← Quay lại trang sách

Chương 23 Vong nguyệt

Trong đại điện được xây bằng đá đen, Trọng Tử dần hồi tỉnh, sự đau đớn tột cùng không gì sánh nổi đã hoàn toàn biến mất, cảm giác dính nhớp trên người cũng không còn nữa, thay vào đó là sự khoan khoái, thư thái đến kỳ lạ. Nàng mở to mắt, ngước nhìn trần đại điện cao cao. Giơ tay lên, ống tay áo cáu đen, bẩn thỉu đã trắng tinh tự lúc nào, giống như nàng vừa trải qua một giấc mơ dài vậy. Điều làm Trọng Tử ngạc nhiên hơn nữa là, nàng không còn co rúc vào một xó như thường ngày mà nghiễm nhiên nằm trên chiếc giường bằng đá đen rộng lớn. Trong điện chỉ có duy nhất chiếc giường này thôi! Xoay mặt qua, chợt thấy bóng người đang đứng bên cạnh giường, Trọng Tử sợ hãi, nhắm chặt mắt lại.

Vạn Kiếp phát hiện ra nàng đã tỉnh, liền cất giọng khàn khàn: “Đứng dậy đi!”

Trọng Tử vẫn nằm im.

“Đứng dậy!” Giọng nói lạnh lùng lại cất lên.

Mọi khổ cực, bất hạnh đều trải qua hết rồi, chỉ thiếu cái chết nữa thôi, Trọng Tử khóc, nói: “Người bắt Mẫn sư tỷ và Vân Anh để lấy máu tu luyện, chi bằng giết luôn cả ta đi!”

“Ta dạy ngươi một bài học như thế còn chưa đủ sao?”

“Cho dù người có cho ta uống nhiều độc dược hơn nữa, ta cũng không sợ, người muốn làm gì thì làm!”

“Ngươi muốn chết sao?” Vạn Kiếp có vẻ tức giận.

Trọng Tử rốt cuộc cũng chỉ là một thiếu nữ mới lớn, trải qua bao phen bị hành hạ, tra tấn, trong người nàng giờ toàn chất kịch độc, lại nghĩ tới việc không cứu được Mẫn Tố Thu và Vân Anh, ngay cả bản thân mình cũng vĩnh viễn không thể thoát khỏi chỗ này, không còn được gặp sư phụ nữa, trái tim nàng cũng hóa thành tro bụi. Mặt trắng bệch, nàng khóc lóc thảm thương. “Có sống cũng bị người hành hạ, tra tấn, chi bằng chết đi còn hơn.”

Đại điện bỗng chìm vào tĩnh lặng.

“Ta sẽ không hành hạ, tra tấn ngươi nữa.” Bên tai, tiếng bước chân càng lúc càng xa.

Trọng Tử nghẹn ngào, xác định lại lần nữa rằng mình không nghe nhầm mới lặng lẽ mở mắt ra. Thấy hắn quả nhiên đã đi, nàng vội lau khô nước mắt, đứng trên chiếc giường đá nhìn ngó rồi cầm theo Tinh Xán, nhanh chóng chạy ra khỏi đại điện.

Ngoài điện không hề có bóng dáng của Mẫn Tố Thu và Vân Anh! Lẽ nào bọn họ đã bị… Trọng Tử bất giác cảm thấy trái tim mình chùng hẳn xuống. Chạy quanh điện tìm kiếm mấy vòng nhưng vẫn không thấy họ đâu, nàng hoảng hốt, lớn tiếng gọi tên họ, thậm chí còn lấy hết can đảm đi dọc bờ sông máu, tìm kiếm trên những bộ xương trắng ởn nửa ngày liền. Sau đó, không còn giữ nổi bình tĩnh, nàng chạy khắp Vạn Kiếp cung, cuối cùng cũng thấy hắn đang đứng ở cổng chính.

Trong làn mây đen vần vũ, mái tóc dài màu đỏ sậm tung bay trong gió, hắn đang đứng quay lưng về phía Trọng Tử, cao cao tại thượng giữa những đám mây. Trọng Tử lớn tiếng gọi: “Đại thúc, Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu rồi?”

Vạn Kiếp đương nhiên không thèm để ý đến nàng. Trọng Tử tức giận, ngự trượng bay đến bên cạnh hắn. “Đại thúc, Mẫn sư tỷ và Vân Anh đâu? Người đã làm gì họ rồi?”

Cảm thấy phiền phức vì nàng quá ồn ào, Vạn Kiếp quay sang, trong con ngươi màu đỏ sậm ánh lên tia nhìn lạnh lùng.

Trọng Tử kêu lên: “Người đã nói không hành hạ, tra tấn ta nữa! Chính người đã nói như vậy!”

Vạn Kiếp nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Hắn không hề động thủ mà đã tha mạng cho Mẫn Tố Thu và Vân Anh. “Họ đi rồi!”

Trọng Tử sững người trong giây lát, cuối cùng hiểu ra, vui mừng khôn xiết. Trước sau gì hắn vẫn là vị thần tiên ca ca tốt bụng năm đó, dẫu có lầm đường lạc lối thì cũng không đến mức mất hết lương tri như người ta đồn đại. Nàng kéo kéo ống tay áo của hắn. “Đại thúc, vết thương của người đã khỏi hẳn chưa?”

Vạn Kiếp không trả lời. Trọng Tử cũng không thèm để ý tới hắn nữa, ngồi xuống một đám mây, lẩm bẩm: “Người nói xem, vì sao kẻ kia lại ngăn cản ta tới Côn Luân… Tại sao y lại có ý giúp ta? Chẳng lẽ người hãm hại ta trong giấc mộng không phải là y?”

Vạn Kiếp cười nhạt. “Ngăn cản ngươi tới Côn Luân là có ý muốn giúp ngươi hay sao?”

