← Quay lại trang sách

Chương 13 Lại nổi phong ba

Nghe nói phải tỷ thí Tần Kha, Trọng Tử không cảm thấy lo lắng chút nào, trái lại, nàng có cảm giác yên tâm đến kì lạ, ít ra còn hơn phải tỷ thí với Văn Linh Chi. Nghĩ vậy, nàng liền lẳng lặng lẽ chạy lại bên cạnh Yên Chân Châu, ngồi xuống nghe ngóng.

Yên Chân Châu từ lâu đã phát hiện ra nàng, quay sang hỏi: "Muội chạy đi đâu vậy, sau hai trận nữa là tới lượt muội đấy."

Trọng Tử nhìn những đám mây bồng bềnh trên vách núi đá sâu không thấy đáy, nói: "Vực này thực sự thông tới Hoàng Tuyền của quỷ giới à?"

Yên Chân Châu nói: "Ở dưới đó có lập kết giới rồi, nếu không thì ma quỷ đã có thể lên đây. Minh giới là nơi luân hồi, từ trước đến nay, Diêm Vương không đếm xỉa tới, mặc kệ chuyện ân oán giữa hai giới tiên – ma, cũng bởi thế lực bọn họ kém hùng mạnh, nhưng quỷ môn lại chính là kỳ quan trời ban, hai giới tiên - ma đều không thể xâm nhập được, trừ phi đã chết, nhưng một khi linh hồn đã chết, vào tới Quỷ môn quan thì pháp lực cũng hoàn toàn biến mất, chỉ có thể luân hồi chuyển kiếp mà thôi. Năm đó, sau khi Ma tôn Nghịch Luân chiếm được yêu giới, y liền đem quân tấn công Minh giới, một lòng muốn thống nhất ba giới thành một khối nhưng cuối cùng vẫn phải chịu thất bại."

Trọng Tử gật đầu, nói: "Như vậy là tốt, bất luận là người, tiên hay ma, chỉ có cái chết là công bằng nhất. Người trong Tiên môn mặc dù có thể thoát khỏi vòng luân hồi nhưng đến nay, Tiên giới cũng không hoàn toàn trường sinh bất tử, các vị tổ sư có pháp lực cao cường đến đâu vẫn khó thoát khỏi kiếp nạn, chết chỉ còn là chuyện sớm hay muộn mà thôi."

Yên Chân Châu cười nói: "Theo như lời muội nói, thì tiên - phàm không có gì khác biệt, vậy chúng ta tu tiên để làm gì."

Trọng Tử lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Tiên - phàm khác nhau ở chỗ Tiên sinh ta để bảo vệ lục giới, còn người phàm thì không có khả năng đó, tu tiên kỳ thực là để có tấm lòng yêu thương, bao dung quảng đại. Tiên mạnh mẽ hơn con người, sống lâu hơn con người là bởi họ phải gánh trên vai trách nhiệm lớn lao, sẵn sàng vì lục giới mà hy sinh tính mạng bất cứ lúc nào."

Yên Chân Châu nghe vậy mà miệng há hốc, hồi lâu sau mới cười mắng: "Còn nhỏ như vậy mà đã nói toàn đạo lý lớn lao rồi."

Trọng Tử đỏ mặt, nói: "Muội cũng từng hỏi sư phụ câu đó, người đã giải thích cho muội như vậy mà."

Yên Chân Châu nói: "Lại nữa rồi, mỗi lời tôn giả nói, muội đều nhớ rất kĩ."

Trọng Tử xấu hổ, cúi mặt cười.

Trong lúc nói chuyện, lại một trận tỷ thí nữa qua đi.

Gần đến lượt mình, Trọng Tử có chút căng thẳng, đưa tay sờ cây Tinh Xán, thầm cầu nguyện: "Tinh Xán à Tinh Xán, tuy ngươi theo ta chưa lâu, nhưng vì sư phụ đã chọn ngươi cho ta, từ nay về sau ta nhất định sẽ yêu quý, coi trọng ngươi, vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ ngươi, khi lên sàn đấu nhất định phải giữ thể diện cho ta, để bọn họ không ai dám chê cười, bêu riếu chúng ta nữa."

Tinh Xán sáng lấp lánh, tựa hồ nghe hiểu những lời nàng nói, rung lên một chặp.

Trọng Tử đang cảm thấy vô cùng kỳ quái, Yên Chân Châu đứng bên cạnh vội giục nàng: "Nhanh, đến phiên muội rồi kìa."

Hóa ra cuộc tỷ thí vừa rồi do thực lực cách xa nhau mà kết thúc một cách chóng vánh, giờ tới lượt nàng và Tần Kha. Lúc này, Tần Kha đã ngự kiếm bay lên giữa khoảng trên vực Phi Thăng chờ sẵn, cặp lông mày dài chau lại, vẻ mặt vẫn không hề thay đổi, thái độ đường hoàng lúc trước biến mất, chỉ còn vẻ già dặn, chính chắn thường ngày, nhưng vì thế trông hấp dẫn hơn nhiều.

Thân là đệ tử cưng của chưởng giáo, vào lúc thích hợp nhất đã khiến sư phụ nở mày nở mặt, lập nên uy danh vang dội, một lần thôi là đủ rồi.

