Chương 20 Bắt cóc
“Vết thương trên tay ngươi từ đâu mà có?”
“Sư phụ!”
“Vết thương của ngươi từ đâu mà có?”
Trọng Tử khóc không ra tiếng. “Sư phụ…” Chuyện này đến chính bản thân nàng cũng không rõ, biết giải thích thế nào đây? Nếu nói những gì nàng biết, liệu có ai tin nàng?
Hiểu lầm ý nghĩa sâu kín trong lời cầu xin của nàng, Lạc Âm Phàm đau đớn, tức giận tột độ, hóa ra nàng đã dối gạt chàng lâu đến vậy, bây giờ còn trông chờ chàng sẽ che chở cho nàng sao?
“Là ngươi?”
“Có lẽ… là đệ tử… nhưng đệ tử cũng không biết…”
Trọng Tử vừa hoang mang vừa sợ hãi, tất cả mọi việc rối tung như mớ bòng bong khiến nàng nói năng lộn xộn. Một người khi đã có thói quen ỷ lại sẽ không tự chủ được mà trở nên mềm yếu, ở bên sư phụ bao năm nay, mọi thứ đối với nàng đều vô cùng yên bình và viên mãn, giờ bất chợt phải đối mặt với biến cố lớn như vậy, cảm giác này giống hệt với nỗi đau khi chính mắt nàng trông thấy cha mẹ chết thảm vào năm ấy, có gọi thế nào họ cũng không còn nghe thấy nữa.
Mộ Ngọc thấy tình thế không ổn, liền bước lên phía trước, nói: “Tôn giả bớt giận, Trọng Tử ở Nam Hoa đã bao năm nay, là người như thế nào, tôn giả hẳn hiểu rõ nhất, có thể con bé có chuyện gì khó nói chăng?”
Văn Linh Chi đứng bên cạnh khẽ “hừ” một tiếng. Một nữ đệ tử khác hiểu ý, vội nói: “Mộ sư huynh đã quên rồi sao, trong nhân gian có câu: “Tri nhân, tri diện, bất tri tâm”.” [1]
[1] Biết người, biết mặt, không biết lòng.
Lạc Âm Phàm cau mày.
Ngu Độ vội trách mắng: “Láo xược! Tôn giả đang hỏi, ai cho phép ngươi nói leo, mau lui!”
Nữ đệ tử lập tức im bặt.
Nhìn Trọng Tử ở trước mặt, Lạc Âm Phàm chậm rãi nói: “Vi sư hỏi ngươi một lần nữa, đúng hay không đúng?”
Đúng là chàng vẫn muốn cho nàng cơ hội cuối cùng, chỉ mong câu nàng nói sẽ là hai từ “Không đúng”. Nếu quả thực nàng vô tội, chàng nhất định sẽ truy xét việc này tới cùng, thế nhưng, nếu lòng nàng thật sự có tà niệm, sát khí trời sinh, một khi đã nhập ma, kết quả rất khó đoán trước, không dám đảm bảo nàng sẽ không trở thành một Nghịch Luân thứ hai. Lạc Âm Phàm chàng tuyệt đối không bao giờ che chở cho đồ đệ, gây hại tới sinh linh, bách tính.
Phát hiện đáy mắt chàng khẽ lay động, Trọng Tử bỗng tràn đầy dũng khí, nhanh chóng tỉnh táo trở lại, rưng rưng nước mắt kể lại giấc mộng kì quái đêm qua: “Đệ tử cũng không biết đó là mơ hay thật. Sáng sớm hôm nay, lúc sư phụ hỏi tới vết thương của đệ tử, đệ tử mới phát hiện ra có điều kì quặc. Nhưng sau mỗi lần nhìn thấy Thiên ma lệnh, đệ tử đều nằm mơ thấy ác mộng nên luôn tự nhủ phải tránh xa nó, sao đệ tử dám chủ động đi tìm nó giữa đêm đây?”
Lạc Âm Phàm không nói gì.
Mẫn Vân Trung nói: “Chỉ toàn kiếm cớ mà thôi!”
Trọng Tử khóc ròng, nói: “Trọng Tử tuyệt đối không dám lừa gạt sư phụ, xin đốc giáo minh xét.”
Sự việc lại phiền toái hơn rồi, Ngu Độ thầm thở dài, ngăn Mẫn Vân Trung. “Những lời ngươi vừa nói, nếu giả dối thì đó chính là tội lừa trên gạt dưới, một khi đã thẩm tra rõ ràng, nếu không đúng thì sẽ bị phạt nặng cả hai tội, ngươi có hiểu không?”
Trọng Tử dập đầu bái lạy. “Đệ tử không dám có nửa câu giả dối.”
Ngu Độ gật đầu. “Bổn tọa tạm thời tin tưởng ngươi. Ngươi cũng không thể xác định đấy là mơ hay thật, vậy thì hãy để Thiên Cơ tôn giả tiến hành tiên đoán, để tránh oan khuất cho ngươi.”
Trọng Tử lại dập đầu bái lạy.
Hành Huyền bất đắc dĩ lấy sách ra, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Thiên cơ
Bình thường thì không coi Thiên Cơ lão ra gì, đến thời khắc này mới cần đến lão. Năm đó chỉ vì nhất thời mà động lòng tiên đoán số phận cho tiểu nha đầu kia, lão đã bị phản phệ, nguy hiểm một phen, phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng tròn nửa năm, phàm là những việc có liên quan đến nàng đều mang đến cho lão rất nhiều phiền phức. Lần này thế nào lão cũng phải tiêu hao một lượng lớn linh lực cho mà xem…
Ánh sáng màu bạch kim chói lòa, sách di chuyển giữa không trung, mở ra rồi từ từ trở nên to hơn, giống như một bức họa trống trơn cuộn tròn quanh một cái trục đang chậm rãi trải khắp không gian.
Thiên cơ
Tất cả mọi người đều chăm chú nhìn vào khoảng trống trên cuốn sách, Trọng Tử càng căng thẳng, rất nhiều đệ tử quý mến nàng cũng đang toát mồ hôi thay nàng.
Khoảng một tuần trà trôi qua, trên sách vẫn chưa hiện lên bất cứ điều gì dị thường.
Thiên cơ
Hành Huyền bắt đầu chau mày, sau đó bấm ngón tay liên tục, cuối cùng buông một câu niệm chú. Mọi người vô cùng kinh ngạc. Về lý mà nói, Thiên Cơ tôn giả luôn dễ dàng tiên đoán được những việc này, từ trước đến nay lão không cần niệm chú, ngoại trừ lần tiên đoán Ma kiếm bị đánh cắp thất bại, còn lại chưa bao giờ thấy lão phải cố gắng cật lực đến vậy.
Chính trong lúc mọi người đang nghi hoặc thì giữa không trung, trên sách dần hiện rõ một hình ảnh.
Thiên cơ
Cảnh vật trong bức tranh hết sức quen thuộc, là một đại điện âm u, trống trải, viên minh châu gắn trước cửa điện tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt. Bỗng nhiên, cửa điện cao lớn sừng sững bị một người từ bên ngoài đẩy ra, ánh trăng theo đó mà tràn vào. Một bóng người nhỏ bé, gầy guộc từ ngoài cửa tiến vào.
Nàng chậm rãi đi tới trước án, ngự trượng bay lên.
Một giọt máu rơi trên lệnh bài.
Đôi môi khẽ cử động, tựa như đang niệm chú…
Tất cả mọi người đều mở to mắt, Trọng Tử là người kinh hãi nhất, không đợi hình ảnh đó tan biến, nàng đã thất thanh nói: “Không phải! Không phải như vậy! Là chính nó bay tới trước mặt đệ tử! Đệ tử không hề ngự trượng, cũng không hề niệm thần chú!”
Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ Thiên Cơ tôn giả lại vu oan cho ngươi?”
Trọng tử không nói được gì, ngơ ngác quỳ tại đó.
Tình hình trước mắt đúng là hết đường chối cãi, chỉ có mình nàng là người hiểu rõ nhất, sự thật không giống những gì Hành Huyền tiên đoán! Nàng hoàn toàn không niệm chú gì hết!
Lạc Âm Phàm cũng thấy ngạc nhiên, Hành Huyền chắc chắn không tiên đoán sai nhưng biểu hiện của tiểu đồ đệ cũng có gì đó khác lạ. Sáng sớm hôm nay, lúc ở trên đại điện, chàng vô tình hỏi nàng, vẻ kinh ngạc của nàng không phải là giả vờ, nàng không hề nói dối, rất có thể nàng đã làm việc này trong trạng thái vô thức.
Cảm nhận chàng đang chăm chú nhìn mình, Trọng Tử cuối cùng cũng lấy lại được chút tự tin.
Những người khác có thể không tin lời nàng nhưng sao sư phụ có thể không tin nàng được? Nàng có thể lừa gạt tất cả mọi người trong thiên hạ, cũng tuyệt đối không bao giờ lừa dối chàng.
“Không phải, sư phụ, đệ tử thực sự không dối gạt người! Là chính nó tự bay tới trước mặt đệ tử, từ trước tới nay đệ tử chưa từng học qua huyết chú gì cả…”
Mẫn Vân Trung giận tím mặt, ngắt lời nàng: “Thiên ma lệnh đã được chưởng giáo đích thân làm phép, phong ấn tại Tổ sư điện, ngoại trừ ta, hộ giáo và Thiên Cơ tôn giả thì ai có thể sai khiến được nó đây? Chẳng nhẽ Nam Hoa còn giấu cao nhân nào như thế sao? Huống hồ nó đã bị Ma cung cấm thuật phong ấn, sao có thể tự mình tìm đến ngươi? Rõ ràng ngươi đang nói dối!”
Mọi người đều gật đầu tán thành, cho dù có tin nàng, cũng không biết nên nói gì mới phải!
Trọng Tử lập tức biện bạch: “Vì biết rõ là không thể gạt Thiên Cơ tôn giả nên đệ tử chỉ nói sự thật thôi ạ, nếu không đệ tử đã nói là mình nằm mơ, không biết gì hết rồi, cần gì phải cố ý bịa đặt cho người ta nghi ngờ, xin chưởng giáo và các vị tiên tôn minh xét!” Nói xong, nàng lại dập đầu cái nữa.
Mọi người nghe xong, ngẫm nghĩ thấy cũng có lý, khẽ thì thầm bàn tán.
Yên Chân Châu đứng ra nói: “Trọng Tử sư cô nói chí phải, nếu sư cô muốn chối thì cần gì phải nói dối như vậy, kính mong chưởng giáo minh giám!”
Văn Linh Chi nói: “Vậy cũng chưa chắc, ta từng nghe Thiên Cơ tôn giả nói, số mệnh của Trọng Tử vô cùng bí ẩn, có lẽ vì thế mà Trọng Tử tự cao tự đại cho rằng tôn giả khó có thể tiên đoán được, vì vậy mới mưu mô lừa dối mọi người.”
Từ nhỏ đã bị nàng ta bắt nạt, Trọng Tử rốt cuộc vẫn còn trẻ con, tức giận quay ra mắng Văn Linh Chi: “Văn Linh Chi, ta với ngươi có thù oán gì, tai sao ngươi năm lần bảy lượt muốn hãm hại ta?”
Văn Linh chi đỏ bừng mặt, trừng mắt quát: “Ngươi đùng có ngậm máu phun người, ta chỉ nói là có thể thôi. Nam Hoa không chấp nhận những đồ đệ có mưu đồ bất chính, ta thân là đệ tử của đốc giáo, há có thể vì tình riêng mà làm việc bất chính, giấu giếm, bao che cho ngươi được?”
Trọng Tử không kiềm chế được cơn giận dữ. “Ngươi…”
Không đợi nàng nói gì thêm, Lạc Âm Phàm nhanh chóng ngắt lời nàng: “Câm miệng!”
Mẫn Vân Trung cười nhạt. “Đã lấp liếm còn coi thường bề trên, không coi tôn trưởng ra gì, Nam Hoa quả thật đã thu nhận được một đệ tử giỏi.”
Vì tức giận mà quên bối phận, Trọng Tử không dám nhiều lời. [2]
[2] Bối phận: vai vế, thứ bậc.
Ngu Độ cau mày, nói: “Sự thật ngay trước mắt mà ngươi vẫn chưa chịu thừa nhận, chẳng trách khiến người khác không phục, Thiên Cơ tôn giả tuyệt đối không bao giờ xử oan cho ngươi!”
Yên Chân Châu hình như nhớ ra điều gì đó. “Đệ tử cả gan xin được nhiều lời, năm xưa Nghịch Luân ma cung có một nhân vật hiệu là Mộng Ma, sở trường của y là điều khiển người khác thông qua giấc mộng, mặc dù hiện nay Mộng Ma đã mai danh ẩn tích nhưng Cửu U ma cung cũng có một kẻ tên là Mộng Cơ, liệu có phải Trọng Tử sư cô đã bị trúng thuật Mộng yểm không?”
Mẫn Vân Trung nói: “Chẳng nhẽ ngươi muốn nói, Mộng Cơ đã trà trộn vào Nam Hoa chúng ta ư?”
Yên Chân Châu không nói gì, hồi lâu sau đáp: “Có thể là…”
“Ăn nói hàm hồ!” Mẫn Vân Trung trách mắng. “Trước nay Nam Hoa luôn chọn lựa đệ tử kỹ càng, nếu thân thế và lai lịch không rõ ràng thì đã bị linh thú coi giữ núi ngăn lai, một kẻ như Mộng Cơ sao có đủ năng lực để trà trộn vào đây mà không bị phát hiện chứ! Rõ ràng ngươi đang cố tình bênh vực cho kẻ phản nghịch của bản môn, xét ra là đồng tội, nếu ngươi còn nhiều lời thì ta sẽ phạt ngươi cùng tên nghịch tử kia.”
Yên Chân Châu bất đắc dĩ phải thoái lui.
Ngu Độ ra hiệu cho Hành Huyền. “Có trúng thuật Mộng yểm hay không, chỉ cần kiểm tra là biết ngay, để tránh có người không phục.”
Hành Huyền tiến lên, đặt tay phải lên trán Trọng Tử, sau một lát thì thu tay về, lắc đầu.
Mộ Ngọc đứng bên cạnh bỗng mở miệng: “Nếu có người pháp lực cao cường hơn cả Thiên Cơ tôn giả, cố ý che giấu chân tướng thì Thiên Cơ tôn giả cũng không xem được, giống như việc Ma kiếm bị đánh cắp năm đó.”
Trên dưới Nam Hoa, pháp lực cao hơn Hành Huyền chỉ có ba người, mà Lạc Âm Phàm thì tuyệt đối không có lý do gì để hãm hại đồ đệ của mình.
Mẫn Vân Trung giận dữ quát: “Đồ vô liêm sỉ! Ý ngươi muốn nói sư phụ đây và chưởng giáo hãm hại đệ tử bản môn ư?”
“Sư phụ bớt giận, đệ tử tuyệt đối không có ý đó.” Mộ Ngọc mỉm cười, thong thả nói. “Chỉ là đệ tử nghe nói lúc trước ở thành Lâm Hòa, Trọng Tử từng đụng độ Ma tôn Vạn Kiếp.”