“Vậy tại sao y…” Đang nói, Trọng Tử chợt tỉnh ngộ, hoảng hốt nói tiếp: “Y không để ta tới Côn Luân là vì giữ ta lại chắc chắn sẽ có lợi cho y sao? Huyết chú đó là do y cố tình lợi dụng ta để giải phong ấn cho Thiên ma lệnh! Nếu ta phải tới Côn Luân thụ hình một trăm năm, y nhất định sẽ không chờ đợi được lâu như vậy!”

Việc này quả thật vô cùng đáng sợ! Trọng Tử hết sức căng thẳng nhưng cẩn thận suy xét lại một lượt thì vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn. “Thiên ma lệnh do chính tay Ma tôn Nghịch Luân dùng cấm thuật để phong ấn, chỉ có huyết thân của hắn mới giải được, cho dù ta có sát khí trời sinh thì cũng chẳng làm được gì, hơn nữa y đã dùng Mộng yểm để điều khiển ta nhưng ta cũng đâu giúp được y.”

Phát hiện thần sắc Vạn Kiếp có vẻ dị thường, nàng vội dò hỏi: “Lẽ nào trong chuyện này có nội tình gì chăng? Đại thúc có biết không?”

Ánh mắt vô cùng phức tạp, Vạn Kiếp đáp: “Có một số chuyện, một khi đã cố tình nhằm vào ngươi thì ngươi có tránh cũng không thoát.”

Trọng Tử nói: “Cho dù ta có thể giải được phong ấn, ta cũng không bao giờ để y đạt được mục đích.”

“Ngươi vốn có sát khí trời sinh, nếu nhập ma đạo mà tu hành, tương lai ắt sẽ lập nên nghiệp lớn.”

“Ta không bao giờ nhập ma đạo.”

Vạn Kiếp không để ý tới nàng nữa.

Trọng Tử nhìn hắn, lòng ngổn ngang trăm mối và đầy nghi hoặc. Thân là Ma tôn hùng mạnh nhất ma giới, pháp lực vô biên, vậy mà vẫn bị người khác ỷ vào thế lực để uy hiếp, ma cung bị xóa bỏ, đến Cung tiên tử chung tình là thế cũng tức giận rời xa hắn, như vậy, năm đó hắn đánh cắp Ma kiếm, giết chết ba nghìn đệ tử Tiên môn, rốt cuộc có ích lợi gì kia chứ?

Nhớ tới mục đích của kẻ đứng sau giật dây, nàng kinh hãi đến tột độ. Lần này nàng đã bị hãm hại đến mức thảm thương, nếu tiếp tục ở lại Nam Hoa, không biết kẻ đó còn giở những thủ đoạn gì nữa. So với việc tạo cơ hội cho y tính kế khiến sư phụ hiểu lầm thì ở lại Vạn Kiếp cung một thời gian vẫn là giải pháp an toàn nhất. Nhưng bất luận thế nào, nàng nhất định phải nghĩ cách báo tin cho sư phụ, nhắc nhở sư phụ phải đề phòng hơn mới được…

Trong lúc đó, bên ngoài ma cung cũng xảy ra không ít chuyện kỳ lạ. Nửa năm trước, trên ngọn núi Thanh Trường gần Côn Luân phái bỗng xuất hiện một phái có tên là Phù Sinh, trong khoảng thời gian ngắn đã thu nạp được hai, ba trăm đệ tử, thuật pháp hết sức kỳ lạ, không giống bất kỳ môn phái nào trong Tiên môn. Từ khi có họ, cuộc sống của bách tính ở các thôn trấn xung quanh luôn được che chở, bảo vệ khỏi sự quấy rối của Ma tộc. Chẳng mấy chốc, danh tiếng của Phù Sinh phái lan khắp núi Thanh Trường.

Chưởng giáo của Phù Sinh phái chính là vị đạo trưởng đã từng dẫn các đệ tử đánh đuổi Dục Ma – Hải Sinh đạo trưởng. Ngày đó, chỉ vì muốn tìm cho mình một con đường tu hành chính đạo mà ông ngày đêm ôm sầu não. May mắn được Lạc Âm Phàm chỉ bảo, ông đã thoát khỏi mê muội, tháo gỡ được mọi khúc mắc trong lòng, tu vi tiến bộ rất nhanh. Sau đó, ông kết hợp thuật pháp của hai phái Kiếm tiên và Chú tiên để tu luyện, tạo ra một thuật pháp hoàn toàn mới, từ ngày khai tông lập phái đến nay cũng đã có chút danh tiếng và thành tựu. Vì việc này mà Hải Sinh đạo trưởng vô cùng cảm kích và tôn kính Lạc Âm Phàm. Lần này, biết tin chàng sẽ tới, ông đã dẫn đầu các đệ tử đứng chờ sẵn, đích thân nghênh đón mọi người vào điện.

Lạc Âm Phàm cùng Mẫn Vân Trung được ngồi ở ghế trên.

Thì ra cả nhà đại ca và đại tẩu của Mẫn Vân Trung đã bỏ mạng trong đại nạn Nghịch Luân năm đó, chỉ để lại cho ông ta đứa cháu gái duy nhất này, nghe nói con bé bị Vạn Kiếp bắt đi, Mẫn Vân Trung vừa sốt ruột vừa tức giận, vội dẫn theo Mộ Ngọc, Văn Linh Chi cùng vài đệ tử khác tới đây nghĩ cách cứu viện.

Mới ngồi xuống chưa được bao lâu, bên ngoài đã báo chưởng giáo Ngọc Hư Tử của phái Côn Luân và các sư đệ đã đến, ngoài ra còn có các vị chưởng giáo của ba phái Thành Chân, Thiên Sơn và Kim Linh, mọi người lập tức đứng dậy nghênh tiếp, khách sáo thăm hỏi nhau vài câu, không khí rất náo nhiệt. Vì có quá nhiều người nên cả đại điện rộng rãi trở nên vô cùng chật chội, nhiều đệ tử hậu bối buộc phải đứng bên cạnh sư phụ của mình.

