Chương 17 Dục độc
Một đôi môi ẩm ướt áp lên môi nàng, mái tóc đen huyền buông trước ngực, bàn tay đã từng nắm tay nàng, đã từng vung kiếm quét ngang lục giới, lúc này đang ôm chặt eo nàng.
Trái tim không còn đập dồn dập nữa, chỉ có cảm giác vô cùng yên bình và ấm áp chạy dọc cơ thể, cho dù phải từ giã cuộc đời ngay tại giây phút này, giây phút được chàng ôm trong vòng tay, môi kề môi, thế cũng đủ mãn nguyện rồi.
Hàng mi cong dài chậm rãi buông xuống, nàng nhắm mắt.
Nhận được thư của Tần Kha, biết được đồ đệ cùng đi với bọn họ, Lạc Âm Phàm vừa sợ vừa lo lắng, đồng thời cũng mơ hồ cảm thấy có chuyện gì đó bất ổn đang xảy ra, vì thế chàng bèn bỏ lại mọi việc khác, gấp rút chạy tới thành Lâm Hòa, quả nhiên không thấy nàng đâu nữa. Hỏi qua các đệ tử trong thành Côn Luân, chàng đến Thủy Tín đài tìm kiếm, đúng lúc nàng đang bị Vạn Kiếp khống chế. May là vừa nhìn thấy chàng, Vạn Kiếp đã bỏ nàng lại, vội vã rời đi. Nhìn thấy tiểu đồ đệ của mình bị ma khí xâm nhập vào hồn phách, cơ thể lảo đảo, không trụ vững, chàng không chút suy nghĩ, lập tức áp môi vào môi nàng, truyền tiên khí sang.
Tình hình không nghiêm trọng như chàng tưởng. Vì có cơ thể bán tiên bảo vệ, hồn phách Trọng Tử chỉ bị tổn thương đôi chút, không có gì đáng ngại.
Lạc Âm Phàm cảm thấy hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ thật may mắn rồi buông cánh tay đang ôm chặt eo nàng ra.
Trọng Tử mở mắt, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Lạc Âm Phàm khẽ nhíu mày, cảm thấy hơi xấu hổ. Cũng may, chàng đã sống mấy trăm năm, mọi tình cảm trên thế gian đều thấu hiểu cặn kẽ, đừng nói tới tâm tư của chàng mà ngay cả trong mắt chàng, Trọng Tử chỉ là một đứa trẻ hiếu động. Trong tình thế cấp bách phải cứu người, vốn không nên lo lắng về mấy chuyện này, huống hồ giữa chàng và nàng còn là quan hệ thầy – trò, giả như hôm nay có người khác nhìn thấy thì cũng sẽ chẳng nghĩ ngợi gì nhiều.
Chàng bận tâm tới một chuyện nghiêm trọng hơn.
Tận mắt thấy sát khí trời sinh của nàng biến thành trợ lực, giúp nàng sử dụng Linh đài ấn đến mức độ đó, chàng vô cùng kinh ngạc, rắc rối hơn là Ma tôn Vạn Kiếp chắc chắn đã nhận ra sát khí trời sinh của nàng. Về lý mà nói, ban nãy chàng không thể kịp cứu nàng, ai ngờ nàng không chỉ thoát khỏi tay hắn, bảo toàn được tính mạng mà nội thương cũng nhẹ đến bất ngờ. Một khi rơi vào tay Vạn Kiếp, trước nay chưa từng có ai may mắn thoát chết như nàng. Vạn Kiếp vốn chỉ thích làm theo ý mình, đã giết hại vô số người, đây là lần đầu tiên hắn chủ động lưu tình, lạ là chẳng có bất cứ lý do gì để hắn làm vậy, huống chi Trọng Tử lại là đồ đệ của Lạc Âm Phàm – người mà hắn coi là đáng gờm nhất.
Sự việc tuyệt đối không thể đơn giản như vậy được.
Chàng mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ, không phát hiện khuôn mặt của Trọng Tử đang đứng lặng lẽ bên cạnh bỗng đỏ ửng.
Tâm tư bình ổn lúc trước của Trọng Tử tới giờ khắc này bỗng dậy sóng, trở nên bứt rứt, vật lộn tranh đấu. Biết rõ sư phụ làm vậy chẳng qua chỉ để truyền tiên khí có nàng, biết rõ không nên suy nghĩ lung tung, thế nhưng nàng thực sự không kìm nén nổi nữa…
Nếu nói lúc nãy sư phụ chỉ là hình bóng trong trí tưởng tượng của nàng thì giơ phút này, chàng đã hiện ra thật chân thực, cứu nàng, bảo vệ nàng…
Chàng không biết đâu.
Trọng Tử lùi lại hai bước, nắm chặt Tinh Xán trong tay.
Lạc Âm Phàm đã dứt được mớ suy nghĩ mông lung, thấy nàng vẫn đương ngơ ngẩn, chàng liền tỏ ý tức giận, đi tới. “Quỳ xuống!”
Bao năm qua, đây là lần đầu tiên chàng nói với nàng bằng giọng điệu giận dữ. Đôi mắt Trọng Tử đỏ hoe, nàng cúi đầu, quỳ xuống.
Một tiểu đồ đệ lanh lợi, hiểu chuyện rốt cuộc cũng có lúc không nghe lời, tự ý chạy đến đây, suýt nữa thì mất mạng. Nghĩ lại tình huống nguy hiểm ban nãy, Lạc Âm Phàm không kìm được cơn giận. Nếu Ma tôn Vạn Kiếp thật sự nổi sát tâm thì dù có truyền tiên khí đến đâu cũng không cứu được hồn phách của nàng. Hơn nữa, giờ Ma tôn Vạn Kiếp đã phát hiện ra sát khí trời sinh trong người nàng, e là từ nay về sau sẽ còn xảy ra nhiều chuyện không mong muốn.
“Coi thường mệnh lệnh của sư phụ, tự ý quyết định mọi việc, đây chính là đệ tử của Lạc Âm Phàm ta sao?”
Trọng Tử không dám lên tiếng.
Giọng chàng vừa lạnh lùng vừa cứng rắn: “Tự làm theo ý mình khiến thủ tọa đệ tử phải chịu phạt và đệ tử của chưởng giáo bị thương, ngươi biết sai chưa?”