Mẫn Vân Trung phẩy tay, ngắt lời y: “Nực cười! Nó nằm mơ ở Nam Hoa, sao Vạn Kiếp ở ngàn dặm xa xôi có thể giúp nó lấp liếm chứ? Nam Hoa có tới mấy nghìn đệ tử, vậy mà chỉ có nó trúng thuật Mộng Yểm, rõ ràng tất cả chỉ là ngụy biện, mượn cớ nằm mơ hòng mưu mô lừa gạt, qua mắt người khác, nếu không thì việc niệm huyết chú phải giải thích thế nào đây?” Rồi Mẫn Vân Trung lại “hừ” một tiếng, nói tiếp: “Ngay cả khi đó là sự thực, dứt khoát trong lòng nó cũng chất chứa tà niệm, thèm muốn sức mạnh của Thiên ma lệnh cho nên mới nằm mơ như vậy.”
Trọng Tử vội nói: “Từ trước tới nay đệ tử chưa từng có ý muốn chiếm đoạt Thiên ma lệnh!”
“Sát khí trời sinh, sớm muộn gì cũng nhập ma đạo!”
“Đệ tử chưa từng hãm hại người nào.”
“Đánh chết cái nết không chừa!”
Trọng Tử nghe vậy thì ngước mắt, nhìn Mẫn Vân Trung chằm chằm.
Biết ông ta có thành kiến với mình nên mấy năm nay nàng luôn cẩn thận từng li từng tí, chỉ vì muốn có được thiện cảm của ông ta, ai ngờ chỉ đổi lại được một câu: “Đánh chết cái nết không chừa!”
Trọng Tử chậm rãi nói: “Thiên tôn nói không sai, đệ tử có sát khí trời sinh, vậy phải làm sao đây, đệ tử không muốn sinh ra đã như vậy. Mấy năm nay đệ tử chưa từng làm việc gì xấu, càng không có dã tâm hại người. Tiên tôn thân là đốc giáo, thưởng phạt công bằng, vì sao người trước nay luôn cố chấp, có thành kiến với đệ tử, vậy khác nào “trông mặt mà bắt hình dong” đâu. Đệ tử không phục!”
Không ngờ nàng lại dám chống đối Mẫn Vân Trung, ai nấy đều im lặng, Mẫn Vẫn Trung tức giận đến nghẹn họng.
“Hỗn láo!”
“Sư phụ!”
“Vi sư thu nhận ngươi làm đồ đệ là để cho ngươi không coi tôn trưởng ra gì sao? Bề dưới mà dám phạm thượng! Ngươi muốn mọi người biết miệng lưỡi của ngươi lợi hại như thế nào phải không?”
Trọng Tử cúi đầu. “Đệ tử biết sai rồi ạ!”
Lạc Âm Phàm nói: “Còn không mau tạ lỗi với tiên tôn.”
Trọng Tử nín nhịn nỗi uất ức, quay sang dập đầu trước Mẫn Vân Trung. “Trọng Tử dốt nát, trước tình hình cấp bách đã lỡ lời, xin tiên tôn tùy ý trách phạt.”
Biết rõ Lạc Âm Phàm đang cố ý bao che khuyết điểm cho đồ đệ song Mẫn Vân Trung đường đường là một tiền bối, vãn bối đã thật lòng nhận sai, ông ta cũng không tiện tính toán chi ly, hồi lâu sau cười chế giễu. “Đồ đệ của hộ giáo thường ngày vẫn sắc sảo như thế, nếu chuyện ngày hôm nay để cho ta xử lý thì chắc chắn đồ đệ của hộ giáo sẽ không phục. Nó là môn hạ của hộ giáo, sự thật đã rõ rành rành, tốt nhất hộ giáo tự xử lý đi!”
Lạc Âm Phàm trầm mặc trong chốc lát, đang định nói gì đó, bên tai bỗng vang lên giọng nói của Ngu Độ.
“Sư đệ gượm đã, việc này kỳ thực không đơn giản chút nào.”
Ngu Độ triệu Thiên ma lệnh tới trước mặt rồi đưa mắt nhìn một gã đại đệ tử, gã đệ tử kia lập tức tiến lên phía trước, giơ cổ tay phải lên, hai ngón tay rạch một đường giữa cổ tay, một dòng máu đỏ sẫm chảy ra, nhỏ xuống Thiên ma lệnh.
Sau đó Ngu Độ ra hiệu cho hắn lui ra. “Sư đệ, nếu dùng tu vi của đệ, muốn xóa bỏ dấu vết kia nhất định không có gì khó khăn.”
Lạc Âm Phàm không nói gì, đưa tay phất qua tấm lệnh bài kia.
Trong lòng biết chắc có điều dị thường nên chàng cố ý sử dụng Tịnh thủy chú ở tầng cao nhất, trong nháy mắt, vết máu mới dính trên tấm lệnh bài kia quả nhiên đã biến mất không còn chút dấu vết.
Ngu Độ nhìn chàng.
Lạc Âm Phàm nhìn chằm chằm vào Thiên ma lệnh, sâu thẳm trong lòng chàng tràn đầy nỗi khiếp sợ, cơ hồ không thể tin được chuyện đang phát sinh trước mắt.
Mặc dù vết máu tươi mới của đại đệ tử kia đã biến mất không còn dấu vết nhưng vết máu cũ của Trọng Tử vẫn in hằn trên bề mặt tấm lệnh bài, không hề biến mất, trái lại càng nổi bật, rực rỡ hơn, dường như nó đã hòa làm một với tấm lệnh bài.
Tịnh thủy chú ở tầng cao nhất có thể tẩy trần mọi ô uế, chuyện này không thể xảy ra được!
Ngu Độ đã sớm đoán được phản ứng của Lạc Âm Phàm, buông tiếng than thở: “Ta với sư thúc đã nghĩ đủ cách cũng không sao xóa được dấu vết của vệt máu kia, rõ ràng chuyện này không hề đơn giản. Ban đầu ta cứ tưởng sát khí trời sinh chỉ là một chuyện trùng hợp, ai ngờ con bé có mối liên hệ vô cùng sâu xa với tấm lệnh bài này.”
“Nghịch Luân không hề có huyết thân, phong ấn thì vẫn còn đây.”
“Bất luận là như thế nào, đây cũng là một việc hệ trọng, sư đệ…”
Lạc Âm Phàm giơ tay lên, ý bảo Ngu Độ không cần nhiều lời rồi đảo mắt nhìn về phía Trọng Tử.
Vừa rồi, Lạc Âm Phàm và Ngu Độ đã nói chuyện với nhau thông qua Linh tê thuật, người bên ngoài không thể nghe thấy, ai nấy đều cảm thấy rất tò mò và kỳ quái, duy chỉ có sắc mặt Trọng Tử là vẫn trắng bệch như tờ giấy.
Nét mặt bình thản vạn năm không đổi, nhưng giờ phút này, nàng cảm nhận được chàng càng lúc càng cách xa nàng, mãi không thể với tới.
Trọng Tử vẫn quỳ trước mặt chàng, không hề nhúc nhích, lẩm bẩm: “Sư phụ, đệ tử thật sự không nói dối.”
Chỉ cần chàng tin tưởng nàng, không tức giận với nàng, cho dù người khác có nghĩ oan cho nàng, có trách phạt nàng nặng thế nào cũng không quan trọng, thậm chí là hồn bay phách tán, nàng cũng không sợ.
Không khí vô cùng ngột ngạt khiến mọi người xung quanh cảm thấy khó thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng, chờ đợi sự phán quyết của Lạc Âm Phàm.
