Chương 24 Miệng hùm hang sói
Ánh trăng treo chênh chếch, những vì sao in trên nền trời, hai bóng người đột nhiên xuất hiện trên sườn núi. “Phía trước chính là núi Thanh Trường.”
Đỉnh núi nhìn quen quen, phía xa xa là vài cung điện đang tắm mình dưới ánh trăng vàng vọt, Trọng Tử đoán đó chính là Phù Sinh phái mà Hải Sinh đạo trưởng sáng lập. Năm đó, nàng đã từng đi qua nơi này, mơ hồ nhận ra đây đúng là núi Thanh Trường thì không khỏi cảm thấy vui sướng trong lòng. Quả nhiên hắn đã giữ lời. Hắn cũng giống Vạn Kiếp, mặc dù là ma nhưng đối với nàng lại không quá xấu xa.
“Ta chỉ có thể đưa ngươi đến đây thôi.”
“Ngươi phải đi sao?”
“Ta là ma, nhìn thấy ta, lão già họ Mẫn kia nhất định sẽ rất tức giận.”
Mặc dù Trọng Tử không thích Mẫn Vân Trung chút nào nhưng vì ông ta là sư thúc của Lạc Âm Phàm nên nàng không dám có ý bất kính, giờ nghe Vong Nguyệt gọi thẳng ông ta là “lão già họ Mẫn”, nàng bất giác thấy hả hê. “Được thôi, ngươi đi đi!”
Vong Nguyệt cúi xuống thật thấp, nói: “Ngươi có sát khí trời sinh, nhất định sẽ không được Tiên môn coi trọng. Nếu ngươi nhập ma đạo, ắt sẽ rất lợi hại.”
Trọng Tử sầm mặt. “Ta sẽ không bao giờ nhập ma đạo.”
Vong Nguyệt “ừm” một tiếng rồi nói: “Sát khí trời sinh cũng chưa chắc sẽ nhập ma.”
Nghe được lời này, Trọng Tử có vẻ rất thích thú, thiện cảm đối với hắn lại tăng thêm vài phần, nàng vui vẻ nói: “Cảm ơn ngươi đã đưa ta đến đây.”
“Không cần phải cảm ơn ta.” Phần mũ của chiếc áo choàng đen che khuất phân nửa khuôn mặt hắn, nhìn không rõ biểu cảm trên gương mặt, hắn đặt bàn tay có ngón áp út đeo chiếc nhẫn thạch anh tím lấp lánh kia lên vai nàng. “Mong rằng sau này chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Trọng Tử gật đầu. “Được, ta sẽ nhớ kĩ những lời này của ngươi.”
Hắn giơ tay lên, ý bảo nàng mau đi đi.
Trọng Tử nóng lòng muốn gặp sư phụ, vội vẫy tay chào hắn, không quay đầu lại, cứ thế chạy về phía núi Thanh Trường.
Lúc bóng hình của nàng đã mờ khuất, Vong Nguyệt vẫn đứng nguyên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Con bé đó là đồ đệ của Lạc Âm Phàm, Thánh quân nghĩ thế nào mà lại thả nó trở về?” Tên mặt quỷ Dục Ma Tâm hiện thân.
“Bởi vì ta biết nó không thể quay lại nơi đó được nữa.”
“Ý của Thánh quân là…”
“Theo tin mật báo từ Tiên môn, con bé đã có âm mưu thi triển huyết chú nhằm thức tỉnh Thiên ma lệnh.” Vong Nguyệt nhìn theo hướng Trọng Tử vừa khuất dạng, trong không khí u ám trầm lặng, hiếm khi thấy giọng nói của hắn dịu dàng như lúc này. “Ngươi nghe thấy rồi đấy, con bé nói là nó bị người khác hãm hại, việc này không phải là ý nguyện của nó.”
“Thánh quân tin lời của con bé đó ư?”
“Sao lại không chứ?”
“Nếu nó quay về Nam Hoa, nhất định sẽ bị trục xuất tới Côn Luân. Cứu người khỏi động băng dưới chân núi Côn Luân khó như lên trời. Nếu kẻ kia thực sự muốn lợi dụng con bé để phá bỏ phong ấn của Thiên ma lệnh thì ắt hắn sẽ ngăn cản việc này.” Dục Ma Tâm lắc đầu. “Nhưng con bé đó không có quan hệ gì với Nghịch Luân, kẻ đó dựa vào đâu để khẳng định máu của con bé có thể giải trừ phong ấn?”
Vong Nguyệt nói: “Ai nói với ngươi là không có quan hệ gì?”
Dục Ma Tâm khiếp sợ, nói: “Ý của Thánh quân là…”
“Thiên Chi Tà đã theo Nghịch Luân bao lâu, đối với chuyện của Nghịch Luân, hắn nắm rõ hơn chúng ta nhiều.”
“Thánh quân nghi ngờ kẻ đó chính là Thiên Chi Tà sao?”
“Ngoài hắn ra, còn có thể là ai được?” Vong Nguyệt cười khẩy một tiếng, nói. “Hắn muốn con bé thức tỉnh Thiên ma lệnh, đáng tiếc là hắn đã tính toán quá vội vàng, không thể giải trừ phong ấn, còn hại con bé bị trục xuất tới Côn Luân.”
Dục Ma Tâm nhớ ra điều gì, vội nói: “Chẳng lẽ lần này Vạn Kiếp bắt cóc con bé giữa đường cũng là ý của Thiên Chi Tà, muốn ngăn cản con bé tới núi Côn Luân hay sao? Nhưng Thiên Chi Tà có quan hệ gì với Vạn Kiếp cơ chứ?”
“Chỉ cần người còn sống là có thể tạo dựng các mối quan hệ.” Vong Nguyệt cúi đầu, kéo vạt áo choàng phía bên ngoài. “Con bé đã nói có người lợi dụng giấc mơ để điều khiển nó.”
“Nghe nói thuật Nhiếp hồn của Thiên Chi Tà rất nổi tiếng, nhưng đây rõ ràng là thuật Mộng yểm, sở trường của Mộng Ma.” Dục Ma Tâm ngạc nhiên, nghi ngờ. “Năm đó, thủ hạ của Nghịch Luân có tả hộ pháp Thiên Chi Tà, hữu hộ pháp Mộng Ma, lẽ nào Mộng Ma vẫn còn sống?”
Vừa dứt lời, khung cảnh bốn phía bắt đầu biến đổi, rừng cây, sườn núi hoàn toàn biến mất, toàn bộ nơi này đã biến thành rừng lê bát ngát. Dưới ánh trăng vàng vọt, một bông hoa lê trắng nõn, trong sáng, thuần khiết như tuyết hiện lên giữa nền trời tối sẫm. Từ nơi sâu thẳm trong rừng, đóa hoa lê khoan thai bay tới. Càng tới gần, đóa hoa càng lớn dần, đến khi nó ở trước mặt Vong Nguyệt thì trên đó xuất hiện một bóng người, một nữ tử khoác xiêm y lụa màu trắng từ bông hoa bước xuống, nước da trắng nõn, mái tóc dài cũng trắng như tuyết, giống hệt bông hoa lê bên cạnh.
“Mộng Cơ tham kiến Thánh quân!”
Vong Nguyệt cười nói: “So với Mộng Ma, ngươi còn kém xa.”