Trọng Tử cắn môi, gật đầu, nước mắt lã chã rơi.
Lạc Âm Phàm không an ủi nàng như mọi lần mà còn lớn tiếng trách mắng. Tại sao đồ đệ chạy tới đây, trong lòng chàng đương nhiên biết rõ, nàng vẫn chỉ là một chú chim non tinh nghịch, thích rong chơi. Bị quở trách, chắc hẳn nàng sẽ rất ấm ức, nhưng nàng còn trẻ mà đã liều lĩnh như vậy, làm việc gì cũng không nghĩ tới hậu quả, lần này may mắn thoát được nhưng lần sau thì chưa chắc, giờ mà chàng mềm lòng như những lần trước, không giáo huấn nàng một trận ra trò, cứ một mực dung túng thì chắc chắn sẽ chỉ có hại cho nàng mà thôi.
Kết giới bị phá bỏ, các đệ tử phái Côn Luân biết tin chạy tới, đứng dàn hàng ở ngoài cửa thi lễ. Thấy Lạc Âm Phàm nặng lời, một gã đại đệ tử bước tới gần, xin chàng tha thứ cho Trọng Tử.
Lạc Âm Phàm liếc hắn một cái.
Gã đệ tử kia bỗng cảm thấy run rẩy, không dám nhìn thẳng vào chàng, những lời cầu xin cũng bay biến hết, cổ họng nghẹn ứ, không thốt nên lời, chân tay luống cuống, đứng đờ tại chỗ.
May mà có một gã đệ tử lanh lợi khác tiến lên, nói: “ Chưởng giáo của tệ phái có lời mời tôn giả ạ!”
Lạc Âm Phàm gật đầu, không nhìn Trọng Tử đang quỳ trên mặt đất lấy một lần, trở gót đi thẳng. “Quỳ ở đây cho ta, đợi lúc nào về Nam Hoa, phạt ngươi đóng cửa sám hối một tháng.”
Ngay sau đó, các đệ tử Tiên môn được bố trí đến trông coi Thủy Tín đài, lần này còn nghiêm mật hơn. Lạc Âm Phàm đến Côn Luân trước để gặp Ngọc Hư Tử. Trác Diệu cung chủ của Thanh Hoa cung và chưởng môn phái Thục Sơn đều đã chờ ở đó. Bọn họ không tài nào tưởng tượng nổi tại sao Ma tôn Vạn Kiếp lại biết được con đường tắt dẫn tới Côn Luân và tránh được mai phục của Tiên môn, song sự việc đã qua rồi, có nói thêm nữa cũng vô ích. Ngọc Hư Tử tỏ ra vô cùng xấu hổ với mọi người nhưng ai nấy đều gạt đi, an ủi lão vài câu rồi tản ra. Lạc Âm Phàm cáo biệt mọi người rồi lập tức trở lại thành Lâm Hòa, đón Trọng Tử về Nam Hoa.
Lúc đó, Trọng Tử đã quỳ liền ba ngày, đầu gối hoàn toàn mất cảm giác, suýt nữa đứng không vững. Chưa bao giờ nàng bị trách phạt nặng đến vậy. Đau đớn thể xác chỉ là chuyện nhỏ, sự ấm ức trong lòng cũng chẳng đáng kể, điều khiến nàng sợ hãi chính là, mấy ngày nay, bất luận nàng cẩn thận thế nào, Lạc Âm Phàm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm đối với nàng, có thể thấy chàng thật sự rất tức giận.
Lạc Âm Phàm cũng có chút hối hận, ý chàng lúc đó chỉ là muốn nàng quỳ ở đó hai canh giờ, suy nghĩ thấu đáo những lời giáo huấn của chàng, vậy mà nàng lại vâng lời đến mức quỳ liền ba ngày ba đêm.
Hối hận thì hối hận, trong lòng chàng vẫn còn tức giận lắm!
Trẻ con tính tình tự do, phóng khoáng, không biết chừng mực, kết quả là hết lần này tới lần khác bị thương nhưng không hề biết trong thâm tâm người lớn xót xa và đau lòng tới mức nào. Quả thực nàng càng lớn càng không hiểu chuyện.
Tức giận thì tức giận nhưng thoáng thấy nàng lảo đảo, nghiêng người gắng gượng ngự trượng, Lạc Âm Phàm không còn có ý định trách cứ nữa, liền hạ kiếm, dừng chân tại một trấn nhỏ, tìm khách điếm nghỉ tạm một đêm.
Sau giờ Ngọ, trấn nhỏ vô cùng náo nhiệt.
“Con gái ta xinh đẹp như vậy, bán cho ngươi với giá hai mươi lạng đã là hời cho ngươi lắm rồi!”
“Đồ đàn bà thối tha, dám dan díu với đàn ông sau lưng ta!”
“…”
Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, cả trấn nhỏ đâu đâu cũng là tiếng giành giật, cãi vã, la hét, tiếng khóc hòa lẫn tiếng đánh chửi, vô cùng huyên náo.
Trọng Tử theo sát Lạc Âm Phàm, vừa kinh ngạc vừa bất an. Chẳng biết tại sao, khi vào trấn nhỏ này, trong lòng nàng lại dấy lên một cảm giác khác thường. Những ý nghĩ kỳ quái cứ lẩn khuất trong tâm trí nàng, hơn nữa, hai nữ nhân đang đứng tựa cửa kia nhìn theo Lạc Âm Phàm với ánh mắt say đắm, thậm chí còn liếc mắt đưa tình với chàng. Người mà nàng tôn kính nhất trên đời lại bị những kẻ phàm phu tục tử khinh nhờn như vậy, nàng vô cùng tức giận.
Tóm lại, bầu không khí tại trấn nhỏ này vô cùng kỳ quái.
Lạc Âm Phàm dường như không để ý đến những cảnh tượng này, dẫn nàng tiến về phía trước nhưng không đi tới khách điếm mà rẽ vào một con ngõ nhỏ cũ kĩ, dừng chân trước cửa một ngôi nhà bình thường.