Hải Sinh đạo trưởng hổ thẹn nói: “Nơi này còn đơn sơ, chư vị…”

Chưởng phái Côn Luân – Ngọc Hư Tử là một vị trung niên chừng năm mươi tuổi, râu tóc vẫn đen như mực, nghe vậy thì cười nói: “Quấy rầy chưởng giáo thanh tu, không bị quở trách là tốt lắm rồi, chưởng giáo còn nói những lời khách sáo đó làm gì!” [1]

[1] Tu luyện một cách thanh tịnh.

Hải Sinh đạo trưởng cũng cười theo.

Mẫn Vân Trung nói: “Vì chuyện của vãn bối mà làm phiền tới các vị, thật vô cùng áy náy.”

Các vị chưởng môn đồng thanh nói: “Tiên tôn khách khí rồi!”

Ngọc Hư Tử nghiêm mặt, nói: “Chắc chắn Trọng Hoa tôn giả đã có sự sắp xếp, đệ tử phái Côn Luân chúng ta mặc dù ngu dốt nhưng chắc vẫn giúp ích được ngài, xin tôn giả cứ việc phân phó.”

Các vị chưởng môn đều gật đầu tán thành.

Lạc Âm Phàm cũng không chối từ, nói: “Thứ nhất là vì tiểu bối, thứ hai là vì Nghịch Luân kiếm mất tích đã lâu, cần phải nhanh chóng thu hồi để tịnh hóa. Trước kia chúng ta đã khuyên giải Vạn Kiếp nhiều lần nhưng hắn nhất quyết không chịu giao nộp, lần này chỉ còn cách bày sát trận để uy hiếp hắn, Cung tiên tử…”

Cung Khả Nhiên cụp mắt, nói: “Tôn giả đã cho hắn cơ hội rồi, không cần phải để ý đến tiểu nữ.”

Lạc Âm Phàm gật đầu.

Đúng lúc này, một gã đệ tử bỗng tiến vào điện, bẩm báo: “Chưởng môn, bên ngoài có hai vị sư tỷ tự xưng là đệ tử Nam Hoa phái, muốn được cầu kiến tôn giả.”

Hải Sinh đạo trưởng nhìn về phía Lạc Âm Phàm, thấy chàng gật đầu đồng ý, liền nói: “Mau mời hai vị cô nương đó vào đây!”

Chỉ trong chốc lát, hai gã đệ tử Phù Sinh phái đã dìu hai cô nương ấy vào trong điện, bước chân của họ dường như rất yếu ớt, rõ ràng họ đang bị trọng thương, linh lực hao tổn nặng nề.

Nhìn rõ khuôn mặt của hai vị cô nương đó, Trác Hạo kinh hãi, lớn tiếng gọi: “Mẫn sư muội?”

Thì ra hai vị cô nương này chính là hai người đã tìm được đường sống trong cõi hết, Mẫn Tố Thu và Vân Anh. Hai người họ trong lúc ngơ ngẩn đã bị tống ra khỏi Vạn Kiếp cung, lúc tỉnh lại thì linh lực đã suy cạn, may mắn được các đệ tử Phù Sinh phái cứu giúp kịp thời. Nghe nói Lạc Âm Phàm đang ở đây, họ mừng rỡ vô cùng, lập tức nhờ người tới cầu kiến.

Mẫn Tố Thu hướng về phía Lạc Âm Phàm và mấy vị chưởng giáo đang ngồi mà hành lễ, sau đó đứng dậy, khóc nức nở. “Trác Hạo ca ca!”

Trác Hạo vội đỡ lấy nàng ta, an ủi vài câu nhưng đôi mắt thỉnh thoảng vẫn hướng ra ngoài đại điện.

Thấy cháu gái đã bình yên trở về, Mẫn Vân Trung vui mừng khôn xiết, trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Vân Anh tiến lên, trả lời: “Đệ tử cùng Mẫn sư cô vốn đang trên đường tới Thanh Hoa cung, ai ngờ khi đi qua thành Vấn Tây thì gặp phải Ma tôn Vạn Kiếp, bị hắn bắt về hang ổ, còn định dùng chúng đệ tử để tu luyện Ma thần.”

Mọi người như hít phải luồng khí lạnh, vừa vui mừng vừa lo sợ lại vừa đau buồn. Lo sợ vì lần này hai nữ đệ tử ấy đã gặp phải chuyện vô cùng nguy hiểm, vui mừng vì từ trước tới nay chưa từng có ai trốn thoát khỏi Vạn Kiếp cung, xem ra bọn họ đã rất may mắn, còn đau buồn vì mất tích ba người mà sống sót trở về chỉ có hai.

Trác Hạo cuối cùng không kìm lòng được, hỏi: “Còn Trọng Tử sư muội thì sao? Nàng ấy hiện giờ thế nào? Vì sao không cùng hai muội trốn khỏi đó?”

Mẫn Tố Thu cụp mắt, nói: “Không phải bọn muội trốn khỏi đó, mà là Vạn Kiếp thả bọn muội ra.”

Mọi người càng kinh ngạc. Ma tôn Vạn Kiếp mà cũng chủ động thả người ư? Mẫn Vân Trung lập tức hỏi: “Vạn Kiếp cung rốt cuộc ở nơi nào?”

Vân Anh lắc đầu, kể lại chi tiết những chuyện đã xảy ra, cuối cùng nói: “Khi chúng đệ tử tỉnh lại đã thấy mình đang nằm ở bãi đất hoang gần đây rồi.”

Mọi người thất vọng, quay sang nhìn Lạc Âm Phàm. Lạc Âm Phàm nói: “Có Cung tiên tử đồng ý giúp đỡ, Vạn Kiếp nhất định sẽ xuất đầu lộ diện. Chúng ta cần hết sức đề phòng, không thể tùy tiện hành sự được, sau khi kiểm tra địa hình núi Thanh Trường, ta sẽ cùng các ngài bố trí sát trận xung quanh đây.”

Các vị chưởng môn đều nói: “Cứ làm theo sự sắp xếp của tôn giả.”