Mộng Cơ nghe thấy vậy cũng không cảm thấy tức giận, chỉ nở nụ cười quyến rũ, đứng sát hắn.
Dục Ma Tâm lẩm bẩm: “Nói như vậy, kẻ đó rốt cuộc là Thiên Chi Tà hay Mộng Ma?”
Ánh trăng chiếu rọi khắp khu vực phía nam núi Thanh Trường, rừng cây hun hút vô cùng trống trải, vắng lặng. Từ trước tới nay, Trọng Tử vốn không sợ đi lại trong đêm tối, nghĩ tới chuyện sắp được gặp lại sư phụ, trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc.
Trong bóng tối giữa rừng cây, một bóng trắng đứng lặng lẽ, hai con ngươi đen thẫm chớp động.
Cách phía trước mặt khoảng hơn mười trượng, con đường rộng lớn bỗng trở nên méo mó đến kỳ dị… Trọng Tử chưa phát hiện ra sự bất thường này, vẫn sải những bước dài về phía trước.
Con đường càng lúc càng hẹp, càng lúc càng khó đi, cây cỏ hai bên đường um tùm, rậm rạp, rõ ràng đây là đường lớn để lên núi, sao có thể biến thành thế này?
Một cơn gió thổi qua, tâm trí tỉnh táo lại, Trọng Tử dần phát hiện có điều gì đó bất ổn. Lúc một cành cây vướng vào góc áo, nàng dừng bước, định sắp xếp lại những suy nghĩ nghĩ trong đầu. Khi nàng ngước nhìn lên, con đường lớn đã biến mất tự lúc nào, thay vào đó là một rừng cây hoang sơ, rậm rạp.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Trọng Tử vô cùng kinh ngạc. Khi đã thấy rõ tình cảnh trước mặt thì người nàng trở nên lạnh toát. Dưới bụi cây kia có một thi thể đang nằm bất động, trên ngực vẫn còn cắm một cây chủy thủ.
Sư phụ và người của Tiên môn đều đang ở trên núi, sao lại có người chết ở đây? Trọng Tử kìm nén cơn sợ hãi, chậm rãi lùi về phía sau vài bước rồi dứt khoát xoay người, chạy ngược trở lại.
Trọng Tử chạy một mạch, không ngừng nghỉ, cây cỏ hai bên đường nhanh chóng lùi về phía sau. Khi cảm thấy mình đã ở khoảng cách đủ an toàn, nàng mới dừng lại, tựa vào một khối đá lớn, thở dốc. Chưa kịp trấn tĩnh, đang định đưa tay lau mồ hôi thì vừa nhướng mắt lên, nàng lại nhìn thấy một thi thể! Vẫn trang phục đó, tư thế đó, kể cả bụi cây bên cạnh cũng giống hệt lúc nãy. Mồ hôi lạnh không ngừng thấm ướt áo, Trọng Tử xoay người, chạy bán sống bán chết, nhưng rõ ràng nàng đã chạy rất xa mà cái thi thể kia vẫn chình ình trước mắt. Chạy tới chạy lui, rốt cuộc vẫn quay về chỗ cũ. Trọng Tử quả thực muốn nổi điên. “Là ai? Ngươi là ai?”
Không có tiếng trả lời.
Vạn Kiếp ư? Hắn muốn giết người thì dễ như trở bàn tay, hà tất phải dùng đến chủy thủ? Hơn nữa, hắn vội vàng đi cứu Cung Khả Nhiên cơ mà, sao có thể ở đây giết người được? Vong Nguyệt ư? Hắn nhất định không dám lừa gạt Ma thần. Nếu chính miệng hắn đã thề như vậy thì ắt không có ý muốn hãm hại nàng. Điều quan trọng hơn nữa là, có kẻ đã cố ý dẫn dụ nàng tới chỗ thi thể này, hắn rốt cuộc có ý gì?
Trọng Tử nhắm mắt trong giây lát, trấn tĩnh lại, sau đó lại mở mắt ra, bước từng bước về phía thi thể kia.
Đây là thi thể của một đệ tử Tiên môn, mi thanh mục tú, vẻ mặt vẫn duy trì trạng thái trước lúc chết một khắc, hơi đờ đẫn, tay vẫn nắm chặt trường kiếm, kiếm còn nguyên trong vỏ. Nhìn rõ khuôn mặt y, Trọng Tử vô cùng đau xót. “Vị Hân sư huynh!”
Người này chính là đệ tử của Nam Hoa phái, tên là Vị Hân, đồ tôn của Mẫn Vân Trung, lúc trước y rất ân cần với Trọng Tử, lúc nàng bị phạt đến Côn Luân, y đã đứng ra xin các vị tiên tôn tha tội cho nàng.
Trọng Tử không nén nổi cảm xúc, quỳ xuống bên cạnh y, khóc òa, vừa khóc vừa mắng: “Rốt cuộc ngươi là ai? Ngươi hãm hại ta đã đành, sao còn hại Vị Hân sư huynh?”
Nàng đang chìm trong đau khổ, cách đó không xa chợt có tiếng động.
“Mau đỡ vị sư huynh này lên núi trị thương!”
“Văn sư cô, bên kia còn có một sư huynh nữa, hình như đã…”
“Đưa cả lên!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Trọng Tử vội vén bụi cây nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy Văn Linh Chi đang dẫn theo đám đệ tử tiến về phía này, vừa đi vừa kiểm kê số người thương vong và sống sót, dáng vẻ vô cùng bình tĩnh, lãnh đạm, rất có khí phách của đệ tử Nam Hoa phái.
“Mộ sư huynh đâu?”
“Qua bên kia kiểm tra chưa?”
Văn Linh Chi đỡ lấy một gã đệ tử bị thương, nghi ngờ nói: “Tôn giả đã đích thân chọn người bố trí trận địa, sao có thể xảy ra sai sót được?”
Giọng nói của đệ tử kia vô cùng yếu ớt: “Tôn giả không hề tính toán sai, vừa rồi đối mặt với Vạn Kiếp, chúng ta muốn dùng Hồn Thiên trận để vây bắt hắn, ai ngờ lại thiếu mất một người, không thể lập được trận pháp.”
Văn Linh Chi vội hỏi: “Thì ra là thế, không biết là thiếu ai?”
“Chính là Vị Hân sư huynh của quý phái, huynh ấy vốn ẩn nấp ở chỗ kia.” Đệ tử kia chỉ tay về phía Trọng Tử đang đứng theo dõi tình hình. “Trước đó ta còn đi tìm huynh ấy nói chuyện, sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì mà không thấy huynh ấy đâu nữa.”
Văn Linh Chi bảo hai đệ tử khác đưa vị sư huynh này lên núi rồi ra lệnh cho những đệ tử còn lại: “Lục soát cẩn thận cho ta, xem còn ai sống, ai chết nữa không.”
Chúng đệ tử đều vâng lệnh.
