Chương 21 Vạn Kiếp cung
Không khí ẩm ướt mang theo mùi vị vô cùng kỳ quái nhưng cũng không đến nỗi quá khó ngửi, chỉ là mơ hồ khiến người ta cảm thấy có một áp lực nặng nề đang đè chặt lên người, vô cùng khó chịu.
Mở to mắt, nàng liền nhìn thấy một bầu trời.
Đây thật sự là bầu trời ư? Chưa từng thấy một bầu trời nào đáng sợ đến vậy, mây đen ảm đạm, kéo dài đến vô cùng, vô tận, biến hóa khôn lường, chướng khí mù mịt, không nhìn rõ bất cứ vật gì, tựa như một đống giấy vụn bị hủy hoại bởi những vết mực bẩn thỉu dày đặc, giữa những đám mây, gió rít thảm thiết, nghe thật thê lương, cơ hồ có vô số oan hồn, dã quỷ đang gào khóc.
Trọng Tử sợ hãi, trở mình bật dậy, nổi hết da gà.
Bốn phía đều bị sương khói mù mịt bao phủ nên tầm nhìn rất thấp, chỉ có thể lờ mờ thấy những thứ ở gần, cùng lắm cũng chỉ trong khoảng năm, sáu trượng, còn những thứ ở xa xa kia thì không tài nào nhìn rõ, dưới chân toàn là bùn đất đen sì, bẩn thỉu, những tảng đá trắng bạc lổn nhổn khắp nơi, còn có những rễ cây già cỗi loang lổ sắc màu nâu hằn sâu trên đó.
Không có người, thậm chí còn không cảm nhận được sinh khí tồn tại ở nơi này, âm u tịch mịch khiến người ta có cảm giác sợ hãi.
Đây là nơi quái quỷ nào vậy! Trọng Tử căng thẳng đến nỗi tim đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, theo bản năng, nàng lần mò tìm kiếm Tinh Xán.
Tốt quá! Nó vẫn còn ở bên người nàng.
Cầm Tinh Xán từ dưới đất áp lên ngực mình, từ thân Tinh Xán toát ra một cảm giác ấm áp, thân thiết và quen thuộc. Trọng Tử nhanh chóng bình tĩnh trở lại, di chuyển đến một khoảng đất trống mà nàng tự cho là tương đối an toàn, nỗ lực hồi tưởng lại chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng nàng cũng nhớ ra là ai đã bắt nàng tới đây.
Ma tôn Vạn Kiếp, hắn đã bắt cóc nàng!
Lẽ nào đây chính là … Vạn Kiếp cung trong truyền thuyết?
Có người nói, năm đó Vạn Kiếp đánh cắp Ma kiếm, hấp thụ được luồng ma lực được phong ấn trên thanh kiếm, liền lập ra Vạn Kiếp cung trong hư thiên, trong chốc lát đã quy tụ được rất nhiều quần ma. Xót thương ba nghìn đệ tử chết thảm trên đường hộ tống Ma kiếm, mối thâm thù nặng tựa Thái Sơn, Tiên môn đâu chịu buông tha cho hắn, bao phen lùng sục hắn để báo thù cho vong linh ba nghìn đệ tử. Mấy lần đã lợi dụng Cung Khả Nhiên nhằm dụ hắn ra mặt. Sau khi nhập ma, Vạn Kiếp ngày càng trở nên hung hãn và tàn nhẫn, không chỉ mấy lần liều mình mạo hiểm tới cứu người trốn thoát mà còn giết chết không ít đệ tử Tiên môn, có thể nói, mối thù cũ chưa trả xong, mối thù mới liền ập đến, ân ân oán oán kéo dài biết tới bao giờ mới hết?
Trong ma giới, khó có được một vị Ma tôn, đáng tiếc, vị Ma tôn này lại là một kẻ lụy tình, ngoại trừ Cung Khả Nhiên, hắn thờ ơ với tất thảy mọi thứ, dẫn tới việc thuộc hạ của hắn khó tránh khỏi cảm thấy bất mãn. Từ khi Ma tôn Cửu U hiện thế, quần ma liền phản bội Vạn Kiếp, tìm đến Cửu U để nương tựa, Vạn Kiếp cũng không thèm bận tâm, dứt khoát dời Vạn Kiếp cung đi nơi khác, Tiên môn cực khổ tìm kiếm nhiều lần nhưng không có kết quả, không ngời hắn lại ở chỗ này.
Còn Trác Hạo đâu? Đám Văn Linh Chi đâu? Nàng nhớ kỹ lại, lúc đó, Vạn Kiếp đã tha mạng cho họ, hắn chỉ cười rồi nói: “Ngươi không có tư cách ra điều kiện với bản tọa.” Sau đó… sau đó thì nàng không còn biết gì nữa.
Lồng ngực của Trọng Tử run rẩy, cố gắng không suy nghĩ tới chuyện này nữa, vội đứng lên.
Đã là tội đồ của Nam Hoa phái, tại sao Vạn Kiếp còn muốn bắt cóc nàng chứ? Lẽ nào hắn muốn vin vào cớ này để uy hiếp sư phụ sao? Sự việc vô cùng cấp bách, nhân lúc hắn không ở đây, nhanh chóng bỏ chạy thôi!
Ma cung đã bị xóa bỏ nhiều năm, Vạn Kiếp cung vô cùng hoang liêu và đổ nát, khắp nơi chỉ còn là một đống hoang tàn.
Trên đất, cỏ dại mọc lung tung, không ra đường lối, những bức tường đổ ngang đổ dọc, có thể thấy nơi đây đã từng có không ít người trú ngụ. Những điểm có thể thấy bằng mắt thì không có một chút sức sống nào, bụi cỏ và lá cây đều khô héo, úa tàn, thỉnh thoảng trong những bức tường đổ nát và mấy bụi cỏ dại lại có chuột hoặc những con rắn có vân hoa xanh trắng chạy qua. Có vẻ như bị cảnh vật xung quanh làm cho ảnh hưởng, bọn chúng thật sự không giống những con vạt bình thường mà nàng vẫn thường thấy, trong đôi mắt nhỏ tí lóe lên một tia sáng quỷ dị, lộ ra vài phần giả dối và tàn ác.
