← Quay lại trang sách

Chương 33 -BETH-Tháng Chín, 1994-

Vào một ngày đầu thu, Beth ngồi xuống và cố nhớ ra một cặp vợ chồng nào đó cô quen thân đã ly dị nhau. Và sau khoảng nửa tiếng đồng hồ thì cô đành bỏ cuộc. Beth không nhớ ra một ai cả. Chắc chắn là điều đó nghe xa lạ quá đối với lứa tuổi của cô, thế hệ của cô, trình độ học vấn của nhóm người cô giao tiếp trong xã hội.

Nhưng trừ phi tính cả Candy – mà thật sự cô đã không tính đến Candy vì đó không phải là một cuộc ly dị thật sự – thì cô chẳng biết ai nữa để mà so sánh. Cuộc chia tay đột ngột nhưng nhẹ nhàng giữa Candy và Chris đã khiến họ trở lại thành hai người bạn sau một cuộc chung sống thử nghiệm không thành công. Cuộc chia tay được quyết định và hoàn tất chóng vánh trong chỉ hai tuần lễ, cả quyết định lẫn thực hiện đều đột ngột khiến Beth ngạc nhiên cũng y như hồi họ quyết định lấy nhau. Chris và Candy đã ăn tối với nhau sau khi ở tòa án ra. Chắc chắn đó không phải một cuộc ly dị giống như phần lớn các cuộc ly dị. Beth chưa từng thấy một cặp vợ chồng thật sự bị chia rẽ.

Tám mươi phần trăm chúng ta ly dị nhau, cô nhớ Penny đã nói thế trong cuộc gặp mặt của nhóm Trắc Ẩn. Tám mươi phần trăm. Beth suy ra rằng thống kê của Penny tính đến những cặp vợ chồng mà những cuộc tìm kiếm đứa con đã kết thúc bằng một sự thật không thể chịu đựng nổi. Hay bằng một điều bí ẩn vĩnh viễn. Nhưng không có trường hợp nào giống như những gì đã xảy đến với cô và Pat cả.

Nếu người ta biết cô và Pat lạnh nhạt với nhau đến cỡ nào thì họ sẽ nghĩ Tại sao lại là lúc này chứ? Chẳng phải sẽ cay đắng gấp đôi, bất công gấp đôi, sau khi “đã trải qua” tất cả những khó khăn ấy cùng nhau để rồi bây giờ tan vỡ sao? Nếu đã như thế thì tại sao không phải là ngay lúc trước? Ngay cả việc Sam ra đi cũng đâu đến nỗi tệ hại hơn cái địa ngục sợ hãi ngày xưa.

Nhưng lúc trước chúng tôi chẳng nghĩ nhiều đến việc ly dị. Hôn nhân dường như không còn quan trọng nữa khi tất cả những mục tiêu bị đảo lộn trong nháy mắt.

Cô không trách Pat. Khi nhìn anh, cô thấy lòng chùng hẳn xuống. Không ai quyết định chuyện này cả. Mọi chuyện cứ thế mà xảy ra. Và khi chúng đã xảy ra thì không tài nào xoay chuyển được. Hai ngày sau khi Ben “về nhà” (và đó là hai từ Beth buộc tất cả họ phải nói khi cần diễn tả chuyện ấy) Pat đã quen với việc ngủ ở nhà dưới rồi. Trước đó Pat đã ngủ ở dưới nhà vào những đêm trời nóng, hay những đêm anh phải làm việc thật khuya ở nhà hàng. Còn những dịp khác đều là tình cờ và đôi khi lại như sự giải thoát: Pat có thói quen khi ngủ phải cong người ôm lấy Beth mà anh lại thường cựa quậy trong khi ngủ nên có mấy lần cô đã xô anh ra khiến anh giận dữ bỏ đi. Nhưng lần này, khi anh lấy gối và chăn từ cái giường còn mới và bị bỏ không của Sam, anh không hề hằn học hay cố tình để cho người khác thấy. Sáng hôm sau, anh chỉ lẳng lặng gấp túi ngủ lại trước khi bọn trẻ thức dậy để rồi lại đem xuống vào đêm sau nữa.

Vincent để ý rằng Beth không nao núng chút nào. Cô không thể nhìn Vincent. Cô sợ phải hỏi Pat xem anh nghĩ những gì khi ngủ trên trường kỷ. Cô cố không suy nghĩ gì trong khi nằm trên lầu, vì biết Pat rất tỉnh ngủ, một dạng bệnh loạn nhịp tim dưới dạng ngủ sâu như trẻ nhỏ. Cô đọc tiểu thuyết của Jane Austen. Cô uống thuốc ngủ. Cô cố không suy nghĩ nhiều, cố không lướt nhẹ xuống cầu thang rồi đi xuống phố để đến đứng khát khao mong mỏi trước ngôi nhà màu đỏ ấy.