Nghe thấy những lời này, Trọng Tử đã đoán sơ lược tình hình, kẻ giết chết Vị Hân sư huynh nhất định là kẻ đứng sau giật dây kia, hắn ra tay nhằm phá Hồn Thiên trận để Vạn Kiếp có thể thuận lợi cứu Cung Khả Nhiên. Dù sao hắn cũng đang ở Tiên môn, hắn còn rất nhiều việc muốn lợi dụng Vạn Kiếp làm giúp, nếu Vạn Kiếp bị bắt thì chẳng phải là việc tốt đẹp với hắn. Hắn cố ý dẫn dụ nàng đến chỗ này, lẽ nào…
Trọng Tử chợt tỉnh ngộ, mồ hôi lạnh túa ra như tắm, nàng hiểu rõ nếu để bọn Văn Linh Chi phát hiện ra nàng lúc này thì dù có trăm ngàn cái miệng cũng không giải thích rõ ràng được, vì vậy nàng toan đứng dậy, định bỏ trốn.
“Ai ở đằng kia?”
Văn Linh Chi đã trải qua bao năm tu hành khổ cực, linh lực tiến triển cực nhanh, mọi động tĩnh xung quanh không thể qua được mắt nàng ta. Phát hiện có người nghe trộm, nàng ta liền vung kiếm chém tới.
Trọng Tử kinh hãi, không lên tiếng thì không được mà lên tiếng cũng chẳng xong, chỉ biết trợn trừng mắt nhìn thanh kiếm kia bổ xuống người mình. Trong lúc nguy cấp, một thanh kiếm khác bỗng từ phía sau bay tới. Hai thanh kiếm va vào nhau, kiếm khí bùng lên, “keng” một tiếng, thanh bảo kiếm trên tay Văn Linh Chi rung bần bật rồi bị dội ngược trở lại khiến nàng ta cũng bị đẩy lùi về phía sau vài bước, suýt thì ngã sấp mặt xuống đất.
Đó là một thanh kiếm thép bình thường, giống như chủ nhân của nó vậy, vô cùng chân chất nhưng không ai dám tỏ thái độ khinh thường.
Trọng Tử ngơ ngác nhìn y.
“Hóa ra là Mộ sư huynh.” Văn Linh Chi cùng các đệ tử khác chạy tới, nhìn thấy Mộ Ngọc thì thở phào nhẹ nhõm nhưng sau đó liền sững người lại. “Trọng Tử?”
Dung mạo của nàng rõ ràng đã bị Vạn Kiếp làm phép che đi, tại sao nàng ta vẫn nhận ra? Trọng Tử lập tức đưa tay lên sờ mặt, nhất thời hoảng sợ. Ai mà lợi hại đến vậy, có thể giải được thuật pháp của Vạn Kiếp?
Không khí xung quanh bỗng trở nên đông cứng, chúng đệ tử nhìn thi thể của Vị Hân sư huynh đang nằm trên mặt đất, lại liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Văn Linh Chi bình tĩnh nói: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lúc ta tới đây đã thấy Vị Hân sư huynh…” Trọng Tử run rẩy, trong lòng tràn ngập cảm giác sợ hãi lẫn tuyệt vọng. Đã từng bị mưu hại, không ngờ còn có lần thứ hai, lúc này nàng có nói gì đi nữa cũng chỉ là thừa, nàng thà chết còn hơn phải nhìn thấy sự thất vọng trong ánh mắt sư phụ.
Văn Linh Chi khẽ nhếch khóe miệng, không nói một lời.
Cuối cùng, Mộ Ngọc đi tới, kéo tay Trọng Tử, mỉm cười. “Không sao đâu, ngươi trở về là tốt rồi.”
Được một bàn tay ấm nóng nắm chặt, Trọng Tử cảm thấy yếu đuối đến mức rơi lệ, lẩm bẩm: “Mộ sư thúc…”
Mộ Ngọc nói: “Tôn giả đang ở đây, để ta dẫn ngươi đi gặp người.”
“Nghe nói đồ đệ của hộ giáo đã tự trở về, bản lĩnh thật không nhỏ.” Mấy viên minh châu tỏa sáng lấp lánh, chiếu rọi bốn phía, sáng tỏ như ban ngày. Lúc này, trên khoảng đất trống, một đám người đã đứng chật cứng, người vừa nói chính là người đang cầm trên tay thanh Phù Đồ Tiết – Mẫn Vân Trung, đứng bên cạnh ông ta là Ngọc Hư Tử, Hải Sinh đạo trưởng và mấy vị chưởng môn khác.
Cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của Lạc Âm Phàm, Trọng Tử cắn chặt môi, không dám mà cũng không đành lòng nhìn chàng, nhưng cuối cùng nàng vẫn liếc mắt về phía người đang đứng giữa bao người ấy. Vẫn bộ y phục trắng tinh, vẫn mái tóc đen dài, vẫn khuôn mặt không có bất kỳ biểu hiện gì, đẹp mà vô cùng lạnh lùng.
Văn Linh Chi đứng lùi về phía sau, nói: “Sư phụ, Vị Hân…”
Lúc này Mẫn Vân Trung mới để mắt tới thi thể của Vị Hân sõng soài trên mặt đất. Từ trước đến nay ông ta luôn che chở, bảo vệ đồ đệ của mình, đến cả đồ tôn cũng được ông ta bao bọc, nhìn rõ sự tình trước mắt, ông ta vừa đau lòng vừa giận dữ nói: “Được! Được lắm! Đến cả sư huynh đồng môn mà cũng xuống tay được! Âm Phàm, ngươi đã thu nạp một nghiệt đồ, ta sẽ thay ngươi thanh lý môn hộ!” [1]
[1] Thanh lý môn hộ: Xử lý đệ tử phản bội hoặc làm bại hoại sư môn.
Phù Đồ Tiết tỏa ra ánh sáng chói lòa, giữa không trung, một luồng khí mạnh mẽ màu trắng bạc tạo thành một trận đồ bát quái khổng lồ, hướng về phía Trọng Tử đang đứng mà chụp xuống.
“Lục tiên ấn!”
Đây là đòn tuyệt sát của Tiên môn: Đồ ma lục tiên.
Mẫn Vân Trung thân là đốc giáo, nắm trong tay quyền xử phạt ở Nam Hoa. Việc Thiên ma lệnh lần trước, ông ta đã vô cùng bất mãn với cách xử lý của Lạc Âm Phàm, huống chi lúc này Vị Hân đã chết, ông ta vô cùng giận dữ, đâu thể lưu tình cho Trọng Tử? Trải qua hơn một nghìn năm tu hành khổ cực, hành động của ông ta vô cùng nhanh nhẹn, không ai kịp cứu viện, Lục tiên ấn giáng xuống, đừng nói chỉ có một mình Trọng Tử, kể cả có mười Trọng Tử cũng phải hồn xiêu phách lạc.
Chúng đệ tử ai nấy đều biến sắc mặt, ngay cả mấy vị chưởng môn cũng vô cùng kinh hãi, đồng loạt đưa mắt nhìn về phía một người.
Chàng vẫn lẳng lặng đứng nguyên tại chỗ, tựa hồ không có ý ngăn cản.
Không hề có vẻ phẫn uất và oán giận, cũng không hề tỏ ra ấm ức, chỉ có vẻ đau buồn đến cực điểm, Trọng Tử kinh ngạc nhìn chàng, lúc này ngay đến tư cách kêu hai tiếng “oan uổng” nàng cũng không có. Bất luận nàng nói gì, người khác cũng không bao giờ tin nàng, ngay cả chàng cũng vậy.