Không gian chìm vào tĩnh lặng trong khoảng thời gian cạn một chung trà, cuối cùng Lạc Âm Phàm cũng mở miệng: “Sự thực đã rõ ràng, ngươi còn điều gì muốn nói nữa?”
Cả người Trọng Tử run lên bần bật, nhìn chàng không chớp mắt. “Trọng Nhi không nói sai, cho dù sư phụ muốn Trọng Nhi chết, Trọng Nhi cũng không bao giờ nhận tội…” Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy một âm thanh chậm rãi vang lên, cả người nàng bay lên không trung rồi rơi xuống bậc thềm đá.
Chúng đệ tử có mặt lúc này không ai kịp phản ứng, chỉ biết ngây người đứng nhìn, Trọng Tử ngã nhào, lăn lộn mấy vòng trên bậc thềm đá rồi dừng lại, thân thể lơ lửng giữa không trung đã chậm rãi rơi xuống mặt đất.
Mẫn Vân Trung thu lại Phù Đồ Tiết, cười nhạt, nói: “Sự thật đã rành rành trước mắt còn ngoan cố chối cãi, tên nghiệt đồ súc sinh này, hộ giáo còn muốn che chở cho nó phải không?”
Lạc Âm Phàm thản nhiên nói: “Đã là nghịch đồ của Trọng Hoa ta, ta tự có cách xử lý.”
Trên mặt, trên trán dần hiện rõ thương tích, bất chấp cơn đau đang hoành hành khắp cơ thể, Trọng Tử quỳ hai đầu gối xuống sàn, lết đến trước mặt Lạc Âm Phàm, kéo ống tay áo của chàng. “Sư phụ! Sư phụ! Đó đúng là máu của đệ tử nhưng thực sự đệ tử không hề biết huyết chú là cái gì cả, đệ tử không hề dối gạt người!”
“Chuyện đã đến nước này, ngươi còn không biết hối cải sao?”
Giọng nói rõ ràng, rành mạch, vô tình đập vỡ lòng tin còn sót lại của Trọng Tử. Hóa ra đã nhiều năm trôi qua như vậy, chàng vẫn không thể tin tưởng nàng, chàng cũng giống Mẫn Vân Trung, giống tất cả các tiên tôn khác, luôn mang nặng ý nghĩ sớm muộn gì nàng cũng rơi vào ma đạo.
Nàng ngửa mặt nhìn chàng, lắc đầu. “Sư phụ!”
Chàng chỉ ngước mắt nhìn bầu trời cao xa vời vợi kia, nói rõ ràng từng từ: “Nốt vào băng lao trên núi Côn Luân, một trăm năm không được ra ngoài.”
“Đừng..” Nếu phải rời xa chàng, rời xa Nam Hoa, thà cứ giết nàng đi còn hơn.
“Thi hành hình phạt băng tỏa một trăm năm.” Chàng lặp lại câu nói một lần nữa.
Hình phạt băng tỏa là biện pháp Tiên môn dùng để xử trí những đệ tử phạm trọng tội và người của Ma tộc, ai ngờ hôm nay nó lại được áp dụng với một thiếu nữ đang độ tuổi thanh xuân phơi phới như nàng. Kỳ thực việc này tuy ngoài ý muốn nhưng cũng hợp tình hợp lý, dù gì lần này Trọng Tử đã phạm phải một sai lầm lớn nhưng đệ tử ở Nam Hoa trước nay đều hiểu thấu tâm tư và tính tình của nàng, nhìn thế nào cũng không thấy nàng giống những kẻ tội đồ mang tội ác tày trời khác.
Bị nhốt trong động băng u ám, tối tăm đã tồn tại được vạn năm, thần trí rõ ràng nhưng cả người không thể nhúc nhích, không được nhìn thấy ánh mặt trời, không có sinh khí, chỉ có một màu đen tối trải khắp, bao trùm cả không gian, lạnh lẽo thấu xương, trăm năm cô quạnh.
Bên dưới chợt ồn ào hẳn lên, đám người Mộ Ngọc sững sờ, chỉ có Ngu Độ cười khổ. Vừa rồi ông đã ám chỉ rất rõ ràng, đây là cơ hội hiếm có để diệt trừ mối họa cho lục giới, vậy mà sư đệ vẫn cố chấp, trước sau như một không chịu thay đổi suy nghĩ!
Mẫn Vân Trung cười nhạt. “Chỉ nhốt có một trăm năm thôi sao?”
Lạc Âm Phàm nói: “Sư thúc đã cho ta tự xử trí, ta đã xử trí rồi, có điều gì không ổn sao?”
Sắc mặt Mẫn Vân Trung xám xịt tới mức không còn gì để nói, sách đã nói rõ rành rành sự thực, đệ tử Tiên môn một khi đã có những tà niệm này, đánh tan hồn phách cũng không phải là việc gì quá đáng, đáng tiếc là vừa rồi ông ta tâm cao khí ngạo nên mới để cho chàng xử trí mọi việc. Chính miệng ông ta đã nói ra, giờ trước mặt chúng đệ tử không thể nuốt lời, chỉ đành “hừ” một tiếng. “Phạt như thế có nhẹ quá không? Nếu chỉ phạt như vậy, ta e rằng bề dưới khó lòng tâm phục khẩu phục.”
[1] Cao ngạo và tinh vi.
Lạc Âm Phàm không nói gì, ánh mắt lạnh lùng quét qua chúng đệ tử một lượt, kể cả Văn Linh Chi, không người nào dám lên tiếng.
Mẫn Vân Trung cả giận nói: “Ngươi có ý gì?”
Thấy tình thế bất ổn, Ngu Độ vội ngăn lại. “Trọng Tử còn quá nhỏ, nể tình con bé lần đầu vi phạm, sư đệ xử trí như vậy cũng là thỏa đáng.” Dù sao sự việc này cũng rất kỳ quái, Lạc Âm Phàm thật sự có ý muốn che chở cho đồ đệ, lấy cớ để đưa ra hình phạt nhẹ nhàng nhưng cũng không ai làm gì được, có thể thấy chàng chưa nghĩ đến đại cục, vẫn nặng lòng xót thương tiểu đồ đệ.
Chưởng giáo đã nói như vậy, đoán trước kết quả khó có thể thay đổi, chúng đệ tử nhìn Trọng Tử, đa số mọi người mơ hồ nhận ra việc này còn có điểm gì đó kỳ quặc, liền cảm thấy thương xót nàng.
Yên Chân Châu vội vàng quỳ xuống, lớn tiếng nói: “Tôn giả, Trùng Tử là người thế nào, mấy năm qua chúng ta đều thấy rõ ràng, chẳng lẽ người lại không thấy sao? Trùng Tử tuyệt đối không thể có lòng dạ như vậy!”
Lời vừa nói ra, không ít đệ tử cũng cất lời tán thành: “Xin tôn giả khai ân.”
Mộ Ngọc cũng nói: “Trọng Tử vẫn còn chưa học qua thuật phát, sao có thể biết đến huyết chú? Việc này ắt hẳn còn có chỗ khó hiểu. Hình phạt băng tỏa thực sự là quá nặng, xin tôn giả hãy khai ân một lần!”
Một nha đầu mang trong mình sát khí trời sinh mà lại được nhiều người cầu xin giúp đến vậy, ngay cả đệ tử mình coi trọng nhất cũng bị mê hoặc, Mẫn Vân Trung vô cùng giận dữ. “Trên sách đã nói rõ ràng, chưởng giáo còn có thể xử oan cho nghiệt đồ đó sao! Tha cho nó tội chết đã là khai ân lắm rồi, thân là thủ tọa đệ tử, không những không làm gương cho kẻ khác mà còn một lòng muốn bao che cho tội đồ của Nam Hoa, còn không mau cút đến Tổ sư điện sám hối cho ta!”