Việc gửi Sam về là một thủ tục đúng đắn; chỉ có một mình ông George khóc thôi.

Họ đã gặp nhân viên công tác xã hội và sau đó có một phiên giải trình ngắn với một vị thẩm phán chuyên trách các vụ về gia đình. Vị thẩm phán đã hỏi từng người, kể cả Sam đang ngồi ngay đơ trên ghế rằng quyết định này có tự nguyện hay không. Beth nói đầu tiên: “Tôi rất đau buồn. Nhưng đúng, tôi tự nguyện.”

“Còn ông Cappadora thì sao?”

Có một khoảng lặng thật lâu, thật khó chịu và rồi Pat nói: “Vâng.” Anh không nhìn Beth nhưng khi cô đặt tay mình lên cánh tay anh, chạm vào lớp vải hồ bột cứng ngắc của áo anh, cánh tay Pat cứng đơ như đá, không một dây thần kinh nào nhúc nhích đáp trả lại cử chỉ của cô. Khi được hỏi liệu ông George có sẵn lòng nhận Sam không thì ông chỉ lẳng lặng gật đầu. Vị thẩm phán đề nghị được nói chuyện riêng với Samuel Karras Cappadora, và mười lăm phút sau ông ta xuất hiện trở lại với cặp mắt hơi mọng đỏ và khẽ nhún vai. Ông giải thích rằng lần này sẽ không ban hành quyết định giám hộ chính thức nào. Việc xét lại tình trạng của Cecilia vẫn còn đang được treo lơ lửng; và cần theo dõi quá trình Sam quay trở lại trong không quá ba tháng.

“Tôi nghĩ mục tiêu của chúng ta là phải làm cho cuộc sống của cậu bé này trở lại bình thường càng nhanh càng tốt,” vị thẩm phán nói với George, Beth và Pat. “Phải thú thật là tôi rất băn khoăn về trường hợp này, về những đau khổ quý vị đã phải chịu đựng, và cảm động về tất cả những yêu thương lo lắng cho cậu bé này. Tôi xin chúc tất cả quý vị được bình an và may mắn.”

Ông nói Sam sẽ được phép đến thăm bố mẹ ruột hàng tuần mà không cần phải có người giám sát, thời gian của các cuộc thăm viếng đó sẽ do George quyết định cho phù hợp với gia đình Cappadora. “Tôi hy vọng cậu bé sẽ có sự tương tác với anh chị em ruột của cậu,” vị thẩm phán nói thêm. “Vì lợi ích về mặt tình cảm của anh và em cậu bé cũng như của chính cậu.”

Kerry buồn ra mặt khi nghe tin Sam sắp ra đi; con bé chạy ngay lên phòng mình và vùi đầu vào con cá voi nhồi bông khóc nức nở cho đến khi nó sũng nước mắt. Kerry nói với Beth: “Mình mới vừa tìm được anh ấy. Tại sao anh ấy không thích mình chứ?” Dù rất đau khổ với câu nói của con nhưng Beth cũng khuây khỏa được đôi chút. Vincent đón chào cái tin ấy với vẻ lạnh lùng cố hữu của nó; nhưng Beth biết nó sẽ kể chuyện đó cho Tom nghe.

Ngoại trừ Beth, còn thì không ai thực sự hiểu được những gì đã xảy ra. Thậm chí Candy, người đã đấu tranh để có được Sam trở về lại với gia đình, cũng không giấu được phẫn nộ. Beth thật sự biết ơn bà Rosie và ông Angelo, họ chỉ tỏ ra buồn bã chứ không giận dữ; nhưng cô biết chắc mình sẽ không ghé chơi ở nhà của Monica hay Tree vào bất cứ kỳ nghỉ nào nữa. Các anh cô, sửng sốt vì điều họ cho là quyết định trong cơn bốc đồng của Beth, cố khuyên cô nên chờ xem sao. Laurie cũng sững sờ không nói nên lời, còn Ellen thì hỏi: “Sao cậu có thể làm thế được hả Beth? Ý tớ là sao cậu lại có đủ can đảm để làm thế chứ?”