Trải qua trận tỷ thí lúc trước, chỉ với một chiêu Lạc Tinh sát chấn động toàn khán trường, đã khiến chúng đệ tử sinh lòng kính phục và tôn trọng, đệ tử của chưởng giáo suy cho cùng không thể tầm thường, không ai dám có lòng khinh thị. Nhưng bây giờ, đối thủ của hắn lại là Trọng Tử, một người chẳng biết chút thuật pháp nào, cuộc quyết đấu giữa một người cực mạnh và một người cực yếu, kết quả đã sờ sờ trước mắt, quả thực không cần phải suy đoán. Bình thường Trọng Tử không khéo léo như Văn Linh Chi, nhưng nàng tuyệt nhiên chưa từng gây chuyện thị phi, tính tình tốt bụng, sống vui vẻ, hòa thuận khiến ai nấy đều yêu mến. Nghĩ đến chuyện nàng không biết ngự kiếm, mà lần này do quy định bắt buộc phải tỷ thí, khó tránh khỏi cảnh bị một phen xấu mặt, ai nấy đều toát mồ hôi thay nàng.

Văn Linh Chi chỉ một mực nghiêng người cười nói với các sư huynh đệ, không hề nhìn sang phía bên này, nhưng khóe miệng thì nhếch lên, vẻ giễu cợt.

Yên Chân Châu thấy thế liền “hừ” nhẹ một tiếng, không hề để ý tới nàng ta nữa. Lúc nãy nói chuyện, biết Trọng Tử đã học qua thuật Ngự kiếm, nàng lo lắng hỏi: "Muội có chắc là bay lên được trên đó không? Nếu không, tỷ sẽ nói hộ muội, đừng lên đó nữa."

Trọng Tử cầm Tinh Xán, đứng lên, thấp thỏm dõi mắt nhìn lên phía đài cao tít.

Cặp mắt kia cũng đang nhìn nàng, bốn mắt chạm vào nhau, đáy mắt nhu hòa tựa hồ ẩn chứa một loại ma lực kỳ dị, thản nhiên có, dung túng có, cổ vũ có, khiến nàng có thêm sức mạnh và dũng khí.

Chỉ một ánh mắt cũng đủ làm xao động tâm hồn, trong lòng có một cảm giác bình ổn như nước.

Những ý nghĩ ban nãy bỗng trở nên dư thừa, sư phụ đã không cười chê nàng, người khác thấy nàng thế nào thì có gì là quan trọng cơ chứ?

Trọng Tử đẩy tay Yên Chân Châu ra, lắc đầu: "Muội không sao đâu."

Tinh Xán ngoan ngoãn hạ thấp xuống, gần đến chân thì dừng lại, lắc lắc, tựa hồ để nàng yên tâm, mời nàng mau bước lên nó.

Trọng Tử yên tâm bước lên thân trượng.

Hội thử kiếm năm năm diễn ra một lần, tân đệ tử ai cũng đều phải lên sàn đấu, tuyệt đối không được phép vắng mặt, để tránh trường hợp có người bỏ bê việc tu hành, đây là quy định do các vị tổ sư lập ra nhằm thúc giục chúng đệ tử chăm lo tu luyện, đồng thời cũng làm rạng danh Nam Hoa. Chỉ có điều, các vị tổ sư gia không ngờ rằng, mấy vạn năm sau ở Nam Hoa lại xuất hiện một đệ tử chỉ tu tiên linh, không tu tiên thuật, nếu không, họ cũng chẳng ra quy định bắt buộc thế này.

Ngu Độ nhìn Lạc Âm Phàm: "Ta thấy chi bằng miễn..."

Lời nói còn chưa dứt, một luồng ánh sáng trắng bạc êm dịu bỗng bay lên với tốc độ khiến người không nói nên lời, chỉ biết nhìn chăm chú. Một thiếu nữ trong trang phục trắng tựa tuyết đang bồng bềnh đứng trên vực Phi Thăng, phía sau, luồng sáng rực rỡ hình vòng cung duyên dáng của cây trượng vừa tan biến giữa khoảng không bao la.

Trong phút chốc, bốn bề trở nên vô cùng yên tĩnh.

Hàng mi rũ xuống, ống tay áo màu trắng bị gió thổi phồng lên, cơ thể thiếu nữ mỏng manh vô cùng, kỳ thực không bì được với Văn Linh Chi đầy đặn, rung động lòng người, nhưng vẻ thuần khiết kỳ ảo này Văn Linh Chi tuyệt đối không có được.

Trong nháy mắt, ai nấy đều ngẩn người.

Ngự kiếm cần chú ý nhất ba điểm là nhanh, ổn, gọn, nếu thành thục thì trong lúc tấn công sẽ chiếm được nhiều ưu thế, khiến đối phương trở tay không kịp. Đệ tử có thiên bẩm chỉ trong vòng vài năm ngắn ngủi mà luyện được thuật ngự kiếm đến cảnh giới này, cũng không phải là không có, tỷ như Tần Kha, nhưng truyền thuyết nói rằng chưa từng có nữ đệ tử nào ngự kiếm một cách xuất thần đến vậy, thật sự là có chút bất ngờ.

Chẳng lẽ truyền thuyết xưa kia sai rồi sao?