Trọng Tử đã từng làm ăn mày cho nên những con vật này không khiến nàng quá sợ hãi, chỉ có điều bầu không khí quỷ dị, thê lương này thực sự khiến nàng khó có thể chịu đựng nổi. Nàng căng thẳng, nắm chặt Tinh Xán trong tay, thử thăm đò một cách cẩn thận, rồi từ từ tiến lên phía trước.
Đi qua màn sương mù dày đặc này lại đến màn sương mù dày đặc khác, nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất khó tìm được lối ra.
Trong lúc Trọng Tử cảm thấy nhụt chí, xa xa bỗng truyền đến tiếng nước chảy róc rách.
Đó là một dòng sông nhỏ, mặt sông rộng chừng ba trượng, không biết sâu cạn thế nào, bắc ngang qua sông là một cây cầu được làm tạm bợ bằng những tấm gỗ mảnh, bên kia sông là một bãi cát đen hun hút và lổn nhổn những khối đá trắng muốt, cỏ lau lá đen trải dài hai bên bờ, hoàn toàn không giống những dòng sông bình thường khác.
Nhưng có một điểm vô cùng đặc biệt, dòng chảy lưu động giữa con sông kia không có màu trong vắt như vốn dĩ mà là một dòng chất lỏng sền sệt nhuộm màu đỏ sậm.
Làn sóng đỏ như máu cuồn cuộn chảy, nổi lên rất nhiều vòng xoáy nho nhỏ, những bọt máu đỏ sủi lên, phát ra những tiếng ào ào vô cùng trầm thấp.
Trên bãi cát và những tảng đá ven bờ còn chất đống những khúc xương trắng hếu, không biết đó là xương của người hay của dã thú, chỉ biết cảnh tượng đó khiến ai nhìn vào cũng phải giật mình.
Trọng Tử nhìn thấy cảnh tượng này, mặt lập tức xanh lét, đờ đẫn đứng đó một lúc lâu, lồng ngực bỗng xuất hiện một cơn co thắt, cuối cùng, không thể kiềm chế được nữa, nàng xoay nguời nôn thốc nôn tháo, mắt hoa lên, cho tới khi phía trước chỉ còn là một mảng tối đen như mực, cảm giác ghê tởm suýt chút nữa khiến nàng ngất lịm.
Dòng sông máu! Vạn Kiếp cung quả thật là một địa ngục giữa trần gian!
Phải mau rời khỏi đây! Trọng Tử nghĩ vậy rồi nhanh chóng xoay người, bước lảo đảo, nghiêng ngả như chực ngã, nàng cứ thế chạy trên con đường mòn, mặc kệ mấy lần xô vào những vật cản trên đường.
Hồ nước đen, dốc đá đỏ, rừng cây cổ thụ, những con cóc to như miệng bát, những nhánh thảo diệp đung đưa giữa không trung như những xúc tu ma mãnh… tất cả dường như lọt hết vào tầm mắt nàng, toàn bộ cảnh vật đều toát lên vẻ cô quạnh đến đáng sợ, thậm chí còn mang theo cảm giác hoang đường, u ám và xơ xác, tiêu điều.
Không biết đã chạy được bao lâu rồi, có lẽ là do vận khí của nàng quá tốt, xa xa phía trước đã thấp thoáng xuất hiện một cổng thành cao lớn, nguy nga.
Cửa ra đây rồi! Trọng Tử quả thực cảm thấy vô cùng khó tin.
“Muốn chạy trốn ư? Ngươi không thoát nổi đâu!” Trên đỉnh đầu bỗng dưng truyền tới một thanh âm trầm lắng.
Giống như bị hắt cả một chậu nước lạnh như tuyết vào người, sự vui mừng tràn ngập trong lòng trước đó hoàn toàn biến mất, toàn thân Trọng Tử đông cứng lại, tay chân buốt giá, cả người như bị đóng đinh tại chỗ.
Hắn nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Trọng Tử, không hề gây ra một tiếng động nhỏ nào, mái tóc dài màu đỏ sậm nổi bật trên nền áo choàng đen, những hoa văn in trên đai lưng và cầu vai vô cùng hoàn mỹ và tinh tế.
Trọng Tử không tự chủ được, lùi về phía sau vài bước.
Những đường nét đẹp đẽ trên khuôn mặt ấy vô cùng quen thuộc với nàng, chỉ cần liếc mắt nhìn cũng để lại ấn tượng không bao giờ phai nhạt. Rất lâu về trước, gương mặt đó đã từng mỉm cười thương xót mà nói với nàng rằng, dù có tức giận đến mức độ nào cũng không thể làm tổn thương người khác. Từ đó trở đi, nàng luôn coi hắn là thần tiên ca ca tốt nhất trên đời, chính sự xuất hiện của hắn trong cuộc đời nhỏ bé này là nguồn động lực lớn lao nhất khiến nàng quyết tâm ngàn dặm xa xôi tìm đường lên Nam Hoa, một lòng mong bái nhập Tiên môn, từ đó gặp được sư phụ.
Không có hắn thì đã không có nàng của ngày hôm nay.
Nhưng chỉ trong vài năm ngắn ngủi, chiếc áo bào trắng đã biến thành màu đỏ rực kỳ dị, một thần tiên thanh danh lừng lẫy phút chốc đã biến thành Ma tôn người người sợ hãi và căm hận, duy chỉ có khuôn mặt đó là không thay đổi nhiều, vẫn giữ nguyên vẻ tuấn tú, trẻ đẹp như trước, nhưng đôi môi mỏng khẽ mím lại, để lộ vài phần lạnh lùng, hà khắc, còn nồng đượm mùi tà khí.