May thay, không ai còn đủ sức để khuấy động các phương tiện truyền thông đại chúng, và khi họ biết tin thì Sam đã trở về lại nhà ông George được cả tuần lễ rồi. Sau đó xuất hiện những câu trích dẫn chán ngắt của các nhà tâm lý học về sự tìm kiếm bản thân trong khi trưởng thành và sự quan trọng của những kỷ niệm trong việc cấu thành một gia đình nữa chứ. Lại có những câu chuyện cho thấy hiếm khi các cuộc “đoàn tụ” giữa những đứa trẻ là con nuôi ngay từ nhỏ với bố mẹ ruột có được những mối quan hệ tốt đẹp của một gia đình gồm nhiều thế hệ thật sự. Và thỉnh thoảng hàng xóm cũng có những câu nhận xét – Beth gần như đã cười phá lên khi nghe những câu nói đó – rằng Sam dường như hơi trầm, và có vẻ thỏa mãn với mọi thứ; họ nhắc cho cô nhớ rằng có những người đàn ông rất trầm, rất hay giúp đỡ mọi người nhưng rốt cuộc lại dùng súng bắn chết cả gia đình.

Nhưng thật ra thì làm thế nào mọi người có thể hiểu được? Họ có thấy gương mặt Sam nơi cái rương bằng gỗ tuyết tùng đâu. Họ có thấy cặp mắt của nó đâu.

Đó là hình ảnh cứ hiển hiện trong đầu Beth suốt quá trình thực hiện các thủ tục để Sam trở về. Hình ảnh đó đã cứu sống cô. Cô không thể tả cho bất kỳ người nào khác hiểu được; giống như việc cố gắng tả “màu vàng” cho một đứa bé bị mù bẩm sinh hay giúp nó cảm nhận về ánh nắng, về sự mượt như nhung của cây thủy tiên hoa vàng vậy. Khi Sam ngước lên nhìn cô sau khi đã ngắm nghía lại quần áo của nó lúc còn nhỏ, Beth biết chắc rằng cô và Pat chỉ có được sự giám hộ cho thân thể của Sam mà thôi. Cô đã cảm nhận được theo cách mà Cecilia, trong cái đầu đầy những điều khó hiểu của cô ta, không bao giờ có thể cảm nhận được, và có lẽ chưa từng cảm nhận được – như một kẻ bắt cóc đang giữ một đứa bé trái với ý muốn của nó.

Và giờ đây nó có đang hạnh phúc không? Vào những lần thăm viếng ít ỏi không có lịch cụ thể của họ – một lần đi đến công viên giải trí Great America chơi, một lần đến nhà bà Rosie ăn tối – cả hai lần cô và Pat đều thấy một cách rõ ràng sự miễn cưỡng đến tội nghiệp của Sam vì nó chỉ muốn chiều lòng họ.

Lần cuối cùng, trên đường về nhà khi đã thả nó xuống, Pat bỗng nhiên nói với Beth: “Giống như nó đang cố đáp lễ mình bằng cách tỏ ra vui mừng khi gặp mình. Giống như nó cảm ơn mình đã trả tự do lại cho nó ấy.”

Chẳng còn gì để nói nữa. Cách đây đã lâu, trong một lần lấy ý kiến về hôn nhân, người trưởng nhóm nhân viên xã hội vui tính đã đề nghị họ thử cư xử với nhau như thể đang rất hạnh phúc. Ông ta nói: “Cứ làm như thế mãi rồi cũng trở thành thói quen, cũng y hệt như xung đột vậy.” Beth rất hiểu điều đó. Vì cô cũng đã hành động như thế trong hơn bốn năm cuối của giai đoạn chín năm. Và rồi sau khi Pat bệnh, cô khi thì là một diễn viên biểu cảm, khi lại là một người vợ đằm thắm lúc lại là một bà vợ bị ghê tởm. Nhưng chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi Ben trở về nhà thì họ như được hồi sinh và cư xử với nhau thật dịu dàng. Có đôi lần, trước ngày Quốc khánh khi họ nằm bên nhau, sau khi ân ái với nhau, Beth thật sự tin rằng họ sắp hòa hợp lại như cũ, dù đã có những xích mích trong quá khứ. Giờ khi nhớ lại, vào lúc cô tin chắc đó là những gì mình muốn, thì hình như đã quá trễ.

Thậm chí bây giờ, thỉnh thoảng cô cũng thấy mình hy vọng rằng cái thói quen đơn giản của một thời Pat-và-Beth sẽ kéo dài mãi. Nhưng Pat đã buông xuôi hoàn toàn sau khi Sam ra đi. Và vì thế giữa họ cũng không còn chút tình cảm nào cho đến khi chỉ còn là những hành động theo quán tính có liên quan đến các thói quen của Vincent hay thời khóa biểu của Kerry thôi. Sự nổi giận của Pat vào buổi sáng sau khi Vincent đánh cắp chiếc xe hơi là cảm xúc rõ nét nhất anh biểu lộ với Beth trong nhiều tuần lễ. Thậm chí, trong cuộc sống cằn cỗi của họ, sự giận dữ ấy cũng gần như... niềm phấn khích.

