồi nhìn lại khoảng không gian tối thẫm trong đó em nó đang đứng. Nó chỉ có thể cảm nhận được thằng nhóc, cái nhơm nhớp mồ hôi tay của nó – những cục chai của thằng nhóc và sức mạnh trong những ngón tay to quá khổ đó. Reese đặt vali xuống; nó đang run lẩy bẩy. Đó là một trong những lần Reese nghĩ nó hiểu bố nó đã cảm nhận ra sao khi tim bố đập như trống dồn. Chúng ta chỉ còn mỗi một việc bước vào, thế thôi. Nhưng chết tiệt, Reese nghĩ, mình phải làm. Một lúc nào đó mình sẽ phải làm. Ngay bây giờ.

“Anh là người đó,” nó nói, “anh là người đã thả tay em ra.”

Sam đổi tư thế. Reese có thể nghe nó thở dài.

“À...” Sam nói.

Rồi cả hai cùng cầm vali lên, cứ như đang khiêng một tấm nệm và cùng xách nó lên hàng hiên.

“Mình bị nhốt ngoài này rồi à?” Sam hỏi.

“Họ không thể làm một cái khóa chống lại được phép thuật của Reese Cappadora đâu,” Reese vừa nói vừa rút thanh nạy cửa từ túi sau ra. “Anh thường vào nhà bằng cách này.” Cả hai cùng cười rồi hì hục khiêng vali vào hành lang. Beowulf cựa quậy trên tấm thảm của nó và đứng lên duỗi dài người ra với vẻ đau đớn rồi chạy lóc cóc ra hành lang, thở phì phò chúi mõm vào lòng bàn tay Sam.

“Chó già ơi. Chó già ngoan ơi.” Và nó thấy đống túi xách, vali cùng những dụng cụ của Beth. “Ai sắp đi xa vậy anh?”

“Có lẽ mẹ anh sắp sửa đi Wisconsin để... làm việc,” Reese nói.

Có thể. Nhưng giờ cũng có thể không. Người ta có thể xếp đồ vào vali. Người ta cũng có thể lấy hết đồ ra. Chỉ còn cách là chờ đợi thôi. “Em muốn để nó ở đây không? Mình có thể đem nó lên lầu sau.” Chúng bỏ vali của Sam vào phòng khách ngay bên cạnh chiếc piano.

“Em đói bụng quá,” Sam nói.

Trong bếp, ánh đèn duy nhất là từ trong tủ lạnh hắt ra. Reese quăng một miếng phó-mát cho con Beowulf, nó nhai ngấu nghiến thành tiếng rõ to. Sam đưa tay vòng qua người nó lấy một lon Coca từ đống lon xếp thành hình kim tự tháp trên cái kệ dưới cùng, và rồi bật lùi ra sau khi chúng ào ào ngã lăn. Trong không gian tĩnh lặng, mấy cái lon rơi xuống lớp vải sơn lót sàn nhà cứ như một chùm pháo bông.

“Lạy Chúa,” Reese rít khẽ. “Đổ hết rồi.” Chúng bò theo mấy cái lon đang tiếp tục lăn tự do ra ngoài, hết lon nọ đến lon kia. Một lon đụng vào cạnh ván gỗ ghép chân tường, xoay vòng vòng rồi bật tung nắp. Tiếng xôđa xì xì phun ra; Beowulf sủa ăng ẳng. “Chúa ơi,” Reese cười toe thì thầm, “im đi nào!”

Mấy cái lon cứ thế mà rơi không ngớt, chẳng khác gì một dải dài những khúc gỗ tròn lăn xuống cầu trượt.

Reese thở hổn hển. “Không phải lỗi của em đâu. Đây là lỗi của bố, viên kỹ sư ưu tú của vũ trụ. Mùa đông vừa rồi, mọi người sửa sang lại nhà hàng và bố thu thập mấy viên gạch thừa... bố phải mất cả một ngày để xếp chúng lên mấy cái kệ treo trong nhà để xe, thế rồi bố đóng sầm cửa nhà để xe lại làm mấy cái kệ đó kêu răng rắc, kéo theo toàn bộ cái trần chết tiệt...”

Sam không nhịn được nữa, nó phun phì phì Coca trong miệng ra khiến ra Reese càng nhất quyết phải chọc cho nó cười. “Và thế là tất cả mấy viên gạch khốn kiếp đó rơi xuống, từng viên, từng viên một, trên sàn của...”

Bỗng cả hai nghe thấy tiếng chân của Beth.

“Vincent!” Beth đứng trên đầu cầu thang gọi vọng xuống, giọng mẹ vẫn còn ngái ngủ nhưng vẫn lộ rõ vẻ hốt hoảng. “Tiếng gì vậy? Con có ở trong nhà không đó?”