Hai chân hắn không hạm đất, bay bổng lướt đến trước mặt nàng.
Đối mặt với tình cảnh trước mắt, Trọng Tử trong cái khó ló cái khôn. “Đại ca! Đại ca! Là muội đây, huynh không nhớ muội sao? Năm đó ở Thương Châu… Tại sao huynh lại trở thành thế này, huynh có điều gì khổ tâm sao?”
Nàng từng là một kẻ ăn mày, thấu hiểu rằng bất kể lúc nào, giành được thiện cảm của đối phương nhất định không phải chuyện xấu. Nói ra những lời này, nửa muốn trấn tĩnh hắn, hòng gợi lại ký ức năm xưa của hắn, chưa biết chừng lúc đó hắn sẽ hạ thủ lưu tình; nửa còn lại xuất phát từ sự chân tình của Trọng Tử, nàng cũng muốn biết lý do vì sao hắn lại nhập ma, muốn biết rốt cuộc trận thảm sát năm đó có phải là do hắn gây ra hay không, nàng thật sự không thể tin được hắn thực sự là một người tàn nhẫn, bạc tình như những lời đồn đại bấy lâu nay.
Đáng tiếc, hắn nghe xong những lời này cũng không có bất cứ động thái gì, chỉ nhìn nàng chằm chằm, thậm chí ngay cả trong cặp mắt phượng ưu mỹ kia cũng không có lấy một tia gợn sóng.
Trọng Tử thấy lòng thấp thỏm không yên, gượng gạo nở một nụ cười, nói: “Đại ca, muội chính là con bé ăn mày năm xưa đây. Lúc đó, muội bị những tên ăn mày khác xúm vào ăn hiếp, chúng còn dọa chọc mù mắt muội, chính huynh đã cứu muội, huynh… nhớ ra chưa?”
Vẻ mặt hắn vẫn không hề thay đổi, chỉ có điều, lúc nghe nàng nói đến “con bé ăn mày năm xưa”, Trọng Tử thấy ánh mắt hắn sáng lên giây lát rồi lập tức bình thường trở lại.
Trọng Tử lập tức hiểu ra hắn biết nàng đang nói gì, liền vui mừng khôn xiết. “Đại ca, huynh nhớ ra muội rồi ư?”
Con ngươi màu đỏ sậm như thấp thoáng nét cười, hắn bỗng mở miệng: “Người mang trong mình sát khí trời sinh thực sự không nhiều lắm.”
Trọng Tử còn chưa kịp phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng đã không nghe theo sự điều khiển của bản thân mà há hốc ra, mấy ngón tay thon dài của người đang đứng trước mặt nàng đột nhiên bắn ra, một vật gì đó bỗng chui tọt vào miệng nàng, theo yết hầu nàng chui tọt xuống dạ dày.
“Huynh…” Nàng chưa kịp hỏi thành lời, cơ thể đã bắt đầu cảm nhận một sư thay đổi đang rục rịch chuyển mình ở bên trong.
Toàn thân đau nhức, cơn đau chạy dọc tim gan lan đến xương cốt, tựa như có ai đó đang cầm dao, từng chút, từng chút đục khoét cơ thể nàng rồi cứ thế xé thịt, róc xương.
Trọng Tử đau đến mức khom lưng, ngồi xổm xuống, ban đầu vẫn còn gắng gượng chịu đựng, nhưng đến lúc cơn đau càng lúc càng dữ dội hơn, rốt cuộc nàng cũng không chịu đựng nổi nữa, ngã xuống đất, lăn lộn, kêu la thảm thiết.
Ẩn sâu trong ánh mắt thấp thoáng nét cười kia là một tia hung dữ và lạnh lùng, hắn nhìn vào một bên chân của nàng. “Viên thuốc này là dành cho người trong Tiên môn các ngươi, tu hành càng lâu sẽ càng đau nhức, ngươi mới có cơ thể bán tiên, sau này tu thành tiên cốt rồi, sẽ càng cảm thấy đau đớn hơn.
Đáng lẽ phải sớm nhận ra điều này mới đúng, từ lâu hắn đã không còn là thần tiên mà là một tên Ma vương chính cống!
Trán Trọng Tử ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái xanh, đôi môi không có chút sắc hồng nào, ngón tay bấu chặt vào lớp bùn đất dưới thân, giãy giụa, muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng không đủ sức thốt nên lời.
“Muốn chạy trốn nữa không?” Hắn vô thưởng vô phạt “hừ” một tiếng, xoay người biến mất.
Hết cơn đau này đến cơn đau khác, lúc này Trọng Tử đã cảm nhận được sâu sắc cái gì là “sống không bằng chết”, nàng thở hổn hển, lăn lộn, co quắp, khóc nức nở, không biết hiệu lực của thuốc sẽ kéo dài bao lâu nữa, mãi cho đến lúc cắn bật máu môi thì nàng mới không còn đủ sức mà cử động thêm nữa.
Bị hành hạ không ngừng nghỉ, thần trí nàng dần trở nên mơ hồ.
Trong phút giây hoảng hốt, nàng ôm chặt cây Tinh Xán trong tay, miệng gọi: “Sư phụ…”
Nàng đã trở thành tội đồ của Nam Hoa phái, chàng đã vô cùng thất vọng và tức giận, sẽ còn tới cứu nàng sao? Có thể nào như thế không…
Lúc đó, trong Trọng Hoa cung, Lạc Âm Phàm ngồi ngay ngắn trước án, suy nghĩ của chàng cũng rất phức tạp, sau khi viết xong thư rồi nhìn linh hạc chuyển đi, chàng thuận tay cầm tách trà, chợt phát hiện nước trà trong tách đã nguội lạnh, nhất thời cười đau khổ.
Chẳng biết thói quen ấy có từ lúc nào, từ trước đến nay chàng chưa từng trải qua tình huống này, trước đây, mỗi khi trà đã nguội lạnh, sẽ luôn có người thay cho chàng một chén trà nóng, Trọng Hoa cung cũng chưa từng vắng vẻ và cô quạnh đến nhường này.