Giờ đây Pat tập trung hoàn toàn vào sự hồi phục của Vincent. Anh đưa con trai đến bất kỳ buổi hẹn tư vấn nào với Tom, và ngồi bên ngoài chờ nó; anh đến gặp nhân viên giám hộ với Vincent; anh đóng cửa phòng Vincent lại khi anh vào để chúc nó ngủ ngon. Thậm chí khi Beth đề nghị thay phiên cho anh vào những tối mà cô biết buổi tư vấn đó sẽ làm anh trễ vì còn phải mở cửa nhà hàng Đám Cưới thì anh vẫn từ chối. Anh bảo cô: “Anh nợ nó, Beth. Anh nợ nó, và dù anh không nợ nó thì nó cũng là đứa con trai duy nhất anh còn.”

Vào ngày anh nói ra câu đó, Beth gửi đặt mua các danh mục, các đơn xin học chương trình thạc sĩ về mỹ thuật tại trường Đại học Wisconsin. Cô điền tất cả các đơn và đóng tiền học mà chẳng hề chắc chắn thật sự mình đang cố đạt được điều gì từ chuyện đó. Có phải như thế là cô thực sự muốn rời xa Pat không? Cô sẽ bỏ đi ư? Hay cô chỉ đơn giản muốn tìm xem có còn chút kiêu hãnh nào để bám vào nếu anh yêu cầu cô ra đi? Và nếu cô thật sự đi học trở lại thì sao nhỉ? Cô nhắm đến việc dạy học à? Hay mở một ảnh viện riêng cho mình ở Madison?

Cô để vài tờ đơn trên bàn uống cà phê vài ngày sau khi chúng được gửi đến và thấy Pat có mở ra xem qua.

“Em nghĩ em nên dành ít thời gian, có lẽ là một học kỳ, để mình có thể suy nghĩ cho kỹ...,” cô nói với Pat khi anh đang hối hả vào nhà như thường lệ để vớ lấy chiếc áo mặc đi làm sau một buổi đi đâu đó cùng Vincent.

Và cô cũng chẳng ngờ mình lại xót xa đến thế khi anh đáp: “Sao cũng được. Cứ làm những gì em muốn đi Bethie.”

Vậy là anh không cố ngăn cô lại. Tại sao cô lại nghĩ anh sẽ làm thế nhỉ?

Lúc đó thì tính ương ngạnh, như một lời nguyền cho dòng họ Kerry, đã khiến cô nói tiếp làm mọi việc trở nên tồi tệ hơn: “Em nghĩ là em sẽ thuê một chỗ nho nhỏ... Kerry và Vincent có thể đi học trường Edgewood, có lẽ thế, nếu mình xin được...”

Pat ngừng phắt lại, trông anh như thể sắp nắm lấy hai vai cô để xoay cô lại đối diện với anh.

“Con anh,” Pat chầm chầm dằn từng tiếng như thể anh đang nói với một phụ nữ ngoại quốc vậy, “sẽ không đi đâu hết, Bethie. Nhà của các con anh là ở đây.”

“Paddy à, Kerry vẫn còn quá nhỏ...”

Và hình như anh bớt gay gắt hơn, dù chỉ một tí thôi. “Có lẽ... Kerry thì không sao. Nhưng Beth ạ, nó có bạn ở đây, và nó còn phải đi hướng đạo, rồi còn phải tham gia thể thao nữa. Nó có Blythe mà nó xem như chị của nó, còn Georgia nữa, giống như....” Chúa phù hộ Pat, anh không nói thêm “như mẹ nó”. “Con bé sẽ không sao, và sau khi em quyết định thì mình sẽ nói về chuyện này. Nhưng Vincent sẽ không theo em đi đâu hết. Không bao giờ. Nó sẽ không được bỏ căn nhà này mà đi với em cho đến khi nó vào đại học nếu, xin Chúa phù hộ con, anh có thể tính được làm sao để nó ra khỏi trường trung học an toàn, và khiến nó tin nó có thể làm được bất cứ điều gì ngoại trừ việc hủy hoại cuộc đời nó.” Lúc đó cô cảm thấy yêu anh, yêu quá tấm lòng thiện tâm sâu sắc của Pat Cappadora. Rốt cuộc thì đó là một tấm lòng thiện tâm mà cô có lẽ sẽ rời bỏ – xét về một khía cạnh nào đó. Nếu trước đây cô đã từng xứng đáng với anh thì bây giờ cô không còn được như thế nữa.

