← Quay lại trang sách

Chương 18 Sở Bất Phục

Trác Vân Cơ đã luyện thành linh dược, dục độc lan tràn trấn nhỏ đã được hóa giải, Lạc Âm Phàm không cần ở lại đây nữa, liền đưa Trọng Tử quay về Nam Hoa. Tần Kha và chúng đệ tử đã về từ trước, Văn Linh Chi đón Mẫn Tố Thu bình an trở về, Mẫn Vân Trung hết sức vui mừng, nhưng nói tới chuyện để Vạn Kiếp chạy thoát thì lại cảm thấy phiền muộn, tiếc hận. Cũng may mà Tần Kha chưa nói tới chuyện Trọng Tử tu luyện Linh đài ấn. Mẫn Vân Trung và những người khác không biết chuyện, cũng không hỏi thêm gì nữa.

Chuyện xảy ra tiếp theo khiến Trọng Tử trở tay không kịp.

Lạc Âm Phàm không nhắc lại chuyện bắt nàng ở trong phòng tự sám hối mà chỉ trách phạt Mộ Ngọc rất nặng, chiếu theo môn quy thì Mộ Ngọc sẽ chịu phạt bằng roi, tạm thời bị thu lại chức vị thủ tọa đệ tử, đến Tổ sư điện tự sám hối.

Trọng Hoa tôn giả từ trước tới nay chưa từng trách phạt chúng đệ tử quá nặng nề, mọi người đều bất ngờ khi thấy chàng phạt Mộ Ngọc nặng thế nhưng không ai dám nhiều lời. Về lý mà nói, tân đệ tử hành động tùy hứng, thân làm thủ tọa đệ tử đã không ngăn cản còn cố ý che giấu giúp, quả thực là thất trách, bởi vậy Mẫn Vân Trung cũng không nói hộ được, còn Tần Kha may mắn bị trách phạt nhẹ nhàng hơn. [1]

[1] Thất trách: không làm tròn bổn phận.

Làm liên lụy đến hai người, Trọng Tử cảm thấy vừa khổ sở vừa áy náy, nàng đã cầu xin giúp hai người họ mấy lần nhưng đều bị Lạc Âm Phàm nghiêm khắc đuổi ra.

Sư phụ luôn ôn hòa đột nhiên hành sự không tình không lý đã đành nhưng điều khiến nàng bất an hơn là từ khi quay về Tử Trúc phong, Lạc Âm Phàm dần trở nên lạnh nhạt, không còn đối xử hòa nhã với nàng nữa, thậm chí còn không để nàng vào đại điện hầu hạ.

Sư phụ đang giận mình lắm phải không? Trọng Tử vô cùng hối hận, ngày nào cũng cùng con nghê luyện tập Linh đài ấn, rất quy củ, không còn chạy nhảy lung tung nữa, chỉ một lòng mong chàng nguôi giận.

Ngày hôm đó, nhân dịp các vị đệ tử lên ngọn núi cao nhất tụ họp theo thông lệ, nàng rốt cuộc cũng có cơ hội lén lên Tổ sư điện thăm Mộ Ngọc.

Bên ngoài Tổ sư điện tịnh không một bóng người, yên ả, vắng vẻ, lặng ngắt như tờ.

Vừa đi lên bậc tam cấp, cảm giác sợ hãi kỳ dị lại xông tới, xâm chiếm tâm trí nàng, Trọng Tử chậm rãi đi vào, trong đầu bất giác hiện rõ một con mắt đỏ ối như máu…

Có cảm giác như dù cách nàng một cánh cửa dày nhưng Thiên ma lệnh bên trong kia vẫn đang cười với nàng!

Mộ Ngọc và chúng đệ tử hàng ngày nhìn thấy nó đều không có cảm giác này, tại sao chỉ một mình nàng cảm nhận được? Chẳng lẽ vì nàng và chủ nhân trước kia của nó đều có sát khí trời sinh giống nhau sao?

Bất luận thế nào, nó đã bị Ma tôn dùng cấm thuật phong ấn lại rồi, hiện giờ chỉ còn là một khối sắt vô dụng mà thôi, có gì phải sợ chứ! Trọng Tử chột dạ nghĩ, nhìn cánh cửa đại điện cao sừng sững đang đóng im ỉm trước mặt, không dám đưa tay ra đẩy.

Đúng lúc này, cánh cửa bỗng kêu “két” một tiếng rồi được mở từ bên trong ra. Mộ Ngọc xuất hiện, trên người chỉ khoác chiếc áo bào hai màu xanh trắng bình thường, phong thái vẫn ôn hòa, thận trọng, dường như chẳng có gì thay đổi so với trước.

“Trọng Tử!”

“Mộ sư thúc…” Trọng Tử cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Mộ Ngọc cúi đầu nhìn nàng, bật cười, nói: “Lo gì chứ! Ta không sao. Có phải ngươi đi xin giúp ta mà bị tôn giả mắng không?”

Ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ, giọng nói vô cùng quen thuộc, càng nghe càng thấy thân thiết. Từ trước tới nay, cứ nhìn thấy Mộ Ngọc là nàng lại chạy tới quấn quýt, làm nũng nhưng lúc này nàng chỉ cảm thấy ấm ức và áy náy khôn nguôi. Không kìm nổi nữa, nàng nhào vào người Mộ Ngọc, khóc rống lên.