Ngồi nhắm mắt thư giãn trong chốc lát, rốt cuộc chàng vẫn phải đẩy toàn bộ thư từ sang một bên, đứng dậy, đi ra khỏi đại điện.
Ánh mắt không tự chủ, bất giác nhìn về phía dòng Tứ Hải, bản năng đã mách bảo chàng nơi đó còn có một người đang đứng đợi chàng, đợi chàng ra khỏi điện, đợi chàng quay trở về.
Nhưng giờ nơi đó chỉ còn mây trắng lững lờ trôi, không hề có bóng người nào.
Lạc Âm Phàm khẽ nhíu mày, cảm thấy vô cùng bất mãn với trạng thái tinh thần bất ổn của mình.
Vội vàng trục xuất nàng tới Côn Luân không phải là không có đạo lý, nhân lúc tin tức chưa truyền ra ngoài thì mau chóng lên đường rời đi vì muốn đề phòng những phát sinh ngoài ý muốn, ai ngờ Vạn Kiếp lại nhanh đến vậy, hắn đã cướp được nàng đi rồi, trong thiên hạ quả thực tồn tại những chuyện trùng hợp như vậy sao?
Lẽ nào gian tế của Ma tộc thực sự đang ở núi Nam Hoa này? Là Mộng Cơ thật sao?
Nhưng khả năng đó gần như là con số không. Lúc đệ tử Nam Hoa phái bái sư thì lai lịch, thân phận của chúng đều được điều tra rõ ràng, cho dù có người giả mạo cũng không đến mức lâu như vậy rồi mà vẫn chưa bị phát hiện, huống chi Vạn Kiếp ma cung từ lâu đã bị xóa bỏ, chỉ còn lại duy nhất một người là Vạn Kiếp.
Chẳng lẽ Vạn Kiếp luôn để mắt tới nàng? Dù sao thì hắn cũng đã biết nàng mang trong mình sát khí trời sinh rồi còn gì.
Một mình đi bắt cóc người ta, rốt cuộc hắn có chủ ý gì đây? Đây mới là chuyện khiến Lạc Âm Phàm lo lắng nhất. Mấy năm gần đây, hành tung của Vạn Kiếp vô cùng bí ẩn, điều tra đi điều tra lại, chàng phát hiện hắn cũng đang âm thầm tìm hiểu mọi chuyện của Tiên môn, cũng không hẳn giống những lời người ta đồn đại, hắn tựa hồ chỉ quan tâm tới Cung Khả Nhiên là vì đang muốn tìm hiểu cái gì đó. Dù sao, sức mạnh của hắn bây giờ cũng là do hấp thụ được ma khí tồn đọng trong Nghịch Luân kiếm, mà vừa khéo nàng và Nghịch Luân đều giống nhau, mang trong mình sát khí trời sinh, những hành động dị thường của hắn có mang lại rắc rối cho nàng không?
Sát khí trời sinh, tu tiên thì cũng dễ trở thành tà tiên, còn nhập ma thì dễ dàng thành Thiên ma.
Lúc này, trong lòng Trọng Tử chất chứa bao oan ức, buồn tủi, có thể nào vì vậy mà sinh lòng hận chàng không?
Trước bậc thềm đá, Lạc Âm Phàm đứng chắp tay, lẳng lặng nhìn bầu trời bên ngoài bức tường, thời gian trôi qua, ánh mắt chàng trở nên sáng lấp lánh.
Chỉ cần chàng còn ở lại đây một ngày, tuyệt đối sẽ không để cho nàng tiếp bước vết xe đổ ấy.
Nhưng nếu Trọng Tử quả thật…
Lạc Âm Phàm cả kinh, lập tức cười khổ, cũng không tỏ ra quá lo lắng, chí ít hiện tại, chàng vẫn còn tin tưởng vào phẩm chất của tiểu đồ đệ, tin tưởng nàng sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy, quan trọng hơn nữa là, chàng tin tưởng chính bản thân mình.
Có chàng ở đây, nàng tuyệt đối sẽ không bước đi trên con đường kia…
Đứa trẻ đó vô cùng lương thiện, mang nặng tình cảm, bị tình cảm đè nặng là một điểm yếu, điểm yếu đó đủ để ngăn cản nàng nhập ma.
Lần trước, ở thành Lâm Hòa, Vạn Kiếp đã có ý hạ thủ lưu tình nên tất nhiên lần này hắn cũng sẽ nương tình mà không động thủ với nàng. Biết rõ nàng sẽ không gặp chuyện gì quá nguy hiểm, nhưng dù sao đồ đệ mình cũng đang gặp chuyện không may, mà nàng còn là đồ đệ duy nhất của chàng, nếu nói chàng không hề lo lắng thì cũng không phải, ở bên nhau đã nhiều năm như vậy, sao chàng lại không nảy sinh tình cảm được chứ! Vả lại, trong thâm tâm Lạc Âm Phàm vẫn vô cùng áy náy vì chưa thực hiện được lời hứa với nàng.
Việc cần làm trước mắt là nghĩ cách cứu nàng thoát khỏi tay Vạn Kiếp nhưng xưa nay không ai biết Vạn Kiếp cung ở đâu, muốn cứu người đâu có dễ như vậy! Chính sự quan tâm này khiến tâm trí chàng rối bời, nhất thời không thể nghĩ ra biện pháp nào thích hợp.
Lạc Âm Phàm thở dài, xoay người đi vào trong đại điện.