Các đệ tử không ngừng hoài nghi, trên đài cao, sắc mặt của ba vị tiên tôn Mẫn Vân Trung, Ngu Độ, Hành Huyền không được tốt lắm, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, chỉ có Mộ Ngọc là nhìn nàng mỉm cười.

Mẫn Vân Trung nhìn Lạc Âm Phàm, cười mà như không. "Không hổ đệ tử của hộ giáo."

Ngu Độ chau mày, sau đó hai hàng lông mày lại mau chóng dãn ra: "Chỉ là thuật ngự kiếm thôi mà, đệ tử Tiên môn ai mà không biết, chỉ là để tránh cho người khác chê cười thôi, sư thúc đừng nên quá lo lắng."

Mẫn Vân Trung không nói thêm nữa.

Hành Huyền cũng xoa dịu: "Con bé này đúng là có tư chất hơn người, có thể luyện đến mức này cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Lạc Âm Phàm ngồi ngay ngắn trên ghế, mặt không đổi sắc, tựa hồ không quan tâm tới những gì ba người kia đang nói, cặp mắt vẫn dán chặt vào tiểu đồ đệ phía xa xa, ánh mắt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Không ai biết rõ nội tình, trừ chàng.

Ba ngày, chỉ vọn vẹn trong ba ngày, nàng đã có thể khiến nàng và Tinh Xán tâm ý tương thông, đây là cảnh giới mà một đệ tử bình thường phải mất đến vài chục năm mới đạt được!

Vừa xót xa vừa thương hại, cảm giác này không thể nói rõ ràng.

Có thiên tư vượt trội là một may mắn đối với đệ tử tiên môn nhưng chỉ vì có sát khí trời sinh mà sự may mắn đó biến thành nỗi bất hạnh. Lúc này, nếu nói ra chân tướng, tất sẽ khiến nàng càng bị nghi kỵ. Trên đời này, phàm là sư phụ thì cảm thấy vinh dự khi thu nhận được một đệ tử giỏi, có tư chất hơn người, duy chỉ có chàng - Lạc Âm Phàm là hy vọng Trọng nhi của chàng có thể ngốc nghếch đi một chút.

Lạc Âm Phàm buông tiếng thở dài nặng nề từ tận đáy lòng.

Không khí xung quanh khán đài trở nên khác thường, Trọng Tử cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái, động tác khai triển vừa rồi nàng vốn chưa nắm chắc, cảm thấy bất an vô cùng, liền dõi mắt lên phía khán đài, tìm kiếm sự an ủi.

Sư phụ nàng vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, không hề nhúc nhích, thế nhưng ánh mắt kia...

Trái tim Trọng Tử thoắt cái rơi xuống vực thẳm, vội vàng suy nghĩ một cách cẩn thận, trong lòng không khỏi hoài nghi, vừa rồi rõ ràng nàng không làm sai, thuật ngự kiếm chẳng phải cần nhanh và tự nhiên sao? Chẳng lẽ sư phụ có điểm chưa hài lòng?

Giật mình trước vẻ bất an đến nhói lòng trong đôi mắt to tròn kia, Lạc Âm Phàm cảm thấy hối hận, rốt cuộc nàng vẫn là đứa trẻ, tất cả đều không phải lỗi của nàng, thực sự không nên suy nghĩ nhiều.

Lấy lại vẻ trấn tĩnh, chàng nhìn nàng rồi khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ khen ngợi.

Lúc này, Trọng Tử mới cảm thấy yên tâm, trong lòng vô cùng vui sướng.

Tần Kha phía đối diện đã hoàn hồn trở lại, khóe miệng khẽ cử động: "Nha đầu xấu xí, tiến bộ nhanh thật đấy, đạt tới cảnh giới này rồi."

Trọng Tử rốt cục cũng nhớ ra mình đang trong cuộc tỷ thí, nghe thấy lời tán thưởng thì càng cao hứng, đang định mở miệng xin thua, trước mặt chợt lóe lên một luồng ánh sáng màu lam chói mắt khiến nàng nheo mắt lại theo phản xạ.

Không kịp phản ứng, một luồng sức mạnh lạnh như băng đã ập tới, tiếp đó là tiếng Tần Kha thét lên: "Đỡ chiêu tiếp theo của ta đây."

Luồng khí lạnh như một mũi khoan sắc bén, đâm vào thân thể, chạy dọc gân mạch, huyết mạch toàn thân như đông lại. Trọng Tử chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, đau đớn đến mức không chịu nổi, rơi từ trên Tinh Xán xuống, bay thẳng ra ngoài phía sân đấu.

Yên Chân Châu sợ hãi hét lên: "Trùng Tử!"

Gần như cùng lúc, Ngu Độ cũng lớn tiếng hét: "Không được làm càn!"

Mọi người ai nấy đều hoảng sợ, một bóng trắng bay tới, đỡ lấy nàng, ôm vào lòng.

Tuy nói thuật Băng nhiếp không làm tổn thương đến hồn phách, nhưng cơ thể phàm tục thì không thể nào chịu nổi, may là nàng đã tu thành bán tiên, bằng không cơ thể đã sớm bị phá hủy.