Mộ Ngọc ôm nàng, vỗ về. “Ta không trách ngươi, hình phạt cũng không quá nặng, đừng khóc nữa!”

Trọng Tử càng khóc to hơn.

Mộ Ngọc hiểu nàng đang nghĩ gì, liền an ủi: “Chỉ là tạm thời không giữ chức vị đó nữa, sau khi chịu phạt xong, ta vẫn sẽ làm thủ tọa đệ tử, có gì đáng buồn đâu. Ngươi đừng khiến tôn giả tức giận thêm nữa.”

Trọng Tử muốn xem xét vết thương của Mộ Ngọc nên nói: “Sư thúc bị đánh.”

Mộ Ngọc ngắt lời: “Chỉ là mười roi thôi, không có gì đáng ngại.”

Trọng Tử dụi mắt, hồi lâu mới thấp giọng nói: “Là tại đệ tử hại sư thúc bị phạt, Mộ sư thúc, tại sao người đối xử với đệ tử tốt như vậy…”

Mộ Ngọc nói: “Ngươi nói thử xem?”

Trọng Tử lắc đầu.

Mộ Ngọc vỗ vỗ trán nàng, mỉm cười. “Bởi vì ngươi là Trọng Tử.”

Trọng Tử vẫn không hiểu gì.

Mộ Ngọc liền nhẹ nhàng đẩy Trọng Tử ra, an ủi vài câu rồi giục nàng quay về, đồng thời dặn nàng bớt lui tới Tổ sư điện kẻo bị người khác nhìn thấy, lại đi tố cáo rồi sinh chuyện, Trọng Tử vẫn lưu luyến ở đó mãi, không muốn rời đi.

Trên đại điện của Trọng Hoa cung, Lạc Âm Phàm ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà, bên cạnh đặt vài tách trà nóng, Yên Chân Châu ngồi ở vị trí khách quý. Nàng vốn có tính tình phóng khoáng nhưng lúc này lại có vẻ vô cùng thận trọng và bất an, dáng ngồi khép nép, cung kính, hai tay nắm chặt hai bên tay vịn của chiếc ghế, vẻ mặt vừa mừng vừa lo, luôn trong tư thế sẵn sàng đứng lên trả lời.

Thường ngày tôn giả rất ít khi nói chuyện với chúng đệ tử, huống chi lại gọi riêng một nữ đệ tử lên Tử Trúc phong trò chuyện như lúc này, hiển nhiên là chuyện này có liên quan đến Trọng Tử, yêu ai yêu cả đường đi mà.

Trà dần nguội lạnh, Yên Chân Châu vẫn còn chìm đắm trong cảm giác vui sướng, Lạc Âm Phàm cũng đã nghĩ ra lời mào đầu, thuận miệng nói: “Ta thường nghe Trọng Nhi nhắc đến ngươi.”

Yên Chân Châu đứng dậy, trả lời: “Trùng Tử… sư cô bản tính giản đơn, đối xử với mọi người hết mực chân thành, đệ tử rất yêu mến sư cô nên mới gần gũi, thân thiết với sư cô đến vậy.”

Lạc Âm Phàm gật đầu. “Ngồi xuống nói đi!”

Yên Chân Châu nghe lời, ngồi xuống.

Lát sau, Lạc Âm Phàm lại hỏi: “Gần đây việc tu hành của ngươi tiến triển tới đâu rồi?”

Trưởng bối vẫn nói những lời khách sáo với hậu bối như cũ nhưng Yên Chân Châu nghe được thì cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, lại đứng lên. “Vẫn thuận lợi ạ, làm phiền tôn giả phải bận tâm.”

Lạc Âm Phàm nói: “Nếu có gì không hiểu, cứ đến hỏi ta.”

Tôn giả quan tâm đến mình như vậy ư? Yên Chân Châu xúc động rơi nước mắt, liền đáp lại hai tiếng: “Dạ! Dạ!”

Lạc Âm Phàm ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Yên Chân Châu lại ngồi xuống.

Lạc Âm Phàm quen biết rộng, thường xuyên phải tiếp đón khách khứa nhưng nghĩ kĩ thì đây là lần đầu tiên chàng có mục đích dò la tin tức, khó tránh khỏi có chút mất tự nhiên. Một lát sau, Lạc Âm Phàm lại mở lời nói: “Cậu bé Thành Phong tư chất cũng không tồi, vài năm gần đây tu hành đã có chút thành tựu rồi.”

Thành Phong là phu quân của Yên Chân Châu, Yên Chân Châu lại đứng lên, khiêm tốn nói: “Tôn giả quá khen rồi ạ!”

Tôn giả đành phải ra lệnh: “Không cần đa lễ, ngồi xuống nói đi.”

Yên Chân Châu lần thứ ba ngồi xuống, lòng thầm nghi hoặc.

Có gì đó bất thường! Từ trước đến nay, một người ít nói như Trọng Hoa tôn giả không bao giờ quan tâm đến những việc vặt vãnh này, vậy mà trong chốc lát đã thay đổi hình tượng, thái độ thân thiết này có vẻ gì đó rất quái dị, thực khiến người ta khó hiểu! Tất nhiên là nàng cũng hiểu rõ, lần này Lạc Âm Phàm chủ động tìm nàng không phải để nói chuyện phiếm, bởi vậy, nàng càng căng thẳng. Không hổ là tôn giả, trong mỗi lời nói đều ẩn chứa đạo lý, rất khó phỏng đoán.