Bên tai bỗng vang lên tiếng sấm nổ đùng đoàng, Trọng Tử lại một lần nữa khôi phục ý thức, là do những giọt nước mưa tí tách rơi xuống thức tỉnh nàng, những giọt nước lạnh lẽo thi nhau rơi xuống, thấm ướt cơ thể và khuôn mặt nàng, mưa ở đây không giống mưa ở bên ngoài mà nàng vẫn thường thấy, những giọt nước xối xả táp xuống, mang theo mùi vị vô cùng kỳ quái. Nàng mơ màng ngẩng đầu ngắm nhìn, bầu trời chỉ còn là một mảng đen kịt, vô cùng đáng sợ, ngay cả mình đã hôn mê bao lâu rồi nàng cũng không biết. Trải qua lần hành hạ này, Trọng Tử chỉ cảm thấy toàn thân kiệt sức, mệt mỏi rã rời, cả cơ thể trên dưới đều không còn chút sức lực nào, đau đớn, ê ẩm từng cơn, tựa như có ai đó đang mài dần mài mòn từng đốt xương trên người nàng.
Thế nhưng, trong nháy mắt, nàng dường như đã nhìn thấy quỷ, hét thất thanh rồi gắng sức bình sinh nhảy dựng lên.
Xung quanh bao trùm một màu đỏ rực. Màn mưa? Sương máu? Chiếc áo bào màu trắng mặc trên người giờ đã bị nhuộm thành một màu đỏ rực, khắp nơi lan tỏa mùi tanh của máu tươi.
Bỗng nhiên, một tia chớp đỏ như máu từ trên đỉnh đầu xẹt ngang bầu trời, một tiếng sấm thê lương rền vang.
Cả người Trọng Tử run rẩy, vừa sợ vừa cảm thấy ghê tởm, buồn nôn, khuôn mặt nhổ nhắn tái mét, chạy bán sống bán chết trong màn mưa máu đang xối xả trút xuống, mong muốn tìm một nơi ẩn náu, không biết nàng đã chạy qua bao nhiêu con đường, không biết nàng đã vấp ngã bao nhiêu lần, không biết trên người nàng giờ đây đã có bao nhiêu vết thương.
Cơn mưa máu vẫn không ngừng rơi xuống, có muốn tránh cũng không được, Trọng Tử vô cùng tuyệt vọng.
Bước chân chậm dần, cuối cùng nàng dừng lại, khắp đầu tóc, cơ thể toàn là những giọt máu tươi, nàng chán nản, quỳ rạp xuống mặt đất.
Sư phụ đâu rồi? Sư phụ không tin nàng, thực sự không quan tâm tới nàng nữa sao? Tại sao giờ này vẫn chưa thấy người tới cứu nàng…
“Vì sao…” Tiếng lầm bầm bị gió thổi tạt đi mất.
Rõ ràng nàng đã vô cùng cẩn thận, vì sao vẫn phạm sai lầm? Vì sao ông trời lại nỡ đối xử với nàng như vậy? Vì sao đến sư phụ cũng không chịu tin tưởng nàng? Sát khí trời sinh, sớm muộn gì cũng nhập ma, lẽ nào đây thật sự là vận mệnh nàng phải gánh chịu?
Vô vàn nỗi tủi nhục và đau xót ồ ạt xâm nhập vào trí não rồi lan xuống trái tim, nước mắt nàng cứ thế trào ra, đan xen với những vệt máu đỏ sẫm in hằn trên gương mặt nhỏ nhắn của nàng, tạo thành một thể hòa hợp, không phân biệt được đâu là máu, đâu là nước mắt nữa.
“Tại sao?” Nàng quỳ rạp trên mặt đất, khóc rống lên, miệng không ngừng hét lên câu hỏi này.
Sát khí quanh người nàng không còn bất cứ sự khống chế nào nữa, tự do tràn ra, tầng tầng lớp lớp bao bọc cơ thể nàng, mùi máu tươi cũng theo đó mà trở nên nồng nặc hơn.
Trong cơn mưa vần vũ không ngớt ấy, một cảm giác ấm áp như có như không từ lòng bàn tay truyền tới, hóa ra đó là Tinh Xán.
Trong chớp mắt, nàng lấy lại sự bình tĩnh và thanh thản, trong đầu thoáng hiện vô số những câu chuyện cũ, Trọng Tử hoàn hồn trở lại, hận một nỗi không thể tự tay giết chết chính mình – nàng đang nghĩ cái gì vậy? Tại sao nàng có thể không tin tưởng sư phụ! Người chẳng qua chỉ không biết chân tướng sự việc, vì muốn làm gương cho các đệ tử trên dưới Nam Hoa nên mới phạt nàng nặng như vậy. Nàng là đồ đệ duy nhất của người, chính miệng người đã hứa sẽ bảo vệ nàng, cho dù có nói thế nào, người vẫn giữ lập trường của mình. Tìm được cổng ra vào Vạn Kiếp cung không dễ dàng gì, bây giờ ắt hẳn người đang thất vọng lắm.
Cho dù phải chịu nhiều sự hành hạ, giày vò hơn nữa, nàng cũng nhất định phải sống tiếp! Chỉ cần tiếp tục sống, một ngày nào đó nàng sẽ quay trở lại Tử Trúc phong, lúc ấy sư phụ sẽ tha thứ cho nàng.
Thu hết sát khí lại, Trọng Tử cố gắng đứng lên, bước chân xiêu vẹo, lảo đảo tiến về phía trước.
Cuối cùng, giữa màn sương mù dày đặc, mơ hồ hiện ra một tòa điện to lớn như một con quái vật gớm ghiếc, trong đó dường như còn có ánh lửa lập lòe, tiến đến gần hơn mới phát hiện đó là một cung điện được làm bằng những khối đá đen cao chọc trời, sừng sũng, oai phong tọa giữa nền đất bằng phẳng, phía sau tòa điện là những tia chớp rạch ngang bầu trời, nổi bật trên nền mây đen vần vũ, mọi cảnh vật nơi đây đều nguy nga, tráng lệ, không biết là thật hay chỉ là ảo giác.
Không kịp suy nghĩ thêm nữa, Trọng Tử bước thật nhanh về phía cung điện đó.