Thiên cơ
Mộ Ngọc nói: “Đệ tử bị phạt cũng chẳng sao, nhưng việc này kỳ thực…”
Mộ Ngọc để ngỏ câu nói vì lúc này Lạc Âm Phàm đã bước lên đám mây ngũ sắc.
Đôi mắt nhòa nước, mờ mịt và đỏ hoe, Trọng Tử cắn chặt môi, hai tay chống xuống đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Bỗng nàng ngửa mặt, nhìn lên khoảng không bao la kia, lớn tiếng nói: Trọng Nhi không cầu sư phụ tha thứ, chỉ mong sư phụ ở lại đây trong chốc lát, nghe đệ tử nói mấy câu thôi.”
Lạc Âm Phàm dừng lại nhưng không quay mặt nhìn nàng.
Mẫn Vân Trung nói: “Còn muốn dây dưa gì nữa đây?”
Trọng Tử không tranh cãi với ông ta, vội vàng lau khô dòng nước mắt, hướng mặt xuống chúng đệ tử, bái lạy một cái. “Đa tạ Mộ sư thúc và Chân Châu tỷ tỷ, cũng xin tạ ơn các vị sư huynh, sư tỷ, sư điệt, Trọng Tử nhận tội, mọi người không cần cầu xin cho Trọng Tử nữa.”
Mọi người đều im lặng.
Nàng xoay người bái lạy Ngu Độ. “Đa tạ chưởng giáo khai ân, sự thực đã rõ rành rành, Trọng Tử không còn lời nào để biện bạch, xin can tâm chịu phạt.”
Không ngờ nàng lại có hành động đó, Ngu Độ thực sự bất ngờ, trên mặt có chút sượng sùng, chỉ đành than thở: “Ngươi cứ đi chịu phạt đi, việc này bổn tọa sẽ còn điều tra lại, nếu quả thực đã xử oan cho ngươi, bổn tọa nhất định sẽ cho người tới đón ngươi trở về.”
Trọng Tử nói lời cảm ơn Ngu Độ, sau cùng hướng tới bóng lưng quen thuộc đang đứng trên dải mây ngũ sắc mà bái lạy.
Khi nàng ngẩng mặt lên, trong đôi mắt to tròn đã đong đầy nước mắt.
“Trọng Nhi xui xẻo, mang trong mình sát khí trời sinh, đội ơn sư phụ đã không xem thường mà thu nhận đệ tử, mấy năm nay sư phụ luôn tận tình chỉ bảo và che chở cho đệ tử, dù có phải chết đệ tử cũng không thể báo đáp nổi ân đức của người. Sư phụ luôn nặng lòng với chúng sinh, Trọng Tử sao có dã tâm muốn nhập ma, càng không có ham muốn cái gọi là Thiên ma lệnh này!”
Nàng trịnh trọng nâng cây trượng Tinh Xán lên, nhìn người cao cao tại thượng trên đám mây, rưng rưng nói: “Cây trượng Tinh Xán này là do chính tay sư phụ ban tặng, Trọng Nhi không bao giờ quên những lời dạy bảo của sư phụ, cũng tuyệt đối không dám lừa dối sư phụ, hôm nay đệ tử nhận tội, chuyện này đúng là do đệ tử làm nhưng từ đầu tới cuối, đệ tử không hề nói nửa câu dối trá, càng không biết cái gì gọi là huyết chú.”
Trọng Tử tiếp tục nói: “Đệ tử vốn chỉ muốn sống một cuộc sống thanh bình, yên ả, mãi được ở Tử Trúc phong hầu hạ sư phụ. Lần này can tâm tình nguyện đến Côn Luân, đệ tử chỉ hy vọng sư phụ có thể tin tưởng được đệ tử, một trăm năm sau, đệ tử lại trở về Tử Trúc phong, tiếp tục hầu hạ người!”
Trong lúc nàng đang nói, Tinh Xán bỗng phát ra ánh sáng chói lòa.
Mọi người đều ngẩn ngơ nhìn, kể cả Mẫn Vân Trung cũng cảm thấy sửng sốt vô cùng.
Rốt cuộc không kìm nén nổi nước mắt, lần thứ hai Trọng Tử khóc ròng, nằm phục dưới mặt đất, nức nở nói: “Chỉ cầu xin sư phụ… xin sư phụ nếu có một ngày đi ngang qua núi Côn Luân thì hãy ghé thăm đệ tử.”
Dù cho chàng chỉ liếc nhìn nàng rồi bỏ đi, nàng cũng thấy mãn nguyện lắm rồi.
Chiếc áo choàng trắng bay phấp phơ trước gió, thanh Trục Ba cũng đang chuyển động.
“Trục xuất tới Côn Luân, lập tức thi hành án phạt!” Chàng thản nhiên nói rồi cưỡi mây bay đi.
Rất lâu sau, Hành Huyền buông một tiếng thở dài, phá vỡ sự im lặng đến nghẹt thở, hết nhìn Trọng Tử lại nhìn Ngu Độ, vẻ mặt có chút bất an. Tinh Xán là một vật mang chính khí, nó lựa chọn chủ nhân cũng phải là người có tâm tính thiện lương, chẳng lẽ lão thực sự đã tiên đoán sai khiến nàng phải chịu oan uổng?
Mẫn Vân Trung nói: “Lúc pháp khí nhận chủ, chắc chắn nó đã bị sát khí trời sinh của nghiệt đồ này đồng hóa rồi, điều này không có gì quá ngạc nhiên.”
Ngu Độ không nhiều lời, xoay người dặn bảo chúng đệ tử: “Văn Linh Chi nghe lệnh, ngươi lập tức mang theo năm mươi đệ tử đưa Trọng Tử đến núi Côn Luân, không được phép để xảy ra bất cứ chuyện gì.”
Văn Linh Chi vội vàng tuân lệnh.
Mặc dù Mẫn Vân Trung không hài lòng lắm với hình phạt mà Lạc Âm Phàm đề ra nhưng nghĩ đi nghĩ lại, giam giữ nghịch đồ này một trăm năm ở băng lao tại núi Côn Luân cũng là một biện pháp tương đối tốt. Ngu Độ đã đề cập tới việc này từ lâu nhưng đáng tiếc lúc đó ý kiến của ông lại bị cự tuyệt. Bị nhốt trong động băng tăm tối có niên đại tới một vạn năm tại núi Côn Luân, cho dù nàng có bản lĩnh lớn tới đâu cũng khó mà tác oai tác quái được, vả lại, chỉ cần nàng rời khỏi Nam Hoa cũng khiến người ta cảm thấy yên tâm vô cùng.
Đột nhiên lại xảy ra việc hệ trọng này, chúng đệ tử tưởng chừng đang phiêu du trong giấc mộng, cứ thế lặng lẽ tản đi.
Trong tầng mây phía xa xa, hai bóng người đứng đối diện nhau.
“Chẳng lẽ chúng ta đã tính toán sai rồi sao?” Một giọng nói tựa hồ vô cùng lo lắng cất lên.
“Không thể như thế được.”
“Nhưng nếu không sai thì tại sao phong ấn của Thiên ma lệnh vẫn chưa được hóa giải?”
“Theo ta, có lẽ do sát khí của con bé chưa đủ mạnh.” Một giọng nói trầm thấp lại vang lên.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Chẳng nhẽ để con bé bị nhốt trong động băng ấy trong vòng một trăm năm sao?”
“Ngươi về trước đi, ta tự có cách giải quyết.”