Lạc Âm Phàm nhanh chóng giải thuật pháp, truyền tiên khí cho nàng, để bảo vệ hồn phách của nàng.

Tần Kha những tưởng thuật ngự kiếm của nàng cao minh đến vậy, thì nhất định thuật pháp khác cũng nhất mực cao cường, muốn thử nàng một chút, chỉ dùng hai phần công lực, tính ra còn kém hơn cả lực mà hắn đã dùng để đối phó tên đệ tử lúc trước đó, nhưng vạn vạn lần hắn không thể ngờ Trọng Tử không biết chút thuật pháp nào, thấy thế, liền kinh hãi, vội tiến tới xem xét. "Nha đầu xấu xí!" Lời vừa dứt, biết mình lỡ miệng, hắn đứng khựng lại.

Sắc mặt người đang nằm trong lòng mình trắng bệch như tờ giấy khiến Lạc Âm Phàm hoảng sợ và vô cùng tức giận.

"Có sư phụ ở đây, ai có thể làm tổn thương đệ tử!"

Nàng đã tin tưởng chàng, nương tựa vào chàng như vậy, e là từ lâu đã coi chàng như thân nhân, mấy năm qua sớm chiều bên nhau, sao chàng lại không nảy sinh tình cảm với nàng chứ? Chính miệng sẽ nói bảo vệ nàng nhưng nhiều lần lại để nàng bị trọng thương, lần Vạn Kiếp khiến nàng bị thương tổn chỉ là việc ngoài ý muốn nhưng lần này thì không phải vậy, trước hàng trăm, hàng nghìn con người chàng chỉ biết giương mắt nhìn người khác đả thương nàng mà không tới ứng cứu kịp thời.

Phát hiện hồn phách nàng vẫn còn nguyên vẹn, Lạc Âm Phàm thở phào nhẹ nhõm, thầm tự trách bản thân.

Chàng nhẹ giọng gọi: "Trọng nhi."

Trọng Tử có vẻ hoảng hốt, sững sờ nhìn chàng.

Ngu Độ và Mẫn Vân Trung thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng rồi, liền chạy tới hỏi han, Hành Huyền cũng bước đến, kiểm tra tỉ mỉ một lượt, rồi nói: "May là Kha nhi xuất chiêu lưu tình, chỉ cần mỗi ngày uống một viên Huyết Vũ đan và tĩnh dưỡng, nghỉ ngơi, nửa tháng là khỏi hẳn."

Ngu Độ thở phào nhẹ nhõm rồi tái mặt giận dữ trách Tần Kha: "Kha nhi, còn không mau qua đây nhận lỗi!"

Tần Kha vốn tưởng Trọng Tử bị thương rất nặng, giờ nghe Hành Huyền nói vậy thì yên tâm, cúi đầu nói: "Là đệ tử hành sự lỗ mãng, xin tôn giả tùy ý xử tội."

Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: "Đến Ma Vân động chịu phạt!"

Lúc này mà bị phạt thì nhất định sẽ ảnh hưởng tới hội thử kiếm, Văn Linh Chi nghe vậy, vội lên tiếng bênh vực Tần Kha: "Tôn giả minh xét, y kỳ thực không biết..."

Lạc Âm Phàm nhíu mày, liếc nhìn nàng ta.

Ánh mắt không nhu hòa giống thường ngày, mà hết sức lạnh lùng, trống rỗng toát lên vẻ sắc bén khiến người nhìn lạnh toát sống lưng.

Ánh mắt này khiến tất cả các đệ tử có mặt ở đây đều hiểu rõ, hóa ra Trọng Hoa tôn giả cao cao tại thượng, không chút lưu tình cũng là biết bao che khuyết điểm, chàng cũng không lạnh lùng với tiểu đồ đệ “vô dụng” này như trong tưởng tượng của mọi người.

Văn Linh Chi ngậm miệng, không dám lên tiếng nữa.

Trái lại, Tần Kha đã lấy lại vẻ bình tĩnh: "Vãn bối đã biết sai, sẽ đến Ma Vân động chịu phạt ngay lập tức, mong tôn giả nhanh chóng mang muội ấy về cung trị liệu."

Lạc Âm Phàm nói: "Thuật pháp của tiên môn, học không phải để khoe mẽ, cũng không được dùng để tranh cường, háo thắng.”

Tần Kha không cãi lại: "Vãn bối xin ghi nhớ lời tôn giả giáo huấn."

Rốt cục lại được ở trong vòng tay dịu dàng, ấm áp của sư phụ. Vừa rồi, trong ánh mắt sư phụ còn lóe lên vẻ sợ hãi. Trong lòng Trọng Tử rối bời, vừa vui mừng vừa khó chịu, lại có cảm giác đau đớn... Lúc này, nàng hoàn toàn không để ý chuyện gì, đang xảy ra, thậm chí cũng chẳng bận tâm vết thương trên cơ thể, chỉ nhắm mắt lại, áp mặt vào mái tóc đen nhánh đang rũ xuống trước ngực sư phụ.

Tường nàng cảm thấy khó chịu, Lạc Âm Phàm nói với Ngu Độ: "Ta đưa con bé về Tử Trúc phong trước."

Ngu Độ gật đầu: "May mà chưa xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, hôm khác ta nhất định sẽ đưa Kha nhi đến trước cửa Trọng Hoa cung nhận lỗi."