Vị Côn Luân quân mặt đen uy nghiêm ngồi bên cạnh nãy giờ vẫn luôn trầm mặc, lúc này bỗng lên tiếng: “Đồ đệ tài ba của tôn giả vẫn đang nằm trong tay Vạn Kiếp, ngộ nhỡ chúng ta bức ép hắn, chẳng phải đồ đệ của ngài sẽ gặp nguy hiểm sao? Ta nghĩ cứu người quan trọng hơn, về phần Ma kiếm, chúng ta còn nhiều thời gian.”

Mọi người từ lâu đã nghĩ tới vấn đề này, không khỏi thầm thở dài.

Trước đây có biết bao vị chưởng môn đưa nữ tử của mình đến bái sư nhưng Lạc Âm Phàm không thu nhận ai, vì nghĩ cho thể diện của họ nên mới tuyên bố là chàng không thu nhận đệ tử, không ngờ chọn tới chọn lui, nay lại thu nhận phải một đồ đệ không ra gì, nhưng rốt cuộc đệ tử cũng do mình một tay dạy dỗ, lại là đệ tử duy nhất, dù có nhẫn tâm đến đâu cũng không thể vì thanh Ma kiếm mà không màng đến sự an nguy của nàng.

Nghe thấy những lời này của Côn Luân quân, mọi người cũng phụ họa theo.

Trác Hạo đang lo lắng về việc này, nghe thấy vậy thì vui mừng nói: “Tiên tôn nói rất phải, lúc này nên lấy sự an nguy của Trọng Tử sư muội làm trọng.”

Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói: “Chỉ là một tội đồ của Nam Hoa, hà tất phải vì nó mà làm lỡ đại sự? Nếu nó một lòng hối cải thì phải nghĩ tới việc lập công chuộc tội chứ không phải là tham sống sợ chết. Thanh Ma kiếm đó chứa ma lực đã bị phong ấn của Nghịch Luân, có thể tạo nên một Vạn Kiếp thì cũng có thể tạo nên rất nhiều ma đầu khác, nó còn tồn tại ngày nào thì còn gây tai họa ngày đó!”

Mặt Trác Hạo hơi biến sắc, đang định nói tiếp thì Vân Anh đứng bên cạnh bỗng nói: “Có lẽ… tôn giả không cần lo lắng tới việc này đâu!”

Lời nói có vẻ kỳ quái khiến mọi người không sao hiểu được. Lạc Âm Phàm ra hiệu cho Vân Anh giải thích rõ hơn.

Vân Anh do dự giây lát rồi ấp úng nói: “Kỳ thực… kỳ thực Trọng Tử sư cô ở Vạn Kiếp cung lâu như vậy, chẳng phải vẫn bình yên vô sự hay sao? Đệ tử cho rằng… Vạn Kiếp không có ý hãm hại sư cô, huống… huống chi Vạn Kiếp đối với sư cô hình như… có điểm gì đó rất đặc biệt.”

Ý tứ của hai từ “đặc biệt” này không quá khó để lý giải. Bắt được đám người Mẫn Tố Thu, Vạn Kiếp lập tức muốn dùng linh khí của họ để tu luyện Ma thần, trong khi Trọng Tử bị bắt lâu như vậy mà hắn vẫn chưa làm hại nàng, cũng không dùng nàng để uy hiếp Lạc Âm Phàm. Một tên Ma tôn coi mạng người như cỏ rác đột nhiên lại lưu tình như thế, khó tránh khỏi khiến người khác phải nghi ngờ.

Mọi người không ai dám nhiều lời, chỉ nhìn Lạc Âm Phàm chằm chằm.

Dù sao Ma tôn Vạn Kiếp cũng đối xử với đồ đệ của chàng hoàn toàn khác so với những người còn lại, Vân Anh chỉ nói sự thực, thấy tình thế căng thẳng thì có chút luống cuống, thấp giọng nói: “Đệ tử chẳng qua chỉ phỏng đoán ngông cuồng, có lẽ…”

Mẫn Tố Thu vội nói: “Ngươi suy nghĩ lung tung gì vậy? Nếu không có Trọng Tử đứng ra cầu xin hắn, chúng ta đã mất mạng từ lâu rồi!”

Lời này tuy có ý tốt nhưng Mẫn Tố Thu chưa kịp nói dứt câu, mọi người đã lại trầm mặc. Mộ Ngọc nhíu chặt lông mày, còn Văn Linh Chi chỉ “hừ” nhẹ.

Mẫn Vân Trung liếc nhìn Lạc Âm Phàm, cười mà như không, nói: “Không ngờ đồ đệ của hộ giáo lại giỏi đến thế, nói mấy lời trước mặt Ma tôn thôi cũng có thể khiến hắn nghe lời.”

Trác Hạo kìm nén cơn giận dữ, nói: “Mẫn Tiên tôn nói vậy là có ý gì…”

“Mộ Ngọc, trước hết hãy sắp xếp cho Mẫn Tố Thu và Vân Anh lui xuống nghỉ ngơi dưỡng thương.” Lạc Âm Phàm ngắt lời Trác Hạo, đứng dậy nói. “Các vị chưởng môn cùng ta ra ngoài xem xét địa thế ở đây rồi cùng bày bố trận pháp.”

Gió lạnh xào xạc thổi, đám dân đen đang đi lại trong trấn đều cúi gằm mặt, co ro bước, chỉ duy nhất trong một cửa tiệm nhỏ ven đường là luôn ngập tràn hơi ấm.

Trong góc phòng có một nam nhân khoảng ngoài ba mươi tuổi, diện mạo hết sức bình thường, bên cạnh hắn là một vị cô nương chừng mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt có vài nốt rỗ, nhìn chẳng đẹp mắt chút nào. Trước mặt hai người là một khay lớn chất đầy bánh bao nhưng chỉ có mình thiếu nữ kia ngồi ăn. Nàng vừa ăn vừa oán giận nói: “Đại thúc, chúng ta căn bản không cần ăn, người mua nhiều bánh bao như vậy làm gì?”

Nam nhân không trả lời.

Thiếu nữ cầm một chiếc bánh bao, đưa tới trước mặt nam nhân, nói: “Người cũng ăn một cái đi!”