Reese đưa tay lên ra hiệu cho Sam yên lặng. “Em không muốn mẹ thức đâu,” nó nói với Sam. “Bây giờ thì chưa được. Cứ tin anh đi.” Sam nín thinh thò tay vào tủ lạnh định lấy ra một hộp bánh pizza thì Reese đưa tay lên ngăn lại. Nó ra lệnh: “Chờ chút.” Sam ngừng lại ngay.

Beth lại gọi: “Vincent hả con?”

Nó nói to: “Không sao đâu mẹ. Con làm rơi đồ thôi. Mẹ đi ngủ lại đi. Con ở dưới này mà.”

Reese quay lại đi theo Sam vào bàn ăn trong nhà bếp. Từ trên lầu có tiếng nước xè xè, rồi nhỏ dần. Nó có thể cảm nhận được rằng Beth không còn ở ngoài hành lang nữa. Chúng ngồi xuống bàn và Sam cẩn thận mở hộp pizza ra, nhăn mặt khi thấy mấy miếng hàn trên nắp. Reese đi ra nhà bếp lấy con dao phết bơ, và đứng một lúc, tai nó dỏng lên nghe tiếng sàn nhà trên lầu đang cọt kẹt, tiếng xì hơi nhè nhẹ của tấm nệm khi mẹ nó nằm xuống và rồi chỉ còn thinh lặng cùng tiếng rì rì của luồng hơi từ máy lạnh phát ra, những âm thanh của một ngôi nhà, một ngôi nhà bình thường của bất cứ ai, đang nghỉ ngơi.

“Không được ngon lắm,” Sam nói về cái pizza. “Nhưng em đói quá.” Nó ngồi dựa ra sau khi đã chén sạch hai miếng. “Anh nghĩ mẹ ngủ chưa?”

“Có lẽ rồi,” Reese đáp. “Chờ thêm một chút nữa đi. Mà khi lên đó, em ngủ trong phòng anh nhé. Chỉ đêm nay thôi. Như thế thì mình không phải đi lấy ra giường, lấy chăn gối. Cả nhà sẽ thức dậy mất.”

“Anh sẽ ngủ ở đâu?”

“Anh không biết. Ngủ trên trường kỷ dưới này. Với con Wulf. Mà thậm chí anh cũng chả mệt tí nào.”

“Tự nhiên em tới rồi đá anh ra khỏi giường thì bậy bạ quá.”

“Không sao đâu, thật mà,” Reese khăng khăng. “Anh sẽ trực ca đầu, được chưa?”

Sam mỉm cười. “Được.”

“Anh sẽ đi tuần một vòng,” Reese nói trong khi Sam đứng lên lục tìm trong vali rồi lôi ra cái bàn chải đánh răng.

Luôn là một thằng nhóc ngoan.

“Nhớ canh chừng bất kỳ hành động nào khả nghi nhé,” Sam quay lại nói nhỏ.

“Dạ, thưa ngài. Xin chúc ngủ ngon. Chừng nào doanh trại an toàn tôi mới về nghỉ,” Reese nói.

“Tốt lắm.”

Reese ngồi xuống lại bàn ăn nơi nhà bếp, cằm tựa lên hai tay. Nói nó hoàn toàn tỉnh táo thật ra là nói xạo thôi; Reese mệt rã rời. Nó thấy như thể mình chưa được ngủ hàng tuần lễ nay rồi. Trên lầu, tiếng cọt kẹt của cái giường cũ của nó vang lên khi Sam nằm xuống. Reese nhìn ra ngoài cửa sổ lớn, xuyên qua cái bóng của nó, thẳng vào trong bóng đêm đặc quánh ngoài sân nhà. Nó đang tưởng tượng hay có một tia sáng xuất hiện nơi góc sân vậy nhỉ, chỗ có mấy cái ghế đặt trên bãi cỏ? Ngoài kia, ngay vành đai canh phòng?

Nó chỉ còn việc quăng mình đánh thịch xuống chiếc trường kỷ. Chỉ lần này là không có ai nằm trên đó. Không như những tuần lễ vừa qua. Bố nó đang ngủ trên lầu, trong phòng của họ. Reese không biết như thế có nghĩa là bố đang cố thuyết phục mẹ ở lại hay đang nói lời chia tay. Nhưng gì thì gì điều đó có nghĩa là tầng một trống thật sự, và Reese sẽ thức giấc nếu có ai đó đi ngang qua; nó thính ngủ lắm. Tuy thế nó cũng đã hứa rồi. Và chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi, mấy tiếng đồng hồ còn lại của một đêm. Đêm thì rồi cũng phải tàn.

Cho đến khi doanh trại an toàn, Reese nghĩ. Hay cho đến sáng. Tùy cái nào đến trước.

HẾT.