Lạc Âm Phàm không đáp lời, ôm Trọng Tử, xoay người, cưỡi mây Ngũ Sắc bay đi.

Nhìn hai sư đồ họ đã đi xa, Tần Kha tới trước mặt Mẫn Vân Trung, hổ thẹn nói: "Đệ tử nhất thời thất thủ, gây ra họa lớn, xin Mẫn đốc giáo trách phạt." [1]

[1] Thất thủ: lỡ tay.

Mẫn Vân Trung ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng bối rối. "Ý của chưởng giáo thế nào?"

Ngu Độ cười khổ: "Cứ làm theo quy định thôi ạ."

Văn Linh Chi chạy tới cầu xin: "Sư phụ, ngẫm ra cũng không thể trách Tần Kha được, y không hề biết chuyện của Trọng Tử nên mới thất thủ, ai bảo Trọng Tử..."

Tần Kha ngắt lời nàng ta: "Đa tạ sư cô, đả thương người khác là việc không đúng, Tần Kha cam tâm chịu phạt."

Mẫn Vân Trung từ trước đến nay vẫn có ấn tượng tốt với Tần Kha, thấy hắn dám làm dàm chịu, càng ưng ý, nghiêm mặt cân nhắc, vừa muốn vẹn toàn ý của Lạc Âm Phàm vừa muốn để đệ tử này tiếp tục tham gia hội thử kiếm, nhưng trước mặt chúng đệ tử, phải nghĩ ra cách gì để vẹn cả đôi đường đây?.

Mộ Ngọc đứng bên cạnh mỉm cười: "Nhân gian có câu “Người không biết không có tội”. Tần sư điệt cố nhiên là có sai, nhưng hoàn toàn không cố ý, trong hội thử kiếm từ trước đến nay, chuyện đả thương đồng môn không phải hiếm, phạt thì phạt, nhưng không nên nóng lòng phạt ngay."

Mẫn Vân Trung nghe vậy liền gật đầu, nghiêm mặt nói: "Lần này lẽ ra nên phạt ngươi thật nặng nhưng niệm tình ngươi chỉ là vô tình nên tạm thời chưa trách phạt ngươi. Đợi hội thử kiếm kết thúc, hãy tự đến Ma Vân động chịu phạt." Nói xong ông liền quay lại khán đài, buông thêm một câu: "Nhớ đến Trọng Hoa cung nhận tội với Lạc sư thúc nữa đấy."

Tần Kha cúi đầu cảm tạ rồi lui đi.

Đúng như lời Hành Huyền nói, mỗi ngày uống một viên Huyết Vũ đan, nửa tháng sau, Trọng Tử đã khỏe lại. Đến lúc nàng hoàn toàn hồi phục nguyên khí, có thể ra ngoài nhìn ngắm đất trời thì hội thử kiếm đã sắp kết thúc. Lúc này, những trận đấu tranh đoạt ngôi vị thủ tọa đệ tử đang diễn ra vô cùng kịch liệt. Có một trăm bốn mươi hai người ghi danh thi đấu, Tần Kha liên tiếp đánh bại nhiều đệ tử nhưng cuối cùng, không ngoài dự tính, hắn chịu thất bại dưới tay Mộ Ngọc. Rốt cuộc đó cũng được xem là một kết cục viên mãn. Mọi người đều nhận định đó là trận đấu đặc sắc nhất trong hội thử kiếm suốt gần một trăm năm qua.

Mộ Ngọc giữ vững ngôi vị thủ tọa đệ tử, Mẫn Vân Trung cố nhiên giữ được thể diện, Ngu Độ cũng rất hài lòng. Đệ tử mới nhập môn bại trận dưới tay tiền bối cũng không có gì là mất mặt, Mộ Ngọc đã nhập môn hai mươi năm, Tần Kha mới chỉ năm năm, có thể đạt được thành quả như vậy đã là khá lắm rồi, có thể nói hắn cũng thuộc đám nhân tài mới nổi ở Nam Hoa phái.

Hội thử kiếm vừa kết thúc, nhưng lòng nhiệt huyết của chúng đệ tử vẫn chưa nguội lạnh thì bỗng xuất hiện một tin tức trọng đại.

Những người một lòng muốn trả thù Vạn Kiếp nhưng chưa nghĩ ra được cách nào lại nghe ngóng được hành tung của Cung Khả Nhiên, bắt được nàng đang trốn ở hồ băng tu luyện, giải nàng lên núi Côn Luân. Chưởng giáo Côn Luân - Ngọc Hư Tử - nhanh chóng truyền tin đến tất cả các phái của tiên môn. Thanh Hoa cung, Trường Sinh cung, Thục Sơn phái, Mao Sơn phái và các nhân vật quan trọng khác đều đã nhận được thư, tới tấp chạy đến tương trợ.