Nam nhân làm như không nhìn thấy hành động này của nàng, chỉ chăm chú nhìn những vị khách đang ngồi ăn bánh bao ở xung quanh, trong hai con ngươi sâu thẳm ánh lên một tia trong trẻo mà lạnh lùng, không biết hắn đang suy nghĩ những gì.

“Người đến đây chỉ để xem người khác ăn bánh bao thôi ư?” Nàng cười. “Trước đây ta từng là một đứa trẻ ăn mày, có lần còn tranh miếng bánh bao với một con chó, bị nó cắn cho một cái rõ đau, người xem!”

Nói xong, nàng vén tay áo lên, giơ ra trước mặt hắn.

Nam nhân rốt cuộc cũng liếc nhìn, vết sẹo trên cánh tay đã mờ hẳn, gần như không còn nhìn thấy nữa.

Thiếu nữ buông ống tay áo xuống, nhỏ giọng cười nói: “Đó là chuyện lâu lắm rồi. Từ lúc đại thúc để lại tiên chú trên người ta, chẳng còn ai dám bắt nạt ta nữa. Nếu không, ta sớm đã bị bọn chúng đánh chết rồi. Mấy năm nay, ta theo sư phụ tu hành, không chỉ được ăn bánh bao mà còn được ăn rất nhiều quả tiên.”

Quả nhiên, hai người này chính là Vạn Kiếp và Trọng Tử biến thành.

“Đại thúc, người giỏi như vậy mà vẫn chưa tìm ra y sao?”

Trọng Tử vẫn muốn dò hỏi chân tướng sự việc nhưng nàng đã thử mọi cách mà vẫn không thể moi được từ Vạn Kiếp nửa câu trả lời. Lần này, khi Vạn Kiếp nói có việc phải đi ra ngoài, Trọng Tử cầu xin mỏi miệng, hắn mới đồng ý cho nàng theo.

Đương nhiên không phải là nàng muốn nhân cơ hội này mà chạy trốn, huống hồ giờ có quay lại Nam Hoa thì cũng sẽ bị đưa tới núi Côn Luân để chịu hình phạt băng tỏa, chẳng khác ở lại Vạn Kiếp cung là bao. Vả lại, nếu Trọng Tử có trốn thoát thì kẻ đứng sau giật dây kia nhất định sẽ xuống tay với Cung Khả Nhiên, mà Vạn Kiếp đã tin tưởng nàng đến thế. Mục đích của nàng chỉ đơn giản là muốn tìm cơ hội báo tin cho sư phụ, nhắc nhở người phải cẩn thẩn, đề phòng kẻ giấu mặt kia có thể sẽ gây khó dễ cho người.

Nhưng biết báo tin thế nào bây giờ? Trọng Tử yên lặng ăn bánh bao, âm thầm nghĩ kế sách.

Đúng lúc này, bên ngoài chợt có vài đệ tử của Tiên môn đi qua.

“Đã hỏi thăm rõ ràng chưa?”

“Cung Khả Nhiên đúng là đang ở núi Thanh Trường.”

“Nếu nàng ta ở đó thì khỏi lo Vạn Kiếp sẽ không mò đến, đây là một cơ hội hiếm có, mau quay về báo tin thôi!”

“Có nên cầu kiến tôn giả trước không? Để hỏi xem ý tôn giả thế nào.”

“Tôn giả đang nắm giữ Cung Khả Nhiên, đương nhiên là muốn Vạn Kiếp xuất đầu lộ diện, lúc ấy cần có càng nhiều người càng tốt, song tôn giả trước nay rất từ bi, ngài luôn sợ chúng ta đả thương Cung Khả Nhiên, nhưng Cung Khả Nhiên và Vạn Kiếp cùng một giuộc, từ lâu đã là tội đồ của Tiên môn rồi!”

“…”

“Nếu Vạn Kiếp không tới, chúng ta sẽ xử lý nàng ta, nhanh đi truyền tin thôi!”

Đợi bọn họ đi xa, Trọng Tử mới sợ hãi nói: “Đại thúc, phải làm gì bây giờ?”

Một khi bọn họ đã báo tin, những người có mối thâm thù với Vạn Kiếp nhất định sẽ kéo tới. Cung Khả Nhiên ở trong tay Lạc Âm Phàm thì không sao, nhưng nếu rơi vào tay bọn họ thì quả thực vô cùng phiền toái.

“Sư phụ sẽ không làm hại Cung tiên tử, người nhất định chỉ muốn cứu ta mà thôi.”

“Ta sẽ không thả ngươi đâu.”

“Ta biết, nếu người thả ta ra, kẻ giấu mặt kia nhất định sẽ xuống tay với Cung tiên tử.” Trọng Tử lắc đầu. “Người muốn đi cứu nàng ấy sao?”

Vạn Kiếp nói: “Ta phải đưa ngươi về trước đã.”

Lần này Trọng Tử hao tổn biết bao tâm sức để được ra ngoài là muốn báo tin cho sư phụ, đâu dễ dàng chịu quay lại như vậy, vì thế nàng nói: “Nếu chờ tới lúc những người đó đến đông đủ, đại thúc sẽ rất khó cứu Cung tiên tử trốn thoát. Đại thúc yên tâm, ta sẽ ở đây đợi người, sẽ không trốn đi đâu.”

Vẻ mặt của Vạn Kiếp không hề biến đổi. Trọng Tử vội nói: “Nếu đại thúc không tin thì cứ cho ta uống thuốc đi!”

Vạn Kiếp liền ném ra một viên thuốc. Trọng Tử cầm viên thuốc, đôi mắt to tròn đảo láo liên, rồi nàng nuốt ngay viên thuốc đó trước mặt hắn. Vạn Kiếp đứng lên, lạnh lùng nói: “Nhiều nhất ba ngày nữa ta sẽ trở về, tốt nhất ngươi đừng có chạy lung tung, lưu ý người của Cửu U ma cung đấy!”