Là nàng đã quá khinh suất mà trúng kế, nàng chết cũng chẳng có gì đáng tiếc, thế nhưng chàng vẫn chưa biết kẻ kia vẫn còn nhởn nhơ ẩn nấp trong Tiên môn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay hãm hại chàng!
Trọng Tử bỗng hoàn hồn, cơ hồ bị Lục tiên ấn ép chặt đến nỗi không hít thở nổi nữa, nàng cố hết sức để há miệng. Chưa kịp thốt lên tiếng nào, bên tai bỗng vang lên tiếng nổ đinh tai nhức óc. Trường kiếm Trục Ba đã rời khỏi vỏ tự lúc nào, một luồng khí ngũ sắc xanh, trắng, đỏ, đen, vàng toát ra từ thanh kiếm lao thẳng xuống, phá tan Lục tiên ấn, tạo thành một vòng xoáy lớn, thuật pháp cực thiên thượng cổ nhanh chóng bị cắt đứt, luồng khí mạnh mẽ kia tựa hồ cũng bị đánh tan như những bọt sóng trắng xóa, bắn tung tóe ra tứ phía.
Trọng Tử đang ở trung tâm của vòng xoáy, bị một loại năng lượng mạnh mẽ đánh ngã, miệng phun ra một ngụm máu, đầu đau như búa bổ, bên tai chỉ còn vang lên những tiếng ong ong.
Trục Ba xoay trên không hai vòng rồi trở lại vỏ, người cầm kiếm vẫn giữ vẻ mặt vô cảm.
Mấy vị chưởng môn thở phào nhẹ nhõm. Mọi sư phụ trên thế gian đều mong muốn bảo vệ, che chở cho đồ đệ của mình, ngay cả khi đồ đệ đã phạm sai lầm lớn, cũng không thể trơ mắt đứng nhìn đồ đệ chết trước mặt mình.
Trong mắt mọi người, nghiệp chướng của Trọng Tử vô cùng nặng nề, nhưng bất luận thế nào, chàng vẫn ra tay cứu nàng.
Mọi cảm giác đau đớn lúc này cũng không thể so sánh với sự tổn thương bấy lâu nay nàng phải gánh chịu, Trọng Tử chần chừ một lát rồi quỳ xuống.
Mẫn Vân Trung đón lấy Phù Đồ Tiết nhưng bị lực của nó đẩy ngược lại, ông ta lùi về phía sau hai bước mới đứng vững, giận dữ quát: “Giáo quy của Nam Hoa, trong mắt hộ giáo không là gì cả sao?”
Lạc Âm Phàm làm như không nghe thấy.
Mộ Ngọc thở phào nhẹ nhõm, tiến lên thưa: “Vị Hân chết cách đây đã hai canh giờ rồi.”
Không cần phải nói nhiều nhưng ai cũng hiểu được ý tứ trong đó. Nếu thật sự là do Trọng Tử hạ thủ thì nàng đã bỏ trốn từ lâu, cần gì phải ở lại chỗ này?
Mẫn Vân Trung hơi sửng sốt nhưng rất nhanh sau đó ông ta lại giễu cợt, nói: “Có hộ giáo ở đây, chỉ cần nói là nó bị mộng yểm mà gây họa thì có sai đến mấy tất sẽ thành trong sạch.” Rồi ông ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất. “Để có thể đâm được chủy thủ vào ngực Vị Hân, hẳn phải là người vô cùng quen thuộc với cậu ta. Từ trước tới nay, Vị Hân luôn đối xử rất ân cần với Trọng Tử, ắt là sẽ không đề phòng nó.”
Mộ Ngọc nói: “Cũng có thể đây là thuật Nhiếp hồn.”
“Hóa ra Vạn Kiếp còn cần thuật Nhiếp hồn giúp đỡ nữa đấy!” Mẫn Vân Trung lạnh lùng nói. “Hộ giáo định xử lý thế nào?”
Lạc Âm Phàm không trả lời.
Trọng Tử gắng gượng bò nhoài đến trước mặt chàng, quỳ xuống, biết rõ việc này thật khéo trùng hợp, khó có ai tin được nhưng nàng vẫn kể lại sự việc từ đầu tới cuối một lần. Quả nhiên sau khi nghe những lời này, ai nấy đều chau mày.
Mẫn Vân Trung nói: “Ý của ngươi là trong Tiên môn có gian tế sao?”
Trọng Tử gật đầu.
“Gian tế là ai?”
“Đệ tử… đệ tử không biết.”
“Ngươi luôn một mực nói có người hãm hại ngươi”, Mẫn Vân Trung nói. “Vậy ta hỏi ngươi, ngươi bị Vạn Kiếp bắt đi, tại sao có thể trốn về đây được?”
Trọng Tử do dự giây lát, nói: “Là… hắn đã đưa đệ tử ra ngoài.”
“Hắn đối xử với ngươi không tồi nên ngươi liền thừa dịp Vị Hân không phòng bị mà xuống tay với nó, nhằm giúp hắn trốn thoát, đúng không?”
“Đệ tử không làm vậy! Vị Hân sư huynh đối xử với đệ tử rất tốt, sao đệ tử có thể hãm hại huynh ấy được chứ?”
Lạc Âm Phàm rốt cuộc cũng lên tiếng: “Không có chứng cớ xác thực, sử dụng hình phạt nặng như thế, thật không thích hợp chút nào.”
Lời nói này rõ ràng là muốn bao che cho Trọng Tử, Lạc Âm Phàm một khi đã nhận định chuyện gì thì dù có tranh cãi đến đâu cũng không lay chuyển được. Mẫn Vân Trung không muốn tranh cãi ầm ĩ với chàng, hơn nữa sự việc lần này đúng là có điều gì đó rất kỳ lạ, đành nhượng bộ nói: “Nếu hộ giáo đã nói như vậy, ta tạm thời tin con bé một lần, nhưng tội lần trước thì vẫn không thể tha thứ được.”
Lạc Âm Phàm gật đầu. “Lập tức đưa Trọng Tử tới núi Côn Luân thụ hình.”
Trọng Tử vội cầu xin: “Xin sư phụ và Mẫn tiên tôn thư thả cho đệ tử ít ngày, tạm thời đệ tử chưa thể đi ngay được.”
Lạc Âm Phàm chưa kịp nói lời nào, Mẫn Vân Trung đã mắng: “Nghiệp chướng, xảo quyệt nói những lời dối trá đã đành, còn muốn ngông cuồng trốn tránh hình phạt nữa!”
“Không phải như thế đâu ạ, đệ tử đã hứa với Vạn Kiếp sẽ quay lại Vạn Kiếp cung.”
“Hứa với Vạn Kiếp?” Mẫn Vân Trung cười nhạt. “Ngươi muốn ruồng bỏ sư môn, phản bội Tiên môn mà đầu hàng ma giới sao?”
“Không phải như vậy, năm xưa Vạn Kiếp đã cứu đệ tử.” Trọng Tử nhìn Lạc Âm Phàm. “Nếu đệ tử không quay về, Cung tiên tử nhất định sẽ gặp nguy hiểm. Có thể những chuyện như thế này sẽ không bao giờ chấm dứt… Hắn chẳng qua bị người khác uy hiếp. Sư phụ từng giáo huấn đệ tử phải báo ân, không báo thù, đợi khi đã điều tra ra kẻ đứng sau giật dây kia là ai, đệ tử nhất định sẽ trở về Nam Hoa chịu tội, đến Côn Luân thụ hình.”