Ngu Độ và Lạc Âm Phàm nhận được thư, lập tức cùng Mẫn Vân Trung và Hành Huyền bàn bạc. Chuyện liên quan đến Nghịch Luân kiếm, cần phải gấp rút đoạt lại thanh kiếm để tiến hành tịnh hóa, tránh để lại hậu họa. Ý tứ trong thư của Ngọc Hư Tử đương nhiên vẫn là muốn thỉnh Lạc Âm Phàm đích thân tới Côn Luân một chuyến, dù sao Vạn Kiếp cũng là ma tôn mạnh nhất ma giới, không phải là kẻ mà ai cũng có thể ứng phó. Sau khi bàn bạc xong xuôi, Lạc Âm Phàm quyết định xuất phát trước, Tần Kha và các đệ tử khác sẽ tới chi viện sau. [2]

[2] Tịnh hóa: tẩy sạch, tinh lọc.

Lúc đó, vết thương của Trọng Tử đã khỏi hẳn, Lạc Âm Phàm không cần phải lo lắng nữa, ai ngờ chuyện này lại ập tới khiến chàng cảm thấy lưỡng lự.

Nếu chàng rời khỏi đây thì chỉ còn mỗi một mình tiểu đồ đệ ở lại Tử Trúc Phong, mà ngoại trừ thuật ngự kiếm, tiểu đồ đệ không biết thuật pháp nào khác. Ngu Độ và Mẫn Vân Trung lại có nhiều đệ tử, không thể để ý đến nàng. Hành Huyền lúc này cũng có chuyện phải ra ngoài, nếu thật sự xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, biết gọi ai đến cứu nàng đây? Nếu mang nàng theo bên mình, nhỡ lại xảy ra chuyện giống như ở Thanh Hoa cung lần trước...

Lạc Âm Phàm thở dài, cười khổ.

Sống một mình thanh tĩnh mấy trăm năm, không vướng bận bất cứ chuyện gì, vậy mà giờ lại vì chuyện này hao tổn tinh thần, chẳng lẽ đây chính là "tấm lòng những người làm cha làm mẹ” mà người ta hay nhắc tới hay sao?”

Những tưởng rằng có thể bảo vệ tiểu đồ đệ một cách chu toàn, giữ nàng ở bên thì sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra, nhưng mà qua hội thử kiếm lần này, Lạc Âm Phàm mới phát hiện, nhiều lúc sự việc lại đi quá xa so với những gì bản thân tưởng tượng, thân là đệ tử tiên môn, không biết thuật pháp sẽ rất nguy hiểm. Nếu hôm ấy người động thủ không phải Tần Kha, mà là...Kết cục thực khó có thể tưởng tượng nổi.

Tự tay nuôi dưỡng đệ tử trưởng thành, phẩm hạnh của Trọng Tử như thế nào, Lạc Âm Phàm sao có thể không biết chứ! Nàng vốn có thiên tư hơn người nhưng lại bị đối xử không công bằng, đến sư phụ như chàng mà cũng khó tránh khỏi có cái nhìn phiến diện với nàng, không phải là không tin được, mà là không dám đánh cược, ngộ nhỡ xảy ra cơ sự gì, Nam Hoa phái sẽ phải trả một cái giá rất đắt, không những vậy, chúng sinh khắp thiên hạ cũng sẽ bị thương vong. Kiếp nạn do Nghịch Luân gây ra đến nay vẫn là cơn ác mộng đối với rất nhiều người.

Nhưng một đứa trẻ từ bé đã sỉ nhục, rẻ rúng mà khi gia nhập tiên môn, đến một thuật pháp để bảo vệ bản thân cũng không được học thì thật tội nghiệp biết bao!

Vậy mà nàng không hề oán hận một câu, trước sau như một, hoàn toàn tin tưởng chàng.

Sự tin tưởng này, ngay cả một vị thần tiên vô cảm nhất, cũng không thể không cảm động.

Trải qua bao năm tháng tu tiên dài dằng dặc và vô cùng tịch mịch, Lạc Âm Phàm đã hình thành thói quen coi nhẹ mọi vật, mọi việc, kể cả tính mạng của chính mình, đó là lý do tính cách của chàng lạnh đạm, muốn sao cũng được. Trong mắt chàng, ngoại trừ bách tính và cột mốc biên giới thông tiên môn, chàng tuyệt đối không nghĩ và quan tâm đặc biệt tới thứ gì. Nhưng giờ đây, đối mặt với một tiểu nha đầu luôn ở bên, bầu bạn với mình suốt năm năm, lại đối với mình hết lòng, chàng cảm thấy mình đã nợ nàng một ân tình, hơn nữa, chàng áy náy thân là sư phụ mà chưa làm tròn trách nhiệm, vì vậy, chàng không thể không bận tâm đến sự an nguy của nàng, thậm chí còn lo lắng cho tương lai của nàng. Giống như lúc này, đối với việc ở Côn Luân, thông thường sau bàn bạc, chàng sẽ lên đường ngay lập tức, nhưng bây giờ, chàng vẫn đang nghĩ phải nói với nàng những gì để nàng yên tâm, thu xếp cho nàng ở tạm nơi đâu, căn dặn nàng những gì… Những điều này khiến Lạc Âm Phàm vô cùng sầu não.

Vạt áo dài quét đất, Lạc Âm Phàm chắp tay, đứng bên dòng Tứ Hải, bên cạnh là một luồng ánh sáng mờ mịt, không biết là sương, khói hay mây.

Vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy cảnh tượng này, Trọng Tử ngây người đứng nhìn một lát, sau đó nhẹ nhàng bước tới, khẽ gọi: "Sư phụ."