Ra mở cửa là một đôi vợ chồng già, nghe nói hai người họ muốn tá túc một đêm thì đều do dự. “Điều này…”
Tấm mành vải được vén lên, một vị tiên cô từ trong phòng bước ra, trang phục màu xanh nhạt, thuần khiết như hoa sen, trong tay là một giỏ thuốc đựng đầy thảo dược, Trọng Tử vừa nhìn thấy nàng liền sững sờ.
Nàng ấy khẩn khoản tiến lên hành lễ. “Vân Cơ bái kiến tôn giả.”
Quả đúng với dự đoán của Lạc Âm Phàm, chàng liền nói: “Nơi đây không có độc khí, ta đoán nhất định là nàng đang ở đây.”
Trác Vân Cơ mỉm cười. “Hôm qua muội đi ngang qua đây, thấy trấn này rất dị thường, sau khi xem xét một hồi mới biết họ bị dính dục độc nên muội tá túc ở nhà hai vị lão nhân đây để chế thuốc.”
Lạc Âm Phàm gật đầu, không nói gì.
Thấy họ quen biết nhau, hai lão phu phụ kia yên tâm, vội vàng mời hai sư đồ họ vào nhà nghỉ ngơi rồi thở dài, giải thích: “Trước đây nơi này vốn yên bình, gần đây chẳng hiểu có chuyện gì xảy ra, mọi người ai nấy đều thay đổi, động một chút là muốn nhảy vào đánh đấm nhau, báo hại chúng tôi không dám ra khỏi cửa, sợ sẽ gây phiền toái, may là tiên cô đây nói có phương thuốc trị khỏi bệnh cho họ.”
Lạc Âm Phàm nhìn Trác Vân Cơ. “Nàng đi chế thuốc đi, đừng vì ta mà làm lỡ chuyện.”
Trác Vân Cơ mỉm cười rồi xoay người đi vào trong.
Ông lão đưa hai sư đồ Lạc Âm Phàm vào một phòng trống, Trọng Tử liền đi vào thu xếp chăn gối, lau bàn ghế sạch sẽ rồi bước ra cửa lấy một chậu nước, tuy có Tịnh thủy chú nhưng nàng biết rõ thói quen dùng nước rửa tay hằng ngày của Lạc Âm Phàm. [1]
[1] Tịnh thủy chú: phép chú lau rửa sạch sẽ mà không cần dùng đến nước.
Thấy nàng lăng xăng như vậy, Lạc Âm Phàm dường như vẫn chưa nguôi giận, nói: “Ta dạy ngươi học những thứ này sao?”
Trọng Tử cúi đầu, mặt đỏ rần. Nàng chẳng biết làm gì, không giống như Vân tiên tử, có thể chế thuốc cứu người, nàng chỉ biết làm tốt những việc nhỏ này thôi. “Đệ tử biết sai rồi, sau này đệ tử sẽ không chạy lung tung nữa, sư phụ đừng giận!”
Vẻ mặt Lạc Âm Phàm tươi tỉnh hơn. “Sai ở chỗ nào nữa? Chỉ là chạy lung tung khiến vi sư tức giận thôi sao?”
Trọng Tử hơi luống cuống, liếc nhìn chàng, trong lòng cảm thấy bất an và nghi hoặc.
Lạc Âm Phàm cảm thấy bất lực.
Trẻ con vẫn mãi là trẻ con, làm gì và không làm gì cũng để ý xem chàng có thích hay không nhưng không hề biết rằng, yêu cầu của chàng thực ra vô cùng đơn giản, chỉ cần nàng biết cân nhắc chừng mực, không tự làm theo ý mình, học được cách chăm sóc, bảo vệ bản thân mà thôi. Đồ đệ hết lần này tới lần khác bị thương khiến chàng nghi ngờ phải chăng Trọng Hoa tôn giả chàng hữu danh vô thực.
Lúc cần nàng nghe lời thì không chịu nghe lời, thế mà lúc bị trách phạt lại tỏ ra ngoan ngoãn đến vậy, nói quỳ là quỳ liền ba ngày ba đêm, nhưng kết quả là vẫn không biết mình sai ở chỗ nào. Tiểu đồ đệ này có phải được trời phái xuống để làm chàng tức chết hay không!
“Lui mau!”
“Sư phụ…”
“Lui mau!”
Dục độc lan tràn thị trấn nhỏ bé, tiêu điều, không thể chậm trễ hơn nữa, Trác Vân Cơ ngày đêm bào chế giải dược. Trọng Tử vì chuyện Lạc Âm Phàm đang tức giận mà không ngủ được, muốn đến phụ giúp Trác Vân Cơ để khiến chàng vui vẻ, đáng tiếc là nàng không biết chút pháp thuật nào, trừ việc sắp xếp lại các dược liệu, nàng không thể làm gì khác. Trong thời gian Trác Vân Cơ chế thuốc, nàng chỉ biết ngồi bên cạnh.
Có lẽ vì bầu không khí ở thị trấn nhỏ bé này quá dị thường nên tâm trạng của Trọng Tử mới rớt xuống theo, nàng cảm thấy vô cùng buồn bã và tẻ nhạt.
Vân tiên tử luyện thuốc cứu người, giúp chàng bảo vệ bách tính, còn nàng chẳng biết làm gì, đã thế còn phạm sai lầm lớn. Chàng chưa từng nghiêm nghị quát mắng nàng như vậy, từ nay về sau, có phải chàng sẽ không còn thích nàng, không còn quan tâm tới nàng nữa hay không?
“Tôn giả mắng cũng vì muốn tốt cho muội.”
Trọng Tử nghe vậy thì sửng sốt, hồi lâu mới phản ứng lại được, hóa ra Vân tiên tử cũng biết sư phụ tức giận, trách mắng nàng.
Trác Vân Cơ quay mặt về phía lò thuốc để làm phép, nhẹ giọng nói: “Ta chưa từng thấy chàng tức giận như vậy!”
Trọng Tử thẹn thùng nói: “Vân tiên tử thông minh, lại có tấm lòng Bồ Tát, làm sao người tức giận với Vân tiên tử được!”
Trác Vân Cơ không muốn nói tiếp chuyện này, gương mặt dưới ánh lửa bập bùng ánh lên nét ôn nhu, hiền dịu. “Muội biết dục độc không?”