Ai nấy đều cau mày.
Mẫn Vân Trung cả giận, nói: “Hiện nay ở ma giới không có ai mạnh hơn Vạn Kiếp, ai có thể uy hiếp được hắn? Huống chi chính hắn đã lấy trộm Ma kiếm, nghiệp chướng vô cùng nặng nề, chết cũng không có gì đáng tiếc. Ta thấy ngươi rõ ràng đã bị hắn mê hoặc rồi, tên nghịch đồ này không có ý hối cải gì hết, hộ giáo còn muốn thiên vị cho nó, không phải là quá đáng sao?”
Lạc Âm Phàm nhìn nàng, nói: “Nếu ngươi còn nhớ rõ mình là ai thì trước hết hãy đến núi Côn Luân thụ hình.”
“Nhưng…” Sư phụ đang che chở cho nàng, sao nàng không hiểu cơ chứ? Nhưng nếu thật sự phải tới Côn Luân bây giờ thì đại thúc biết làm thế nào, kẻ đó nhất định sẽ không ngừng lợi dụng Cung Khả Nhiên để uy hiếp đại thúc.
Thấy tiểu đồ đệ phân vân, do dự, rốt cuộc Lạc Âm Phàm cũng nổi giận. Mới xa cách có mấy tháng mà ngay cả lời nói của chàng, nàng cũng không thèm nghe nữa sao? Nàng bị bắt cóc tới ma cung, chàng vẫn một mực tin tưởng nàng bởi chàng biết chắc nàng sẽ không bao giờ làm trái lời dạy của chàng, nhưng bây giờ chàng không còn vững tin nữa, dù sao tâm tính của nàng vẫn rất mực đơn thuần, một khi đã bị mê hoặc, trang giấy trắng nhuốm mực đen cũng là điều dễ hiểu.
Dĩ nhiên nàng sẽ không giết người, nhưng nàng không hiểu rằng, cho dù nàng không nói dối thì cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi, vì số trời đã định cho nàng và Thiên ma lệnh có một mối quan hệ bí ẩn nào đó, Nam Hoa không chứa chấp nổi, Tiên môn cũng không thể chứa chấp, ngay cả chàng cũng chỉ bảo vệ, che chở được cho nàng đến một mức độ nào đấy thôi, từ nay về sau nàng sẽ phải thế nào đây? Nếu giữ nàng tiếp tục ở lại Nam Hoa, chỉ cần một chút sai lầm nữa thôi, nàng tuyệt đối sẽ không còn may mắn như lúc này mà sẽ bị hồn xiêu phách tán. Đối với người mang trong mình sát khí trời sinh thì đó là kết cục tốt nhất. Bị băng tỏa một trăm năm mặc dù khổ cực nhưng có thể khiến người khác yên tâm, ở đó nàng cũng sẽ được an toàn, đến khi tu thành Kính tâm thuật, chàng nhất định sẽ đón nàng trở về Nam Hoa.
Nghiệp chướng này, sao không chịu hiểu cho nỗi khổ tâm của chàng? Bản thân đã khó giữ nổi tính mạng, còn muốn quay về Vạn Kiếp cung, thật tình không biết ma khí của Vạn Kiếp đã xâm nhập vào tâm trí nàng đến độ nào rồi. Mấy năm nay hắn giết người không ghê tay, bất luận thế nào hắn cũng đã tạo ra nghiệp chướng vô cùng nặng nề.
Lạc Âm Phàm không dùng dằng thêm nữa, giơ tay lên, dứt khoát đẩy nàng đi.
“Sư phụ!” Trọng Tử vô cùng căng thẳng, dĩ nhiên nàng không sợ bị phạt nhưng nếu không có Vạn Kiếp thì nàng đã bị người ta đánh chết từ lâu rồi. Hơn nữa, lúc này đã biết hắn chẳng qua bị người khác uy hiếp, đó không phải chủ ý của hắn, nàng càng không nỡ lòng hãm hại hắn.
Linh đài ấn bất ngờ phong tỏa quanh người nàng, nàng vốn định dùng Linh đài ấn để cầu xin Lạc Âm Phàm dừng tay, cho nàng cơ hội giải thích tất cả, nhưng không ngờ hành động này của nàng đã tuyên bố với Tiên môn rằng: nàng đang cố tình ngang ngược với sư phụ. Nhìn thấy cảnh này, ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm.
Lạc Âm Phàm tức giận đến mức bật cười lạnh lẽo. Chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, tiểu đồ đệ đã khiến người ta phải nhìn bằng con mắt khác trước rất nhiều, linh lực tiến bộ không nói làm gì, gan cũng ngày càng lớn, dám dùng thuật pháp do chính chàng dạy để đối phó với chàng!
Chúng đệ tử chưa từng nhìn thấy vẻ mặt của chàng lúc này, ai nấy đều sợ hãi đến mức nín thở, ngay cả Mẫn Vân Trung cũng ngẩn người. Nhưng bản thân Lạc Âm Phàm không ý thức được điều đó, pháp lực trong lòng bàn tay không ngừng tăng lên, giận dữ nói: “Còn dám cãi lời thì không nên gọi ta là sư phụ nữa!”
Lời nói ra vô cùng nặng nề, Trọng Tử kinh hoàng, không chút nghĩ ngợi liền thu hồi Linh đài ấn. Cùng lúc đó, nàng bỗng kêu lên một tiếng đầy đau đớn, luồng sức mạnh như vũ bão ập tới đánh bay nàng ra xa, khiến nàng ngã nhào trên mặt đất, khoảng áo trước ngực nhuốm màu đỏ rực, máu cứ thế ộc ra bên khóe miệng.
Lạc Âm Phàm thu tay lại, lạnh lùng nói: “Mộ Ngọc, phái người đưa con bé đến Côn Luân thụ hình ngay lập tức!”
Mộ Ngọc tuân lệnh, đang định tới đỡ Trọng Tử dậy, bỗng trước mắt hiện ra một bóng hình tựa một cơn lốc xoáy, quay đi quay lại đã không thấy Trọng Tử đâu nữa.
Mọi việc chỉ diễn ra trong chớp mắt, ai nấy đều ngẩn người.
“Là Vạn Kiếp!”
“Đuổi theo!”
Mẫn Vân Trung chạy theo trước, sau đó Mộ Ngọc và Văn Linh Chi cũng không hẹn mà cùng đuổi theo.
Trong đại điện chỉ toàn một màu đen như đầm nước tối tăm, mù mịt, cây Xích Xà Đằng ngàn năm vẫn hừng hực cháy dữ dội, phát ra những tia sáng lấp lánh, ấm áp. Tiếng gió thổi bung vạt áo, hai cái bóng một đen một trắng lướt vào đại điện, từ từ hạ xuống mặt đất.
Vạn Kiếp buông Trọng Tử ra, lảo đảo bước một cách khó nhọc, chắc hẳn hắn bị thương không nhẹ. May mà vừa rồi Lạc Âm Phàm không đuổi theo, nếu không bọn họ có thuận lợi về được đến đây hay không hoàn toàn là điều khó đoán định.