Lạc Âm Phàm chỉ gật đầu, mà không quay lại nhìn nàng.

"Sư phụ đang nghĩ gì vậy?"

"Vi sư đang nghĩ, làm như vậy là đúng hay sai?"

Giọng nói đều đều, điềm đạm trước sau như một, không giống một câu hỏi, mà tựa như là một tiếng thở dài, trong đó còn ẩn chứa rất nhiều cảm xúc phiền muộn, bất an, áy náy...

Trọng Tử chợt hiểu ra. "Sư phụ nói gì vậy ạ? Đệ tử bị thương hoàn toàn là sự cố ngoài ý muốn, ai bảo đệ tử lúc đó cứ đứng đờ ra đó! Nếu đệ tử nói chịu thua sớm hơn một chút thì đâu xảy ra cơ sự gì." Nàng nhảy lên cây cầu đá. "Huống hồ bây giờ đệ tử đã khỏe hẳn rồi mà."

Nha đầu này vô cùng nhạy cảm, cái gì cũng biết! Lạc Âm Phàm lắc đầu, liếc nhìn nàng: "Nhảy tới nhảy lui, mãi vẫn chỉ là đứa trẻ chưa trưởng thành."

Trọng Tử cười híp mắt.

Nàng nguyện vĩnh viễn làm một đứa trẻ, như năm đó, cả ngày chỉ biết quấn lấy sư phụ không rời, nhưng bây giờ, chỉ có lúc bị thương nàng mới được người ôm vào lòng, ân cần chăm sóc.

Hàng mi cong dài rũ xuống, tiểu đồ đệ rõ ràng đang cười, nhưng lại khiến người ta có cảm giác xót xa, chỉ có điều việc lớn trước mắt không thể trì hoãn hơn nữa. Lạc Âm Phàm dời mắt, trầm ngâm nhìn sang dòng Tứ Hải một lúc, cuối cùng quyết định nói cho nàng biết: "Hiện đã bắt được Cung tiên tử, Vạn Kiếp nhất định sẽ tới Côn Luân, ngày mai vi sư sẽ đến đó."

Trọng Tử từng bị hắn đả thương, đương nhiên nhớ kĩ Vạn Kiếp là ai, nghe vậy liền khiếp sợ, vội nói: "Đệ tử cũng đi!"

Lạc Âm Phàm lắc đầu: "Ngươi ở lại Nam Hoa."

Trọng Tử nôn nóng: "Không, đệ tử muốn..."

Lạc Âm Phàm liếc mắt nhìn nàng, nhíu mày trách: "Không nghe lời vi sư sao?”

Trọng Tử không dám nói thêm nữa, cúi đầu.

Cảm thấy mình đã nặng lời, giọng nói của Lạc Âm Phàm lại mềm mại như nước. "Chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm, ngươi không biết thuật pháp, nên ở lại trông coi Tử Trúc Phong, nếu cảm thấy chán thì đi ra ngoài tìm... nhưng mấy ngày nữa Chân Châu cũng phải đi theo chúng ta, gọi mấy sư tỷ, sư muội khác lên đây chơi với ngươi cũng được."

Trọng Tử rầu rĩ "ồ" một tiếng.

Lạc Âm Phàm muốn căn dặn tiếp, nhưng bỗng dừng lại, khẽ phất tay áo. Những đám mây trước mắt trôi đi hết, trên mặt nước Tứ Hải trong như gương hiện lên một hình ảnh.

Tần Kha đang đứng trước Tử Trúc Phong hành lễ, nhận lỗi. "Lần trước hành sự lỗ mãng, ngộ thương sư muội, vãn bối vô cùng áy náy, đã đến chỗ của Mẫn đốc giáo chịu phạt. Chẳng hay thương thế của sư muội thế nào? Vãn bối đến đây mong nhận lỗi với tôn giả và sư muội."

Nghe nói hắn bị phạt, Trọng Tử cảm thấy vô cùng ân hận. Nửa tháng nay, có sư phụ ở bên ân cần chăm lo, nàng đã quên béng việc này, hắn lỡ tay làm người khác bị thương, chắc hẳn hình phạt không nhẹ chút nào: "Tần sư huynh không cố ý, sư phụ..."

Vào lúc này mà nàng còn có thể cầu xin cho người khiến mình bị trọng thương. Lạc Âm Phàm nghe vậy, trong lòng vui mừng, khi hình ảnh kia biến mất, chàng vuốt cằm nói: "Hài tử này năng lực cao siêu, phẩm hạnh đoan chính, tương lai ắt hẳn làm nên nghiệp lớn, cậu ta đã có thành ý đến thăm ngươi, ngươi mau ra gặp cậu ta đi."

Sư phụ mang dáng hình của một chàng thanh niên hai mươi hai tuổi, không biết có lúc nào bị người khác gọi là hài tử không nhỉ? Trọng Tử nghiêng đầu nhìn chàng, ngây người, không muốn rời đi.

Lạc Âm Phàm cảm thấy khó hiểu, may mà chàng không phải là người thích nhiều chuyện, chỉ căn dặn: “Đi nhanh còn về, vi sư còn có việc cần nói với ngươi."

"Vâng ạ."