Đêm hôm đó khi anh đang lục lọi ngăn kéo ở dưới nhà, Beth nghĩ rốt cuộc thì hôn nhân thực sự là gì ngoại trừ những ao ước, sau từng ấy năm chung sống, đã bị biến thái chỉ còn là thực tế trần trụi? Cô thắc mắc liệu cô và Pat đã cư xử với nhau giống như anh em hay không, chỉ vì đã quá thân quen với nhau ngoại trừ những năm đầu đại học đầy đam mê – mà cô cho là rất cháy bỏng vì khi đó cả hai là đôi thanh niên nam nữ đang còn trẻ trung đầy nhựa sống. Giờ đây cô lại nhận thức rõ sự thân quen ấy hơn bao giờ hết.

Có đêm Beth thức dậy, người run lẩy bẩy vì cô đã mơ thấy Vincent. Vincent... bị thương. Khoảng năm tuổi, trong bệnh viện, bị gãy cổ tay. Cô mơ thấy mình đã chạy ào qua cái cửa xoay – không phải một hoặc hai cái mà là một dãy không dứt – chạy theo tiếng khóc để đến với Vincent.

Cô vẫn có thể có được con mình, Beth ngồi bật dậy và nghĩ. Đứa con cố-tình-đánh-mất của cô. Không phải đứa bị mất vì rủi ro. Nếu cô có quyết tâm, nếu cô có thời gian, và nếu cô tìm được đầu mối. Giá như phép lạ có thể thực sự xảy ra.

Giá như phép lạ có thể thực sự xảy ra nhỉ.

Nếu cô không bỏ nó. Nếu cô đem nó theo... nhưng làm sao cô có thể làm thế được? Nếu cô ở lại... nhưng làm sao cô có thể làm thế được?

Và từ quan điểm của Vincent thì làm như thế có thay đổi được gì không?

Beth nhớ lại hồi còn học đại học cô đã giễu cợt cái ý tưởng làm việc trong một trường đặc biệt (Laurie gọi đó là giai đoạn Annie Sullivan của Beth). Cô đã đọc được rằng tất cả những đứa trẻ, theo một mức độ nào đó, đều trải qua hiện tượng ký ức bị xóa nhòa. Đó là một trong những bước ngoặt khó khăn nhất giữa cha mẹ và con cái: người lớn có thể nhớ những âu yếm dịu dàng của thuở ban đầu; trẻ con, lứa tuổi thường làm hỏng mối quan hệ đó, lại không thể nhớ được. Lên sáu, Vincent đã nhìn cô bằng cặp mắt cứng rắn và giải thích rằng nó ghét cô. Beth thất kinh. Ông hoàng con của cô ở đâu đằng sau cặp mắt ấy, ông hoàng mà mới một năm trước chỉ chịu nín khóc khi ở trong vòng tay của cô chứ không phải của bà nội Rosie hay của Pat? Thằng bé ngày ấy đâu? Giờ thì nó ở đâu?

Ôi, Vincent, Vincent-đã-thành-Reese, đứa trẻ bị đánh tráo trong một căn nhà đã có một đứa trẻ bị đánh tráo nổi tiếng nhất nước Mỹ. Vincent nhớ gì nhỉ? Nó có nhớ chút nào về tình yêu của mẹ bị những bi kịch gia đình lấn át mất chăng? Chẳng nhớ gì thì cũng hệt như chẳng biết gì. Nếu Vincent có nghĩ đến cô theo hướng đó thì chắc nó cũng chỉ mơ hồ nhớ về những niềm thích thú và thương mến cô đã dành cho Ben trước khi nó mất tích. Đúng vậy, cô đã dành cho Ben nhiều hơn. Ben dễ giao đãi hơn. Cô thích nó hơn. Nhưng còn tình yêu? Những gì mà niềm thích thú và thương mến góp vào tạo ra tình yêu cũng chẳng nhiều hơn những gì mà tình dục vào thời kỳ trăng mật dẫn đến quá trình lâm bồn và sinh nở – một niềm thư thái so với một lời nguyện cầu vô tận. Beth kinh ngạc khi thình lình nhớ lại một hình ảnh rất rõ nét về chính cô, tối hôm ấy đi bộ về nhà sau cả một ngày làm việc ở Madison và trông thấy hai đứa con trai còn rất bé, Ben đang mặc tã và nhảy nhót trên ghế còn Vincent đang luồn dưới chân Jill để nhảy ào vào lòng mẹ. Cô nhớ mình đã nhủ thầm, không chỉ một lần, Cứ thử tưởng tượng mà xem! Mình đã tạo ra chúng. Tất cả những tạo vật đẹp đẽ và thông minh này. Những đứa bé vui nhộn thật sự. Cô đã nghĩ mình sẵn sàng chết vì chúng, đến nỗi những tình cảm dạt dào đó thậm chí làm cô thấy đau đớn. Chết cho từng đứa, với sự đau đớn và nhiệt thành như nhau.