Trọng Tử có chút bất an, dù sao người trước mặt cũng có ơn cứu mạng nàng. Tuy hắn đã không ít lần hành hạ, tra tấn nàng nhưng hắn đã thả Mẫn Tố Thu và Vân Anh, đó cũng coi như là một chút ân tình hắn đã ban cho nàng. Nàng liền với tay, kéo ống tay áo của hắn, do dự một lát rồi nói: “Đại thúc, bọn họ cố ý lợi dụng Cung tiên tử để khiến người xuất hiện, người… còn muốn đi sao?”

Bàn tay nàng bỗng trống không, Vạn Kiếp đã biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Trọng Tử ngồi xuống ghế, thò tay lấy bánh bao trong chiếc khay, xếp từng cái, từng cái lên mặt bàn, rồi lẩm bẩm: “Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy… Đừng cho là ta không biết, người mua mười hai cái bánh bao, ta mới ăn có bốn cái, ở đây chỉ còn bảy cái. Dám lừa ta đấy là thuốc, hù dọa ta cái gì chứ? Sao không dùng cái khác mà biến ra, muốn hù chết ta sao?”

Vạn Kiếp không có ở đây, Trọng Tử muốn làm gì thì làm, xung quanh thành đều có đệ tử Tiên môn trấn thủ, muốn truyền tin ra ngoài cũng dễ dàng hơn. Nhưng Trọng Tử đã suy đi tính lại suốt cả ngày mà rốt cuộc vẫn chưa dám hành động.

Kẻ kia đang ẩn thân trong Tiên môn, tất sẽ lưu ý tới toàn bộ thư tín được gửi tới Tiên môn, ngộ nhỡ thư này không đến được tay sư phụ mà lại rơi vào tay y, như vậy chẳng phải là chữa lợn lành thành lợn què sao? Vạn Kiếp vẫn giữ kín như bưng chuyện năm đó, chỉ sợ hắn đã bị kẻ kia khống chế, rõ ràng bản lĩnh của kẻ này không hề nhỏ.

Lúc này mới phát hiện mình đã tính toán sai lầm, Trọng Tử không khỏi lo lắng. Việc này nhất định phải gặp trực tiếp sư phụ để nói, đáng tiếc pháp lực của nàng đã bị Vạn Kiếp phong bế, bằng không nàng đã ngự trượng tới núi Thanh Trường tìm sư phụ rồi.

Đêm tối bao phủ thị trấn nhỏ, đâu đó thi thoảng lại vang lên tiếng chó sủa.

Trọng Tử vốn to gan lớn mật, vừa rồi tận mắt chứng kiến những kẻ muốn ức hiếp nàng bị đẩy lùi về phía sau thì càng cảm thấy yên tâm, rõ ràng Vạn Kiếp đã để lại một pháp chú để bảo vệ nàng như năm đó.

Nàng đương nhiên sẽ không thất tín với hắn mà bỏ trốn, thế nhưng nàng cũng rất lo sư phụ sẽ bị kẻ giấu mặt kia dùng mưu mô hãm hại, nàng rất muốn đi gặp người một lần. Sư phụ đã rất thất vọng về nàng nhưng người vẫn bất chấp nguy hiểm, xông vào hư thiên để cứu nàng.

Trọng Tử nép người vào một góc tường, ôm Tinh Xán vào lòng, từng trận ngọt, đắng không ngừng dâng lên trong trái tim bé nhỏ đang rỉ máu.

Nàng không cam lòng, kỳ thực nàng không làm sai điều gì, vì sao chàng vẫn một mực cho rằng nàng đã sai? Nàng muốn chứng minh cho chàng biết chàng thực sự không thu nhận nhầm đệ tử! Chỉ cần giúp Vạn Kiếp tìm ra kẻ đứng đằng sau giật dây, chứng minh nàng đã bị y hãm hại, chàng nhất định sẽ tha thứ cho nàng, lúc đó nàng sẽ không phải rời xa chàng mà tới Côn Luân chịu phạt nữa!

Hồi lâu sau, Tinh Xán nằm trong lòng Trọng Tử bỗng động đậy khiến nàng bừng tỉnh. Chẳng biết từ lúc nào, một bóng đen đã bao phủ đỉnh đầu nàng.

Cái gì vậy? Trọng Tử cả kinh, ngẩng lên nhìn.

Đứng trước mặt nàng lúc này là một kẻ… không giống con người mà giống một u linh tàn ác hơn. Hắn khoác một chiếc áo bào đen thật dài, thật rộng, vạt chùng quét đất, vì hắn đứng quay lưng về phía ngọn đèn lồng phía xa xa nên Trọng Tử không nhìn rõ mặt hắn, chỉ cảm thấy hắn rất cao, thân hình vô cùng cân đối.

Hắn cứ đứng yên lặng như vậy, không gây ra bất cứ tiếng động nào, ngay cả một lời nói cũng không. Trọng Tử mơ hồ cảm nhận được luồng tà khí toát ra từ người hắn, lập tức nhảy vọt sang một bên, cách hắn rất xa, miệng lắp bắp: “Ngươi… là ai?”

Hắn chậm rãi nghiêng người nhìn sang.

Nương theo ánh sáng của ngọn đèn lồng tù mù, Trọng Tử rốt cuộc cũng nhìn thấy mặt hắn, nhưng cũng chỉ thấy được một nửa khuôn mặt bởi vì từ chóp mũi trở lên đã bị chiếc mũ áo choàng che phủ, chỉ để lộ chiếc cằm thon nhọn, đôi môi mỏng và nước da tái nhợt. Một lát sau, hắn khẽ nhếch khóe môi.

“Trọng Tử!” Giọng nói của hắn cũng cổ quái y hệt vẻ bề ngoài, mang một ma lực mê hoặc đến kỳ lạ.

Trọng Tử càng lúc càng cảnh giác, rõ ràng dung mạo của nàng đã bị Vạn Kiếp làm phép biến đổi, vậy mà hắn vẫn nhận ra, có thể thấy hắn không hề tầm thường. “Ngươi… nhận ra ta ư?”

“Đương nhiên, hơn nữa ta còn biết ngươi rất nhớ thương sư phụ của ngươi, có phải thế không?”