Trọng Tử mặt cắt không còn giọt máu, kinh ngạc bội phần, nhìn hắn nhích từng bước tới bên chiếc giường đá đen, lúc đó nàng mới định thần trở lại, tiến lên định dìu hắn.
Hắn nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, tự mình đi tới bên giường, ngồi xuống, nói: “Ngươi… vì sao lại không nghe lời sư phụ ngươi?”
Trọng Tử cụp mắt, nói: “Dù sao bọn họ cũng không tin ta bị hãm hại, ta không muốn tới Côn Luân thụ hình.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi khóe miệng lại cong lên.
Từ lúc đến Vạn Kiếp cung, đây là lần đầu tiên Trọng Tử thấy hắn cười, nụ cười tuy nhợt nhạt nhưng vẫn đủ để xua tan vẻ lạnh lùng vốn luôn hiện hữu trên gương mặt hắn, đôi mắt phượng dịu dàng vô cùng đẹp đẽ, giống hệt bao năm về trước, chưa bao giờ thay đổi. Kể cả khi người ở trước mặt không mặc y phục màu trắng, không hề có mái tóc đen huyền, óng ả như trong trí nhớ, nụ cười cũng không rạng rỡ như năm xưa mà trĩu nặng, nhưng Trọng Tử vẫn thật sự cảm nhận được, đây chính là vị thần tiên ca ca đã cứu mình năm nào.
Nàng thấp giọng gọi: “Đại thúc!”
Hắn nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, đưa cho nàng một viên thuốc, sau đó chậm rãi nằm xuống, có vẻ như hắn đã mệt rã rời. “Ta muốn nghỉ ngơi một lát, ngươi uống viên thuốc đó để trị thương đi!”
Nhìn thấy người đang nằm trên giường đã nhắm chặt đôi mắt phượng, khuôn mặt tuấn tú khi hắn say ngủ trở nên bình an và dịu dàng hơn bất cứ lúc nào, Trọng Tử mới lặng lẽ ngồi bó gối trước chiếc giường đá đen. Linh lực dần khôi phục, trong tay vẫn nắm chặt viên thuốc, trong đầu không hề có ý niệm muốn trị thương, cho dù lúc này mặt nàng đã tái nhợt, không đứng lên nổi nữa, mặc cho cơn đau lan tràn khắp mọi ngóc ngách trên cơ thể.
Sư phụ luôn che chở, bảo vệ nàng, cho nàng rất nhiều cơ hội, nhưng nàng không thể làm hại người trước mặt này được. Nàng biết, sau sự lựa chọn này, sư phụ sẽ không bao giờ tha thứ cho nàng nữa, nàng đã phụ lòng chàng khiến chàng khổ tâm mất rồi!
Bên cạnh bỗng vang lên một âm thanh kỳ lạ, hóa ra đó là Hư Thiên Ma Xà. Nhìn thấy chủ nhân bị thương mà hôn mê, nó liền vặn vẹo bò qua phía bên này, cuối cùng dừng lại bên cạnh Trọng Tử, ngóc đầu nhìn.
Nó muốn cắn nàng sao? Như vậy cũng tốt. Nếu nàng chết rồi, sư phụ sẽ tha thứ cho nàng. Trọng Tử lẩm bẩm: “Nếu ngươi cũng cảm thấy ta đáng chết thì mau cắn chết ta đi!”
Không ngờ, Tiểu Ma Xà chỉ nhìn Trọng Tử trong giây lát chứ không có ý cắn nàng. Nó quay đầu, bò lên giường uốn éo tới bên cạnh Vạn Kiếp, cuộn người lại.
Con người khi đối mặt với sự tuyệt vọng thì đều có thói quen tìm kiếm chút hy vọng mong manh trong những câu chuyện chẳng liên quan đến mình. Tinh thần của Trọng Tử bất giác đã tốt hơn trước, nàng tự trấn an, cho dù không thể quay về thì chỉ cần còn sống, tất sẽ còn cơ hội gặp lại chàng.
Không biết đã ngủ bao lâu, khi tỉnh lại, Trọng Tử thấy mình đang nằm trên chiếc giường đá đen, còn người vốn nằm trên chiếc giường này thì đã biến mất tự lúc nào. Lồng ngực không còn cảm giác đau đớn nữa, rõ ràng đã có người giúp nàng trị thương, Trọng Tử ngồi bần thần giây lát rồi đứng dậy, đi ra ngoài điện, phát hiện thấy Vạn Kiếp đang đứng giữa những đám mây.
Nếu đã cứu được Cung Khả Nhiên, tại sao hắn còn quay lại giết người? Có phải kẻ kia đã ngầm báo tin cho hắn? Không thấy Cung Khả Nhiên cùng về với hắn, xét cho cùng thì chẳng ai muốn sống ở một nơi giống như địa ngục thế này, nhưng chẳng sao cả, những việc này đều chỉ là tạm thời, đợi đến khi tìm ra chân tướng kẻ đứng sau giật dây, mọi việc có thể kết thúc được rồi.
Trọng Tử xốc lại tinh thần, cố gắng tươi tỉnh lên một chút rồi ngự trượng bay tới bên cạnh hắn, gọi: “Sở đại ca!”
Hắn rõ ràng cảm thấy rất bất ngờ, liếc nhìn nàng rồi nói: “Cứ gọi là đại thúc đi!”
Trọng Tử vờ như không nghe thấy, lại nói: “Đại ca, từ nay về sau ta sẽ ở lại đây.”
Hắn trầm mặc trong chốc lát rồi nói: “Gọi là đại thúc đi!”
Trọng Tử cắn môi, không nói gì nữa.
Hắn quay mặt đi, nhìn về phía những đám mây đằng xa, giọng nói không rõ là vui hay buồn: “Ngươi nên tới Côn Luân.”
“Nhưng kẻ đang uy hiếp người thì phải làm thế nào?”
“Không liên quan tới ngươi.”
Trọng Tử giật mình. “Đại thúc…”
Hắn thản nhiên nói: “Đi đi!”
Trọng Tử chằm chằm nhìn hắn hồi lâu, nhưng thấy hắn vẫn không có bất cứ biểu hiện nào khác, liền giận dỗi, quay người lại, nói: “Vậy thì ta đi!”
Kết giới ở cổng ra vào đã bị hắn hóa giải, Trọng Tử thuận lợi rời khỏi Vạn Kiếp cung, trong lòng tràn ngập nỗi ấm ức và tức giận. Rõ ràng hắn đang bị người khác uy hiếp nên nàng mới có thể lưu lại Vạn Kiếp cung lâu như thế mà vẫn bảo toàn được tính mạng. Sư phụ đã không còn cần nàng nữa, đến hắn cũng muốn đuổi nàng đi! Nếu hắn đã một mực cự tuyệt thành ý của nàng thì nàng còn điều gì để băn khoăn nữa chứ?
Cứ như vậy mà đi sao? Trọng Tử do dự hồi lâu, cuối cùng cảm thấy có gì đó không ổn, đang định quay về Vạn Kiếp cung tìm hắn thì nàng phát hiện ra mình không thể tìm lại cánh cổng vào Vạn Kiếp cung nữa. Lòng tràn ngập nỗi thất vọng, nàng đành quanh quẩn ở vùng lân cận xung quanh thành. Cuối cùng nàng lấy hết dũng khí, quyết định quay về Nam Hoa nhận tội, nhưng mới đi được vài bước thì một tin tức động trời đã ném trái tim nàng xuống vực sâu vạn trượng.