Lạc Âm Phàm phải nói ra những chuyện vẩn vơ này, trong lòng kỳ thực cũng vô cùng xấu hổ. Bản thân chàng trở nên nhiều chuyện từ khi nào vậy?

Cuối cùng, chàng quyết định nói ngắn gọn, bình tĩnh đi thẳng vào vấn đề chính: “Trọng Nhi vẫn còn là một đứa trẻ, những ngày qua đã quấn quýt với ngươi, xem ra mang đến cho ngươi không ít phiền phức.”

Biết rõ là chuyện liên quan đến Trọng Tử, Yên Chân Châu thở phào nhẹ nhõm, quệt mồ hôi. “Tôn giả đừng nói vậy, Trọng Tử sư cô thực sự rất tốt ạ.”

Lạc Âm Phàm nói: “Tuy Trọng Nhi có vai vế cao hơn ngươi nhưng con bé còn nhỏ tuổi, kiến thức non kém hơn ngươi rất nhiều, có rất nhiều chuyện con bé không biết. Ta thường ngày bận bịu, mong ngươi có thời gian rảnh rỗi thì thay ta chỉ bảo con bé.”

Yên Chân Châu vội nói: “Đó là việc Chân Châu nên làm, tôn giả không cần dặn dò đệ tử như vậy đâu ạ.”

Lạc Âm Phàm ho nhẹ một tiếng, nói một cách súc tích: “Nếu Trọng Nhi có thắc mắc gì, ngươi hãy tận tình chỉ dẫn nhưng ngàn vạn lần đừng để con bé có tạp niệm trong lòng, làm lỡ dở việc tu hành.”

Giải thích mọi nghi hoặc vốn là bổn phận của người làm thầy, đâu thể tìm người khác nhờ chỉ dẫn? Yên Chân Châu cảm thấy vô cùng kỳ quái, chỉ có điều không tiện hỏi nhiều, đành đáp “vâng” một tiếng.

Lạc Âm Phàm nhấc tách trà lên, chuyển chủ đề: “Hôm trước ta nghe nói ngươi đang tu luyện Phân thân bí thuật.”

Yên Chân Châu đáp: “Vâng ạ!”

“Tu đến tầng thứ mấy rồi?”

“Mới đến tầng thứ tám thôi ạ!”

“Tu Phân thân bí thuật đến tầng thứ tám đã là khá lắm rồi, có thể tạm gác lại để chuyển sang luyện tập thuật pháp khác.” Lạc Âm Phàm mở nắp chén trà, tiện miệng hỏi: “Trước mắt ngươi định luyện tập thuật pháp gì?”

Nói như vậy rõ ràng là có ý muốn chỉ bảo riêng cho Chân Châu, xem nàng như tiểu đồ đệ của mình.

Ai ngờ, Yên Chân Châu đáng lẽ nên cảm thấy phấn khởi khi nghe thấy vậy thì lại lộ vẻ lúng túng, thành thật trả lời: “Âm dương hòa hợp, luyện Song tu thuật ở trong phòng ạ.”

Lạc Âm Phàm đã đưa tách trà lên gần miệng, chuẩn bị uống, nghe thấy Yên Chân Châu nói vậy thì bàn tay nâng tách bỗng cứng đờ, nhưng chàng lập tức trấn tĩnh lại, nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm đặt tách trà xuống vị trí cũ, mặt không đổi sắc. “Mà thôi, ngươi đang bận tu luyện, chuyện của Trọng Tử không cần phải vội, đợi một thời gian nữa rồi hãy nói.”

Có bận rộn đến mấy thì cũng không thể luyện Song tu giữa ban ngày được, Yên Chân Châu vội nói: “Thực ra đệ tử không bận gì đâu ạ, nếu Trọng Tử sư cô…”

Lạc Âm Phàm ngắt lời nàng: “Những ngày gần đây con bé đã tu luyện kín thời gian rồi, ngươi về trước đi, có chuyện gì ta sẽ cho gọi ngươi sau.”

Chỉ vậy thôi sao? Ngày hôm nay Lạc Âm Phàm gọi nàng tới đây chỉ để nói chuyện phiếm thôi sao? Trong lòng Yên Chân Châu đầy nghi hoặc, đành rời đi.

Đại điện trống rỗng dạo gần đây có vẻ vắng lặng hơn, đâu đâu cũng có cảm giác lạnh lẽo. Lạc Âm Phàm vẫn giữ nguyên vẻ mặt lãnh đạm, đứng lên, phất tay áo, dọn dẹp sạch sẽ bàn ghế, trà nước, đi tới trước thư án rộng lớn, ngồi vào chỗ của mình, cầm bút xử lý công việc như bình thường.

“Sư phụ!” Bóng dáng quen thuộc vội vàng xuất hiện bên ngoài cửa điện.

Lạc Âm Phàm gật đầu thay cho câu trả lời.

Trọng Tử vội vã đi tới, vẻ mặt vừa chờ mong vừa thích thú, nói: “Sư phụ gọi đệ tử ạ?”

Lạc Âm Phàm nhìn chằm chằm vào lá thư hồi âm đang viết dở, tránh nhìn vào ánh mắt Trọng Tử đang đứng đối diện, thản nhiên nói: “Sao còn chưa đi tu luyện Linh đài ấn, lại muốn lười biếng rồi sao?”