Trọng Tử lắc đầu.
“Dục độc có xuất phát từ Ma cung, thực chất nó không gây hại gì lớn, chỉ là nó có thể khuếch đại dục vọng từ tận đáy lòng con người khiến họ đấu đá tranh giành, thậm chí giết nhau để rồi sau này luôn đau khổ, ân hận, cuối cùng dụ bọn họ nhập ma.”
“Vậy tại sao hai cụ già ở nhà này không bị dục độc khống chế?”
“Hai vị lão nhân đây bản tính thành thực, lương thiện, vì thế mới may mắn thoát khỏi ảnh hưởng của dục độc.” Trác Vân Cơ khẽ mỉm cười. “Có thể hài lòng với bản thân, thấy mình đã đủ đầy mới là điều may mắn nhất trên đời.”
Trọng Tử ngỡ ngàng trong chốc lát rồi nói: “Dục vọng trong thâm tâm con người là gì?”
“Nhiều lắm, tham dục, hận dục, còn có cả ái dục.” Trác Vân Cơ thu lại tiên pháp, lấy từ trong lò ra một viên thuốc, tỉ mỉ xem xét rồi rủ rỉ nói: “Trong lòng có dục vọng cũng không có gì kỳ lạ, kể cả đệ tử Tiên môn cũng khó tránh khỏi, thật ra nếu trúng dục độc, chỉ cần tĩnh tâm, khống chế dục vọng trong vòng ba tháng, dục độc ắt sẽ tiêu tan, đáng tiếc là chẳng có mấy người có đủ nghị lực để làm việc này.”
Nói xong, Trác Vân Cơ tiện tay đưa viên thuốc vừa lấy ra cho Trọng Tử. “Trấn này không an toàn lắm, muội tu hành chưa lâu, chi bằng giữ viên giải dược này bên người, đề phòng những chuyện không may xảy ra.”
Trọng Tử im lặng nhận lấy.
Trác Vân Cơ lấy tất cả những viên thuốc đã luyện thành ra rồi lại bỏ những dược liệu mới vào lò luyện, khẽ thở dài. “Thứ con người sợ không phải là dục vọng mà là sợ không khống chế được nó. Ta từng quen một vị tiên tử của phái Thiên Sơn, nàng ấy không trúng độc nhưng bởi trong lòng có nhiều dục vọng nên đã phạm một sai lầm lớn, cuối cùng nhập ma, có thể thấy nếu không tự kiềm chế được tình cảm của mình thì còn nghiêm trọng hơn bị trúng độc nhiều.”
Trọng Tử nói: “Người ấy là Âm Thủy Tiên sao?”
Trác Vân Cơ chỉ “ừ” một tiếng rồi lại tiếp tục làm phép chế thuốc.
Trọng Tử nhìn ngắm gương mặt xinh đẹp, điềm tĩnh phía đối diện, cảm thấy vừa hổ thẹn vừa kính nể.
Lời của Trác Vân Cơ rốt cuộc là vô tình hay cố ý nhắc nhở nàng? Còn tặng thuốc cho nàng! Một tiên tử thông minh, sáng suốt như vậy, sư phụ không có cảm tình chút nào sao?
Thấy trên trán Trác Vân Cơ lấm tấm mồ hôi, Trọng Tử bèn lấy ống tay áo của mình lau cho Vân Cơ.
Trác Vân Cơ bỗng nói: “Tới rồi!”
Trong ánh lửa lập lò, vô số người trúng dục độc, đang xông tới, vây quanh căn nhà nhỏ chật như nêm cối. Trong số họ có đủ nam, nữ, già, trẻ, tay lăm lăm gậy gỗ, mặt mày dữ tợn, tỉ mỉ kiểm tra, xem xét một hồi, ánh mắt tràn ngập vẻ quỷ dị: đắc ý, thù hận, tham lam…
“Lão già họ Hàn kia, mở cửa mau, ra ngoài này cho ta!”
“Đem người ra đây!”
…
Hai ông bà già chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, lật đật chạy ra mở cửa, thấy đám người kia thì giật mình. “Các người là…”
Mọi người nhất loạt chửi mắng lão: “Mau giao yêu nữ cho ta!”
Ông lão nghi hoặc, hỏi: “Yêu nữ nào cơ?”
Một người trong số đó cười nhạt, nói: “Lão tưởng chúng ta không biết ư? Hôm qua yêu nữ đã xuất hiện tại trấn này, mang theo thảo dược bên mình, hai vợ chồng lão lại lén lén lút lút, nhất định là đã thông đồng với ả để hại chúng ta!”
Ông lão giải thích: “Mọi người hiểu lầm rồi! Đó là tiên cô từ Thanh Hoa sơn tới để cứu chúng ta đó!”
“Nói bậy! Chúng ta đều khỏe mạnh, ả muốn cứu cái gì?”
“Tiên cô thật sự đang chế thuốc để trị bệnh cho mọi người!”
“Chúng ta có bệnh ư? Hai vợ chồng già các ngươi bị bệnh thì có!” Người nọ tức giận quát. “Đó là độc dược, các ngươi tâm địa bất lương, muốn hại chết cả trấn này hòng chiếm đoạt tiền tài của chúng ta!”
Ông lão vội kêu lên: “Chúng ta nào dám chứ?”
“Đừng nghe lão già đó!” Người nọ vung tay lên. “Mọi người xông lên, chúng ta vào tìm ả yêu nữ kia.”
Hai ông bà già hoảng sợ, lật đật chặn bọn họ lại, đúng lúc đó, Trác Vân Cơ cùng Trọng Tử vén mành vải, bước ra. Trác Vân Cơ lắc đầu, ngăn hai ông bà già lại. “Bọn họ đã nhiễm độc, chắc chắn không nghe lời lão nói đâu, nơi này đã có ta, hai vị vào trong trước đi, dù có nghe thấy gì cũng không được ra ngoài.”
Hai ông bà già đang sợ hãi, nghe Trác Vân Cơ nói vậy thì vội vàng trốn về phòng mình.
Hai vị cô nương mặt đẹp như hoa đột nhiên xuất hiện, tất cả những người đang đứng ngoài cửa đều vô cùng sửng sốt. Các nam nhân không che giấu nổi ánh mắt háo sắc, thê tử họ thì lộ vẻ ghen ghét.