Mỗi bậc thềm đá đều cao đến đầu gối, trên bậc thềm đặt khoảng mười cây trụ đá đen lớn, hai người ôm mới vừa, trong điện rộng vô cùng, ước chừng có thể chứa được hàng nghìn người, toàn bộ sàn điện được lát bằng một loại đá đen đặc biệt, sáng loáng hầu như có thể soi gương được. Nhìn quanh một lượt, toàn bộ đại điện giống như một cái đầm chết chóc với những dòng nước đen âm trầm chảy trôi, tỏa hơi lạnh cắt da cắt thịt, hoặc như một cái vực sâu không thấy đáy, khiến kẻ khác lo sợ, không dám bước xuống.
Trọng Tử đứng ở cửa, xoay người nhìn cơn mưa máu vẫn ùn ùn kéo đến bên ngoài cửa điện, nàng cắn răng, cố gom hết lòng can đảm, bước vào bên trong điện.
Trong điện tịnh không một bóng người, tiếng bước chân in trên nền đá phát ra những âm thanh rõ ràng, liền mạch, trên mặt sàn đá đen láng bóng phản chiếu bóng người, có cảm giác bồng bềnh như đang đi trên mặt nước, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đáy sâu muôn trượng, khiến người ta kinh hồn, bạt vía.
Trong lúc cảm thấy vừa lạnh vừa sợ, người ta luôn hướng tới những nơi phát ra ánh sáng ấm áp. Trọng Tử hướng thẳng về phía trước mà đi, chỉ vì ở đó có một ngọn lửa lớn đang cháy bập bùng, tự do nhảy múa vũ khúc của lửa, nhưng khi nàng bước tới gần, nhìn rõ vật đó là thứ gì thì ngay lập tức, mặt nàng cắt không còn một giọt máu.
Hỏa xà! [1]
[1] Hỏa xà: rắn lửa.
Trọng Tử mở to mắt, cố gắng định thần, trấn tĩnh lại.
Đó không hẳn là hỏa xà, mà là một đoạn thân của một cây mây đỏ khổng lồ trườn quanh mặt đất giống như một con rắn đang thủ thế. Nàng từng nghe sư phụ nói rằng ma giới chuyên trồng một loại cây có tên là Xích Xà Đằng, đốt nó để lấy ánh sáng, chúng thường tỏa ra ánh sáng màu đỏ rực như những đốm lửa, một đoạn ngắn có thể dùng được một năm rưỡi, có lẽ đây chính là loại cây này.
Ánh lửa hừng hực chiếu sáng mang đến cảm giác ấm áp hiếm có, trạng thái căng thẳng của Trọng Tử dần tan biến, Trọng Tử dựa vào một cây cột, mệt mỏi rã rời, chậm rãi ngồi bệt xuống đất, bỗng ánh mắt nàng vô tình bị hút về phía một thanh kiếm treo trên vách tường đối diện.
Trong đại điện, ngoại trừ ánh lửa ra thì đó là vật khiến người khác phải chú ý nhất.
Hình dáng của thanh kiếm đẹp kỳ lạ, treo thật cao trên vách tường đá đen láng bóng, toàn thân nó nhuốm một màu đỏ sậm, giờ phút này, dưới ánh lửa lập lòe, thanh kiếm càng thêm tiên diễm, bắt mắt vô cùng, trên bề mặt của nó dường như có một luồng ánh sáng chói chang đang lưu động.
Nó được làm bằng gỗ, thoạt nhìn đã có cảm giác vô cùng quen thuộc! Lẽ nào…
Trọng Tử hít vào một luồng khí lạnh buốt, trái tim như muốn nhảy dựng lên, cơ hồ muốn chui ra khỏi cuống họng, miệng Trọng Tử há hốc, sợ hãi đến độ suýt chút nữa là kêu lên thành tiếng.
Thanh kiếm này và Thiên ma lệnh chắc chắn được đúc từ một chất liệu, không cần phải suy đoán, đây chính là Ma kiếm mà Nghịch Luân đã phong ấn một nửa ma lực trên đó như trong tuyền thuyết - Nghịch Luân kiếm! Tiên môn và Cửu U ma cung đều muốn giành lấy nó, nhưng quả nhiên thanh kiếm này đã rơi vào tay Vạn Kiếp, kẻ cắp Nghịch Luân kiếm năm đó chính là hắn.
Nàng nhấc chân lên, nhưng không phải tiến về phía trước mà lùi về phía sau hai bước.
Bên tường đối diện có một chiếc giường bằng đá đen vô cùng rộng lớn, trên chiếc giường đó quả nhiên có một bóng người.
Hắn đang nằm ngửa, tĩnh lặng trên chiếc giường đá, dưới hai hàng chân mày nhíu chặt, cặp mắt phượng đang khép, tựa hồ đang say ngủ, vì bộ đồ trên người hắn cũng là màu đen, trùng với màu sàn đá và bức tường nên vừa rồi nàng mới sơ ý không phát hiện ra hắn đang ở đây.
Đây là chỗ ở của hắn ư? Trọng Tử vạn vạn lần không ngờ trời xui đất khiến thế nào mà nàng lại tự mình xông vào đây. Nghĩ lại cơn đau thấu xương khó có thể chịu được ban nãy, nàng chỉ cảm thấy sợ hãi tột cùng, vội nhẹ nhàng xoay người, định chạy trốn ra ngoài, thế nhưng, sau khi bước được vài bước, nàng bắt đầu do dự.
“Cuối cùng ngươi cũng tới rồi.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên, hắn đã thần không biết quỷ không hay đứng ở ngay sát phía sau nàng từ lúc nào.
Trọng Tử cả kinh, nhảy dựng lên.
“Muốn ở lại đây ư?”
“Ta… sợ máu.”
“Sợ?” hắn lặp lại câu nói của nàng một lần, ngón tay lạnh như băng khẽ nâng cằm nàng lên. “Ngươi phải tập làm quen đi!”