Lần đầu thấy sư phụ mất bình tĩnh đến vậy, Trọng Tử nghi hoặc, đôi mắt to đảo qua đảo lại. “Sư phụ nói đệ tử đi sớm về sớm nhưng đệ tử sợ về trễ nên không đi nữa.”

Nhận ra ánh mắt soi xét của tiểu đồ đệ, Lạc Âm Phàm trấn tĩnh, nói: “Gần đây Yên Chân Châu tu hành bận rộn, ngươi không nên đến làm phiền người ta.”

Trọng Tử “dạ” một tiếng, đảo mắt nhìn chén trà trên bàn đã vơi đi một nửa, liền tiến lên, cầm lấy theo bản năng. “Đệ tử đi pha chén khác…”

Trong nháy mắt, chén trà đầy trở lại.

Trọng Tử chậm rãi rụt tay về, ngơ ngẩn đứng nguyên tại chỗ.

Lạc Âm Phàm nghiêm khắc trách mắng: “Việc gì nên làm, việc gì không nên làm, chẳng phải mấy năm qua vi sư đã chỉ bảo cho ngươi rất rõ ràng rồi sao? Thay vì luẩn quẩn ở đây lo mấy chuyện vặt vãnh, ngươi chăm chỉ luyện tập cho ta, cố gắng luyện thành thục Linh đài ấn, sau này đừng để ta phải nhắc nhở nữa. Sát khí trời sinh tuy có thế giúp ngươi nhưng cũng có thể hại ngươi, thực sự không thể ỷ vào nó, cũng không nên trông mong vào vận may của mình. Nếu ngươi cứ để sát khí tùy ý phát ra, có ngày không thể khống chế được nó thì sẽ khó tránh khỏi việc rơi vào ma đạo!”

Trọng Tử nghe mà ù ù cạc cạc, ngơ ngẩn nhìn chàng.

Rơi vào ma đạo? Sư phụ đang trách nàng không khống chế được sát khí ư?

Nhìn đôi mắt to tròn kia ánh lên nét bi thương, Lạc Âm Phàm tự trách mình đã nặng lời, muốn nói gì đó song lại thôi, hồi lâu mới nói: “Ngươi mau lui đi!”

Trọng Tử cúi đầu, lặng lẽ rời khỏi đại điện.

Hai tháng sau, thái độ của Lạc Âm Phàm đối với Trọng Tử không khá hơn chút nào. Thỉnh thoảng bước ra khỏi đại điện, nhìn thấy nàng, chàng cũng chỉ thuận miệng dặn dò vài câu rồi rời đi ngay. Trọng Tử có cảm giác chàng không phải đang tức giận mà là cố tình né tránh, xa cách nàng, quan hệ sư đồ giữa hai người họ trở nên xa lạ chưa từng thấy.

Chẳng bao giờ nghĩ chàng lại trở nên xa cách đến vậy, Trọng Tử suốt ngày ngồi đờ đẫn, trong lòng suy đi tính lại, không có phút nào yên lòng.

Nàng vâng lời không đi tìm Yên Chân Châu thì Yên Chân Châu lại đến tìm nàng. “Lâu lâu không thấy muội đến, có phải là quên tỷ rồi không?”

Trọng Tử giải thích: “Sư phụ nói gần đây tỷ rất bận mà.”

Sau khi từ Tử Trúc phong trở về, Yên Chân Châu vẫn luôn suy nghĩ về ý tứ của Lạc Âm Phàm ngày hôm ấy, cuối cùng nàng đã có kết luận: Lần này Trọng Tử nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn nên có khúc mắc trong lòng, vì vậy tôn giả mới định giao phó trọng trách cho nàng. Dạo này khó có cơ hội gặp Trọng Tử, nàng liền hỏi thẳng: “Có phải muội có vấn đề gì khúc mắc không lý giải nổi không?”

Trọng Tử không hiểu. “Khúc mắc cái gì cơ?”

Yên Chân Châu kéo nàng ngồi xuống. “Sau khi chúng ta rời đi, muội ở lại thành Lâm Hòa có gặp chuyện ngoài ý muốn nào không?”

Ngoài ý muốn ư? Trọng Tử trầm mặc hồi lâu, bỗng nói: “Muội đã gặp Vạn Kiếp.”

Yên Chân Châu sững sờ.

Trọng Tử bất an kéo Chân Châu. “Chân Châu tỷ tỷ…”

Yên Chân Châu hoàn hồn, vội cần tay nàng. “Thảo nào, có phải muội bị dọa cho sợ chết khiếp không? Có bị thương ở đâu không?”

“Muội không sao.” Trọng Tử lắc đầu, ngắt lời Chân Châu, thấp giọng nói: “Thế nhưng, hắn rất giống ca ca trong trí nhớ của muội, vị ca ca đó hình như… mang họ Sở.”

Yên Chân Châu nhìn nàng một lát rồi nói: “Hắn vốn họ Sở, không ai nói cho muội biết sao?” Đoạn nàng thở dài, nói tiếp: “Trước khi nhập ma, hắn từng là thủ tọa đệ tử Sở Bất Phục của Trường Sinh cung, danh tiếng lẫy lừng Tiên giới!”

Sự việc không dám nghĩ đến nhất lúc này đã được chứng thực, Trọng Tử cảm thấy trí óc mình trong nháy mắt đã trở nên trống rỗng, liền lẩm bẩm: “Trường Sinh cung? Chú tiên môn?”