Giá như Vincent có thể nhìn qua lăng kính của cô... nhưng làm sao được chứ? Hình ảnh đó là của cô chứ không phải của nó. Không thể nhồi nhét vào tim nó được.

Bỗng dưng cô phát hoảng, và nghĩ mình sẽ xuống nhà dưới đánh thức Pat dậy và nói cho anh ấy nghe: Cái ý tưởng chia lìa đã biến thật xa rồi; nó đã chỉ thoáng hiện trong một tích tắc. Họ sẽ cùng nhau tạo lập lại mối quan hệ với Sam, cũng như với Vincent và Kerry nữa. Chuyện đó có thể xảy ra lắm chứ. Cô sẽ đi xuống dưới nhà và bảo Pat nằm nhích vào trong một tí trên chiếc trường kỷ ấy để cô có thể nằm xuống sát bên anh như cô đã làm trên chiếc giường trong bệnh viện. Cô hất tung cái chăn ra rồi đặt đôi chân trần xuống sàn nhà.

Nhưng khi cô tưởng tượng ra gương mặt Pat, như lúc anh nói với cô: “Vincent sẽ không được bỏ căn nhà này mà đi với em” thì cô lại kéo chăn lên rồi nằm xuống, hai bàn tay đan lại trên ngực.

Một tối nọ Candy ghé chơi – trông trẻ hẳn ra khi mặc quần jean và áo sơ-mi vẽ phun sơn. Cô hôn nhẹ má Pat khi gặp anh đang chuẩn bị đi làm, rồi ngồi phịch xuống hàng hiên.

“Cho chị ít vodka đi,” cô nói với Beth. “Suốt cả ngày hôm nay chị ở nhà sơn lại cái căn hộ gớm guốc để chuẩn bị cho cuộc sống nữ độc thân của mình và rồi bỗng thấy mình già khú.”

Họ ngồi trên hàng hiên, và Beth thắc mắc không biết cảnh Candy liếc nhìn về góc phố nơi Sam sống chỉ là sản phẩm từ trí tưởng tượng của cô hay là thật. Cả hai đều duỗi dài chân trên rào chắn nghe dế kêu râm ran.

Khi đã uống cạn nửa ly, Candy hỏi: “Chàng Reese của chị thế nào rồi? Nó có còn khoác lác với bạn về vụ vô trường giáo dưỡng không? Mặc dù chỉ có hai ngày?”

“Không đâu. Em nghĩ nó xấu hổ về chuyện đó.”

“Vậy là tốt. Còn giai đoạn quản chế thì sao?”

Thoải mái vì đã có thể tâm sự được, Beth nói tiếp: “Dường như tốt hơn rồi.” Cô kể tóm tắt niềm hứng thú của Vincent, hay ít nhất nó cũng vờ tỏ ra như thế, ở khu tập bóng rổ dành cho học sinh lớp năm của thành phố mà nó đã được chỉ định để giúp huấn luyện hai lần mỗi tuần.

“Gần đây nó có lái xe leo lên cây sồi nào nữa không?” Candy hỏi.

“Lần tới mà Vincent ngồi sau tay lái thì có lẽ nó đang đi rút tiền trợ cấp an sinh xã hội đấy, nếu Pat thành công theo cách của anh ấy. Hai cánh của nó bị cột chặt rồi. Ý em là nó vẫn đi làm công tác xã hội, vẫn đến nhà hàng Đám Cưới để phụ giúp, và vẫn đi gặp Tom...”

“Tom nói gì?”

“Em... em chưa nói chuyện với anh ta. Ít khi lắm.”

“Reese đã gặp Sam chưa? Gặp lại ấy?”

“Chưa.”

Họ ngồi đong đưa một lúc rồi Beth kể tiếp: “Dường như điều gây ấn tượng lớn nhất với nó là bị lấy mất cái máy cátxét.”

“Cái gì chứ?” Candy ngồi bật dậy.

“Đó là ý tưởng của em. Từ khi còn nhỏ Vincent chỉ... nó cực kỳ mê nghe nhạc. Mê tới mức bất thường đối với một đứa thuộc tuổi teen như nó. Vừa rồi em tước sạch. Băng. Đĩa CD. Em giữ hết mấy thứ đó; nhưng cho từ thiện cái máy cátxét. Em gửi cho hội Thánh Vincent de Paul. Em nói với nó đó là một đặc ân. Nó phải hiểu là tụi em hoàn toàn nghiêm túc trong việc này. Dù sao, cái máy vẫn là thứ nó yêu quý nhất....”