Trọng Tử không trả lời, hướng ánh mắt tới bàn tay trái của hắn, trên ngón tay áp út thon dài là một chiếc nhẫn lớn làm từ đá thạch anh tím, bên trong còn có những vệt màu đen, phát ra những tia sáng lấp lánh mê hoặc lòng người.

Hắn nhanh chóng thu bàn tay vào bên trong áo choàng, nói: “Đừng có nhìn nó lâu, nó có khả năng nhiếp hồn người khác đấy!”

Trọng Tử từ lâu đã phát hiện ra chiếc nhẫn này có vấn đề, chỉ là không ngờ hắn lại chủ động thừa nhận, nàng vô cùng ngạc nhiên, hồi lâu sau mới nói: “Có người đã từng khống chế ta, khiến ta làm những chuyện xấu xa trong giấc mộng…”

“Đó không phải do ta làm.”

“Vậy ngươi tìm ta làm gì?”

“Ta có thể đưa ngươi đi gặp sư phụ của ngươi.”

Trọng Tử không hề tỏ ra vui vẻ, chỉ nói: “Ta không hề quen biết ngươi, tại sao ngươi lại muốn giúp ta?”

“Bởi vì ngươi là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, ta muốn lấy lòng ngươi.”

Trọng Tử nào tin những lời hoang đường của hắn. “Ta không biết ngươi là ai, sao có thể tin tưởng ngươi đây?”

Hắn lại nhếch khóe môi, nói: “Ta là Vong Nguyệt, “Vong” trong từ “Tử vong”, “Nguyệt” trong từ “Nguyệt lượng”.” [2]

[2] Nguyệt lượng: ánh trăng.

Trọng Tử bất giác run bần bật, ngước nhìn ánh trăng. Đúng là một kẻ kỳ quái, đến cái tên cũng đậm mùi tử khí…

Tựa hồ đọc được suy nghĩ của nàng, hắn nói: “Vừa nghe cái tên này, ngươi đã nghĩ ngay ta không phải là người tốt, đúng không?”

Chẳng riêng gì cái tên, đến bộ dạng của hắn cũng cho thấy hắn không phải người tốt. Nhìn trang phục của hắn không khác gì một u linh dưới mộ địa nhưng Trọng Tử vẫn cố gắng nuốt những lời đã ra đến cửa miệng lại.

Lời tiếp theo của hắn càng khiến người ta không thể nói được lời nào. “Kỳ thực ta là người tốt mà.”

Trọng Tử toát mồ hôi lạnh. “Sao lại có người khăng khăng tự nhận mình là người tốt như thế chứ?”

“Ngươi không tin sao?”

“Ngươi không giống tiên, cũng chẳng giống người, ngươi là… ma.”

Hắn không hề phủ nhận. “Nếu ta muốn hại ngươi thì giờ này đã bắt ngươi đi rồi, sao còn muốn đưa ngươi trở về Nam Hoa chứ?”

Trọng Tử vốn chỉ hoài nghi, không ngờ hắn đúng là ma thật. Nàng căng thẳng tới mức vã mồ hôi lạnh, nói: “Làm sao ta biết ngươi sẽ không hại ta? Nói không chừng ngươi chính là người do Cửu U ma cung phái tới để hãm hại ta cũng nên!”

“Cửu U? Vì sao hắn phải hãm hại ngươi?”

“Hắn muốn làm náo loạn lục giới.” Trọng Tử không nghĩ ngợi gì, thao thao bất tuyệt. “Nghe nói năm đó chỉ vì dã tâm quá lớn mà hắn mưu đồ phản nghịch, bị Nghịch Luân giết chết. Giờ Nghịch Luân cũng đã chết, Thiên ma lệnh bị phong ấn, hắn lên làm Ma tôn nhưng không thể triệu hồi được ma quỷ ở hư thiên nên mới ngấm ngầm ám hại ta, muốn lợi dụng máu của ta để hóa giải phong ấn của Thiên ma lệnh. Nếu bây giờ ta quay lại Nam Hoa, chẳng phải tự chui đầu vào rọ mà trúng kế hắn ư?”

Vong Nguyệt cười. “Năm đó, kẻ bị Nghịch Luân giết là Thiên Chi Tà chứ không phải Cửu U.”

Trọng Tử kinh ngạc. “Ma tôn Cửu U không phải là Thiên Chi Tà sao? Ai cũng nói Thiên Chi Tà thực sự chưa chết…”

“Thiên Chi Tà có thể chưa chết nhưng Cửu U là Cửu U, Thiên Chi Tà là Thiên Chi Tà.”

“Làm sao ngươi biết bọn chúng không phải là một?”

“Thế làm sao ngươi biết bọn chúng là một?”

Trọng Tử không trả lời được, lâu sau mới nói: “Cho dù Cửu U không phải là Thiên Chi Tà thì cũng không có nghĩa hắn không phải kẻ đã hãm hại ta. Lẽ nào hắn không muốn lợi dụng ta để đánh thức Thiên ma lệnh?”

“Không muốn.” Vong Nguyệt nói. “Thiên ma lệnh chỉ nhận một chủ. Nếu người giải phong ấn cho Thiên ma lệnh là ngươi thì chỉ ngươi mới có thể dùng nó để triệu hồi ma quỷ ở hư thiên. Khi đó ngươi sẽ trở thành người mạnh nhất ma giới, sao hắn có thể vui sướng được đây?”

Những lời này hoàn toàn có lý. Kỳ thực Trọng Tử cũng đang hoài nghi, không riêng gì Tiên môn mà ngay cả Cửu U ma cung cũng muốn đoạt lại Ma kiếm. Nếu kẻ uy hiếp Vạn Kiếp là Cửu U thì sao Ma kiếm vẫn còn ở trong tay Vạn Kiếp được?

“Kẻ đã hại ta không phải là Cửu U sao?”

“Dĩ nhiên không phải.”

“Nhưng kẻ đó muốn lợi dụng ta để đánh thức Thiên ma lệnh, Cửu U không lo lắng cho địa vị của hắn sao?”