Trọng Tử nói: “Bọn họ tới để nhằm vào tiên tử, có thể khẳng định có người đứng sau ngấm ngầm sai khiến họ.”
“Là Dục Ma.” Trác Vân Cơ nhíu mày, nói: “Những người này đã trúng dục độc, bị nó thao túng, đáng tiếc là còn một lò thuốc chưa luyện thành.”
“Nàng vào chế thuốc đi!” Phía sau bỗng vang lên giọng nói của Lạc Âm Phàm.
“Làm phiền tôn giả vậy.” Trác Vân Cơ mỉm cười, đưa bình thuốc lớn trong tay cho Trọng Tử. “Mỗi người một viên.” Nói xong, nàng xoay người, đi vào trong.
Chỉ yên lặng trong chốc lát, đoàn người lại bắt đầu náo động.
“Là bọn chúng, còn có trợ thủ nữa!”
“Mọi người xông lên nào!”
“…”
Đám người phẫn nộ như thủy triều dâng, lố nhố, ồn ào, khí thế hừng hực nhưng còn chưa xông đến cửa đã nhất loạt đứng khựng lại, duy trì tư thế cổ quái, nực cười, người nào người nấy đứng im tại chỗ.
Lạc Âm Phàm vẫn chắp tay đứng bất động ở trước cửa.
Trọng Tử hiểu ý chàng, muốn biểu hiện tốt một chút để lấy lòng chàng, liền nhanh nhẹn tiến lên, đổ dược hoàn từ trong lọ ra, nhét vào miệng mỗi người một viên.
Tuy mọi người đứng bất động nhưng miệng vẫn có thể cử động, tiếng mắng chửi nổi lên từ bốn phía.
Người nọ “phi” một tiếng, phun viên thuốc từ trong miệng ra, vẻ mặt vô cùng sợ hãi. “Ngươi dám cho ta uống độc dược…”
Lời còn chưa dứt, dược hoàn lại được nhét vào miệng hắn. Hắn đang định phun ra lần nữa thì cằm đã bị bóp chặt, một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại khẽ vuốt vuốt cổ họng hắn, dược hoàn liền theo yết hầu trôi xuống.
“Độc dược” đã vào bụng, người nọ sợ đến nỗi mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cùng cổ quái, thú vị.
Trọng Tử cười, nói: “Cho ngươi ăn đường đấy!”
Mọi người ra sức chống cự việc uống thuốc, thậm chí có người thà chết không chịu há miệng, cũng may Trọng Tử vốn là đại cao thủ trong việc chọc cười người khác, cuối cùng nàng cũng thuận lợi nhét những viên giải dược xuống tận dạ dày họ.
Hết một lọ thuốc, đa số bọn họ đã được giải độc.
Như vừa tỉnh mộng, vẻ mặt những người đó từ kinh hãi chuyển sang nghi hoặc rồi trở nên xấu hổ. Họ cúi đầu, nhắm mắt, có vẻ vô cùng đau khổ, như muốn sụp đổ vậy. Chắc là họ đang ngỡ ngàng, không tin nổi trong thời gian qua mình đã làm những chuyện hết sức hoang đường.
Chẳng trách dục độc có thể dụ người ta nhập ma, Trọng Tử không đành lòng, nhẹ giọng an ủi: “Các người chỉ là… bị trúng độc, những lầm lỗi mà các ngươi gây ra không phải là lỗi của các người.”
Có người bỗng nhiên khóc hu hu. “Sao ta lại… làm những chuyện đáng kinh tởm như thế? Thật sự ta không bằng cầm thú, tiên cô hãy giết ta đi!”
Hắn vừa dứt lời, rất nhiều người khóc rống lên theo hắn, vô cùng ầm ĩ.
Trọng Tử nhanh trí nói: “Các người chớ lo lắng, những chuyện đó thực chất chưa bao giờ xảy ra. Chỉ là do thâm tâm của mọi người có dục niệm nên tự mình tưởng tượng ra rồi làm theo thôi. Thế nào, các người không tin lời ta à?”
Thần tiên đã nói thì đương nhiên không thể sai được, mọi người dần nín khóc, lộ vẻ ngạc nhiên pha lẫn nghi ngờ.
Đối với những người này, lãng quên là biện pháp tốt nhất, Trọng Tử trấn an họ: “Các người không tin ta nhưng ít nhất cũng phải tin tưởng sư phụ ta, người là tôn giả của Nam Hoa tiên sơn, danh tiếng lẫy lừng.”
Mọi người nhất loạt hướng ánh mắt về phía chàng.
Trong ánh lửa, vị tiên nhân mặc áo choàng trắng lẳng lặng đứng trước cửa nhà, giữa bóng tối mênh mông, nét nhu hòa, điềm tĩnh của chàng càng hiện lên rõ rệt, trong đáy mắt thẳm sâu, bình lặng, hai con ngươi sáng lấp lánh, vô cùng êm dịu khiến tâm trạng mọi người bình tĩnh trở lại.
Người như vậy, ngoại trừ Nam Hoa tiên tôn thì còn là ai được chứ? Mọi người ngắm nhìn chàng mà đờ đẫn cả người.
Tiểu đồ đệ đã hao tốn bao tâm tư để khuyên giải, an ủi mọi người, sự tức giận của Lạc Âm Phàm vơi đi một nửa, chàng khẽ gật đầu.
Lúc này, mọi người không còn nghi ngờ gì nữa. Thực sự thì lòng tin này không có bất cứ lý do gì, hay nói cách khác, đó là sự tin tưởng từ trong tiềm thức của họ, là hy vọng duy nhất giúp họ tiếp tục sống một cuộc sống hoàn toàn bình thường như trước đây.
Trọng Tử liếc nhìn bóng dáng trắng như tuyết của chàng, nhẹ nhàng cụp mi mắt.
Lạc Âm Phàm chợt giơ tay lên, lanh lẹ kéo nàng về bên cạnh.