Nhìn theo bóng dáng chàng biến mất vào trong đại điện, Trọng Tử nhớ lại ý nghĩ vừa mới xuất hiện trong đầu mà bật cười. Vì sợ Tần Kha đợi lâu, nàng vội ngự trượng bay xuống chân núi Tử Trúc, từ xa đã thấy một chàng thanh niên áo trắng đứng ở nơi đó.

"Tần sư huynh!" Trọng Tử vẫy tay.

Tần Kha tiến lên hai bước rồi chợt dừng lại, nhíu mày nói: "Vết thương của muội..."

"Muội đã khỏe hẳn rồi" Trọng Tử đáp xuống ở trước mặt hắn, hổ thẹn nói: "Việc này vốn không phải lỗi tại huynh, muội không biết huynh bị phạt. Mẫn đốc giáo phạt huynh thế nào? Có nặng không?"

Tần Kha không đáp mà hỏi lại: "Tại sao lại như vậy?"

Trọng Tử không hiểu: "Gì cơ?"

Tần Kha nhìn sâu vào mắt nàng: "Thật sự là do sư phụ của ta sao?"

Trọng Tử lúc này mới hiểu ra, cúi đầu cười: "Là tại muội có sát khí trời sinh, không thích hợp để tu luyện thuật pháp. Nếu chưởng giáo có đồng ý, muội cũng không thích học, huynh cứ chê cười muội lười biếng đi."

Tần Kha trầm ngâm một lúc, nghiêng người sang một bên, lẩm bẩm: "Nha đầu xấu xí."

Trọng Tử đang không hiểu hắn nói gì, hắn bỗng nói tiếp: "Lười biếng thì lười biếng, thật ra không tu luyện thuật pháp cũng chẳng sao, xem ra, ta thấy tôn giả rất quan tâm muội, huống chi... còn có chúng ta ở đây, sợ gì chứ."

Sư phụ thật sự rất quan tâm đến nàng, đến hắn cũng nhận ra điều đó sao? Trọng Tử thầm cảm thấy rất vui vẻ. "Muội nghe sư phụ nói, sư huynh đánh bại rất nhiều người, còn đấu với Mộ sư thúc đến bảy mươi hiệp. Lần đầu tiên tham gia hội thử kiếm mà đã có thể khiêu chiến với thủ tọa đệ tử, gần một trăm năm qua, Mộ sư thúc là người thứ nhất, huynh là người thứ hai đó."

Tần Kha lắc đầu: "Chỉ là lời đồn thổi thôi, Mộ sư thúc cao cường hơn ta rất nhiều."

Trọng Tử cầm Tinh Xán, gõ vào đầu hắn: "Sư huynh khiêm tốn quá đấy."

Sắc mặt không đổi, Tần Kha nói: "Thực sự không phải là ta quá khiêm tốn, thanh Bát Hoang kiếm mà ta đang dùng vốn là thần kiếm thượng cổ, hơn kiếm của Mộ sư thúc nhiều, xét về pháp khí thì ta chiếm thế thượng phong, hơn nữa, hết bốn mươi hiệp, ta đã cảm thấy mệt mỏi lắm rồi, đấu thêm một hồi nữa, Mộ sư thúc vẫn giữ nguyên thần thái và khí lực như trước, có thể thấy tu vi của sư thúc vượt ta khá xa, có khi sư thúc còn nhường ta vài chiêu nữa kia."

Thắng không kiêu, bại không nản, Trọng Tử càng thêm bái phục Tần Kha, liền nhỏ giọng an ủi: "Nói gì thì nói, huynh mới nhập môn được vài năm mà đã có thể đấu cùng sư thúc như vậy là khá lắm rồi. Đến sư phụ muội cũng phải khen huynh.”

Tần Kha hơi sửng sốt: "Thật ư"

Trọng Tử nghiêm túc nói: "Vừa rồi người còn nói, huynh năng lực cao siêu, tương lai tất sẽ làm nên nghiệp lớn."

Tần Kha nở nụ cười hiếm hoi: "Đó là do tôn giả quá khen thôi, ta còn tưởng tôn giả sẽ rất tức giận vì ta làm muội bị thương cơ."

Trọng Tử nói: "Huynh chớ nói linh tinh, sư phụ muội không dễ dàng tức giận đến vậy đâu. Thoạt nhìn người rất lạnh lùng nhưng kỳ thực người còn hiền hậu hơn Thiên Cơ tôn giả nữa đấy."

Trong đời này, có đồ đệ nào không sùng bái sư phụ của mình cơ chứ! Tần Kha hé miệng, chăm chú nhìn ngắm nàng một lượt rồi xoay người đi. "Muội không sao là tốt rồi, vừa mới khỏi bệnh, muội mau về nhà nghỉ ngơi đi, hôm khác ta sẽ lại tới thăm muội."

Hắn cất bước, Trọng Tử cũng nhớ lời dặn của Lạc Âm Phàm, vội vàng ngự trượng bay về Trọng Hoa cung, ai ngờ trên đại điện trống không chẳng thấy bóng dáng sư phụ đâu. Lòng nàng đang nóng như lửa đốt, bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc. "Vi sư phụ đang ở chỗ con Nghê trông coi rừng trúc tía, mau tới đây đi."