Yên Chân Châu gật đầu.

Sắc mặt Trọng Tử càng trở nên trắng bệch.

Không ai nói cho nàng biết, Vạn Kiếp từng là đệ tử của Trường Sinh cung. Không ai nói cho nàng biết, hắn vốn mang họ Sở.

Bọn họ… là một người.

Khuôn mặt giống nhau như đúc, khuôn mặt từng mỉm cười dịu dàng giờ đã trở nên ác nghiệt và tàn nhẫn, vị thần tiên ca ca từng cứu mạng nàng lại chính là Ma tôn khiến người người sợ hãi và căm hận ư?

Yên Chân Châu nói: “Một trăm năm trước, hắn xuất đạo, lúc đó hắn đã rất nổi tiếng. Mười năm trước, tại đại hội của Tiên môn, tỷ từng gặp hắn. Tỷ nhớ ngày ấy hắn vẫn mặc bộ y phục màu trắng bình thường, đứng phía xa xa tựa như ánh trăng, phần lớn các tiên tử trong Tiên môn đều bị vẻ đẹp của hắn mê hoặc. Tỷ đứng xa quá, không nhìn rõ tướng mạo của hắn, bỗng có người đứng bên hỏi tỷ là ai, tỷ thuận miệng trả lời đó là Trọng Hoa tôn giả, sau đó mới biết mình đoán nhầm, hắn tên là Sở Bất Phục.”

Những ai đã từng nhìn thấy hắn đều bị vẻ dịu dàng của hắn làm cho điên đảo. Hắn rất đẹp.

Nhớ lại cảnh tượng đó, Yên Chân Châu nói: “Nếu có người nào so sánh được với tôn giả thì cũng chỉ có hắn mà thôi. Nghe nói hắn không chỉ tinh thông tiên thuật mà tính tình cũng rất tốt, tôn giả cũng thường tán thưởng hắn.”

Trọng Tử ngây ngô hỏi: “Thật ư?”

Yên Chân Châu nói: “Đương nhiên. Vậy nên lần trước tỷ mới hỏi muội trông hắn như thế nào. Đáng tiếc…” Rồi nàng buông tiếng thở dài. “Tám năm trước, ba nghìn đệ tử Tiên môn vâng mệnh hộ tống Ma kiếm về Nam Hoa nhằm tịnh hóa sát khí của nó, trong số đó có cả hắn và lão cung chủ của Trường Sinh cung. Ai ngờ, lúc đi ngang qua Trần Châu, cả ba nghìn đệ tử đều chết thảm chỉ sau một đêm, chỉ có hắn là người duy nhất sống sót, lại nhập ma, vì thế mới bị Tiên môn truy sát trả thù. Hắn một mực không giao Ma kiếm, cũng không giải thích rõ nguyên do. Mấy năm nay hắn càng làm càn, giết người không chớp mắt, đã có mấy vạn người chết dưới tay hắn rồi. Trước đây, Ma tôn Nghịch Luân đã có thân thể của Thiên ma, lại đem một nửa ma lực phong ấn nơi chuôi kiếm, chắc là hắn nhất thời nổi lòng tham, thu nhận ma lực trên thân kiếm, ma khí nhập vào tâm, quả thật đã trở thành Vạn Kiếp Bất Phục.”

Yên Chân Châu lắc đầu. “Lúc đó, chúng ta nghe được tin này đều không dám tin. Người như vậy sao có thể nhập ma được chứ?”

Trọng Tử nói: “Muội không tin.”

Yên Chân Châu nói: “Mặc dù hắn trở thành Ma tôn nhưng cũng không có dã tâm, chỉ chung tình với Cung tiên tử. May mà Ma kiếm nằm trong tay hắn. Nhưng chúng ta vẫn muốn đoạt lại thanh kiếm đó, một là vì muốn tịnh hóa, hai là sợ nó sẽ rơi vào tay Ma tôn Cửu U, một khi nó rơi vào tay y, sự tình sẽ vô cùng nghiêm trọng.”

Trọng Tử hỏi: “Bởi vì ma lực trên thân kiếm sao?”

Yên Chân Châu nói: “Không hẳn thế, hiện tại Tiên môn đang hoài nghi, Cửu U rất có thể là Thiên Chi Tà.”

Trọng Tử hỏi: “Thiên Chi Tà là ai?”

Yên Chân Châu nói: “Thiên diện ma – Thiên Chi Tà – là tả hộ pháp của Nghịch Luân ma cung, là trợ thủ đắc lực nhất của Ma tôn Nghịch Luân, rất được Nghịch Luân tín nhiệm. Hắn rất quỷ kế đa đoan. Nghịch Luân tuy pháp lực vô biên nhưng mọi việc trên dưới ma cung đều do một tay Thiên Chi Tà lo liệu.” [2]

[2] Thiên diện ma: người có hàng nghìn bộ mặt khác nhau.

Trọng Tử nói: “Muội chưa từng nghe ai nói tới y.”

Yên Chân Châu than thở: “Thật ra, Nghịch Luân tuy mạnh nhưng kẻ khiến Tiên môn đau đầu nhất chính là Thiên Chi Tà. Những chuyện trọng đại như thôn tính yêu giới là do chính y bày kế. Cho đến bây giờ, người người đều biết Nghịch Luân nhưng lại không hề biết đến Thiên Chi Tà là vì y đã chết. Hai mươi năm trước, y đã bị Nghịch Luân giết chết vì tội phản bội.”