Văn Linh Chi phụng mệnh Ngu Độ, lập tức dẫn theo năm mươi đệ tử áp giải Trọng Tử tới núi Côn Luân, ngay cả thời gian để Trọng Tử nói lời từ biệt với đám Mộ Ngọc và Yên Chân Châu cũng không có. Trên đường đi, các nữ đệ tử bị Văn Linh Chi xúi giục, tìm mọi cách, mọi lời lẽ đay nghiến Trọng Tử, đối xử với nàng không ra gì. Chúng lập kế giễu cợt, châm chọc khiến nàng phải cảm thấy nhục nhã. Lúc này, Trọng tử thân mang trọng tội, không dám gây sự, đáp trả bọn chúng, chỉ vì sợ nếu Lạc Âm Phàm biết, chàng sẽ giận nàng nhiều hơn, nàng đành im lặng mà nín nhịn. Hồi tưởng lại biến cố lần này, trong lòng ngập tràn oan ức khiến nàng mất ngủ mấy đêm liền, ban ngày lại phải gấp rút lên đường nên khó tránh khỏi lộ ra vài phần tiều tụy.
Đối với giấc mộng kỳ quái kia, đến bây giờ Trọng Tử vẫn không hiểu, rõ ràng nàng không hề biết huyết chú là gì, vì sao sự tiên đoán của Thiên Cơ tôn giả lại không hề giống với những gì nàng mơ thấy?
Câu trả lời kỳ thực không còn quan trọng nữa, nàng không phải một kẻ ngốc, Ngu Độ nói sẽ truy đến cùng rồi đón nàng quay lại Nam Hoa chẳng qua chỉ là lấy lệ, ông và Mẫn Vân Trung luôn ôm thành kiến với nàng chỉ vì trong người nàng có sát khí trời sinh, e rằng họ đã muốn xử nàng từ lâu rồi, huống chi nàng với Thiên ma lệnh lại có mối quan hệ đặc biệt đến vậy, chẳng trách bọn họ càng cảnh giác với nàng.
Dù bị oan ức, Trọng Tử cũng chẳng bận tâm, nàng chỉ quan tâm tới sư phụ.
Bị băng tỏa trăm năm cũng chẳng sao nhưng vì sao chàng thà thất vọng và tức giận cũng không muốn tin tưởng nàng? Nàng một lòng một dạ nguyện làm đồ đệ hết mực chân thành của chàng, kính trọng chàng, thương yêu chàng, làm sao có thể lừa dối chàng chứ?
Sáu năm sớm tối bên nhau, đã có biết bao sự êm đềm và ngọt ngào, vậy mà chỉ cần một câu nói nhẹ nhàng ấy đã gạt bỏ tất cả, thậm chí chàng còn không quay đầu liếc mắt nhìn nàng một cái.
Côn Luân có còn xa nữa không? Trọng Tử nhìn con đường mờ mịt trước mắt, đôi mắt to tròn, sáng lấp lánh hầu như đã mất đi tiêu cự.
“Đờ mặt ra nhìn cái gì vậy?” Có người thúc vào người nàng một cái.
Tinh thần đờ đẫn, mệt mỏi mấy ngày liền khiến toàn thân nàng rệu rã, nàng gắng gượng đến giây phút này hoàn toàn nhờ vào sự thông linh với Tinh Xán, nó đã nâng đỡ nàng vững bước đi tiếp, lúc này đột nhiên bị một cú thúc mạnh, Trọng Tử rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, cả người lảo đảo, ngả nghiêng rồi đổ ập xuống đất.
Xung quanh vang lên tiếng hét kinh hãi.
Có người nhanh chóng đỡ nàng, ôm vào lòng.
Trọng Tử vẫn chưa kịp hoàn hồn.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, cười mà như không. “Tiểu… sư muội.”
Hóa ra Trắc Hạo đang phụng mệnh dẫn vài đệ tử của Thanh Hoa cung ra ngoài lo chuyện, giờ mọi việc đã xong xuôi, đang trên đường trở về. Hai phái xưa nay có giao tình rất tốt, bất ngờ gặp người của Nam Hoa phái tại đây, họ liền đứng lại bắt chuyện. Nhìn thấy người dẫn đầu đoàn là Văn Linh Chi, chính là người trước đây đã chọc giận Âm Thủy Tiên, suýt nữa hại Trọng Tử gặp nguy hiểm, Trác Hạo chẳng có cảm tình gì, định dừng lại khách sáo hỏi thăm một, hai câu rồi rời đi nhưng trước mắt chợt hiện ra một bóng hình quen thuộc.
Trọng Tử không còn đủ minh mẫn để quan tâm tới những chuyện đang xảy ra xung quanh, thần trí như gỗ mục dựa vào linh lực của Tinh Xán mà đi về phía trước, đám nữ đệ tử phụ trách dẫn giải nàng thấy thế cũng không ngăn cản, chẳng qua chúng muốn nàng bị một phen bẽ mặt trước đồng môn mà thôi.
Thấy ánh mắt nàng ngây dại, dáng hình tiều tụy, Trác Hạo cau mày, liếc mắt nhìn Văn Linh Chi ở cách đó không xa. “Nhìn nàng hốc hác như vậy, có phải các ngươi đã bắt nạt nàng không?”
Trọng Tử cuối cùng đã hoàn hồn, lắc lắc đầu.
“Vừa hay, ta có chuyện muốn nói với nàng.” Trác Hạo cúi xuống, ghé sát tai nàng, thấp giọng hỏi. “Nàng có nhận được thư của ta không? Sao không thấy nàng viết thư trả lời?”
Chuyện cầu thân vẫn chưa công khai, Trọng Tử nhìn xung quanh một lát, cảm thấy hơi lung túng, muốn rời khỏi vòm ngực rắn chắc của hắn nhưng cánh tay kia càng ôm chặt nàng hơn.
Tinh Xán ở bên cạnh nhẹ nhàng chuyển động, tựa như cảm thấy bất mãn thay chủ nhân.
“Trác sư huynh buông muội ra trước đã…
“Sư huynh?” Trác Hạo nhướng mày. “Sự lo lắng của tôn giả, ta biết cả rồi, cái gì mà sát khí trời sinh chứ, nàng không việc gì phải sợ, ta sẽ cầu xin phụ thân, đón nàng tới Thanh Hoa cung, Nam Hoa hay Thanh Hoa cũng giống nhau thôi mà.”
Hắn không để ý tới sát khí trời sinh ư? Trọng Tử sửng sốt trong chốc lát rồi nhìn đi chỗ khác. “Đa tạ tấm lòng của Trác sư huynh, chỉ là… muội sợ rằng muội không thể đi được nữa rồi.”
Trác Hạo thu lại vẻ trêu đùa, giọng nói vô cùng ôn hòa, dịu dàng: “Có phải nàng lo lắng về đám muội muội đó, sợ ta lừa dối nàng phải không? Đó chẳng qua chỉ là trò đùa thời niên thiếu thôi, ta thật sự không có ý gì với các nàng ấy, Trác Hạo ca ca nhất định sẽ đối đãi với nàng thật tốt.”
Trọng Tử cười gượng gạo, thúc giục: “Muội biết rồi, huynh cứ về Thanh Hoa cung trước đi!”
Trác Hạo mừng thầm, đùa với nàng: “Khó khăn lắm mới được gặp nhau, tiểu nương tử không chịu nói thêm vài lời với ta hay sao?”
Trọng Tử quay mặt đi. “Ở đây có nhiều người như vậy, để sau này hãy nói, huynh mau buông muội ra.”
“Nhưng ta muốn nghe ngay bây giờ cơ!”