“Tôn giả nói vậy thật sao?”
“Đương nhiên, chưởng giáo đã sớm khuyên tôn giả trục xuất nàng ta khỏi sư môn rồi.”
“Bình thường nàng ta rất tốt, ai ngờ dám cả gan làm sư phụ mình bẽ mặt, còn phản bội sư môn, đầu hàng ma giới.”
…
Tiếng nói chuyện đó là của vài đệ tử Nam Hoa phái, tin tức của bọn họ tất nhiên không thể là giả, Trọng Tử từ lâu đã dự liệu được tình huống xấu nhất này nhưng giờ chính tai nghe thấy thì vẫn cảm thấy khó tiếp nhận.
Trọng Tử kinh hồn bạt vía, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đi ra khỏi thành. Trục xuất khỏi sư môn, chàng thật sự không cần nàng nữa sao? Cũng đúng, là do nàng không nghe lời, nhiều lần gây tội lớn khiến chàng bẽ mặt, nàng không xứng làm đồ đệ của chàng. Bây giờ chàng muốn cắt đứt mối quan hệ cuối cùng này, từ nay về sau nàng không bao giờ còn được trở về Tử Trúc phong, cũng không còn là Trọng Nhi của chàng nữa. Mọi thứ trên đời cơ hồ đã mất đi ý nghĩa.
Đầu óc mơ mơ màng màng, suy nghĩ rối loạn, nàng chẳng biết mình đã đi đến đâu, bèn mệt mỏi ngồi xuống bên đường, dựa người vào một tảng đá, ngủ thiếp đi.
“Đồ đệ của Lạc Âm Phàm đây sao?”
“Đúng là lúc tìm thì không thấy, giờ lại hiện lù lù ngay trước mắt. Tại sao đại ca không trói nó lại, giao cho đại hộ pháp mà lấy công?”
“Lạc Âm Phàm đã hại chúng ta không có chốn dung thân, bây giờ đồ đệ của hắn lại rơi vào tay chúng ta, chẳng lẽ chúng ta không hưởng thụ trước một chút sao?” Một tên cười nhạt, nói.
“Chỉ sợ tiểu nha đầu này bản lĩnh không nhỏ…”
Bị tiếng ồn ào làm cho tỉnh giấc, Trọng Tử nghi hoặc dụi dụi mắt, ngẩng lên, đầu tiên là ngây người, tiếp đó chuyển sang kinh ngạc, sau cùng biến thành mừng mừng tủi tủi như phát rồ.
“Sư phụ!”
Không có tiếng trả lời.
Đúng rồi, lúc này chàng đang rất tức giận, muốn đưa nàng đến núi Côn Luân thụ hình mà! Trọng Tử lật đật bước lên phía trước, nói năng lộn xộn: “Sư phụ, đệ tử biết sai rồi… Đừng đuổi đệ tử đi, đệ tử sẽ tới Côn Luân thụ hình, xin người đừng nóng giận…”
Nàng thút thít cầu xin chàng, chàng lại lẳng lặng kéo nàng áp sát vào lồng ngực.
Trọng Tử không thể tin được, ngẩng lên. “Sư phụ!”
Chàng mỉm cười.
Là nàng đang nằm mơ phải không? Trọng Tử hồ nghi có điều gì đó bất thường, thế nhưng nàng đã bị cảm giác kỳ quái này mê hoặc. Đây chẳng phải là điều nàng đã hy vọng bao năm nay sao?
Ma xui quỷ khiến thế nào, nàng bất giác giơ tay lên, muốn vuốt ve khuôn mặt chàng. Nhưng cánh tay chợt dừng lại giữa không trung, do dự trong giây lát.
Chàng sửng sốt, ánh mắt đột nhiên biến đổi.
Làm sao có thể không tôn trọng sư phụ như thế được? Trọng Tử hoảng sợ, cảm thấy mình đã làm càn, đang muốn lùi lại nhưng chàng lại một mực nắm chặt tay nàng, đưa lên môi. Như gần như xa, hơi thở ấm nồng dường như thiêu đốt lòng nàng đến bỏng rát. Trọng Tử như bị sét đánh, không thốt ra được lời nào.
Nằm mơ! Nhất định là nàng đang nằm mơ! Trong giấc mơ, chàng không hề có vẻ mặt lãnh đạm, trang nghiêm như thường ngày, không còn là sư phụ lúc nào cũng cao cao tại thượng khiến nàng vừa yêu vừa kính nữa, thay vào đó là một người nàng vừa yêu lại vừa sợ đánh mất. Trong giấc mơ, đôi mắt chàng tràn ngập vẻ ôn hòa, cử chỉ cũng vô cùng thân thiết, nàng hạnh phúc đến nỗi không còn biết mình đang ở nơi nào, cả cơ thể và trái tim đều như muốn tan chảy.
“Sư phụ!” Nàng chỉ thốt ra được từ này, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng ửng hồng vẻ thẹn thùng, trong đôi mắt to tròn chỉ còn lại sự vui sướng và say đắm.
Quả thật đây chỉ là một giấc mộng, vậy hãy cứ để nàng ở mãi trong giấc mộng này, vĩnh viễn đừng tỉnh lại nữa.
Nhưng giấc mộng tan biến còn nhanh hơn cả dự đoán của Trọng Tử. Sau một tiếng cười lớn, Lạc Âm Phàm đã biến mất không chút dấu vết, chỉ còn mấy luồng khí màu xanh lởn vởn trên không rồi bao trùm mặt đất, từ từ ngưng tụ thành hình khối, hóa thành mấy tên nam tử, có tên trông có vẻ tuấn tú, có tên lại rất xấu xí, dị hợm.
“Các ngươi…”
Tên nam tử đi trước bật cười quái dị, nói: “Tiểu mỹ nhân không nhớ ta sao? Chúng ta đã từng gặp nhau rồi mà!”
Trọng Tử lẩm bẩm: “Ta không biết các ngươi.”
“Không biết ư?” Vẻ mặt tên nam tử kia rất biểu cảm, lát sau y trở nên âm trầm, nói: “Nếu Lạc Âm Phàm không giúp đỡ tên Hải Sinh kia lập Phù Sinh phái chết tiệt gì đó thì chúng ta hà tất phải lưu lạc đến tận nơi này?”
Phù Sinh phái ư? Trọng Tử biến sắc mặt, nói: “Các ngươi là Dục Ma!”
Tên nam tử không hề phủ nhận, “chậc chậc” hai tiếng rồi quan sát nàng, nói: “Thật không ngờ, ngươi lại đem lòng yêu Lạc Âm Phàm.”
Tâm sự đã giấu kín bao lâu nay, tự cho là trên đời này trừ mình ra sẽ không có ai biết, hôm nay lại bị vạch trần, Trọng Tử vô cùng xấu hổ, không nói nên lời.
Tên Dục Ma kia hướng về phía thủ hạ của mình mà cười. “Nếu không có ái dục thì tại sao lại sinh ra loại ảo giác này chứ? Các ngươi nói xem, có phải nàng ta đã yêu sư phụ của mình rồi không? Chẳng phải lại giống như Âm Thủy Tiên đó sao?”
Đám Dục Ma kia cười to.