Liên tiếp bị hù dọa, Trọng Tử hoảng sợ đến mức không thở nổi, cả người bủn rủn muốn gục xuống, cuối cùng không kìm được, kêu lên. “Tại sao ta phải tập làm quen chứ? Ta không muốn ở lại chỗ này, ta muốn ra ngoài! Đây không phải là nơi con người có thể ở!” Bây giờ nàng mới thấu hiểu cảm giác của Cung Khả Nhiên. Chẳng trách Cung Khả Nhiên lại hận hắn đến vậy, bất luận là cô nương nào cũng sẽ không bằng lòng ở lại một nơi thế này, trải qua cuộc sống thế này, lại còn bị hắn quấy rầy, quả là một việc vô cùng kinh khủng.
“Lâu lắm rồi chỉ có mình ta sống ở nơi này, ngươi có thể tới đây, lẽ ra phải thấy vinh hạnh mới đúng chứ!”
“Chính ngươi đã biến nơi này thành như vậy, chẳng trách Cung tiên tử ghét ngươi đến thế, đồ đáng ghét!”
Vừa dứt lời, Trọng Tử lập tức hối hận, hoảng sợ nhìn hắn chằm chằm.
Nhưng không ngờ, Vạn Kiếp không hề tức giận. “Đáng ghét sao? Nhưng ngươi muốn trốn cũng không thoát được đâu.”
Trọng Tử cảm thấy vô cùng lo lắng, tự hỏi ý nghĩ sâu xa trong lời nói của hắn là gì, run rẩy nói: “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Ta bây giờ đã là tội đồ của Nam Hoa, phải tới núi Côn Luân chịu phạt, ta có lợi ích gì cho ngươi đâu?”
Hắn cúi xuống, một lọn tóc đỏ bay phất phơ trước mắt nàng: “Bản tọa giúp ngươi thoát khỏi hình phạt băng tỏa, như thế chẳng phải tốt hơn sao?”
“Không cần lòng tốt của ngươi, ta…” Nói được nửa chừng, Trọng Tử chợt nhớ tới điều gì đó. “Chuyện ta bị phạt tới Côn Luân, tại sao ngươi lại biết nhanh như vậy, chẳng lẽ người hãm hại ta là… Không, không thể nào, xa như vậy, ngươi làm sao có thể thông qua giấc mộng mà khống chế, điều khiển ta? Có người đã mật báo cho ngươi? Là ai đã bày mưu hãm hại ta?”
Vạn Kiếp vươn tay, tóm chặt chiếc cổ mảnh khảnh của nàng.
Trọng Tử nhắm chặt mắt lại theo bản năng.
Hồi lâu sau, bàn tay kia vẫn giữ nguyên tư thế đó, không siết chặt thêm chút nào.
“Là ai, ngươi không biết sao?”
“Ngươi cũng không biết ư? Không phải y đã báo tin cho ngươi sao?” Sự tình nằm ngoài dự liệu của Trọng Tử, nàng kinh ngạc, trợn tròn mắt, thấy hắn không phản ứng gì, nàng càng thêm ngạc nhiên và nghi ngờ. “Vậy ngươi bắt cóc ta để làm cái gì? Muốn uy hiếp sư phụ ta ư?”
Ánh mắt Vạn Kiếp sáng lên, không tỏ rõ thái độ gì.
Lần tới Côn Luân này, tin tức vẫn chưa được truyền ra, và lại, nàng và bọn Văn Linh Chi còn cấp tốc lên đường, ngoại trừ đệ tử phái Nam Hoa thì chỉ có các đệ tử Tiên môn trấn thủ các thành dọc đường là biết. Trọng Tử càng nghĩ càng cảm thấy mơ hồ, thất thanh nói: “Y nhất định là người của Tiên môn, y muốn ngươi ra tay là vì lúc này y không thể lộ diện! Tại sao y lại muốn giúp ta? Lẽ nào người hãm hại ta không phải là y?”
Vạn Kiếp vẫn giữ im lặng, không nói lời nào.
Trọng Tử nói: “Nếu ngươi không biết y, tại sao lại nghe lời y? Ngươi không phải Ma tôn mạnh nhất ma giới sao, chẳng lẽ có kẻ còn lợi hại hơn ngươi?”
Tưởng rằng lần này Vạn Kiếp cũng sẽ không thèm trả lời, vậy mà hắn lại lạnh lùng lên tiếng: “Pháp lực cao hơn bản tọa, e là cả lục giới này không có người thứ hai.”
Người duy nhất mạnh hơn hắn đương nhiên là Lạc Âm Phàm. Trọng Tử mơ hồ hiểu ra điều gì đó, nói: “Kẻ đó đã dùng Cung tiên tử để uy hiếp ngươi! Mặc dù ngươi không hề biết y là ai nhưng vẫn buộc phải nghe lời y, đúng không?”
Vạn Kiếp lại không trả lời.
Trọng Tử toát mồ hôi lạnh, nói: “Chẳng trách lần trước ngươi có thể cứu Cung tiên tử rời khỏi núi Côn Luân, quả nhiên là có người đứng sau trợ giúp, tiết lộ con đường tắt dẫn tới Côn Luân cho ngươi!”
Kẻ đó đang ở Tiên môn, lại lợi dụng Cung Khả Nhiên để âm thầm uy hiếp Ma tôn Vạn Kiếp, mục đích của y chắc chắn không trong sáng chút nào. Quan trọng hơn cả, y luôn ẩn nấp trong bóng tối, người khác tuyệt nhiên không hề biết y sẽ làm gì, lúc nào thì ra tay tiếp. Y ngăn cản mình tới Côn Luân, rốt cuộc là có ý ác hay ý thiện đây? Liệu y có hãm hại sư phụ hay không!
Trọng Tử càng nghĩ càng kinh hãi, xoay người chạy đi. “Ta muốn ra ngoài!”