“Huynh về trước đi mà, muội sẽ viết thư cho huynh sau.”
“Thật nhé?”
“Tất nhiên rồi!”
Trác Hạo nhìn nàng một lát, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì phải không?” Bên cạnh hắn vốn có hàng tá muội muội nên hắn hiểu rõ phản ứng của các nữ nhân, lúc này thấy nàng đột nhiên đồng ý với hắn một cách dễ dàng và thoải mái như vậy, không hề giống lúc bình thường chút nào, làm sao hắn không nghi ngờ cho được!
Trọng Tử thầm nghĩ không ổn nhưng chưa kịp nói gì thêm thì Văn Linh Chi đã ngự kiếm bay tới, đến bên Trác Hạo thi lễ. “Chúng ta đang vội lên đường, Trác thiếu cung chủ, từ biệt ở đây được rồi, Trọng Tử, đi mau lên!”
Trọng Tử “vâng” một tiếng, vội ra hiệu cho Trác Hạo mau buông nàng ra.
Trác Hạo thấy Văn Linh Chi đối xử với Trọng Tử không chút khách khí, trong lòng nổi giận bừng bừng nhưng lại sợ trên đường đi nàng ta gây khó dễ với Trọng Tử nên mặt giãn hẳn ra, cười nói: “Sư tỷ hà tất phải vội vã như vậy?”
Đối phương là Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung nên phải đặt mối giao hảo giữa hai bên lên trên hết, Văn Linh Chi thản nhiên cười, nói: Việc này do đích thân trưởng giáo giao phó, rất quan trọng, không thể lỡ dở. Lần trước có gặp sư huynh nhưng do vội vàng mà đã đắc tội với huynh, sau này lúc nào rảnh rỗi, mong Trác sư huynh hạ cố ghé thăm Nam Hoa, Linh Chi nhất định sẽ đón tiếp thật chu đáo.”
Trác Hạo nói: “Không dám, chỉ là ta có mấy lời muốn nói với tiểu sư muội đây, phiền sư tỷ đi trước, lát sau ta sẽ đưa nàng ấy đuổi theo, nhất định không làm lỡ dở đại sự của quý phái đâu.”
Van Linh Chi bản tính thích khoe mẽ, dung mạo xinh đẹp, quý phái, ở Nam Hoa phong, ngoài Tần Kha thì đa số các đệ tử khác đều thích nịnh hót, tầng bốc nàng ta, lúc này nhìn thấy Trác Hạo khư khư ôm rịt Trọng Tử, không thèm đả động tới mình, nàng ta càng thêm khó chịu, liền kiếm cớ gây chuyện. “Vậy… Trác thiếu cung chủ có điều gì cần nói, chi bằng nói luôn ở đây đi!”
Đồng môn gặp nhau, đứng lại trò chuyện một, hai câu cũng không có gì đáng ngạc nhiên, Trác Hạo bực bội vô cùng vì Văn Linh Chi chẳng biết điều chút nào, bèn dứt khoát ôm Trọng Tử rồi nhướng mày, khẩu khí vô cùng lả lơi: “Hai người chúng ta nói chuyện, Văn sư tỷ muốn nghe thật sao?”
Văn Linh Chi mặt đỏ như gấc, chế nhạo: “Trác sư huynh của Thanh Hoa cung quả nhiên không khác so với lời đồn.”
Trác Hạo mặt không đổi sắc. “Đâu dám, tính ra ta cùng thế hệ Tần sư huynh, sao dám nhận mình là sư huynh trước mặt sư cô đây? Vừa rồi nhất thời hồ đồ nên quên mất bối phận, xin Văn sư cô thứ lỗi.”
Trọng Tử không nói gì, hóa ra Trác Hạo cũng nổi giận rổi.
Không ngoài sự liệu, Văn Linh Chi bị chọc trúng chỗ đau, khuôn mặt tươi cười bỗng thoắt đỏ thoắt trắng, gượng gạo cười nhạt: “Được thôi, Trác thiếu cung chủ muốn nói với Trọng Tử điều gì thì nói mau đi. Sau này có muốn cũng không nói được nữa đâu.”
Trác Hạo nghe thấy có gì đó không ổn, sầm mặt: “Sư cô nói những lời này là có ý gì?”
Văn Linh Chi nói: “Không có gì, Trác thiếu cung chủ tự hỏi Trọng Tử đi, tại sao nàng ta lại bị trục xuất tới núi Côn Luân.”
Trác Hạo ngây người một lát, nhìn Trọng Tử: “Trục xuất tới núi Côn Luân, nàng…”
Trọng Tử cụp mí mắt, không trả lời.
Văn Linh Chi nói: “Nàng ta mưu đồ đánh cắp Thiên ma lệnh, gây nghiệp chướng nghiêm trọng, may mà tôn giả từ bi, tha cho cái mạng đáng chết của nàng ta, chỉ phạt nàng ta chịu hình phạt băng tỏa dưới chân núi Côn Luân. Tội đồ của bản môn, đương nhiên ta phải trông coi thật cẩn thận, lỡ như xảy ra bất cứ sơ suất gì, chẳng ai gánh nổi trọng trách này, Trác thiếu cung chủ còn điều gì thắc mắc nữa không?”
Hình phạt băng tỏa! Trác Hạo cả kinh, không thốt nên lời.
Cứ thất vọng đi! Nàng là tội đồ không thể dung tha, sát khí trời sinh, lại còn mưu đồ đánh thức Thiên ma lệnh. Trọng Tử chậm rãi rời khỏi vòng tay của Trác Hạo, nói: “Văn sư cô, đi thôi!”
“Nàng không làm vậy, đúng không?” Trác Hạo cầm chặt tay nàng.
Sống mũi cay cay, nước mắt trào ra, từng giọt nặng nề, sự tủi thân bấy lâu nay bỗng chốc dâng lên, rốt cuộc Trọng Tử không kìm được lòng nữa, áp mặt vào ngực Trác Hạo, khóc lóc thảm thiết.
“Nhất định tôn giả đã nghĩ oan cho nàng!” Trác Hạo kéo nàng, ngự kiếm muốn rời đi. “Ta phải đưa nàng quay lại gặp tôn giả để nói cho ra lẽ!”
Văn Linh Chi vội ngăn cản hai người họ. “Trác thiếu cung chủ chớ làm quá bổn phận của mình.”
“Tránh ra!”
“Sự thực đã rõ rành rành, ta khuyên Trác thiếu cung chủ đừng có nhúng tay vào chuyện của bản môn, Trác thiếu cung chủ làm vậy e là không thỏa đáng chút nào.”
Trác Hạo cả giận nói: “Sự thực cái gì chứ! Ta nghĩ trong việc này ắt hẳn có nội tình, không thể vô duyên vô cớ để nàng phải chịu oan uổng như thế được!”
Văn Linh Chi nói: “Chưởng giáo và tôn giả đã đích thân hạ lệnh, còn oan khuất gì nữa đây? Xin Trác thiếu cung chủ hãy nhường đường, sau này Linh Chi trở về còn biết đường ăn nói với bề trên.”
Trác Hạo nói: “Giờ ta sẽ đưa nàng ấy về Nam Hoa nói chuyện phải trái!”
Trọng Tử lo sợ, kéo tay hắn lại, tuy việc này đúng là nàng bị oan nhưng nếu bây giờ nàng trở về cùng hắn, chắc chắn sư phụ sẽ tức giận thêm, hơn nữa, khi nào hắn về Thanh Hoa cung chắc chắn cũng bị cha xử phạt. Hắn tin tưởng nàng vô điều kiện, vậy là nàng vui lắm rồi, thật lòng không muốn liên lụy đến hắn nữa. Nàng nói: “Trác sư huynh không cần hao tâm tốn trí vậy đâu, là muội đã sai, can tâm tình nguyện chịu phạt.”