Bất ngờ tấn công Trọng Tử là một luồng khí quỷ dị màu xanh, tựa như cơn gió nam nóng nực ngày hè, nó lướt qua đâu, nơi đó liền lưu lại cảm giác nóng bức đến ngột ngạt. Không đánh trúng mục tiêu, luồng khí ấy lập tức chuyển hướng, lại nhắm đến phía nàng mà đánh tới.
Trọng Tử cả kinh, nói: “Cái gì vậy?”
“Là dục độc.” Lạc Âm Phàm hất tay, che chắn cho nàng, luồng khí xanh dính vào ống tay áo màu trắng, thuận thế chồm lên, nhập vào người chàng rồi biến mất.
Không ngờ chàng lại khinh địch như vậy, dẫn tới bị trúng độc, Trọng Tử cuống cuồng lấy ra một viên giải dược trong chiếc lọ mà Trác Vân Cơ đưa cho nàng, nói: “Sư phụ, đệ tử vẫn còn một viên giải dược.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu.
Đây không phải là lần đầu tiên Lạc Âm Phàm đụng độ với Dục Ma, chàng hoàn toàn đủ khả năng đánh tan luồng khí độc đó. Đối với một người tu tiên chân chính như chàng, tiết chế triệt để dục vọng không phải là điều gì quá to tát. Do đó, đối với đệ tử Tiên môn, dục độc căn bản là vô hại, không cần phải bận tâm. Vì vậy, từ trước tới nay chàng chưa từng quan tâm đến nó, chỉ có điều tu vi của tiểu đồ đệ còn thấp, khó có thể tự tiết chế dục vọng, nếu bị trúng độc thì sẽ rất phiền phức.
Dục độc bỗng nhiên xuất hiện ở đây thì Dục Ma chắc chắn cách nơi này không xa lắm.
Chàng còn đang mải suy xét, Trọng Tử cũng nhớ lại những lời Trác Vân Cơ từng nói, nàng yên tâm và thoải mái trở lại. Chỉ cần giữ tâm hồn luôn thanh tịnh, khống chế được dục vọng thì ba tháng sau, dục độc sẽ tự giải. Một người như chàng đương nhiên không cần dùng tới giải dược.
Lại phóng tầm mắt ra xa, tất cả mọi người dù trúng độc, hay không trúng độc đều đã được chàng làm phép đưa đi nơi khác.
Rất nhiều luồng khí màu xanh đang bay về phía này, gần như chật cứng cả bầu trời. Lạc Âm Phàm khẽ nhíu mày, đang định động thủ, chợt nghe xa xa có tiếng huýt sáo, nhất định là những luồng khí xanh kia đã nhận được mệnh lệnh, nhất loạt lao tới chỗ chàng và Trọng Tử.
Tiếng huýt sáo vô cùng rõ ràng, ắt hẳn là đồng bọn của chúng. Lạc Âm Phàm liền lập kết giới bao quanh chỗ Trác Vân Cơ luyện giải dược, định đi ra ngoài xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì vô tình nhìn sang tiểu đồ đệ ở bên cạnh. Nghĩ đồ đệ đã mấy phen gặp nguy hiểm, nếu chàng không đích thân ở bên cạnh trông nom, săn sóc thì khó có thể yên tâm được, bởi vậy, chàng nhẹ nhàng vung tay áo, mang cả Trọng Tử đi.
Bên ngoài trấn, trên một gò cao có một bãi đất trống, ánh trăng tỏa sáng lạnh lẽo, luồng khí xanh lởn vởn, vờn quanh, trên đó có rất nhiều đôi nam nữ trần như nhộng hoặc đang đuổi bắt, trêu đùa nhau hoặc đang quấn quýt, giao hoan với nhau, phát ra vô số âm thanh dâm đãng, tục tĩu. Một vị đạo trưởng mặc y phục màu xanh ngoài ba mươi tuổi cùng mười một gã đệ tử đang khoanh chân ngồi giữa bãi đất trống, tạo thành một thế trận cổ quái, trên đỉnh đầu là mười hai thanh trường kiếm xếp thành kiếm trận, kiếm khí dâng cao, giằng co một trận quyết liệt với luồng khí màu xanh.
Rõ ràng vị đạo trưởng này nhận thấy Dục Ma đang tác oai tác quái nên mới dẫn đám đệ tử tới tận đây đối phó. Bọn họ vừa giao đấu với Dục Ma, hai bên giằng co không nhân nhượng, lúc này Dục Ma đang biến hóa ra các loại ảo giác hòng làm dao động tâm trí của mọi người.
Lạc Âm Phàm không tương trợ mà chỉ đứng từ xa quan sát kiếm trận kia, trong mắt chàng dần hiện lên vẻ tán thưởng.
Chàng đã từng chiêm ngưỡng nhiều kiếm trận của các môn phái trong Tiên môn nhưng chưa từng thấy thế trận nào cổ quái như thế này. Chắc đây là do vị đạo trưởng kia tự bày ra, mặc dù không quá cao siêu nhưng cũng có thể gây khó dễ cho đối phương. Lại nhìn vị đạo trưởng đó và các đệ tử của ông ta, có thể thấy đây là một môn phái riêng biệt, không thuộc Tiên môn. Người này đang bị ảo giác vây quanh, đối mặt với bao sự mê hoặc nhưng tâm vẫn thanh tịnh, mặt không hề đổi sắc, xem ra việc tu hành của ông ta đã có chút thành tựu, thêm mười năm nữa nhất định sẽ tu thành tiên cốt.
Lạc Âm Phàm tu hành đã mấy trăm năm, đạt đến địa vị Vô cực Kim tiên, tất cả đều thấu tình đạt lý, tuyệt tình, tuyệt dục. Đối với những ảo giác dâm dục đang diễn ra xung quanh, chàng tuyệt nhiên nhìn mà không thấy nhưng chàng lại quên mất một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, mãi đến lúc Trọng Tử ở bên cạnh “a” lên một tiếng thất thanh, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy vẻ ngượng ngùng của nàng, chàng mới biết mình đã sơ suất. Sau một hồi hối hận, Lạc Âm Phàm không nói không rằng, làm phép phong tỏa một phần nhận thức của nàng.
Mọi ảo giác trước mắt đều tan biến nhưng Trọng Tử vẫn ngẩn người.