Trọng Tử cảm thấy khó hiểu. “Nếu hắn thật sự có dã tâm thì sẽ không đợi đến lúc Nghịch Luân động thủ trước.”

Yên Chân Châu cười, nói: “Công cao cái chủ. Trước nay Nghịch Luân là người bảo thủ, sao có thể để mình chỉ có hư danh?” [3]

[3] Công lao cao lớn, che mờ cả người bề trên.

Trọng Tử nói: “Nếu y đã chết thì sao có thể là Cửu U được?”

Yên Chân Châu nói: “Trận chiến trên Nam Hoa năm đó, Nghịch Luân cùng Thiên tôn đồng quy vu tận, ma cung từ đó bị đình trệ. Lúc ấy có tin tức truyền tới, nói Thiên Chi Tà đã chết thực chất chỉ là kẻ thế thân cho hắn. Muội nghĩ mà xem, Nghịch Luân mới chết chưa đầy năm năm, đột nhiên lại mọc ra một Cửu U có thể lập ra một ma cung giữa hư thiên, tạo chốn dung thân mới cho quần ma, pháp lực này Ma vương tầm thường tuyệt đối không thể sở hữu. Quan trọng nhất là, khi đó cục diện thắng lợi đã được ấn định, lục giới sắp nhập ma, Nghịch Luân đã sắp đạt được mục đích của cả đời mình, vì sao phải chọn đoạn tuyệt đường lui, quyết chiến đến cùng, còn đem hơn một nửa ma lực phong ấn vào Ma kiếm? Từ đó đến nay, Tiên môn vẫn chưa thể hiểu dụng ý của hắn. Thiên Chi Tà theo hắn đã nhiều năm, nói không chừng y đã biết được bí mật trong đó. Nếu có ngày Ma kiếm rơi vào tay hắn…” [4]

[4] Cùng chết.

Trọng Tử nghe mà lòng hoảng hốt, ngồi thêm một chút nữa rồi yên lặng đứng dậy, quay về Tử Trúc phong.

Màn đêm buông xuống, Trọng Hoa cung lặng ngắt như tờ, trong đại điện trước mặt, ngọc minh châu tỏa sáng lấp lánh, bốn bề vắng lặng, không một cơn gió thổi qua, càng thêm cô quạnh.

Trước cửa phòng nàng có một phong thư.

Trọng Tử mở to mắt, nhìn chằm chằm vào phong thư hồi lâu, cuối cùng kinh ngạc cầm lên xem.

Ai viết thư cho nàng vậy nhỉ? Chẳng lẽ linh hạc hồ đồ, thư của sư phụ mà nó lại đưa cho nàng?

Trên phong thư ghi rõ tên của nàng với lối viết chữ thảo phóng khoáng, tự nhiên và vô cùng đẹp mắt.

Trọng Tử nghi hoặc, mở phong thư ra.

Không có giấy, không có chữ nào, bên trong chỉ có một tấm kính, không phải đồng, cũng không phải ngọc. Trong tấm kính là một mặt biển xanh bao la, xanh thẳm, chim hải âu tung cánh bay liệng, tiếng sóng vỗ ầm ì khiến người ta như lạc vào một thế giới kỳ lạ. Trên biển là một tòa tiên sơn, biển mây lờ lững vờn quanh, hư vô mà mờ mịt, cảnh sắc này vô cùng quen thuộc, hình như đã thấy ở đâu đó rồi.

Hình ảnh bỗng thay đổi, xuất hiện một gã thanh niên trong trang phục đẹp mắt đứng ở giữa biển mây, vô cùng phóng khoáng.

Vừa nhìn thấy gương mặt dương dương tự đắc của hắn, Trọng Tử lập tức á khẩu, rốt cuộc cũng nhớ ra cảnh tượng ban nãy là nơi nào.

Hắn nở nụ cười phóng đãng. “Tiểu nương tử!”

Vừa nghe thấy lời này, da đầu Trọng Tử như muốn nổ tung, suýt nữa làm rơi tấm kính. Nàng cuống quýt đưa tấm kính ra sau lưng, nhìn ngó xung quanh rồi chạy thật nhanh vào phòng, đóng chặt cửa lại, lúc này mới lấy tấm kính ra.

Trong kính, Trác Hạo vẫn đứng chắp tay nhìn cảnh biển, lát sau lại xoay người, nhướng mày nhìn nàng. “Lâu rồi không gặp, nàng nên tìm một chỗ thật kín đáo, chỉ có một mình nàng thôi, ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Trọng Tử trừng mắt.

Trác Hạo bỗng sừng sộ. “Nàng còn nhớ hai con rùa đen kia không? Năm đó vô tình làm nàng trọng thương, ta đã bị phạt rất nặng, phải tự nhốt mình trong phòng sám hối nửa năm. Lần này vất vả lắm mới gặp lại nàng, vậy mà nàng lại không thèm tỏ ra thân thiết với ta, hại ta… trà không thiết uống, cơm không thiết ăn, chỉ còn cách thường xuyên nhìn thấy nàng mới cảm thấy khá hơn được.”

Trọng Tử nghe mà buồn nôn, muốn bật cười nhưng những lời tiếp theo khiến nàng không cười nổi.