Trong bóng chiều chập choạng, cô không để ý thấy gương mặt Candy đã thay đổi ra sao, nên khi Candy hạ hai chân ghế xuống ngồi cho ngay ngắn đồng thời chĩa một ngón tay vào mặt Beth thì cô gần như hoảng hồn.

“Điều nó yêu quý nhất,” Candy nói, “đang ở ngay đây, ngay trước mặt chị. Đó mới là điều nó yêu quý nhất Beth ạ.”

Beth tức giận đến nghẹt thở; cô gần như không nói nên lời.

“Em chán phải nghe chuyện đó lắm rồi,” cuối cùng Beth cũng nói. “Thậm chí trong mơ em cũng nghe thấy thế nữa! Em chán phải nghe mãi cái điệp khúc thằng nhóc này là kẻ phạm pháp chỉ vì mẹ nó không yêu nó rồi.... Candy à, tha cho em đi, chuyện không đơn giản chút nào đâu. Vincent không bao giờ... thậm chí trước khi một trong những chuyện này xảy ra nữa, Vincent vẫn luôn tin là em yêu Ben nhiều hơn yêu nó.”

“Mà em có vậy không?”

“Lạy Chúa! Em có vậy không à? Làm sao em biết chứ? Candy ạ, chị có yêu trái tim hơn bộ óc của chị không? Yêu tay hơn yêu chân không? Thế rồi tất cả những chuyện này xảy ra, Ben lại ở ngay trung tâm mọi chuyện, vì thế không còn cách nào để em có thể thuyết phục Vincent....”

“Thậm chí nếu em cố đi nữa.”

“Em đã không cố, đúng vậy, tiên trách kỷ, tiên trách kỷ. Nhưng cho dù thế thì chẳng lẽ nó không biết sao? Chẳng lẽ một đứa trẻ bình thường lại không biết? Em phải nhắc đi nhắc lại với nó mỗi ngày sao?”

“Nó có cần phải lặp đi lặp lại với em hằng ngày không? Ý chị là chẳng lẽ em cũng không biết à?”

“Nói vậy là sao? Chị đang phân tích tâm lý theo kiểu của Freud đó hả, Candy?”

“Beth à, chị đã thấy thằng bé này khi nó nhìn em. Nó muốn em tha thứ cho nó lắm....”

“Tha thứ cho nó? Tha thứ cho nó à?”

“Vì tất cả những gì nó đã gây ra. Hay cho một điều gì đó, một điều ngu xuẩn nào đó thậm chí em cũng chẳng biết. Tại sao em không nói chuyện với Tom nhỉ? Tại sao thế? Chị đã nói chuyện với anh ta.”

“Anh ta nói gì?”

“Tom nói trường hợp của Reese được gọi là người chịu đựng triệu chứng. Nó thấy nỗi khổ của mọi người khác là do những gì nó đã làm. Và giờ, khi Sam đã đi rồi thì em thử nghĩ xem nó đang cảm thấy thế nào?”

“Em chẳng biết đâu,” Beth mệt mỏi đáp, rồi cô nói tiếp: “Có chuyện này. Em nghĩ Pat và em sẽ ly thân.”

Candy hắt chỗ nước còn thừa trong ly vào bụi cây rồi dằn mạnh cái ly xuống. “Lạy Chúa, Beth, tại sao chứ?” Beth nhún vai. “Chừng đó còn chưa đủ sao?”

“Candy, anh ấy muốn vậy.”

“Pat nói vậy à?”

“Anh ấy không cần phải nói ra. Tự em biết.”

“Không phải. Không phải. Chị nhất định không tin. Pat là người rất đơn giản mộc mạc mà...”

“Không còn như thế đâu chị. Em nghĩ anh ấy đã khác xưa từ lâu rồi.”

“Bethie, em phải suy nghĩ lại đi. Hai người không thể mất mát thêm được. Thôi mà.”

“Candy ơi, thiên hạ ly dị nhau hà rầm đó. Phần lớn là những người... bị mất con. Chị cứ tra thử mà xem,” Beth nhún vai và nói tiếp bằng giọng nhẹ nhàng. “Ngay cả chị cũng ly dị rồi mà.”

“Em không thể ngồi đây so sánh Chris và chị với... Tụi em được sinh ra để dành cho nhau, Bethie ạ. Em và Pat ấy.”

“Lại một câu nữa khiến em phát ngán rồi đấy. Chị biết không? Cứ như là em được sinh ra với cái họ của Pat vậy. Chết tiệt. Như thế may ra em mới được sống, chị hiểu không? Có lẽ những gì em cần là những thứ chị có – một công việc thật sự, và một chỗ ở nho nhỏ dành cho một mình em. Pat chẳng quan tâm đâu.”