Mặt nàng nóng bừng, toàn thân cũng nóng giẫy như lửa đốt.
Những đôi nam nữ trong tư thế quá đỗi thân mật, phóng đãng, đáng ghê tởm nhưng động tác hôn môi của bọn họ rất quen mắt. Sư phụ cũng đã từng hôn nàng! Nhưng nụ hôn của sư phụ hết sức ôn hòa, không càn quấy như bọn họ, cảm giác đó khiến nàng không thể nào quên, thậm chí nàng còn khát khao…
Đôi môi bỗng trở nên khô khốc.
Sao lại có thể so sánh nụ hôn của sư phụ với những hành động đáng ghê tởm này chứ! Trọng Tử chợt tỉnh ngộ, hận không thể tự cho mình mấy cái bạt tai, vừa thẹn vừa sợ, vì vậy nàng vội cúi gằm mặt, che dấu cảm xúc.
Lạc Âm Phàm nhìn thấu tâm tư Trọng Tử qua đôi mắt nàng, thầm rùng mình, cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Biến cố trước mắt khiến chàng trở tay không kịp, vừa rồi chỉ mải quan sát tình thế mà quên mất người đứng bên cạnh, đúng là chàng không nên đưa nàng đi cùng. Tu vi của đồ đệ còn thấp, lần đầu chứng kiến những cảnh như thế này thì khó tránh khỏi có những suy nghĩ lệch lạc. Thân là sư phụ, chàng nên giải thích giúp nàng những nghi hoặc, bằng không cứ để nàng tu tiên mà trong đầu vẫn chất chứa những hình ảnh đó thì hậu quả sẽ thật khó lường.
Nói thì nói vậy nhưng chàng tu hành đến cảnh giới này rồi, vốn không nên câu nệ nhiều lắm, đang định mở miệng giải thích…
Lần thứ hai, Lạc Âm Phàm phát hiện làm sư phụ thật khó.
Nghĩ đi nghĩ lại, chàng lấy lại vẻ bình tĩnh, điềm nhiên nói: “Con người có thất tình lục dục, tình yêu nam nữ xuất phát từ chủ định của bản thân, thường vì tình yêu mà sinh dục, nhưng một khi không khống chế, kiểm soát được tình dục, ham muốn thể xác quá độ ắt sẽ biến thành dâm dục. Dục Ma biến hóa huyền ảo như vậy là muốn làm dao động tâm trí của thầy trò vị đạo trưởng kia.”
Trọng Tử vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Tình yêu nam nữ thì nàng hiểu, chính là hai bên cùng thích nhau, còn dâm dục là gì, những đôi nam nữ kia đang làm chuyện gì vậy?
Lạc Âm Phàm không giải thích thêm nữa, việc này không thể nói rõ trong một chốc một lát được, đợi khi nào trở lại Nam Hoa, chàng sẽ nhờ một nữ đệ tử giải thích cặn kẽ cho nàng, như vậy là thỏa đáng nhất.
“Có dục vốn không phải là sai lầm lớn nhưng lòng người chật hẹp, ham muốn cá nhân lại nhiều, ắt đạo đức người đó sẽ hẹp hòi, không những dễ mất đi sự ngay thẳng và lương thiện mà còn vì dục vọng cá nhân mà nảy sinh ác niệm. Những người tu tiên phải giữ cho tâm không chứa tạp niệm, không ham muốn, không có nhu cầu, chỉ quan tâm đến những chuyện giữa đất trời và chúng sinh.”
Trọng Tử im lặng.
Chàng chính là người như vậy, trong lòng chàng vĩnh viễn chỉ có bách tính, lục giới, không còn dư khoảng trống nào khác.
Trọng Tử nói: “Đệ tử nhớ rõ rồi ạ!”
Lạc Âm Phàm gật đầu, không nói gì nữa.
Đúng lúc này, vị đạo trưởng áo xanh bên kia bỗng hét lên một tiếng rúng động đất trời, kiếm trận giữa không trung tỏa ánh sáng chói lòa, luồng khí màu xanh bị chặt đứt, những đôi nam nữ trong ảo giác kia trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, vài chiếc bóng đen lởn vởn xung quanh bỗng cất tiếng kêu thảm thiết rồi lùi mất.
Vị đạo trưởng áo xanh đứng lên nhưng không đuổi theo Dục Ma, chỉ lớn tiếng hỏi: “Các hạ là địch hay bạn?”
Hai chiếc bóng trắng hiện thân dưới ánh trăng, một nam một nữ, khí chất phi phàm.
Nhìn ra kim tiên khí trên người vừa xuất hiện, vị đạo trưởng áo xanh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng bái lạy, nói: “Bần đạo là Hải Sinh, bái kiến Trọng Hoa tôn giả!”
Nghe thấy danh hiệu Trọng Hoa tôn giả, chúng đệ tử của vị đạo trưởng vừa mừng vừa sợ, cùng nhau quỳ xuống.
Lạc Âm Phàm ra hiệu không cần đa lễ. “Thuật pháp của đạo trưởng đây, ắt hẳn là một phái riêng.”
Hải Sinh nghe vậy thì vô cùng xấu hổ, nói: “Bần đạo chưa từng học qua thuật pháp, chỉ là lúc còn niên thiếu được một vị tiên trưởng họ Sở thuộc Trường Sinh cung chỉ bảo, vốn muốn lên tiên sơn bái sư nhưng lúc đó bần đạo còn mẹ già không ai phụng dưỡng, lại không có tiền để đi đường, bởi vậy mới gác lại, mỗi ngày theo vị tiên trưởng kia học đạo, miễn cưỡng tu hành chút linh lực, suy đoán lung tung ra mấy chiêu kiếm thuật. Vừa rồi đi ngang qua đây, bắt gặp Dục Ma đang tác oai tác quái nên bần đạo lần theo dấu vết của chúng đến tận đây, chẳng ngờ lại phải xấu hổ trước mặt tôn giả rồi.”
Tiên trưởng họ Sở thuộc Trường Sinh cung? Lạc Âm Phàm trầm mặc trong chốc lát rồi gật đầu. “Trường Sinh cung thuộc phái Chú tiên, ngươi mặc dù sử dụng kiếm thuật nhưng lại mang tinh thần của Chú tiên, đây chính là duyên cớ của kiếm trận kỳ quái ban nãy.”