Trong kính, Trác Hạo nhìn nàng, hé miệng cười, nhẹ giọng nói: “Chi bằng, ta cưới nàng về làm nương tử.”

Trọng Tử choáng váng.

“Ta nghĩ đó là biện pháp tốt nhất, muội muội chớ trách ta đường đột.” Hàng lông mày lưỡi mác khẽ nhướng lên, đáy mắt đầy vẻ ôn hòa, giọng nói phảng phất vài phần nghiêm túc, vài phần mê hoặc. “Nếu nàng làm nương tử của Trác Hạo ca ca đây, ca ca hứa sẽ vĩnh viễn đối đãi với nàng thật tốt, cam tâm tình nguyện để nàng bắt nạt, không bao giờ liếc mắt nhìn ngắm bất kỳ cô nương nào khác, nàng… có bằng lòng không?”

Hồi lâu sau Trọng Tử mới có phản ứng. Lần đầu được người khác bày tỏ nỗi lòng một cách thẳng thắn thế này, hai tai nàng đỏ rần lên, tựa như bị lửa thiêu trụi vậy.

Trác Hạo trầm mặc một lát, bỗng cúi đầu, cười khẽ. “Nếu… nếu nàng chưa sẵn sàng, ta sẽ chờ.”

Không thể phủ nhận, bộ dạng của hắn lúc này vô cùng buồn bã, thê lương, thật sự khiến người ta tan nát cõi lòng. Chắc chắn hắn thường xuyên bày dáng vẻ này ra để lừa phỉnh những cô nương khác đây mà.

Thấy khuôn mặt anh tuấn đã biến mất trong tấm kính, Trọng Tử cắn môi, nhanh chóng đặt tấm kính lên mặt bàn, im lặng đi ra ngoài cửa, tựa người vào cột trụ ngoài hành lang, đờ đẫn nhìn về hướng đại điện xa xa.

Cửa điện rộng mở nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc.

Lúc này chàng đang làm gì, lại đang cúi đầu viết thư hay sao? Vẫn để chén trà nguội lạnh hay đang nhắm mắt suy nghĩ về những điều chàng tâm đắc? Hay lại đang tu luyện Cực Thiên tâm pháp?

Tâm tư Trác Vân Cơ, chàng ít nhiều hiểu được.

Nhưng tâm tư của nàng, chàng vĩnh viễn không bao giờ hiểu, cũng không thể để chàng hay bất cứ người nào biết được.

Sự không cam lòng và tuyệt vọng tựa như một bàn tay vô hình siết chặt cổ nàng, khiến nàng không thể thở nổi.

Cho dù như vậy, nàng chưa từng có giây phút nào nghĩ tới việc rời xa Tử Trúc phong, rời xa chàng.

Đúng lúc đó, những lời Yên Chân Châu nói lại vang lên bên tai, mang đến một tia hy vọng: “Một vị tiên tử đẹp như thế nào mới xứng đáng với người như tôn giả đây, sợ là tôn giả sẽ không bao giờ lập gia thất.”

Như vậy cũng tốt, chí ít nàng cũng được ở bên chàng.

Chỉ cầu trời cho nàng có thể lấy danh nghĩa đồ đệ mà vĩnh viễn sống cùng chàng trên Tử Trúc phong.

Thật ra trong điện không có người, Lạc Âm Phàm đã bị Ngu Độ mời đến bàn bạc công việc từ sớm, đến khuya mới trở lại Tử Trúc phong. Vừa bước vào Trọng Hoa cung, chàng đã nhìn thấy một cảnh tượng.

Ngoài đại điện, tiểu đồ đệ đang dựa vào cột trụ hành lang, ngồi ôm đầu gối, tựa như đang ngủ.

Lạc Âm Phàm chậm rãi đi lên bậc thềm, đứng trước mặt nàng.

Cuối cùng nàng đã trưởng thành, đường nét trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày càng đẹp hơn, đôi bàn tay xương xẩu năm đó giờ đã trở nên vô cùng mềm mại, thon thả, ngay cả chiếc áo bào trắng rộng thùng thình cũng không che được vòng eo đẹp đến mức rung động lòng người. Thiếu nữ trước mặt không còn là tiểu cô nương lúc nào cũng nũng nịu sà vào lòng chàng năm nào nữa rồi.

Phát hiện ra những sự thay đổi này, chàng bất giác lại cảm thấy phiền muộn.

Giống như tất cả những bậc làm cha mẹ trong thiên hạ, luôn mong ngóng đứa con của mình lớn lên, hiểu chuyện nhưng khi chúng lớn lên rồi thì lại mong muốn chúng vĩnh viễn chưa trưởng thành, vĩnh viễn đáng yêu, đơn thuần như ngày nào, luôn quấn quýt bên mình.

Ý nghĩ riêng tư đã nảy sinh, vậy mà lại không hề nhận ra.

Gần đây, nàng làm việc gì cũng rất cẩn thận, ngay cả trong mơ, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đượm vẻ bất an khiến người khác vừa nhìn đã muốn yêu thương, che chở.

Mộ Ngọc bị phạt nặng có lẽ đã là một bài học lớn cho nàng. Sự tủi thân của nàng, tâm tư của nàng, nhất cử nhất động của nàng đều lọt vào mắt chàng. Mấy tháng nay, chàng cố ý xa lánh chỉ vì muốn nàng có thời gian suy nghĩ cẩn thận, tiếc rằng nàng không chịu hiểu. Không cho nàng vào điện, ngày nào cũng chờ sẵn trước cửa để chờ chàng đi ra, giả bộ như đang nghịch nước, ngắm sao.