Mặt Trác Hạo tái mét. “Không phải là không phải, tại sao lại là nàng được chứ! Hình phạt băng tỏa không phải trò đùa đâu, nàng biết băng lao là một nơi như thế nào không?”
“Chỉ có một trăm năm thôi mà, muội sẽ ở đó chăm chỉ tu hành, sớm tu thành tiên cốt.”
“Hồ đồ, hôm nay nhất định ta phải đưa nàng trở về.”
Văn Linh Chi lạnh lùng nói: “Nếu Trác thiếu cung chủ còn cố ý ngăn cản, đừng trách chúng ta phải đắc tội.”
Trác Hạo cười nhạt. “Các ngươi muốn tiến lên cùng lúc sao? Ta không tin có người ngăn cản nổi ta.”
Văn Linh Chi giận giữ quát: “Các ngươi còn đứng đó làm gì?”
Văn Linh Chi quát to để chúng đệ tử Nam Hoa phái phía sau xông lên ngăn cản Trác Hạo, vậy mà lời vừa nói ra, phía sau vẫn chẳng thấy động tĩnh gì, ba người đang tranh chấp với nhau lập tức tỏ ra vô cùng hoảng sợ, vội vã gương mắt nhìn, chẳng biết từ lúc nào, các đệ tử đứng xung quanh đã biến mất không còn dấu vết, tịnh không còn thấy bất cứ ai.
“Con bé ấy sẽ đi theo ta.” Một giọng nói uể oải tựa như vô cùng mệt mỏi bỗng vang lên ngay sát bên tai.
Cả Trọng Hoa cung giờ đã biến thành một nơi âm u, buồn bã, yên tĩnh tới mức đáng sợ, gian phòng vẫn gọn gàng, sạch sẽ như cũ, so với lúc nàng còn ở đây thì hầu như không có bất cứ điểm nào khác biệt.
Lạc Âm Phàm lẳng lặng đứng trước giường, nhìn Trầm ảnh kính trong tay.
Trong kính, một bóng người trong bộ y phục trắng muốt đang chậm rãi bước xuống bậc thềm đá, rời khỏi Trọng Hoa cung, xuống khỏi Tử Trúc phong, ngự kiếm biến mất vào biển mây vô tận.
Một hình ảnh rất quen thuộc, bóng hình ấy còn quen thuộc hơn, đó là một ngày trước khi nàng sắp gặp chuyện không may, cũng là ngày chàng phải ra ngoài giải quyết công việc. Lúc đó chàng chỉ biết rằng nàng lẽo đẽo theo sau tiễn mình nhưng không biết nàng đã len lén thu lại hỉnh ảnh bóng lưng chàng vào chiếc Trầm ảnh kính này, rồi cẩn thận đặt nó ở đầu giường, bên cạnh chiếc gối.
Không phải là chàng không hiểu nàng muốn nương tựa vào chàng đến mức độ nào, cũng không phải là chàng không hề tin nàng.
Nhưng dù có tin tưởng thế nào cũng không thay đổi được sự thật.
Nhìn thấy mọi việc rành rành trước mắt, chàng rốt cuộc cũng hiểu rõ thế nào là cảm giác lực bất tòng tâm. Nằm mơ, huyết chú… Chẳng nhẽ những gì sư huynh và sư thúc nói là thật? Vì trong người mang nặng sát khí trời sinh nên dù cố gắng thế nào, cuối cùng nàng nhất định sẽ đi theo con đường kia sao?
Chàng từng nói sẽ bảo vệ nàng song khi sự việc diễn ra một cách vô cùng chân thật trước mắt, chàng lại không kiếm được bất cứ lý do gì để che chở, bảo vệ nàng nữa.
“Tần Kha cầu kiến tôn giả!” Bên tai bỗng truyền đến một giọng nói rõ ràng, rành mạch.
Hình ảnh trong tấm kính tan biến, Lạc Âm Phàm mặt không đổi sắc, ném tấm kính trở lại chiếc gối, xoay người đi ra cửa.
Trên dòng Tứ Hải, hơi nước bay lên mù mịt như sương khói, mặt nước hiện rõ hình ảnh Tần Kha cùng Yên Chân Châu và cài đệ tử khác đang ở dưới chân núi Tử Trúc, đã quỳ ở đó vài ngày rồi.
Lạc Âm Phàm không nhìn thấy thì thôi, vừa nhìn thấy cảnh này, chàng liền tỏ ra vô cùng giận giữ.
Sáu năm ròng tốn bao tâm sức giáo dưỡng, giờ lại xảy ra chuyện này, đồ đệ của chàng bị phạt, lại còn kéo theo những người này đến quỳ lạy xin tha thứ cho nàng, chẳng lẽ họ coi chàng là một sư phụ ác nhân sao?
“Đây là phép tắc của đệ tử Nam Hoa phái ư?”
“Việc này không phải Trọng Tử cố ý gây ra, cầu xin tôn giả khai ân, muội ấy làm sao có thể chịu được hình phạt băng tỏa?”
“Vô tình hay cố ý thì đều đã thành sự thật rồi.” Lạc Âm Phàm thản nhiên nói. “Việc liên quan đến Thiên ma lệnh tuyệt đối không phải chuyện đùa, nó liên quan tới sự an nguy của lục giới, không thể nhân nhượng được. Thân là đệ tử của chưởng giáo mà không biết nặng nhẹ, coi thường giáo quy, nể mặt chưởng giáo, ta chỉ phạt ngươi hai mươi roi, Yên Chân Châu đích thân báo tin cho ngươi, xúi giục ngươi sinh sự, phạt năm mươi trượng, tự tước năm năm tu vi, còn các đệ tử khác hùa theo cũng bị phạt năm mươi trượng.”
Yên Chân Châu tức giận đến nỗi chẳng còn nhớ gì đến phép tắc. “Nghiêm khắc như Mẫn tiên tôn mà còn luôn bênh vực đồ đệ của mình, phẩm hạnh của Trùng Tử thế nào, tôn giả là người biết rõ hơn hết. Chỉ vì danh dự của bản thân mà tôn giả không ngại xử oan cho đồ đệ của mình, khiến sư cô phải chịu trọng hình, tới giờ phút này Chân Châu mới thấu hiểu, tôn giả quả là bạc tình như những lời đồn đại!”
Lạc Âm Phàm cất giọng nhẹ nhàng: “Ý ngươi là ta không được xử trí đồ đệ của Trọng Hoa cung, đúng không?”
Chưa bao giờ có đệ tử nào dám chống đối chàng như vậy. Yên Chân Châu thực lòng cũng cảm thấy khiếp sợ, đang định biện bạch thì bên cạnh chợt có người đi tới.
“Mộ Ngọc tham kiến tốn giả!”
“Truyền lời của ta, người nào còn có nửa câu xin tha thứ cho Trọng Tử, người ấy nhất định sẽ bị phạt nặng.”
Mộ Ngọc lắc đầu, nói: “Mộ Ngọc tới không phải muốn cầu xin tôn giả tha thứ cho Trọng Tử, chỉ là vừa rồi đệ tử nhận được tin cấp báo, đoàn người của Văn sư muội trên đường đi đã gặp chuyện không may. Trọng Tử đã bị Ma tôn Vạn Kiếp bắt cóc, mấy chục đệ tử bản môn đã bỏ mạng, Văn sư muội và Trác thiếu cung chủ đều bị trọng thương, chưởng giáo lệnh cho đệ tử tới tìm tôn giả tới Lục Hợp điện để bàn bạc.”