“Em có hỏi Pat chưa?”

“Có chứ, thật đó, em hỏi rồi. Và anh ấy nói: ‘Cứ làm những gì em muốn.’”

“Đó là do kiêu hãnh thôi.” Candy đứng dậy ngồi lên hàng rào. “Pat kiệt sức đấy. Em không nên có những quyết định như vậy sau một mùa hè như mùa hè em vừa trải qua. Rồi Reese sẽ ra sao? Và Kerry nữa?”

“Anh ấy sẽ quyết liệt đấu tranh để giữ chúng ở lại đây. Anh ấy không muốn em đưa bọn trẻ trở lại Madison.”

“Trở lại Madison?”

“Candy ạ, ở đây em có còn gì nữa đâu? Mấy bài báo viết tiếp theo kiểu xào nấu, thêm mắm dặm muối cái trường thiên tiểu thuyết của gia đình Cappadora trên tờ Tribune hả? Nhận thêm sự căm ghét từ mấy chị em gái của anh ấy nữa ư? Hay để thấy bố em nhìn cứ như thể em đã bắn chết con chó cưng nhất của ông ấy? Không đâu. Mẹ kiếp. Em sẽ không làm thế đâu.” Beth đứng lên rồi ngồi xuống bậc thềm bằng ximăng. “Candy ạ, em chẳng biết làm sao đối mặt được với việc phải rời xa Vincent và Kerry đây. Và em biết rằng nếu ra đi, em sẽ không bao giờ.... Em sẽ mất liên lạc với Sam.”

“Nhưng em cũng đang kiệt sức mà, có phải thế không, bạn thân mến?” Candy quỳ bên ghế của Beth. “Ôi, Bethie, Bethie.” Candy lắc lắc cô và Beth thấy nước mắt mình rơi lã chã như sữa trào từ bầu ngực khi cô cho các con bú, không ngừng, như muốn tẩy sạch mọi ưu phiền. “Được rồi, thôi nào, được rồi. Nghe chị nói đây. Chị chỉ muốn em làm một điều này cho chị thôi. Một điều thôi. Được chứ?” Beth gật đầu, và Candy nói tiếp: “Em chỉ việc để cửa mở, đừng khóa nó lại nhé. Cứ khép hờ lại nếu em muốn nhưng đừng khóa. Hãy cho Pat cơ hội được giãi bày. Em và Pat chưa từng xa nhau trong suốt cuộc đời mình. Nếu muốn ra đi, đừng quên lắng nghe những cảm giác thật sự của mình. Đừng tự ép buộc mình làm gì hết nhé, Bethie. Em hoàn toàn có khả năng ép mình làm bất cứ chuyện gì mà, em còn nhớ chứ? Hãy chỉ... chờ đợi và lắng nghe.”

Beth gật đầu.

Candy hỏi: “Khi nào thì em đi?”

“Em cũng không biết nữa... có thể là sẽ đi sớm,” Beth đáp nhỏ. “Nếu em thật sự ra đi. Trường khai giảng vào tháng Giêng. Và em sẽ học trong trường đại học.”

“Ôi, lạy Chúa, lạy Chúa. Pat sẽ nhớ em lắm đó, như thể cậu ấy bị mất một cánh tay vậy.” Cô đứng dậy rồi cầm cái túi xách to đùng lên. “Bethie này, không chỉ Pat thôi đâu, cả chị nữa.”

“Chị chắc là không muốn uống thêm chứ?” Beth hỏi và bỗng dưng không muốn Candy ra về chút nào.

“Không, chị không muốn phải tự mình kiểm tra nồng độ rượu đâu. Dù bây giờ chị không còn trong độ tuổi sinh nở nữa rồi.”

Beth nói mà vẫn hơi sợ mình đã đi quá xa: “Em hơi ghét chuyện ấy, Candy ạ. Em muốn chị có con cơ.”

“Ừ, ừ... chị cũng thế. Chị cũng đã muốn có con thật sự. Chị cũng lấy làm tiếc cho Chris nữa dù anh ấy sẽ có nhiều cơ hội hơn với một em hai mươi lăm tuổi sắp xuất hiện trong cuộc đời anh ấy. Và cũng có thể là vì giờ chị không còn phải sống với đồng lương chết đói nữa, nên đôi khi chị nghĩ về một cô bé nhỏ nhắn sống trên một ngọn núi nào đó ở Chile muốn có một bà má điên điên đeo súng. Vì thế có lẽ...”

“Em nghĩ điều đó rất tuyệt đấy. Chị sẽ là một bà mẹ tuyệt vời,” Beth nói.

“Em cũng thế mà, Beth,” Candy đáp nhỏ rồi bước xuống bậc tam cấp.