Hải Sinh bái lạy, nói: “Năm kia mẹ già của bần đạo đã mất, bần đạo từng nhiều lần lên Trường Sinh cung và núi Côn Luân bái sư nhưng đều bị cự tuyệt, phải đứng ngoài cửa, chỉ vì Minh cung chủ và Ngọc Hư chưởng giáo thấy phương pháp tu hành của bần đạo cổ quái, kết hợp giữa Chú tiên và Kiếm tiên nên bọn họ thấy không hợp. Bần đạo cũng tìm Sở tiên trưởng mấy lần nhưng không gặp, đành phải một mình hành tẩu giang hồ. Mấy đồ đệ đây tại hạ cũng mới thu nhận được hai năm, thuật pháp hết sức đơn điệu, từ đầu chí cuối không thể nở mày nở mặt với ai, mong tôn giả nói giúp bần đạo vài câu, cho bần đạo được bái nhập Nam Hoa phái.”
Lạc Âm Phàm lắc đầu. “Đạo trưởng sáng chế thuật pháp, kết hợp giữa hai phái Kiếm tiên và Chú tiên, trên dưới Tiên giới chưa từng có lệ này, ta nghĩ đạo trưởng đã tự lập ra một trường phái riêng, hà tất còn đi bái sư làm gì nữa, chi bằng tự khai sơn lập phái có phải hơn không?”
Hải Sinh hoảng hốt. “Tôn giả quá lời rồi, chỉ là thuật pháp thô thiển, đơn điệu, sao dám tự lập phái đây?”
Lạc Âm Phàm nói: “Những gì đạo trưởng tu luyện đều không hợp với phái Kiếm tiên và Chú tiên, nếu miễn cưỡng bái nhập, nhất định sẽ thành một kẻ vô tích sự. Các vị tổ sư môn phái trước đây khi lập phái cũng đều không có bậc cao minh chỉ dạy, đạo trưởng chỉ thấy gian nan trước mắt mà không biết nhìn xa trông rộng là tự coi nhẹ chính bản thân mình.
Chàng vừa nói ra lời này, chúng đồ đệ đều tỏ ra hết sức vui mừng, hăng hái nói: “Tôn giả đã nói thì nhất định không phải giả tạo, các đệ tử đây tuy ngu dốt nhưng nguyện mãi mãi đi theo sư phụ, sư phụ đừng chần chừ nữa.”
Hải Sinh cũng hiểu ra. “Tôn giả đã nói vậy, Hải Sinh hiểu rồi. Tệ phái vì có lời nói này của tôn giả mà được thành lập, mong tôn giả ban cho tệ phái một cái tên.”
Lạc Âm Phàm không từ chối, nói: “Người trong Tiên môn có nhiệm vụ bảo vệ sinh linh, bách tính, bằng không dù có tiên thuật cũng không được coi là Tiên môn, chi bằng đạo trưởng lấy hai chữ Phù Sinh đặt tên cho môn phái.”
Hải Sinh cùng chúng đệ tử cúi đầu bái tạ.
Lạc Âm Phàm nói: “Trấn này không hề có đệ tử Tiên môn trấn giữ, chi bằng đạo trưởng lập phái tại nơi này, cũng dễ thu nhận những đệ tử một lòng muốn tu hành, hơn nữa còn có thể bảo vệ bách tính ở đây.” Rồi chàng chỉ tay về ngọn núi phía xa xa. “Ngọn núi này có linh khí, rất hợp để làm nơi trú ngụ.”
Hải Sinh nói: “Bần đạo xin ghi nhớ những lời dặn dò của tôn giả.”
Lạc Âm Phàm đưa cho Hải Sinh một tín hương và một quyển trục. “Dừng chân tại đây ắt sẽ có nhiều gian nan, đây là tín hương của ta, nếu Ma tộc xâm phạm, ngươi hãy đốt nó, tự khắc sẽ có đệ tử ở nơi lân cận đến trợ giúp. Vừa rồi ta thấy kiếm trận của ngươi còn nhiều sơ hở nên sửa đổi hai chỗ, như thế mới có thể khuếch đại uy lực của nó.” [2]
[2] Sách được viết trên giấy lụa, có trục gỗ để quấn lụa xung quanh, gọi là quyển trục.
Hải Sinh vui mừng tiếp nhận rồi tạ ơn lần nữa.
Lạc Âm Phàm không nói gì thêm, cùng Trọng Tử rời đi.
Khai sơn lập phái không phải chuyện đùa, Hải Sinh cùng các đệ tử không chần chừ thêm nữa, ngự kiếm bay thẳng đến ngọn núi Lạc Âm Phàm chỉ, nhanh chóng khai phá làm nơi trú ngụ.
Trên gò đất lại vắng vẻ, tĩnh lặng như cũ, mấy luồng khí xanh tụ hợp một chỗ, một gã mặt quỷ hiện thân trên gò đất trống, nhìn đám người đã đi xa, ánh mắt tràn ngập sự hận thù.
“Xem ra đám thuộc hạ ăn hại của ngươi đã chạy tán loạn hết rồi, ngươi còn không mau quay trở về thánh cung mà ẩn núp đi!”
“Âm Thủy Tiên!”
Âm Thủy Tiên quay lưng về phía ánh trăng, khuôn mặt bị bóng đêm che khuất, nói với giọng xấc xược: “Đường đường là Dục Ma đại hộ pháp mà nhìn thấy Lạc Âm Phàm lại sợ mất mật, không dám ló mặt, ta còn tưởng ngươi cao minh lắm chứ!”
Tên mặt quỷ cả giận, nói: “Ngươi bớt nói kháy đi một chút!”
“Ta không rảnh để quản chuyện của ngươi.” Âm Thủy Tiên thản nhiên nói. “Thánh quân cho gọi ngươi về đấy!”
Chỉ vì Lạc Âm Phàm mà y và đám thuộc hạ phải bao phen đi đời, không có chốn dung thân, tên mặt quỷ cắn răng cười nhạt. “Một ngày nào đó, Dục Ma ta nhất định sẽ nhổ tận gốc Nam Hoa phái của hắn.”