Thấy nàng dễ bị ảo giác mê hoặc, pháp lực lại không cao cường, tên Dục Ma cầm đầu không kiêng nể gì nữa, tiến tới chỗ nàng, nói: “Coi bộ ngươi lớn lên cũng không tệ lắm…”
“Ngươi đừng lại gần!” Linh lực bỗng nhiên khó có thể hội tụ, nghĩ rằng trong lúc mê man mình đã trúng ma pháp của bọn chúng, Trọng Tử sợ hãi, liên tiếp lùi về phía sau.
Đúng lúc này, giọng nói của một nữ nhân vang lên: “Ai đang nhắc tới tên ta vậy?”
Chúng ma bỗng im bặt.
Trọng Tử như nhìn thấy cứu tinh, vội nói: “Âm tiền bối!”
Trong chiếc áo bào rộng rãi màu đen tuyền, Âm Thủy Tiên đứng giữa không trung, nghe thấy tiếng gọi của nàng thì liếc nhìn một cái, vẻ mặt vô cùng hờ hững.
Nhìn rõ người vừa tới, chúng ma đều cảm thấy lúng túng, không ai dám mở miệng trả lời câu hỏi của nàng ta. Tên Dục Ma cầm đầu kia dường như cũng có chút thân phận trong ma giới, hắn tiến lên phía trước hành lễ, nở nụ cười hòa hoãn. “Hóa ra là Âm hộ pháp tới, thuộc hạ thất lễ rồi.”
Âm Thủy Tiên cười nhạt. “Dục Ma Tâm quá rỗi rãi, thế mà lại không quản được thuộc hạ của mình, để chúng mặc sức làm càn!”
Tên Dục Ma đó khom người, nói: “Thuộc hạ nhất thời lỡ lời, xin được nhận tội với Âm hộ pháp, xin Âm hộ pháp đừng chấp tiểu nhân, đừng để bụng chuyện này.”
Âm Thủy Tiên “hừ” lạnh một tiếng.
Trọng Tử nói: “Âm tiền bối cứu ta với!”
Âm Thủy Tiên quả nhiên nói: “Ta muốn đưa nha đầu kia đi.”
Tên Dục Ma đó vẫn muốn thương lượng: “Thuộc hạ thiết nghĩ, Âm hộ pháp nhúng tay vào việc này e là không thỏa đáng lắm.”
Âm Thủy Tiên cả giận nói: “Hỗn xược!”
“Thuộc hạ sao dám hỗn xược trước mặt Âm hộ pháp!” Tên Dục Ma chậm rãi nói. “Nàng ta là người của Lạc Âm Phàm, nếu thả nàng ta đi, Thánh quân trách tội thì ai dám gánh trách nhiệm này đây? Hai phái chúng ta từ trước tới nay nước giếng không phạm nước sông, đại hộ pháp cũng chưa từng nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Âm hộ pháp, Âm hộ pháp pháp lực cao cường, muốn lấy tính mạng của bọn thuộc hạ đây dễ như trở bàn tay, nhưng phàm là chuyện bao đồng thì nên linh động sẽ tốt hơn, cứ coi như người không nể mặt đại hộ pháp thì cũng nên chú ý tới sự an nguy của người khác.” Hắn còn cố ý nhấn mạnh vào từ “người khác”.
Âm Thủy Tiên lạnh lùng nói: “Ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Sao dám ạ!” Nam tử nói đến đó thì ngừng lai, vẻ cung kính không hề thay đổi. “Thuộc hạ chỉ cho rằng, hà tất chỉ vì một kẻ trong Tiên môn mà làm mất hòa khí giữa hai phái chúng ta?”
Âm Thủy Tiên không thèm nói thêm lời nào, nương theo làn gió mà rời đi.
Hiểu được mối lo ngại của nàng ta, Trọng Tử muốn gọi nàng ta lại nhưng không thốt nên lời.
Tên Dục Ma đắc ý quay người lại, nói: “Xem như hôm nay ta đã được mở rộng tầm mắt, trước kia có Tuyết Lăng và Âm Thủy Tiên, hôm nay đường đường là Trọng Hoa tôn giả mà cũng loạn luân với đồ đệ của mình.”
Trọng Tử kinh hãi, hổ thẹn vô cùng, liền biện bạch: “Ngươi nói bậy, chuyện này không liên quan gì tới sư phụ ta! Sư phụ ta không biết!”
“Vậy ra là ngươi yêu thầm ư?” Nam tử phá lên cười. “Không biết chuyện này mà truyền đi thì Lạc Âm Phàm sẽ thế nào nhỉ?”
“Đến tiên nữ hắn còn chẳng thèm quan tâm, thế mà nay chính đồ đệ của hắn lại thầm thương trộm nhớ hắn.”
“Để xem đám người Tiên môn đó sẽ gièm pha bọn chúng thế nào!”
…
Tiếng cười điên cuồng như cơn đại hồng thủy phá vỡ đê chắn sóng, phá vỡ cả tia hy vọng cuối cùng của Trọng Tử, toàn thân như mất hết sức sống, nàng sụp ngã xuống đất, lẩm bẩm: “Đừng!”
Cảm thấy vô cùng nhục nhã, không còn chút sức lực nào để bước tiếp nữa, lòng nàng tràn ngập sợ hãi và áy náy. Nàng đã từng là một đứa trẻ ăn mày, người khác có cười nhạo, coi khinh nàng thế nào thì nàng cũng mặc kệ, không coi đó là việc đáng phải suy nghĩ, bị trục xuất khỏi sư môn cũng không khiến nàng đau buồn đến thế, nàng chỉ sợ và không dám tưởng tượng tới phản ứng của sư phụ khi nghe thấy tin này. Nếu chàng phát hiện đồ đệ mà chàng hết mực yêu thương, bảo vệ lại ngỗ nghịch nảy sinh tình cảm bất thường với chính sư phụ mình thì chàng sẽ thế nào, tức giận hay chán ghét? Có lẽ chàng cũng sẽ giống Tuyết tiên tôn đối với Âm Thủy Tiên, không bao giờ muốn gặp lại nàng nữa.
“Đừng! Đừng nói!” Nàng ra sức cúi người, dập đầu, hướng về phía những bóng ma đang đứng sau tảng đá, liên tục cầu xin. “Đừng nói cho sư phụ ta biết, ta cầu xin các người đấy…”
“Cầu xin như thế nào cơ?” Tiếng cười lại rộ lên.
“Các người muốn thế nào cũng được, ta chấp nhận hết, chỉ cần các người đừng nói ra…”
Ý chí đã vụn vỡ từ lâu, Trọng Tử nằm rạp trên mặt đất, mở to hai mắt, trân trân nhìn bầu trời hoàng hôn trên đỉnh đầu, ánh mắt vô cùng mỏi mệt, miệng chỉ lẩm nhẩm mấy câu đã bao lần ghi nhớ, trong cơn mơ hồ, chẳng biết có bao nhiêu cánh tay dần dần cởi bỏ quần áo trên người nàng…
Nàng đã tuyệt vọng tới mức không còn cảm nhận được sự ghê tởm, cũng chẳng còn biết cảm giác xấu hổ, đau khổ tột cùng là gì nữa.
Tinh Xán nóng rực đến bỏng tay, sau một hồi giãy giụa, cuối cùng nó cũng nằm im bất động.