Vạn Kiếp giơ tay lên, túm chặt nàng, lôi nàng về trước mặt mình. “Muốn đi báo tin sao? Bọn họ sẽ không tin ngươi nữa đâu. Lạc Âm Phàm là sư phụ của ngươi, Nam Hoa thiên tôn đã truyền lại cho hắn chức tiên minh thủ tọa, hắn muốn bao che cho ngươi cũng dễ như trở bàn tay, nhưng lần này hắn không những không bao che cho ngươi, còn phạt ngươi tới Côn Luân chịu hình, ngươi còn muốn bênh vực hắn làm gì?”
Trọng Tử ngây người, nói: “Sư phụ… đó là… có người hãm hại ta, sư phụ không hề biết chuyện này.”
Vạn Kiếp nói: “Là hắn không tin tưởng ngươi.”
Trọng Tử quay mặt đi. “Người đã là tiên minh thủ tọa thì càng không thể vì tình riêng mà làm chuyện trái với đạo lý, lần này là do có người cố ý hãm hại ta, sau này, lúc người biết ta bị oan, nhất định sẽ đến đón ta về.”
“Sát khí trời sinh, không ai có thể giúp ngươi, chỉ có bản tọa thôi.”
“Ta không cần ngươi quan tâm.”
“Hừ!” Luồng sát khí trong con ngươi màu đỏ sậm đột nhiên lóe lên, rồi lại nhanh chóng biến mất, tựa hồ hắn đang lo lắng chuyện gì đó.
Trong lòng Trọng Tử vô cùng sợ hãi, liền mềm mỏng nói: “Ngươi thả ta về, ta sẽ bảo sư phụ giúp ngươi truy tìm gã kia.”
“Chuyện của bản tọa, không cần ngươi nhúng tay vào.” Rồi hắn nhanh chóng nhét vào miệng nàng một viên thuốc có vị thơm mát.
“Cái này… là gì vậy?”
Câu hỏi trở nên dư thừa vì cơn đau đớn như xé toạc tâm can lập tức lan khắp cơ thể, Trọng Tử vô cùng kinh hãi nhìn cánh tay trái của mình, từng tấc da như nứt ra, tựa như có ai đó đang gồng mình xé toạc, lộ cả thịt, máu tươi bắn tung tóe.
“A…” Trọng Tử hét lên một tiếng đinh tai nhức óc.
Vạn Kiếp buông nàng ra, lại quay về chiếc giường đá đen, nằm xuống, mặc nàng lăn lộn trên mặt đất, kêu la cầu cứu.
Thấm thoắt đã hai tháng trôi qua. Trọng Tử dần quen với Vạn Kiếp cung, nhìn thấy những bộ xương trắng hếu bên bờ sông máu, trong lòng vẫn dâng lên nỗi sợ hãi nhưng không còn khiếp đảm như lần đầu tiên nữa. Vạn Kiếp quả nhiên không có ý định làm hại tính mạng nàng, mỗi lần tỉnh lại sau cơn hôn mê, mọi vết thương trên người nàng đều biến mất, không lưu lại chút dấu tích, tựa như đó chỉ là một cơn ác mộng.
Tính cách của Ma tôn Vạn Kiếp quả thực không khác mấy so với lời đồn, hắn rất hung ác và vô tình.
Mỗi khi bị cơn đau hành hạ đến mức không chịu nổi, Trọng Tử lại nghĩ đến cái chết, nhưng cuối cùng nàng vẫn chống chọi được.
Ngày ngày nhìn thấy Vạn Kiếp nhưng khoảng thời gian hắn tỉnh táo lại rất ít, trong một ngày, hắn dành tới mười canh giờ để ngủ, tựa hồ lúc nào cũng mệt mỏi. Dĩ nhiên, cách mấy ngày hắn lại ra ngoài một chuyến, còn hắn đi đâu, làm gì, Trọng Tử không hề hay biết. Trong thời gian hắn đi vắng, nhân lúc ở một mình, Trọng Tử đã từng thử tìm cách chạy trốn nhưng kết quả thế nào không cần phải nói. Lúc này, đến trốn tránh hắn còn không kịp, nào dám hỏi gì nhiều, song nàng cũng lén đoán được là hắn ra ngoài để đi gặp Cung tiên tử.
Trọng Tử không mấy để tâm tới những chuyện đó, điều nàng quan tâm nhiều hơn chính là thanh kiếm Nghịch Luân đang treo trên điện kia.
Theo lý mà nói, thanh kiếm này và Thiên ma lệnh đều là những di vật của Ma tôn Nghịch Luân, có lẽ do trong người nàng có sát khí trời sinh nên mỗi khi nhìn thấy Thiên ma lệnh, nàng đều gặp phải những chuyện vô cùng kỳ quái, lần này nàng bị phạt đến núi Côn Luân cũng là do nó làm hại, nhưng khi đối mặt với thanh Nghịch Luân kiếm chứa đựng ma lực đáng sợ mà người ta vẫn luôn đồn đại này thì nàng tuyệt nhiên không có cảm giác gì khiến nàng hơi bất ngờ.
Tiên môn luôn một lòng muốn tịnh hóa thanh kiếm này, loại trừ mọi mối hiểm họa, nếu nàng có thể đem nó ra ngoài, lấy công chuộc tội, mọi người nhất định sẽ tha thứ cho nàng, nàng cũng không cần phải xa sư phụ để đến núi Côn Luân chịu phạt nữa.
Không chỉ một lần có suy nghĩ như vậy nhưng cuối cùng Trọng Tử vẫn phải lắc đầu thất vọng. Việc này quá mạo hiểm với nàng. Tình cảnh của nàng không ổn chút nào, có thể lúc này chưa nguy hiểm đến tính mạng nhưng nếu bị Vạn Kiếp phát hiện nàng ăn trộm cây kiếm, khó có thể đoán trước việc gì sẽ xảy ra, huống chi Vạn Kiếp đã lập kết giới ở cổng ra vào, muốn mang kiếm trốn thoát e là không thể.
Phía sau bỗng vang lên tiếng bước chân.
Biết là hắn đã về, Trọng Tử vội vàng đứng lên, núp vào một góc.