“Hắn không cần phải lo, bởi vì ngươi sẽ không bao giờ để gã kia thực hiện được ý đồ của y, không phải sao?”

“Làm sao ngươi biết những chuyện này?” Trọng Tử hoài nghi. “Ngươi vô duyên vô cớ tới giúp ta, mà ta lại không biết mặt mũi kẻ kia ra sao. Nếu đó không phải đại thúc, cũng không phải Cửu U, chẳng lẽ còn có kẻ khác nữa?”

“Ngươi muốn ta phải làm gì thì ngươi mới tin ta đây?”

“Trừ phi…” Hai con ngươi của Trọng Tử đảo qua đảo lại. “Trừ phi ngươi thề trước mặt Ma thần.”

Hắn gật đầu. “Ta xin thề, ta không hề có ý muốn hãm hại ngươi!”

Phàm là ma thì tuyệt đối không kẻ nào dám lừa gạt Ma thần, Trọng Tử thở phào nhẹ nhõm nhưng vẫn cảm thấy lo lắng. “Ngươi giúp ta mà không cần điều kiện gì sao?”

“Có chứ, ta chỉ cần ngươi đừng nhắc tới tên ta trước mặt người khác là được.”

Chuyện này thì quá dễ! Trọng Tử thầm vui sướng, nhưng đương nhiên là nàng không quyết định ngay. “Nhưng ta là đệ tử của Tiên môn, ngươi là ma, ngươi không thể vô duyên vô cớ mà giúp ta…”

Vong Nguyệt nói: “Ta chỉ là một yêu ma tầm thường. Ta không hề muốn hại ngươi. Nếu ngươi không muốn ta giúp đỡ thì ta sẽ đi ngay.”

Trọng Tử suy đi tính lại, thực sự nghĩ không ra chuyện này có gì bất lợi cho nàng, vì vậy nàng vội nói: “Vậy thì cảm ơn ngươi, ngươi đưa ta đến núi Thanh Trường đi!”

Mặc kệ mọi chuyện ra sao, việc cần thiết nhất lúc này của nàng là gặp được sư phụ.

Phía bắc núi Thanh Trường, ánh trăng bàng bạc chiếu rọi rừng cây, một đệ tử Tiên môn ẩn mình trong bóng tối, hết sức tập trung tinh thần quan sát mọi động tĩnh bên ngoài. Bỗng có người phía sau lưng gọi to: “Nam Hoa sư huynh?”

Đệ tử kia xoay người lại, sau khi nhìn rõ người vừa đến thì cười nói: “Hóa ra là Kim Linh sư huynh.”

Đệ tử Kim Linh phái đi tới. “Không biết lần này mọi chuyện có thành công không.”

Đệ tử Nam Hoa phái nói: “Đích thân tôn giả ra trận. Ở phía đông, Mẫn tiên tôn và nhóm người Mộ sư thúc đã bố trí Cửu tinh phục ma trận, phía tây là Trác thiếu cung chủ của Thanh Hoa cung cùng chưởng môn của phái Thành Chân bố trí Ngũ linh trận, phía bắc là Thiên Cương Bắc Đẩu trận của Côn Luân phái, dù Vạn Kiếp có bản lĩnh lớn hơn nữa cũng không thể thoát được, không phải sao?”

Đệ tử Kim Linh phái do dự một lát rồi nói: “Nhưng chúng ta còn phía nam…”

Đệ tử Nam Hoa phái nói: “Phía nam mặc dù hơi yếu nhưng tôn giả đã nói, chỉ cần chúng ta phòng thủ vững chắc, không tấn công tùy ý là được, với bảy bảy bốn mươi chín Hồn Thiên trận cũng đủ để ứng phó rồi, đến lúc đó bị bao vây tứ phía, Vạn Kiếp có muốn trốn cũng không thoát.”

©STE.NT

Đệ tử Kim Linh phái thở phào nhẹ nhõm. “Trận này không thể thiếu bất kỳ người nào, đêm nay chúng ta tuyệt đối không thể khinh nhờn.”

Đệ tử Nam Hoa phái nói: “Đúng vậy!”

Đệ tử Kim Linh phái hổ thẹn nói: “Thật xấu hổ, không giấu gì sư huynh, đây là lần đầu tiên ta đối phó với Ma tôn, có phần sốt ruột khiến sư huynh chê cười rồi.”

Đệ tử Nam Hoa phái vội trấn an y, hai người nói thêm dăm ba câu điều rồi đệ tử Kim Linh phái rời đi, đệ tử Nam Hoa phái quay về vị trí cũ, tiếp tục theo dõi động tĩnh bên ngoài.

Chẳng mấy chốc, phía sau lại vang lên tiếng bước chân.

Nghe tiếng bước chân thì đoán người này đang đi từ trên núi xuống, dĩ nhiên là đệ tử Tiên môn, không cần hoài nghi gì nữa, đệ tử Nam Hoa phái vừa xoay người lại vừa nói: “Bên này vẫn chưa có động tĩnh gì…”

Nói được nửa chừng, y bỗng im bặt.

Người vừa đến mặc áo trắng như tuyết, tay áo rất rộng, chiếc áo choàng có mũ trùm đầu, che mặt bằng chiếc khăn trắng, cả người toát lên khí chất thuần khiết, trong trẻo mà lạnh lùng, như ngọc, như tuyết lung linh dưới ánh trăng. Vì cả người là một màu trắng toát nên không biết đó là nam hay nữ. Đệ tử Nam Hoa phái như nhìn thấy ma, ngơ ngác không thốt nên lời.

Người mặc đồ trắng chậm rãi đi tới, rút thanh chủy thủ bên hông ra, đâm vào ngực đệ tử Nam Hoa phái, động tác vô cùng phóng khoáng, tự nhiên, y hệt những bước đi khoan thai của hắn. [3]

[3] Chủy thủ: Kiếm ngắn hoặc dao găm.

Không một tiếng động, một mảnh linh hồn đã trở về địa phủ.

“Bảy bảy bốn mươi chín Hồn Thiên trận, nhất định phải thiếu một người.”