Nha đầu này, muốn chàng phải làm thế nào mới được đây.

Không thể để nàng đi theo con đường sai lầm được, là vì chàng đã dạy bảo nàng chưa nghiêm.

Lạc Âm Phàm đứng yên lặng. Lát sau, chàng phất tay, đưa nàng về phòng.

Hôm sau, Trọng Tử tỉnh giấc, phát hiện mình đang nằm trên giường, mơ hồ nhớ lại tình hình đêm qua, nàng vốn đang ngồi trước đại điện chờ chàng ra ngoài, ai ngờ ngủ thiếp đi mất.

Là sư phụ đưa nàng về phòng ư? Trọng Tử vui mừng, thầm nghĩ sư phụ đã bắt đầu tha thứ cho mình rồi, vội chạy đi rửa mặt, chải đầu tươm tất rồi đến chỗ con nghê luyện công, liên tiếp trong nửa tháng, vô cùng chăm chỉ, không dám lười biếng.

Buổi sáng hôm đó, Trọng Tử đang ngồi nghỉ trên một mảnh đất trống thì chợt nghe thấy Tần Kha gọi nàng. Nàng vội ngự Tinh Xán bay xuống núi.

Sắc mặt Tần Kha rất xấu, nhìn thấy nàng cũng chẳng thèm nói năng gì.

Trọng Tử kéo hắn. “Sư huynh tìm muội có chuyện gì?”

Tần Kha có vẻ không tự nhiên, hồi lâu mới nói: “Muội có muốn đến Thanh Hoa cung không?”

Thanh Hoa cung? Trọng Tử cảm thấy khó hiểu. “Huynh có việc phải đến đó sao? Muội không thể tự ý chạy lung tung nữa, sư phụ sẽ rất giận.”

Tần Kha nhẫn nại nói: “Không phải ta, là muội một mình qua bên đó.”

Trọng Tử bỗng nhớ lại một chuyện, mặt dần đỏ lên, lẽ nào huynh ấy muốn nói đến… những lời Trác Hạo nói qua thư ngày hôm đó? Không thể nào!

Vẻ mặt Tần Kha vô cùng căng thẳng. “Danh tiếng của tiểu tử kia không được tốt lắm, muội thật sự không sợ bị hắn lừa gạt sao?”

Trác Hạo mới viết một phong thư thôi, sao Tần Kha cũng biết chuyện này? Trọng Tử lúng túng thấp giọng nói: “Muội chưa nói là muốn đi mà…”

Tần Kha nói: “Có thật là muội không muốn đi không?”

Trọng Tử xấu hổ, quay mặt đi. “Muội không muốn đi đâu cả, muội muốn ở lại Tử Trúc phong để hầu hạ sư phụ.”

Sắc mặt Tần Kha dần tốt lên. Hắn nhướng mày, khẽ “hừ” một tiếng. “Như vậy cũng tốt, muội còn nhỏ, Thanh Hoa cung rốt cuộc cũng không bằng Nam Hoa chúng ta. Ta đã thưa với sư phụ, muốn lên Ngọc Thần phong tu luyện.”

Trọng Tử “a” một tiếng, ngạc nhiên hỏi: “Tại sao huynh lại muốn tu luyện? Bao lâu nữa huynh mới xuống núi?”

Thấy Trọng Tử có vẻ không muốn xa mình, khóe miệng Tần Kha khẽ cong lên. “Năm năm. Năm năm nữa ta nhất định sẽ tới tìm muội, đưa muội ra ngoài chơi.”

Trọng Tử đang định nói gì đó, xa xa bỗng vang lên tiếng cười nhạo. “Tìm nửa ngày không thấy, hóa ra là ở chỗ này!”

Hai người quay lại nhìn người vừa đến, thấy Văn Linh Chi và Mẫn Tố Thu đang đi tới.

Mẫn Tố Thu bước lên trước, dịu dàng hành lễ với Tần Kha. “Tần sư huynh!”

Tần Kha gật đầu, nhìn Văn Linh Chi. “Văn sư cô.”

Nghe nói Tần Kha chủ động xin trở lại Ngọc Thần phong để tu luyện, Văn Linh Chi cảm thấy không vui, muốn tới khuyên nhủ hắn, tìm nửa ngày không gặp, giờ lại thấy hắn ở bên Trọng Tử, nàng ta đành miễn cưỡng nén cơn giận dữ, nở nụ cười méo xẹo. “Lúc nào mà còn khách khí với ta như vậy?”

Nhìn khuôn mặt xinh đẹp giả vờ thân thiết, Trọng Tử cảm thấy chán ghét. “Ta đi luyện công đây!”

Tuy nói việc tự ý đến Côn Luân sớm muộn gì cũng bị bại lộ nhưng nếu nàng ta không tố cáo thì đã không lớn chuyện đến vậy, chưởng giáo nhất định sẽ lưu tình, đến khi Lạc Âm Phàm biết nàng lén đi ra ngoài cũng sẽ không liên lụy đến Mộ Ngọc và Tần Kha. Văn Linh Chi làm hại Tần Kha bị trách phạt, giờ còn làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, thật là đáng ghê tởm!